Chương 7: 7: Người Bí Ẩn
Hoàng hôn buông xuống cảnh chiều tà làm cho con người ta cảm giác lẻ loi cô tịch, trên đường xe cộ qua lại như nước, lúc này một thân hình lẻ loi trước cổng bệnh viện thành phố thẫn thờ trên bậc thềm, thiếu nữ khoảng tuổi mười bảy, thân hình thon thả, vóc dáng yêu kiều thướt tha, mặc dù đôi mắt có vẻ hơi mỏi mệt, nhưng cũng không thể nào che đi được vẻ xinh đẹp gợi cảm của nàng, thiếu nữ chính là Thanh Thanh lúc này nàng rời bệnh biện để đi ăn cho bữa cơm chiều, từ ngày mà Thanh Sơn bị tai nạn nàng vẫn luôn luôn túc trực và chăm lo cho hắn.
Còn lúc này trong một căn nhà ở ven thành phố, ngôi nhà cấp bốn tuy vẻ ngoài đơn sơ nhưng dường như ẩn chứa một điều gì đó không hề tầm thường mà không thể nào miêu tả thành lời.
Phía trong ngôi nhà đồ đạcc tiện nghi khá đầy đủ, chứng tỏ chủ nhà không phải thiếu thốn về mặt vật chất, ngồi trước bàn ăn là một cặp vợ chồng tuổi trung niên, nam tử tuổi độ năm mươi khuôn mặt mộc mạc hiền từ, chính là Dương Thanh Hào, còn ngồi đối diện là phụ nữ trung niên tuổi trạc bốn mươi bảy bốn mươi tám, khuôn mặt thanh tú, mặc dù khóe mặt có một số nếp nhăn nhưng vẫn tương đối xinh đẹp mộc mạc, phụ nữ là mẹ của Dương Thanh Sơn tên là Hoàng Tuyết Mai.
Hai người vừa dùng bữa tối vừa nói chuyện
- Nếu như thằng bé xảy ra chuyện thì tôi cũng không sống nổi, mà lại ông biết đó, gần hai mươi năm nay, tôi luôn xem thằng bé còn hơn máu thịt của mình, mỗi lần nó xây xước thân mình tôi cũng thấy đau lòng, mà lại ông cũng biết đó, thân thế thằng bé không tầm thương, nếu nó có chuyện, tôi cũng không tưởng tượng nổi chuyện gì sẽ xảy ra.
- Tôi cũng không biết được nữa, bà cũng biết đó, mười bảy năm đã trôi qua sau khi gặp người thần bí đó chúng ta vẫn chưa từng gặp lại, hay liên lạc được với hắn, cũng không hiểu hắn còn sống hay đã chết, lần đó sau khi chúng ta nhận lời hắn nuôi dưỡng thằng bé, hắn đã quay đi rất nhanh chóng, mà dường như lúc đó hắn đang bị trọng thương, theo phán đoán của tôi thì hắn bị thương không hề nhẹ, có lẽ hắn sợ kẻ thù phát hiện nên lúc trao thằng bé cho chúng ta xong hắn đã nhanh chóng di chuyển đi chỗ khác để đánh lạc hướng kẻ thù.
Hoàng tuyết mai lúc này cũng phụ họa theo.
Và dường như vừa nói ánh mắt bà ta như nhòa đi theo những hình ảnh của một đêm tối cách đây mười bảy năm.
- Tôi vẫn còn nhớ như in đêm hôm đó, tôi không nhớ rõ thời gian, nhưng lúc đấy đã rất khuya, sau khi tôi thức giấc vì tiếng chó sủa inh ỏi, tôi đánh thức ông dậy, lúc đó ở ngoài hiên có tiếng thở rất nhẹ, lúc đó tôi với ông giật mình vì có một người đàn ông che kín mặt, ông ta đã trao nhờ tôi và ông nuôi dưỡng thằng bé, nhưng không hiểu sao tôi luôn cảm thấy thân thế của thằng bé rất đặc biệt.
- Tôi cũng thấy như thế, bởi vì người đàn ông kia quá bí ẩn, không hiểu sao tôi có cảm giác hắn thuộc một thế lực thần bí nào đó, nhưng thôi bây giờ chúng ta đã nhận nuôi thằng bé thì chúng ta cũng không nên quan tâm nhưng chuyện đó, hi vọng rằng thằng bé có thể vượt qua được kiếp nạn này.
Mà tôi thấy con bé hình như tên là Thanh ah, con bé cũng rất được đó chứ bà, nhưng có vẻ con bé cũng là con nhà hào môn, bởi vậy mà sẽ có nhiều rắc rối.
Hoàng tuyết mai lại cất lời
- Con bé rất xinh xắn lại biết trước biết sau, nếu nhà ai có được con dâu như vậy thì thật là có phúc, từ hôm thằng Sơn bị tai nạn tới giờ nó đã không rời bệnh viện một bước, nó cũng đã rất vất vả rồi ông ah.
Trong khi vợ chồng Dương Thanh Hào cùng Hoàng Tuyết Mai đang trò chuyện trong nhà thì lúc này trên mái nhà một bóng đen đang ẩn núp sát mái nhà áp tai vào mái ngói nghe ngóng, được một lúc lâu sau khi cảm thấy không còn chuyện gì quan trọng nữa hắn mới nhẹ nhàng đứng dậy, một cái nhún chân lắc mình rồi rơi xuống trước cổng của nhà Thanh Sơn, sau đó hắn mới ấn chuông cửa.
Tinh to..ong….
Tinh to..ong hai tiếng vang lên, trong nhà hai vợ chồng Dương Thanh hào đang ăn cơm nghe tiếng chuông thì cảm thấy hơi lạ
- Không biết ai lại bấm chuông giờ này ông nhỉ?
- Tôi cũng không biết, để tôi ra ngoài xem ai đến,
Nói rồi ông ta cất bước đứng lên, ra đến cửa ông cũng tỏ vẻ hơi ngạc nhiên, bởi vì người gọi cửa là người hàng xóm đối diện phía bên kia đường của nhà ông ta, mặc dù hàng xóm nhưng mà rất ít khi hai bên qua lại trao đổi với nhau, không hiểu sao hôm nay người kia lại bấm chuông, mặc dù ngạc nhiên nhưng ông ta vẫn ra mở cửa một cách bình thường.
Và ông ta cất tiếng hỏi thăm và mời người hàng xóm kia vào trong nhà
- Có việc gì không ah, mời ông vào trong nhà nói chuyện.
Người hàng xóm là một người đàn ông trung niên tuổi khoảng trên dưới năm mươi, thân hình vạm vỡ khỏe mạnh, khuôn mặt chữ điền góc cạnh sắc nét, huyệt thái dương nhô cao, chứng tỏ là người luyện võ.
- Tôi nghe bảo con trai của anh chị gặp tai nạn, không biết thằng bé có việc gì không, sức khỏe của nó thế nào rồi ah?
Vợ chồng Dương Thanh Hào nghe vậy có vẻ ngạc nhiên và hơi dè dặt, bởi chưa bao giờ người này quan tâm đến những người hàng xóm khác, vậy mà hôm nay hắn lại hỏi về tình hình của Thanh Sơn, nên Vợ chồng hắn cũng hơi đề phòng, chỉ trả lời cho qua quýt,
- Thằng bé cũng thường thường, bây giờ ổn định hơn rồi, cảm ơn ông đã quan tâm đến thằng bé,
Thấy được vẻ đề phòng trong mắt của đôi vợ chồng, lõa già cũng không muốn hỏi nhiều, mà chỉ hỏi thăm qua quýt vời điều rồi ra về.
- Ông ah, tôi thấy người hàng xóm này của chúng ta có vẻ không tầm thường đâu, ông nhìn cái dáng người cũng như những cử chỉ của ông ta dường như không đơn giản một tý nào, tốt nhất chúng ta cũng nên đề phòng, vạn nhất có chuyện gì còn có đường ứng phó, tôi thấy những biểu hiện của ông ta dạo gần đây hơi khả nghi.
Hai ông bà cũng thống nhất sẽ đề phòng người hàng xóm bí ản này, sau đó chuẩn bị đi vào bệnh viện, từ ngày trở về đến nay ngày nào hai vợ chồng cũng vào viện thăm con, mặc dù thằng bé chẳng có phản ứng gì, nhưng bà ta vẫn tâm sự nói chuyện rất nhiều, dồn tất cả tâm huyết chỉ mong sao thằng bé có thể nhanh chóng tính lại.
Đang lúc hai vợ chồng Dương Thanh Hào chuẩn bị hành lý cũng như một số đồ dùng cần thiết để vào viện thì lúc này bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại của hắn vang lên một cách dồn dập…..
Bình luận truyện