[ĐBK Bộ 1] Thực Xin Lỗi, Hại Đến Ngươi
Chương 15
Đại vương đừng thò đầu ra nữa, coi chừng nguy hiểm.” Mông Qua đi bên cạnh ngọc liễn (xe ngựa làm bằng ngọc dành cho vua) nhắc nhở.
“Có nguy hiểm gì sao?” A-la-tư cười nói, nhưng vẫn nghe lời nhắc nhở, buông màn che hai bên xuống, chỉ vén trướng che trước mặt.
“Ngươi xem Trung Nguyên giàu có đông đúc, nhân dân yên vui thân mật, quả nhiên là một cường quốc.” Hắn ngắm nhìn các công trình kiến trúc xinh đẹp bốn phía, lại ngó dân chúng vui vẻ đưa tiễn mình, trong lòng khao khát quốc gia mình cũng được như vậy, lưu luyến không muốn rời, chỉ mong thu tất cả cảnh tượng này vào mắt.
Đoàn Tam Thiếu chen chúc bên trong, lần đầu tiên nhìn thấy đoàn xe nước ngoài, vô cùng to lớn tráng lệ, con lạc đà kia cũng cao to khác thường, đi đi lại lại, lục lạc trên mình lắc lư rung động.
Hắn không rảnh mà chú ý những điều đó, tâm tư phập phồng, thầm nghĩ lúc này không trốn đi thì còn định chờ đến khi nào? Hắn liếc người bên cạnh, đầu đã có kế sách.
Đông Phương Linh kinh ngạc thấy nam nhân đột nhiên thò tay đoạt bội kiếm của mình: “Ngươi làm cái gì, dám trộm đồ của ta?” Y tức khí, vung tay tát một cái, nắm chặt thân kiếm, tay kia bắt lấy cổ tay đối phương.
“Ai nha nha!” Đoàn Tam Thiếu kêu lớn, bàn tay bị bóp đau đớn, bắt lấy cơ hội, dốc sức liều mạng giơ cao cánh tay đang bị tay Đông Phương Linh tóm chặt, hướng A-la-tư cáo trạng: “Quốc vương coi chừng thích khách. Nơi này có người mang kiếm muốn ám sát ngươi!”
Tiếng kêu vừa thốt, hết thảy mọi người bắt đầu rối loạn, ai cũng nhao nhao thăm dò nhìn quanh, tìm xem thích khách ở nơi nào.
“Thích khách ở đâu?”
“Bảo vệ Đại vương!”
Binh sĩ hai nước đều rất khẩn trương, rút vũ khí ra, căn bản không cần cố sức đi tìm, bọn họ đều nhìn về phía một đám người đang chạy như vịt, cố tránh cho xa một nam tử đang nắm lấy tay một nam tử khác.
Bị thiên hạ nhìn chằm chặp, Đông Phương Linh mới hiểu rõ Đoàn Tam Thiếu vì sao gọi bậy.
“Ngươi muốn chết sao?” Y tức giận ngút trời, dùng hết sức giữ lấy kẻ đang định chạy trốn kia, ly khai đường lớn, thiếu chút nữa bị đám lạc đà đang chạy loạn xị lên vì sợ hãi. Đông Phương Linh tóm lấy Đoàn Tam Thiếu, né tránh lạc đà, vừa quay người thì gặp đội binh sĩ. Yừa phân tâm, người l bên cạnh ại dùng sức vùng thoát, lẫn vào đám đông người.
“Đoàn Tam Thiếu, ngươi trở lại cho ta ——” y lo lắng hô lên, đối phương càng trốn cho nhanh.
“Chết tiệt!” Đông Phương Linh chửi bới, không thể không rút kiếm, trước mắt phải đối phó với đám binh sĩ đang xông lại cái đã.
“Có nguy hiểm gì sao?” A-la-tư cười nói, nhưng vẫn nghe lời nhắc nhở, buông màn che hai bên xuống, chỉ vén trướng che trước mặt.
“Ngươi xem Trung Nguyên giàu có đông đúc, nhân dân yên vui thân mật, quả nhiên là một cường quốc.” Hắn ngắm nhìn các công trình kiến trúc xinh đẹp bốn phía, lại ngó dân chúng vui vẻ đưa tiễn mình, trong lòng khao khát quốc gia mình cũng được như vậy, lưu luyến không muốn rời, chỉ mong thu tất cả cảnh tượng này vào mắt.
Đoàn Tam Thiếu chen chúc bên trong, lần đầu tiên nhìn thấy đoàn xe nước ngoài, vô cùng to lớn tráng lệ, con lạc đà kia cũng cao to khác thường, đi đi lại lại, lục lạc trên mình lắc lư rung động.
Hắn không rảnh mà chú ý những điều đó, tâm tư phập phồng, thầm nghĩ lúc này không trốn đi thì còn định chờ đến khi nào? Hắn liếc người bên cạnh, đầu đã có kế sách.
Đông Phương Linh kinh ngạc thấy nam nhân đột nhiên thò tay đoạt bội kiếm của mình: “Ngươi làm cái gì, dám trộm đồ của ta?” Y tức khí, vung tay tát một cái, nắm chặt thân kiếm, tay kia bắt lấy cổ tay đối phương.
“Ai nha nha!” Đoàn Tam Thiếu kêu lớn, bàn tay bị bóp đau đớn, bắt lấy cơ hội, dốc sức liều mạng giơ cao cánh tay đang bị tay Đông Phương Linh tóm chặt, hướng A-la-tư cáo trạng: “Quốc vương coi chừng thích khách. Nơi này có người mang kiếm muốn ám sát ngươi!”
Tiếng kêu vừa thốt, hết thảy mọi người bắt đầu rối loạn, ai cũng nhao nhao thăm dò nhìn quanh, tìm xem thích khách ở nơi nào.
“Thích khách ở đâu?”
“Bảo vệ Đại vương!”
Binh sĩ hai nước đều rất khẩn trương, rút vũ khí ra, căn bản không cần cố sức đi tìm, bọn họ đều nhìn về phía một đám người đang chạy như vịt, cố tránh cho xa một nam tử đang nắm lấy tay một nam tử khác.
Bị thiên hạ nhìn chằm chặp, Đông Phương Linh mới hiểu rõ Đoàn Tam Thiếu vì sao gọi bậy.
“Ngươi muốn chết sao?” Y tức giận ngút trời, dùng hết sức giữ lấy kẻ đang định chạy trốn kia, ly khai đường lớn, thiếu chút nữa bị đám lạc đà đang chạy loạn xị lên vì sợ hãi. Đông Phương Linh tóm lấy Đoàn Tam Thiếu, né tránh lạc đà, vừa quay người thì gặp đội binh sĩ. Yừa phân tâm, người l bên cạnh ại dùng sức vùng thoát, lẫn vào đám đông người.
“Đoàn Tam Thiếu, ngươi trở lại cho ta ——” y lo lắng hô lên, đối phương càng trốn cho nhanh.
“Chết tiệt!” Đông Phương Linh chửi bới, không thể không rút kiếm, trước mắt phải đối phó với đám binh sĩ đang xông lại cái đã.
Bình luận truyện