[ĐBK Bộ 2] Thực Xin Lỗi, Đã Lừa Ngươi
Chương 2-8: Mị hoặc (8)
Lúc Đông Phương Diễm mở mắt đã thấy mình không còn ở yến hội mà là nằm trên giường. Giường rộng, phủ màn lụa xung quanh, nệm bằng da lông thú, bên cạnh có hỏa lò khiến y trong lòng khẩn trương.
Nghe tiếng y tỉnh, A La Tư đặt sách lên bàn, bước lại gần.
Thấy thế, Đông Phương Diễm càng hoảng sợ, phát hiện y phục và đồ trang sức trên người không thấy đâu. Cổ tay và hai chân băng bó chi chít. “Đây là đâu?” Y hỏi, vơ tấm chăn đắp lên người.
“Vương sảnh, chỗ ta ở.” A La Tư trả lời, khó thấy được bộ dạng túng quẫn của đối phương.
Hôm trước, trên yến hội, hắn thấy Đông Phương Diễm sắc mặt trắng bệch, thân thể run lên, thở hồng hộc, biết y sẽ gục nhanh thôi, quả nhiên không bao lâu, y ngã xuống. Hắn bèn ôm y lên, ngoài ý muốn phát giác y nhẹ bẫng so với thân hình. Hắn không cho đưa y về địa lao mà mang qua chỗ mình, gọi đại phu đến.
Cho tất cả giải tán, lập tức ly khai yến hội, quay lại Vương sảnh, nghe đại phu báo cáo, hiểu ra thương thế trên tay chân Đông Phương Diễm không nhẹ, gân mạch hỗn loạn, không được chăm sóc cẩn thận lại vmvận động quá mức khiến vết thương vừa khép miệng chuyển biến xấu…
“Vừa rồi, trong yến hội, chiêu thức của ngươi hơi quá sức khiến vết thương cũ tái phát, ta đã gọi đại phu kiểm tra thân thể cho ngươi, kê thêm thuốc.”
Nam nhân ngồi lên giường, Đông Phương Diễm vội lui ra sau tránh né, một chút cũng không cảm kích.
A La Tư không chấp, nhìn kỹ biểu tình của y, hỏi: “Chiêu thức ngươi sử dụng trên yến tiệc là của môn phái nào?”
Đông Phương Diễm giật mình, nghĩ một hồi mới trả lời: “Là Phi Thiên Huyền Công của Hắc Ưng Giáo ta.” Nếu không phải muốn thu hút sự chú ý của người ta, y sẽ không sử ra công phu này.
“Phi Thiên Huyền Công? Rất lợi hại… Ca ca của ngươi cũng biết?” A La Tư cuối cùng cũng hiểu hồi ở Trường An hắn đã được thấy gì.
Đông Phương Diễm gật đầu, nhắc tới đây, không hỏi mối thù của mình, không muốn nói nhiều, chỉ hỏi hắn: “Vì sao ngươi không giết ta?”
“Ngươi muốn ta giết ngươi?” A La Tư cười nhìn người kia sửng sốt. Trước đây, đúng là hắn muốn giết y nhưng hiện tại thì không. Hắn có hứng thú với người này, và cũng coi trọng tiên thuật của y nữa.
“Hay ngươi muốn quay lại địa lao?”
“Ta không muốn về địa lao.” Đông Phương Diễm kêu lên giận dữ. Đã ra khỏi cái địa phương quỷ quái đó, không hề muốn bị giam trở lại, càng không muốn chết. Y muốn sống để còn báo thù. Nếu gặp được A La Tư, khiến cho hắn chú ý rồi vì sao phải sợ hắn? Nam nhân xích lại gần y, y lo sợ không yên nhưng tự nhủ mình đường đường là nam tử hán, sao phải trốn. “Ngươi còn chưa bắt được Đông Phương Linh đúng không? Còn muốn bắt hắn không?” y hỏi, thấy đối phương nhíu mày, đã đoán ra đáp án, vội nói: “Ta có thể giúp ngươi bắt hắn.”
“Hắn là thân ca ca của ngươi. Ngươi thật sự muốn giúp ta bắt hắn?” A La Tư nghi ngờ.
Hai tay nắm lại thành quyền, Đông Phương Diễm giận dữ:” Linh không phải ca ca ta. Ta hận hắn. Giết chết hắn cũng được.”
Thù hận giữa hai huynh đệ, A La Tư không muốn biết, lúc này hắn chỉ biết mình có hứng thú với người trước mặt, còn hơn cả Đông Phương Linh. “Đáng tiếc, võ công của ngươi đã bị phế. Chỉ có chiêu thức đẹp thôi, làm thế nào giúp ta bắt người?” Hắn cười nói. Kỳ thực, hắn bội phục y thân thể suy yếu thụ thương như vậy mà vẫn còn sống sót trong địa lao. Lẽ ra mình nên gặp y sớm một chút.
A La Tư cười nhạo làm Đông Phương Diễm phát hỏa: “Chỉ là mất võ công. Ta có thể đưa ngươi tới Hắc Ưng Giáo tìm Đông Phương Linh, so với ngươi chờ Đường triều tìm còn nhanh hơn.” Đối phương nghiêng sát vào y khiến y khẩn trương nhưng tuyệt không biểu lộ, tránh cũng không thoát nên nhìn thẳng hắn.
Con ngươi như mỹ thú hoang dại trừng hắn, lại thêm tính tình như hài tử, A La Tư không giận mà ngược lại cười, xích vào gần hơn, cảm thấy y khẽ run, rõ ràng là sợ mà còn ra vẻ dũng cảm. Bốn mắt nhìn nhau, hắn tà tà nói: “Ta không tin lời của ngươi.”
“Ngươi sợ ta chạy trốn? Sẽ không, ta chỉ muốn bắt Linh.”
Đông Phương Diễm cau mày, đối phương không tin, y vội la lên: ” Vậy phải thế nào ngươi mới bằng lòng tin tưởng ta?” Hai người quá gần nhau, mặt như dán sát tới nơi, y nhịn không nổi, ôm chăn lùi ra sau, phát hiện đôi tay to lớn của đối phương đã giữ chặt chăn trên giường làm y tiến thoái lưỡng nan.
Xáp lại gần, A La Tư ngửi thấy mùi hương thơm ngát trên người đối phương, nhìn khuôn mặt y lộ vẻ sợ hãi, đôi môi run run. Bỗng tâm nhộn nhạo, hắn nói: “Muốn ta tin tưởng ngươi, phải chứng minh cho ta xem.”
“Hả?” Đông Phương Diễm không hiểu. Bây giờ ư? Không có khả năng. Cho dù hiện tại y dẫn người tới Lan Châu, tìm được Linh cũng phải mất hơn một tháng…”A” đột nhiên môi bị cái gì đóẩm ướt chặn lại, Đông Phương Diễm vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc
“Ngươi làm gì vậy?” y né tránh, cố sức đẩy hắn ra, chắn cái chăn ở giữa, đứng dậy muốn chạy trốn.
A La Tư lột chăn xuống, áp đối phương xuống giường, ngồi lên người y, dùng thân thể áp chế y nằm ngửa, cố định hai tay lên giường.
“Đau quá…” chạm tới vết thương, Đông Phương Diễm kêu lên. Thấy đối phương buông tay, y cố giãy dụa, lại bị thân thể cao to ngăn chặn.
Người dưới thân gầy yếu, A La Tư dễ dàng chế phục nhưng lại không thể ngăn cản y phản kháng. Hắn bóp chặt cổ y, khiến y không hô hấp được nữa, sức chống cự cũng dần mất.
Lực bóp ở cổ giảm đi, “khụ…khụ…”Đông Phương Diễm không khỏi hít thở dồn dập. Không ngờ bị hôn, y theo bản năng mà phản kháng, mím chặt môi, cổ bị nắm chặt làm y không thể không há miệng hô hấp.
Lưỡi A La Tư thâm nhập khoang miệng thơm tho, liếm qua hàm răng, quấn lấy cái lưỡi e thẹn. Hôn chán rồi hắn mới buông cần cổ mảnh mai ra cho đối phương cơ hội thở dốc.
Bị áp chế còn bị cưỡng hôn khiến Đông Phương Diễm mất đi lãnh tĩnh, chỉ còn kinh hãi. Mắt thấy nam nhân giật cái chăn, tay sờ nắn ngực mình, y sợ đến giãy dụa, hai tay lại bị cố định trên giường không sao động được, chỉ có thể kêu: “Dừng tay… Đừng như vậy… Ta là… Nam nhân mà.”
Nghe thế, A La Tư dừng động tác, không rõ mình đang làm gì. Tự dưng muốn ôm…một nam nhân. Hắn nhìn người kia kinh hãi, đôi mắt đẹp màu hổ phách, đôi môi ướt át mọng đỏ, mái tóc đen như mực xõa trên làn da trắng ngần, eo nhỏ, hai chân thon dài, đầu nhũ phấn hồng trên bộ ngực hô hấp phập phồng làm người ta nhìn như bị mê hoặc. Người trước mắt hắn đúng là nam tử nhưng cũng hấp dẫn hắn không khác gì nữ nhân, vì sao trước đây không phát hiện ra? Hắn cau mày, không hiểu vì sao, chỉ biết một điều, hiện tại, hắn không muốn buông y ra.
“Ta bất kể ngươi là nam nhân hay nữ nhân.” Hắn nhẹ giọng nói.
“Đông Phương Diễm, ta rất có hứng thú với ngươi. Trong yến hội, ngươi một thân trang phục còn xinh đẹp, mê hoặc lòng người hơn cả vũ nương tóc vàng. Hay là ngươi cố ý làm như vậy? Ngươi nghĩ khiêu khích ai?” tay hắn trượt xuống bụng y, xoa cái eo nhỏ, nhớ lại lúc y xoay người vung roi, bờ mông xinh đẹp dưới tầng sa mỏng lấp ló, đường cong hai chân như ẩn như hiện khiến người ta không muốn cũng khó.
“Buông ra. Ta không muốn khiêu khích ai cả.” Đông Phương Diễm lên tiếng kháng nghị, cố sức giãy, chỉ có thể xích lỏa lỏa nằm dưới thân nam nhân làm y lúng túng khốn đốn.
“Không ư?”
A La Tư hỏi lại buộc Đông Phương Diễm suy nghĩ, bỗng hiểu ra. Liên tỷ tỷ muốn y mặc như vậy là muốn y ứng phó A La Tư? Nếu hắn mắc câu, y hắn có thể khiến hắn như với bọn Tra Phổ, tranh thủ cơ hội cho mình… Thế nhưng, A La Tư không phải là Tra Phổ hay ngục tốt. Hắn là một quốc vương, trực giác thấy hắn bị mình khơi lên dục niệm, sẽ không tha cho mình. Hiện tại hối hận cũng đã không kịp. Y không dám nhìn con ngươi màu nâu ẩn chứa dục vọng. “Ưm…” Nam nhân bóp chặt gương mặt y, lần thứ hai hôn xuống.
Không thể né tránh, càng hỏng bét chính là nụ hôn rơi xuống cổ, trượt một đường xuống xương quai xanh, nóng bỏng như lửa khiến cho y cả người một trận sợ run. “A..”Hắn nhịn không được, ngậm lấy đầu nhũ qua lần vải ướt, khẽ cắn…”Đừng” (mịa, em phản ứng thế này bố thằng đàn ông nào nhịn cho nổi.)
A La Tư chế trụ thân thể mảnh mai:” Một người bị ăn đòn sẽ nói dối nhưng thân thể thì không.” Hắn ghé vào tai y nói nhỏ: “Muốn ta tin tưởng ngươi, hãy trở thành người của ta. Ta sẽ cho ngươi nhân thủ, còn có thể cho khiến có thể cho hoàng đế của các ngươi cũng xuất binh giúp ngươi bắt Đông Phương Linh.”
Thấy khuôn mặt tú lệ lộ vẻ do dự, hắn bồi thêm: “Đến lúc đó, muốn giết ca ca của ngươi cũng có thể nha. Ngươi rất muốn làm như vậy có phải không? Vì hắn phế võ công của ngươi…”Nhìn y, hắn biết mình đoán trúng, bèn đón lời: “Ngươi đúng là bị Đông Phương Linh chỉnhđến mức cùng đường mới bị quân triều đình bắt được đưa tới đây. Hiện tại một mình ngươi chạy về Trung Nguyên cũng vô dụng, ngươi cần phải có người bang trợ mới có thể báo thù.”
A La Tư không hề nói sai. Dù bảo trụ cái mạng này, trở lại Hắc Ưng Giáo nhưng mọi người trong giáo đều theo Linh, y cũng chỉ có một đường chết. Nếu như y có binh lính Cáp Tạp Hạ và Đại Đường trợ trận, kết quả dĩ nhiên khác nhau rất nhiều, có thể giết Linh, tiêu diệt Hắc Ưng Giáo. Vì thếĐông Phương Diễm động tâm, nhưng bỗng phát giác có gì không đúng, làm sao bỗng dưng hy vọng 1 người giam giữ mình lâu như thế giúp đỡ. Hơn nữa chuyện này với chuyện hắn muốn y căn bản không quan hệ. Thân thể kề nhau, nam nhân sát nam nhân khiến y khó chịu, quẫn bách tới mức mặt đỏ tới mang tai: “Ngươi đã biết những điều … này, còn biết ta sẽ không đào tẩu, tuyệt đối sẽ giúp ngươi bắt người, vì sao còn muốn đối với ta như vậy?”
Câu hỏi làm A La Tư sửng sốt, không thể giải đáp. Hắn cũng không hiểu tại sao mình như vậy. Chỉ thấy muốn ôm lấy thân thể thon gầy đầy thương tích này, nhìn người trên mặt ra vẻ cứng cỏi, kiêu ngạo hòng che khuất nỗi kinh hoảng, tức giận, còn có…gì nữa nhỉ? Hắn thốt lên:” Không tại sao, ta chính là muốn đối với ngươi như vậy.” Đối phương là nam nhân cũng được, nữ nhân cũng xong, không quan tâm, cứ theo trực giác mà làm.
“Không ngờ quốc vương Cáp Tạp Hạ lại là đồ biến thái.”
“Ha ha ha, ta cũng vậy, không ngờ đó.” Đối mặt với biểu tình chán ghét của Đông Phương Diễm, A La Tư cười to:”Đêm nay ta nhìn thấy ngươi không giống lúc trước. Quả thực là kinh diễm. Dẫn phát ý niệm trong đầu ta thành biến thái là lỗi của ngươi.”
Cái kiểu ngụy biện gì đây? Đông Phương Diễm bực mình, trợn mắt nhìn chằm chằm miệng hắn, cắn phập một phát.
“á…” A La Tư bị cắn rách môi, sưng vù lên.
Đông Phương Diễm nhân cơ hội giãy ra, trốn khỏi thân thể cao to, muốn rời khỏi giường nhưng lại bị kéo lại, ngã vào lòng nam nhân.
“Lần trước, ngươi cắn bị thương tai của ta. Bây giờ lại cắn bị thương môi ta.”
Đông Phương Diễm nằm ngửa, vẻ giận dữ quát lại: ” Ta cứ cắn đấy. Ngươi còn dám hôn ta, ta lại cắn ngươi.”
“Á à? Thử coi.”
Gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị khiến Đông Phương Diễm khiếp đảm, tự cổ vũ mình không thể sợ, chưa kịp phản ứng, bàn tay to lớn đã nắm hạ thân y. Nỗi sợ hãi chạy từ gan bàn chân tới da đầu, y giãy dụa, đối phương lập tức dùng lực làm hạ thể y đau đớn, không dám cử động nữa.
Bộ vị yếu ớt nhất bị chế trụ, người hung ác cũng phải chịu khuất phục. Năm ngón tay A La Tư nắm lộng, bắt đầu đùa bỡn…
“A..a…” Đông Phương Diễm kinh hô, theo bản năng kẹp chặt hai chân, bảo vệ hạ thân. A La Tư dùng đầu gối tách chân y ra, hai tay Diễm bị nắm đặt ở trên giường không thể nhúc nhích, chỉ có thể mặc cho người đụng chạm. Chưa bao giờ trải qua chuyện này, Đông Phương Diễm sợ muốn chết:” Đừng động vào đó…” Đối phương không nghe, bắt đầu ma sát, lúc nhanh lúc chậm, dần dần thân thể phát sinh dị thường.
Thoáng một cái, A La Tư bức Đông Phương Diễm phát khóc. Khuôn mặt hồng rực, đôi mắt đẹp đẫm nước mắt mà mất đi vẻ hung ác, cả người run rẩy như ngập trong băng. “Run lợi hại như thế này ư? Thật không giống ngươi.” A La Tư cười khẽ, vẫn duy trì nắm ngoạn liên tục, nhìn người trong lòng vì động tác trên tay mình mà bày ra biểu tình mời gọi người ta khi dễ, phát ra tiếng rên êm tai.
“Thế nào? Coi ngươi trúc trắc chưa kìa. Chưa từng cùng nữ nhân làm chuyện này?”
Đông Phương Diễm lắc đầu quầy quậy, nói không nên lời, chỉ thở dốc liên tục.
“Không làm với nữ nhân, vậy là tự mình?”
Đông Phương Diễm cắn môi không đáp. A La Tư nhướn mày, kinh ngạc: ” Nói như vậy, tối nay là lần đầu tiên của ngươi?”
Y nén giận trừng mắt nhìn hắn, hắn càng thêm xác nhận. Chuyện ngoài ý muốn này khiến hắn vui vẻ, càng muốn khi dễ y…
“Đừng!” Đông Phương Diễm thở hắt ra, thân thể bịđùa bỡn bắt đầu phản ứng, muốn chạy trốn nhưng không thoát khỏi A La Tư. Y bị đặt dưới người hắn, hai chân mở ra, cảm thấy hổ thẹn, khuất nhục không chịu nổi. “Mau buông ra–” Y gầm lên, cảm giác tay A La Tư ma sát càng lúc càng nhanh, mãnh liệt hữu lực khiến cho hạ thể phản ứng, toàn thân nóng rực làm Đông Phương Diễm không tự giác vặn vẹo eo lưng, quỳ gối, gập mình.
“A, ân a, a a... ” tiếng rên rỉ không bị khống chế, phát ra từ cổ họng. Y khốn quẫy muốn chết, đối phương còn không chịu buông tha, gia tốc ma sát từ trên xuống dưới. Chẳng mấy chốc, một làn sóng kích thích từ bộ vị mẫn cảm lan khắp toàn thân, khoái cảm xưa nay chưa từng thấy khiến y cuộn tròn thân thể, sợ hãi kêu la: “”A La Tư ngươi mau buông tay... Đừng như vậy….Đừng…Muốn…Sắp…” Rốt cục nhịn không được bắn ra.
Nhiệt dịch phun lên tay, A La Tư vẫn tiếp tục đùa bỡn vật còn cứng lên, làm Đông Phương Diễm tiết thêm lần nữa, đến khi tinh tẫn hắn mới buông người đang thở dốc kia ra, thoáng nhìn da thịt hồng nộn dính chất lỏng, hình ảnh phiến tình không khỏi làm hắn miệng khô lưỡi nóng, nhẹ giọng cười nói: “Ngươi thật đáng yêu.” rồi cúi đầu hôn giọt nước mắt nóng hổi lăn trên má y, áp lên đôi môi đỏ mọng. Đông Phương Diễm mờ mịt mặc nam nhân hôn môi mình, không rõ chuyện gì vừa xảy ra. Mình tại sao lại thế? Không biết xấu hổ mà …trên tay nam nhân.
Đầu óc một mảng mơ hồ, không tiêu hóa kịp lời người kia nói. Hắn lại kéo tay y xuống hạ bộ của mình. Vật nào đó cứng rắn nóng bỏng dọa y sợ rút tay về, muốn chạy trốn lại bị bắt được, thấy đối phương tách hai chân mình, Đông Phương Diễm khẩn trương: “Ngươi còn muốn làm gì?”
“Ta cho ngươi sảng khoái rồi giờ đến lượt ngươi làm cho ta.” Nói xong, A La Tư rướn người lên, quỳ gối giữa hai chân y, vừa cởi quần vừa ngăn chặn y liên tục giãy dụa, chộp đôi chân thon dài gác lên vai mình.
“Đồ biến thái, súc sinh, hạ lưu, bại hoại….Ngươi định làm gì hả?” Đông Phương Diễm nhìn chằm chằm hạ vật vừa thô vừa dài, sợ hãi run cả da đầu.
“Ta muốn tiến vào trong ngươi.” Không để ý y chửi bậy, A La Tư nói toẹt luôn, lấy chất lỏng dính trên tay bôi vào hạ thân. Tư vị bên trong cơ thể mỹ nam tử sẽ rất mới mẻ nha, chưa từng thử qua, hình như có chút hạ lưu biến thái. Thế nhưng vừa tưởng tượng cảnh đó, hạ thể hắn liền căng nhức, trướng đại thêm.
Đông Phương Diễm không hiểu lời hắn nói, đến khi nam tính thô cứng chạm vào mông, y mới hiểu “tiến vào” nghĩa là thế nào. “Không–” y sợ đến gào toáng lên, sức mạnh ở đâu bỗng nảy sinh, giãy thoát một chân, cố sức đá về phía nam nhân.
“Á” bịđạp một cước vào trúng bộ vị yếu đuối, A La Tư đau điếng người, hai tay ôm lấy hạ thể. (em ơi, em làm thế về sau lấy gì mà xài?)
Đông Phương Diễm luồn qua khe hở, thoát khỏi giường, ôm chăn quàng lên thân thể đang run cầm cập, đối mặt với quốc vương còn đang hổn hển, không cam lòng tỏ ra yếu kém, rít lên:”Muốn ta trở thành người của ngươi cũng phải để ta nguyện ý mới được. Việc ta không thích không ai có thể ép ta làm.”
Nghe tiếng y tỉnh, A La Tư đặt sách lên bàn, bước lại gần.
Thấy thế, Đông Phương Diễm càng hoảng sợ, phát hiện y phục và đồ trang sức trên người không thấy đâu. Cổ tay và hai chân băng bó chi chít. “Đây là đâu?” Y hỏi, vơ tấm chăn đắp lên người.
“Vương sảnh, chỗ ta ở.” A La Tư trả lời, khó thấy được bộ dạng túng quẫn của đối phương.
Hôm trước, trên yến hội, hắn thấy Đông Phương Diễm sắc mặt trắng bệch, thân thể run lên, thở hồng hộc, biết y sẽ gục nhanh thôi, quả nhiên không bao lâu, y ngã xuống. Hắn bèn ôm y lên, ngoài ý muốn phát giác y nhẹ bẫng so với thân hình. Hắn không cho đưa y về địa lao mà mang qua chỗ mình, gọi đại phu đến.
Cho tất cả giải tán, lập tức ly khai yến hội, quay lại Vương sảnh, nghe đại phu báo cáo, hiểu ra thương thế trên tay chân Đông Phương Diễm không nhẹ, gân mạch hỗn loạn, không được chăm sóc cẩn thận lại vmvận động quá mức khiến vết thương vừa khép miệng chuyển biến xấu…
“Vừa rồi, trong yến hội, chiêu thức của ngươi hơi quá sức khiến vết thương cũ tái phát, ta đã gọi đại phu kiểm tra thân thể cho ngươi, kê thêm thuốc.”
Nam nhân ngồi lên giường, Đông Phương Diễm vội lui ra sau tránh né, một chút cũng không cảm kích.
A La Tư không chấp, nhìn kỹ biểu tình của y, hỏi: “Chiêu thức ngươi sử dụng trên yến tiệc là của môn phái nào?”
Đông Phương Diễm giật mình, nghĩ một hồi mới trả lời: “Là Phi Thiên Huyền Công của Hắc Ưng Giáo ta.” Nếu không phải muốn thu hút sự chú ý của người ta, y sẽ không sử ra công phu này.
“Phi Thiên Huyền Công? Rất lợi hại… Ca ca của ngươi cũng biết?” A La Tư cuối cùng cũng hiểu hồi ở Trường An hắn đã được thấy gì.
Đông Phương Diễm gật đầu, nhắc tới đây, không hỏi mối thù của mình, không muốn nói nhiều, chỉ hỏi hắn: “Vì sao ngươi không giết ta?”
“Ngươi muốn ta giết ngươi?” A La Tư cười nhìn người kia sửng sốt. Trước đây, đúng là hắn muốn giết y nhưng hiện tại thì không. Hắn có hứng thú với người này, và cũng coi trọng tiên thuật của y nữa.
“Hay ngươi muốn quay lại địa lao?”
“Ta không muốn về địa lao.” Đông Phương Diễm kêu lên giận dữ. Đã ra khỏi cái địa phương quỷ quái đó, không hề muốn bị giam trở lại, càng không muốn chết. Y muốn sống để còn báo thù. Nếu gặp được A La Tư, khiến cho hắn chú ý rồi vì sao phải sợ hắn? Nam nhân xích lại gần y, y lo sợ không yên nhưng tự nhủ mình đường đường là nam tử hán, sao phải trốn. “Ngươi còn chưa bắt được Đông Phương Linh đúng không? Còn muốn bắt hắn không?” y hỏi, thấy đối phương nhíu mày, đã đoán ra đáp án, vội nói: “Ta có thể giúp ngươi bắt hắn.”
“Hắn là thân ca ca của ngươi. Ngươi thật sự muốn giúp ta bắt hắn?” A La Tư nghi ngờ.
Hai tay nắm lại thành quyền, Đông Phương Diễm giận dữ:” Linh không phải ca ca ta. Ta hận hắn. Giết chết hắn cũng được.”
Thù hận giữa hai huynh đệ, A La Tư không muốn biết, lúc này hắn chỉ biết mình có hứng thú với người trước mặt, còn hơn cả Đông Phương Linh. “Đáng tiếc, võ công của ngươi đã bị phế. Chỉ có chiêu thức đẹp thôi, làm thế nào giúp ta bắt người?” Hắn cười nói. Kỳ thực, hắn bội phục y thân thể suy yếu thụ thương như vậy mà vẫn còn sống sót trong địa lao. Lẽ ra mình nên gặp y sớm một chút.
A La Tư cười nhạo làm Đông Phương Diễm phát hỏa: “Chỉ là mất võ công. Ta có thể đưa ngươi tới Hắc Ưng Giáo tìm Đông Phương Linh, so với ngươi chờ Đường triều tìm còn nhanh hơn.” Đối phương nghiêng sát vào y khiến y khẩn trương nhưng tuyệt không biểu lộ, tránh cũng không thoát nên nhìn thẳng hắn.
Con ngươi như mỹ thú hoang dại trừng hắn, lại thêm tính tình như hài tử, A La Tư không giận mà ngược lại cười, xích vào gần hơn, cảm thấy y khẽ run, rõ ràng là sợ mà còn ra vẻ dũng cảm. Bốn mắt nhìn nhau, hắn tà tà nói: “Ta không tin lời của ngươi.”
“Ngươi sợ ta chạy trốn? Sẽ không, ta chỉ muốn bắt Linh.”
Đông Phương Diễm cau mày, đối phương không tin, y vội la lên: ” Vậy phải thế nào ngươi mới bằng lòng tin tưởng ta?” Hai người quá gần nhau, mặt như dán sát tới nơi, y nhịn không nổi, ôm chăn lùi ra sau, phát hiện đôi tay to lớn của đối phương đã giữ chặt chăn trên giường làm y tiến thoái lưỡng nan.
Xáp lại gần, A La Tư ngửi thấy mùi hương thơm ngát trên người đối phương, nhìn khuôn mặt y lộ vẻ sợ hãi, đôi môi run run. Bỗng tâm nhộn nhạo, hắn nói: “Muốn ta tin tưởng ngươi, phải chứng minh cho ta xem.”
“Hả?” Đông Phương Diễm không hiểu. Bây giờ ư? Không có khả năng. Cho dù hiện tại y dẫn người tới Lan Châu, tìm được Linh cũng phải mất hơn một tháng…”A” đột nhiên môi bị cái gì đóẩm ướt chặn lại, Đông Phương Diễm vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc
“Ngươi làm gì vậy?” y né tránh, cố sức đẩy hắn ra, chắn cái chăn ở giữa, đứng dậy muốn chạy trốn.
A La Tư lột chăn xuống, áp đối phương xuống giường, ngồi lên người y, dùng thân thể áp chế y nằm ngửa, cố định hai tay lên giường.
“Đau quá…” chạm tới vết thương, Đông Phương Diễm kêu lên. Thấy đối phương buông tay, y cố giãy dụa, lại bị thân thể cao to ngăn chặn.
Người dưới thân gầy yếu, A La Tư dễ dàng chế phục nhưng lại không thể ngăn cản y phản kháng. Hắn bóp chặt cổ y, khiến y không hô hấp được nữa, sức chống cự cũng dần mất.
Lực bóp ở cổ giảm đi, “khụ…khụ…”Đông Phương Diễm không khỏi hít thở dồn dập. Không ngờ bị hôn, y theo bản năng mà phản kháng, mím chặt môi, cổ bị nắm chặt làm y không thể không há miệng hô hấp.
Lưỡi A La Tư thâm nhập khoang miệng thơm tho, liếm qua hàm răng, quấn lấy cái lưỡi e thẹn. Hôn chán rồi hắn mới buông cần cổ mảnh mai ra cho đối phương cơ hội thở dốc.
Bị áp chế còn bị cưỡng hôn khiến Đông Phương Diễm mất đi lãnh tĩnh, chỉ còn kinh hãi. Mắt thấy nam nhân giật cái chăn, tay sờ nắn ngực mình, y sợ đến giãy dụa, hai tay lại bị cố định trên giường không sao động được, chỉ có thể kêu: “Dừng tay… Đừng như vậy… Ta là… Nam nhân mà.”
Nghe thế, A La Tư dừng động tác, không rõ mình đang làm gì. Tự dưng muốn ôm…một nam nhân. Hắn nhìn người kia kinh hãi, đôi mắt đẹp màu hổ phách, đôi môi ướt át mọng đỏ, mái tóc đen như mực xõa trên làn da trắng ngần, eo nhỏ, hai chân thon dài, đầu nhũ phấn hồng trên bộ ngực hô hấp phập phồng làm người ta nhìn như bị mê hoặc. Người trước mắt hắn đúng là nam tử nhưng cũng hấp dẫn hắn không khác gì nữ nhân, vì sao trước đây không phát hiện ra? Hắn cau mày, không hiểu vì sao, chỉ biết một điều, hiện tại, hắn không muốn buông y ra.
“Ta bất kể ngươi là nam nhân hay nữ nhân.” Hắn nhẹ giọng nói.
“Đông Phương Diễm, ta rất có hứng thú với ngươi. Trong yến hội, ngươi một thân trang phục còn xinh đẹp, mê hoặc lòng người hơn cả vũ nương tóc vàng. Hay là ngươi cố ý làm như vậy? Ngươi nghĩ khiêu khích ai?” tay hắn trượt xuống bụng y, xoa cái eo nhỏ, nhớ lại lúc y xoay người vung roi, bờ mông xinh đẹp dưới tầng sa mỏng lấp ló, đường cong hai chân như ẩn như hiện khiến người ta không muốn cũng khó.
“Buông ra. Ta không muốn khiêu khích ai cả.” Đông Phương Diễm lên tiếng kháng nghị, cố sức giãy, chỉ có thể xích lỏa lỏa nằm dưới thân nam nhân làm y lúng túng khốn đốn.
“Không ư?”
A La Tư hỏi lại buộc Đông Phương Diễm suy nghĩ, bỗng hiểu ra. Liên tỷ tỷ muốn y mặc như vậy là muốn y ứng phó A La Tư? Nếu hắn mắc câu, y hắn có thể khiến hắn như với bọn Tra Phổ, tranh thủ cơ hội cho mình… Thế nhưng, A La Tư không phải là Tra Phổ hay ngục tốt. Hắn là một quốc vương, trực giác thấy hắn bị mình khơi lên dục niệm, sẽ không tha cho mình. Hiện tại hối hận cũng đã không kịp. Y không dám nhìn con ngươi màu nâu ẩn chứa dục vọng. “Ưm…” Nam nhân bóp chặt gương mặt y, lần thứ hai hôn xuống.
Không thể né tránh, càng hỏng bét chính là nụ hôn rơi xuống cổ, trượt một đường xuống xương quai xanh, nóng bỏng như lửa khiến cho y cả người một trận sợ run. “A..”Hắn nhịn không được, ngậm lấy đầu nhũ qua lần vải ướt, khẽ cắn…”Đừng” (mịa, em phản ứng thế này bố thằng đàn ông nào nhịn cho nổi.)
A La Tư chế trụ thân thể mảnh mai:” Một người bị ăn đòn sẽ nói dối nhưng thân thể thì không.” Hắn ghé vào tai y nói nhỏ: “Muốn ta tin tưởng ngươi, hãy trở thành người của ta. Ta sẽ cho ngươi nhân thủ, còn có thể cho khiến có thể cho hoàng đế của các ngươi cũng xuất binh giúp ngươi bắt Đông Phương Linh.”
Thấy khuôn mặt tú lệ lộ vẻ do dự, hắn bồi thêm: “Đến lúc đó, muốn giết ca ca của ngươi cũng có thể nha. Ngươi rất muốn làm như vậy có phải không? Vì hắn phế võ công của ngươi…”Nhìn y, hắn biết mình đoán trúng, bèn đón lời: “Ngươi đúng là bị Đông Phương Linh chỉnhđến mức cùng đường mới bị quân triều đình bắt được đưa tới đây. Hiện tại một mình ngươi chạy về Trung Nguyên cũng vô dụng, ngươi cần phải có người bang trợ mới có thể báo thù.”
A La Tư không hề nói sai. Dù bảo trụ cái mạng này, trở lại Hắc Ưng Giáo nhưng mọi người trong giáo đều theo Linh, y cũng chỉ có một đường chết. Nếu như y có binh lính Cáp Tạp Hạ và Đại Đường trợ trận, kết quả dĩ nhiên khác nhau rất nhiều, có thể giết Linh, tiêu diệt Hắc Ưng Giáo. Vì thếĐông Phương Diễm động tâm, nhưng bỗng phát giác có gì không đúng, làm sao bỗng dưng hy vọng 1 người giam giữ mình lâu như thế giúp đỡ. Hơn nữa chuyện này với chuyện hắn muốn y căn bản không quan hệ. Thân thể kề nhau, nam nhân sát nam nhân khiến y khó chịu, quẫn bách tới mức mặt đỏ tới mang tai: “Ngươi đã biết những điều … này, còn biết ta sẽ không đào tẩu, tuyệt đối sẽ giúp ngươi bắt người, vì sao còn muốn đối với ta như vậy?”
Câu hỏi làm A La Tư sửng sốt, không thể giải đáp. Hắn cũng không hiểu tại sao mình như vậy. Chỉ thấy muốn ôm lấy thân thể thon gầy đầy thương tích này, nhìn người trên mặt ra vẻ cứng cỏi, kiêu ngạo hòng che khuất nỗi kinh hoảng, tức giận, còn có…gì nữa nhỉ? Hắn thốt lên:” Không tại sao, ta chính là muốn đối với ngươi như vậy.” Đối phương là nam nhân cũng được, nữ nhân cũng xong, không quan tâm, cứ theo trực giác mà làm.
“Không ngờ quốc vương Cáp Tạp Hạ lại là đồ biến thái.”
“Ha ha ha, ta cũng vậy, không ngờ đó.” Đối mặt với biểu tình chán ghét của Đông Phương Diễm, A La Tư cười to:”Đêm nay ta nhìn thấy ngươi không giống lúc trước. Quả thực là kinh diễm. Dẫn phát ý niệm trong đầu ta thành biến thái là lỗi của ngươi.”
Cái kiểu ngụy biện gì đây? Đông Phương Diễm bực mình, trợn mắt nhìn chằm chằm miệng hắn, cắn phập một phát.
“á…” A La Tư bị cắn rách môi, sưng vù lên.
Đông Phương Diễm nhân cơ hội giãy ra, trốn khỏi thân thể cao to, muốn rời khỏi giường nhưng lại bị kéo lại, ngã vào lòng nam nhân.
“Lần trước, ngươi cắn bị thương tai của ta. Bây giờ lại cắn bị thương môi ta.”
Đông Phương Diễm nằm ngửa, vẻ giận dữ quát lại: ” Ta cứ cắn đấy. Ngươi còn dám hôn ta, ta lại cắn ngươi.”
“Á à? Thử coi.”
Gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị khiến Đông Phương Diễm khiếp đảm, tự cổ vũ mình không thể sợ, chưa kịp phản ứng, bàn tay to lớn đã nắm hạ thân y. Nỗi sợ hãi chạy từ gan bàn chân tới da đầu, y giãy dụa, đối phương lập tức dùng lực làm hạ thể y đau đớn, không dám cử động nữa.
Bộ vị yếu ớt nhất bị chế trụ, người hung ác cũng phải chịu khuất phục. Năm ngón tay A La Tư nắm lộng, bắt đầu đùa bỡn…
“A..a…” Đông Phương Diễm kinh hô, theo bản năng kẹp chặt hai chân, bảo vệ hạ thân. A La Tư dùng đầu gối tách chân y ra, hai tay Diễm bị nắm đặt ở trên giường không thể nhúc nhích, chỉ có thể mặc cho người đụng chạm. Chưa bao giờ trải qua chuyện này, Đông Phương Diễm sợ muốn chết:” Đừng động vào đó…” Đối phương không nghe, bắt đầu ma sát, lúc nhanh lúc chậm, dần dần thân thể phát sinh dị thường.
Thoáng một cái, A La Tư bức Đông Phương Diễm phát khóc. Khuôn mặt hồng rực, đôi mắt đẹp đẫm nước mắt mà mất đi vẻ hung ác, cả người run rẩy như ngập trong băng. “Run lợi hại như thế này ư? Thật không giống ngươi.” A La Tư cười khẽ, vẫn duy trì nắm ngoạn liên tục, nhìn người trong lòng vì động tác trên tay mình mà bày ra biểu tình mời gọi người ta khi dễ, phát ra tiếng rên êm tai.
“Thế nào? Coi ngươi trúc trắc chưa kìa. Chưa từng cùng nữ nhân làm chuyện này?”
Đông Phương Diễm lắc đầu quầy quậy, nói không nên lời, chỉ thở dốc liên tục.
“Không làm với nữ nhân, vậy là tự mình?”
Đông Phương Diễm cắn môi không đáp. A La Tư nhướn mày, kinh ngạc: ” Nói như vậy, tối nay là lần đầu tiên của ngươi?”
Y nén giận trừng mắt nhìn hắn, hắn càng thêm xác nhận. Chuyện ngoài ý muốn này khiến hắn vui vẻ, càng muốn khi dễ y…
“Đừng!” Đông Phương Diễm thở hắt ra, thân thể bịđùa bỡn bắt đầu phản ứng, muốn chạy trốn nhưng không thoát khỏi A La Tư. Y bị đặt dưới người hắn, hai chân mở ra, cảm thấy hổ thẹn, khuất nhục không chịu nổi. “Mau buông ra–” Y gầm lên, cảm giác tay A La Tư ma sát càng lúc càng nhanh, mãnh liệt hữu lực khiến cho hạ thể phản ứng, toàn thân nóng rực làm Đông Phương Diễm không tự giác vặn vẹo eo lưng, quỳ gối, gập mình.
“A, ân a, a a... ” tiếng rên rỉ không bị khống chế, phát ra từ cổ họng. Y khốn quẫy muốn chết, đối phương còn không chịu buông tha, gia tốc ma sát từ trên xuống dưới. Chẳng mấy chốc, một làn sóng kích thích từ bộ vị mẫn cảm lan khắp toàn thân, khoái cảm xưa nay chưa từng thấy khiến y cuộn tròn thân thể, sợ hãi kêu la: “”A La Tư ngươi mau buông tay... Đừng như vậy….Đừng…Muốn…Sắp…” Rốt cục nhịn không được bắn ra.
Nhiệt dịch phun lên tay, A La Tư vẫn tiếp tục đùa bỡn vật còn cứng lên, làm Đông Phương Diễm tiết thêm lần nữa, đến khi tinh tẫn hắn mới buông người đang thở dốc kia ra, thoáng nhìn da thịt hồng nộn dính chất lỏng, hình ảnh phiến tình không khỏi làm hắn miệng khô lưỡi nóng, nhẹ giọng cười nói: “Ngươi thật đáng yêu.” rồi cúi đầu hôn giọt nước mắt nóng hổi lăn trên má y, áp lên đôi môi đỏ mọng. Đông Phương Diễm mờ mịt mặc nam nhân hôn môi mình, không rõ chuyện gì vừa xảy ra. Mình tại sao lại thế? Không biết xấu hổ mà …trên tay nam nhân.
Đầu óc một mảng mơ hồ, không tiêu hóa kịp lời người kia nói. Hắn lại kéo tay y xuống hạ bộ của mình. Vật nào đó cứng rắn nóng bỏng dọa y sợ rút tay về, muốn chạy trốn lại bị bắt được, thấy đối phương tách hai chân mình, Đông Phương Diễm khẩn trương: “Ngươi còn muốn làm gì?”
“Ta cho ngươi sảng khoái rồi giờ đến lượt ngươi làm cho ta.” Nói xong, A La Tư rướn người lên, quỳ gối giữa hai chân y, vừa cởi quần vừa ngăn chặn y liên tục giãy dụa, chộp đôi chân thon dài gác lên vai mình.
“Đồ biến thái, súc sinh, hạ lưu, bại hoại….Ngươi định làm gì hả?” Đông Phương Diễm nhìn chằm chằm hạ vật vừa thô vừa dài, sợ hãi run cả da đầu.
“Ta muốn tiến vào trong ngươi.” Không để ý y chửi bậy, A La Tư nói toẹt luôn, lấy chất lỏng dính trên tay bôi vào hạ thân. Tư vị bên trong cơ thể mỹ nam tử sẽ rất mới mẻ nha, chưa từng thử qua, hình như có chút hạ lưu biến thái. Thế nhưng vừa tưởng tượng cảnh đó, hạ thể hắn liền căng nhức, trướng đại thêm.
Đông Phương Diễm không hiểu lời hắn nói, đến khi nam tính thô cứng chạm vào mông, y mới hiểu “tiến vào” nghĩa là thế nào. “Không–” y sợ đến gào toáng lên, sức mạnh ở đâu bỗng nảy sinh, giãy thoát một chân, cố sức đá về phía nam nhân.
“Á” bịđạp một cước vào trúng bộ vị yếu đuối, A La Tư đau điếng người, hai tay ôm lấy hạ thể. (em ơi, em làm thế về sau lấy gì mà xài?)
Đông Phương Diễm luồn qua khe hở, thoát khỏi giường, ôm chăn quàng lên thân thể đang run cầm cập, đối mặt với quốc vương còn đang hổn hển, không cam lòng tỏ ra yếu kém, rít lên:”Muốn ta trở thành người của ngươi cũng phải để ta nguyện ý mới được. Việc ta không thích không ai có thể ép ta làm.”
Bình luận truyện