Đệ Nhất Tần Tranh

Chương 4: 4: Mời Anh Đi Ra Ngoài




Ngay lúc Sở Hiểu Đồng và Lưu Minh Hạo đến, Tần Tranh vừa xuống xe, Lưu Uyển liền nhận được một cuộc điện thoại.

“Chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt? Hôm qua không phải vẫn ổn sao? Có chuyện gì vậy?”
Lưu Uyển cầm điện thoại đứng như chôn chân tại chỗ, nét mặt đầy vẻ hoảng sợ.

“Được, tôi lập tức đến ngay.


Lưu Uyển nói xong, liền chạy thẳng vào bệnh viện.

Tần Tranh thấy vậy cũng vội vàng chạy theo.

Lưu Uyển nhìn thấy bóng dáng Tần Tranh thì ngạc nhiên, có chút áy náy: “Thật ngại quá, ở đây không cần cậu nữa rồi, bố tôi đã chuyển tới phòng chăm sóc đặc biệt, nói không chừng hôm nay sẽ phải phẫu thuật.


Lưu Uyển dự định để Tần Tranh xem thử, không chừng có thể còn có chút may mắn.

Nhưng bây giờ bệnh tình trở nên nghiêm trọng, theo cô ta thấy, Tần Tranh không có năng lực để cứu chữa một bệnh nhân nguy kịch.

Tần Tranh cười nhẹ: “Lưu phu nhân chị đừng lo lắng, bệnh nhân tôi còn chưa thấy, nói không chừng tôi có thể chữa trị được? Thực sự chữa không được tôi sẽ đứng ngoài nhìn, sẽ không làm chậm trễ chị.


Anh không phải là thánh mẫu, cũng không phải là kẻ nhàn rỗi.

Từ sau khi có được sức mạnh đó, hôm nay là lần đầu tiên sử dụng, Tần Tranh muốn xem xem năng lực này rốt cuộc đang ở cấp độ nào!
Và hôm nay là một cơ hội quan trọng!
Lưu Uyển suy nghĩ một lúc, dẫu sao Tần Tranh là do cô ta gọi tới, bây giờ lại bảo anh rời đi quả thực có chút không thỏa đáng, vì vậy cô ta gật đầu đồng ý.

Đi tới phòng bệnh, Tần Tranh nhìn thấy bên trong ông lão nằm trên giường bệnh, trên người cắm đầy ông dẫn.

Hai người nhanh chóng thay quần áo vô trùng rồi bước vào, trong phòng bệnh lúc này vẫn còn hai người, Tần Tranh nhận ra một người trong số họ là Bí thư Lưu vừa mới nhậm chức.

Người còn lại là người nước ngoài.

Lưu Uyển vừa bước vào, bí thư Lưu liền quay đầu lại nhìn: “Chị tới rồi.


Anh ấy vừa dứt lời liền cau mày nhìn chằm chằm Tần Tranh: “Anh ta là ai?”
Lưu Uyển đáp: “Là một bác sĩ Đông Y, những nốt mụn trên mặt chị mấy ngày này là do cậu ấy chữa khỏi, chị muốn để cậu ấy tới xem bệnh cho bố.



Bí thư Lưu nhìn Tần Tranh từ trên xuống dưới: “Bác sĩ Đông y mà trẻ tuổi như vậy sao? Anh bạn, cho tôi xem chứng chỉ hành nghề y của anh đi.


Tần Tranh cười nói: “Chứng chỉ hành nghề y thì tôi không có, nhưng tôi chắc chắn chữa khỏi cho ông ấy.


Anh vừa đi vào đã nhìn thấy ông lão trên giường bệnh, ông lão này là bị căn bệnh bí ẩn, hơn nữa tình hình bây giờ có chút kì lạ.

“Hahaha! Nói không biết xấu hổ, một cậu nhóc tóc vàng chứng chỉ hành nghề y cũng không có mà nói có thể chưa khỏi cho bố tôi.

Chị, chị có phải là mất trí rồi không, chị còn đưa loại người này tới!”
“Bảo anh ta ra ngoài đi, ở đây em có người rồi.

Đây là bác sĩ nội khoa người Đức, một trong những bác sĩ giỏi nhất, đã đặc biệt bay sang đây để phẫu thuật cho bố.


Lưu Uyển cau mày, lúc này cảm thấy có chút khó xử, nhưng cô ta vẫn là quay đầu lại: “Cậu em, thật xin lỗi, mời cậu về cho.


Tần Tranh mím môi, người ta cũng nói tới mức này rồi, anh cũng không có hứng thú mà nhiệt tình thêm nữa.

Anh quay người chuẩn bị rời khỏi phòng chăm sóc đặc biệt.

Nhưng vào lúc này, ông lão đang cau mày trên giường đột nhiên toàn thân co giật, miệng còn phát ra tiếng hô hô, trông giống như là sắp chết!
Tình huống này khiến bốn người có mặt sững sờ, sắc mặt bí thư Lưu lập tức tái nhợt!
“Bố! Bố làm sao vậy? Bác sĩ Mickey, anh mau xem xem, bố tôi bị làm sao vậy?”
Bí thư Lưu như bám vía lấy ngọn cỏ cuối cùng cỏ thể cứu mạng vậy, đẩy Mickey tới trước giường bệnh.

Tần Tranh vốn định đi ra ngoài, lúc này cũng quay đầu nhìn lại, Lưu Uyển bước lên phía trước, cô ta cũng không còn tâm trạng quan tâm Tần Tranh có đi hay không.

Trong chốc lát, toàn bộ phòng bệnh tràn ngập cảm giác hoảng sợ.

“Không sao đâu, chỉ là hô hấp tim mạch không thông, dẫn đến trong chốc lát tim bị co thắt, với tình huống này, một liều thuốc an thần là đủ.

” Mickey nói.

“Vậy thì tiêm đi.

” Bí thư Lưu lo lắng.

Tần Tranh lúc này cau mày, thuốc an thần?

Anh nghiến răng nghiến lợi tiến lên trước: “Anh biết rõ bệnh tình của ông ấy không? Ông ấy mặc dù mắc bệnh tim mạch, nhưng trong người lại có bệnh ẩn, thể chất của ông ấy không tương thích, một mũi tiêm này, đủ để đẩy ông ấy xuống vực thẳm đấy!”
“Anh biết cái quái gì! Chẳng lẽ bác sĩ người Đức mà tôi mời không giỏi bằng anh, một cậu bé tóc vàng đến cả chứng chỉ hành nghề y cũng không có hay sao? Chị cả, sao người này còn chưa đi!”
Bí thư Lưu lập tức nổi giận, coi lời nói của Tần Tranh là lời nói xạo.

Lưu Uyển lúc này sắc mặt cũng không tốt, cô ta hết lần này đến lần khác giữ thể diện cho Tần Tranh, vậy mà Tần Tranh thật không biết điều.

Xem ra Tần Tranh này là thích 50 triệu mà cô ta nói lúc bắt đầu, thực sự là mắt của cô ta bị mù rồi, nhìn trúng một kẻ rác rưởi như vậy!
“Nếu cậu còn không rời đi, tôi sẽ gọi bảo vệ!”
Sắc mặt Lưu Uyển lạnh lùng.

Tần Tranh thấy vậy, hít sâu một hơi: "Được, tôi đi, nhưng tôi dám đảm bảo, mấy người sẽ hối hận!”
Nói xong anh liền rời khỏi phòng bệnh.

Khoảnh khắc anh đóng cửa, một thứ gì đó đập mạnh vào cửa phòng bệnh.

Tần Tranh dừng lại, rõ ràng là nếu như vừa rồi anh đi chậm một chút, vật kia chắc chắn sẽ đập vào đầu anh!
Ánh mắt Tần Tranh trở nên lạnh lùng, anh có lòng tốt khuyên họ, không cảm ơn thì thôi lại còn động thủ!
Một tiếng hét từ trong phòng bệnh vang lên: “Thằng khốn nạn gì thế, dám rủa bố tao!”
Cùng lúc đó, cuối hành lang có hai bóng người đi tới, va phải Tần Tranh vừa ra khỏi phòng bệnh.

Người tới chính là Sở Hiểu Đồng và Lưu Minh Hạo.

Vừa rồi hai người nhìn thấy rõ ràng cánh cửa sau lưng Tần Tranh bị đập, bên trong vang lên tiếng mắng chửi.

Khuôn mặt của Lưu Minh Hạo đầy hả hê, trong khi khuôn mặt của Sở Hiểu Đồng lại đầy sự khó chịu.

“Bây giờ anh đã biết việc trị mụn chẳng qua là do may mắn rồi chứ?” Sở Hiểu Đồng cười nhạt, “Bị người ta đuổi ra ngoài, đúng là có sĩ diện mà!”
“Hiểu Đồng, không phải anh nói, loại người này em nghĩ cho cậu ta làm gì chứ? Chẳng qua là không còn câm nữa, nhưng phế vật vẫn là phế vật, điều này là sự thật không thể thay đổi!”
Lưu Minh Hạo cười khẩy: “Đi thôi, lo lắng cho cái thứ phế vật này làm gì, lãng phí thời gian.


Sở Hiểu Đồng cau mày: “Anh đi trước đi.


Lưu Minh Hạo sững người: “Hiểu Đồng?”
“Đây là chuyện của tôi, không liên quan gì đến anh”
Cho dù Tần Tranh có như thế nào, cũng vẫn là chồng của Sở Hiểu Đồng cô, ở đây nghe người khác nói những điều không đúng về chồng của mình, dù thế nào trong lòng cô cũng thấy không thoải mái.

Đôi mắt của Lưu Minh Hạo đột nhiên trở nên u ám.


Ngay lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra, bên trong vang lên tiếng kêu như xé ruột gan: “Bố! bố làm sao vậy, bố tỉnh lại đi!”
Tần Tranh lập tức quay đầu lại nhìn, chỉ thấy ông lão trên giường bệnh lúc này đã hôn mê bất tỉnh, máy đo nhịp tim không ngừng giảm xuống!
Còn bác sĩ người Đức thì mặt ngơ ngác, miệng lẩm bẩm: “Không thể nào, trường hợp này tiêm thuốc an thần vào là được rồi, tại sao sau khi tiêm lại càng nặng hơn?”
Nhưng trong nháy mắt, trong phòng bệnh đã chật kín bác sĩ, tất cả bác sĩ nội khoa của Bệnh viện Nhân dân Dương Thành đều tập trung ở đây!
Đã áp dụng các biện pháp ép tim, sốc điện và đủ các biện pháp sơ cứu nhưng vẫn không có tác dụng!
Mickey thở dài: “Chúng tôi đã cố hết sức rồi, người nhà hãy chuẩn bị hậu sự.


Lưu Uyển và bí thư Lưu gục trước giường bệnh của ông lão gào khóc thảm thiết.

Bọn họ không hiểu vì sao bố mình lại rơi vào hôn mê đúng lúc này.

Ngay lúc này, một bóng người đi tới bên cạnh Lưu Uyển.

“Tôi có thể chữa.


Giọng nói này không lớn, nhưng nó thành công thu hút được sự chú ý của cả phòng bệnh.

“Tần Tranh?” Lưu Uyển sửng sốt, trong lòng dâng lên hi vọng: “Cậu…cậu thật sự có thể chữa khỏi sao?”
“Cút ra ngoài!”
Bí thư Lưu đột nhiên quát nói: “Ở đây không có chỗ cho anh, chẳng qua chỉ là một tên tham danh lợi, lại dám giả làm thầy thuốc Đông Y!”
Cả phòng bệnh trở thành một mớ hỗn độn, Sở Hiểu Đồng bị chặn ở bên ngoài, nét mặt cô đầy sự chán nản.

Tần Tranh này thật là biết kiếm chuyện, với tình hình này anh có thể giải quyết sao!
Tới lúc thật sự xảy ra chuyện, nhà họ Sở căn bản không thoát khỏi trách nhiệm!
Lời nói của bí thư Lưu khiến rất nhiều người thở dài, một trong số bác sĩ bên trong lập tức kinh ngạc lên tiếng.

“Cậu là Tần Tranh?”
Tần Tranh quay đầu nhìn sang, người vừa nói là một bác sĩ trẻ tuổi, anh không quen.

Vị bác sĩ trẻ tuổi đó trên mặt tràn đầy vẻ châm chọc: “Cậu không phải là chồng câm của Sở Hiểu Đồng sao? Một kẻ phế vật vào ở rể nhà Hiểu Đồng, đến công việc cũng không có, biết chữa bệnh từ khi nào vậy?”
Chỉ một câu nói, tất cả mọi người vẻ mặt đều tràn đầy sự khinh miệt.

Ở rể?
Còn là một người bị câm?
Kết hợp những lời này, lúc này Tần Tranh đã trực tiếp bị bọn họ định nghĩa là một kẻ phế vật coi mạng người như cỏ rác!
Bí thư Lưu nghe đến câu này càng run lên vì tức giận: “Anh cút đi cho tôi! Đừng để tôi phải nói lại lần thứ ba!”
Tần Tranh sắc mặt lạnh lùng: “Bí thư Lưu, đây là bố của anh, giờ phút này bác sĩ toàn khoa đều bất lực, nếu bỏ qua, anh biết hậu quả là gì mà!”
Bí thư Lưu lúc này mới tỉnh táo hơn một chút, nhưng anh ta vẫn nghiến răng nghiến lợi: “Vậy cũng không liên quan gì đến anh!”
“Em trai…” Lưu Uyển run rẩy nói, “Nếu đã không có ai có thể chữa trị, chi bằng cứ để cậu ta thử xem.


“Hừ, chị cũng biết là nhiều bác sĩ như vậy còn không làm được gì, Mickey cũng nói phải chuẩn bị hậu sự rồi, tên nhóc này có thể làm gì được chứ? Chẳng qua là muốn thu hút sự chú ý của chúng ta mà thôi!”
Ánh mắt của bí thư Lưu lúc này nhìn Tần Tranh đều là sự căm ghét.

“Bí thư Lưu, anh dám đánh cược với tôi không?” Tần Tranh cười nói, hôm nay nếu anh không nhìn thấy, anh có thể không chữa trị.


Nhưng, tấm lòng của bác sĩ như tấm lòng bố mẹ, sau khi kế thừa y thuật và năng lực của ông lão, anh biết sự năng lực càng lớn thì trách nhiệm càng lớn.

Hôm nay nhìn thấy rồi, anh không thể thấy chết không cứu!
“Đánh cược?” Bí thư Lưu cười lạnh, “Anh có thể cho tôi cái gì?”
“Nếu, tôi chữa khỏi cho bố của anh, anh phải xin lỗi tôi.

Nếu tôi chữa không được cho bố anh, anh có thể bắt tôi bỏ tù! Thậm chí bắn tôi!”
Xì!
Ghê gớm vậy?
Cậu bác sĩ vừa mới chế nhạo Tần Tranh cũng sửng sốt, Sở Hiểu Đồng ở cửa nghiến răng nghiến lợi.

Tên ngốc này, bị điên rồi sao!
Bí thư Lưu hơi nheo mắt, không ngờ Tần Tranh lại đánh cược tính mạng của mình, hơn nữa lại là vì bố của anh ta.

Nghĩ đến đây, sắc mặt của bí thư Lưu dịu đi một chút, anh ta lui về phía sau.

“Được, tôi đánh cược với anh!”
Nghe vậy, Tần Tranh thở phào nhẹ nhõm, lập tức bước lên phía trước, nhanh chóng đưa tay chạm vào cơ thể ông lão.

Anh đang xác định chức năng các bộ phận cơ thể của ông lão đang ở mức độ nào.

“Thật nguy hiểm, nếu chậm thêm chút nữa, là không cứu được rồi.


Tần Tranh nói rồi, nhìn về phía bí thư Lưu: “Tôi cần một đôi kim châm bạc!”
Bí thư Lưu lập tức nhìn các bác sĩ khác, trong số các bác sĩ có người quay người đi lấy, không đến mấy chục giây, cây kim bạc đã được đưa cho Tần Tranh.

Tần Tranh cầm cây kim bạc, quyết đoán đâm vào huyệt đạo của ông lão với tốc độ cực nhanh!
Và cùng với mỗi lần anh châm cứu vào huyệt đạo, thì lại có một tia linh lực đi vào trong huyệt đạo!
“Nếu chỉ cần châm vài huyệt là khỏi bệnh, thì cần thuốc tây làm gì?”
Mickey lắc đầu cười nhạt, anh ta đã sớm tuyên bố có thể làm hậu sự rồi, điều này tương đương với tuyên bố bản án tử hình của ông lão.

Ở Đức, uy tín của anh ta chưa bao giờ bị nghi ngờ.

Nếu không phải vì tên nhóc này liều cả mạng sống anh ta tuyệt đối không cho phép bất cứ ai phá bỏ uy tín của mình!
Nhưng Mickey vừa dứt lời một giây, trên giường ông lão đột nhiên toàn thân run lên, một ngụm máu đen phun ra!
Sau đó, sắc mặt của ông nhanh chóng trở nên hồng hào, nhịp tim đột nhiên hồi phục!
Trong phút chốc, xung quanh đều là sự im lặng chết chóc!
“Được rồi.

” Tần Tranh rút toàn bộ kim châm ra, “Cũng may trị liệu kịp thời, nếu chậm trễ thì tôi cũng không có cách nào.


Câu nói này giống như sấm sét từ trên trời giáng xuống bên tai mọi người, khóe miệng bí thư Lưu giật giật, đột nhiên hướng về phía Tần Tranh quỳ xuống!
“Tôi hồ đồ rồi!”
Anh ta đập đầu thật mạnh xuống đất, đến mức đầu chảy cả máu: “Người anh em, Lưu mỗ tôi có lỗi với anh, con có lỗi với bố!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện