Đệ Nhất Tần Tranh

Chương 7: 7: Lưu Chính Nhờ Vả




Bên trong phòng riêng yên tĩnh, một bầu không khí khó xử từ từ lan rộng.
Sở Hiểu Đồng cũng sững sờ ngay tại chỗ, khắp khuôn mặt của Sở Kinh, Hàn Anh và Sở Tử Đàn đầy vẻ khó tin.
"Phó bí thư Lưu, anh không tìm nhầm người chứ? Tần Tranh chỉ là một kẻ câm còn là một tên phế vật, ăn uống toàn dựa vào vợ cậu ta, một người như vậy, mà anh lại mời rượu cậu ta sao?"
Người đầu tiên phản ứng là Trình Văn, sau đó lập tức mở miệng hỏi.
Lời anh ta nói cũng là điều mọi người muốn hỏi.
Một tên phế vật, tại sao phó bí thư Lưu lại muốn nâng ly chúc mừng anh.
“Phế vật?” Phó bí thư Lưu cười khẩy một tiếng, cau mày nhìn sang Trình Văn.
"Cậu là?"
Thấy Lưu Chính hỏi mình, Trình Văn lập tức nói: "Tôi tên Trình Văn, là trợ lý của trưởng phòng Lưu tại Dương Thành."
"Bí thư, tôi nhớ người này, tháng trước trưởng phòng Lưu có bảo chúng ta bỏ phiếu, cậu ta chính là người sẽ sớm đảm nhiệm chức phó trưởng phòng." Một trong những người phía sau Lưu Chính tiến lên và nói.
“Phó trưởng phòng?” Lưu Chính híp mắt.
Trong nháy mắt, trái tim của Trình Văn như muốn nhảy lên tới cổ họng.
Nhưng giây tiếp theo, Lưu Chính đột nhiên chuyển ánh mắt, lại nhìn về phía Tần Tranh lần nữa: "Anh Tần, Trình Văn và anh có mâu thuẫn sao?"
A!
Toàn bộ người trong phòng riêng lúc này đều nhìn về phía Tần Tranh.
Ánh mắt của Trình Văn càng sáng rực, nhìn chằm chằm Tần Tranh, anh ta nghĩ ngàn lần cũng không tới, Tần Tranh vừa mới bị mình chế giễu đến không còn chỗ đứng, vậy mà giờ phút này lại khiến anh ta sợ hãi như thế.
Tần Tranh mỉm cười, anh không biết chữa khỏi bệnh cho bố của Lưu Chính, lại khiến Lưu Chính khách khí với mình như vậy.

Tuy nhiên, điều này cũng làm anh tăng không ít ấn tượng tốt với Lưu Chính.
Mà giờ khắc này, Lưu Chính rõ ràng đang cho anh mặt mũi.
Chỉ sợ người thông minh như Lưu Chính, liếc mắt liền nhìn thấu mọi chuyện đang xảy ra trong phòng riêng ngày hôm nay.
Tần Tranh liếc qua Trình Văn một cái, thấy rõ sự sợ hãi trong mắt Trình Văn, trong lòng chợt cười lạnh.
Không có tiền đồ!
Loại người này anh cũng không thèm dây dưa quá nhiều, hơn nữa Trình Văn này dù sao cũng là họ hàng, nếu làm quá sẽ chỉ khiến nhà họ Sở khó xử.
"Không có, anh ấy là anh rể của tôi, không có mâu thuẫn gì cả.

Vừa rồi chỉ đang thảo luận xem món đồ cổ này là thật hay giả thôi."
Tần Tranh thản nhiên nói, khiến cho Trình Văn bỗng chốc thở phào nhẹ nhõm, lúc sau mới phát hiện hai chân anh ta đã mềm nhũn.
Phạm Minh Minh ở bên cạnh, hai mắt sắc bén nhanh chóng đỡ Trình Văn, anh ta mới không ngồi bệt xuống đất.
Thế nhưng câu nói này của Tần Tranh, lại chuyển trọng tâm của toàn bộ người trong phòng riêng sang chiếc bát sứ Thanh Hoa thời nhà Nguyên.
Lưu Chính nghe vậy mỉm cười, không hỏi đến vấn đề của Trình Văn nữa, mà hứng thú nhìn sang: "Đồ cổ? Đây không phải là chiếc bát sứ Thanh Hoa từ thời nhà Nguyên sao? Màu sắc thật đẹp."
"Đúng rồi, Lão Ngô, không phải ông là chuyên gia giám định đồ cổ sao? Ông đến xem đi, đây là thật hay giả."
Lưu Chính đột nhiên quay lại nhìn một người khác sau lưng mình, cười ha ha nói.
Lão Ngô nghe vậy, lắc đầu cười một tiếng: "Bí thư đúng là biết ra đề khó cho tôi, tôi đã không giám định nhiều năm rồi, thế nhưng cái sứ Thanh Hoa thời nhà Nguyên này là chuyên môn của tôi trước đây, nhìn màu sắc thì giống như là đồ thật.”
Bầu không khí ban đầu của tất cả người trong phòng riêng, hoàn toàn bị ba người Lưu Chính kiểm soát, ngoại trừ Tần Tranh, những người khác đều cảm thấy mình giống như đang là học sinh tiểu vậy.

Ngay cả Sở Kinh đã dốc sức làm việc trên thương trường nửa đời người, giờ phút này cũng cảm thấy hai chân như nhũn ra.
Bí thư à, chuyện này chỉ có thể nhìn thấy trên TV thôi, bây giờ lại xảy ra ở trong phòng riêng của mình, chuyện trò vui vẻ với Tần Tranh, người mà bọn họ coi thường nhất!
"Cái này thu được từ quê của tôi, bỏ ra tận ba triệu, tôi đã nói là đồ thật mà! Xem ra mắt nhìn của người anh em Tần Tranh vẫn còn khá kém, ha ha ha." Trình Văn đột nhiên cắt đứt sự chú ý của Lão Ngô, mở miệng nói.
Mà lúc này nói chuyện, anh ta lại đột nhiên gọi Tần Tranh là người anh em.
Tần Tranh nghe vậy, suýt chút bật cười thành tiếng, Trình Văn thật đúng là một kẻ co được giãn được, không hề cảm thấy xấu hổ.
Thật tình không ngờ, Trình Văn không phải là kẻ ngốc, vừa rồi anh ta rõ ràng cảm nhận được, lúc Lưu Chính hỏi Tần Tranh, liệu anh ta và Tần Tranh có mâu thuẫn hay không.
Lúc ấy, chỉ cần Tần Tranh mở miệng nói có mâu thuẫn, Lưu Chính sẽ lập tức sai người bên cạnh đem giấc mộng trở thành phó trưởng phòng của anh ta phá nát!
Tuy rằng anh ta không biết tên Tần Tranh này có vận may như thế nào, nhưng anh ta sẽ không tự tìm rắc rối vào lúc này.
“Ha ha ha, Tần Tranh, suýt chút nữa cậu đã vu oan người tốt rồi.” Sở Kinh lúc này cũng phản ứng lại: “Tôi đã nói một đứa trẻ tốt như Trình Văn, sao lại đưa đồ giả cho tôi được chứ?"
Tần Tranh cười lạnh, nhìn về phía Lão Ngô: "Ông cũng cảm thấy là đồ thật?"
Lão Ngô ngược lại nhướng mày: "Nói như vậy, cậu cảm thấy là đồ giả?"
Tần Tranh gật đầu.
Lão Ngô đột nhiên cười to: "Cuối cùng tôi cũng biết vì sao Lưu Chính lại coi trọng cậu rồi!"
Phản ứng này của Lão Ngô làm cho không ít người có chút nghi hoặc, chị hai không khỏi hỏi: "Vậy cái sứ Thanh Hoa nhà Nguyên gì này, rốt cuộc là thật hay giả?"
Thấy mọi người nhìn chằm chằm vào mình, Lão Ngô không vòng vo thêm nữa.
"Vừa rồi tôi cũng đã nói, thoạt nhìn như đồ thật.


Thế nhưng lại không phải, đứng từ xa cũng có thể nhìn ra được, đây chỉ là hàng giả chất lượng cao mà thôi, hơn nữa đồ giả này còn được cất giữ trong mộ phần của người chết một khoảng thời gian rồi."
Hả?
"Cái gì? Đồ giả, còn cất ở....người chết" Sở Kinh lập tức đẩy đồ sứ Thanh Hoa nhà Nguyên này ra xa.
Hàn Anh cũng ghét bỏ trốn sang một bên!
Lời của Lão Ngô tựa như một quả bom, ngoại trừ Trình Văn thì tất cả những người khác đều có vẻ kinh ngạc.
Người chết, đây chính là điềm xấu, sự xúi quẩy rất lớn!
"Cậu...Cái này, Trình Văn, cậu...!sao cậu có thể tặng thứ này chứ!" Hàn Anh cắn răng nhịn không được mà mở miệng, muốn mắng cũng không dám mắng.
Sắc mặt Trình Văn giờ phút này hoàn toàn trắng bệch, Tần Tranh nói là hàng giả, anh ta còn có thể phản bác.
Nhưng bây giờ, Lão Ngô này là người của Lưu Chính, người ta là học thật biết thật, căn bản sẽ không nhìn nhầm!
"Ha ha ha, bị lừa rồi, chuyện này rất thường gặp.

Thế nhưng thứ này không nên mang về nhà, không phải tôi mê tín, mà loại này ở trong mộ có rất nhiều vi khuẩn gây bệnh, hàng chất lượng cao càng dễ sinh sôi vi khuẩn."
"Mang về nhà, vi khuẩn sinh sôi sẽ khiến cả nhà khó chịu."
Lão Ngô cười ha ha nói: "Tần Tranh đúng không? Cậu nhóc này tôi cũng khá thích đấy.

Nhưng mà nói thật, đây là hàng nhái cao cấp, giống y như hàng thật, vậy mà cậu có thể nhận ra là đồ giả, cho thấy mắt nhìn của cậu không tệ."
"Sau này nhất định phải hẹn với cậu mới được, cậu nhóc này, tôi thích!"
"Được rồi, được rồi, đồ của ông đều là đồ cổ, anh Tần là quý nhân của tôi đấy." Lưu Chính đẩy Lão Ngô ra với vẻ mặt ghét bỏ.
"Thật không dám giấu diếm anh Tần, tôi vốn định ngày mai tới tìm anh." Lưu Chính nói, nhìn xung quanh một vòng: "Có thể cho tôi mượn nói chuyện một chút được không?"

Tần Tranh gật đầu, đi theo 3 người Lưu Chính ra ngoài.
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, toàn bộ người trong phòng riêng bỗng yên lặng.
Địa vị của mấy người Sở Kinh và Hàn Anh đột nhiên đảo ngược, hai gia đình vừa rồi còn đang châm chọc họ, giờ phút này khuôn mặt càng không ngừng co giật.
"Tôi nói này Hàn Anh, Tần Tranh lợi hại như vậy, thế mà mấy người cứ nhất định phải che giấu, cô xem đi, vừa rồi chẳng phải làm trò cười à."
Chị hai gượng cười nói.
Chị cả bên kia cũng là một mặt cay đắng: "Đúng vậy, con rể của mấy người giỏi hơn Trình Văn, lại còn thân thiết với Lưu Chính như thế rồi."
Thái độ của hai nhà làm bốn người Hàn Anh được sủng mà lo sợ, nhưng càng hoài nghi về Tần Tranh hơn.
Tần Tranh quen biết Lưu Chính từ khi nào? Lại còn có quan hệ tốt như vậy?
Nhưng Hàn Anh thích sĩ diện, bà ta cảm thấy lần này xem như Tần Tranh đã tăng thể diện cho mình, lập tức cười to: “Ha ha, đứa bé đó vẫn luôn ủ rũ không thích nói chuyện, nói gì cũng nghe, rất nghe lời."
"Chuyện này chúng tôi cũng không muốn nhắc tới, đây không phải sợ làm hỏng quan hệ của mấy nhà chúng ta sao? Ai ngờ hôm nay Lưu Chính lại tìm tới cửa." Ai cũng có thể nhìn ra vẻ đắc ý trên mặt Hàn Anh.
Lúc này, trong lòng của hai nhà đều đầy bất mãn, nhất là nhà chị cả, sắc mặt ai nấy đều đỏ tía, vừa rồi bị vả mặt thực sự đau nhức.
“Anh Tần, hôm nay gặp được nhau là duyên phận, tôi có chuyện muốn nhờ anh.” Lưu Chính kéo Tần Tranh đến một góc hành lang nói.
"Lưu Chính, anh khách sáo rồi, cứ việc nói đi, chỉ cần có thể thì tôi sẽ giúp." Tần Tranh nói.
Anh biết diễn xuất hôm nay của Lưu Chính trong phòng riêng, chính là đang lấy lòng anh, nhưng dù cho hôm nay không có Lưu Chính, Tần Tranh vẫn có thể giải quyết được.
"Thật không dám giấu diếm, lý do tại sao bố tôi bị bệnh cũng bởi vì sau một năm ông ấy đến nhà chúng tôi mới bắt đầu phát bệnh.

Trước đó, bệnh của bố tôi gần như đã khỏi hẳn rồi."
Tần Tranh khẽ cau mày, cuối cùng anh cũng biết tại sao khi nhìn thấy Lưu Trung Quốc vào lúc ấy, anh lại cảm thấy bệnh tình của Lưu Trung Quốc có chút kỳ lạ.
Lúc đó trên người Lưu Trung Quốc có một luồng khí đen, Tần Tranh nghĩ tới đây, đột nhiên phát hiện luồng khí đen kia không phải là giống hệt luồng khí đen trên bát sứ Thanh Hoa nhà Nguyên sao!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện