Đêm Đầu Tiên

Chương 20



Luân Đôn

Hãng du lịch gọi điện cho tôi vào buổi sáng sớm, thị thực của chúng tôi sẵn sàng, tôi có thể lấy hộ chiếu. Keira vẫn đang ngủ, tôi quyết định đến đó và mua một ít sẽ với bánh mì trên đường. Trời lạnh, những viên gạch lác đường ở Place Cresswell trơn trợt. Khi đi đến góc đường, tôi làm một cử chỉ nhỏ với ông chủ tiệm và nhận được cái gật đầu thay lời chào, điện thoại tôi reo lên. Có lẽ Keira không đọc được lời nhắn tôi để lại trên bếp. Trước sự ngạc nhiên của mình, tôi nghe thấy giọng Martyn.

-Tôi rất xin lỗi vì ngày hôm đó, cậu ta nói.

-Không sao, tôi đã lo lắng chuyện gì đã xảy ra với anh vì anh trông có vẻ rất thất thường.

-Tôi gần như mất việc, Adrian, vì lợi ích của anh, chuyến đi cuối cùng anh thực hiện đến đài quan sát và tôi đã làm một vài nghiên cứu cho anh với tất cả những thiết bị chúng tôi có tại Jodrell.

-Nhưng, anh đang nói về cái gì vậy?

-Bằng lý do mà tôi đã để cho một người không phải là nhân viên vào trong đó, trong trường hợp này là Walter bạn của anh, họ đã đe dọa sa thải tôi trên cơ sở mắc phải một hành vi sai trái nghiêm trọng.

-“Họ” là ai?

-Những người tài trợ cho đài quan sát, chính phủ của chúng ta.

-Cuối cùng, Martyn, chuyến đi đó hoàn toàn vô hại, tôi và Walter đều là thành viên của Học viện, không có lý lẽ gì cả!

-Nếu vậy, Adrian, đó là lý do vì sao tôi mất khá lâu mới nhớ ra, cũng là lý do vì sao tôi gọi cậu vào buổi sáng từ trạm điện thoại công cộng. Tôi phải nói cho rõ rằng tôi không được phép trả lời bất kỳ câu hỏi nào của anh và anh bị cấm vào văn phòng của chúng tôi. Tôi đã đọc quyết định cho thôi việc của anh vào ngày hôm qua. Tôi không biết anh đã làm gì, nhưng chàng trai à, Adrian, anh không thể biến thành một người như thế, hay bất kỳ thứ gì khiến sự nghiệp của anh như ngàn cân treo sợi tóc, anh giỏi hơn tôi gấp mười lần mà!

-Anh thật tử tế, Martyn, và đừng tân bốc tôi quá, nhưng nếu điều này có thể trấn an anh, anh là người duy nhất nghĩ đến nó. Tôi không biết chuyện gì đang diễn ra, tôi đã không nói rằng tôi bị đuổi việc, nhưng điều duy nhất mà tôi biết là tôi đã đánh mất công việc thực thụ rồi.

-Mở mắt ra đi, Adrian, họ đã ném anh ra ngoài rồi. Tôi nhận được hai cuộc gọi từ anh và tôi thậm chí còn không có quyền được nói chuyện trên điện thoại, cấp trên của chúng ta bị mất đầu rồi.

-Bằng việc cứ ăn thật nhiều thịt quay và mỗi chủ nhật, cá và khoai tây chiên suốt năm, đó là điều không thể tránh khỏi, tôi trả lời bằng một giọng điệu pince-sans-rire (giọng hài hước, thể hiện cho một không khí nghiêm trọng).

-Không có chuyện gì vui trong mấy cái thứ này cả, Adrian, anh đang trở thành cái gì thế?

-Đừng lo lắng, Martyn, tôi không có đề nghị gia hạn, cũng không có tiền trong ngân hàng, nhưng, vào lúc nào đó, tôi sẽ thức dậy bên cạnh người phụ nữ mà tôi yêu, điều đáng ngạc nhiên đó khiến tôi cười, dấy lên niềm đam mê trong tôi, sự nhiệt tình đó mê hoặc tôi cả ngày và vào ban đêm, khi cô ấy khỏa thân, nó khiến cho tôi vô cùng… tôi không biết phải nói sao… anh thấy rằng tôi không hề than phiền, và cũng chẳng muốn khoe khoan, tôi nói với anh một cách trung thực, tôi chưa từng hạnh phúc như thế trong đời mình.

-Tôi rất lấy làm mừng cho anh, Adrian. Tôi là bạn của anh, tôi cảm thấy tội lỗi vì đã mang lại áp lực và cắt đứt liên lạc với anh. Hãy hiểu cho tôi, tôi không thể mất việc, tôi chẳng có ai ở trên giường mình vào buổi tối, chỉ có duy nhất một niềm đam mê dành cho công việc theo tôi trong suốt cuộc đời. Nếu như tình cờ anh cần nói chuyện với tôi, hãy để lại cho tôi một tin nhắn ở văn phòng dưới tên Gilligan, và chính tôi sẽ gọi cho anh ngay khi tôi có thể.

-Ai là Gilligan?

-Con chó của tôi, một con Basset tuyệt vời, than ôi, tôi vừa bị nó cắn vào năm ngoái. Tạm biệt, Adrian.

Tôi chỉ vừa ngắt cuộc nói chuyện khiến tôi lo lắng thì một giọng nói vang lên sau lưng khiến tôi giật mình giữa đường.

-Anh thật sự nghĩ như thế về em?

Tôi quay lại và thấy Keira, cô ấy đang mặc tạm chiếc áo len của tôi, và khoác áo khoác của tôi trên vai.

-Em nhìn thấy lời nhắn của anh trong bếp, em muốn đi với anh đến hãng du lịch rồi bảo anh dẫn em đi ăn sáng, chỉ còn mỗi rau cỏ trong tủ lạnh của anh… anh đang nhận một cuộc điện thoại, em tiến lại từ từ và thật ngạc nhiên khi nghe anh nói chuyện rất cởi mở với cô nhân tình của mình.

Tôi kéo cô đến một quán cà phê có bánh sừng bò rất ngon, hộ chiếu có thể đợi sau.

-Vậy nếu buổi tối em khỏa thân, em làm anh căng thẳng à?

-Em không có đồ cho mình, hay quần áo của anh có một thứ gì đó có thể thu hút em?

-Ai là người trên điện thoại khiến anh kể chi tiết về em đến như vậy?

-Một người bạn cũ, có thể em cảm thấy kỳ lạ, nhưng trên thực tế cậu ấy đang lo lắng về việc anh bị đuổi.

Chúng tôi bước vào quán cà phê, trong khi Keira xử lý chiếc bánh sừng bò phủ hạnh nhân thứ hai tôi tự hỏi có nên nói cho cô ấy về mối bận tâm của mình hay không, và tôi chả có việc gì để làm với nghề nghiệp chuyên môn của mình.

Sau ngày mai, chúng tôi sẽ đi đến Moscow, cái ý tưởng phải rời khỏi Luân Đôn không khiến tôi phiền lòng.

Amtersdam

Hầu như không có ai ở nghĩa trang vào sáng hôm đó và hầu như cũng không có ai đi theo chiếc xe tang chở một cỗ quan tài được sơn dài. Một người đàn ông và một người phụ nữ đi thật chậm phía sau xe tang. Cũng không hề có linh mục tại ngôi mộ,chỉ có bốn nhân viên của thành phố trực thuộc Trung ương đưa quan tài xuống phần cuối của dãy dây thừng dài. Khi chiếc quan tài chạm đất, người phụ nữ ném vào đó một đóa hoa hồng trắng và một nắm đất, người đàn ông cũng làm tương tự. Họ chào nhau và mỗi người khởi hành theo một hướng khác nhau.

Luân Đôn

Sir Ashton gom những bức ảnh nằm trên khắp bàn của mình, ông xếp chúng vào một cái túi và đóng lại.

-Bà rất đẹp trong tấm ảnh này, Isabel. Một đám tang hoàn hảo.

-Inovy không bị lừa đâu.

-Tôi hy vọng vậy, tôi sẽ gửi một tin nhắn.

-Tôi không biết liệu ông…

-Tôi đã yêu cầu bà chọn giữa Vackeer và hai nhà khoa học trẻ tuổi, bà đã chọn lão già đó! đừng đổ lỗi cho tôi lúc này.

-Nó thật sự cần thiết sao?

-Đừng có lặp lại câu hỏi đó thêm một lần nào nữa! Chỉ có mình tôi thật sự đánh giá cao những hậu quả trong hành động của hắn ta sao? Bà có tính được chuyện gỉ sẽ xảy ra nếu hai người lão ta bảo vệ đi đúng hướng không? Bà có nghĩ rằng vấn đề đó không xứng đáng để hy sinh những năm cuối cùng của lão già đó không?

-Tôi biết, Ashton, ông đã nói với tôi.

- Isabel, tôi không phải là một lão già ngu ngốc khát máu, nhưng khi những lý do của quốc gia đòi hỏi điều đó, tôi không hề ngần ngại. Không ai trong chúng ta, bao gồm cả bà, ngần ngại. Quyết định của chúng ta có thể cứu sống nhiều người, bắt đầu từ hai nhà thám hiểm đó, tuy nhiên, nếu Inovy cuối cùng quyết định từ bỏ. Đừng nhìn tôi như thế, Isabel, tôi chưa bao giờ làm khác với lợi ích của số đông, sự nghiệp của tôi không mở cho tôi cánh cổng dẫn lên thiên đường, thế nhưng…

-Tôi xin ông, Ashton, đừng châm biếm nữa, không phải hôm nay. Tôi thật sự thích Vackeer.

-Tôi cũng thế, dù đôi khi chúng tôi có cãi nhau. Tôi tôn trọng anh ta và tôi hy vọng rằng sự hy sinh này sẽ có ít nhiều cho tôi cũng giống như bà sẽ có kết quả như mong muốn.

-Inovy dường như bị sốc vào sáng hôm qua, tôi chưa từng thấy anh ta ở trong trạng thái như vậy, mười năm qua thật chớp nhoáng.

-Nếu ông ta có thể mất mười năm và vượt qua sự sống để đến chổ cái chết, điều đó cũng phù hợp với chúng ta.

-Vậy thì tại sao không hy sinh anh ta thay vì Vackeer?

-Tôi có lý do của riêng mình!

-Đừng nói với tôi rằng anh ta có thể bảo vệ bản thân mình khỏi anh, và anh không thể chạm đến anh ta?

-Nếu Inovy chết, điều đó sẽ tăng gấp đôi động lực cho nhà khảo cổ học. Cô ta quá cứng đầu và thông minh để tin vào một tai nạn. Không, tôi chắc chắn bà đã lựa chọn đúng, chúng ta đã loại bỏ con tốt cần thiết, nhưng tôi cảnh cáo bà, nếu hậu quả của chuỗi sự kiện này không đúng như bà dự đoán, nếu họ vẫn tiếp tục nghiên cứu, thì tôi không cần đặt tên cho hai mục tiêu kế tiếp của chúng ta đâu.

-Tôi chắc chắn Inovy sẽ nhận được tin nhắn, Isabel thở dài.

-Nếu không, bà sẽ được cảnh báo đầu tiên, bà là người duy nhất còn lại mà lão ta tin tưởng.

-Những con số nhỏ của chúng ta đã được giải quyết tốt đẹp ở Madrid.

-Tôi đã cho phép truy cập vào máy chủ của hội đồng quản trị, bà nợ tôi đấy.

-Tôi không hành động như thể tôi biết ơn anh, Ashton, chỉ là tôi đồng tình với anh. Còn quá sớm để cho thế giới biết sự thật, quá sớm. Chúng ta chưa sẵn sàng.

Isabel lấy giỏ của mình và bước ra cửa.

-Chúng ta có cần lấy lại những mảnh vỡ thuộc về chúng ta không? Bà hỏi, trước khi rời đi.

-Không, chúng hoàn toàn an toàn, có lẽ còn ai toàn hơn khi Vackeer chết. Không ai biết cách vào đó, đó là điều chúng ta muốn. Anh ta đã chôn theo bí mật đó xuống mồ, thật hoàn hảo.

Isabel gật đầu và rởi khỏi Sir Ashton, khi quản gia lái xe ra khỏi tòa nhà viên thư ký của Sir Ashton bước vào văn phòng của ông với một phong bì trên tay. Sir Ashton mở nó ra và nhìn vào đó.

-Họ đã lấy visa khi nào?

-Ngày hôm kia, thưa ông, mấy giờ rồi nhỉ? có lẽ họ đang ở trên máy bay, thực tế không chính xác và viên thư ký xem đồng hồ, có lẽ họ đã đến Sheremetyevo.

-Sao chúng ta không được thông báo sớm hơn?

-Tôi không biết, tôi sẽ tiến hành một cuộc điều tra nếu ông muốn. Ông có muốn tôi nhắc nhở vị khách của ông, họ vẫn còn trong tay chúng ta.

-Đừng làm gì cả, tuy nhiên hãy thông báo với người của ta ở đó. Đừng để hai con chim bay khỏi Moscow. Ta có nhiều hơn là đủ. Chúng hãy chỉ động đến cô gái thôi, nhà vật lý thiên văn vô hại.

-Sau kinh nghiệm không may của chúng ta ở Trung Quốc, ông vẫn chắc muốn làm vậy?

-Nếu ta có thể thoát khỏi Inovy, ta đã không ngần ngại một giây nào, nhưng điều đó là không thể, ta không chắc có thể giải quyết vấn đề của bọn ta vĩnh viễn. Làm theo những gì ta yêu cầu, nói với người của chúng ta đừng gây thiệt hại lên các phương tiện, thời gian này ta thích sự hiệu quả trong các quyết định.

-Trong trường hợp này, chúng ta có nên cảnh báo cho những người bạn ở Nga của chúng ta?

-Ta sẽ xem xét.

Người thư ký lui ra.

Isabel cảm ơn người quản gia vì đã mở cửa taxi. Bà quay lại nhìn mặt tiền hoành tráng của ngôi nhà ở Luân Đôn của Sir Ashton. Bà yêu cầu lái xe đưa bà đến sân bay thành phố.

Ngồi trên một chiếc ghế đá tại công viên nhỏ ngay trước một ngôi nhà thời Victoria, Inovy nhìn chiếc xe rời đi. Cơn mưa nặng hạt bắt đầu rơi, ông mở chiếc ô của mình và đi mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện