Đế Vương Công Lược

Chương 71: Không gặp [ Người nào chết trước, người đó thắng]



Hồi lâu sau Đoạn Bạch Nguyệt mới rút tay về, mang hộp gỗ còn nguyên vẹn cất vào hộc tủ.

Đoạn Dao ghé vào khe cửa khẩn trương hề hề nhìn lén, đến khi xác định ca ca thật sự đang nằm ngủ trên giường chứ không phải đang nằm khóc sướt mướt thì mới nhẹ tay nhẹ chân chuồn ra khỏi tiểu viện.

Dù Đoạn Bạch Nguyệt phải bế quan ba năm mới về nhà nhưng cũng không có tiệc đoàn viên. Kim thẩm thẩm tự tay làm vài món hắn thích rồi mang đến phòng ăn.

Nam Ma Tà cầm vò rượu đẩy cửa ra.

Đoạn Bạch Nguyệt buông đũa.

Nam Ma Tà nói: ” Ngay cả sư phụ cũng không muốn gặp sao?”

” Ở trong sơn dộng không phân biệt được ngày đêm suốt ba năm, ra ngoài ngược lại có chút không thích ứng.” Đoạn Bạch Nguyệt cười khổ.

” Qua thêm mười ngày nửa tháng nữa thì sẽ quen thôi.” Nam Ma Tà nói: ” Nam Ma Tà ngồi xuống đối diện với hắn: ” Đây là Vân Quang cất ba năm trước, mới lấy trong hầm rượu ra.”

” Phi Hà đâu?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

” Hai năm trước đã đưa đi vương thành hết rồi.” Nam Ma Tà nói: ” Uống xong cũng không nghe nói muốn uống thêm nữa.”

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: ” Đa tạ sư phụ.”

Nam Ma Tà rót cho hắn một chén rượu: ” Tiểu Hoàng đế kia thật sự rất lợi hại, ba năm qua dốc lòng vì nước, sửa luật giảm thuế, đời sống của dân chúng càng ngày càng tốt hơn. Có lẽ không bao lâu nữa Đại Sở này sẽ giống như trong sử sách viết vậy, thanh bình thịnh thế, sung túc an vui.”

Đoạn Bạch Nguyệt bật cười: ” Sư phụ còn đọc hiểu được sử sách sao?”

Nam Ma Tà: “…”

” Hắn đã không còn cần ta phải bảo vệ mọi nơi mọi lúc nữa rồi, trước đây chỉ là ta luyến tiếc mà thôi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Lần này ngược lại vừa đúng lúc.”

Nam Ma Tà nói:” Qua năm mới là tới ước hẹn ba năm, nếu ngươi vẫn không chịu quay lại vương thành thì tất nhiên hắn sẽ tự mình xuôi nam tìm ngươi, đến lúc đó phải ứng phó như thế nào?”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Trốn không gặp là được.”

Nam Ma Tà thở dài.

” Dù sao cũng là vua một nước, bất kể xảy ra chuyện lớn nhỏ gì thì chung quy vẫn không thể ở lại tây nam cả đời được.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Huống hồ theo tâm tư của hắn, thấy số lượng thư ba năm qua càng viết càng ít như vậy, chắc cũng đã đoán ra được cái gì.” Chờ đến ngày ly biệt, cũng sẽ không quá mức ngạc nhiên.

Nam Ma Tà nói: ” Nếu Thiên Thần Sa—-“

” Sư phụ.” Đoạn Bạch Nguyệt ngắt lời hắn, nhỏ giọng nói: ” Không cần nói nữa.”

” Cũng được.” Nam Ma Tà cùng hắn cụng chén một cái: ” Hôm nay vi sư sẽ cùng ngươi say một lần.”

Đoạn Bạch Nguyệt ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, đáy lòng một mảnh lạnh lẽo thấu xương.

Mùng tám tháng chạp ăn cháo xong, đảo mắt một cái cũng đã đến đêm giao thừa. So với dĩ vãng, năm nay Tây Nam Phủ náo nhiệt hơn rất nhiều, khắp nơi đều là đèn lồng đỏ, ngay cả Tử Thiềm Thừ cũng được buộc cái nơ bằng lụa đỏ, nhìn qua rất là hân hoan.

Cháo mồng 8 tháng chạp: dùng nếp, đậu, và các loại quả khô như táo, hạt dẻ, hạt sen…nấu thành. Bắt nguồn từ Phật giáo, tương truyền Thích Ca Mâu Ni đắc Đạo vào ngày này, nên chùa chiền nấu cháo cúng Phật, về sau trong dân gian lưu truyền mãi thành tục lệ.

Hạ nhân trong phủ vào hai năm trước đã bị phân tán gần hết, chỉ giữ lại một vài người có tuổi. Cẩm Nương vẫn ở lại trong phủ, nhi tử của nàng cũng đã ba bốn tuổi rồi, biết chạy biết nhảy, mọi người đều thích ôm nó. Còn đối với việc vì sao sau khi xuất quan Vương gia chỉ ở mãi trong Vương phủ, vì sao lúc nào Vương gia cũng phải đeo mặt nạ, tất cả mọi người đều vô cùng ăn ý không hỏi, chỉ nói Vương gia đã trở về nhà, so với bất cứ chuyện gì đều tốt hơn.

Đoạn Bạch Nguyệt ngồi trong hoa viên một lúc, vừa mới đứng dậy định về phòng thì đã thấy Đoạn Dao đang vội vã chạy tới, bên cạnh còn có Triệu Ngũ, Hoa Đường, cùng với Nam Ma Tà.

” Ca.” Đoạn Dao thở hồng hộc.

” Làm sao vậy?” Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày.

Mọi người đều im lặng không nói gì.

Đoạn Dao nhìn vào đôi mắt hắn một lúc rồi mới dè dặt nói: ” Hoàng thượng tới.”

Trong đầu Đoạn Bạch Nguyệt ầm ầm vang lên.

Đoạn Dao lại lắp bắp hỏi: ” Làm….làm sao bây giờ?” Còn tưởng rằng ít nhất cũng phải đầu năm sau Hoàng thượng mới lên đường, đi đường mất thêm mấy tháng, dù thế nào cũng phải cuối xuân đầu hạ mới tới tây nam. Lại không nghĩ rằng cuối năm trước đã đi rồi, chuyện này…..

Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: ” Hắn đang ở đâu?”

Đoạn Dao nói: ” Đã tới cửa thành rồi, có lẽ chỉ nửa canh giờ nữa sẽ tới Vương phủ, không mang theo quan viên nào, chỉ có hơn mười ảnh vệ.”

” Đại ca.” Tiểu Ngũ cũng nói: ” Có muốn….đi gặp Hoàng thượng không?”

Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu.

Đoạn Dao vừa muốn nói gì đó nhưng lại bị Nam Ma Tà nhéo một cái vào lưng.

” Ta lui sau núi trước.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Cứ theo kế hoạch lúc trước mà làm.”

Đoạn Dao nói: ” Nếu vậy….Ta cũng muốn đi sau núi.” Một lúc nữa sẽ phát sinh chuyện gì, nghĩ cũng không dám nghĩ, cứ trốn xa một chút thì tốt hơn.

Nhìn Đoạn Bạch Nguyệt và Đoạn Dao rời đi, Hoa Đường khẽ nhíu mày, liếc nhìn Triệu Ngũ đứng bên cạnh mình.

” Các ngươi cũng tránh mặt một chút đi.” Nam Ma Tà nói: ” Nếu không lại liên lụy Truy Ảnh Cung.”

” Từ vương thành xa nghìn dặm chạy tới đây, có lẽ Hoàng thượng muốn đón đại ca xuất quan.” Hoa Đường nói: ” Nhưng bây giờ….”

” Nếu không thì còn có thể thế nào?” Nam Ma Tà lắc đầu: ” Bây giờ ngoan tâm giải quyết dứt khoát một lần, cho dù sẽ chảy máu thì vẫn tốt hơn là từng đao từng đao chậm rãi cắt.”

Triệu Ngũ ôm lấy bờ vai Hoa Đường, trong lòng thở dài thật sâu.

Đang là đầu năm mới nên đường phố rất là náo nhiệt. Sở Uyên xoay người xuống ngựa, nhìn Tây Nam Phủ rộng lớn khí thế trước mắt, trong lúc nhất thời ngay cả dũng khí bước lên bậc thang cũng không có.

” Vị công tử này, có muốn mua một thẻ nhân duyên hay không?” Một người bán hàng rong cười ha hả chào hàng: “Đây là loại thanh ngọc tốt nhất, tặng cho người thương thì năm sau liền có thể bên nhau như nguyện a.”

Sở Uyên cười cười đưa cho hắn một thỏi bạc vụn.

” Đa tạ công tử, đa tạ công tử.” Người bán hàng vô cùng cao hứng, lấy cái đẹp nhất trong sọt ra đưa cho hắn: ” Công tử là bằng hữu của Tây Nam Vương phải không? Ta thấy ngài đứng ở đây nãy giờ.”

Sở Uyên gật đầu: ” Phải.”

” Vậy thì mau vào trong đi thôi, bên ngoài trời lạnh, ta cũng phải về nhà ăn cơm đoàn viên đây.” Người bán hàng rất là nhiệt tình: ” Nghe giọng nói của công tử chắc không phải người ở đây, nếu đến thành Đại Lý rồi thì phải ở lại chơi vài ngày, tuy chỉ là tòa thành nhỏ nhưng cũng có rất nhiều cảnh trí đáng xem.”

Sở Uyên gật đầu: ” Đa tạ.”

Người bán hàng sửa sang lại một chút rồi xoay người trở về, vừa đi vừa khẽ ngâm nga. Sở Uyên nhìn tấm thẻ nhân duyên trong tay, tiến lên nhẹ nhàng gõ cửa.

Người mở cửa là Nam Ma Tà.

” Tiền bối.” Sở Uyên nhìn thẳng hắn: ” Đã lâu không gặp.”

” Hoàng thượng.” Nam Ma Tà cười ha hả: ” Vừa định ra cửa thành nghênh đón, không ngờ đã tới đây rồi.”

” Nam sư phụ nói đùa.” Sở Uyên vào cửa: ” Tai mắt của Tây Nam Phủ giăng khắp thành, chỉ sợ tin tức đã được truyền về một canh giờ trước rồi.”

Nam Ma Tà ho khan hai tiếng, xoay người đóng cửa lại.

Sở Uyên hỏi: ” Hắn ở đâu?”

Nam Ma Tà nói: ” Vẫn còn ở sau núi luyện công.”

Sở Uyên nói: ” Khi nào xuất quan?”

Nam Ma Tà hết sức bình tĩnh, đáp: ” Năm năm sau.”

Sở Uyên hỏi:” Năm năm?”

” Đúng vậy.” Nam Ma Tà lưu loát nói: ” Lúc luyện công vô ý luyện sai phương pháp, cho nên phải cần thêm năm năm, cũng có thể là sáu năm, thậm chí lâu hơn nữa.” Vừa nghe liền thấy vô cùng xui xẻo.

” Lần này trẫm đến đây, chỉ là muốn biết một chuyện.” Sở Uyên cũng không tức giận, thậm chí còn cười cười, nhưng chung quy không giấu được mất mát khổ sở. ” Ba năm rồi, dù sao cũng nên biết sự thật, có đúng hay không?”

Nam Ma Tà thành thật nói: ” Thật sự phải cần thêm năm năm.”

” Tiền bối nói vậy cũng được.” Sở Uyên nhìn hắn: ” Nếu cần thêm năm năm, vậy trẫm liền trở về vương thành đợi thêm năm năm, nếu năm năm sau lại có chuyện xảy ra ngoài ý muốn, liền đợi thêm mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm. Nếu hắn muốn trốn trong băng thất cả đời, trẫm sẽ ở vương thành chờ hắn cả đời, nhưng nhất định phải làm như vậy thật sao?”

Nam Ma Tà há miệng nửa ngày mới nặn ra một chữ: ” A.”

” Đã quấy rầy.” Sở Uyên nói: ” Năm năm cũng được, không dài, trẫm tiếp tục chờ là được.”

Nam Ma Tà: “…”

” Cáo từ.” Sở Uyên bình tĩnh nói, xoay người rời đi.

Chuyện này….. Nam Ma Tà cắn răng nói: ” Hoàng thượng hãy quên hắn đi.”

” Rốt cuộc tiền bối cũng chịu nói rồi?” Sở Uyên cũng không quay đầu lại, thân hình hơi run rẩy.

” Thiên Thần Sa vô dụng, không giải được Kim Tàm Tuyến.” Nam Ma Tà nói: ” Luyện Bồ Đề tâm kinh để giữ được tính mạng, nhưng cả đời này đều không thể tắm ánh dương quang, thất tình lục dục nhi nữ tình trường…hắn chỉ có thể từ bỏ.”

Sở Uyên siết chặt nắm đấm, như là đang cố sức khiến bản thân tỉnh táo lại: ” Vì sao?”

Nam Ma Tà nói: ” Bồ Đề tâm kinh là tây nam tà công, luyện xong chính là dung mạo bị hủy hết, nửa người nửa quỷ.”

” Bị hủy hết thì đã sao?” Sở Uyên xoay người, viền mắt đỏ bừng: ” Nửa người nửa quỷ thì thế nào? Quan trọng lắm không?”

” Ngay cả máu cũng biến thành độc vật, mới có thể loại bỏ Kim Tàm Tuyến.” Nam Ma Tà nói: ” Người của Tây Nam Phủ thì không nói nhưng người ngoài…nếu ở gần hắn thì chỉ sợ không thể sống lâu được, làm sao hắn có thể đành lòng hại ngươi.”

Giọng Sở Uyên khàn khàn: ” Trẫm chỉ muốn nhìn thấy hắn một lần thôi.”

” Thấy rồi thì thế nào?” Nam Ma Tà thở dài: ” Mệnh số đều do trời định, Hoàng thượng mau trở về vương thành đi, cũng đừng chờ đợi nữa, hãy quên sạch sẽ. Quên hắn đi, có lẽ trong lòng đồ đệ ngốc kia của ta còn có thể dễ chịu một chút.”

” Quên?” Sở Uyên rất muốn đứng trước mặt người nọ để nói cho hắn biết, hơn một nghìn ngày này mình đã làm thế nào mới có thể đem những kỉ niệm từ lần đầu tiên hai người gặp mặt, từng chút từng chút mường tượng lại một lần, rất sợ sẽ quên mất chuyện gì đó.

Đã khắc sâu vào máu thịt rồi, phải quên thế nào đây? Nên quên thế nào đây?

” Hoàng thượng.” Nam Ma Tà nói: ” Mời trở về đi.”

” Nhờ tiền bối chuyển lời giúp.” Đáy mắt Sở Uyên tràn đầy tơ máu: ” Trẫm có thể chờ ba năm thì cũng có thể chờ ba mươi năm, nếu hắn muốn trốn cả đời, trẫm liền chờ hắn cả đời, người nào chết trước người đó thắng.”

Nam Ma Tà nghẹn họng nhìn hắn trân trối: ” Hoàng thượng cần gì phải như vậy.”

” Trên đường tới Tây Nam Phủ thì gặp một nhóm thích khách.” Thanh âm Sở Uyên đều đều nhưng vẫn có thể cảm thấy có chút run rẩy: ” Không biết là người phương nào, võ công rất cao, ảnh vệ đại nội liên tiếp bại lui, cuối cùng nhờ có Đoạn Niệm ra tay cứu giúp, chính hắn cũng bị thương, hiện giờ vẫn còn ở trong thành Nguyệt Quang tĩnh dưỡng.”

Nam Ma Tà không nói gì.

” Nhiều năm như vậy, trẫm vẫn luôn ỷ có hắn bảo hộ nên lúc hành sự mới bớt chút đắn đo, thậm chí có thể nói là tùy tâm sở dục.” Sở Uyên nói: ” Hôm nay chuyện xảy ra như vậy, hắn lại thà rằng trốn trẫm cả đời, cũng không chịu ỷ có trẫm thương hắn bảo hộ hắn.”

Nam Ma Tà nói: ” Gặp được thì thế nào?”

” Ít nhất cũng có thể chính miệng nói cho hắn biết, có một số việc thật sự không quan trọng đến thế.” Sở Uyên cười cười: ” Trên người có độc ta liền cách xa hắn một chút, lúc ăn cơm một người một bàn cũng không sao. Dung mạo hủy hết, ta thích là được, người bên ngoài có quan hệ gì đâu. Lúc trước nói chờ đến hai mươi năm sau sẽ chắp tay nhường lại thiên hạ này, cùng hắn quay về Đại Lý nhìn hoa ngắm biển, bây giờ tôn tử thừa tự của các vị Vương thúc đều đã vào cung, Tây Nam Phủ lại không cần ta nữa, trên thế gian nào có đạo lý này chứ?”

” Hoàng thượng….” Nam Ma Tà cảm thấy trái tim co rút đau đớn.

” Hắn mới xuất quan, sẽ luẩn quẩn trong lòng, cái này trẫm biết.” Tâm tình Sở Uyên nhìn như rất bình tĩnh: ” Không sao, vừa nãy trẫm đã nói rồi, ít nhất cũng còn có hai mươi năm, không sao hết, tiếp tục chờ là được.”

Nam Ma Tà hé miệng, lại không biết mình nên nói cái gì cho phải.

” Đã quấy rầy.” Sở Uyên nói: ” Cáo từ.”

Nam Ma Tà mở mắt trừng trừng nhìn hắn rời đi, lại thấy dáng vẻ dường như có chút không đúng, giống như là bị thương.

Bỗng dưng nhớ tới vừa rồi nghe hắn kể chuyện thích khách, Nam Ma Tà hung hăng vỗ đùi, vội vã chạy về phía sau núi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện