Đặt Tên Cho Bóng Đêm
Chương 85: Tiếng Thét Và Giảm Thanh
"Đù mé!" Lưu Đức Trụ bị dọa đến xuất hồn, thiếu chút nữa lui về phía sau đụng ngã giá sách.
Đêm khuya, trong hoàn cảnh tối mờ âm u, vừa quay đầu lại liền thấy mặt nạ quỷ dị.
Loại cảm giác này quá kinh khủng.
Giống như là đang tự mình trải qua một bộ phim ma.
Lúc này, Diệp Vãn và Lâm Tiểu Tiếu từ trong góc tối của giá sách đi ra.
Lưu Đức Trụ liền có phản ứng, không ngờ ba vị này hơn nửa đêm đột nhiên đem mình thả ra, là vì chơi đùa mình?
Hắn vô cùng đau đớn nói: "Ba vị cũng quá khi dễ người!"
"Bớt nói nhảm, mày cũng chỉ có chút tác dụng như thế, " Lâm Tiểu Tiếu dẫn theo Lưu Đức Trụ trở về phòng biệt giam.
Diệp Vãn thì nói với Khánh Trần: "Phương diện chi tiết có tiến bộ rất nhanh, nhưng thời gian huấn luyện quá vội vàng, làm cũng không tính quá tốt."
Khánh Trần nghiêm túc nghe.
Diệp Vãn tiếp tục nói: "Đánh lén quan trọng nhất chính là không bị người phát hiện, cậu lần đầu tiên đến gần Lưu Đức Trụ đã sốt ruột, không khí cùng với âm thanh trong hành lang sẽ có thay đổi rất nhỏ, bản thân Lưu Đức Trụ không phát hiện được, thế nhưng thân thể sẽ cảnh báo hắn."
"Rồi sau đó, lúc mục tiêu di chuyển nhanh, hô hấp cùng với bước chân của cậu đã không có khống chế tốt. Âm thanh đó tôi nghe như tiếng trống, ngay cả Lưu Đức Trụ đều có phát hiện, nếu như đem hắn đổi thành binh sĩ được huấn luyện, cậu đã chết."
"Ừm, tôi sẽ tiếp tục nỗ lực, " Khánh Trần đi chân trần giẫm trêи mặt đất.
Bí quyết xóa tiếng bước chân lớn nhất ngay tại làm sao nắm giữ phát lực cùng với thu lực của bước chân, nhưng mà giày của hắn quá tệ, keo đế giày quá cứng, mặc kệ điều khiển như thế nào đều không được.
Diệp Vãn nhắc nhở: "Thời gian học tập của cậu quá ngắn, cho nên chỉ có thể làm được bước đi yên lặng không một tiếng động, nhớ kỹ, không nên xúc động, cậu còn chưa làm được chạy không có tiếng bước chân."
"Ừm, tôi nhớ kỹ, " Khánh Trần nói.
Diệp Vãn liếc mắt nhìn bàn chân của hắn: "Dựa theo cậu nói, sau đó trở về là ở trong núi. Nếu như cậu chưa từng chân trần đi bộ, sợ rằng sau đêm nay hai chân sẽ máu thịt không rõ."
Khánh Trần lắc đầu: "Cái này không quan trọng, tổn thương sớm muộn sẽ tốt."
"Hung ác dối với bản thân là chuyện tốt, bất quá chờ sau khi mọi chuyện kết thúc vẫn là mau chóng đi mua một đôi giày thích hợp, " Diệp Vãn nói: "Còn có cái gì muốn hỏi không?"
"Thật ra, trong trận chiến này điều quan trọng nhất đối với tôi chính là bài học đánh lén, vì sao cuối cùng mới dạy?" Khánh Trần tò mò.
"Đánh lén không phải một trò chơi thực tế ảo đơn giản, kẻ địch như NPC trong trò chơi đứng ngơ ngác ở nơi đó cho cậu giết, sau đó cho đến khi cậu giết hết bọn họ, chờ cậu giết chết người thứ hai sẽ có xác suất bị phát hiện rất lớn, " Diệp Vãn nói.
"Kế tiếp, ba người còn lại đã biết sự tồn tại của cậu, sau đó sẽ dùng hết tất cả thủ đoạn của bọn họ giết chết cậu, cậu ngoại trừ chiến đấu chính diện không có lựa chọn nào khác,đây mới là thời khắc nguy hiểm nhất."
"Khi kẻ địch không biết cậu tồn tại, đánh lén giết chết hai người đầu tiên là nhẹ nhàng nhất, cho nên thời gian tôi dạy cho cậu ẩn nấp hành tung là ngắn nhất. Sau đó khi đồng bọn phát hiện cậu, cậu mới nguy hiểm nhất, cho nên thời gian tôi dạy cho cậu chiến đấu chính diện là dài nhất."
"Thế nhưng, " Khánh Trần bỗng nhiên nói: "Tôi cũng không dự định dùng mạng đi đổi mạng của người khác, nếu như quá nguy hiểm, có thể tôi sẽ từ bỏ."
"Điểm này tôi ủng hộ cậu, " Diệp Vãn nói: "Trêи đời này, tính mạng của mình quan trọng nhất. Nếu như chỉ là vì cứu một người thay thế và bạn ngồi cùng bàn, không đáng đi liều mạng. Nhưng cậu phải hiểu được, tâm huyết thứ này nếu như bản thân có thể điều khiển, vậy liền không gọi là tâm huyết. Có đôi khi, chỉ khi cậu thật sự đối mặt một việc, mới rõ ràng lựa chọn của mình."
Diệp Vãn tiếp tục nói: "Ông chủ nói qua, trong người cậu có một loại tâm huyết, tựa như ngày đầu tiên cậu tiến vào liền dám tìm ông chủ đánh cờ, đó là đồ vật thuộc về cậu, không thể quên được, cũng không xóa được. Nhớ kỹ tàn cục Tứ Khấu Cầm Vương của cậu và ông chủ không, quân tốt qua sông, không phải không muốn quay đầu, mà là không thể."
Khánh Trần như có suy nghĩ.
Lúc này, Diệp Vãn từ khu đọc sách mang một cái ghế đến đây đặt trước mặt Khánh Trần, Khánh Trần tò mò nói: "Làm cái gì vậy?"
Diệp Vãn suy nghĩ một chút rồi nói: "Đợi lát nữa cậu liền. . . Không đúng, là hai ngày sau cậu liền rõ ràng."
Diệp Vãn nói: "Còn có một câu ông chủ chưa nói, tôi đây liền tự ý làm chủ nói thay ngài ấy."
"Nói cái gì?" Khánh Trần nghi hoặc.
Diệp Vãn cười nói: "Sống sót trở về."
. . .
Đếm ngược 00:05:00.
Năm phút đồng hồ cuối cùng.
Khánh Trần đi tới trước mặt Lưu Đức Trụ bình tĩnh hỏi: "Lặp lại hai chuyện tao dặn mày."
Lưu Đức Trụ sợ hãi nói: "Thứ nhất, sau khi trở về bảo tất cả bạn học chạy trốn. Thứ hai, nếu như không thể chạy trốn, nghĩ biện pháp hỏi ra ai trước đây bị tội phạm tách riêng ra."
"Ừm, hai ngày nay có nhớ lại chi tiết gì hay không? Ví dụ như ai một mực nhìn điện thoại di động gửi tin nhắn, hoặc là trêи đường đi nhà vệ sinh, " Khánh Trần hỏi.
Lưu Đức Trụ yếu ớt trả lời: "Bọn họ đều đi qua nhà vệ sinh, nhìn điện thoại di động, số lần bọn họ nhìn hẳn là cũng không ít. . . Lão đại, lúc đó tôi chỉ lo chơi trò chơi, thật sự không có chú ý."
Khánh Trần thở dài, bản thân mình phàm là có lựa chọn tốt hơn, cũng sẽ không để thằng nhãi này làm người thay thế.
"Nhớ kỹ, tội phạm nhất định rất muốn biết bí mật trêи người mày. Nhưng mày phải hiểu được rằng, bọn chúng biết bí mật của mày lúc nào, lúc ấy mày liền chết."
Khánh Trần tiếp tục lạnh lùng nói: "Lần này khuyết điểm của mày không thể tha thứ, đợi lần sau trở về tôi sẽ giúp mày một lần nữa nhận thức sự tàn khốc của thế giới này, đương nhiên, nếu như mày có thể sống sót rồi nói sau."
Nói xong, hắn nhìn thoáng qua thời gian trêи cánh tay.
Đếm ngược, 00:00:01.
Trở về.
Trong bóng tối, có tiếng trống truyền đến, còn có tiếng vui cười.
Thời gian bị tạm dừng của thế giới Bên Ngoài, rốt cục bắt đầu hoạt động một lần nữa.
Một giây trước vẫn là phòng biệt giam tối mờ, một giây sau, thế giới đã bị ngọn lửa trại ánh thành màu chanh đỏ, cái bóng nhanh chóng chập chờn.
Lưu Đức Trụ mở to hai mắt, hắn nhìn lửa trại trước mắt, còn có đám người hoan hô nhảy nhót bên cạnh, có chút khó có thể thích ứng.
Bóng tối và ánh sáng bị cắt đứt, khẩn trương và vui vẻ cũng bị cắt đứt.
Ngay cả bản thân Lưu Đức Trụ đều dường như bị cắt đứt với những người bạn học đang vui cười đầy mặt.
Trong đầu tựa như có người đang nhắc nhở hắn: nguy hiểm!
Hắn nhớ tới lời dặn của Khánh Trần, lập tức đứng lên, giận dữ hét: "Chạy! Mọi người chạy mau! Có nguy hiểm!"
Thế nhưng, tình cảnh mọi người bỏ chạy tứ tán trong tưởng tượng không có xuất hiện, mọi người chỉ là vẻ mặt mờ mịt nhìn hắn.
Các học sinh suy nghĩ không rõ, Lưu Đức Trụ một giây trước còn có nói có cười, vì sao một giây sau vẻ mặt liền là hốt hoảng cùng với sợ hãi?
Chỉ có Hồ Tiểu Ngưu là người đầu tiên có phản ứng, bởi vì đối với các học sinh mà nói, thời gian là liên tục.
Nhưng đối với những Người du hành Thời Gian bọn họ mà nói, đã vượt qua hai ngày thời gian ở thế giới Bên Trong.
Cho nên, Lưu Đức Trụ cũng không phải vô duyên vô cớ đưa ra cảnh báo, mà là đã trải qua một vài chuyện đặc biệt ở thế giới Bên Trong!
Hồ Tiểu Ngưu đứng dậy hỏi: "Anh Lưu, xảy ra cái gì?"
Lưu Đức Trụ một bên đẩy ra bạn học bên người, một bên nói: "Nếu không đi liền không còn kịp, có tội phạm muốn bao vây nơi này, quên đi quên đi, các người không đi tôi đi!"
Thế nhưng, mặc dù hắn đã nói rõ ràng như vậy, các học sinh vẫn là vẻ mặt mê man.
Hồ Tiểu Ngưu biến sắc, hắn cho Trương Thiên Chân một ánh mắt liền nhanh chóng đuổi theo Lưu Đức Trụ.
Chỉ là, khi bọn họ vừa đi tới cửa, liền có hai đàn ông trung niên mặc cảnh phục hỏi: "Xin chào bạn học, các em bối rối muốn đi đâu vậy?"
Lưu Đức Trụ nhìn thấy cảnh phục lập tức mừng rỡ như điên: "Chú cảnh sát, gần đây có tội phạm!"
Hai người trung niên mặc cảnh phục nhìn nhau, sau đó móc súng lục ra từ bên hông, phân biệt tiến lên để ở ngực của Lưu Đức Trụ cùng với Hồ Tiểu Ngưu, một người nhỏ giọng cười nói: "Có tội phạm sao, vì sao tao không phát hiện?"
Tên còn lại lạnh lùng nhìn Hồ Tiểu Ngưu: "Mở miệng cầu cứu liền bắn chết mẹ mày, trở về!"
Hồ Tiểu Ngưu kinh ngạc cúi đầu nhìn, một khẩu súng đang đặt trước ngực hắn.
Trêи súng có ống giảm thanh!
Đêm khuya, trong hoàn cảnh tối mờ âm u, vừa quay đầu lại liền thấy mặt nạ quỷ dị.
Loại cảm giác này quá kinh khủng.
Giống như là đang tự mình trải qua một bộ phim ma.
Lúc này, Diệp Vãn và Lâm Tiểu Tiếu từ trong góc tối của giá sách đi ra.
Lưu Đức Trụ liền có phản ứng, không ngờ ba vị này hơn nửa đêm đột nhiên đem mình thả ra, là vì chơi đùa mình?
Hắn vô cùng đau đớn nói: "Ba vị cũng quá khi dễ người!"
"Bớt nói nhảm, mày cũng chỉ có chút tác dụng như thế, " Lâm Tiểu Tiếu dẫn theo Lưu Đức Trụ trở về phòng biệt giam.
Diệp Vãn thì nói với Khánh Trần: "Phương diện chi tiết có tiến bộ rất nhanh, nhưng thời gian huấn luyện quá vội vàng, làm cũng không tính quá tốt."
Khánh Trần nghiêm túc nghe.
Diệp Vãn tiếp tục nói: "Đánh lén quan trọng nhất chính là không bị người phát hiện, cậu lần đầu tiên đến gần Lưu Đức Trụ đã sốt ruột, không khí cùng với âm thanh trong hành lang sẽ có thay đổi rất nhỏ, bản thân Lưu Đức Trụ không phát hiện được, thế nhưng thân thể sẽ cảnh báo hắn."
"Rồi sau đó, lúc mục tiêu di chuyển nhanh, hô hấp cùng với bước chân của cậu đã không có khống chế tốt. Âm thanh đó tôi nghe như tiếng trống, ngay cả Lưu Đức Trụ đều có phát hiện, nếu như đem hắn đổi thành binh sĩ được huấn luyện, cậu đã chết."
"Ừm, tôi sẽ tiếp tục nỗ lực, " Khánh Trần đi chân trần giẫm trêи mặt đất.
Bí quyết xóa tiếng bước chân lớn nhất ngay tại làm sao nắm giữ phát lực cùng với thu lực của bước chân, nhưng mà giày của hắn quá tệ, keo đế giày quá cứng, mặc kệ điều khiển như thế nào đều không được.
Diệp Vãn nhắc nhở: "Thời gian học tập của cậu quá ngắn, cho nên chỉ có thể làm được bước đi yên lặng không một tiếng động, nhớ kỹ, không nên xúc động, cậu còn chưa làm được chạy không có tiếng bước chân."
"Ừm, tôi nhớ kỹ, " Khánh Trần nói.
Diệp Vãn liếc mắt nhìn bàn chân của hắn: "Dựa theo cậu nói, sau đó trở về là ở trong núi. Nếu như cậu chưa từng chân trần đi bộ, sợ rằng sau đêm nay hai chân sẽ máu thịt không rõ."
Khánh Trần lắc đầu: "Cái này không quan trọng, tổn thương sớm muộn sẽ tốt."
"Hung ác dối với bản thân là chuyện tốt, bất quá chờ sau khi mọi chuyện kết thúc vẫn là mau chóng đi mua một đôi giày thích hợp, " Diệp Vãn nói: "Còn có cái gì muốn hỏi không?"
"Thật ra, trong trận chiến này điều quan trọng nhất đối với tôi chính là bài học đánh lén, vì sao cuối cùng mới dạy?" Khánh Trần tò mò.
"Đánh lén không phải một trò chơi thực tế ảo đơn giản, kẻ địch như NPC trong trò chơi đứng ngơ ngác ở nơi đó cho cậu giết, sau đó cho đến khi cậu giết hết bọn họ, chờ cậu giết chết người thứ hai sẽ có xác suất bị phát hiện rất lớn, " Diệp Vãn nói.
"Kế tiếp, ba người còn lại đã biết sự tồn tại của cậu, sau đó sẽ dùng hết tất cả thủ đoạn của bọn họ giết chết cậu, cậu ngoại trừ chiến đấu chính diện không có lựa chọn nào khác,đây mới là thời khắc nguy hiểm nhất."
"Khi kẻ địch không biết cậu tồn tại, đánh lén giết chết hai người đầu tiên là nhẹ nhàng nhất, cho nên thời gian tôi dạy cho cậu ẩn nấp hành tung là ngắn nhất. Sau đó khi đồng bọn phát hiện cậu, cậu mới nguy hiểm nhất, cho nên thời gian tôi dạy cho cậu chiến đấu chính diện là dài nhất."
"Thế nhưng, " Khánh Trần bỗng nhiên nói: "Tôi cũng không dự định dùng mạng đi đổi mạng của người khác, nếu như quá nguy hiểm, có thể tôi sẽ từ bỏ."
"Điểm này tôi ủng hộ cậu, " Diệp Vãn nói: "Trêи đời này, tính mạng của mình quan trọng nhất. Nếu như chỉ là vì cứu một người thay thế và bạn ngồi cùng bàn, không đáng đi liều mạng. Nhưng cậu phải hiểu được, tâm huyết thứ này nếu như bản thân có thể điều khiển, vậy liền không gọi là tâm huyết. Có đôi khi, chỉ khi cậu thật sự đối mặt một việc, mới rõ ràng lựa chọn của mình."
Diệp Vãn tiếp tục nói: "Ông chủ nói qua, trong người cậu có một loại tâm huyết, tựa như ngày đầu tiên cậu tiến vào liền dám tìm ông chủ đánh cờ, đó là đồ vật thuộc về cậu, không thể quên được, cũng không xóa được. Nhớ kỹ tàn cục Tứ Khấu Cầm Vương của cậu và ông chủ không, quân tốt qua sông, không phải không muốn quay đầu, mà là không thể."
Khánh Trần như có suy nghĩ.
Lúc này, Diệp Vãn từ khu đọc sách mang một cái ghế đến đây đặt trước mặt Khánh Trần, Khánh Trần tò mò nói: "Làm cái gì vậy?"
Diệp Vãn suy nghĩ một chút rồi nói: "Đợi lát nữa cậu liền. . . Không đúng, là hai ngày sau cậu liền rõ ràng."
Diệp Vãn nói: "Còn có một câu ông chủ chưa nói, tôi đây liền tự ý làm chủ nói thay ngài ấy."
"Nói cái gì?" Khánh Trần nghi hoặc.
Diệp Vãn cười nói: "Sống sót trở về."
. . .
Đếm ngược 00:05:00.
Năm phút đồng hồ cuối cùng.
Khánh Trần đi tới trước mặt Lưu Đức Trụ bình tĩnh hỏi: "Lặp lại hai chuyện tao dặn mày."
Lưu Đức Trụ sợ hãi nói: "Thứ nhất, sau khi trở về bảo tất cả bạn học chạy trốn. Thứ hai, nếu như không thể chạy trốn, nghĩ biện pháp hỏi ra ai trước đây bị tội phạm tách riêng ra."
"Ừm, hai ngày nay có nhớ lại chi tiết gì hay không? Ví dụ như ai một mực nhìn điện thoại di động gửi tin nhắn, hoặc là trêи đường đi nhà vệ sinh, " Khánh Trần hỏi.
Lưu Đức Trụ yếu ớt trả lời: "Bọn họ đều đi qua nhà vệ sinh, nhìn điện thoại di động, số lần bọn họ nhìn hẳn là cũng không ít. . . Lão đại, lúc đó tôi chỉ lo chơi trò chơi, thật sự không có chú ý."
Khánh Trần thở dài, bản thân mình phàm là có lựa chọn tốt hơn, cũng sẽ không để thằng nhãi này làm người thay thế.
"Nhớ kỹ, tội phạm nhất định rất muốn biết bí mật trêи người mày. Nhưng mày phải hiểu được rằng, bọn chúng biết bí mật của mày lúc nào, lúc ấy mày liền chết."
Khánh Trần tiếp tục lạnh lùng nói: "Lần này khuyết điểm của mày không thể tha thứ, đợi lần sau trở về tôi sẽ giúp mày một lần nữa nhận thức sự tàn khốc của thế giới này, đương nhiên, nếu như mày có thể sống sót rồi nói sau."
Nói xong, hắn nhìn thoáng qua thời gian trêи cánh tay.
Đếm ngược, 00:00:01.
Trở về.
Trong bóng tối, có tiếng trống truyền đến, còn có tiếng vui cười.
Thời gian bị tạm dừng của thế giới Bên Ngoài, rốt cục bắt đầu hoạt động một lần nữa.
Một giây trước vẫn là phòng biệt giam tối mờ, một giây sau, thế giới đã bị ngọn lửa trại ánh thành màu chanh đỏ, cái bóng nhanh chóng chập chờn.
Lưu Đức Trụ mở to hai mắt, hắn nhìn lửa trại trước mắt, còn có đám người hoan hô nhảy nhót bên cạnh, có chút khó có thể thích ứng.
Bóng tối và ánh sáng bị cắt đứt, khẩn trương và vui vẻ cũng bị cắt đứt.
Ngay cả bản thân Lưu Đức Trụ đều dường như bị cắt đứt với những người bạn học đang vui cười đầy mặt.
Trong đầu tựa như có người đang nhắc nhở hắn: nguy hiểm!
Hắn nhớ tới lời dặn của Khánh Trần, lập tức đứng lên, giận dữ hét: "Chạy! Mọi người chạy mau! Có nguy hiểm!"
Thế nhưng, tình cảnh mọi người bỏ chạy tứ tán trong tưởng tượng không có xuất hiện, mọi người chỉ là vẻ mặt mờ mịt nhìn hắn.
Các học sinh suy nghĩ không rõ, Lưu Đức Trụ một giây trước còn có nói có cười, vì sao một giây sau vẻ mặt liền là hốt hoảng cùng với sợ hãi?
Chỉ có Hồ Tiểu Ngưu là người đầu tiên có phản ứng, bởi vì đối với các học sinh mà nói, thời gian là liên tục.
Nhưng đối với những Người du hành Thời Gian bọn họ mà nói, đã vượt qua hai ngày thời gian ở thế giới Bên Trong.
Cho nên, Lưu Đức Trụ cũng không phải vô duyên vô cớ đưa ra cảnh báo, mà là đã trải qua một vài chuyện đặc biệt ở thế giới Bên Trong!
Hồ Tiểu Ngưu đứng dậy hỏi: "Anh Lưu, xảy ra cái gì?"
Lưu Đức Trụ một bên đẩy ra bạn học bên người, một bên nói: "Nếu không đi liền không còn kịp, có tội phạm muốn bao vây nơi này, quên đi quên đi, các người không đi tôi đi!"
Thế nhưng, mặc dù hắn đã nói rõ ràng như vậy, các học sinh vẫn là vẻ mặt mê man.
Hồ Tiểu Ngưu biến sắc, hắn cho Trương Thiên Chân một ánh mắt liền nhanh chóng đuổi theo Lưu Đức Trụ.
Chỉ là, khi bọn họ vừa đi tới cửa, liền có hai đàn ông trung niên mặc cảnh phục hỏi: "Xin chào bạn học, các em bối rối muốn đi đâu vậy?"
Lưu Đức Trụ nhìn thấy cảnh phục lập tức mừng rỡ như điên: "Chú cảnh sát, gần đây có tội phạm!"
Hai người trung niên mặc cảnh phục nhìn nhau, sau đó móc súng lục ra từ bên hông, phân biệt tiến lên để ở ngực của Lưu Đức Trụ cùng với Hồ Tiểu Ngưu, một người nhỏ giọng cười nói: "Có tội phạm sao, vì sao tao không phát hiện?"
Tên còn lại lạnh lùng nhìn Hồ Tiểu Ngưu: "Mở miệng cầu cứu liền bắn chết mẹ mày, trở về!"
Hồ Tiểu Ngưu kinh ngạc cúi đầu nhìn, một khẩu súng đang đặt trước ngực hắn.
Trêи súng có ống giảm thanh!
Bình luận truyện