Để Tâm
Chương 59
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hợp đồng đã được ký lại, song Úc Tùng Niên vẫn hành xử như lần trước. Cậu không quan tâm tới những điều khoản trong đó, chỉ lật xem thời hạn hôn nhân, sau khi xác nhận đã được sửa đổi thì tiện tay ký tên mình xuống.
Thẩm Thứ vừa cảm thấy vui mừng, lại vừa cảm thấy Úc Tùng Niên làm vậy chưa hay cho lắm.
Mặc dù Úc Tùng Niên không có ý định thừa kế tài sản, chỉ muốn làm một nhà nghệ thuật tự do tự tại, anh cũng rất ủng hộ, dù sao thì trong nhà cũng không thiếu người kiếm tiền.
Nhưng sau này ký hợp đồng gì thì phải đọc kỹ chứ, nếu không tương lai sẽ bị ăn thiệt nhiều thì sao.
Nghe lời dặn dò của Thẩm Thứ, Úc Tùng Niên không những không mất kiên nhẫn, ngược lại còn vừa nghe vừa cười. Cậu cười đến mức Thẩm Thứ cảm thấy ngượng ngùng, khiến anh tự thấy mình như một bà mẹ lải nhải dài dòng vậy.
Úc Tùng Niên dụ dỗ Thẩm Thứ nói tiếp, cậu thích nghe Thẩm Thứ lo lắng cho cậu.
Loại sở thích kỳ quái này khiến cho Thẩm Thứ khá bất lực, lại chẳng biết phải làm sao với Úc Tùng Niên.
Vốn dĩ hai người định đến một nhà hàng ven sông để ăn đồ Nhật, vừa dùng cơm vừa thưởng thức cảnh đêm.
Nhưng mà làm gì có chuyện ông trời chiều lòng người như vậy. Úc Tùng Niên nhận được một cuộc điện thoại thông báo rằng Hứa Bỉnh Chương gọi bảo cậu đưa Thẩm Thứ về biệt thự Tú Vinh.
Biệt thự Tú Vinh được đặt theo tên của mẹ Úc Tùng Niên, hiện tại lại bị Hứa Bỉnh Chương tu hú chiếm tổ chim khách, đường hoàng mang theo vợ mới cưới vào ở, phải nói là cực kỳ mặt dày.
Về phần tại sao hôm nay Hứa Bỉnh Chương mời anh, Thẩm Thứ đã đoán được chút ít.
Gần đây Hứa Bỉnh Chương đang bước vào giai đoạn bầu cử quan trọng, người tình lại trở mặt, hiện giờ mấy tay săn ảnh và phóng viên đều có tin tức độc quyền của ông ta rồi.
Mặc dù vẫn đang tạm thời chưa công bố ra ngoài, nhưng ai ai cũng đã nghe được phong thanh. Vốn dĩ chính trị gia đã vô tình, mắt thấy tình thế không ổn, ngay lập tức liền phát tán tin đồn.
Sau khi Úc Tùng Niên nhận một đống cuộc gọi từ Hứa Bỉnh Chương, sắc mặt đã hơi trầm xuống. Nhưng cậu lại thấy Thẩm Thứ dè dặt, tựa như đang lo lắng cho mình nên mới mặt không biểu cảm mà nói: “Đi một chuyến xem sao, em muốn xem ông ta định làm cái trò gì.”
Trên đường đến biệt thự Tú Vinh, Úc Tùng Niên nhắc lại đơn giản lý do tại sao cậu phải trở về nước.
Cậu phải vội vã nghỉ học trở về nước chính là vì Hứa Bỉnh Chương dùng di vật của Úc Tú Vinh yêu cầu cậu trở lại. Cậu muốn giữ được đồ của mẹ nên không thể không nghe lời.
Tài sản mà Úc Tùng Niên thừa kế chính là của ông Úc để lại.
Ngay cả thương hiệu quần áo của mẹ cậu lúc còn sống, sơn trang Tú Vinh và cả một số tài sản khác đều bị Hứa Bỉnh Chương dùng danh nghĩa vợ chồng để thu về tay, sau đó tiến hành di dời tài sản.
Thương hiệu và tài sản đều bị Hứa Bỉnh Chương chuyển thành quỹ chính trị, nhưng biệt thự Tú Vinh thì vẫn còn đó.
Đây là căn nhà Úc Tùng Niên đã sống từ nhỏ đến lớn, cho dù sau này bị ép phải rời khỏi nơi này, cậu cũng không bao giờ trở lại đây.
Thẩm Thứ càng nghe càng tức giận, mặc dù anh cũng có một người cha không đáng tin, nhưng Thẩm Nam Bình không quá đáng như Hứa Bỉnh Chương.
Hứa Bỉnh Chương chính là một tên tiểu nhân thực thụ, những việc ông ta đã từng làm với Úc Tùng Niên cũng rất cực đoan vô sỉ.
Cậu không nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng là may rồi, nói gì đến chuyện giúp đỡ chứ.
Lúc tới sơn trang Tú Vinh, người vợ hiện tại của Hứa Bỉnh Chương rất thức thời mà không xuất hiện, chỉ có một mình Hứa Bỉnh Chương tiếp đãi hai người bọn họ, ngoài ra còn có người giúp việc đi tới đi lui để mang thức ăn lên.
Ban đầu sơn trang Tú Vinh vốn trông rất trang nhã, nhưng vì có thêm quá nhiều đồ nội thất khoa trương cường điệu, bởi vậy trông có hơi lạc quẻ so với lối trang trí nhã nhặn của căn nhà.
Nhìn sơ qua đã thấy đây hẳn là tác phẩm của Hứa Bỉnh Chương và vợ ông ta sau này.
Trên bàn cơm, Úc Tùng Niên rất kiệm lời, Thẩm Thứ và Hứa Bỉnh Chương khách sáo với nhau một hồi, tiếp đó mới quan tâm đến Úc Tùng Niên. Nếu không phải biết rõ chuyện ông ta đã từng làm, dáng vẻ lúc này của Hứa Bỉnh Chương thật sự rất giống một người cha tốt.
Nhưng đây chỉ là một diễn viên xuất sắc, lừa Úc Tú Vinh cả đời, cũng lừa cả Úc Tùng Niên.
Lời ong tiếng ve một hồi, cuối cùng Hứa Bỉnh Chương cũng lái tới chủ đề chính. Chuyện là sắp tới cuộc bầu cử rồi mà ông ta lại gặp phải một ít rắc rối nho nhỏ, mong nhà họ Thẩm nể tình quan hệ thông gia mà giúp đỡ ông ta.
Theo ông ta biết, nhà họ Thẩm sở hữu một lượng cổ phần nhất định trong các tờ báo hàng đầu trong ngành, nghe nói phòng quan hệ công chúng của họ cũng rất lợi hại.
Ông không đòi hỏi gì nhiều, huống chi đối với nhà họ Thẩm mà nói, chuyện này chỉ như một cái phẩy tay mà thôi.
Dù ông ta cũng có thể nhờ người khác, nhưng quan hệ với người ngoài sao có thể chặt chẽ như quan hệ thông gia được.
Vừa nghe ông ta nói xong, Úc Tùng Niên đặt mạnh ly rượu xuống bàn, gương mặt mới vừa rồi không có cảm xúc gì giờ đã tràn ngập giông bão: “Sao nhà họ Thẩm lại phải giúp cha?”
Hứa Bỉnh Chương nghe vậy cũng không tức giận: “Thân là thông gia với nhà họ Thẩm, nếu cha xảy ra chuyện gì thì chẳng phải nhà họ cũng bị ảnh hưởng không tốt sao?”
Gân xanh trên trán Úc Tùng Niên nổi lên, hai hàm răng nghiến chặt.
“Cha con nào có thù qua đêm, cha biết con có nhiều hiểu lầm vì cha cưới dì Lâm lắm.” Hứa Bỉnh Chương tận tình khuyên bảo nói: “Nhưng cha làm nhiều như vậy chẳng phải là vì con sao?”
Ông ta nói đi nói lại, tựa như để củng cố niềm tin cho mình: “Sau này tài sản và các mối giao thiệp của cha vẫn sẽ giao cho con. Con là con của cha, sao cha có thể hại con được chứ.”
“Đều vì tiện nhân họ Thường kia, vừa định câu dẫn con lại vừa định ly gián tình cảm cha con của hai chúng ta, cha đã xử lý ả ta thích đáng rồi.” Hứa Bỉnh Chương nói nhiều như vậy nhưng lại không hề có ý định giao người ra.
Thẩm Thứ biết rõ, Hứa Bỉnh Chương sớm đã giấu thư kí Thường trong lời đồn kia đi từ lâu rồi.
Bây giờ Hứa Bỉnh Chương còn làm bộ như vô tội, thực chất lại dùng điểm yếu để uy hiếp nhà họ Thẩm trợ giúp, thật là khiến người ta ghê tởm mà.
Úc Tùng Niên đột ngột đứng dậy, quay đầu đi ra ngoài, cậu không thể nào ở đây thêm nữa. Thẩm Thứ cũng vội vàng đứng dậy muốn đi ra ngoài cùng cậu nhưng lại bị Hứa Bỉnh Chương ngăn lại: “Tiểu Thẩm, Tùng Niên nó còn chưa trưởng thành, nhưng bác nghĩ con hẳn là hiểu chuyện hơn nó.”
“Con biết nên làm gì chứ?” Hứa Bỉnh Chương ý vị thâm trường nói.
Thẩm Thứ lễ phép cười nói: “Bác trai, con sẽ khuyên Úc Tùng Niên thật tốt, để em ấy không giận bác nữa. Bác nói đúng, cha con sao có thể ghi thù qua một đêm được chứ.”
Hứa Bỉnh Chương không ngờ anh lại hiểu chuyện đến vậy, tán thưởng nói: “Quả nhiên bác không nhìn nhầm mà, con đúng là một đứa trẻ ngoan.”
Đứa trẻ ngoan hiểu chuyện Thẩm Thứ vừa ra khỏi cửa đã gọi điện cho bộ phận quan hệ công chúng.
Trưởng bộ phận quan hệ công chúng vừa nghe xong chuyện của Hứa Bỉnh Chương liền hỏi: “Có nên kích hoạt chế độ quan hệ công chúng khẩn cấp để dập tắt sự việc không ạ?”
“Không.” Thẩm Thứ quay đầu nhìn toàn bộ biệt thự Tú Vinh: “Ở đây tôi còn một ít tài liệu, lát nữa sẽ gửi cho cậu.”
“Tôi muốn chuyện này… càng ầm ĩ càng tốt.”
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Thứ tìm được Úc Tùng Niên trong một căn nhà gỗ nhỏ.
Nhà gỗ không lớn, có vẻ nó được dùng làm một ngôi nhà cho chó.
Đối với một con chó trưởng thành thì căn nhà này đúng là rất lớn, nhưng với một người đàn ông trưởng thành, căn nhà này phải nói là rất chật hẹp.
Úc Tùng Niên ngồi ở lối vào nhà gỗ, khom người, hai tay ôm gối thất thần. Dáng vẻ của cậu trông khá đáng thương, khiến Thẩm Thứ nhớ lại lần đầu gặp Úc Tùng Niên, khi ấy mặt mày cậu cũng nhếch nhác* như vậy.
*Raw là 灰头土脸- Hôi đầu thổ kiểm: mặt mày bẩn thỉu, ngoài ra còn dùng để miêu tả trạng thái chán nản.
Khi ấy anh rất muốn mang cậu về nhà, đưa cậu trở về dáng vẻ vốn có.
Thấy Thẩm Thứ đi tới, Úc Tùng Niên ngẩng đầu lên, câu đầu tiên lại là nói xin lỗi.
Anh đứng thẳng, để mặc Úc Tùng Niên đang ngồi chôn mặt vào bụng mình, xoa xoa mái tóc mềm của đối phương: “Sao em phải xin lỗi?”
Úc Tùng Niên nhắm hai mắt: “Anh không cần phải đồng ý chuyện gì cả, nếu ông ta có xảy ra chuyện cũng sẽ không ảnh hưởng tới anh.”
“Được.” Thẩm Thứ dịu dàng đồng ý, anh chưa từng nghĩ sẽ giúp một tay.
Úc Tùng Niên: “Thật ra em muốn đưa anh đi xem phòng ngủ của em, nhưng nơi này đã không còn phòng của em nữa rồi.”
“Hồi bé em nuôi một con Golden, chỗ này là căn nhà em và mẹ xây cho nó.”
*Chó Golden Retriever:
Thẩm Thứ nhìn về phía căn nhà gỗ, đây có lẽ là nơi duy nhất không bị động tới – vừa không đẹp lại vừa không phải bảo vật có giá trị để tham lam. Nhưng với Úc Tùng Niên mà nói, nơi đây lại là kỷ niệm quý giá của cậu về mẹ.
Giống như ngôi nhà kính trồng hoa của Thẩm Thứ, cũng giống như nhà gỗ của Úc Tùng Niên.
Lẳng lặng đợi một hồi, Úc Tùng Niên đứng lên, dắt tay Thẩm Thứ: “Đi thôi, chúng ta về nhà nào.”
Trên đường trở về, tâm trạng của Úc Tùng Niên không vui cho lắm. Lúc tối đi ngủ còn phải ôm eo Thẩm Thứ, nằm gọn trong vòng tay anh mới có thể chìm vào giấc ngủ.
Trước đây ở biệt thự Thanh Thủy, anh phát hiện Úc Tùng Niên rất hay ngủ trong tư thế này. Chứng tỏ cậu rất thiếu cảm giác an toàn, cần rất nhiều yêu thương mới có thể lấp đầy được.
Thẩm Thứ không biết mình có thể cho Úc Tùng Niên nhiều tình yêu đến vậy hay không, nhưng anh biết rõ mình có thể cho cậu cái gì.
Nửa tháng tiếp theo anh rất bận bịu, hết bận công việc thì lại về nhà cũ ăn cơm với Thẩm Đạo Xương. Sau đấy còn tham gia một vài tiệc rượu, thường xuyên mang một người đầy mùi rượu trở về nhà.
Mà dù anh có về trễ thế nào, Úc Tùng Niên cũng sẽ mơ mơ màng màng thức dậy, xuống bếp nấu canh giải rượu cho anh. Sau đó cậu lại ngoan ngoãn chờ Thẩm Thứ từ phòng tắm đi ra, ôm người trở về giường ngủ.
Ở nơi này của bọn họ năm tháng cứ yên bình trôi, phía Hứa Bỉnh Chương lại là mưa to gió lớn.
Buổi sáng thức dậy, hiếm khi Thẩm Thứ không phải vội vàng, anh cùng xuống tầng dùng bữa sáng với Úc Tùng Niên.
Úc Tùng Niên liếc nhìn điện thoại, lại nhíu mày: “Hứa Bỉnh Chương không gọi cho anh hả?”
Sau khi trở về từ biệt thự Tú Vinh, Úc Tùng Niên cũng không thèm kêu cái xưng hô “cha” này nữa.
Thẩm Thứ nuốt một miếng cháo: “Không có, có chuyện gì sao?”
Úc Tùng Niên nghe được Thẩm Thứ không bị quấy rầy, mày cũng giãn ra: “Vậy thì tốt, nếu ông ta tìm anh, anh đừng để ý tới.”
Thẩm Thứ tính toán thời gian, quả thật đã đến lúc Hứa Bỉnh Chương gọi cho anh rồi.
Đúng như dự đoán, lúc đang làm việc ở công ty, Hứa Bỉnh Chương gọi điện tới.
Hứa Bỉnh Chương nghi ngờ trong chuyện này có thể có một tay của Thẩm Thứ. Bởi lẽ bây giờ mọi người đều đang đồn thổi rằng ông ta đối xử tệ bạc với cả con trai ruột, đúng là băng hoại đạo đức cá nhân.
Sắp tới bầu cử, sức ép dư luận lại càng lúc càng lớn, ông ta rất có thể sẽ vì chuyện này mà thất bại.
Không phải ông ta không tìm người giúp đỡ, nhưng tình huống bây giờ đã khác trước. Rõ ràng là có người đứng sau lưng thêm dầu vào lửa.
Mà người này, Hứa Bỉnh Chương đã biết khá chắc là ai rồi.
Thẩm Thứ bình tĩnh nói: “Bác trai, con đây chân tâm thật ý muốn giúp bác. Nhưng bác biết mà, trần đời làm gì có bữa ăn nào là miễn phí. Huống chi điều kiện con đưa ra cũng đâu là gì so với phí giải quyết rắc rối của bác.”
“Hơn nữa biệt thự Tú Vinh vốn không phải là tài sản của bác mà?”
Hứa Bỉnh Chương cắn răng nói: “Tao đúng là đã xem thường mày mà.”
“Khách sáo rồi.” Thẩm Thứ bình tĩnh nói: “Đúng rồi, trước khi bác trai và vợ dọn ra ngoài, nhớ đưa biệt thự Tú Vinh trở lại dáng vẻ ban đầu nhé.”
“Con hy vọng nó sẽ không khác gì so với lúc ban đầu.”
Hợp đồng đã được ký lại, song Úc Tùng Niên vẫn hành xử như lần trước. Cậu không quan tâm tới những điều khoản trong đó, chỉ lật xem thời hạn hôn nhân, sau khi xác nhận đã được sửa đổi thì tiện tay ký tên mình xuống.
Thẩm Thứ vừa cảm thấy vui mừng, lại vừa cảm thấy Úc Tùng Niên làm vậy chưa hay cho lắm.
Mặc dù Úc Tùng Niên không có ý định thừa kế tài sản, chỉ muốn làm một nhà nghệ thuật tự do tự tại, anh cũng rất ủng hộ, dù sao thì trong nhà cũng không thiếu người kiếm tiền.
Nhưng sau này ký hợp đồng gì thì phải đọc kỹ chứ, nếu không tương lai sẽ bị ăn thiệt nhiều thì sao.
Nghe lời dặn dò của Thẩm Thứ, Úc Tùng Niên không những không mất kiên nhẫn, ngược lại còn vừa nghe vừa cười. Cậu cười đến mức Thẩm Thứ cảm thấy ngượng ngùng, khiến anh tự thấy mình như một bà mẹ lải nhải dài dòng vậy.
Úc Tùng Niên dụ dỗ Thẩm Thứ nói tiếp, cậu thích nghe Thẩm Thứ lo lắng cho cậu.
Loại sở thích kỳ quái này khiến cho Thẩm Thứ khá bất lực, lại chẳng biết phải làm sao với Úc Tùng Niên.
Vốn dĩ hai người định đến một nhà hàng ven sông để ăn đồ Nhật, vừa dùng cơm vừa thưởng thức cảnh đêm.
Nhưng mà làm gì có chuyện ông trời chiều lòng người như vậy. Úc Tùng Niên nhận được một cuộc điện thoại thông báo rằng Hứa Bỉnh Chương gọi bảo cậu đưa Thẩm Thứ về biệt thự Tú Vinh.
Biệt thự Tú Vinh được đặt theo tên của mẹ Úc Tùng Niên, hiện tại lại bị Hứa Bỉnh Chương tu hú chiếm tổ chim khách, đường hoàng mang theo vợ mới cưới vào ở, phải nói là cực kỳ mặt dày.
Về phần tại sao hôm nay Hứa Bỉnh Chương mời anh, Thẩm Thứ đã đoán được chút ít.
Gần đây Hứa Bỉnh Chương đang bước vào giai đoạn bầu cử quan trọng, người tình lại trở mặt, hiện giờ mấy tay săn ảnh và phóng viên đều có tin tức độc quyền của ông ta rồi.
Mặc dù vẫn đang tạm thời chưa công bố ra ngoài, nhưng ai ai cũng đã nghe được phong thanh. Vốn dĩ chính trị gia đã vô tình, mắt thấy tình thế không ổn, ngay lập tức liền phát tán tin đồn.
Sau khi Úc Tùng Niên nhận một đống cuộc gọi từ Hứa Bỉnh Chương, sắc mặt đã hơi trầm xuống. Nhưng cậu lại thấy Thẩm Thứ dè dặt, tựa như đang lo lắng cho mình nên mới mặt không biểu cảm mà nói: “Đi một chuyến xem sao, em muốn xem ông ta định làm cái trò gì.”
Trên đường đến biệt thự Tú Vinh, Úc Tùng Niên nhắc lại đơn giản lý do tại sao cậu phải trở về nước.
Cậu phải vội vã nghỉ học trở về nước chính là vì Hứa Bỉnh Chương dùng di vật của Úc Tú Vinh yêu cầu cậu trở lại. Cậu muốn giữ được đồ của mẹ nên không thể không nghe lời.
Tài sản mà Úc Tùng Niên thừa kế chính là của ông Úc để lại.
Ngay cả thương hiệu quần áo của mẹ cậu lúc còn sống, sơn trang Tú Vinh và cả một số tài sản khác đều bị Hứa Bỉnh Chương dùng danh nghĩa vợ chồng để thu về tay, sau đó tiến hành di dời tài sản.
Thương hiệu và tài sản đều bị Hứa Bỉnh Chương chuyển thành quỹ chính trị, nhưng biệt thự Tú Vinh thì vẫn còn đó.
Đây là căn nhà Úc Tùng Niên đã sống từ nhỏ đến lớn, cho dù sau này bị ép phải rời khỏi nơi này, cậu cũng không bao giờ trở lại đây.
Thẩm Thứ càng nghe càng tức giận, mặc dù anh cũng có một người cha không đáng tin, nhưng Thẩm Nam Bình không quá đáng như Hứa Bỉnh Chương.
Hứa Bỉnh Chương chính là một tên tiểu nhân thực thụ, những việc ông ta đã từng làm với Úc Tùng Niên cũng rất cực đoan vô sỉ.
Cậu không nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng là may rồi, nói gì đến chuyện giúp đỡ chứ.
Lúc tới sơn trang Tú Vinh, người vợ hiện tại của Hứa Bỉnh Chương rất thức thời mà không xuất hiện, chỉ có một mình Hứa Bỉnh Chương tiếp đãi hai người bọn họ, ngoài ra còn có người giúp việc đi tới đi lui để mang thức ăn lên.
Ban đầu sơn trang Tú Vinh vốn trông rất trang nhã, nhưng vì có thêm quá nhiều đồ nội thất khoa trương cường điệu, bởi vậy trông có hơi lạc quẻ so với lối trang trí nhã nhặn của căn nhà.
Nhìn sơ qua đã thấy đây hẳn là tác phẩm của Hứa Bỉnh Chương và vợ ông ta sau này.
Trên bàn cơm, Úc Tùng Niên rất kiệm lời, Thẩm Thứ và Hứa Bỉnh Chương khách sáo với nhau một hồi, tiếp đó mới quan tâm đến Úc Tùng Niên. Nếu không phải biết rõ chuyện ông ta đã từng làm, dáng vẻ lúc này của Hứa Bỉnh Chương thật sự rất giống một người cha tốt.
Nhưng đây chỉ là một diễn viên xuất sắc, lừa Úc Tú Vinh cả đời, cũng lừa cả Úc Tùng Niên.
Lời ong tiếng ve một hồi, cuối cùng Hứa Bỉnh Chương cũng lái tới chủ đề chính. Chuyện là sắp tới cuộc bầu cử rồi mà ông ta lại gặp phải một ít rắc rối nho nhỏ, mong nhà họ Thẩm nể tình quan hệ thông gia mà giúp đỡ ông ta.
Theo ông ta biết, nhà họ Thẩm sở hữu một lượng cổ phần nhất định trong các tờ báo hàng đầu trong ngành, nghe nói phòng quan hệ công chúng của họ cũng rất lợi hại.
Ông không đòi hỏi gì nhiều, huống chi đối với nhà họ Thẩm mà nói, chuyện này chỉ như một cái phẩy tay mà thôi.
Dù ông ta cũng có thể nhờ người khác, nhưng quan hệ với người ngoài sao có thể chặt chẽ như quan hệ thông gia được.
Vừa nghe ông ta nói xong, Úc Tùng Niên đặt mạnh ly rượu xuống bàn, gương mặt mới vừa rồi không có cảm xúc gì giờ đã tràn ngập giông bão: “Sao nhà họ Thẩm lại phải giúp cha?”
Hứa Bỉnh Chương nghe vậy cũng không tức giận: “Thân là thông gia với nhà họ Thẩm, nếu cha xảy ra chuyện gì thì chẳng phải nhà họ cũng bị ảnh hưởng không tốt sao?”
Gân xanh trên trán Úc Tùng Niên nổi lên, hai hàm răng nghiến chặt.
“Cha con nào có thù qua đêm, cha biết con có nhiều hiểu lầm vì cha cưới dì Lâm lắm.” Hứa Bỉnh Chương tận tình khuyên bảo nói: “Nhưng cha làm nhiều như vậy chẳng phải là vì con sao?”
Ông ta nói đi nói lại, tựa như để củng cố niềm tin cho mình: “Sau này tài sản và các mối giao thiệp của cha vẫn sẽ giao cho con. Con là con của cha, sao cha có thể hại con được chứ.”
“Đều vì tiện nhân họ Thường kia, vừa định câu dẫn con lại vừa định ly gián tình cảm cha con của hai chúng ta, cha đã xử lý ả ta thích đáng rồi.” Hứa Bỉnh Chương nói nhiều như vậy nhưng lại không hề có ý định giao người ra.
Thẩm Thứ biết rõ, Hứa Bỉnh Chương sớm đã giấu thư kí Thường trong lời đồn kia đi từ lâu rồi.
Bây giờ Hứa Bỉnh Chương còn làm bộ như vô tội, thực chất lại dùng điểm yếu để uy hiếp nhà họ Thẩm trợ giúp, thật là khiến người ta ghê tởm mà.
Úc Tùng Niên đột ngột đứng dậy, quay đầu đi ra ngoài, cậu không thể nào ở đây thêm nữa. Thẩm Thứ cũng vội vàng đứng dậy muốn đi ra ngoài cùng cậu nhưng lại bị Hứa Bỉnh Chương ngăn lại: “Tiểu Thẩm, Tùng Niên nó còn chưa trưởng thành, nhưng bác nghĩ con hẳn là hiểu chuyện hơn nó.”
“Con biết nên làm gì chứ?” Hứa Bỉnh Chương ý vị thâm trường nói.
Thẩm Thứ lễ phép cười nói: “Bác trai, con sẽ khuyên Úc Tùng Niên thật tốt, để em ấy không giận bác nữa. Bác nói đúng, cha con sao có thể ghi thù qua một đêm được chứ.”
Hứa Bỉnh Chương không ngờ anh lại hiểu chuyện đến vậy, tán thưởng nói: “Quả nhiên bác không nhìn nhầm mà, con đúng là một đứa trẻ ngoan.”
Đứa trẻ ngoan hiểu chuyện Thẩm Thứ vừa ra khỏi cửa đã gọi điện cho bộ phận quan hệ công chúng.
Trưởng bộ phận quan hệ công chúng vừa nghe xong chuyện của Hứa Bỉnh Chương liền hỏi: “Có nên kích hoạt chế độ quan hệ công chúng khẩn cấp để dập tắt sự việc không ạ?”
“Không.” Thẩm Thứ quay đầu nhìn toàn bộ biệt thự Tú Vinh: “Ở đây tôi còn một ít tài liệu, lát nữa sẽ gửi cho cậu.”
“Tôi muốn chuyện này… càng ầm ĩ càng tốt.”
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Thứ tìm được Úc Tùng Niên trong một căn nhà gỗ nhỏ.
Nhà gỗ không lớn, có vẻ nó được dùng làm một ngôi nhà cho chó.
Đối với một con chó trưởng thành thì căn nhà này đúng là rất lớn, nhưng với một người đàn ông trưởng thành, căn nhà này phải nói là rất chật hẹp.
Úc Tùng Niên ngồi ở lối vào nhà gỗ, khom người, hai tay ôm gối thất thần. Dáng vẻ của cậu trông khá đáng thương, khiến Thẩm Thứ nhớ lại lần đầu gặp Úc Tùng Niên, khi ấy mặt mày cậu cũng nhếch nhác* như vậy.
*Raw là 灰头土脸- Hôi đầu thổ kiểm: mặt mày bẩn thỉu, ngoài ra còn dùng để miêu tả trạng thái chán nản.
Khi ấy anh rất muốn mang cậu về nhà, đưa cậu trở về dáng vẻ vốn có.
Thấy Thẩm Thứ đi tới, Úc Tùng Niên ngẩng đầu lên, câu đầu tiên lại là nói xin lỗi.
Anh đứng thẳng, để mặc Úc Tùng Niên đang ngồi chôn mặt vào bụng mình, xoa xoa mái tóc mềm của đối phương: “Sao em phải xin lỗi?”
Úc Tùng Niên nhắm hai mắt: “Anh không cần phải đồng ý chuyện gì cả, nếu ông ta có xảy ra chuyện cũng sẽ không ảnh hưởng tới anh.”
“Được.” Thẩm Thứ dịu dàng đồng ý, anh chưa từng nghĩ sẽ giúp một tay.
Úc Tùng Niên: “Thật ra em muốn đưa anh đi xem phòng ngủ của em, nhưng nơi này đã không còn phòng của em nữa rồi.”
“Hồi bé em nuôi một con Golden, chỗ này là căn nhà em và mẹ xây cho nó.”
*Chó Golden Retriever:
Thẩm Thứ nhìn về phía căn nhà gỗ, đây có lẽ là nơi duy nhất không bị động tới – vừa không đẹp lại vừa không phải bảo vật có giá trị để tham lam. Nhưng với Úc Tùng Niên mà nói, nơi đây lại là kỷ niệm quý giá của cậu về mẹ.
Giống như ngôi nhà kính trồng hoa của Thẩm Thứ, cũng giống như nhà gỗ của Úc Tùng Niên.
Lẳng lặng đợi một hồi, Úc Tùng Niên đứng lên, dắt tay Thẩm Thứ: “Đi thôi, chúng ta về nhà nào.”
Trên đường trở về, tâm trạng của Úc Tùng Niên không vui cho lắm. Lúc tối đi ngủ còn phải ôm eo Thẩm Thứ, nằm gọn trong vòng tay anh mới có thể chìm vào giấc ngủ.
Trước đây ở biệt thự Thanh Thủy, anh phát hiện Úc Tùng Niên rất hay ngủ trong tư thế này. Chứng tỏ cậu rất thiếu cảm giác an toàn, cần rất nhiều yêu thương mới có thể lấp đầy được.
Thẩm Thứ không biết mình có thể cho Úc Tùng Niên nhiều tình yêu đến vậy hay không, nhưng anh biết rõ mình có thể cho cậu cái gì.
Nửa tháng tiếp theo anh rất bận bịu, hết bận công việc thì lại về nhà cũ ăn cơm với Thẩm Đạo Xương. Sau đấy còn tham gia một vài tiệc rượu, thường xuyên mang một người đầy mùi rượu trở về nhà.
Mà dù anh có về trễ thế nào, Úc Tùng Niên cũng sẽ mơ mơ màng màng thức dậy, xuống bếp nấu canh giải rượu cho anh. Sau đó cậu lại ngoan ngoãn chờ Thẩm Thứ từ phòng tắm đi ra, ôm người trở về giường ngủ.
Ở nơi này của bọn họ năm tháng cứ yên bình trôi, phía Hứa Bỉnh Chương lại là mưa to gió lớn.
Buổi sáng thức dậy, hiếm khi Thẩm Thứ không phải vội vàng, anh cùng xuống tầng dùng bữa sáng với Úc Tùng Niên.
Úc Tùng Niên liếc nhìn điện thoại, lại nhíu mày: “Hứa Bỉnh Chương không gọi cho anh hả?”
Sau khi trở về từ biệt thự Tú Vinh, Úc Tùng Niên cũng không thèm kêu cái xưng hô “cha” này nữa.
Thẩm Thứ nuốt một miếng cháo: “Không có, có chuyện gì sao?”
Úc Tùng Niên nghe được Thẩm Thứ không bị quấy rầy, mày cũng giãn ra: “Vậy thì tốt, nếu ông ta tìm anh, anh đừng để ý tới.”
Thẩm Thứ tính toán thời gian, quả thật đã đến lúc Hứa Bỉnh Chương gọi cho anh rồi.
Đúng như dự đoán, lúc đang làm việc ở công ty, Hứa Bỉnh Chương gọi điện tới.
Hứa Bỉnh Chương nghi ngờ trong chuyện này có thể có một tay của Thẩm Thứ. Bởi lẽ bây giờ mọi người đều đang đồn thổi rằng ông ta đối xử tệ bạc với cả con trai ruột, đúng là băng hoại đạo đức cá nhân.
Sắp tới bầu cử, sức ép dư luận lại càng lúc càng lớn, ông ta rất có thể sẽ vì chuyện này mà thất bại.
Không phải ông ta không tìm người giúp đỡ, nhưng tình huống bây giờ đã khác trước. Rõ ràng là có người đứng sau lưng thêm dầu vào lửa.
Mà người này, Hứa Bỉnh Chương đã biết khá chắc là ai rồi.
Thẩm Thứ bình tĩnh nói: “Bác trai, con đây chân tâm thật ý muốn giúp bác. Nhưng bác biết mà, trần đời làm gì có bữa ăn nào là miễn phí. Huống chi điều kiện con đưa ra cũng đâu là gì so với phí giải quyết rắc rối của bác.”
“Hơn nữa biệt thự Tú Vinh vốn không phải là tài sản của bác mà?”
Hứa Bỉnh Chương cắn răng nói: “Tao đúng là đã xem thường mày mà.”
“Khách sáo rồi.” Thẩm Thứ bình tĩnh nói: “Đúng rồi, trước khi bác trai và vợ dọn ra ngoài, nhớ đưa biệt thự Tú Vinh trở lại dáng vẻ ban đầu nhé.”
“Con hy vọng nó sẽ không khác gì so với lúc ban đầu.”
Bình luận truyện