Đêm Sương
Chương 21
Nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân, Nam Gia sợ là Châu Hy đang đến nên cuống quýt đầy Châu Liêm Nguyệt ra rồi nhỏ giọng bảo: "Em ra ngoài trước đây."
Cô trở lại ngồi xuống sô pha, vừa lúc bảo mẫu bưng trà và bánh ngọt ra.
Nam Gia thuộc kiểu người rất khó béo, thật ra không phải do thể chất, mà là bởi trong lòng có quá nhiều tâm sự, ảnh hưởng đến khả năng hấp thụ của dạ dày. Nhưng sắp vào đoàn phim rồi, để lên hình với trạng thái tốt nhất, ít nhiều cũng phải chú ý đến chuyện ăn uống.
Cô không động vào món bánh ngọt, chỉ uống chút trà.
Trước đây Nam Gia từng diễn kịch, thường xuyên tiếp xúc với ngôn từ. Bởi thế cô tin chắc ngôn từ có tác dụng ám chỉ, giống như lúc này.
Chỉ là cuộc nói chuyện bình thường, Châu Liêm Nguyệt vẫn kiệm lời như thường lệ, nhưng thỉnh thoảng, anh sẽ lại đặt ánh mắt lên người cô.
Vì câu "Cảm ơn tôi cho tử tế!" anh nói, khiến ánh mắt anh cũng trở nên đầy ẩn ý, giống như một kiểu dạo đầu hiểu mà không nói ra vậy.
Ngồi thêm khoảng nửa tiếng nữa, Châu Liêm Nguyệt nói phải về rồi.
Châu Hy tỏ vẻ lưu luyến không nỡ rời, nhưng cũng không giữ lại, chỉ cười với Nam Gia và bảo: "Mong là chị sớm đóng máy để về thăm em."
Nam Gia cười: "Giữa chặng nếu được nghỉ phép chị sẽ về." Châu Hy tiễn họ ra đến cửa, cho tới khi Châu Liêm Nguyệt bảo cô mau vào nhà, đừng đứng ở đầu gió kẻo cảm lạnh, cô mới vẫy tay rồi xoay người đi vào trong.
Tài xế lái xe.
Nam Gia và Châu Liêm Nguyệt cùng ngồi ở ghế sau.
Nam Gia nói: "Hình như anh không hay ngủ lại ở bên này với Châu Hy."
Thật ra cô không dám chắc có thể nhắc đến chuyện này hay không, nói chuyện phiếm với Châu Liêm Nguyệt giống như mở hộp mùn[1], mà đại đa số là hộp rỗng, chỉ thỉnh thoảng mới mở được một hộp có thứ gì đó ở trong, chính là Châu Liêm Nguyệt bằng lòng trả lời câu hỏi của cô.
[1] Là hộp quà bí ẩn, người mua không biết mình sẽ nhận được gì.
Hôm nay không ngoại lệ, lại mở phải hộp rỗng. Có điều Nam Gia đã quen rôi.
Một lát sau, Nam Gia vuốt ve chiếc vòng trên tay, rồi hỏi Châu Liêm Nguyệt: "Tìm thấy ở đâu đấy? Trên xe anh à?" Châu Liêm Nguyệt liếc cô, "Em nghĩ sao?"
Nam Gia chỉ có thể nghĩ ra là ở trên xe, vì hôm ấy quá điên cuồng, khả năng cao là rơi trong lúc đó.
Châu Liêm Nguyệt liếc cô rồi khẽ cười một tiếng, "Đang hồi tưởng cái gì vậy?".
Nhưng Nam Gia hiểu tính cách Châu Liêm Nguyệt, có tài xế ở đây, anh sẽ không nói mấy lời riêng tư, tiếp xúc cơ thể cùng lắm cũng chỉ là ôm.
Cô liền cố tình giơ tay kéo cổ áo anh, ghé vào tai anh, mang theo cả tiếng cười, miêu tả chi tiết cho anh nghe, cô đang hồi tưởng cái gì.
Rõ ràng cô cảm nhận thấy nhịp thở của Châu Liêm Nguyệt bị khựng lại trong thoáng chốc.
Châu Liêm Nguyệt hơi nhíu mày, không có thêm động tác nào khác, vẫn là giọng điệu điềm tĩnh như bình thường:
"Tự em chuốc lấy đấy nhé."
Từ Tây Sơn đến khách sạn Châu Liêm Nguyệt ở không quá xa, lái xe mất chừng hai mươi phút.
Sự càn rỡ của Nam Gia là bởi có bóng tối yểm trợ, mà khi bước vào buồng thang máy sáng trưng, cô lại trở nên bối rối, hai tay khoanh chặt, không nhìn đến Châu Liêm Nguyệt.
Ra khỏi thang máy, Châu Liêm Nguyệt lập tức vác cô lên vai, đi về phía cuối cùng của dãy hàng lang.
Mở khóa, nắm tay vịn đẩy cửa vào, "tít" một tiếng, đèn trong phòng đồng loạt được bật sáng.
Nam Gia còn đang hưởng thụ khoảnh khắc đèn vụt sáng này, Châu Liêm Nguyệt đã dùng một tay kéo cô vào lòng, liếc cô một cái rồi cúi đầu.
Anh ôm cô, vừa hôn vừa đẩy cô vào phòng tắm, lúc đi qua bồn rửa mặt, anh thuận tay tháo kính xuống, để trên mặt bàn đá.
Ôm cô cùng tiến vào buồng tắm đứng, anh đưa tay mở vòi hoa sen ra.
Nước lúc mới phun ra là nước lạnh, Nam Gia không khỏi rùng mình.
Sau đó nước ấm chảy xuống, làn khói dần bao phủ toàn bộ không gian, choán ngợp cả tầm mắt, đều là một màu trắng mênh mang, hệt như cảnh trong mộng.
Nam Gia cảm thấy rất nóng, nhưng không phải bởi dòng nước ấm. Mạch suy nghĩ cũng dần trở nên chậm chạp.
Châu Liêm Nguyệt đè gáy cô, để cô ngồi xổm xuống.
Cô nói em không biết làm. Châu Liêm Nguyệt bảo cứ thử xem. Nhưng cô không hề kháng cự. Rõ ràng là cảm giác khuất phục, nhưng kỳ lạ là, cô không hề bài xích. Hình như đó là chuyện phát sinh theo cách rất tự nhiên, vào đúng thời điểm này.
Châu Liêm Nguyệt cúi đầu nhìn cô, bàn tay vuốt khẽ lên mái tóc ướt rượt của cô.
Tiếng nước chảy rào rào, phả vào bên tai, nghe như tiếng mưa trong đêm yên tĩnh.
Rất trúc trắc, anh thừa nhận là hiệu quả tâm lý ảnh hưởng đến si.nh lý, cô quá đẹp, ánh mắt sạch sẽ như hai ngọn hải đăng trong đêm tối, bởi vậy nên cũng có cảm giác yếu thế. Không tiếp tục lâu, anh vội nhấc cô lên.
Tắm rửa xong, sấy tóc khô một nửa, Nam Gia leo lên giường.
Cô ôm chăn, tựa vào thành giường hút thuốc, vừa sợ tàn thuốc sẽ rơi xuống, lại vừa lười không muốn nhúc nhích. Kệ đi, dù sao có cháy cũng không đến lượt cô đền tiền.
Cô thích chuyện ấy, bởi đó là thời điểm duy nhất cô không cần phải lo lắng để ý đến tâm trạng của Châu Liêm Nguyệt.
Tuy rằng cô cảm thấy, hai lần này, thái độ của Châu Liêm Nguyệt sau khi xong việc cũng ôn hòa hơn rất nhiều.
Nhưng điều này không quan trọng.
Anh ôn hòa hay không, cô vẫn có thể chống đỡ, bởi cô đã tìm ra được một cách khiến bản thân mình trước sau như một, mà cũng đã tự mình kiểm chứng...
Trước đây, cô dùng thân phận Nam Gia để sắm vai một nàng kĩ nữ, thế nên luôn lóng ngóng vụng về.
Mà khi cô tưởng tượng mình là một nàng kĩ nữ sắm vai “Nam Gia”, dường như tất cả có thể được giải quyết một cách dễ dàng.
Không có một vị khách nào tốt hơn Châu Liêm Nguyệt.
Tướng mạo tuấn tú, dáng người ưu việt, không có thói quen quái gở, lại có tinh thần phục vụ nhất định.
Nếu còn khắt khe muốn anh ngoài chuyện tìиɧ ɖu͙© cũng là một quý ông ga lăng, vậy thì đúng là "được voi đòi tiên".
***
Nam Gia chính thức bước vào giai đoạn bận rộn.
Sau khi kết thúc buổi đọc kịch bản, là phải chuẩn bị để xuất phát đến nhập đoàn.
Trợ lý Tiểu Đàm có kinh nghiệm, một ngày trước hôm đi, cô nàng đã đến nhà cô hỗ trợ thu dọn hành lý. Khí hậu ở Tây Nam khác hoàn toàn ở phương Bắc, mà nơi đoàn làm phim ở lại gần rừng nhiệt đới, các loại đồ dùng hằng ngày và thuốc men đều phải chuẩn bị thật đầy đủ.
Cuối cùng, xếp được đầy hai cái vali lớn.
Nam Gia kiểm tra lại danh sách, xác nhận thứ cần mang đều đã xếp vào cả rồi.
Tiểu Đàm dựng vali lên, sau đó check lại lịch trình ngày mai với cô: "Tám giờ sáng, em với tài xế sẽ đến đón chị, chín giờ đến sân bay, chín rưỡi hoàn thành thủ tục đăng ký..."
Báo cáo xong, Tiểu Đàm hỏi: "Có vấn đề gì không chị
Gia?"
"Không, cứ theo sắp xếp của em đi. À... Châu tổng có biết ngày mai chị lên đường không?"
"Không biết... Không, ý em là, em không biết anh ấy có biết hay không."
"À."
Tiểu Đàm gật đầu, "Thế không còn chuyện gì nữa thì em về đây, chị Gia, chị nghỉ sớm đi nhé."
Vẫn còn quá sớm, Nam Gia cũng không ngủ được. Cô mở một lon bia, ra phòng khách ngồi xuống thảm, bất chợt nhìn thấy chiếc máy phát đĩa, cô liền đứng dậy bật nó lên.
Chiếc máy đang phát đĩa nhạc Diệp Tiền tặng cho cô. Mỗi tối cô thường muốn ngồi trầm lặng một lúc, mà lần nào cũng mở đĩa nhạc lên nghe.
Nam Gia cầm điện thoại lên, báo với Trần Điền Điền rằng mình sắp rời Bắc Thành để đi quay phim.
Trần Điền Điền: Cố lên. Một thời gian nữa mình sẽ đến thăm ban.
Nam Gia: Nếu cậu có thời gian, làm phiền cậu cứ cách hai tuần lại gọi người đến dọn nhà hộ mình nhé.
Mấy hôm trước cô đã giao chìa khóa dự phòng cho Trần Điền Điền rồi.
Trần Điền Điền: OK.
Sau khi chào Giải Văn Sơn, Nam Gia lại do dự không biết có nên nói một tiếng với Châu Liêm Nguyệt hay không.
Nhưng dám chắc chị Quan sẽ báo cáo hết lịch trình của cô cho Châu Liêm Nguyệt, không cần cô phải làm chuyện thừa thãi, nghĩ thế nên cô đành thôi.
Rửa mặt xong, Nam Gia lên giường nằm, với lấy quyển sách để ở đầu giường lên xem, được một lúc thì bắt đầu buồn ngủ, cô liền giơ tay tắt đèn.
Lại bị điện thoại đánh thức.
Cô mơ mơ màng màng, tưởng là chuông báo thức nên ngồi bật dậy, đến khi cầm điện thoại lên mới biết là Châu Liêm Nguyệt gọi.
Liếc nhìn thời gian, 12 giờ 20 phút đêm.
Nam Gia nheo đôi mắt còn chưa thích ứng được với ánh sáng màn hình, trượt nút nhận cuộc gọi.
Châu Liêm Nguyệt thông báo: "Mười phút nữa đến trước cổng khu nhà em."
Nam Gia tỉnh táo hơn một chút, "... Được. Em thay quần áo ngay đây."
Châu Liêm Nguyệt: "Không cần. Tôi đến nhà em."
Nam Gia sửng sốt.
Không muốn. Thật sự không muốn. Gần như là một bản năng. kiểu
"...Hôm nay trong nhà lộn xộn lắm, hay là để em đến chỗ anh đi."
Châu Liêm Nguyệt nói bằng giọng quả quyết: "Đừng tự giày vò mình."
Nam Gia hết cách.
Cúp điện thoại, cô ngây ngẩn mất mấy giây, sau đó vội vàng xuống giường.
Việc làm đầu tiên là lấy đĩa nhạc ra khỏi máy phát, gói lại rồi bỏ vào hộp, đặt lên giá sách trong thư phòng.
Không lâu sau, tiếng gõ cửa vang lên.
Nam Gia ra mở cửa, Châu Liêm Nguyệt mặc một chiếc áo măng-tô đen dài, trông lạnh lùng cực kỳ, sắc mặt hiện vẻ mỏi mệt do đi xe lâu.
Cô lấy từ trong ngăn tủ ra đôi dép lê dùng một lần mua từ hôm party rồi đưa cho Châu Liêm Nguyệt, anh xỏ vào, sau đó ánh mắt dưới cặp kính chậm rãi nhìn quanh bốn phía, đánh giá nơi ở của cô.
Nam Gia im lặng đứng một bên.
Kỳ lạ là cô có một cảm giác khó chịu do lãnh địa cá nhân bị xâm phạm. Không phải là cô bài xích con người Châu Liêm Nguyệt, mà là bài xích việc đưa quan hệ giao dịch của họ vào không gian cá nhân của cô.
Châu Liêm Nguyệt ngồi xuống sô pha, Nam Gia mở tủ lạnh lấy cho anh một chai nước khoáng.
Anh nhận lấy, uống một ngụm rồi dựa lưng vào ghế, ngẩng đầu nhìn cô.
Nam Gia thật sự muốn sớm chấm dứt giao dịch của ngày hôm nay, trong không gian sống của cô, chỉ sợ chiêu tưởng tượng một nàng kĩ nữ sắm vai mình sẽ không còn hiệu quả nữa.
Cô ngồi xuống cạnh Châu Liêm Nguyệt, ghé sát vào anh, chủ động cười hỏi: "Làm sao thế?"
Châu Liêm Nguyệt nhìn cô chằm chằm, dưới ánh đèn, làn da cô trắng như tuyết, đôi môi không tô son, nhưng vẫn có màu hồng hồng như cánh tường vi.
Anh không nhúc nhích, ánh mắt nhìn cô chăm chú dần dần có ý thăm dò.
Đây là ánh mắt mà Nam Gia sợ nhất, bởi thế cô không nghĩ nhiều nữa, chủ động hôn anh.
Một lúc lâu sau, Châu Liêm Nguyệt mới đưa tay đỡ thắt lưng cô và đáp lại. Nhưng sự đáp lại này cũng có chút mất tập trung.
Cuối cùng chuyện cần làm vẫn làm, nhưng có cảm giác vô cùng tẻ nhạt.
Nam Gia châm một điếu thuốc theo thói quen.
Châu Liêm Nguyệt nhìn cô. Cô cắn điếu thuốc, ánh mắt mơ hồ, gương mặt hiện vẻ thất thần.
Anh giơ tay chạm vào má cô, cô bỗng hoàn hồn, sau đó cười với anh, "Gì vậy?"
Ngón tay anh nắm lấy cái cằm cô, bắt cô phải ngẩng đầu lên, rồi anh thản nhiên hỏi: "Đang nghĩ gì thế?"
"Hình như chẳng nghĩ gì cả. Ngẩn người thôi."
Châu Liêm Nguyệt thu tay lại, dựa vào sô pha, cả người mệt lả, "Mai mấy giờ xuất phát?"
"Tám giờ sáng."
Trong lúc nhất thời, cả hai cùng trầm mặc.
Một lát sau, Châu Liêm Nguyệt đứng dậy mặc quần áo.
Anh nhặt cái áo măng-tô lên, không mặc, chỉ vắt lên cánh tay, rồi đưa tay vuốt tóc cô, "Đi ngủ sớm đi."
Nam Gia đứng dậy, tiễn anh ra đến cửa. Anh bước ra khỏi cửa, tiến vào thang máy, chẳng nói tạm biệt, cũng không hề quay đầu.
Cửa đóng lại.
Cả căn hộ rộng lớn, chỉ còn lại một mình Nam Gia.
Cô nằm ngửa trên sô pha, gác chân lên thành ghế, nhìn trần nhà chằm chằm.
Thật mâu thuẫn, cô vừa không muốn để Châu Liêm Nguyệt bước vào không gian của mình, nhưng đồng thời cũng không muốn phủ nhận, thỉnh thoảng cô lại có một khát vọng mơ hồ, muốn được ôm Châu Liêm Nguyệt đi vào giấc ngủ sau khi làm xong.
Giống như ngày đó ở biệt thự trên núi, khoảnh khắc nhìn thấy cái lò sưởi đỏ lửa suốt đêm lụi tắt, chợt thấy đống tro tàn nguội ngắt ấy có một cảm giác vô cùng cô liêu.
Cô trở lại ngồi xuống sô pha, vừa lúc bảo mẫu bưng trà và bánh ngọt ra.
Nam Gia thuộc kiểu người rất khó béo, thật ra không phải do thể chất, mà là bởi trong lòng có quá nhiều tâm sự, ảnh hưởng đến khả năng hấp thụ của dạ dày. Nhưng sắp vào đoàn phim rồi, để lên hình với trạng thái tốt nhất, ít nhiều cũng phải chú ý đến chuyện ăn uống.
Cô không động vào món bánh ngọt, chỉ uống chút trà.
Trước đây Nam Gia từng diễn kịch, thường xuyên tiếp xúc với ngôn từ. Bởi thế cô tin chắc ngôn từ có tác dụng ám chỉ, giống như lúc này.
Chỉ là cuộc nói chuyện bình thường, Châu Liêm Nguyệt vẫn kiệm lời như thường lệ, nhưng thỉnh thoảng, anh sẽ lại đặt ánh mắt lên người cô.
Vì câu "Cảm ơn tôi cho tử tế!" anh nói, khiến ánh mắt anh cũng trở nên đầy ẩn ý, giống như một kiểu dạo đầu hiểu mà không nói ra vậy.
Ngồi thêm khoảng nửa tiếng nữa, Châu Liêm Nguyệt nói phải về rồi.
Châu Hy tỏ vẻ lưu luyến không nỡ rời, nhưng cũng không giữ lại, chỉ cười với Nam Gia và bảo: "Mong là chị sớm đóng máy để về thăm em."
Nam Gia cười: "Giữa chặng nếu được nghỉ phép chị sẽ về." Châu Hy tiễn họ ra đến cửa, cho tới khi Châu Liêm Nguyệt bảo cô mau vào nhà, đừng đứng ở đầu gió kẻo cảm lạnh, cô mới vẫy tay rồi xoay người đi vào trong.
Tài xế lái xe.
Nam Gia và Châu Liêm Nguyệt cùng ngồi ở ghế sau.
Nam Gia nói: "Hình như anh không hay ngủ lại ở bên này với Châu Hy."
Thật ra cô không dám chắc có thể nhắc đến chuyện này hay không, nói chuyện phiếm với Châu Liêm Nguyệt giống như mở hộp mùn[1], mà đại đa số là hộp rỗng, chỉ thỉnh thoảng mới mở được một hộp có thứ gì đó ở trong, chính là Châu Liêm Nguyệt bằng lòng trả lời câu hỏi của cô.
[1] Là hộp quà bí ẩn, người mua không biết mình sẽ nhận được gì.
Hôm nay không ngoại lệ, lại mở phải hộp rỗng. Có điều Nam Gia đã quen rôi.
Một lát sau, Nam Gia vuốt ve chiếc vòng trên tay, rồi hỏi Châu Liêm Nguyệt: "Tìm thấy ở đâu đấy? Trên xe anh à?" Châu Liêm Nguyệt liếc cô, "Em nghĩ sao?"
Nam Gia chỉ có thể nghĩ ra là ở trên xe, vì hôm ấy quá điên cuồng, khả năng cao là rơi trong lúc đó.
Châu Liêm Nguyệt liếc cô rồi khẽ cười một tiếng, "Đang hồi tưởng cái gì vậy?".
Nhưng Nam Gia hiểu tính cách Châu Liêm Nguyệt, có tài xế ở đây, anh sẽ không nói mấy lời riêng tư, tiếp xúc cơ thể cùng lắm cũng chỉ là ôm.
Cô liền cố tình giơ tay kéo cổ áo anh, ghé vào tai anh, mang theo cả tiếng cười, miêu tả chi tiết cho anh nghe, cô đang hồi tưởng cái gì.
Rõ ràng cô cảm nhận thấy nhịp thở của Châu Liêm Nguyệt bị khựng lại trong thoáng chốc.
Châu Liêm Nguyệt hơi nhíu mày, không có thêm động tác nào khác, vẫn là giọng điệu điềm tĩnh như bình thường:
"Tự em chuốc lấy đấy nhé."
Từ Tây Sơn đến khách sạn Châu Liêm Nguyệt ở không quá xa, lái xe mất chừng hai mươi phút.
Sự càn rỡ của Nam Gia là bởi có bóng tối yểm trợ, mà khi bước vào buồng thang máy sáng trưng, cô lại trở nên bối rối, hai tay khoanh chặt, không nhìn đến Châu Liêm Nguyệt.
Ra khỏi thang máy, Châu Liêm Nguyệt lập tức vác cô lên vai, đi về phía cuối cùng của dãy hàng lang.
Mở khóa, nắm tay vịn đẩy cửa vào, "tít" một tiếng, đèn trong phòng đồng loạt được bật sáng.
Nam Gia còn đang hưởng thụ khoảnh khắc đèn vụt sáng này, Châu Liêm Nguyệt đã dùng một tay kéo cô vào lòng, liếc cô một cái rồi cúi đầu.
Anh ôm cô, vừa hôn vừa đẩy cô vào phòng tắm, lúc đi qua bồn rửa mặt, anh thuận tay tháo kính xuống, để trên mặt bàn đá.
Ôm cô cùng tiến vào buồng tắm đứng, anh đưa tay mở vòi hoa sen ra.
Nước lúc mới phun ra là nước lạnh, Nam Gia không khỏi rùng mình.
Sau đó nước ấm chảy xuống, làn khói dần bao phủ toàn bộ không gian, choán ngợp cả tầm mắt, đều là một màu trắng mênh mang, hệt như cảnh trong mộng.
Nam Gia cảm thấy rất nóng, nhưng không phải bởi dòng nước ấm. Mạch suy nghĩ cũng dần trở nên chậm chạp.
Châu Liêm Nguyệt đè gáy cô, để cô ngồi xổm xuống.
Cô nói em không biết làm. Châu Liêm Nguyệt bảo cứ thử xem. Nhưng cô không hề kháng cự. Rõ ràng là cảm giác khuất phục, nhưng kỳ lạ là, cô không hề bài xích. Hình như đó là chuyện phát sinh theo cách rất tự nhiên, vào đúng thời điểm này.
Châu Liêm Nguyệt cúi đầu nhìn cô, bàn tay vuốt khẽ lên mái tóc ướt rượt của cô.
Tiếng nước chảy rào rào, phả vào bên tai, nghe như tiếng mưa trong đêm yên tĩnh.
Rất trúc trắc, anh thừa nhận là hiệu quả tâm lý ảnh hưởng đến si.nh lý, cô quá đẹp, ánh mắt sạch sẽ như hai ngọn hải đăng trong đêm tối, bởi vậy nên cũng có cảm giác yếu thế. Không tiếp tục lâu, anh vội nhấc cô lên.
Tắm rửa xong, sấy tóc khô một nửa, Nam Gia leo lên giường.
Cô ôm chăn, tựa vào thành giường hút thuốc, vừa sợ tàn thuốc sẽ rơi xuống, lại vừa lười không muốn nhúc nhích. Kệ đi, dù sao có cháy cũng không đến lượt cô đền tiền.
Cô thích chuyện ấy, bởi đó là thời điểm duy nhất cô không cần phải lo lắng để ý đến tâm trạng của Châu Liêm Nguyệt.
Tuy rằng cô cảm thấy, hai lần này, thái độ của Châu Liêm Nguyệt sau khi xong việc cũng ôn hòa hơn rất nhiều.
Nhưng điều này không quan trọng.
Anh ôn hòa hay không, cô vẫn có thể chống đỡ, bởi cô đã tìm ra được một cách khiến bản thân mình trước sau như một, mà cũng đã tự mình kiểm chứng...
Trước đây, cô dùng thân phận Nam Gia để sắm vai một nàng kĩ nữ, thế nên luôn lóng ngóng vụng về.
Mà khi cô tưởng tượng mình là một nàng kĩ nữ sắm vai “Nam Gia”, dường như tất cả có thể được giải quyết một cách dễ dàng.
Không có một vị khách nào tốt hơn Châu Liêm Nguyệt.
Tướng mạo tuấn tú, dáng người ưu việt, không có thói quen quái gở, lại có tinh thần phục vụ nhất định.
Nếu còn khắt khe muốn anh ngoài chuyện tìиɧ ɖu͙© cũng là một quý ông ga lăng, vậy thì đúng là "được voi đòi tiên".
***
Nam Gia chính thức bước vào giai đoạn bận rộn.
Sau khi kết thúc buổi đọc kịch bản, là phải chuẩn bị để xuất phát đến nhập đoàn.
Trợ lý Tiểu Đàm có kinh nghiệm, một ngày trước hôm đi, cô nàng đã đến nhà cô hỗ trợ thu dọn hành lý. Khí hậu ở Tây Nam khác hoàn toàn ở phương Bắc, mà nơi đoàn làm phim ở lại gần rừng nhiệt đới, các loại đồ dùng hằng ngày và thuốc men đều phải chuẩn bị thật đầy đủ.
Cuối cùng, xếp được đầy hai cái vali lớn.
Nam Gia kiểm tra lại danh sách, xác nhận thứ cần mang đều đã xếp vào cả rồi.
Tiểu Đàm dựng vali lên, sau đó check lại lịch trình ngày mai với cô: "Tám giờ sáng, em với tài xế sẽ đến đón chị, chín giờ đến sân bay, chín rưỡi hoàn thành thủ tục đăng ký..."
Báo cáo xong, Tiểu Đàm hỏi: "Có vấn đề gì không chị
Gia?"
"Không, cứ theo sắp xếp của em đi. À... Châu tổng có biết ngày mai chị lên đường không?"
"Không biết... Không, ý em là, em không biết anh ấy có biết hay không."
"À."
Tiểu Đàm gật đầu, "Thế không còn chuyện gì nữa thì em về đây, chị Gia, chị nghỉ sớm đi nhé."
Vẫn còn quá sớm, Nam Gia cũng không ngủ được. Cô mở một lon bia, ra phòng khách ngồi xuống thảm, bất chợt nhìn thấy chiếc máy phát đĩa, cô liền đứng dậy bật nó lên.
Chiếc máy đang phát đĩa nhạc Diệp Tiền tặng cho cô. Mỗi tối cô thường muốn ngồi trầm lặng một lúc, mà lần nào cũng mở đĩa nhạc lên nghe.
Nam Gia cầm điện thoại lên, báo với Trần Điền Điền rằng mình sắp rời Bắc Thành để đi quay phim.
Trần Điền Điền: Cố lên. Một thời gian nữa mình sẽ đến thăm ban.
Nam Gia: Nếu cậu có thời gian, làm phiền cậu cứ cách hai tuần lại gọi người đến dọn nhà hộ mình nhé.
Mấy hôm trước cô đã giao chìa khóa dự phòng cho Trần Điền Điền rồi.
Trần Điền Điền: OK.
Sau khi chào Giải Văn Sơn, Nam Gia lại do dự không biết có nên nói một tiếng với Châu Liêm Nguyệt hay không.
Nhưng dám chắc chị Quan sẽ báo cáo hết lịch trình của cô cho Châu Liêm Nguyệt, không cần cô phải làm chuyện thừa thãi, nghĩ thế nên cô đành thôi.
Rửa mặt xong, Nam Gia lên giường nằm, với lấy quyển sách để ở đầu giường lên xem, được một lúc thì bắt đầu buồn ngủ, cô liền giơ tay tắt đèn.
Lại bị điện thoại đánh thức.
Cô mơ mơ màng màng, tưởng là chuông báo thức nên ngồi bật dậy, đến khi cầm điện thoại lên mới biết là Châu Liêm Nguyệt gọi.
Liếc nhìn thời gian, 12 giờ 20 phút đêm.
Nam Gia nheo đôi mắt còn chưa thích ứng được với ánh sáng màn hình, trượt nút nhận cuộc gọi.
Châu Liêm Nguyệt thông báo: "Mười phút nữa đến trước cổng khu nhà em."
Nam Gia tỉnh táo hơn một chút, "... Được. Em thay quần áo ngay đây."
Châu Liêm Nguyệt: "Không cần. Tôi đến nhà em."
Nam Gia sửng sốt.
Không muốn. Thật sự không muốn. Gần như là một bản năng. kiểu
"...Hôm nay trong nhà lộn xộn lắm, hay là để em đến chỗ anh đi."
Châu Liêm Nguyệt nói bằng giọng quả quyết: "Đừng tự giày vò mình."
Nam Gia hết cách.
Cúp điện thoại, cô ngây ngẩn mất mấy giây, sau đó vội vàng xuống giường.
Việc làm đầu tiên là lấy đĩa nhạc ra khỏi máy phát, gói lại rồi bỏ vào hộp, đặt lên giá sách trong thư phòng.
Không lâu sau, tiếng gõ cửa vang lên.
Nam Gia ra mở cửa, Châu Liêm Nguyệt mặc một chiếc áo măng-tô đen dài, trông lạnh lùng cực kỳ, sắc mặt hiện vẻ mỏi mệt do đi xe lâu.
Cô lấy từ trong ngăn tủ ra đôi dép lê dùng một lần mua từ hôm party rồi đưa cho Châu Liêm Nguyệt, anh xỏ vào, sau đó ánh mắt dưới cặp kính chậm rãi nhìn quanh bốn phía, đánh giá nơi ở của cô.
Nam Gia im lặng đứng một bên.
Kỳ lạ là cô có một cảm giác khó chịu do lãnh địa cá nhân bị xâm phạm. Không phải là cô bài xích con người Châu Liêm Nguyệt, mà là bài xích việc đưa quan hệ giao dịch của họ vào không gian cá nhân của cô.
Châu Liêm Nguyệt ngồi xuống sô pha, Nam Gia mở tủ lạnh lấy cho anh một chai nước khoáng.
Anh nhận lấy, uống một ngụm rồi dựa lưng vào ghế, ngẩng đầu nhìn cô.
Nam Gia thật sự muốn sớm chấm dứt giao dịch của ngày hôm nay, trong không gian sống của cô, chỉ sợ chiêu tưởng tượng một nàng kĩ nữ sắm vai mình sẽ không còn hiệu quả nữa.
Cô ngồi xuống cạnh Châu Liêm Nguyệt, ghé sát vào anh, chủ động cười hỏi: "Làm sao thế?"
Châu Liêm Nguyệt nhìn cô chằm chằm, dưới ánh đèn, làn da cô trắng như tuyết, đôi môi không tô son, nhưng vẫn có màu hồng hồng như cánh tường vi.
Anh không nhúc nhích, ánh mắt nhìn cô chăm chú dần dần có ý thăm dò.
Đây là ánh mắt mà Nam Gia sợ nhất, bởi thế cô không nghĩ nhiều nữa, chủ động hôn anh.
Một lúc lâu sau, Châu Liêm Nguyệt mới đưa tay đỡ thắt lưng cô và đáp lại. Nhưng sự đáp lại này cũng có chút mất tập trung.
Cuối cùng chuyện cần làm vẫn làm, nhưng có cảm giác vô cùng tẻ nhạt.
Nam Gia châm một điếu thuốc theo thói quen.
Châu Liêm Nguyệt nhìn cô. Cô cắn điếu thuốc, ánh mắt mơ hồ, gương mặt hiện vẻ thất thần.
Anh giơ tay chạm vào má cô, cô bỗng hoàn hồn, sau đó cười với anh, "Gì vậy?"
Ngón tay anh nắm lấy cái cằm cô, bắt cô phải ngẩng đầu lên, rồi anh thản nhiên hỏi: "Đang nghĩ gì thế?"
"Hình như chẳng nghĩ gì cả. Ngẩn người thôi."
Châu Liêm Nguyệt thu tay lại, dựa vào sô pha, cả người mệt lả, "Mai mấy giờ xuất phát?"
"Tám giờ sáng."
Trong lúc nhất thời, cả hai cùng trầm mặc.
Một lát sau, Châu Liêm Nguyệt đứng dậy mặc quần áo.
Anh nhặt cái áo măng-tô lên, không mặc, chỉ vắt lên cánh tay, rồi đưa tay vuốt tóc cô, "Đi ngủ sớm đi."
Nam Gia đứng dậy, tiễn anh ra đến cửa. Anh bước ra khỏi cửa, tiến vào thang máy, chẳng nói tạm biệt, cũng không hề quay đầu.
Cửa đóng lại.
Cả căn hộ rộng lớn, chỉ còn lại một mình Nam Gia.
Cô nằm ngửa trên sô pha, gác chân lên thành ghế, nhìn trần nhà chằm chằm.
Thật mâu thuẫn, cô vừa không muốn để Châu Liêm Nguyệt bước vào không gian của mình, nhưng đồng thời cũng không muốn phủ nhận, thỉnh thoảng cô lại có một khát vọng mơ hồ, muốn được ôm Châu Liêm Nguyệt đi vào giấc ngủ sau khi làm xong.
Giống như ngày đó ở biệt thự trên núi, khoảnh khắc nhìn thấy cái lò sưởi đỏ lửa suốt đêm lụi tắt, chợt thấy đống tro tàn nguội ngắt ấy có một cảm giác vô cùng cô liêu.
Bình luận truyện