Đấu Phá Thương Khung

Chương 1612: Đến kịp



Nghe thanh âm tràn ngập sát khí, đám người Tô Thiên cũng lập tức biến sắc.

“Nhanh thông báo cho Tiêu Môn!”

Tô Thiên trầm giọng quát. Đám người này lai lịch không rõ ràng nhưng thực lực lại rất mạnh. Đại đa số trong đó hắn đếu không nhìn thấu.

"Vụt!"

Hổ Gia bên cạnh cũng ngưng trọng gật đầu, một quả đạn tín hiệu bay vút lên bầu trời, cuối cùng nổ mạnh. Ngay lập tức, tiếng xé gió vang lên, hơn mười đạo nhân ảnh bay vút tới.

“Tô Thiên Đại trưởng lão, đã xảy ra chuyện gì?”

Đại hán trung niên cầm đầu hỏi, vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đám hắc bào nhân. Bọn họ chính là người của Tiêu Môn thường ở tại Già Nam học viện, vì vậy khi vừa có báo động đã lập tức có mặt tại đây.

“Có chút phiền phức!”

Tô Thiên trầm giọng nói, hắn nhìn chằm chằm vào hắc bào nhân trên bầu trời, chắp tay nói: “Không biết vị bằng hữu kia là cao nhân phương nào? Già Nam học viện ta đã có chỗ nào đắc tội?”

“Chưa đắc tội. Chỉ là các ngươi xui xẻo mà thôi.”

Hồn U bình tĩnh cười nói, hắn không hề đem Tô Thiên để vào mắt.

“Hừ, cuồng vọng! Muốn động tới Già Nam học viện, còn phải hỏi xem Tiêu Môn có đồng ý hay không!”

Nghe vậy, đại hán trung niên nhất thời hừ lạnh một tiếng. Mười người đứng sau đều vỗ mạnh đôi cánh, đấu khí hùng hồn bộc phát ra, khí thế không nhỏ.

“Hai người, mười giây!”

Hồn U nhìn nhóm người Tiêu Môn, nhếch mép cười châm chọc một tiếng. Lập tức, hai gã hắc bào nhân đứng sau liền hành động, trực tiếp xuất hiện trong đội hình Tiêu Môn. Không đợi Tiêu Môn kịp phản ứng, mấy đạo xiềng xích đã phá không đánh tới, xuyên qua ngực, khiến hơn mười người lập tức tử vong.

Chỉ trong nháy mắt mà đám cường giả Tiêu Môn đã bị giết khiến khuôn mặt đại hán kia trắng bệch, kinh hãi nói: “Đấu…Đấu Tôn?”

“Đối phó với một nơi nhỏ tẹo như thế này thì cần gì nhiều! Các ngươi tự đề cao mình rồi!” Hồn U đan chéo ngón tay, lạnh nhạt đáp.

Trong học viện, tất cả đệ tử đều ngơ ngác nhìn cảnh vừa rồi. Đấu Hoàng, mục tiêu tu luyện của bọn họ lại không có chút lực hoàn thủ nào trong tay hai người kia!

"Ực…"

Sợ hãi, bối rối, hoảng hốt nhanh chóng lan truyền khắp quảng trường.

“Các trưởng lão, chúng ta ra tay!”

Đồng từ Ngô Hạo co lại nhìn hai thân ảnh trên bầu trời. Mặc dù thực lực hắn đã đạt tới Nhất tinh Đấu Tôn nhưng vẫn bị áp bách. Có lẽ lần này Già Nam học viện gặp phải đại nạn rồi!

Bất quá, cho dù kẻ địch mạnh thế nào, hắn nhất định sẽ không lui bước!

Nghĩ vậy, trong mắt Ngô Hạo hiện lên vẻ kiên quyết, quát lớn một tiếng, trọng kiếm sau lưng tự động bay tới lòng bàn tay, một cỗ khí thế mãnh liệt như sa trường tỏa ra xung quanh.

Nghe được tiếng quát, lập tức có không ít trưởng lão cũng bay lên, cảnh giác nhìn mấy bóng đen.

"Động thủ…”

Hồn U cười nhạt một tiếng, vung tay. Lập tức năm tên hắc bào nhân chậm rãi đi ra. Khí thế kinh khủng của năm gã cường giả Ngũ tinh Đấu Tôn bộc phát trên bầu trời.

Khí tức kinh khủng như vậy khiến trong lòng đám người Ngô Hạo đều trầm xuống. Ở Hắc Giác Vực, bất cứ thế lực nào có được một cường giả Đấu Tôn đều sẽ được liệt vào hàng ngũ đứng đầu. Vậy mà tất cả nhóm người thần bí này lại đều ở cảnh giới đó....

"Giết!"

Nhưng bọn họ cũng hiểu, đám người kia đằng đằng sát khí, hẳn không phải kẻ lương thiện. Đã tới mức này, chỉ có thể liểu mạng mà thôi. Lập tức Ngô Hạo hét lớn, huyết sắc trọng kiếm đánh xuống, một đạo huyết sắc kiếm cương cực lớn phá vỡ không trung chém tới năm người kia.

“Chút tài mọn!”

Nhìn đòn công kích của Ngô Hạo, năm người kia không khỏi bật cười khinh thường. Một trong số đó điểm ngón tay, hắc mang xuyên qua thiên địa, đem đạo huyết sắc kiếm cương kia đánh nổ. Kình phong còn thừa nhanh như chớp đánh trúng thân thể Ngô Hạo, khiến hắn bay ngược trở lại, phun máu.

"Khốn kiếp!”

Thấy Ngô Hạo một kích liền bị trọng thương, Tô Thiên trong lòng trầm xuống. Thân hình chợt lóe, tiến lên đỡ lấy Ngô Hạo, đấu khí hùng hồn bộc phát ra, cường độ còn mạnh hơn Ngô Hạo mấy phần. Xem ra, trong thời gian này, thực lực Tô Thiên đã tăng lên không ít.

Khi Tô Thiên ra tay, từ trong nội viện bộc phát ra hai đạo khí tức mạnh mẽ. Ngay sau đó có hai đạo quang mang xuất hiện nơi chân trời, trong chốc lát tại đây đã xuất hiện thêm hai thân ảnh già nua, sắc mặt khó coi nhìn đám hắc bào nhân.

"Bách Lão, Thiên Lão!”

Nhìn thấy hai người này, Tô Thiên khẽ thở phào nhẹ nhõm. Họ là hai người mạnh nhất ở Già Nam học viện, thực lực đã đạt tới Thất tinh Đấu Tôn. Nếu hai người liên thủ thì có thể đánh một trận với Bát tinh Đấu Tôn.

“Xảy ra chuyện gì?”

Một người trầm giọng nói. Đám người trên bầu trời khiến họ cảm thấy rất bất an. Từ khi nào Hắc Giác Vực xuất hiện một đám cường giả như vậy?

Tô Thiên cười khổ một tiếng, nhanh chóng kể lại sự tình vừa rồi. Bách, Thiên nhị lão nghe được đám người này muốn huyết tẩy Già Nam học viện thì liền vô cùng giận dữ.

“Hai gã Thất tinh Đấu Tôn, cũng tạm được!” Hồn U thản nhiên nhìn hai người, chợt hắn liếc sang tên bên cạnh, nói: “Xử lí nhanh tay chút, đám ruồi muỗi này vo ve thật là phiền phức!”

“Vâng!”

Nghe vậy, tên bên cạnh cũng cười nhạt. Chợt hắn bước tới một bước, thiên địa vào khắc này cũng trở nên ảm đạm, một cỗ khí tức mạnh hơn nhị lão mấy lần tỏa ra. Khí thế như bão tố, chèn ép mọi người đến mức không thở nồi.

Sau khi khí thế tản đi, khuôn mặt tất cả mọi người đều trở nên trắng bệch.

"Đấu... Đấu Thánh?"

Bách, Thiên nhị lão thừ người ra, thân thể run lên. Cả đời này bọn hắn chưa từng gặp qua Đấu Thánh, nhưng uy áp như vậy đã nói cho bọn họ biết, người trước mặt này không phải hai người bọn hắn có thể đánh lại.

“Chẳng lẽ Già Nam học viện sẽ bị diệt vong sao…”

Tô Thiên cười bi ai, trước mặt cường giả Đấu Thánh, cho dù kiên định, bình tĩnh thế nào cũng không nổi lên được chút lòng chống cự nào. Mọi hành động đều chỉ là phí sức mà thôi.

Cả học viện lặng như tờ, mặc dù nhiều người không biết những người kia đã đạt tới cảnh giới nào rồi nhưng chỉ cần nhìn sắc mặt Tô Thiên, bọn họ cũng hiểu đám hắc bào nhân kia cực kỳ đáng sợ. Trong nhất thời, hoảng sợ, tuyệt vọng lan tràn khắp đám người. Một ngày vui mà cuối cùng lại như biến thành tận thế.

“Tiền bối, không biết Già Nam học viện đã đắc tội gì với ngài?” Bách, Thiên nhị lão cất giọng khô khốc nói.

“Có quan hệ với người này là tội lớn nhất của các ngươi.” Tên Đấu Thánh kia nhìn pho tượng Tiêu Viên, thản nhiên nói.

“Đương nhiên, cho dù không phải vậy, các ngươi cũng vẫn phải chết!” Vừa dứt câu trước, người này lại nhếch miệng cười trêu tức.

“Được rồi, đã trì hoãn quá lâu rồi…” Hồn U nhíu mày, nói.

“Vâng!”

Nghe vậy, tên cường giả Đấu Thánh cười cười, bấm tay bắn ra, lập tức không gian dao động, hai luồng kình phong hung hãn nhanh như tia chớp đánh tới Bách Thiên nhị lão, chỉ trong chớp mắt đã phá vỡ phòng ngự của hai người, sau đó hung hăng đánh lên cơ thể, hai người sắc mặt tái nhợt, một ngụm máu tươi phun ra từ trong miệng.

Thấy Bách Thiên nhị lão ngay cả một chiêu cũng không tiếp được, tất cả mọi người đều cảm thấy lạnh sống lưng.

“Pho tượng kia, càng nhìn càng ngứa mắt.” Hàn mang hơi lóe lên trong mắt tên Đấu Thánh kia, nhìn chằm chằm pho tượng. Nếu không phải người này, Hồn Điện cũng không rơi vào kết cục như vậy.

"Hừ!"

Sát ý nổi lên, tay hắn hóa trảo chộp mạnh một cái, bàn tay năng lượng lớn mấy trăm trượng hình thành, sau đó đánh về phía pho tượng.

Thấy cảnh này, tất cả mọi người đều cảm thấy tuyệt vọng. Có lẽ hôm nay Già Nam học viện sẽ thực sự bị diệt vong.

"Ầm!"

Dưới vô số ánh mắt, bàn tay khổng lồ đánh lên pho tượng.

“Ngô Hạo, Tiêu Ngọc. Đợi ta cùng Bách Thiên nhị lão liều mạng ngăn bọn chúng, các ngươi tận lực mang đệ tử chạy trốn.” Sắc mặt Tô Thiên trắng bệch, hít sâu, nói với Ngô Hạo đang đứng bên cạnh.

“Có chết cũng phải cùng chết!” Ngô Hạo nắm chặt trọng kiếm.

Tiêu Ngọc cắn chặt môi, đôi mắt nhìn cự chưởng đánh vào pho tượng, bỗng nàng ngẩn người, thất thanh hét: “Pho tượng không sao cả!”

Nghe được những lời này, mọi người cũng vội vàng nhìn sang. Quả nhiên, khi tro bụi tản đi, pho tượng vẫn đứng hiên ngang giữa quảng trường.

Một màn này khiến tất cả mọi người đều sờ sững. Một chưởng vừa rồi, đừng nói là một pho tượng, cho dù là một ngọn núi cũng bị phá hủy không chút nghi ngờ.

“Xảy ra chuyện gì?” Tên cường giả Đấu Thánh kia cũng sửng sốt, kinh ngạc hỏi.

“Hồn Xích, mau lui lại!” Hồn U cũng ngẩn người, sắc mặt bỗng biến đổi, lớn tiếng quát.

“Một tên Bán Thánh cũng dám hủy tượng của ta?”

Ngay khi Hồn U vừa dứt lời, một thanh âm bình thản từ đỉnh pho tượng truyền ra. Gió nổi lên, tro bụi tản đi, một đạo hắc sắc thân ảnh dáng người cao gầy xuất hiện trong mắt mọi người.

Bóng đen một tay thả lỏng, tay trái giờ lên hướng về phía tên Đấu Thánh Hồn Tộc, chợt nắm chặt lại, lập tức tên Đấu Thánh kia kêu lên thảm thiết rồi nhanh chóng hóa thành một đám huyết vụ.

Một màn như vậy làm toàn trường thừ người ra, ánh mắt không tin tưởng nhìn hắc sắc thân ảnh đứng trên pho tượng. Một gã cường giả Đấu Thánh đơn giản như vậy đã bị bóp chết?

"Tiêu Viêm?!"

Song, khi mọi người còn chưa khôi phục tinh thần thì Hồn U lại vội lui lại như gặp quỷ, hoảng sợ hét lên từng tiếng chói tai vang khắp bầu trời.

Nghe được cái tên không chút xa lạ này, mọi người vừa mới khôi phục lại giống như bị sét đánh.

Tiêu Viêm?

Đó chính là đệ tử truyền kỳ trong lịch sử Già Nam học viện?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện