Dâu Tây Ấn
Chương 72: Hạng nhất
Edit: Bội Bội
_______________________
Đầu tháng ba ở Tinh thành mà nói vừa vào xuân thì có chút miễn cưỡng, gió vẫn cực kỳ lạnh, thổi qua mặt như từng lưỡi dao làm bằng băng, lạnh cắt da cắt thịt.
Lục Tinh Diên cởi áo ngoài đồng phục, mặc một cái áo thun màu hồng phấn cùng với quần thể theo ngắn màu đen, đứng trên đường chạy duỗi tay duỗi chân làm ấm người.
- thật con mẹ nó lạnh.
Lạnh thôi thì cũng được đi, đội ngũ tham gia thi đấu của khối mười hai nhìn qua mà chán nản, trên đường chạy chỉ rải rác vài bóng người, hơn phân nửa là sắc mặt uể oải, ngay cả áo bông áo khoác cũng không định cởi.
Cách đó không xa là đám đàn em khí thế dạt dào làm công tác hỗ trợ, cũng may là không phải một đám người già yếu bệnh tật.
Tuyệt nhất chính là người anh em học ở ban hai mươi mốt kia, lúc đăng ký xong, trong tay còn cầm cuốn sách Anh văn lẩm bẩm học từ vựng.
Áo bông dày khoác bên ngoài, khăn quàng cổ quấn vòng vô cùng chặt chẽ, đoán chừng cũng mặc không ít quần giữ ấm bên trong, quần đồng phục rộng như vậy mà còn không nhìn thấy chỗ nào phồng lên cả.
Thần thánh ở chỗ là cậu ta còn mang trên chân một đôi giày đi tuyết dày cộm.
Lục Tinh Diên đảo mắt, nghĩ thầm con mẹ nó như thế này đi ba ngàn mét cũng rất tốn sức chứ đừng nói tới chạy.
Tiếng còi nhanh chóng vang lên, xen lẫn trong đám vận động viên già yếu tàn tật là cậu thiếu niên Lục Tinh Diên vừa điên cuồng mắng thầm Hà Tư Việt, vừa làm động tác chuẩn bị chạy
Tiếng còi này, ngay cả Thẩm Tinh Nhược đang ngồi trong phòng học cũng nghe thấy.
Vị trí ngồi của cô ngay cạnh cửa sổ, vô thức ngẩng đầu, nhìn ra bên ngoài.
Trên đường chạy các vận động viên xuất phát cùng một lúc, có một cơn gió thổi qua khe cửa sổ, làm loạn tóc mai của cô, đồng thời thổi bay một góc giấy bài tập.
Sau này cô nhớ đến khoảng thời gian sinh hoạt ở lớp mười hai, rất ít khi nghĩ đến những chồng bài tập và kiểm tra không có điểm dừng, mà lại nhớ đến khung cảnh ở sân thể dục mà cô nhìn thấy từ khung cửa sổ vào xế chiều ngày hôm đó.
Thật ra cũng không đến nỗi kinh thiên động địa gì cho lắm, chỉ là ban ngày ánh nắng nhợt nhạt, bầu không khí xám xịt cuối mùa đông như bị những tiếng cười nói đánh tan đi mây mù, dường như mùa xuân đang tới, có thể đưa tay ra là chạm được ngay.
Cô đè ngay cạnh của tờ giấy bài tập, định tiếp tục làm đề, nhưng mà chần chữ vẫn chưa hạ bút xuống.
Đột nhiên cô đứng dậy, nhỏ giọng nói với Nguyễn Văn mình đi nhà vệ sinh, lặng yên không một tiếng động chuồn ra từ cửa sau.
–
Một vòng đường chạy là bốn trăm mét, ba ngàn mét chắc phải chạy hơn bảy vòng.
Lúc chạy vòng đầu tiên Lục Tinh Diên chỉ cảm thấy –
Thật sự con mẹ nó lạnh quá! Moá! Cậu không hề giả vờ! Ai có thể cho cậu mượn cái áo khoác có được không? Không thì đôi giày đi tuyết của người anh em kia cũng được!
Chạy đến vòng thứ hai, thân thể rốt cuộc cũng nóng lên được một chút, cảm giác tương đối dễ chịu.
Thường ngày cậu vẫn hay chơi bóng rổ, chạy ba ngàn mét đối với cậu mà nói không phải việc gì khó, cộng thêm đám người già yếu tàn tật ở phía sau không khác với đi bộ nhanh là bao nhiệu, cậu cứ ung dung thoải mái mà chạy cũng dẫn trước nửa vòng.
- dù sao cậu cũng không có ý định phá kỷ lục chạy cự li dài của thế vận hội Olympic.
Lúc chạy đến vòng thứ ba thứ tư, không ít những em gái học lớp mười lớp mười một đã chú ý đến cậu.
Dáng dấp cậu cao ráo da lại trắng, càng lúc càng đẹp trai, phong cách ăn mặc phóng khoáng, đầy vẻ thể thao nam tính, cả người liền lộ ra sức hấp dẫn đối với người khác phái.
Chỉ trong chốc lát, đã có vài em gái lớp dưới ôm nước chạy theo cậu ở phía trong, lớn tiếng cỗ vũ cố lên.
Vốn dĩ Lục Tinh Diên cảm thấy chạy bộ một mình thật ra rất cô đơn, có người cổ vũ cũng rất không tệ.
Nhưng mà chạy xong vòng thứ năm, lúc đi ngang qua vạch đích, cậu thoáng nhìn thấy bóng hình của Thẩm Tinh Nhược hai tay đút túi đứng bên cạnh đường chạy.
Thẩm Tinh Nhược hơi quay đầu, trên mặt không lộ ra biểu cảm gì.
Thế nhưng Lục Tinh Diên không biết vì sao, trong nháy mắt trong đầu liền nhảy ra một cảnh tượng thường thấy trên TV, cậu vô cùng muốn đưa tay về phía Thẩm Tinh Nhược, làm hình trái tim.
Sau đó một giây lại trở nên lạnh mặt, vẫy vẫy tay với mấy em gái lớp dưới rồi hét lớn: “Đứng đó đi, đừng chạy theo nữa.”
Quay đầu nhìn một chút, Thẩm Tinh Nhược vẫn còn đứng đó, không đi.
Lục Tinh Diên cảm thấy như được tiếp thêm sức mạnh, nhanh chóng tăng tốc.
Mấy vòng cuối chạy hơi nhanh, nên Lục Tinh Diên hơi thấm mệt.
Sau khi vượt qua vạch đích, cậu giật sợi dây cột tóc trên trán xuống, cào cào tóc mái, sau đó chống tay lên đầu gối, từng hơi từng hơi thở dốc.
Phía trên đài ngay lập tức công bố kết quả vòng thi chạy ba ngàn mét nam của khối lớp mười hai.
Cùng lúc đó, một đám em gái lớp dưới kéo nhau thành hàng đưa nước cho cậu.
“Đàn anh, anh tên là Lục Tinh Diên sao? Có thể thêm Wechat hay không?”
“Đàn anh anh học ban một à, thật trùng hợp em cũng học ban một nha, lớp 10a1.”
“Ha ha ha ha có gì to lớn đâu chứ, đàn anh em còn học chung một trường với anh nè!”
Gió lạnh luồn vào trong cổ họng, lồng ngực Lục Tinh Diên nhói đau, một hồi lâu cũng chưa thể nói chuyện.
Đang lúc đám em gái lớp dưới ríu ra ríu rít, trước mặt đột nhiên truyền đến giọng nói lạnh lùng cao ngạo quen thuộc của Thẩm Tinh Nhược –
“Làm ơn nhường đường một chút.”
Ngay sau khi thanh tra giám sát Thẩm Tinh Nhược bước tới, đám đàn em cũng nhanh chóng im mặt, tự động rẽ ra một lối đi cho cô.
Thẩm Tinh Nhược chậm rãi đi đến đứng trước mặt Lục Tinh Diên, sau đó lại chậm rãi lấy ra một bình nước C’est bon* nho nhỏ từ trong túi áo đồng phục.
*một nhãn hiệu nước khoáng ở Trung Quốc.
Lục Tinh Diên ngẩng đầu, khoé môi cong cong, nhận lấy bình nước từ trong tay cô.
Bình nước đã bị Thẩm Tinh Nhược ủ trong túi áo rất lâu, rất ấm.
Chỉ là có hơi ít, Lục Tinh Diên uống hai ngụm là đã thấy đáy.
Bên cạnh có một em gái lớn gan thấy cậu uống không đủ, muốn đưa thêm cho cậu, Thẩm Tinh Nhược lãnh mặt liếc nhìn một chút, lại lấy ra một bình nhỏ Nông phu Sơn Tuyền* từ túi áo bên kia.
*một nhãn hiệu nước khoáng ở Trung Quốc.
Đám em gái lớp dưới trầm mặc, sau đó đồng loạt quay người, tản ra tứ tán.
Không còn cách nào khác, gừng càng già càng cay, vẫn là các đàn chị có lợi thế hơn.
Lục Tinh Diên uống xong hai bình nước nhỏ, rốt cuộc cũng có thể bình ổn hơi thở, Thẩm Tinh Nhược giục cậu mặc áo khoác vào, rồi lại thúc giục cậu nhanh chóng trở về lớp tự học.
Thật ra năm ngoái lúc Thẩm Tinh Nhược chuyển trường tới, Lục Tinh Diên cũng có tham gia Đại hội thể thao.
Lúc đó cậu đăng ký chạy một ngàn mét nam và ba trăm mét tiếp sức, còn có nhảy xa.
Chạy một ngàn mét nam có học sinh khối năng khiếu thể dục thể thao tham gia nên cậu chỉ giành được hạng ba, chạy tiếp sức và nhảy xa đều giành hạng nhất.
Lúc ấy quan hệ giữa hai người bọn họ có thể nói là như nước với lửa để hình dung, một người thì hay chọc ghẹo, một người thì chỉ muốn thắp nhang lên mộ người kia.
Thẩm Tinh Nhược lúc ấy bị giao nhiệm vụ viết băng rôn cổ vũ, những bạn học tham gia thi đấu cô đều viết cho một băng rôn, chỉ có Lục Tinh Diên là không viết.
Chẳng qua mới có một năm, mọi người mọi vật đều đã thay đổi.
Lớp mười hai cũng không ai quan tâm đến Đại hội thể thao, thi đấu có giải thì tốt không có cũng không sao, hoàn thành nhiệm vụ là được.
Hai người tiện đường đi đến căn tin mua một ít đồ ăn vặt, lúc trở về phòng học, cũng vừa đúng lúc Vương Hữu Phúc bước vào.
Nghe được Lục Tinh Diên chạy ba ngàn mét đạt giải nhất, Vương Hữu Phúc vô cùng vui vẻ khen vài câu, sau đó bảo bọn họ đi về chỗ ngồi, bắt đầu nói vào chuyện chính.
“Mọi người dừng một chút, tôi có chuyện muốn thông báo, Tinh Đại, chương trình tuyển sinh đã bắt đầu khởi động rồi, còn có vài trường thuộc diện 985 ở ngoài tỉnh cũng đang tiến hành tuyển sinh. Đối với lớp chúng ta, tôi muốn tập trung nói một chút về kế hoạch tuyển sinh của Tinh Đại.”
“Chi tiết thì tôi không cần nói nữa, đa số mọi người chắc cũng đạ biết, sau khi Hà Tư Việt đem bản kế hoạch cho mọi người xem xong, em nào có khả năng thì cứ thoải mái tham gia. Bạn học nào có hứng thú muốn thử sức thì cứ việc tìm tới tôi yêu cầu thư đề cử, sau đó mọi người điền một tờ đơn, trường học sẽ gom lại rồi chuyển đi một lượt.”
“Thi viết hẳn là sẽ diễn ra vào cuối tháng, có thể chọn một trong ba môn Ngữ văn, Anh văn, hoặc Lịch sử để tham gia tuyển sinh, nhưng các em phải chú ý, sự lựa chọn môn thi này cũng là nhân tố quyết định lúc các em điền nguyện vọng chuyên ngành học sau này, chỉ có thể chọn chuyên ngành tương ứng là Ngôn ngữ Anh, hoặc Trung văn, hoặc Lịch sử. Tất cả học sinh trung học ở Tinh thành đều được hỗ trợ nhập học hệ chính quy ở Tinh Đại, Chính sách ưu đãi này thật sự rất tuyệt vời.”
“Thêm nữa Minh Lễ của chúng ta có tổ chức các lớp huấn luyện thi viết, em nào muốn tham gia thì có thể báo danh.”
Thẩm Tinh Nhược nghe xong, vô thức nhìn về phía Lục Tinh Diên.
Lục Tinh Diên vốn nghĩ chuyện này chả có liên quan gì tới mình, nhưng cậu luôn cảm thấy có ai ở phía sau đang nhìn mình chằm chằm.
Cậu quay đầu, vừa đúng lúc đối diện với ánh mắt của Thẩm Tinh Nhược.
Thẩm Tinh Nhược nhìn về phía cậu làm khẩu hình, “Đi lấy.“
Lục Tinh Diên nhíu mày.
Thẩm Tinh Nhược chỉ chỉ lên bục giảng.
Cậu không thể tin nổi, chỉ vào ngực mình, nói với cô, “Tớ á?”
Thấy cậu không cử động, Thẩm Tinh Nhược đứng dậy, đi đến bục giảng cầm tờ đơn.
Vương Hữu Phúc kinh ngạc nhìn cô một cái, gắt gao đè chặt tờ đơn không cho phép cô lấy, “Thẩm Tinh Nhược, em lấy cái này làm gì?”
Thẩm Tinh Nhược rủ mắt, khiêm tốn nói: “Lo trước khỏi hoạ.”
Vương Hữu Phúc: “…”
“Không được, tại sao em lại không chuẩn bị cho S Đại hay F Đại chứ, bọn họ cũng có chương trình tuyển sinh, đợi lát nữa thầy tới văn phòng lấy cho em xem một chút.”
Vương Hữu Phúc không phải ngại Tinh Đại không tốt, Tinh Đại này dù sao cũng thuộc diện 985, điểm số yêu cầu đối với thí sinh ngoại tỉnh cũng phải cao hơn điểm chuẩn mười điểm, nhưng mà đối với Thẩm Tinh Nhược mà nói, thì có chút khuất tài.
Thẩm Tinh Nhược: “…”
Cũng may Lục Tinh Diên rốt cuộc cũng đứng dậy.
Thế nhưng Vương Hữu Phúc vẫn không buông tay, nhìn qua Lục Tinh Diên vô cùng kinh ngạc hỏi: “Em cũng muốn lấy cái này à???”
Vương Hữu Phúc cũng không phải cảm thấy Lục Tinh Diên không có hy vọng qua nổi kỳ thi tuyển sinh, dù sao cũng chỉ là thi viết một môn, vào lớp huấn luyện luyện đề hai tuần, không khó để qua được bài thi viết.
Vả lại nhà họ Lục chắc chắn có quen biết rộng, hỏi cho cậu một bức thư đề cử của một chuyên gia ngành giáo dục nào đó, vòng phỏng vắn chắc sẽ ổn.
Nhưng mà qua được vòng tuyển sinh này, ít ra cũng phải là học sinh khá giỏi.
Lục Tinh Diên này cách trình độ của học sinh khá giỏi cũng có chút …
Ông nghĩ lại, thôi quên đi.
Là do ông có thành kiến, thành tích cuối kỳ của Lục Tinh Diên đã tiến bộ không ít, chừng vài chục điểm nữa là có thể đạt danh hiệu học sinh khá giỏi rồi.
Tham gia tuyển sinh đại học, bảy phần dựa vào năng lực, ba phần là do may mắn, chuyện số mệnh thật sự rất khó nói, không chừng cũng có thể đậu đấy chứ, chuyện này ông cũng không thể can thiệp được đúng không?
Trên mặt Vương Hữu Phúc lộ ra nụ cười mỉm chi, đột nhiên buông tay, phát cho Lục Tinh Diên một tờ, vẻ mặt ôn hoà nói: “Chuẩn bị kỹ một chút.”
Xoay người đối mặt với Thẩm Tinh Nhược, ông lại mạnh mẽ đè chặt tay, trong mắt mang vẻ cảnh cáo “Em để tôi bĩnh tình lại một chút.”
“…”
Cũng may Thẩm Tinh Nhược không thật sự có ý định muốn lấy.
–
Đại hội thể thao diễn ra vô cùng náo nhiệt trong vòng hai ngày, học sinh khối lớp mười hai vẫn phải yên lặng mà ngồi trên lớp học, cứ như vậy trải qua tiết tự học trong vòng hai ngày.
Lúc kết thúc, còn có cán bộ hội học sinh của trường đến tận toà nhà dạy học của lớp mười hai trao phần thưởng.
Phần thưởng hạng nhất thi chạy ba ngàn mét nam của Lục Tinh Diên cũng có chút giá trị, là một vòng tay vận động hiệu Giang Tinh V2, sản phẩm vừa mới ra mắt năm ngoái.
Lúc hết tiết, Lý Thừa Phàm còn cất công chạy đến chỗ ngồi của cậu xem, nhìn thấy món đồ chơi này, cậu ta cười thành tiếng, “Thì ra là cái này à, cái này không phải là sản phẩm do công ty anh họ mày sản xuất sao, tao nhớ lúc vừa được tung ra thị trường mày còn tặng cho tụi tao mỗi đứa một cái.”
Lục Tinh Diên không nói không rằng đạp cậu ta một cước, liếc cậu ta từ trên xuống dưới, nói ra bốn chữ, “Mày biết cái gì.”
Đây là chiến lợi phẩm thu hoạch được trong cuộc chiến tình yêu của cậu, sao có thể so sánh với những cái vòng tay vận động lạnh như băng không có tình cảm khác được chứ?
Cậu cũng không muốn để cho Lý Thừa Phàm nhìn lâu hơn, nhanh chóng giật lại, nhân lúc nghỉ giữa tiết mà sạc pin, cài đặt mọi thứ, lúc tan học, liền cầm đi tìm Thẩm Tinh Nhược.
Sắc trời chạng vạng tối, nắng chiều vàng nhạt rơi xuống thành từng mảng xuyên qua khung cửa sổ phòng học.
Cậu cầm hộp đựng vòng tay vận động đặt lên bàn Thẩm Tinh Nhược, lại ngồi xuống chỗ ngồi trước mặt Thẩm Tinh Nhược.
Lá gan của Nguyễn Văn vẫn luôn nhỏ hơn con gà con, thấy Lục Tinh Diên đến, ngay cả sách cũng không kịp dọn, lập tức đứng dậy đi tìm Thạch Thấm cùng đi ăn cơm.
Lục Tinh Diên vô cùng hài lòng với sự hiểu chuyện của cô nàng.
Mọi người tản ra, cậu mở cái hộp, ra vẻ tuỳ ý nói: “Phần thưởng, tặng cậu đấy.”
Ánh mắt Thẩm Tinh Nhược rơi trên sợi dây đồng hồ mày trắng của chiếc vòng tay vận động, một hồi lâu cũng không nhúc nhích.
Lục Tinh Diên: “Cậu đừng có từ chối, cái này tớ có một cái rồi, lại đây, tớ đeo cho cậu.”
Cậu sợ Thẩm Tinh Nhược không chịu nhận, nhanh chóng tháo vòng tay ra, sau đó giữ chặt tay Thẩm Tinh Nhược, đẩy cổ tay áo đồng phục của cô lên.
Cậu nói linh tinh: “Tớ nói này sao cậu lại gầy như vậy chứ, siết đến mức cuối cùng rồi mà vẫn còn hơi rộng, không thì về nhà tớ mua sợi dây khác có hình chim công …”
Vòng tay đã được cài đặt sẵn sàng.
Chạm đến làn da của Thẩm Tinh Nhược, số liệu liền bắt đầu hoạt động.
Bờ môi Thẩm Tinh Nhược mím lại, ánh mắt rủ xuống, vẫn không nói lời nào.
Lúc Lục Tinh Diên muốn đeo lên giúp cô, cô không cự tuyệt, nhưng mà đợi Lục Tinh Diên mang xong, cô lại nhanh chóng thu nắm tay về.
“Được rồi, đi ăn cơm thôi.”
“Cậu chạy bộ được hạng nhất, cơm tối muốn ăn cái gì, tớ mời cậu.”
Lục Tinh Diên vốn dĩ muốn nói cậu rút tay lại nhanh vậy làm gì để tớ nhìn một chút, nhưng mà Thẩm Tinh Nhược chủ động muốn mời cậu ăn cơm, cậu cũng không lo không nhìn được, nhanh chóng đứng dậy theo cô.
Hai người đi ra khỏi phòng học, vừa đúng lúc có người mang giày trượt lướt ngang qua hành lang, Lục Tinh Diên kéo tay Thẩm Tinh Nhược.
Nắng chiều chiếu xuống kéo dài cái bóng của hai người, vòng tay vận động được giấu trong tay áo, nhịp tim của Thẩm Tinh Nhược đang ở mức 134, bị Lục Tinh Diên nắm tay liền cảm thấy chột dạ, nhịp tim nhảy một đường lên đến 147.
_______________________
Đầu tháng ba ở Tinh thành mà nói vừa vào xuân thì có chút miễn cưỡng, gió vẫn cực kỳ lạnh, thổi qua mặt như từng lưỡi dao làm bằng băng, lạnh cắt da cắt thịt.
Lục Tinh Diên cởi áo ngoài đồng phục, mặc một cái áo thun màu hồng phấn cùng với quần thể theo ngắn màu đen, đứng trên đường chạy duỗi tay duỗi chân làm ấm người.
- thật con mẹ nó lạnh.
Lạnh thôi thì cũng được đi, đội ngũ tham gia thi đấu của khối mười hai nhìn qua mà chán nản, trên đường chạy chỉ rải rác vài bóng người, hơn phân nửa là sắc mặt uể oải, ngay cả áo bông áo khoác cũng không định cởi.
Cách đó không xa là đám đàn em khí thế dạt dào làm công tác hỗ trợ, cũng may là không phải một đám người già yếu bệnh tật.
Tuyệt nhất chính là người anh em học ở ban hai mươi mốt kia, lúc đăng ký xong, trong tay còn cầm cuốn sách Anh văn lẩm bẩm học từ vựng.
Áo bông dày khoác bên ngoài, khăn quàng cổ quấn vòng vô cùng chặt chẽ, đoán chừng cũng mặc không ít quần giữ ấm bên trong, quần đồng phục rộng như vậy mà còn không nhìn thấy chỗ nào phồng lên cả.
Thần thánh ở chỗ là cậu ta còn mang trên chân một đôi giày đi tuyết dày cộm.
Lục Tinh Diên đảo mắt, nghĩ thầm con mẹ nó như thế này đi ba ngàn mét cũng rất tốn sức chứ đừng nói tới chạy.
Tiếng còi nhanh chóng vang lên, xen lẫn trong đám vận động viên già yếu tàn tật là cậu thiếu niên Lục Tinh Diên vừa điên cuồng mắng thầm Hà Tư Việt, vừa làm động tác chuẩn bị chạy
Tiếng còi này, ngay cả Thẩm Tinh Nhược đang ngồi trong phòng học cũng nghe thấy.
Vị trí ngồi của cô ngay cạnh cửa sổ, vô thức ngẩng đầu, nhìn ra bên ngoài.
Trên đường chạy các vận động viên xuất phát cùng một lúc, có một cơn gió thổi qua khe cửa sổ, làm loạn tóc mai của cô, đồng thời thổi bay một góc giấy bài tập.
Sau này cô nhớ đến khoảng thời gian sinh hoạt ở lớp mười hai, rất ít khi nghĩ đến những chồng bài tập và kiểm tra không có điểm dừng, mà lại nhớ đến khung cảnh ở sân thể dục mà cô nhìn thấy từ khung cửa sổ vào xế chiều ngày hôm đó.
Thật ra cũng không đến nỗi kinh thiên động địa gì cho lắm, chỉ là ban ngày ánh nắng nhợt nhạt, bầu không khí xám xịt cuối mùa đông như bị những tiếng cười nói đánh tan đi mây mù, dường như mùa xuân đang tới, có thể đưa tay ra là chạm được ngay.
Cô đè ngay cạnh của tờ giấy bài tập, định tiếp tục làm đề, nhưng mà chần chữ vẫn chưa hạ bút xuống.
Đột nhiên cô đứng dậy, nhỏ giọng nói với Nguyễn Văn mình đi nhà vệ sinh, lặng yên không một tiếng động chuồn ra từ cửa sau.
–
Một vòng đường chạy là bốn trăm mét, ba ngàn mét chắc phải chạy hơn bảy vòng.
Lúc chạy vòng đầu tiên Lục Tinh Diên chỉ cảm thấy –
Thật sự con mẹ nó lạnh quá! Moá! Cậu không hề giả vờ! Ai có thể cho cậu mượn cái áo khoác có được không? Không thì đôi giày đi tuyết của người anh em kia cũng được!
Chạy đến vòng thứ hai, thân thể rốt cuộc cũng nóng lên được một chút, cảm giác tương đối dễ chịu.
Thường ngày cậu vẫn hay chơi bóng rổ, chạy ba ngàn mét đối với cậu mà nói không phải việc gì khó, cộng thêm đám người già yếu tàn tật ở phía sau không khác với đi bộ nhanh là bao nhiệu, cậu cứ ung dung thoải mái mà chạy cũng dẫn trước nửa vòng.
- dù sao cậu cũng không có ý định phá kỷ lục chạy cự li dài của thế vận hội Olympic.
Lúc chạy đến vòng thứ ba thứ tư, không ít những em gái học lớp mười lớp mười một đã chú ý đến cậu.
Dáng dấp cậu cao ráo da lại trắng, càng lúc càng đẹp trai, phong cách ăn mặc phóng khoáng, đầy vẻ thể thao nam tính, cả người liền lộ ra sức hấp dẫn đối với người khác phái.
Chỉ trong chốc lát, đã có vài em gái lớp dưới ôm nước chạy theo cậu ở phía trong, lớn tiếng cỗ vũ cố lên.
Vốn dĩ Lục Tinh Diên cảm thấy chạy bộ một mình thật ra rất cô đơn, có người cổ vũ cũng rất không tệ.
Nhưng mà chạy xong vòng thứ năm, lúc đi ngang qua vạch đích, cậu thoáng nhìn thấy bóng hình của Thẩm Tinh Nhược hai tay đút túi đứng bên cạnh đường chạy.
Thẩm Tinh Nhược hơi quay đầu, trên mặt không lộ ra biểu cảm gì.
Thế nhưng Lục Tinh Diên không biết vì sao, trong nháy mắt trong đầu liền nhảy ra một cảnh tượng thường thấy trên TV, cậu vô cùng muốn đưa tay về phía Thẩm Tinh Nhược, làm hình trái tim.
Sau đó một giây lại trở nên lạnh mặt, vẫy vẫy tay với mấy em gái lớp dưới rồi hét lớn: “Đứng đó đi, đừng chạy theo nữa.”
Quay đầu nhìn một chút, Thẩm Tinh Nhược vẫn còn đứng đó, không đi.
Lục Tinh Diên cảm thấy như được tiếp thêm sức mạnh, nhanh chóng tăng tốc.
Mấy vòng cuối chạy hơi nhanh, nên Lục Tinh Diên hơi thấm mệt.
Sau khi vượt qua vạch đích, cậu giật sợi dây cột tóc trên trán xuống, cào cào tóc mái, sau đó chống tay lên đầu gối, từng hơi từng hơi thở dốc.
Phía trên đài ngay lập tức công bố kết quả vòng thi chạy ba ngàn mét nam của khối lớp mười hai.
Cùng lúc đó, một đám em gái lớp dưới kéo nhau thành hàng đưa nước cho cậu.
“Đàn anh, anh tên là Lục Tinh Diên sao? Có thể thêm Wechat hay không?”
“Đàn anh anh học ban một à, thật trùng hợp em cũng học ban một nha, lớp 10a1.”
“Ha ha ha ha có gì to lớn đâu chứ, đàn anh em còn học chung một trường với anh nè!”
Gió lạnh luồn vào trong cổ họng, lồng ngực Lục Tinh Diên nhói đau, một hồi lâu cũng chưa thể nói chuyện.
Đang lúc đám em gái lớp dưới ríu ra ríu rít, trước mặt đột nhiên truyền đến giọng nói lạnh lùng cao ngạo quen thuộc của Thẩm Tinh Nhược –
“Làm ơn nhường đường một chút.”
Ngay sau khi thanh tra giám sát Thẩm Tinh Nhược bước tới, đám đàn em cũng nhanh chóng im mặt, tự động rẽ ra một lối đi cho cô.
Thẩm Tinh Nhược chậm rãi đi đến đứng trước mặt Lục Tinh Diên, sau đó lại chậm rãi lấy ra một bình nước C’est bon* nho nhỏ từ trong túi áo đồng phục.
*một nhãn hiệu nước khoáng ở Trung Quốc.
Lục Tinh Diên ngẩng đầu, khoé môi cong cong, nhận lấy bình nước từ trong tay cô.
Bình nước đã bị Thẩm Tinh Nhược ủ trong túi áo rất lâu, rất ấm.
Chỉ là có hơi ít, Lục Tinh Diên uống hai ngụm là đã thấy đáy.
Bên cạnh có một em gái lớn gan thấy cậu uống không đủ, muốn đưa thêm cho cậu, Thẩm Tinh Nhược lãnh mặt liếc nhìn một chút, lại lấy ra một bình nhỏ Nông phu Sơn Tuyền* từ túi áo bên kia.
*một nhãn hiệu nước khoáng ở Trung Quốc.
Đám em gái lớp dưới trầm mặc, sau đó đồng loạt quay người, tản ra tứ tán.
Không còn cách nào khác, gừng càng già càng cay, vẫn là các đàn chị có lợi thế hơn.
Lục Tinh Diên uống xong hai bình nước nhỏ, rốt cuộc cũng có thể bình ổn hơi thở, Thẩm Tinh Nhược giục cậu mặc áo khoác vào, rồi lại thúc giục cậu nhanh chóng trở về lớp tự học.
Thật ra năm ngoái lúc Thẩm Tinh Nhược chuyển trường tới, Lục Tinh Diên cũng có tham gia Đại hội thể thao.
Lúc đó cậu đăng ký chạy một ngàn mét nam và ba trăm mét tiếp sức, còn có nhảy xa.
Chạy một ngàn mét nam có học sinh khối năng khiếu thể dục thể thao tham gia nên cậu chỉ giành được hạng ba, chạy tiếp sức và nhảy xa đều giành hạng nhất.
Lúc ấy quan hệ giữa hai người bọn họ có thể nói là như nước với lửa để hình dung, một người thì hay chọc ghẹo, một người thì chỉ muốn thắp nhang lên mộ người kia.
Thẩm Tinh Nhược lúc ấy bị giao nhiệm vụ viết băng rôn cổ vũ, những bạn học tham gia thi đấu cô đều viết cho một băng rôn, chỉ có Lục Tinh Diên là không viết.
Chẳng qua mới có một năm, mọi người mọi vật đều đã thay đổi.
Lớp mười hai cũng không ai quan tâm đến Đại hội thể thao, thi đấu có giải thì tốt không có cũng không sao, hoàn thành nhiệm vụ là được.
Hai người tiện đường đi đến căn tin mua một ít đồ ăn vặt, lúc trở về phòng học, cũng vừa đúng lúc Vương Hữu Phúc bước vào.
Nghe được Lục Tinh Diên chạy ba ngàn mét đạt giải nhất, Vương Hữu Phúc vô cùng vui vẻ khen vài câu, sau đó bảo bọn họ đi về chỗ ngồi, bắt đầu nói vào chuyện chính.
“Mọi người dừng một chút, tôi có chuyện muốn thông báo, Tinh Đại, chương trình tuyển sinh đã bắt đầu khởi động rồi, còn có vài trường thuộc diện 985 ở ngoài tỉnh cũng đang tiến hành tuyển sinh. Đối với lớp chúng ta, tôi muốn tập trung nói một chút về kế hoạch tuyển sinh của Tinh Đại.”
“Chi tiết thì tôi không cần nói nữa, đa số mọi người chắc cũng đạ biết, sau khi Hà Tư Việt đem bản kế hoạch cho mọi người xem xong, em nào có khả năng thì cứ thoải mái tham gia. Bạn học nào có hứng thú muốn thử sức thì cứ việc tìm tới tôi yêu cầu thư đề cử, sau đó mọi người điền một tờ đơn, trường học sẽ gom lại rồi chuyển đi một lượt.”
“Thi viết hẳn là sẽ diễn ra vào cuối tháng, có thể chọn một trong ba môn Ngữ văn, Anh văn, hoặc Lịch sử để tham gia tuyển sinh, nhưng các em phải chú ý, sự lựa chọn môn thi này cũng là nhân tố quyết định lúc các em điền nguyện vọng chuyên ngành học sau này, chỉ có thể chọn chuyên ngành tương ứng là Ngôn ngữ Anh, hoặc Trung văn, hoặc Lịch sử. Tất cả học sinh trung học ở Tinh thành đều được hỗ trợ nhập học hệ chính quy ở Tinh Đại, Chính sách ưu đãi này thật sự rất tuyệt vời.”
“Thêm nữa Minh Lễ của chúng ta có tổ chức các lớp huấn luyện thi viết, em nào muốn tham gia thì có thể báo danh.”
Thẩm Tinh Nhược nghe xong, vô thức nhìn về phía Lục Tinh Diên.
Lục Tinh Diên vốn nghĩ chuyện này chả có liên quan gì tới mình, nhưng cậu luôn cảm thấy có ai ở phía sau đang nhìn mình chằm chằm.
Cậu quay đầu, vừa đúng lúc đối diện với ánh mắt của Thẩm Tinh Nhược.
Thẩm Tinh Nhược nhìn về phía cậu làm khẩu hình, “Đi lấy.“
Lục Tinh Diên nhíu mày.
Thẩm Tinh Nhược chỉ chỉ lên bục giảng.
Cậu không thể tin nổi, chỉ vào ngực mình, nói với cô, “Tớ á?”
Thấy cậu không cử động, Thẩm Tinh Nhược đứng dậy, đi đến bục giảng cầm tờ đơn.
Vương Hữu Phúc kinh ngạc nhìn cô một cái, gắt gao đè chặt tờ đơn không cho phép cô lấy, “Thẩm Tinh Nhược, em lấy cái này làm gì?”
Thẩm Tinh Nhược rủ mắt, khiêm tốn nói: “Lo trước khỏi hoạ.”
Vương Hữu Phúc: “…”
“Không được, tại sao em lại không chuẩn bị cho S Đại hay F Đại chứ, bọn họ cũng có chương trình tuyển sinh, đợi lát nữa thầy tới văn phòng lấy cho em xem một chút.”
Vương Hữu Phúc không phải ngại Tinh Đại không tốt, Tinh Đại này dù sao cũng thuộc diện 985, điểm số yêu cầu đối với thí sinh ngoại tỉnh cũng phải cao hơn điểm chuẩn mười điểm, nhưng mà đối với Thẩm Tinh Nhược mà nói, thì có chút khuất tài.
Thẩm Tinh Nhược: “…”
Cũng may Lục Tinh Diên rốt cuộc cũng đứng dậy.
Thế nhưng Vương Hữu Phúc vẫn không buông tay, nhìn qua Lục Tinh Diên vô cùng kinh ngạc hỏi: “Em cũng muốn lấy cái này à???”
Vương Hữu Phúc cũng không phải cảm thấy Lục Tinh Diên không có hy vọng qua nổi kỳ thi tuyển sinh, dù sao cũng chỉ là thi viết một môn, vào lớp huấn luyện luyện đề hai tuần, không khó để qua được bài thi viết.
Vả lại nhà họ Lục chắc chắn có quen biết rộng, hỏi cho cậu một bức thư đề cử của một chuyên gia ngành giáo dục nào đó, vòng phỏng vắn chắc sẽ ổn.
Nhưng mà qua được vòng tuyển sinh này, ít ra cũng phải là học sinh khá giỏi.
Lục Tinh Diên này cách trình độ của học sinh khá giỏi cũng có chút …
Ông nghĩ lại, thôi quên đi.
Là do ông có thành kiến, thành tích cuối kỳ của Lục Tinh Diên đã tiến bộ không ít, chừng vài chục điểm nữa là có thể đạt danh hiệu học sinh khá giỏi rồi.
Tham gia tuyển sinh đại học, bảy phần dựa vào năng lực, ba phần là do may mắn, chuyện số mệnh thật sự rất khó nói, không chừng cũng có thể đậu đấy chứ, chuyện này ông cũng không thể can thiệp được đúng không?
Trên mặt Vương Hữu Phúc lộ ra nụ cười mỉm chi, đột nhiên buông tay, phát cho Lục Tinh Diên một tờ, vẻ mặt ôn hoà nói: “Chuẩn bị kỹ một chút.”
Xoay người đối mặt với Thẩm Tinh Nhược, ông lại mạnh mẽ đè chặt tay, trong mắt mang vẻ cảnh cáo “Em để tôi bĩnh tình lại một chút.”
“…”
Cũng may Thẩm Tinh Nhược không thật sự có ý định muốn lấy.
–
Đại hội thể thao diễn ra vô cùng náo nhiệt trong vòng hai ngày, học sinh khối lớp mười hai vẫn phải yên lặng mà ngồi trên lớp học, cứ như vậy trải qua tiết tự học trong vòng hai ngày.
Lúc kết thúc, còn có cán bộ hội học sinh của trường đến tận toà nhà dạy học của lớp mười hai trao phần thưởng.
Phần thưởng hạng nhất thi chạy ba ngàn mét nam của Lục Tinh Diên cũng có chút giá trị, là một vòng tay vận động hiệu Giang Tinh V2, sản phẩm vừa mới ra mắt năm ngoái.
Lúc hết tiết, Lý Thừa Phàm còn cất công chạy đến chỗ ngồi của cậu xem, nhìn thấy món đồ chơi này, cậu ta cười thành tiếng, “Thì ra là cái này à, cái này không phải là sản phẩm do công ty anh họ mày sản xuất sao, tao nhớ lúc vừa được tung ra thị trường mày còn tặng cho tụi tao mỗi đứa một cái.”
Lục Tinh Diên không nói không rằng đạp cậu ta một cước, liếc cậu ta từ trên xuống dưới, nói ra bốn chữ, “Mày biết cái gì.”
Đây là chiến lợi phẩm thu hoạch được trong cuộc chiến tình yêu của cậu, sao có thể so sánh với những cái vòng tay vận động lạnh như băng không có tình cảm khác được chứ?
Cậu cũng không muốn để cho Lý Thừa Phàm nhìn lâu hơn, nhanh chóng giật lại, nhân lúc nghỉ giữa tiết mà sạc pin, cài đặt mọi thứ, lúc tan học, liền cầm đi tìm Thẩm Tinh Nhược.
Sắc trời chạng vạng tối, nắng chiều vàng nhạt rơi xuống thành từng mảng xuyên qua khung cửa sổ phòng học.
Cậu cầm hộp đựng vòng tay vận động đặt lên bàn Thẩm Tinh Nhược, lại ngồi xuống chỗ ngồi trước mặt Thẩm Tinh Nhược.
Lá gan của Nguyễn Văn vẫn luôn nhỏ hơn con gà con, thấy Lục Tinh Diên đến, ngay cả sách cũng không kịp dọn, lập tức đứng dậy đi tìm Thạch Thấm cùng đi ăn cơm.
Lục Tinh Diên vô cùng hài lòng với sự hiểu chuyện của cô nàng.
Mọi người tản ra, cậu mở cái hộp, ra vẻ tuỳ ý nói: “Phần thưởng, tặng cậu đấy.”
Ánh mắt Thẩm Tinh Nhược rơi trên sợi dây đồng hồ mày trắng của chiếc vòng tay vận động, một hồi lâu cũng không nhúc nhích.
Lục Tinh Diên: “Cậu đừng có từ chối, cái này tớ có một cái rồi, lại đây, tớ đeo cho cậu.”
Cậu sợ Thẩm Tinh Nhược không chịu nhận, nhanh chóng tháo vòng tay ra, sau đó giữ chặt tay Thẩm Tinh Nhược, đẩy cổ tay áo đồng phục của cô lên.
Cậu nói linh tinh: “Tớ nói này sao cậu lại gầy như vậy chứ, siết đến mức cuối cùng rồi mà vẫn còn hơi rộng, không thì về nhà tớ mua sợi dây khác có hình chim công …”
Vòng tay đã được cài đặt sẵn sàng.
Chạm đến làn da của Thẩm Tinh Nhược, số liệu liền bắt đầu hoạt động.
Bờ môi Thẩm Tinh Nhược mím lại, ánh mắt rủ xuống, vẫn không nói lời nào.
Lúc Lục Tinh Diên muốn đeo lên giúp cô, cô không cự tuyệt, nhưng mà đợi Lục Tinh Diên mang xong, cô lại nhanh chóng thu nắm tay về.
“Được rồi, đi ăn cơm thôi.”
“Cậu chạy bộ được hạng nhất, cơm tối muốn ăn cái gì, tớ mời cậu.”
Lục Tinh Diên vốn dĩ muốn nói cậu rút tay lại nhanh vậy làm gì để tớ nhìn một chút, nhưng mà Thẩm Tinh Nhược chủ động muốn mời cậu ăn cơm, cậu cũng không lo không nhìn được, nhanh chóng đứng dậy theo cô.
Hai người đi ra khỏi phòng học, vừa đúng lúc có người mang giày trượt lướt ngang qua hành lang, Lục Tinh Diên kéo tay Thẩm Tinh Nhược.
Nắng chiều chiếu xuống kéo dài cái bóng của hai người, vòng tay vận động được giấu trong tay áo, nhịp tim của Thẩm Tinh Nhược đang ở mức 134, bị Lục Tinh Diên nắm tay liền cảm thấy chột dạ, nhịp tim nhảy một đường lên đến 147.
Bình luận truyện