Để Được Yêu Nam Phụ, Nguyện Không Làm Nữ Chính (1970)
Chương 16: Em yêu anh và không cần anh đồng ý hay không!
- Anh ngồi đi, định đứng hầu chuyện với em hay sao?
Sau một lúc im lặng đến mức khiến đối phương thấy khó hiểu, cuối cùng Phương Di cũng chịu lên tiếng. Đối diện, Lương Bằng vẫn còn lừng khừng rồi tiếp theo ngồi xuống chiếc ghế phía đối diện. Bồi bàn đến hỏi dùng gì, anh chẳng còn tâm trí nữa nên đáp "Cà phê bretain". Lúc bồi đã đi, anh vẫn chỉ nhìn Phương Di:
- Chuyện tối hôm đó... tôi rất xin lỗi! Tôi thật sự xin lỗi cô Di.
Sau cùng, Lương Bằng nghĩ bản thân phải mạnh dạn đối diện với sự việc này. Tiếp theo anh thấy Phương Di đưa tách trà hoa cúc lên môi uống, rồi cô nhẹ nhàng vén tóc qua vành tai cùng giọng đều đều:
- Nếu em không uống rượu và không ép anh uống cùng thì đã chẳng xảy ra chuyện gì. Một chàng trai và một cô gái, ở trong tình huống ấy khó mà tránh khỏi...
Lúc thấy Phương Di, Lương Bằng đã cảm giác hơi lạ lùng. Với tính cách kiêu kỳ lẫn cao ngạo vốn có mà cô lại mang dáng vẻ trầm tĩnh đến thế thay vì phải giận dữ, khóc lóc và thậm chí sẽ đánh anh đến chết! Anh không biết được cô đang nghĩ gì.
Nhưng tiếp theo, Lương Bằng đã có câu trả lời. Ngồi trước mặt anh, Phương Di đang hướng cái nhìn thẫn thờ ra ngoài cửa sổ, những sợi tóc buông lơi trên vai cũng buồn bã, trông cô thật thất thần. Nhìn kỹ lại thì đôi mắt có hơi sưng lại khô ran, như thể đã khóc rất nhiều. Và rồi anh hiểu, không phải cô không đau đớn trước sự việc kia mà là vì khổ sở đến nỗi đã mất hết cảm xúc!
- Tôi biết bây giờ có xin lỗi thế nào cũng vô ích, thế nhưng xin cô Di yên tâm, những gì Lương Bằng này làm thì nhất định chịu trách nhiệm đến cùng.
Bấy giờ mới rời mắt khỏi những cành huệ trên bục cửa sổ, Phương Di quay qua:
- Chịu trách nhiệm? Anh sẽ làm gì, hỏi cưới em à?
- Nếu cô Di đồng ý, tôi cũng sẽ làm như vậy! Tôi có thể nói với ông Cao...
- Lương Bằng! - Phương Di cắt ngang bằng giọng rành rọt - Anh biết rõ người em thích là ai và thậm chí anh cũng không hề thích em! Chúng ta sẽ sống vì cái gì?
Đôi mắt kia đang nhìn mình thật kiên quyết, điều đó khiến Lương Bằng lặng im. Phải, anh biết Phương Di rất thích cậu Đình, bản thân anh cũng còn vương vấn hình bóng Dương Thảo, vậy anh và Phương Di phải sống cùng nhau thế nào đây? Thế nhưng sự cố đáng tiếc kia khiến anh không thể bỏ mặc cô, bởi trong chuyện này cô mới là người gánh chịu thiệt thòi. Và anh là cái kẻ đã gây ra điều đó!
- Cô Di, mọi chuyện đều do số phận sắp đặt. Tôi biết thật trơ trẽn khi nói thế nhưng có lẽ chúng ta đã được ràng buộc với nhau qua chuyện này. Vậy tại sao tôi và cô không cho bản thân cơ hội để hiểu thêm về nhau?
- Ý anh là...
- Cô Di hãy ở bên cạnh tôi một thời gian, cố gắng quên đi cậu Đình.
- Anh nói em quên anh Đình...?
- Cô Di cũng biết rõ người mà cậu Đình thích là Mai Cẩm Tú.
Phương Di bất động khi nghe câu khẳng định rõ ràng đó. Nghĩ đi nghĩ lại, dù cô có còn trong trắng hay không, với Cao Đình hẳn cũng không có ý nghĩa. Trong khi cô và Lương Bằng đã đến nông nỗi này thì vì sao cô không cho mình một cơ hội? Nhưng để quên đi Cao Đình thì... Phương Di chợt đứng dậy, buông câu hờ hững:
- Em sẽ suy nghĩ về điều anh nói.
Lúc quay đi, Phương Di vô ý thế nào mà chiếc giày cao gót lại vấp vào chân bàn khiến cô ngã chúi về phía trước. Thời may, Lương Bằng nhanh chóng bật dậy và giữ lấy cô. Lúc hoàn hồn lại, hai người đưa mắt nhìn nhau rồi nhận ra gương mặt của đối phương đang áp sát mặt mình. Tay Phương Di đặt lên ngực áo Lương Bằng, còn anh thì ôm lấy hông cô. Sự tiếp xúc da thịt ấy bất giác khiến họ nhớ về đêm đó, khi cả hai chìm trong cơn say và trao nhau những nụ hôn ấm nồng.
Phương Di đẩy nhẹ Lương Bằng ra, vẻ mặt có chút khó xử. Đối diện, anh chàng họ Lương cũng mang biểu hiện y hệt thế, liền khẽ khàng bảo:
- Để tôi lái xe đưa cô Di về nhà...
Dõi theo bóng dáng Lương Bằng bước về phía cửa tiệm cà phê, Phương Di nắm chặt bàn tay mà ban nãy vừa chạm vào ngực anh, cùng với những ý nghĩ mơ hồ.
***
Đúng như lời hẹn, hôm nay Dương Thảo sẽ cùng Cao Phong đi tham quan thành phố Luân Đôn. Để tiện việc đi lại, Dương Thảo không mặc đầm như mọi ngày mà "cải nam trang" với áo sơ mi trắng và quần tây có dây đeo vai, đầu đội mũ Beret che đi mái tóc búi phía sau.
Đi tham quan ở một trong những thành phố mang nét văn hoá ảnh hưởng lớn nhất thế giới, Dương Thảo liên tục trầm trồ. Có tin nổi một cô gái ở thế kỷ 21 nghèo rớt mồng tơi như cô mà có ngày đặt chân lên đất nước Châu Âu tráng lệ này? Những chiếc xe buýt hai tầng sơn màu đỏ nối đuôi nhau chạy qua giao lộ; quảng trường Trafalgar nhộn nhịp ở trung tâm Luân Đôn; ga tàu điện ngầm Euston bên dòng người đứng xếp hàng; phố Carnaby với những cửa hàng san sát tạo nên khu mua sắm sầm uất; đường sá ở Cheapside hiện lên cổ kính dưới bầu trời xám xịt.
Đến Bắc Kenshington, khu vực khá giả thuộc Tây Luân Đôn. Tại đây, toà nhà Grenfell đang được khởi công xây dựng. Đứng quan sát một lúc, tự dưng cô nói:
- Toà Grenfell này sẽ hoàn thành vào năm 1974, nhưng bốn mươi ba năm sau vào tháng sáu năm 2017, nó bị cháy lớn...
Dĩ nhiên Cao Phong đã kinh ngạc thế nào, còn tự hỏi cô đang nói linh tinh gì thế? Toà nhà người ta vẫn đang xây dựng tự nhiên lại nói "bị cháy", đã vậy còn là bốn mươi mấy năm sau nữa chứ. Hẳn anh đâu ngờ rằng, đó là chuyện của tương lai!
Đã đến Luân Đôn thì nhất định không thể bỏ qua một nơi: thành phố Oxford! Nơi nổi tiếng có Đại học Oxford - một trong những trường đại học cổ xưa và danh tiếng nhất thế giới. Oxford street hiện lên với dòng người qua lại nhộn nhịp.
Điểm dừng chân sau cùng chính là dòng sông Thames, nơi có biểu tượng lừng danh và cũng quý giá nhất nước Anh: Tháp đồng hồ Big Ben! Đi bộ qua chiếc cầu Westminster để lắng nghe tiếng chuông ngân vang của quả chuông nặng mười ba tấn trên gác mái cao quả là cảm giác tuyệt vời không gì tả được!
Nhìn dòng sông xanh lượn lờ trôi, Dương Thảo dang hai tay đồng thời hít sâu:
- Ôi! Thích quá đi! Quyết định đến Luân Đôn quả là không sai lầm!
Đứng bên cạnh quan sát cô gái một lúc, Cao Phong từ tốn nói:
- Tôi xin lỗi vì đã qua đây mà không báo gì với cô cả.
- Em biết là anh muốn đi một mình hơn.
- Không phải thế, tôi cũng rất muốn đi cùng cô nhưng chỉ là...
Cao Phong chợt ngừng lại, thấy Dương Thảo quay qua nghiêng đầu nhìn với vẻ khó hiểu. Lý do rõ ràng là bởi anh đã rất khó chịu trước thái độ lo lắng quá mức mà cô dành cho Lương Bằng. Vẻ như lúc đó anh hành xử có chút trẻ con, như thể hờn dỗi cô nên đã quyết định sang Anh quốc một mình.
- Chỉ là gì?
Nghe Dương Thảo tò mò hỏi, Cao Phong nén tiếng thở dài rồi lắc đầu:
- Cô chỉ cần biết nguyên nhân là ở bản thân tôi, chứ không phải vì tôi ghét cô.
Dương Thảo tinh ý nhận ra anh chàng muốn che giấu điều gì đó, tuy nhiên cô đoán hẳn anh khó xử về điều ấy nên không muốn gặng hỏi, đành gật đầu cho qua.
- Dương Thảo, tôi có chuyện này muốn hỏi lâu rồi. - Cao Phong lừng chừng chốc lát - Thật ra cô thích tôi ở điểm nào?
Cứ tưởng câu hỏi gì quan trọng, nào ngờ... Dương Thảo không giấu nổi vẻ chán nản, thiết nghĩ cớ sao người ta cứ thắc mắc những điều đó vậy?
- Tất cả mọi thứ ở anh, em đều thích. - Dương Thảo nghĩ mình lại nói một câu sến sẩm rồi - Chỉ cần là Cao Phong thì em đều sẽ thích hết.
Nói ra thì cái câu này ở trong tiểu thuyết hay phim ảnh đều có đầy rẫy thế nhưng đối với một chàng trai sống ở thập niên 70 như Cao Phong thì hiển nhiên sẽ thấy lạ lùng rồi, chẳng những thế còn có chút xúc động!
- Cô bày tỏ thẳng thừng như vậy, tôi biết phải đáp lại thế nào đây.
Chăm chú nhìn Cao Phong một hồi lâu, Dương Thảo mỉm cười rồi nói thật to:
- Em yêu anh, Cao Phong!
- Này, cô la lớn thế người ta chú ý đấy!
- Cao Phong! - Giọng Dương Thảo nhỏ lại - Em yêu anh và không cần anh đồng ý hay không! Đấy là tình cảm của bản thân em, anh chẳng cần phải có nghĩa vụ đáp lại. Khi nói "Em yêu anh", chỉ đơn giản là em muốn báo với anh điều đó, vậy thôi!
Rời mắt khỏi khuôn mặt đang mang vẻ kỳ lạ kia, cô tiếp tục nhìn sông Thames.
- Nếu như em tự nguyện yêu anh và giả như lúc nào đó em cảm thấy cần phải từ bỏ thì bản thân em sẽ tự buông tay.
Câu nói trầm lắng ấy chẳng hiểu sao lại khiến Cao Phong hụt hẫng. Hay đúng hơn là trở nên bất an lẫn lo lắng. Đây là điều mà anh đã từng hỏi chính mình: "Nếu một ngày Dương Thảo thôi thích anh, thôi ở bên cạnh anh thì... sẽ thế nào đây?". Đúng như cô nói, nếu yêu anh mà không cần ý kiến thì cô cũng có thể tự kết thúc nó.
- Ở đây đúng là rất thích nhưng mà vẫn không bằng Sài Gòn nhỉ?
Trông cách Dương Thảo vừa co người vừa thở ra, Cao Phong buồn cười:
- Ừm, vậy chúng ta chuẩn bị trở về Việt Nam thôi.
Dương Thảo gật đầu đồng ý sau đó rời khỏi đây, để lại phía sau dòng sông xanh Thames vẫn êm đềm trôi và tháp đồng hồ Big Ben đã ngừng gióng chuông.
***
Phương Di ngồi bên cửa sổ nhìn xuống con đường vắng vẻ lác đác vài chiếc xích lô hay taxi "con cóc" hai màu chạy qua. Sau buổi gặp ở tiệm cà phê, cô không ngừng nghĩ về điều Lương Bằng nói. Ở bên anh một thời gian và để có thể quên đi Cao Đình? Cô không chắc sẽ quên được khi đã thầm thích anh suốt năm năm...
Âm thanh gõ cửa vang đều, cùng lúc giọng bà Lượm nói vọng vào:
- Thưa cô, ông cho gọi cô xuống nhà để chào khách ạ.
Muốn được yên tĩnh mà cũng chẳng xong! Phương Di chậm rãi rời khỏi cửa sổ rồi mở cửa phòng, cùng bà Lượm đi xuống nhà.
Phương Di nghe trong đại sảnh vang lên tiếng nói chuyện khá ồn ào. Lúc đi vào trong, cô trông cảnh cha mẹ mình đang ngồi cùng một chàng trai tầm hai bảy, hai tám tuổi. Hắn mặc quân phục màu trắng bảnh bao, mang giày boot da màu đen, trông gương mặt sáng sủa và vẻ như là người có quân hàm không thấp.
- Di! Mau đến đây nào con!
Nghe chất giọng giục giã của cha, Phương Di nhanh chóng đi đến chỗ họ. Nhác thấy cô chủ họ Phương, anh chàng quân nhân kia chậm rãi đứng dậy. Là người Việt mà hắn cao lớn, khéo còn cao hơn Lương Bằng. Nước da hơi ngăm, đúng chất quân nhân. Tiếp theo, ông Quản vừa cười vừa giới thiệu cô con gái với hắn:
- Thưa ngài, đây là Phương Di, con gái duy nhất của tôi. Do được nuông chiều từ bé nên tính nó bướng bỉnh lắm! Di, đây là trung uý Phó Văn Chính, còn gọi là trung uý Chính. Mau chào ngài đi con!
Phương Di cúi chào cho đúng phép tắc. Đối diện, trung uý Chính làm một hành động rất ư lịch sự theo kiểu phương Tây: nắm lấy tay cô và hôn nhẹ lên mu bàn tay!
- Chào cô Di, rất hân hạnh được gặp cô.
Theo yêu cầu từ cha, Phương Di đành ngồi lại để lắng nghe cuộc đối thoại giữa họ. Bấy giờ cô mới có dịp quan sát rõ vị trung uý đó. Nhìn mặt mũi sáng sủa thu hút tuy nhiên đôi mắt sâu thẳm như thể chứa đựng những suy nghĩ sâu xa bí mật, còn nụ cười hơi nhếch môi ấy thì lại tạo cảm giác khinh khỉnh, giả tạo. Tóm lại, cảm giác đầu tiên mà cô chủ này dành cho hắn có vẻ không thiện cảm. Chẳng rõ lý do gì mà cha cô có thể kết giao với người có chức vụ thế này.
Đangnghĩ ngợi thì chợt, Phương Di bắt gặp ánh mắt Văn Chính thỉnh thoảng cứ nhìnsang mình, kèm theo đó là một nụ cười bí ẩn. Cô dễ dàng đọc được trong đôi mắthắn một điều gì như thể là... thú vị! Chậm rãi đảo mắt qua hướng khác, cô cầm tách trà lên uống trong sự im lặng.
Sau một lúc im lặng đến mức khiến đối phương thấy khó hiểu, cuối cùng Phương Di cũng chịu lên tiếng. Đối diện, Lương Bằng vẫn còn lừng khừng rồi tiếp theo ngồi xuống chiếc ghế phía đối diện. Bồi bàn đến hỏi dùng gì, anh chẳng còn tâm trí nữa nên đáp "Cà phê bretain". Lúc bồi đã đi, anh vẫn chỉ nhìn Phương Di:
- Chuyện tối hôm đó... tôi rất xin lỗi! Tôi thật sự xin lỗi cô Di.
Sau cùng, Lương Bằng nghĩ bản thân phải mạnh dạn đối diện với sự việc này. Tiếp theo anh thấy Phương Di đưa tách trà hoa cúc lên môi uống, rồi cô nhẹ nhàng vén tóc qua vành tai cùng giọng đều đều:
- Nếu em không uống rượu và không ép anh uống cùng thì đã chẳng xảy ra chuyện gì. Một chàng trai và một cô gái, ở trong tình huống ấy khó mà tránh khỏi...
Lúc thấy Phương Di, Lương Bằng đã cảm giác hơi lạ lùng. Với tính cách kiêu kỳ lẫn cao ngạo vốn có mà cô lại mang dáng vẻ trầm tĩnh đến thế thay vì phải giận dữ, khóc lóc và thậm chí sẽ đánh anh đến chết! Anh không biết được cô đang nghĩ gì.
Nhưng tiếp theo, Lương Bằng đã có câu trả lời. Ngồi trước mặt anh, Phương Di đang hướng cái nhìn thẫn thờ ra ngoài cửa sổ, những sợi tóc buông lơi trên vai cũng buồn bã, trông cô thật thất thần. Nhìn kỹ lại thì đôi mắt có hơi sưng lại khô ran, như thể đã khóc rất nhiều. Và rồi anh hiểu, không phải cô không đau đớn trước sự việc kia mà là vì khổ sở đến nỗi đã mất hết cảm xúc!
- Tôi biết bây giờ có xin lỗi thế nào cũng vô ích, thế nhưng xin cô Di yên tâm, những gì Lương Bằng này làm thì nhất định chịu trách nhiệm đến cùng.
Bấy giờ mới rời mắt khỏi những cành huệ trên bục cửa sổ, Phương Di quay qua:
- Chịu trách nhiệm? Anh sẽ làm gì, hỏi cưới em à?
- Nếu cô Di đồng ý, tôi cũng sẽ làm như vậy! Tôi có thể nói với ông Cao...
- Lương Bằng! - Phương Di cắt ngang bằng giọng rành rọt - Anh biết rõ người em thích là ai và thậm chí anh cũng không hề thích em! Chúng ta sẽ sống vì cái gì?
Đôi mắt kia đang nhìn mình thật kiên quyết, điều đó khiến Lương Bằng lặng im. Phải, anh biết Phương Di rất thích cậu Đình, bản thân anh cũng còn vương vấn hình bóng Dương Thảo, vậy anh và Phương Di phải sống cùng nhau thế nào đây? Thế nhưng sự cố đáng tiếc kia khiến anh không thể bỏ mặc cô, bởi trong chuyện này cô mới là người gánh chịu thiệt thòi. Và anh là cái kẻ đã gây ra điều đó!
- Cô Di, mọi chuyện đều do số phận sắp đặt. Tôi biết thật trơ trẽn khi nói thế nhưng có lẽ chúng ta đã được ràng buộc với nhau qua chuyện này. Vậy tại sao tôi và cô không cho bản thân cơ hội để hiểu thêm về nhau?
- Ý anh là...
- Cô Di hãy ở bên cạnh tôi một thời gian, cố gắng quên đi cậu Đình.
- Anh nói em quên anh Đình...?
- Cô Di cũng biết rõ người mà cậu Đình thích là Mai Cẩm Tú.
Phương Di bất động khi nghe câu khẳng định rõ ràng đó. Nghĩ đi nghĩ lại, dù cô có còn trong trắng hay không, với Cao Đình hẳn cũng không có ý nghĩa. Trong khi cô và Lương Bằng đã đến nông nỗi này thì vì sao cô không cho mình một cơ hội? Nhưng để quên đi Cao Đình thì... Phương Di chợt đứng dậy, buông câu hờ hững:
- Em sẽ suy nghĩ về điều anh nói.
Lúc quay đi, Phương Di vô ý thế nào mà chiếc giày cao gót lại vấp vào chân bàn khiến cô ngã chúi về phía trước. Thời may, Lương Bằng nhanh chóng bật dậy và giữ lấy cô. Lúc hoàn hồn lại, hai người đưa mắt nhìn nhau rồi nhận ra gương mặt của đối phương đang áp sát mặt mình. Tay Phương Di đặt lên ngực áo Lương Bằng, còn anh thì ôm lấy hông cô. Sự tiếp xúc da thịt ấy bất giác khiến họ nhớ về đêm đó, khi cả hai chìm trong cơn say và trao nhau những nụ hôn ấm nồng.
Phương Di đẩy nhẹ Lương Bằng ra, vẻ mặt có chút khó xử. Đối diện, anh chàng họ Lương cũng mang biểu hiện y hệt thế, liền khẽ khàng bảo:
- Để tôi lái xe đưa cô Di về nhà...
Dõi theo bóng dáng Lương Bằng bước về phía cửa tiệm cà phê, Phương Di nắm chặt bàn tay mà ban nãy vừa chạm vào ngực anh, cùng với những ý nghĩ mơ hồ.
***
Đúng như lời hẹn, hôm nay Dương Thảo sẽ cùng Cao Phong đi tham quan thành phố Luân Đôn. Để tiện việc đi lại, Dương Thảo không mặc đầm như mọi ngày mà "cải nam trang" với áo sơ mi trắng và quần tây có dây đeo vai, đầu đội mũ Beret che đi mái tóc búi phía sau.
Đi tham quan ở một trong những thành phố mang nét văn hoá ảnh hưởng lớn nhất thế giới, Dương Thảo liên tục trầm trồ. Có tin nổi một cô gái ở thế kỷ 21 nghèo rớt mồng tơi như cô mà có ngày đặt chân lên đất nước Châu Âu tráng lệ này? Những chiếc xe buýt hai tầng sơn màu đỏ nối đuôi nhau chạy qua giao lộ; quảng trường Trafalgar nhộn nhịp ở trung tâm Luân Đôn; ga tàu điện ngầm Euston bên dòng người đứng xếp hàng; phố Carnaby với những cửa hàng san sát tạo nên khu mua sắm sầm uất; đường sá ở Cheapside hiện lên cổ kính dưới bầu trời xám xịt.
Đến Bắc Kenshington, khu vực khá giả thuộc Tây Luân Đôn. Tại đây, toà nhà Grenfell đang được khởi công xây dựng. Đứng quan sát một lúc, tự dưng cô nói:
- Toà Grenfell này sẽ hoàn thành vào năm 1974, nhưng bốn mươi ba năm sau vào tháng sáu năm 2017, nó bị cháy lớn...
Dĩ nhiên Cao Phong đã kinh ngạc thế nào, còn tự hỏi cô đang nói linh tinh gì thế? Toà nhà người ta vẫn đang xây dựng tự nhiên lại nói "bị cháy", đã vậy còn là bốn mươi mấy năm sau nữa chứ. Hẳn anh đâu ngờ rằng, đó là chuyện của tương lai!
Đã đến Luân Đôn thì nhất định không thể bỏ qua một nơi: thành phố Oxford! Nơi nổi tiếng có Đại học Oxford - một trong những trường đại học cổ xưa và danh tiếng nhất thế giới. Oxford street hiện lên với dòng người qua lại nhộn nhịp.
Điểm dừng chân sau cùng chính là dòng sông Thames, nơi có biểu tượng lừng danh và cũng quý giá nhất nước Anh: Tháp đồng hồ Big Ben! Đi bộ qua chiếc cầu Westminster để lắng nghe tiếng chuông ngân vang của quả chuông nặng mười ba tấn trên gác mái cao quả là cảm giác tuyệt vời không gì tả được!
Nhìn dòng sông xanh lượn lờ trôi, Dương Thảo dang hai tay đồng thời hít sâu:
- Ôi! Thích quá đi! Quyết định đến Luân Đôn quả là không sai lầm!
Đứng bên cạnh quan sát cô gái một lúc, Cao Phong từ tốn nói:
- Tôi xin lỗi vì đã qua đây mà không báo gì với cô cả.
- Em biết là anh muốn đi một mình hơn.
- Không phải thế, tôi cũng rất muốn đi cùng cô nhưng chỉ là...
Cao Phong chợt ngừng lại, thấy Dương Thảo quay qua nghiêng đầu nhìn với vẻ khó hiểu. Lý do rõ ràng là bởi anh đã rất khó chịu trước thái độ lo lắng quá mức mà cô dành cho Lương Bằng. Vẻ như lúc đó anh hành xử có chút trẻ con, như thể hờn dỗi cô nên đã quyết định sang Anh quốc một mình.
- Chỉ là gì?
Nghe Dương Thảo tò mò hỏi, Cao Phong nén tiếng thở dài rồi lắc đầu:
- Cô chỉ cần biết nguyên nhân là ở bản thân tôi, chứ không phải vì tôi ghét cô.
Dương Thảo tinh ý nhận ra anh chàng muốn che giấu điều gì đó, tuy nhiên cô đoán hẳn anh khó xử về điều ấy nên không muốn gặng hỏi, đành gật đầu cho qua.
- Dương Thảo, tôi có chuyện này muốn hỏi lâu rồi. - Cao Phong lừng chừng chốc lát - Thật ra cô thích tôi ở điểm nào?
Cứ tưởng câu hỏi gì quan trọng, nào ngờ... Dương Thảo không giấu nổi vẻ chán nản, thiết nghĩ cớ sao người ta cứ thắc mắc những điều đó vậy?
- Tất cả mọi thứ ở anh, em đều thích. - Dương Thảo nghĩ mình lại nói một câu sến sẩm rồi - Chỉ cần là Cao Phong thì em đều sẽ thích hết.
Nói ra thì cái câu này ở trong tiểu thuyết hay phim ảnh đều có đầy rẫy thế nhưng đối với một chàng trai sống ở thập niên 70 như Cao Phong thì hiển nhiên sẽ thấy lạ lùng rồi, chẳng những thế còn có chút xúc động!
- Cô bày tỏ thẳng thừng như vậy, tôi biết phải đáp lại thế nào đây.
Chăm chú nhìn Cao Phong một hồi lâu, Dương Thảo mỉm cười rồi nói thật to:
- Em yêu anh, Cao Phong!
- Này, cô la lớn thế người ta chú ý đấy!
- Cao Phong! - Giọng Dương Thảo nhỏ lại - Em yêu anh và không cần anh đồng ý hay không! Đấy là tình cảm của bản thân em, anh chẳng cần phải có nghĩa vụ đáp lại. Khi nói "Em yêu anh", chỉ đơn giản là em muốn báo với anh điều đó, vậy thôi!
Rời mắt khỏi khuôn mặt đang mang vẻ kỳ lạ kia, cô tiếp tục nhìn sông Thames.
- Nếu như em tự nguyện yêu anh và giả như lúc nào đó em cảm thấy cần phải từ bỏ thì bản thân em sẽ tự buông tay.
Câu nói trầm lắng ấy chẳng hiểu sao lại khiến Cao Phong hụt hẫng. Hay đúng hơn là trở nên bất an lẫn lo lắng. Đây là điều mà anh đã từng hỏi chính mình: "Nếu một ngày Dương Thảo thôi thích anh, thôi ở bên cạnh anh thì... sẽ thế nào đây?". Đúng như cô nói, nếu yêu anh mà không cần ý kiến thì cô cũng có thể tự kết thúc nó.
- Ở đây đúng là rất thích nhưng mà vẫn không bằng Sài Gòn nhỉ?
Trông cách Dương Thảo vừa co người vừa thở ra, Cao Phong buồn cười:
- Ừm, vậy chúng ta chuẩn bị trở về Việt Nam thôi.
Dương Thảo gật đầu đồng ý sau đó rời khỏi đây, để lại phía sau dòng sông xanh Thames vẫn êm đềm trôi và tháp đồng hồ Big Ben đã ngừng gióng chuông.
***
Phương Di ngồi bên cửa sổ nhìn xuống con đường vắng vẻ lác đác vài chiếc xích lô hay taxi "con cóc" hai màu chạy qua. Sau buổi gặp ở tiệm cà phê, cô không ngừng nghĩ về điều Lương Bằng nói. Ở bên anh một thời gian và để có thể quên đi Cao Đình? Cô không chắc sẽ quên được khi đã thầm thích anh suốt năm năm...
Âm thanh gõ cửa vang đều, cùng lúc giọng bà Lượm nói vọng vào:
- Thưa cô, ông cho gọi cô xuống nhà để chào khách ạ.
Muốn được yên tĩnh mà cũng chẳng xong! Phương Di chậm rãi rời khỏi cửa sổ rồi mở cửa phòng, cùng bà Lượm đi xuống nhà.
Phương Di nghe trong đại sảnh vang lên tiếng nói chuyện khá ồn ào. Lúc đi vào trong, cô trông cảnh cha mẹ mình đang ngồi cùng một chàng trai tầm hai bảy, hai tám tuổi. Hắn mặc quân phục màu trắng bảnh bao, mang giày boot da màu đen, trông gương mặt sáng sủa và vẻ như là người có quân hàm không thấp.
- Di! Mau đến đây nào con!
Nghe chất giọng giục giã của cha, Phương Di nhanh chóng đi đến chỗ họ. Nhác thấy cô chủ họ Phương, anh chàng quân nhân kia chậm rãi đứng dậy. Là người Việt mà hắn cao lớn, khéo còn cao hơn Lương Bằng. Nước da hơi ngăm, đúng chất quân nhân. Tiếp theo, ông Quản vừa cười vừa giới thiệu cô con gái với hắn:
- Thưa ngài, đây là Phương Di, con gái duy nhất của tôi. Do được nuông chiều từ bé nên tính nó bướng bỉnh lắm! Di, đây là trung uý Phó Văn Chính, còn gọi là trung uý Chính. Mau chào ngài đi con!
Phương Di cúi chào cho đúng phép tắc. Đối diện, trung uý Chính làm một hành động rất ư lịch sự theo kiểu phương Tây: nắm lấy tay cô và hôn nhẹ lên mu bàn tay!
- Chào cô Di, rất hân hạnh được gặp cô.
Theo yêu cầu từ cha, Phương Di đành ngồi lại để lắng nghe cuộc đối thoại giữa họ. Bấy giờ cô mới có dịp quan sát rõ vị trung uý đó. Nhìn mặt mũi sáng sủa thu hút tuy nhiên đôi mắt sâu thẳm như thể chứa đựng những suy nghĩ sâu xa bí mật, còn nụ cười hơi nhếch môi ấy thì lại tạo cảm giác khinh khỉnh, giả tạo. Tóm lại, cảm giác đầu tiên mà cô chủ này dành cho hắn có vẻ không thiện cảm. Chẳng rõ lý do gì mà cha cô có thể kết giao với người có chức vụ thế này.
Đangnghĩ ngợi thì chợt, Phương Di bắt gặp ánh mắt Văn Chính thỉnh thoảng cứ nhìnsang mình, kèm theo đó là một nụ cười bí ẩn. Cô dễ dàng đọc được trong đôi mắthắn một điều gì như thể là... thú vị! Chậm rãi đảo mắt qua hướng khác, cô cầm tách trà lên uống trong sự im lặng.
Bình luận truyện