Chương 32: 32: Bên Cạnh Con Lúc Nào Cũng Có Ba!
Đặng Song Nhi lang thang trên đường với ánh mắt vô hồn và khuôn mặt thẩn thờ đẫm nước mắt.
Nhìn vào chiếc xe ô tô đằng xa đang chạy tới, trong đầu cô lại sảy sinh ra một ý định dại dột, muốn từ bỏ cuộc sống.
Mất người cô yêu rồi, cô không còn thiết tha gì để sống nữa.!
Đôi chân nặng nề bước đi, một bước, hai bước, chiếc xe ngày một tiến gần.
Định bước thêm bước nữa thì phía sau có một người dùng lực kéo mạnh cô vào trong lề đường.
Gấp gáp lo lắng lên tiếng:
“ Song Nhi, con đang làm gì vậy? Tại sao lại suy nghĩ dại dột như vậy? ”
Ông Đặng ôm cơ thể mềm nhũng của cô vào lòng, toàn thân ông run rẩy.
Nếu ông chậm tầm một phút, rất có thể bây giờ Song Nhi đã lên thiên đàng.
Đặng Song Nhi ngẩng đầu lên nhìn người đang ôm mình, bỗng nhiên cô òa khóc nức nở, ôm chặt lấy ông Đặng, cả người không còn sức mà quỵ thẳng xuống đất.
Ông Đặng đôi mắt đỏ hoe, vuốt vuốt tấm lưng.
Song Nhi ôm ông khóc nấc nghẹn lên từng cơn, như một đứa trẻ vừa bị người khác bắt nạt.
“ Ba ơi...!hức...!ba ơi...! ”
“ Chúng ta về nhà thôi con.! ”
Cởi áo khoát ngoài chùm lên người cho Song Nhi, ông Đặng ôm cô đứng dậy.
Cô cảm thấy nhẹ lòng đôi chút, cùng ông Đặng trở về.
Về đến căn nhà nhỏ, đơn sơ mà mười mấy năm qua Đặng Song Nhi sinh sống.
Ông Đặng đỡ cô ngồi xuống ghế, vội vàng đi vào bên trong pha cho cô một ly sữa nóng.
Đặng Song Nhi dựa người về sau ghế, giọt lệ chứa đựng rồi bất chợt lại rơi xuống.
Đôi mắt phủ đầy đau thương, sầu thảm, thê lương nhìn trân trân một hướng.
Trong đầu nhớ lại những kỷ niệm mà cô và Vũ Dịch Đức từng trải qua.
10 phút sau, trên tay của ông Đặng cầm ly sữa nóng đi ra, đứng lại cách Song Nhi không xa, chăm chú nhìn cô thật lâu.
Một lúc sau, ông trấn tĩnh lại mình, đi lại ngồi xuống cạnh cô:
“ Song Nhi à, uống một chút sữa đi con.! ”
Đặng Song Nhi mếu máo lắc đầu, một lần nữa ôm chầm lấy ông Đặng, dịu vào ngực ông yếu đuối...
Trên đời này, chỉ có một mình ông là thật lòng thương cô!
“ Có chuyện gì vậy Song Nhi của ba? ”
Nghe câu hỏi của ông Đặng, Song Nhi tủi thân càng khóc lớn hơn.
Một lúc sau cô mới bình tĩnh được một chút, nghẹn ngào nói với ông:
“ Ba...!con muốn ly hôn...!anh Dịch Đức không yêu con...!hức.
”
” Ba luôn tôn trọng quyết định của con, nếu không hạnh phúc hãy giải thoát cho nhau...!Bên cạnh con, lúc nào cũng có ba! ”
Đặng Song Nhi gật gật đầu, ôm ông Đặng chặt hơn.
Tự mắng mình ngốc vì khi nãy đã có ý định dại dột, muốn kết liễu cuộc đời mình vì một người đàn ông không yêu cô.
Tại sao cô lại quên mất mình luôn có một người đàn ông yêu thương mình vô điều kiện, chăm sóc, sẵn sàng hy sinh và bảo vệ mà chẳng cần suy nghĩ hay đắn đo.
“ Song Nhi à, hay là chúng ta sang Pháp sinh sống, ba có để dành một số tiền và có một người bạn bên đó.
Qua đó con có thể làm lại cuộc đời, quên đi những chuyện buồn đau ở đây! ”
Ánh mắt của Đặng Song Nhi dừng lại, ngẩng đầu nhìn ông.
“ Sang Pháp sao ạ?”
“ Đúng, ba cảm thấy như vậy sẽ tốt hơn cho con.
Ở đây liệu cô gái kia có bỏ qua dễ dàng cho con hay không? Người ta là tiểu thư nhà giàu, còn mình...! ”
Tâm trạng của ông Đặng trở nên phiền muộn rất nhiều, ông đưa tay vuốt tóc của Đặng Song Nhi ra sau, lau đi những giọt nước mắt còn vương trên mặt.
Ánh mắt của Song Nhi trở nên thất thần mông lung, một phần muốn đi rời khỏi nơi đây, một phần cũng muốn ở lại.
Nhưng...!cô ở lại đây để làm gì?
“ Con đồng ý ạ! ”
“ Vậy ba ngày nữa chúng ta sẽ đi! ”
“ Sao ạ? Sao lại gấp như vậy? ”
Đặng Song Nhi dùng ánh mắt nghi ngờ, khó hiểu nhìn ông Đặng.
Chân mày của ông khẽ cau lại, nhưng vẫn bình tĩnh giải thích với cô:
“ Ba muốn nhanh chóng rời khỏi nơi đây, nhìn con đau khổ, ba rất đau lòng con có biết không? ”
Đặng Song Nhị lại mếu máo ôm ông, gật đầu đồng ý..
Bình luận truyện