Đen Đắng Không Đường!
Chương 39
Phần 39
Một khoảng lặng giữa căn nhà trọ nhỏ nhoi nóng bức của tôi. Em ngả đầu lên vai nhỏ Hân im lặng. Có lẽ em đang rất buồn. Dù gì đó cũng là mẹ em, bắt em làm một đứa con cãi lời mẹ … đúng là khó xử cho em quá. Nhưng tôi biết em vẫn sẽ không bao giờ hối hận. Mọi việc vẫn ở đó, mẹ em vẫn ở đó … rồi sẽ có ngày em và tôi chứng minh cho tất cả biết rằng không có gì có thể làm thay đổi tình yêu giữa hai đứa được.
– Thôi mọi chuyện chắc cũng ổn rồi. Giờ anh cũng phải về Nha Trang luôn đây. Em chăm sóc cho bé Thy giúp anh nhé
– Dạ anh yên tâm. Mấy bửa nửa em đưa Thy về Nha Trang liền à.
– Ừ. Anh đi ha.
Anh Huy móc điện thoại ra gọi cho một người bạn
– Alo mày chở đồ tau ra trạm xe liền nha. Ừ … tau đi liền. Ok chút gặp.
Rồi anh đi ra ngoài nói với nhỏ Hân.
– Hân em đưa anh ra trạm xe được không. Anh có chuyện muốn nói với em.
– Ủa nảy anh qua đây bằng gì.
– Taxi em.
– Dạ. Giờ anh về Nha Trang hả.
– Ừ thôi trên đường đi nói luôn.
– Dạ.
Anh Huy hổng nói lời nào với em. Chỉ ôm đầu em xoa xoa mấy cái rồi leo lên xe của nhỏ Hân ngồi. Nhỏ Hân đỡ em dựa vào tôi mỉm cười.
– Hân đi ha.
– Ừ. Cảm ơn Hân nha.
– Hì có gì đâu. Gặp sau ha.
– Ờ ờ.
Hai người đó chạy xe đi khuất bóng. Tôi im lặng dìu em vào trong nhà, ngồi xuống ôm chặt lấy em …
– Anh xin lỗi … anh …
– Đừng! Em hiểu mà đồ ngốc. Anh đó từ nay … em chỉ còn anh thôi. Đừng bỏ rơi em nha anh.
– Tuân lệnh tiểu thư.
– Đáng ghét.
Em âu yếm ôm hôn tôi một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng rất lâu. Không biết mọi thứ sau này như thế nào. Ngay lúc đó tôi đã nghĩ rằng … em và tôi thực sự đã cùng chung một con đường. Một con đường chiến đấu chống lại tất cả để được gần nhau. Sài Gon buổi trưa … trời hanh hao, nóng điên người … nhưng lòng tôi thấy nhẹ nhàng hơn bao giờ hết. Em đang ở đây bên tôi … cho dù áp lực nhiều như thế nào. Chỉ cần ôm em trong tay, tôi đều thấy mọi thứ chỉ là cơn gió nhẹ … vượt qua khó khăn chỉ còn là thời gian. Nụ hôn vẫn tiếp tục … đời … mấy khi người ta biết sống hết mình vì một người nào đó. Ừ … thì đó là vì một chữ … ”yêu” …
Tháng mười hai…những cơn gió heo may thổi hanh hao luồn vào căn nhà trọ nhỏ xíu. Đêm bình yên. Em nằm trong vòng tay tôi dịu dàng. Vài bài hát nho nhỏ vang lên từ chiếc điện thoại cũng không đủ xóa tan không gian yên lặng. Mới đó mà sắp giáng sinh rồi. Em có đạo… Tôi không biết em có phải con chiên ngoan đạo hay không nửa. Còn tôi thì không. Tôi không muốn tin vào bất cứ vì thánh thần nào khác. Điều tôi tin chính là bản thân, tin ở bạn bè, tin ở những người tôi yêu thương chứ không muốn đem niềm tin của mình mang cho một thế lực siêu nhiên nào khác. Có lẽ chính vì vậy cuộc sống của tôi ồn ào, sôi động và nhiều niềm vui và cả khó khăn, đau khổ chăng.
Đã hai ngày kể từ khi gặp mẹ em. Cuộc sống của em và tôi bên nhau bắt đầu một cách chậm rãi và hạnh phúc. Em hiền ngoan như người vợ nhỏ trong nhà. Tôi không phải ăn cơm trên căn tin trường hay ăn ngoài quán nửa. Học xong tôi chạy qua trung tâm em học ngoại ngữ đón em về nhà cùng nấu cơm ăn. Tối tôi đi làm, em cũng ra quán ngồi chơi chờ tôi tan làm rồi cùng nhau đi ăn tối. Dù ăn muộn nhưng cả hai đều cảm thấy rất vui. Tôi cười nhiều, trêu em nhiều hơn. Em cũng lại giở trò nhỏng nhẽo như bao người con gái khác đối với người yêu mình.
Chẳng đứa nào nhắc đến mẹ em làm gì nửa. Đã thỏa thuận cùng nhau để mọi thứ qua một thời gian kia mà. Tài sản của hai đứa giờ có đến hai chiếc xe một của tôi và một là của em. Mấy hôm nay em tạm thời ở nhà nghỉ ngơi lấy lại tinh thần rồi mới bắt đầu đi diễn lại. Tôi cũng đã xin phép ông Kha được có thời gian đưa đón em đi làm đổi lại tôi sẽ phải quản lí quán nhiều hơn trước. Tôi biết ổng làm vậy cũng là vì muốn cho tôi rèn luyện thêm công việc quản lí nhân sự và hoạt động của quán thôi mà.
Cả hai ngày, em và tôi nói chuyện rất nhiều về dự những dự định tương lai của hai đứa. Mọi thứ có thể sẽ khó khăn nhưng theo tính toán thực tế thì cả hai đều đủ sức vượt qua. Như đã nói tôi có nguồn thu nhập ổn định từ tiền lương quán, mẹ của tôi cũng cố gắng lo lắng cho tôi (tuy không đủ những cũng đỡ phần nào), thu nhập đi diễn bình thường của em như đã nói hoàn toàn dư sức để hai đứa sống không quá khó khăn, không đứa nào phải bỏ học và thậm chí có thể dư ra một khoảng để làm vốn tính toán cho tương lai lâu dài.
Em nói sau này em muốn mở một shop bán hoa nè vì em có mấy người bạn ở Đà Lạt kiêm cả những món trang sức, phụ kiện, giày dép quần áo thời trang nửa. Tôi sẽ hoàn thành việc học, lấy một tấm bằng sau đó học thêm một khóa quản lí hay gì khác nửa để cùng em làm việc, có thể tôi sẽ gắn liền với công việc quản lí cafe và tận dụng khả năng chuyên ngành của mình để thu hút khách cho shop của em. Mọi tính toán nghe cứ như là một giấc mơ vậy, hạnh phúc… và trong đôi mắt của em và tôi đều ánh lên những hy vọng và sự quyết tâm … nói là một giấc mơ nhưng những việc em và tôi tinh toán hoàn toàn nằm trong khả năng có thể thực hiện được mà…
Tình yêu của em và tôi có lẽ chưa bao giờ mơ mộng hay vu vơ với những hồ đồ của tuổi trẻ mà thay vào đó là sự tính toán suy nghĩ rõ ràng dựa trên thực tế khả năng, tình yêu của hai đứa. Tôi tin nếu thực sự cố gắng, một ngày nào đó tôi và em sẽ chứng minh cho mẹ em và những người phản đối khác rằng cả hai đủ sức để ở bên nhau hạnh phúc…Phù…phải cố gắng hơn nửa mới được.
– Đang nghĩ gì đó đồ ngốc
Tiếng em thì thầm luồn tay vào tóc tôi xoa xoa nhẹ nhàng. Tôi hôn lên cổ tay em
– Đang nghĩ về tương lai hai đứa mình.
– Lại nghĩ nữa hả.
– Ừ.
– Mệt anh ghê…tụi mình tính như vậy rùi cứ cố gắng làm đi nè.
– Anh biết rồi. Em nè! Em có buồn không.
– Buồn gì cơ.
– Vì không nghe lời…
– Buồn thì buồn… nhưng em vui nhiều hơn. Em tìm được người em yêu thương… em vui lắm. Anh ngốc hổng biết cảm giác của em đâu. Hihi hạnh phúc lắm luôn… em mất anh em nghĩ mình hổng còn sống vui được nửa đâu.
– Uhm anh biết rùi.
– Biết rùi thì đừng có suy nghĩ linh tinh lo lắng cho em nửa. Em vui thật mà. Em hổng hối hận vì quyết định ở bên anh đâu.
– Ừ…anh chỉ lo khi thấy em theo anh chịu khổ thôi.
– Hi nếu anh là em anh có quyết định theo em không.
– Ờ ờ thì … thì …
– Thấy chưa vậy hỏi em chi đồ ngốc. Sợ em khổ thì phải yêu thương em nè, phải cố học nè rùi còn phải làm việc thiệt tốt nửa bù đắp lại cho em biết chưa.
– Ờ ờ biết rồi tiểu thư.
– Còn nửa.
– Gì nửa.
– Hổng có được lăng nhăng biết chưa. Anh đó… đồ bay bướm. Nhìn cái mặt nghi lắm.
Em chỉ tay vào trán tôi chu chu cái miệng.
– Trời! lại nghĩ xấu cho người ta. Bày đặt ghen linh tinh nửa ha.
– Ghen sao hổng ghen…ai mà hổng ghen với đồ xấu xa như anh
– Nói xấu hoài nha
– Rùi sao
Em nghinh mặt lên thách thức. Dám cả gan thách thức tôi. Kỳ này hun cho chết lun. Nghĩ là làm tôi đè em xuống hôn ngon lành trên môi em mặc cho em cố ra vẻ chống cự cho có lệ, miệng cười khúc khích. Giấc ngủ ngon lành … đêm tháng mười hai những cơn gió vẫn khẽ lùa qua khung cửa … ừ thì có một chút lạnh … ừ thì chỉ một chút lạnh mà thôi.
Một khoảng lặng giữa căn nhà trọ nhỏ nhoi nóng bức của tôi. Em ngả đầu lên vai nhỏ Hân im lặng. Có lẽ em đang rất buồn. Dù gì đó cũng là mẹ em, bắt em làm một đứa con cãi lời mẹ … đúng là khó xử cho em quá. Nhưng tôi biết em vẫn sẽ không bao giờ hối hận. Mọi việc vẫn ở đó, mẹ em vẫn ở đó … rồi sẽ có ngày em và tôi chứng minh cho tất cả biết rằng không có gì có thể làm thay đổi tình yêu giữa hai đứa được.
– Thôi mọi chuyện chắc cũng ổn rồi. Giờ anh cũng phải về Nha Trang luôn đây. Em chăm sóc cho bé Thy giúp anh nhé
– Dạ anh yên tâm. Mấy bửa nửa em đưa Thy về Nha Trang liền à.
– Ừ. Anh đi ha.
Anh Huy móc điện thoại ra gọi cho một người bạn
– Alo mày chở đồ tau ra trạm xe liền nha. Ừ … tau đi liền. Ok chút gặp.
Rồi anh đi ra ngoài nói với nhỏ Hân.
– Hân em đưa anh ra trạm xe được không. Anh có chuyện muốn nói với em.
– Ủa nảy anh qua đây bằng gì.
– Taxi em.
– Dạ. Giờ anh về Nha Trang hả.
– Ừ thôi trên đường đi nói luôn.
– Dạ.
Anh Huy hổng nói lời nào với em. Chỉ ôm đầu em xoa xoa mấy cái rồi leo lên xe của nhỏ Hân ngồi. Nhỏ Hân đỡ em dựa vào tôi mỉm cười.
– Hân đi ha.
– Ừ. Cảm ơn Hân nha.
– Hì có gì đâu. Gặp sau ha.
– Ờ ờ.
Hai người đó chạy xe đi khuất bóng. Tôi im lặng dìu em vào trong nhà, ngồi xuống ôm chặt lấy em …
– Anh xin lỗi … anh …
– Đừng! Em hiểu mà đồ ngốc. Anh đó từ nay … em chỉ còn anh thôi. Đừng bỏ rơi em nha anh.
– Tuân lệnh tiểu thư.
– Đáng ghét.
Em âu yếm ôm hôn tôi một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng rất lâu. Không biết mọi thứ sau này như thế nào. Ngay lúc đó tôi đã nghĩ rằng … em và tôi thực sự đã cùng chung một con đường. Một con đường chiến đấu chống lại tất cả để được gần nhau. Sài Gon buổi trưa … trời hanh hao, nóng điên người … nhưng lòng tôi thấy nhẹ nhàng hơn bao giờ hết. Em đang ở đây bên tôi … cho dù áp lực nhiều như thế nào. Chỉ cần ôm em trong tay, tôi đều thấy mọi thứ chỉ là cơn gió nhẹ … vượt qua khó khăn chỉ còn là thời gian. Nụ hôn vẫn tiếp tục … đời … mấy khi người ta biết sống hết mình vì một người nào đó. Ừ … thì đó là vì một chữ … ”yêu” …
Tháng mười hai…những cơn gió heo may thổi hanh hao luồn vào căn nhà trọ nhỏ xíu. Đêm bình yên. Em nằm trong vòng tay tôi dịu dàng. Vài bài hát nho nhỏ vang lên từ chiếc điện thoại cũng không đủ xóa tan không gian yên lặng. Mới đó mà sắp giáng sinh rồi. Em có đạo… Tôi không biết em có phải con chiên ngoan đạo hay không nửa. Còn tôi thì không. Tôi không muốn tin vào bất cứ vì thánh thần nào khác. Điều tôi tin chính là bản thân, tin ở bạn bè, tin ở những người tôi yêu thương chứ không muốn đem niềm tin của mình mang cho một thế lực siêu nhiên nào khác. Có lẽ chính vì vậy cuộc sống của tôi ồn ào, sôi động và nhiều niềm vui và cả khó khăn, đau khổ chăng.
Đã hai ngày kể từ khi gặp mẹ em. Cuộc sống của em và tôi bên nhau bắt đầu một cách chậm rãi và hạnh phúc. Em hiền ngoan như người vợ nhỏ trong nhà. Tôi không phải ăn cơm trên căn tin trường hay ăn ngoài quán nửa. Học xong tôi chạy qua trung tâm em học ngoại ngữ đón em về nhà cùng nấu cơm ăn. Tối tôi đi làm, em cũng ra quán ngồi chơi chờ tôi tan làm rồi cùng nhau đi ăn tối. Dù ăn muộn nhưng cả hai đều cảm thấy rất vui. Tôi cười nhiều, trêu em nhiều hơn. Em cũng lại giở trò nhỏng nhẽo như bao người con gái khác đối với người yêu mình.
Chẳng đứa nào nhắc đến mẹ em làm gì nửa. Đã thỏa thuận cùng nhau để mọi thứ qua một thời gian kia mà. Tài sản của hai đứa giờ có đến hai chiếc xe một của tôi và một là của em. Mấy hôm nay em tạm thời ở nhà nghỉ ngơi lấy lại tinh thần rồi mới bắt đầu đi diễn lại. Tôi cũng đã xin phép ông Kha được có thời gian đưa đón em đi làm đổi lại tôi sẽ phải quản lí quán nhiều hơn trước. Tôi biết ổng làm vậy cũng là vì muốn cho tôi rèn luyện thêm công việc quản lí nhân sự và hoạt động của quán thôi mà.
Cả hai ngày, em và tôi nói chuyện rất nhiều về dự những dự định tương lai của hai đứa. Mọi thứ có thể sẽ khó khăn nhưng theo tính toán thực tế thì cả hai đều đủ sức vượt qua. Như đã nói tôi có nguồn thu nhập ổn định từ tiền lương quán, mẹ của tôi cũng cố gắng lo lắng cho tôi (tuy không đủ những cũng đỡ phần nào), thu nhập đi diễn bình thường của em như đã nói hoàn toàn dư sức để hai đứa sống không quá khó khăn, không đứa nào phải bỏ học và thậm chí có thể dư ra một khoảng để làm vốn tính toán cho tương lai lâu dài.
Em nói sau này em muốn mở một shop bán hoa nè vì em có mấy người bạn ở Đà Lạt kiêm cả những món trang sức, phụ kiện, giày dép quần áo thời trang nửa. Tôi sẽ hoàn thành việc học, lấy một tấm bằng sau đó học thêm một khóa quản lí hay gì khác nửa để cùng em làm việc, có thể tôi sẽ gắn liền với công việc quản lí cafe và tận dụng khả năng chuyên ngành của mình để thu hút khách cho shop của em. Mọi tính toán nghe cứ như là một giấc mơ vậy, hạnh phúc… và trong đôi mắt của em và tôi đều ánh lên những hy vọng và sự quyết tâm … nói là một giấc mơ nhưng những việc em và tôi tinh toán hoàn toàn nằm trong khả năng có thể thực hiện được mà…
Tình yêu của em và tôi có lẽ chưa bao giờ mơ mộng hay vu vơ với những hồ đồ của tuổi trẻ mà thay vào đó là sự tính toán suy nghĩ rõ ràng dựa trên thực tế khả năng, tình yêu của hai đứa. Tôi tin nếu thực sự cố gắng, một ngày nào đó tôi và em sẽ chứng minh cho mẹ em và những người phản đối khác rằng cả hai đủ sức để ở bên nhau hạnh phúc…Phù…phải cố gắng hơn nửa mới được.
– Đang nghĩ gì đó đồ ngốc
Tiếng em thì thầm luồn tay vào tóc tôi xoa xoa nhẹ nhàng. Tôi hôn lên cổ tay em
– Đang nghĩ về tương lai hai đứa mình.
– Lại nghĩ nữa hả.
– Ừ.
– Mệt anh ghê…tụi mình tính như vậy rùi cứ cố gắng làm đi nè.
– Anh biết rồi. Em nè! Em có buồn không.
– Buồn gì cơ.
– Vì không nghe lời…
– Buồn thì buồn… nhưng em vui nhiều hơn. Em tìm được người em yêu thương… em vui lắm. Anh ngốc hổng biết cảm giác của em đâu. Hihi hạnh phúc lắm luôn… em mất anh em nghĩ mình hổng còn sống vui được nửa đâu.
– Uhm anh biết rùi.
– Biết rùi thì đừng có suy nghĩ linh tinh lo lắng cho em nửa. Em vui thật mà. Em hổng hối hận vì quyết định ở bên anh đâu.
– Ừ…anh chỉ lo khi thấy em theo anh chịu khổ thôi.
– Hi nếu anh là em anh có quyết định theo em không.
– Ờ ờ thì … thì …
– Thấy chưa vậy hỏi em chi đồ ngốc. Sợ em khổ thì phải yêu thương em nè, phải cố học nè rùi còn phải làm việc thiệt tốt nửa bù đắp lại cho em biết chưa.
– Ờ ờ biết rồi tiểu thư.
– Còn nửa.
– Gì nửa.
– Hổng có được lăng nhăng biết chưa. Anh đó… đồ bay bướm. Nhìn cái mặt nghi lắm.
Em chỉ tay vào trán tôi chu chu cái miệng.
– Trời! lại nghĩ xấu cho người ta. Bày đặt ghen linh tinh nửa ha.
– Ghen sao hổng ghen…ai mà hổng ghen với đồ xấu xa như anh
– Nói xấu hoài nha
– Rùi sao
Em nghinh mặt lên thách thức. Dám cả gan thách thức tôi. Kỳ này hun cho chết lun. Nghĩ là làm tôi đè em xuống hôn ngon lành trên môi em mặc cho em cố ra vẻ chống cự cho có lệ, miệng cười khúc khích. Giấc ngủ ngon lành … đêm tháng mười hai những cơn gió vẫn khẽ lùa qua khung cửa … ừ thì có một chút lạnh … ừ thì chỉ một chút lạnh mà thôi.
Bình luận truyện