Đau Thương Đến Chết
Quyển 2 - Chương 29: Tan nát trái tim
Tư Dao không hẹn trước, đột ngột đến khiến bác sĩ Thư Lượng hơi hoảng, nhất là thấy sắc mặt của cô u ám khác thường.
"Tư Dao sao thế? Thể lực cô không có vấn đề gì chứ?"
Cũng may, Tư Dao đến sau bữa ăn trưa, nên anh có thể nói chuyện được với cô.
"Vẫn tạm ổn ạ, mấy hôm nay em ít nghỉ ngơi..."
"Lại ngủ mê à?"
"Còn khiếp hơn cả ngủ mê... ý em là... bị mất ngủ. Cái chính là nghĩ đến cái chết của mấy người bạn, em vẫn không yên tâm...Liệu người bạn ở Giang Kinh của em có được tiến hành giải phẫu tử thi không? Hôm nọ cha mẹ của bạn ấy gọi điện hỏi em xem, có nên đồng ý để vị giáo sư ấy giải phẫu không. Xem ra, hình như là đã có chút tiến triển phải không?"
"Đúng thế. Tôi nghe nói công an và người nhà nạn nhân đều đã đồng ý đến Giang Kinh để tổ chức khám nghiệm tử thi tỉ mỉ hơn. Bạn tôi, phó giáo sư Chương Vân Côn chắc đã sơ bộ kiểm tra tử thi. Bây giờ tôi sẽ gọi điện cho anh ấy." Anh nhấc máy điện thoại.
Tư Dao đã nghe nói về người bạn của bác sĩ Lượng, Chương Vân Côn –phó giáo sư giải phẫu học của đại học Y số 2 Giang Kinh - là một trí thức tuổi trung niên rất yêu nghề.
"Chào anh Lượng, tôi đang định gọi cho anh. Bệnh nhân đó của anh đâu? Tức là cô Mạnh Tư Dao - bạn của nạn nhân đã tử vong... liệu có thể nhanh chóng liên lạc với cô ấy không?" Vân Côn nói luôn, không đợi Thư Lượng lên tiếng.
"Thật khéo quá, Tư Dao đang ở chỗ tôi. Cô ấy đang muốn hỏi anh về kết quả kiểm tra giải phẫu".
"Được! Thế thì phải mời cô ấy đến đây, càng sớm càng tốt!"
Văn phòng của khoa Nghiên cứu giảng dạy giải phẫu học nằm trong một toà nhà kiểu châu Âu, xây cất từ rất lâu đời. Tuy đã được tu sửa và xây dựng lại một phần nhưng nó vẫn giữ được những nét đặc sắc của kiến trúc từ đầu thế kỷ trước. Tư Dao bước đến trước khu nhà giải phẫu, cảm thấy gai gai lạnh. Cô thầm nghĩ, các sinh viên y khoa làm sao qua được cái cửa ải giải phẫu cơ thể người này? Các giảng viên suốt ngày làm bạn với các tiêu bản thi thể,thì lại càng khó mà tưởng tượng hơn nữa!
"Chào thày Vân Côn".
Một người đàn ông trung niên bước ra, mái tóc đẹp chải rất phẳng phiu, đeo cặp kính hơi to, mỉm cười nói: "Cô Tư Dao phải không?"
"Bác sĩ Lượng còn phải tiếp bệnh nhân, nên có lẽ sẽ đến hơi muộn".
"Không sao.Chủ yếu là tôi muốn nói chuyện với cô... Cô đừng trách tôi nhiều lời, sắc mặt cô không tốt lắm, gần đây có đi khám sức khỏe không?"
"Bác sĩ Lượng cũng nhắc em như thế. Em gần đây ít nghỉ ngơi..."
"Cô có thấy khó chịu gì không... ví dụ, thở đứt quãng, hay ra mồ hôi trộm, hồi hộp, hoặc đau ngực gì đó?"
Tư Dao nghĩ ngợi, rồi nói: " Có lẽ bác sĩ Lượng đã nói với thày về tình hình của em. Gần đây em hay sợ hãi, suốt ngày cứ nơm nớp lo lắng, tim đập lúc nhanh lúc chậm, liệu có phải là vấn đề không ạ?"
"Cô nên đi khám, kiểm tra xem sao. Tôi không đủ tư cách để phát ngôn. Bác sĩ Lượng không hề nói gì với tôi cả, anh ấy là người kín đáo, rất kín đáo với ông bạn là tôi. Tất nhiên, đây là đức tính của một chuyên gia thần kinh học, phải giữ ví mật mọi thông tin về bệnh nhân. Tôi mời cô đến vì muốn hỏi một vài vấn đề, muốn cô giúp tôi trong việc kết luận về nguyên nhân cái chết của người bạn cô"
"Xin thày cứ hỏi ạ... Hiện giờ thầy đã phát hiện ra điều gì chưa?" Tư Dao hỏi
"Lẽ ra, tôi chỉ có thể nói với bên công an và cha mẹ nạn nhân về kết quả giải phẫu, nhưng anh Lượng cho biết chuyện này có liên quan đến sự an toàn của cô,cho nên tôi cũng không né tránh trả lời. Các bác sĩ pháp y của công an thì đang có kết luận khác nhau, tức là chết do dao đâm hay chết do bệnh tim".
"Vậy thì, tim cô ấy có vấn đề thật à?"
"Không chỉ là có vấn đề... mà là bệnh tim cấp tính cực nghiêm trọng. Qua giải phẫu, tôi đã xác nhận chẩn đoán của pháp y. Tim cô ấy bị phình to, trọng lượng nặng hơn tim người bính thường rất nhiều, sờ vào thấy mềm, đàn hồi kém... Chứng tỏ tim cô ấy bị viêm rất nặng, bị tích nước và xơ hóa, nhất là tâm thất trái. Cho nên, từ góc độ giải phẫu học, tôi phân tích rằng rất có thể cô ấy đã bị viêm cơ tim nặng, dẫn đến đột tử. Hiện tượng đột tử này có thể do viêm cơ tim nặng hoặc mạn tính, dẫn đến suy thoái chức năng của tim. Có nhiều khả năng là do việc lưu thông máu giữa các ngăn bị nghẽn, trực tiếp dẫn đến đột tử. Nói cách khác, rất có thể là nhịp tim đột ngột không đều, dẫn đến đột tử.
Giải phẫu cục bộ thì chưa thể khẳng định kết luận, cho nên tôi đã lấy mẫu tế bào ở các vùng tim để tiếp tục kiểm tra bệnh lý. Ngoài ra, tôi còn tìm được hồ sơ bệnh án của cô ấy trong khoảng thời gian gần đây. Cô ấy đã có lần điện não đồ ,thể hiện rõ hiện tượng ngoại tâm thu(1). Lúc đó các bác sĩ chẩn đoán có thể cô ấy viêm cơ tim".
**********************
(1) Hiện tượng đôi khi máu bơm từ tim hơi sớm
"Có thể đoán biết tại sao cô ấy bị viêm cơ tim không ạ?" Tư Dao căn bản đã hiểu được kết luận Thường Uyển bị viêm cơ tim, nên nhịp tim không đều, dẫn đến đột tử.
"Điều này cần được kiểm tra thêm, vì mới ở giai đoạn phân tích sơ bộ. Còn phải qua nhiều bước thí nghiệm khác mới giúp chúng tôi nhận rõ nguyên nhân gây bệnh viêm cơ tim, ví dụ, do vi rút, hay do phong thấp, thậm chí có thể là do nhiễm độc. Nguyên nhân chủ yếu để mời cô đến đây hôm nay là cho cô xem bức vẽ này... Đây là tim của cô ấy. Tôi có bức ảnh thật, nhưng chỉ lo cô nhìn thấy máu me sẽ không chịu nổi cho nên chỉ phác họa như thế này. Cô nhận thấy điều gì không ?"
Tư Dao nhìn bức vẽ tròn tròn bằng bút chì... lòng cô thắt lại.
Một quả tim, đã rạn nứt thành nhiều mảnh!
"Sao lại ...chẳng lẽ ..."
"Vì muốn để cô nhận ra,có thể tôi đã vẽ hơi cường điệu, nhưng đúng là quả tim của cô ấy đã rạn nứt !"
"Sao lại thế được?"
"Vì cơ tim bị thương tổn. Cơ tim là phần chủ yếu của quả tim, cũng là nguồn động lực chính để tim đập. Viêm cơ tim, thường dẫn đến thương tổn cơ tim ,nhưng nếu ở mức độ nhẹ thì tình hình lại ngược lại,tức là sau một thời gian nghỉ ngơi và điều trị, nó lại bình phục. Nhưng trong thời gian ngắn mà bị thương tổn thành ra thế này, thì rất hiếm xảy ra".
Tư Dao sửng sốt, chân tay gai lạnh: " Sao giáo sư biết là thời gian ngắn ?"
"Không thể nhìn mà thấy, nhưng tôi suy luận là thế. Nếu cô bạn ấy đã bị tổn hại cơ tim mạn tính trong thời gian dài, thì phải sớm có những triệu chứng chứ không thể là trước đây vài tuần mới thấy khang khác, rồi đi làm điện tâm đồ. Tôi cảm nhận rằng ,dù là nguyên nhân gì dẫn đến viêm cơ tim, thì đây vẫn là căn bệnh rất hiếm gặp, cũng tức là, khi phát bệnh, chỉ trong một thời gian ngắn quả tim sẽ bị tổn thương nghiêm trọng. Vì thế hiện tượng rối loạn nhịp tim hoặc suy tim xảy ra là điều không lấy gì làm lạ!"
"Em biết ý thày định hỏi là gì. Mùa hè năm ngoái bọn em đã đến một vùng rất tồi tệ... "
"Khu phong cảnh còn nguyên sơ ở núi Vũ Di ?"
"Thì ra là thày cũng biết rồi, chắc bác sĩ Lượng đã kể với thày một số chuyện về em?"
Vân Côn thầm nghĩ : Cô này rất nhạy cảm. Ông nói : "Không phải thế. Bác sĩ Lượng là người hết sức kín đáo... Thế này vậy : tôi sẽ nói những suy luận của tôi cho cô nghe trước, sau đó sẽ hỏi cô vài vấn đề, cô sẽ bổ sung. Không rõ cô có nghe nói về vụ án mưu sát 405 mới không?"
Tư Dao gật đầu : "Em biết. Có vài sinh viên đã đến khu du lịch còn nguyên sơ ấy, họ đều đã chết".
"Nguyên nhân những cái chết đó, nhìn bề ngoài thì đều như là các sự cố bất ngờ tuy có hơi ly kỳ một chút nhưng vẫn không khiến cho ai phải nghi hoặc điều gì: bị ô tô đâm, sự cố y tế, sự cố khi di bơi... Nhưng, chỉ trong hai ba tháng mà liên tiếp xảy ra các sự cố ấy thì bên công an vẫn cứ để mắt tới. Tôi đã giải phẫu tử thi nạn nhân cuối cùng trong số đó, lần đầu tiên phát hiện ra tim vỡ. Rất tiếc, các nạn nhân trước dó đều đã hỏa táng, nên tôi không thể chứng minh điều gì. Xác nạn nhân cuối cùng đã được để lại tương đối lâu, vốn định dùng kỹ thuật phân ly vi rút và huỳnh quang kiểm tra kháng thể để kiểm chứng căn bệnh cơ tim do vi rút, nhưng đã không thành công. Có chuyên gia cho rằng đó là hậu quả của việc lưu giữ tử thi quá lâu, tạm coi như vấn đề tồn nghi. Hiện nay đã có thi thể của người bạn của cô, chắc sẽ giúp tôi giải đáp được nghi vấn này .
Khi khám nghiệm tử thi cô sinh viên kia, tôi còn phát hiện ra một đặc trưng - nay thì đã là lần hai - đặc trưng này cũng xuất hiện trên thi thể người bạn cô... đây là nguyên nhân chính để tôi mời cô đến ".
"Là gì ạ?" Tư Dao nghĩ bụng, tại sao giáo sư không nói luôn một mạch nhỉ?
Lồng ngực Vân Côn khẽ phập phồng, thở mạnh như là đã mệt. Vẻ khác thường của giáo sư càng khiến Tư Dao cảm thấy lạ lùng.
"Liệu cô có thể... cởi giày, tất ra không ?"
Yêu cầu này thì lại càng lạ, thậm chí là quá trớn !
Con người với mái tóc chải mượt này, liệu có phải một con yêu râu xanh không?
"Thày Côn ..."
"Tôi biết, điều này là rất quá đáng ,nhưng cô hãy tin tôi. Tôi là bạn của bác sĩ Du Thư Lượng. Các việc tôi làm là vì say mê nghiên cứu và cũng là vì muốn giúp cô ". Vân Côn thành thật nói .
Tư Dao vẫn lưỡng lự.Cô nhìn về phía cửa ra vào. Cửa đang rộng mở, thỉnh thoảng vẫn có một nhân viên đi qua... Nếu là người có ý đồ xấu thì chắc sẽ không dám công nhiên thế này.
Cô cởi giày tất, lộ ra đôi bàn chân trắng trẻo .
Chẳng biết Vân Côn đã cầm chiếc kính lúp từ lúc nào, lom khom ngồi xuống: "Tôi muốn quan sát, cô không ngại chứ ?"
Tuy rất ngượng nghịu nhưng Tư Dao vẫn gật đầu chấp thuận .
Chỉ giây lát sau, Vân Côn kinh ngạc kêu lên, giọng nói đượm vẻ nuối tiếc xen lẫn buồn rầu. Thất vọng chắc là vì không soi thấy một cái gì đó.
"Tôi...không biết nên nói thế nào với cô Tư Dao... Thế này vậy, cô nhìn đi !" Vân Côn đưa ra hai tấm ảnh. "Tấm này chụp vùng gần mắt cá chân của thi thể cô sinh viên kia, còn tấm này là của cô bạn cô, chụp cùng một vùng".
Ở cùng một vùng ,trên da thấy có một dấu ấn mờ mờ.
Hình trái tim, hình trái tim vỡ nát!
Đau thương đến chết!
"Còn ở chân em..."
"Chân cô cũng có cái dấu này ".
"Tư Dao sao thế? Thể lực cô không có vấn đề gì chứ?"
Cũng may, Tư Dao đến sau bữa ăn trưa, nên anh có thể nói chuyện được với cô.
"Vẫn tạm ổn ạ, mấy hôm nay em ít nghỉ ngơi..."
"Lại ngủ mê à?"
"Còn khiếp hơn cả ngủ mê... ý em là... bị mất ngủ. Cái chính là nghĩ đến cái chết của mấy người bạn, em vẫn không yên tâm...Liệu người bạn ở Giang Kinh của em có được tiến hành giải phẫu tử thi không? Hôm nọ cha mẹ của bạn ấy gọi điện hỏi em xem, có nên đồng ý để vị giáo sư ấy giải phẫu không. Xem ra, hình như là đã có chút tiến triển phải không?"
"Đúng thế. Tôi nghe nói công an và người nhà nạn nhân đều đã đồng ý đến Giang Kinh để tổ chức khám nghiệm tử thi tỉ mỉ hơn. Bạn tôi, phó giáo sư Chương Vân Côn chắc đã sơ bộ kiểm tra tử thi. Bây giờ tôi sẽ gọi điện cho anh ấy." Anh nhấc máy điện thoại.
Tư Dao đã nghe nói về người bạn của bác sĩ Lượng, Chương Vân Côn –phó giáo sư giải phẫu học của đại học Y số 2 Giang Kinh - là một trí thức tuổi trung niên rất yêu nghề.
"Chào anh Lượng, tôi đang định gọi cho anh. Bệnh nhân đó của anh đâu? Tức là cô Mạnh Tư Dao - bạn của nạn nhân đã tử vong... liệu có thể nhanh chóng liên lạc với cô ấy không?" Vân Côn nói luôn, không đợi Thư Lượng lên tiếng.
"Thật khéo quá, Tư Dao đang ở chỗ tôi. Cô ấy đang muốn hỏi anh về kết quả kiểm tra giải phẫu".
"Được! Thế thì phải mời cô ấy đến đây, càng sớm càng tốt!"
Văn phòng của khoa Nghiên cứu giảng dạy giải phẫu học nằm trong một toà nhà kiểu châu Âu, xây cất từ rất lâu đời. Tuy đã được tu sửa và xây dựng lại một phần nhưng nó vẫn giữ được những nét đặc sắc của kiến trúc từ đầu thế kỷ trước. Tư Dao bước đến trước khu nhà giải phẫu, cảm thấy gai gai lạnh. Cô thầm nghĩ, các sinh viên y khoa làm sao qua được cái cửa ải giải phẫu cơ thể người này? Các giảng viên suốt ngày làm bạn với các tiêu bản thi thể,thì lại càng khó mà tưởng tượng hơn nữa!
"Chào thày Vân Côn".
Một người đàn ông trung niên bước ra, mái tóc đẹp chải rất phẳng phiu, đeo cặp kính hơi to, mỉm cười nói: "Cô Tư Dao phải không?"
"Bác sĩ Lượng còn phải tiếp bệnh nhân, nên có lẽ sẽ đến hơi muộn".
"Không sao.Chủ yếu là tôi muốn nói chuyện với cô... Cô đừng trách tôi nhiều lời, sắc mặt cô không tốt lắm, gần đây có đi khám sức khỏe không?"
"Bác sĩ Lượng cũng nhắc em như thế. Em gần đây ít nghỉ ngơi..."
"Cô có thấy khó chịu gì không... ví dụ, thở đứt quãng, hay ra mồ hôi trộm, hồi hộp, hoặc đau ngực gì đó?"
Tư Dao nghĩ ngợi, rồi nói: " Có lẽ bác sĩ Lượng đã nói với thày về tình hình của em. Gần đây em hay sợ hãi, suốt ngày cứ nơm nớp lo lắng, tim đập lúc nhanh lúc chậm, liệu có phải là vấn đề không ạ?"
"Cô nên đi khám, kiểm tra xem sao. Tôi không đủ tư cách để phát ngôn. Bác sĩ Lượng không hề nói gì với tôi cả, anh ấy là người kín đáo, rất kín đáo với ông bạn là tôi. Tất nhiên, đây là đức tính của một chuyên gia thần kinh học, phải giữ ví mật mọi thông tin về bệnh nhân. Tôi mời cô đến vì muốn hỏi một vài vấn đề, muốn cô giúp tôi trong việc kết luận về nguyên nhân cái chết của người bạn cô"
"Xin thày cứ hỏi ạ... Hiện giờ thầy đã phát hiện ra điều gì chưa?" Tư Dao hỏi
"Lẽ ra, tôi chỉ có thể nói với bên công an và cha mẹ nạn nhân về kết quả giải phẫu, nhưng anh Lượng cho biết chuyện này có liên quan đến sự an toàn của cô,cho nên tôi cũng không né tránh trả lời. Các bác sĩ pháp y của công an thì đang có kết luận khác nhau, tức là chết do dao đâm hay chết do bệnh tim".
"Vậy thì, tim cô ấy có vấn đề thật à?"
"Không chỉ là có vấn đề... mà là bệnh tim cấp tính cực nghiêm trọng. Qua giải phẫu, tôi đã xác nhận chẩn đoán của pháp y. Tim cô ấy bị phình to, trọng lượng nặng hơn tim người bính thường rất nhiều, sờ vào thấy mềm, đàn hồi kém... Chứng tỏ tim cô ấy bị viêm rất nặng, bị tích nước và xơ hóa, nhất là tâm thất trái. Cho nên, từ góc độ giải phẫu học, tôi phân tích rằng rất có thể cô ấy đã bị viêm cơ tim nặng, dẫn đến đột tử. Hiện tượng đột tử này có thể do viêm cơ tim nặng hoặc mạn tính, dẫn đến suy thoái chức năng của tim. Có nhiều khả năng là do việc lưu thông máu giữa các ngăn bị nghẽn, trực tiếp dẫn đến đột tử. Nói cách khác, rất có thể là nhịp tim đột ngột không đều, dẫn đến đột tử.
Giải phẫu cục bộ thì chưa thể khẳng định kết luận, cho nên tôi đã lấy mẫu tế bào ở các vùng tim để tiếp tục kiểm tra bệnh lý. Ngoài ra, tôi còn tìm được hồ sơ bệnh án của cô ấy trong khoảng thời gian gần đây. Cô ấy đã có lần điện não đồ ,thể hiện rõ hiện tượng ngoại tâm thu(1). Lúc đó các bác sĩ chẩn đoán có thể cô ấy viêm cơ tim".
**********************
(1) Hiện tượng đôi khi máu bơm từ tim hơi sớm
"Có thể đoán biết tại sao cô ấy bị viêm cơ tim không ạ?" Tư Dao căn bản đã hiểu được kết luận Thường Uyển bị viêm cơ tim, nên nhịp tim không đều, dẫn đến đột tử.
"Điều này cần được kiểm tra thêm, vì mới ở giai đoạn phân tích sơ bộ. Còn phải qua nhiều bước thí nghiệm khác mới giúp chúng tôi nhận rõ nguyên nhân gây bệnh viêm cơ tim, ví dụ, do vi rút, hay do phong thấp, thậm chí có thể là do nhiễm độc. Nguyên nhân chủ yếu để mời cô đến đây hôm nay là cho cô xem bức vẽ này... Đây là tim của cô ấy. Tôi có bức ảnh thật, nhưng chỉ lo cô nhìn thấy máu me sẽ không chịu nổi cho nên chỉ phác họa như thế này. Cô nhận thấy điều gì không ?"
Tư Dao nhìn bức vẽ tròn tròn bằng bút chì... lòng cô thắt lại.
Một quả tim, đã rạn nứt thành nhiều mảnh!
"Sao lại ...chẳng lẽ ..."
"Vì muốn để cô nhận ra,có thể tôi đã vẽ hơi cường điệu, nhưng đúng là quả tim của cô ấy đã rạn nứt !"
"Sao lại thế được?"
"Vì cơ tim bị thương tổn. Cơ tim là phần chủ yếu của quả tim, cũng là nguồn động lực chính để tim đập. Viêm cơ tim, thường dẫn đến thương tổn cơ tim ,nhưng nếu ở mức độ nhẹ thì tình hình lại ngược lại,tức là sau một thời gian nghỉ ngơi và điều trị, nó lại bình phục. Nhưng trong thời gian ngắn mà bị thương tổn thành ra thế này, thì rất hiếm xảy ra".
Tư Dao sửng sốt, chân tay gai lạnh: " Sao giáo sư biết là thời gian ngắn ?"
"Không thể nhìn mà thấy, nhưng tôi suy luận là thế. Nếu cô bạn ấy đã bị tổn hại cơ tim mạn tính trong thời gian dài, thì phải sớm có những triệu chứng chứ không thể là trước đây vài tuần mới thấy khang khác, rồi đi làm điện tâm đồ. Tôi cảm nhận rằng ,dù là nguyên nhân gì dẫn đến viêm cơ tim, thì đây vẫn là căn bệnh rất hiếm gặp, cũng tức là, khi phát bệnh, chỉ trong một thời gian ngắn quả tim sẽ bị tổn thương nghiêm trọng. Vì thế hiện tượng rối loạn nhịp tim hoặc suy tim xảy ra là điều không lấy gì làm lạ!"
"Em biết ý thày định hỏi là gì. Mùa hè năm ngoái bọn em đã đến một vùng rất tồi tệ... "
"Khu phong cảnh còn nguyên sơ ở núi Vũ Di ?"
"Thì ra là thày cũng biết rồi, chắc bác sĩ Lượng đã kể với thày một số chuyện về em?"
Vân Côn thầm nghĩ : Cô này rất nhạy cảm. Ông nói : "Không phải thế. Bác sĩ Lượng là người hết sức kín đáo... Thế này vậy : tôi sẽ nói những suy luận của tôi cho cô nghe trước, sau đó sẽ hỏi cô vài vấn đề, cô sẽ bổ sung. Không rõ cô có nghe nói về vụ án mưu sát 405 mới không?"
Tư Dao gật đầu : "Em biết. Có vài sinh viên đã đến khu du lịch còn nguyên sơ ấy, họ đều đã chết".
"Nguyên nhân những cái chết đó, nhìn bề ngoài thì đều như là các sự cố bất ngờ tuy có hơi ly kỳ một chút nhưng vẫn không khiến cho ai phải nghi hoặc điều gì: bị ô tô đâm, sự cố y tế, sự cố khi di bơi... Nhưng, chỉ trong hai ba tháng mà liên tiếp xảy ra các sự cố ấy thì bên công an vẫn cứ để mắt tới. Tôi đã giải phẫu tử thi nạn nhân cuối cùng trong số đó, lần đầu tiên phát hiện ra tim vỡ. Rất tiếc, các nạn nhân trước dó đều đã hỏa táng, nên tôi không thể chứng minh điều gì. Xác nạn nhân cuối cùng đã được để lại tương đối lâu, vốn định dùng kỹ thuật phân ly vi rút và huỳnh quang kiểm tra kháng thể để kiểm chứng căn bệnh cơ tim do vi rút, nhưng đã không thành công. Có chuyên gia cho rằng đó là hậu quả của việc lưu giữ tử thi quá lâu, tạm coi như vấn đề tồn nghi. Hiện nay đã có thi thể của người bạn của cô, chắc sẽ giúp tôi giải đáp được nghi vấn này .
Khi khám nghiệm tử thi cô sinh viên kia, tôi còn phát hiện ra một đặc trưng - nay thì đã là lần hai - đặc trưng này cũng xuất hiện trên thi thể người bạn cô... đây là nguyên nhân chính để tôi mời cô đến ".
"Là gì ạ?" Tư Dao nghĩ bụng, tại sao giáo sư không nói luôn một mạch nhỉ?
Lồng ngực Vân Côn khẽ phập phồng, thở mạnh như là đã mệt. Vẻ khác thường của giáo sư càng khiến Tư Dao cảm thấy lạ lùng.
"Liệu cô có thể... cởi giày, tất ra không ?"
Yêu cầu này thì lại càng lạ, thậm chí là quá trớn !
Con người với mái tóc chải mượt này, liệu có phải một con yêu râu xanh không?
"Thày Côn ..."
"Tôi biết, điều này là rất quá đáng ,nhưng cô hãy tin tôi. Tôi là bạn của bác sĩ Du Thư Lượng. Các việc tôi làm là vì say mê nghiên cứu và cũng là vì muốn giúp cô ". Vân Côn thành thật nói .
Tư Dao vẫn lưỡng lự.Cô nhìn về phía cửa ra vào. Cửa đang rộng mở, thỉnh thoảng vẫn có một nhân viên đi qua... Nếu là người có ý đồ xấu thì chắc sẽ không dám công nhiên thế này.
Cô cởi giày tất, lộ ra đôi bàn chân trắng trẻo .
Chẳng biết Vân Côn đã cầm chiếc kính lúp từ lúc nào, lom khom ngồi xuống: "Tôi muốn quan sát, cô không ngại chứ ?"
Tuy rất ngượng nghịu nhưng Tư Dao vẫn gật đầu chấp thuận .
Chỉ giây lát sau, Vân Côn kinh ngạc kêu lên, giọng nói đượm vẻ nuối tiếc xen lẫn buồn rầu. Thất vọng chắc là vì không soi thấy một cái gì đó.
"Tôi...không biết nên nói thế nào với cô Tư Dao... Thế này vậy, cô nhìn đi !" Vân Côn đưa ra hai tấm ảnh. "Tấm này chụp vùng gần mắt cá chân của thi thể cô sinh viên kia, còn tấm này là của cô bạn cô, chụp cùng một vùng".
Ở cùng một vùng ,trên da thấy có một dấu ấn mờ mờ.
Hình trái tim, hình trái tim vỡ nát!
Đau thương đến chết!
"Còn ở chân em..."
"Chân cô cũng có cái dấu này ".
Bình luận truyện