Chương 109
Chương 109: Nhược lâm lão sư!
Người nọ bị Bạch tuyết thần không biết quỷ không hay xuất hiện bên cạnh, còn bị nàng ôm vào trong ngực liền đỏ mặt, vành tai cảm nhận hơi thở nóng bỏng của ai đó phả vào bên tai, làm người nọ nhạy cảm rút cổ lại.
" Ngươi quá phận! " Người nọ tức giận, cảm thấy mình bị khinh nhờn, liền đưa tay đẩy bả vai của Bạch tuyết ra, thoát khỏi nàng ôm ấp.
" Ta quá phận? Ta chỗ nào quá phận? Ta chỉ ôm nàng thôi, cũng không có ăn bớt của nàng miếng thịt nào! " Bạch tuyết đặt một ngón tay lên môi, xoa xoa cười đá lông nheo với người nọ. Oan uổng cho nàng quá, nàng chỉ mới ôm sau đó là bóp mông người nọ một cái thôi, nàng chưa có ăn miếng thịt nào nha~ làm gì mà hung dữ với nàng vậy!
Mới nãy ngươi bóp mông ta đó thôi, còn giả vờ ngây thơ vô số tội! Người nọ trong bụng nghĩ như thế nhưng đỏ mặt không dám nói ra, thu liễu lại cảm xúc hỗn tạp, liền trừng mắt nhìn Bạch tuyết nói " Ngươi gọi ta ra đây có chuyện gì sao? "
" Hừ, ngươi một cái tân sinh mới bước vào nội môn, với cái thái độ khinh nhờn trưởng bối sẽ bị giáo huấn. Yên ổn mà luyện tập đi! " Nhược lâm đẩy gọng kính lên, khoanh tay nhìn chằm chằm Bạch tuyết đang lộ cái vẻ yếu đuối, nhu nhược làm người thương hại kia ra.
" Ây da, lão sư lại vu oan cho người ta rồi, kỳ ghê à! Ta nào khinh nhờn ai đâu! " Bạch tuyết trưng cái bản mặt bán manh của mình ra, đưa tay đánh yêu vào vai Nhược lâm một cái, nếu giờ đệ tử Bàn long mà đang đi dạo mát quanh đây nhìn thấy có khi nào đập đầu vào đá chết tại chỗ không! Đây là cao quý, lãnh diễm Vương tử trong mắt bọn họ sao? Còn có Thải lân ở đây, khẳng định nàng sẽ vẻ mặt sa mạc lời cùng Triệu vũ linh thương xót cho số phận của nữ nhân sắp lọt vào tay của Bạch tuyết.
Việc nàng xuất hiện quan sát trận đấu có Tô thiên và Hổ kiền hai người phát hiện, dù bọn hắn không biết sao nàng lại xuất hiện ở đây, chắc không đơn giản vì ham vui đến xem tân sinh đánh lộn đâu hả! Đêm hôm đó, tính là đi gặp Huân nhi xem vết thương của nàng ấy có nặng không, nhưng vì ghen chuyện hồi sáng nàng ấy giúp Tiêu viêm nên nàng mới ngoảnh mặt không thèm đi đến, lúc đi dạo quanh ngoại viện nàng vô tình bắt gặp Nhược lâm đang luyện tập trong khu rừng.
Nổi hứng thú trêu chọc nên Bạch tuyết mới cởi hắc bào của mình ra, may mắn trước kia nàng còn giữ lại một bộ ngoại viện đệ tử trong nạp giới, cái này là đi trôm chĩa mà có chứ không phải hơi hơi mà có đâu! Nên mới đem quần áo đổi thành ngoại viện quần áo, vờ như đi hóng mát trong đêm mà đến chào hỏi Nhược lâm, ban đầu là chào hỏi xong số lần vụиɠ ŧяộʍ trèo tường nhà lúc phu nhân ngủ của nàng ngày một nhiều, chỉ để đi ra khu rừng gặp Nhược lâm.
Nàng cũng biết sao Nhược lâm lại cứ đêm đến là ra tay luyện tập vì nàng ấy có thủy thuộc tính mà thực lực có thể nói là không cao, so với Tiêu viêm một chính một mười đó, yếu xìu luôn, trong cái thế giới thực lực vi tôn kẻ mạnh chà đạp kẻ yếu thì một nữ nhân mạnh mẽ, khiêm cường như Nhược lâm vẫn có lúc lộ ra mặt yếu đuối cần người bảo bộc cho mình, mà Bạch tuyết tất nhiên là một chỗ dựa cứng như bàn thạch không gì chuyển dời.
Nàng không thèm quản Nhược lâm có đi điều tra thân phận của nàng trong đám ngoại viện đệ tử không, vì đều đó đối với nàng chẳng quan trọng, nàng chỉ cần mở miệng thì Tô nhiên sẽ tạo cho nàng một cái thân phận giả, giống như năm xưa nàng từng làm với cái đám của Hàn nguyệt!
Nhược lâm từng hỏi nàng, là nàng ấy có lần đi đến chỗ ở của ngoại viện đệ tử để kiếm nàng nhưng sao mọi người lại nói chưa từng nghe qua tên của nàng, nàng khi đó chỉ qua loa cho có, chưa từng nói thiệt cho Nhược lâm nghe. Nhưng đêm nay, nhìn thái độ của Nhược lâm không giống như mọi hôm, mọi hôm dù nàng giỡn ra sao cũng không nổi giận, nhưng hôm nay chỉ ôm một chút đã nóng giận với nàng coi ra nghi ngờ với nàng đã lên đỉnh điểm.
" Ngươi đừng có giả vờ đáng thương! " Nhược lâm hừ một tiếng ánh mắt lóe sáng mà nhìn thẳng vào Bạch tuyết, cứ như muốn nhìn ra sơ hở nào đó từ nàng, nhưng cuối cùng mờ mịt không hiểu rõ tâm!
" Được rồi, nàng hôm nay không giống mọi ngày. nói đi có chuyện gì xảy ra! " Bạch tuyết thu liễu nụ cười trên môi, dựa lưng vào thân cây, cái mặt lạnh cứ như là sinh khí đến nơi rồi vậy!
" Hừ! Ta thì không có chuyện gì, nhưng ngươi thì có đấy. "
" Ta làm sao? " nàng bình thường mà, ăn được, ngủ được, đánh lộn được, cũng không có sụt ký, nàng có vấn đề gì a~
" Rốt cuộc ngươi là ai? Thân phận gì. Ta đã nhờ người điểm danh qua tên ngươi nhưng chưa từng có ai tên Bạch vân tuyết trong danh sách những người được chọn vào Già nam học viện, cũng không có tên ngươi trong cuộc thi săn hỏa năng. Huống hồ, sáng nay cuộc thi săn hỏa năng có các lão sinh từ trong nội viện ra quấy rối, tân sinh ngoại viện đều bị thương nhưng chẳng ai nhìn thấy ngươi trong cuộc thi. Giờ ngươi đứng ở đây, trên người một vết thương cũng đều không có, càng chứng tỏ suy nghĩ của ta về ngươi là đúng! Ngươi vốn không phải ngoại viện đệ tử! Nói đi, ngươi tiếp cận ta là có nguyên nhân gì! " Đến cuối cùng Nhược lâm cũng ngả bài với Bạch tuyết, từ lúc nàng tìm Bạch tuyết ở chỗ tân sinh thì đã bắt đầu nghi ngờ, nhưng nàng vẫn muốn giữ lại niềm tin về Bạch tuyết, nhưng dần dần nàng phát hiện ra, những thứ nàng biết về Bạch vân tuyết rất ít, còn người nọ thì biết mọi thứ về nàng. Cho đến hôm nay, nàng đã có đủ bằng chứng để chứng minh suy nghĩ của nàng là đúng.
Bạch vân tuyết là cái tên giả mà Bạch tuyết dùng để xưng hô với Nhược lâm, cái tên này là hai thân phận gom lại mà thành, nàng biết hôm nay không thể lừa gạt được Nhược lâm nữa, có lẽ sau đêm nay, Nhược lâm sẽ giận nàng dài hạn.
" Ta nghĩ nàng chắc sẽ không xa lạ với tên của ta. Ta gọi Bạch tuyết! " Bạch tuyết bình tĩnh nhìn Nhược lâm.
" Bạch tuyết, bạch tuyết! Hóa ra là ngươi! Vương tử của nội viện! " Nhược lâm cười trào phúng một tiếng, nàng bị lừa một cú thiệt đau, cứ tưởng Bạch vân tuyết chỉ là một đệ tử ngoại viện tầm thường, thì ra người nọ lại là Vương tử nổi tiếng của nội viện, một mình đánh bại hai cao thủ trên bảng xếp hạng Lâm phong và Liễu thanh trần, một cái liếc mắt cao ngạo khiến cho Thượng quan vô ngạo phải cúi đầu quy phục dưới chân!
Coi ra chuyện ban sáng tân sinh ngoại viện bị đánh trong cuộc thi cướp hỏa năng có liên quan đến nàng ấy, nếu Tô thiên đại trưởng lão không kịp thời ngăn cản thì Bạch tuyết sẽ làm ra cái chuyện gì. Nàng ỷ mạnh hiếp yếu thì có khác gì những tên thối tha khác! Dùng cường quyền trấn áp, ép buộc kẻ khác!
" Ta còn là Vân tuyết thiếu tông chủ của Vân lam tông. Như vậy nàng không còn gì nghi ngờ nữa chứ! " Cả cái này thân phận nàng cũng không tiếc nói ra, nhìn sắc mặt biến ảo của Nhược lâm, coi ra hết cứu vãn mọi thứ được rồi, cứ nói hết ra đi, còn việc chấp nhận hay không là chuyện của nàng ấy, nàng có muốn quản cũng quản không đến được trái tim một người.
Nhược lâm cả người rung lên, trong lịch sử đấu khi đại lục trẻ tuổi nhất Đấu hoàng Vân tuyết, lại còn là vương tử của nội viện, thân phận cao quý như thế, tiếp cận nàng để làm gì? Nàng chỉ là một cái lão sư bình thường của Già nam học viện này thôi!
Hít sâu một hơi, Nhược lâm trong mắt có lệ quang nhưng lại ngước lên cho nó chảy ngược vào trong lòng, lạnh lùng mà nói " Chúng ta dừng ở đây đi, sau này không cần gặp nhau nữa, Vân tuyết thiếu tông chủ, ta không dám trèo cao! "
" Hảo! Ta theo ý của nàng! " Bạch tuyết nhắm đôi mắt, bàn tay dấu trong ống tay áo, siết chặt thành nắm đấm, phun ra một câu, sau đó xoay người bước đi vào màn đêm.
Bình luận truyện