Đến Bao Giờ Có Nắng?

Chương 4: Casting và " mối tình đầu"



" Có một người tôi không muốn gặp lại vì khi gặp lại tôi sợ mình sẽ rung động thêm lần nữa."

Ngắm mình trong gương một lần nữa, Hân Di mỉm cười một cái thật tươi lấy tinh thần, hôm nay cô nhất định phải dành được vai chính.

Đến công ty khá sớm nên chưa có ai cả, Hân Di pha cho mình một ly cafe sữa ngồi ngay bên cạnh cửa sổ nhìn xuống cảnh vật bên dưới. Khí hậu càng ngày càng lạnh, ai nấy ra đường đều mặc hai ba cái áo, choàng thêm cái khăn ở cổ.

Đang nghĩ mông lung thì có ai đó vỗ vào vai cô từ phía sau, giật mình cô quay lại.

- Chị đến sớm vậy?

- Rãnh rỗi lâu quá nên nhớ công ty.

Hân Di cười cười nói, Thành Khôi ngồi xuống chỗ bên cạnh.

- Hôm nay chị đi casting phim phải không?

- Ừ đúng rồi em!

- Chúc chị may mắn nhé! Vị đạo diễn đó thật sự rất tuyệt cả ngoại hình lẫn tài năng.

Thành Khôi tấm tắc khen khiên Hân Di nhăn mặt, tài năng thì đúng là tuyệt còn ngoại hình thì... phải xem lại.

Đúng 8 giờ Hân Di và Hiểu Khang đã có mặt tại đài truyền hình BTV, không khí buổi casting hôm nay thật sự rất nóng. Tất cả báo giới đều tụ họp ở đây rất đông đủ cả các diễn viên nam lẫn nữ cũng ngồi chật ních cả hội trường. Hân Di đến bàn đăng kí nộp hồ sơ rồi vào phòng chờ đặc biệt Hiểu Khang đã chuẩn bị. Ai ngờ vừa bước vào người không nên gặp nhất cũng xuất hiện ở đây. Yến Du vừa thấy Hân Di bước vào đã liếc xéo cô một cái rồi quay về công việc make up. Cô không quan tâm ngồi vào bàn trang điểm bên cạnh sửa sang lại mái tóc và dặm thêm ít phấn. Từng người, từng người một được gọi vào phòng casting, mỗi lần nghe đọc tên đều có người thở hắt hình như là lo lắng. Hân Di đã quen nên rất bình tĩnh, đến khi người trở lý gọi tên Yến Du thì cô ta đứng lên cất bước vào trong khi đi ngang qua cô cô ta lườm một cái nói.

- Hôm nay vai chính nhất định sẽ là tôi.

Hân Di nhún vai một cái tỏ ý chẳng liên quan.

Trong lúc chờ đợi cô ngồi xem tạp chí, mấy cô diễn viên trẻ vừa casting xong thì bàn tán xôn xao.

- Sao lại có người đẹp trai như thế cơ chứ, lại phong độ quá chừng, lần đầu tiên cảm thấy đi casting rớt cũng không thấy buồn.

Lại có một cô gái khác xen vào.

- Nhưng đẹp mà khó tính quá, ánh mắt anh ta rất nghiêm nghị có phần khắc khe hơn người khác. Tôi thấy ai anh ta cũng lắc đầu trong khi đó đạo diễn John có nói gì đâu.

- Anh ấy là đạo diễn chính mà, bộ phim cũng do anh ấy chấp bút tất nhiên phải lựa chọn khắc khe rồi.

Một cô gái khác lại nói.

- Mà hôm qua xem buổi họp báo tớ thật sự không ngờ, lúc anh ấy kéo tóc giả xuống và tháo kính ra tim tớ loạn nhịp.

Cứ thế căn phòng vang lên tiếng luyên thuyên của nhưng cô gái chủ đề chỉ toàn xoay quanh vị đạo diễn kia. Hân Di chau mày vậy là hôm qua trong buổi họp báo anh ta đã lộ diện ư? Cô thật muốn xem anh ta đẹp đến mức nào mà khiến bọn họ mê mệt như thế.

Thêm mười phút nữa thì Yến Du trở lại gương mặt cô ta trông khá phấn khích, cô không quan tâm lắm vì người tiếp theo được gọi vào là cô. Hân Di chỉnh trang phục đi vào phòng casting, cô nhấc từng bước tự tin trên môi lúc nào cũng thường trực nụ cười. Đến cửa Hân Di nắm tay kéo cánh cửa ra, cô không biết là khi mở cánh cửa này ra cuộc sống của cô hoàn toàn thay đổi, cô kéo cánh cửa này ra cũng là kéo cánh cửa khác cho cuộc đời mình.

Trước mắt cô tại nơi trung tâm nhất có bốn người đang ngồi, một nữ và ba nam. Cô nhìn bảng tên từng người, người phụ nữ ngồi ở vị trí đầu tiên là giám đốc sản xuất, người thứ hai là giám đốc đài truyền hình BTV, người thứ ba là đạo diễn người Mỹ John và người cuối cùng khi cô sắp sửa đọc tên cũng là lúc anh ta buông viết xuống ngẩng đầu lên, giây phút cô đọc rõ ràng năm chữ thì anh ta nhìn cô, mắt chạm mắt, nhịp tim cô, hơi thơ cô rối loạn....đạo diễn Dương Đăng Nguyên.....

Chân Hân Di mềm nhũn, bàn tay nắm chặt đến mức các móng tay cắm vào da thịt ê buốt, ánh mắt ấy lâu lắm rồi cô mới được nhìn thấy, cái ánh mắt như muốn nhìn thấu cả tâm tư cô, ánh mắt chỉ toàn xuất hiện trong những giấc mơ giờ thật đến lạ, người ấy đã trở về thật rồi.

- Ngồi đi!

Đăng Nguyên cất giọng chỉ tay vào cái ghế đối diện, nhưng Hân Di vẫn cứ đứng đó nhìn anh. Trước mặt cô là một người đàn ông gương mặt hồng hào, trắng ngần và rất điển trai. Khuôn mặt góc cạnh cân đối, đôi mắt đen nhánh có phần âm u khó đoán, đôi môi mím chặt như rất khó để nở nụ cười, hàng lông mày chau lại vẻ không vui. Phải đến tiếng thứ hai cô mới ngồi xuống, ai có mặt trong phòng đều nhìn cô khó hiểu, chắc chỉ có một người mới biết vì sao cô như thế.

- Chào Hân Di rất vui hôm nay lại gặp em ở đây.

Vị giám đốc đài truyền hình mỉm cười với cô, hình như trước đây phim cô đóng cũng được nhà đài phát sóng và nhận được quan tâm đáng kể, có lẽ vậy nên anh ta rất có thiện cảm với cô. Hân Di cười gượng đáp lời.

- Em cũng rất vui được gặp anh.

Cô trợ lý đem ra cho cô kịch bản, Đăng Nguyên ngã người ra sau ghế hướng ánh mắt về phía cô bình thản nói.

- Đó là kịch bản cô đọc sơ qua đi rồi diễn thử.

Đăng Nguyên lạnh nhạt dời tầm mắt khỏi người Hân Di trở về với công việc của mình, trước đây anh không bao giờ dùng ánh mắt đó nhìn cô, anh luôn là người dịu dàng đi đến đâu mang ánh mặt trời đến đó. Giờ nhìn vào mắt anh chỉ thấy một màn sương lạnh lẽo như hóa đá tâm hồn cô. Có lẽ là Đăng Nguyên rất hận cô.

Nhìn sơ qua kịch bản Hân Di càng sững sờ hơn cô ngẩng đầu lên bắt gặp cái nụ cười nhàn nhạt như chuẩn bị xem trò hay từ Đăng Nguyên mà tám chín phần lo lắng. Anh đang cố tình chuẩn bị kịch bản này cho cô, anh đang cố tình khơi gợi lại quá khứ đau lòng ấy. Hân Di chỉ biết lắc đầu cười buồn.

- Hết giờ rồi cô có thể diễn!

Câu nói hối thúc của Đăng Nguyên làm Hân Di bối rối, cô không thể diễn được, không thể diễn cảnh này được, cô không muốn. Bản thân cô không thể nhẫn tâm như mười năm trước được nữa, cô lấy can đảm đâu mà diễn, Đăng Nguyên có cần phải thế không?

Ai nấy đều nhìn Hân Di tỏ vẻ mong chờ, cô đứng lên tay run run bấu chặt vào chiếc váy, có một người đàn ông tiến vào rồi đứng trước mặt cô, hình như là bạn diễn nam. Hân Di nhìn quanh một lược rồi dừng lại ở Hiểu Khang, cậu đang nhìn cô ánh mắt cảm thông, có lẽ cậu cũng nhận ra Đăng Nguyên rồi. Hân Di lại dời tầm mắt sang người đàn ông cao sang, lãnh đạm kia, Đăng Nguyên nếu em diễn lại cảnh này anh có còn day dứt không hay chỉ mỗi em cảm thấy day dứt? Hân Di hít một hơi bỏ kịch bản trong tay xuống cô căn bản không cần cái tờ giấy này, kịch bản nằm trong đầu cô rồi. Nén một giọt nước mắt Hân Di bắt đầu diễn, cái ngày mùa đông ảm đạm cô không bao giờ quên ấy lại hiện ra trước mắt. Cô không biết rằng một nét buồn bã ẩn hiện trên gương mặt Đăng Nguyên rồi lập tức biến mất.

- Sao hôm nay em không đến dự thi?

Người bạn diễn của Hân Di bắt đầu diễn.

- Em sẽ không thi?

- Tại sao?

- Đơn giản vì... em... em đã kí hợp đồng dài hạn với công ty giải trí ...của anh ấy rồi.

Từng câu từng chữ đều là Hân Di khó khăn lắm mới nói ra được. Đăng Nguyên cứ ngồi yên lặng nhìn như tìm thấy chính mình của ngày xưa.

- Công ty giải trí? Anh ấy? Em đang nói ai?

- Người... em.. yêu!

Ba chữ làm xáo động tâm tư của Đăng Nguyên, anh đứng lên cất giọng khiến mọi người không ngờ đến.

- Dừng lại!

Hân Di cố gắng điều tiết lại cảm xúc ngổn ngang trong lòng, cô nhủ thầm " Đăng Nguyên à chính anh cũng không chịu đựng nổi phải không? Vậy tại sao còn bắt em diễn!". Nhưng cô không ngờ Đăng Nguyên lại nói rằng.

- Thế này mà gọi là diễn viên xuất sắc đấy ư?

Ánh mắt Đăng Nguyên sắc lại Hân Di đến cả nhìn cũng thấy run sợ, anh lại nói tiếp từng câu từng chữ như đẩy cô từ vị trí cao nhất xuống.

- Một người diễn viên sẽ không để câu chữ trở nên lắp bắp không rõ ràng, ánh mắt không có hồn, cử chỉ rời rạt. Cô làm diễn viên bao lâu rồi? Đến cả điều căn bản ấy cũng không biết.

Tất cả các nhà báo đều chụp lấy chụp để khoảnh khắc này, lần đầu tiên Đường Hân Di cô bị phê bình trước giới truyền thông thế này, lần đầu tiên cô bị nghi ngờ về khả năng diễn xuất. Nhưng điều đó không quan trọng, cô chỉ cảm thấy đau lòng vì anh. Có phải anh vẫn không buông bỏ được quá khứ giống như cô? Hay là chính cô đang tự huyễn hoặc mình rằng Dương Đăng Nguyên sẽ không bao giờ quên mình? Mười năm dài đăng đẳng, cô không ở cùng anh cũng không cùng anh thực hiện ước mơ, không cùng anh trãi qua những ngày thanh xuân tươi đẹp nhất của cuộc đời. Thời gian đã nhấn chìm tất cả hồi ức đẹp đẽ nhất giữa cô và anh mất rồi phải không? Dương Đăng Nguyên trước mặt cô không phải cậu bạn thân kính cận hứa rằng chỉ để ý đến một mình cô nữa. Hân Di không trách anh chỉ trách mình, có lẽ cô đã làm anh tổn thương rất nhiều nên anh hận cô cũng phải thôi. Nhưng anh không biết rằng làm anh đau cô còn đau hơn anh gấp trăm lần, anh có thể rời khỏi đây còn cô, cô phải trãi qua thời gian kinh khủng nhất ở đây- nơi chỉ toàn là kĩ niệm. Hân Di cố kìm nén giọt nước mắt sắp trào ra, anh vô tình như thế cô cũng không nên yếu đuối trước mặt anh, để anh hận cô đi cô chấp nhận, anh làm gì cũng được chỉ cần có thể vơi đi nỗi đau cô đã gây ra cô đều nhận hết.

- Xin lỗi có lẽ tôi không hợp với vai diễn này! Xin phép.

Đối diện với người mình yêu cô không có cách nào bình tĩnh, lại càng không muốn anh biết tâm trạng của cô tốt nhất là nên trở về.

Nhưng Đăng Nguyên không để cô đi dễ dàng như thế.

- Mới thế đã bỏ cuộc ư? Vẻ kiên quyết đó của cô đâu rồi.

"Đừng nói nữa Đăng Nguyên, xin anh đừng nói nữa...." Hân Di mím chặt môi yên lặng không nói gì. Nhìn cái vẻ cam chịu ấy của cô Đăng Nguyên vừa có một chút đau lòng vừa khó chịu, tại sao cô không trả lời anh, tại sao cứ im lặng như thế? Tại sao lúc nào cũng trưng ra vẻ mặt như uất ức ấy? Cái vẻ mặt ngày chia tay anh đâu rồi? "Đường Hân Di cô diễn hay lắm, tôi sẽ không để bản thân bị vẻ mặt này của cô đánh gục đâu?"

Anh ngồi xuống thở hắt nhìn cô nói.

- Cô không hợp với vai nữ chính.

Lại một phen ngỡ ngàng, chắc qua hôm nay cô lại đứng đầu các mặt báo rồi,cô phải cảm ơn Đăng Nguyên khiến cô đứng top sao hot trong tuần. Đường Hân Di cô bị loại thẳng khỏi vai chính. Hân Di không thấy sốc khi nghe anh nói vậy nhưng câu nói phía sau của anh làm cô khó tin.

- Nhưng cô rất hợp vào vai thứ chính, trông sơ qua không ai hợp bằng cô cả. Cô có thể về suy nghĩ lại, kịch bản tôi để ở đây, cô có thể từ chối nhưng tôi vẫn hi vọng có thể làm việc cùng cô. Buổi casting kết thúc tại đây!

Dứt lời Đăng Nguyên đứng dậy cho tay vào túi quần đi ra khỏi phòng không nhìn cô lấy một cái, Hân Di nhìn theo dáng anh khuất sau cánh cửa. Ba người còn lại cũng rời đi không quên dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cô, các nhà báo cứ đưa máy ảnh vào cô mà chụp mà hỏi. Hân Di không nghe họ hỏi gì, nói gì cô cứ đứng lặng ở đấy, Hiểu Khang phải gọi bảo vệ vào mới đuổi họ đi hết. Hiểu Khang đến bên cạnh vỗ nhẹ vào vai Hân Di.

- Em không ngờ đạo diễn Dương lại là Đăng Nguyên nếu em biết em sẽ không để chị đến đây.

Dừng một chút Hiểu Khang lại nói.

- Vai diễn đó chị không muốn nhận thì đừng nhận, không sao cả, việc hôm nay em sẽ lo liệu ổn thỏa.

Hân Di lắc đầu đi đến bàn chỗ Đăng Nguyên ngồi lúc nãy cầm kịch bản lên cất vào túi xách nói với Hiểu Khang.

- Phim này chị không thể không nhận!

- Tại sao?

Hiểu Khang thật không hiểu nổi Hân Di đang nghĩ gì nữa, rõ ràng cậu nhận ra Đăng Nguyên trở về không đơn giản để làm phim mà nhắm vào Hân Di.

- Em không hiểu Đăng Nguyên đâu. Cứ để anh ấy trút giận, tất cả đều từ chị mà ra.

- Hay để em nói tất cả với anh ấy!

- Đừng!

Hân Di ngăn Hiểu Khang lại.

- Em đừng nói, hãy để tất cả nhạt nhòa đi, chị không muốn làm anh ấy áy náy tất cả những gì chị làm đều là cam tâm tình nguyện. Chị không hối hận.

Hân Di trở về khi đường phố đã lên đèn, suốt từ trưa đến giờ cô chẳng biết mình đi lang thang những đâu nữa chỉ khi đôi chân đã mỏi nhừ cô mới trở về. Hân Di như người mất hồn, cầm kịch bản trên tay cô nhớ lại những chuyện đã xảy ra lúc sáng lòng buồn đến lạ. Cô rất hiểu Đăng Nguyên anh nói hi vọng thì đó là đều chắc chắn, anh đã xác định vai đó là dành cho cô thì sớm muộn cô cũng phải nhận, Đăng Nguyên luôn có cách khiến cô không thể từ chối, nếu cô từ chối không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa. Hân Di cười nhẹ cuối cùng người không muốn gặp nhất cũng đã gặp...

Có một người đàn ông đứng bên ban công tầng 12, anh mặc áo sơ mi trắng cà vạt còn chưa kịp cởi chỉ nới lỏng, tay anh cầm một ly rượu ánh đèn mờ ảo hắt ra từ căn phòng chiếu lên người làm cho anh thêm phần bí ẩn. Ánh đèn phản chiếu lên tấm kính một gương mặt với những đường nét hài hòa nhưng ẩn hiện vẻ thâm sâu, khó đoán. Đăng Nguyên yên lặng đứng đấy quan sát cảnh vật xung quanh, tay lắc nhẹ ly rượu rồi ngửa cổ uống cạn, vị rượu tan ở đầu lưỡi lưu lại chút dư vị the nồng, hình như lâu rồi anh chưa thử lại vị rượu này.

Nhìn một lượt khung cảnh xung quanh Đăng Nguyên nhận ra mọi thứ đều đã thay đổi, anh đã đi lâu quá rồi thì phải đến khi quay trở về không tránh khỏi ngạc nhiên. Anh chẳng nhận ra nơi đây chính là nơi mình từng lớn lên bởi nó thay đổi đến xa lạ. Cũng mười năm rồi..... mười năm để anh phấn đấu trở thành một người nổi tiếng, để từ con số 0 đến một đạo diễn chuyên nghiệp có tiếng cả trong và ngoài nước cũng là để anh trở về danh chính ngôn thuận đứng trước mặt Đường Hân Di để cô không thể coi thường anh nữa.

Phấn đấu lâu như vậy, chờ đợi lâu như vậy cuối cùng anh cũng chờ đợi đến ngày này.

Đường Hân Di cái tên in sâu trong trí nhớ của Đăng Nguyên, anh đã hứa với lòng cho dù chết đi cũng không bao giờ để bản thân quên đi cái tên này, người con gái đã làm tổn thương anh, khiến anh mười năm qua sống trong thù hận.

Đăng Nguyên nhớ đến cái ngày gặp lại cô lần đầu tiên sau mười năm dài đằng đẵng, đó là buổi liên hoan phim ở Anh. Ngay khi anh bước vào khuôn viên của buổi liên hoan đã nhìn thấy bóng dáng người con gái ấy, cô khoát tay Hiểu Khang vào trong miệng luôn mỉm cười rất vui vẻ. Đăng Nguyên không nhớ rõ lúc đó tâm trạng của mình là gì nữa, hình như rất tức giận, anh chỉ muốn rời khỏi đó ngay lập tức, anh đã mong ngày gặp lại cô chính anh sẽ phớt lờ giả vờ không quen nhưng chưa kịp làm điều đó thì lại gặp cô ở đây, lại nhìn thấy cô cùng cậu ta hạnh phúc. Đăng Nguyên không hiểu tại sao mình lại đi theo cô nữa, anh thật chỉ muốn đấm mạnh vào mặt mình để tỉnh táo lại, để nhắc nhở bản thân rằng cô gái đó đã bỏ rơi anh như thế nào. Có lẽ vì anh muốn nhìn rõ sau mười năm cô gái đó đã thay đổi ra sao. Quả thật rất khác xưa, Đường Hân Di đã trở thành một diễn viên xuất sắc, một người con gái đẹp vạn người mê, anh chỉ có thể nhận ra cô bằng những điều thân thuộc nhất đó là nét cười và nốt ruồi son ở cổ.

Anh muốn thử xem liệu cô còn nhớ đến anh hay không? Anh muốn biết phản ứng của cô thế nào? Nên đã xuất hiện chỉ là với một thân phận khác. Đăng Nguyên có chút hài lòng vì phản ứng của Hân Di, cô cứ ngẩn người nhìn anh, anh mắt ánh lên nhiều tia thắc mắc, khó hiểu xen lần ngạc nhiên chứng tỏ cô chưa quên anh. Tốt, điều anh cần chính là như vậy... anh sẽ khiến cô phải hối hận, phải xin lỗi anh, nỗi đau và hận thù trong lòng anh chỉ có cô mới có thể xoa dịu vì chính cô là người gây ra.

- Đường Hân Di tôi sẽ cho em biết có thứ dùng tiền cũng không bao giờ mua được. Em phải trả giá cho câu nói và những gì mình đã gây ra!

Ánh mắt Đăng Nguyên sắc lại, nụ cười vừa vẽ lên đã biến thành cái nhếch miệng, gió thổi qua làm tóc anh bay bay nhưng không thổi đi hận thù mười năm trời dành cho Hân Di.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện