Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ
Quyển 2 - Chương 17
Nơi mật thất gian khổ tìm bằng chứng.
Trong phủ nha, chúng nữ tử kêu oan.
Từ khi nhậm chức ở Khai Phong phủ đến nay, đây là lần đầu tiên Kim Kiền cảm thấy giấc ngủ lại có hương vị ngọt ngào sung sướng đến thế. Tạm thời không bàn đến cái khác, chỉ nói cái đệm giường dưới thân này, chao ơi đến là mềm mại đàn hồi êm ái, so với cái giường trong ký túc xá tập thể của Khai Phong phủ thì ăn đứt gấp hàng nghìn hàng vạn lần. Không thể tưởng tượng được Trần Châu này tuy xa xôi cách trở, ấy thế mà điều kiện trong phòng nghỉ của phủ nha lại thuộc hàng thượng đẳng…
… Trần Châu
Phủ nha?
… An Lạc hầu
Mật thất!
Ôi cha mẹ ơi!
Kim Kiền giật mình bừng tỉnh, nhưng mí mắt vừa mới mở ra, lại hoảng sợ toát mồ hôi lạnh.
Tối đen như mực, giơ tay ra cũng không nhìn thấy ngón.
Kim Kiền thót tim, cố hồi tưởng lại, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhớ ra một sắc đỏ như máu tràn ngập trong mắt… My Gođ! Chẳng lẽ mình ngã từ trên cao xuống, không may đứt mất dây thần kinh thị giác, luôn tiện biến thành nhân sĩ tàn nhưng không phế rồi?!
Kim Kiền liền thấy hốc mắt cay cay:
Lão Bao à lão Bao, tiền bảo hiểm chữa bệnh, tiền bảo hiểm thất nghiệp, tiền bảo hiểm dưỡng lão và tiền quỹ nhà ở của tôi, ngài đừng nghĩ có thể thoái thác được! Hừ hừ, còn cả tiền bảo hiểm thương tật lao động nữa! Nhất định phải bồi thường một lần cho đủ!
Nghĩ đến đây, Kim Kiền vội đưa tay ra sờ soạng khắp trên dưới, kiểm tra xem mình có còn chỗ nào không may bị thương không. Nhưng sờ cả nửa ngày, đừng nói đến gãy xương, đứt gân, mà ngay cả đến xước da cũng không có. Ngược lại tấm đệm dưới người này lại khiến người ta thấy khó hiểu, mềm mềm ấm ấm, chất lượng hảo hạng, tay chạm vào còn thấy phập phồng lên lên xuống xuống, lẽ nào là sản phẩm mới có kèm cả chức năng massage?
Ối?!
Lớp vỏ đại não như bị điện giật, Kim Kiền đột nhiên phản ứng lại đây nào phải cái đệm gì đó đâu, căn bản là thân thể người nào đó bị mình đè lên.
Về phần “người nào đó” này…
Da mặt Kim Kiền giật giật, thầm cầu nguyện: Phật Tổ đại ca, Quan Âm đại tỷ, ngàn vạn lần hãy phù hộ cho con, xin đừng cho người phía dưới này là Tiểu Miêu với tấm thân “ngàn vàng”, nếu không may đúng là “Ngự Miêu” đại nhân, thì cho dù đem toàn bộ tiền bảo hiểm của con ra đền bù sợ là cũng không đủ đâu!
Chỉ là…
Cái màu đỏ như máu trong ấn tượng lúc trước… hình như so với màu sắc quan phục của vị Hộ vệ đại nhân nào đó có chút tương đồng… Ôi ôi, không cần đoán nữa, đệm thịt dưới người này trăm phần trăm là đệm thịt mèo rồi.
Đỉnh đầu đột nhiên truyền đến một tiếng rất khẽ nghe như tiếng rên rỉ, khiến sống lưng Kim Kiền lạnh toát.
Tiêu đời rồi!!! Tiểu Miêu nếu chẳng may bị hủy mất dung nhan, mất tay hoặc mất chân, thì cái đám người ở Khai Phong phủ kia còn không đem mình ra lăng trì hay sao?! Một người hiện đại thuộc hàng quý hiếm như mình, ấy vậy phải hy sinh ở cổ đại, ngay đến cả một thứ đồ cổ cũng chẳng cuỗm được, mình chết không nhắm mắt đâu!
Nghĩ đến đây, Kim Kiền rùng mình, cũng không biết lấy sức lực từ đâu ra, nhổm người tung mình lên, lui ra sau hai bước rồi ngồi xổm xuống, lòng thầm tính toán: Hừ hừ, hiện tại mình không còn nằm trên người Tiểu Miêu nữa cho dù Tiểu Miêu bị thương cũng không thể đổ lên đầu mình được, đến lúc đó mình cứ một mực khẳng định rằng Tiểu Miêu sẩy chân rơi vào hố bẫy, xem ai có thể làm khó được mình nào?!
Trong bóng tối, chợt nghe thấy tiếng thở của người trước mặt vang lên từ nông chuyển sâu, rồi đến thở hắt ra, sau đó mấy tiếng rên rỉ khe khẽ truyền đến, nghe mà khiến tim người ta đập mạnh.
“Triển… Triển đại nhân?” Tiểu Miêu, anh vẫn khỏe đấy chứ?
Tiếng rên đột nhiên ngừng bặt, sau đó âm thanh sang sảng quen thuộc truyền đến: “Kim bổ khoái, ngươi không sao chứ?”.
“Thuộc hạ hết thảy đều không sao cả.” Tôi không việc gì, chỉ cần dung nhan của Tiểu Miêu anh không bị sao thôi…
“Vậy là tốt rồi”, âm thanh ngưng một chút, rồi lại nghe thấy tiếng xé áo vang lên, hòa cùng tiếng thở yếu ớt ngắt quãng, rồi bỗng nghe “xòe” một tiếng, Kim Kiền cảm thây trước mắt sáng bừng lên, bóng hình màu đỏ thẫm hiện ra.
Chỉ thấy Triển Chiêu thân hình thẳng như cán bút, tay cầm đuốc, đứng cách đó không xa nói: “Kim bổ khoái đã không sao rồi, vậy chúng ta phải mau chóng tìm đường thoát ra khỏi đây”.
Ánh lửa lay động chiếu lên khuôn mặt Triển Chiêu khi mờ khi tỏ, đôi mắt sâu đen như mực, sắc môi như giấy.
Lúc này Kim Kiền mới thầm thở phào một cái, vội đứng dậy, gật gật đầu.
Hai người nương theo ánh sáng yếu ớt của mồi lửa, đánh giá địa thế xung quanh mình.
Chỉ thấy trong này trống trải, bốn bức tường cao ngất, thấp thoáng có thể nhìn thấy một cây đèn dầu treo trên tường.
Triển Chiêu bước lên châm lửa vào đèn, trong mật thất nhất thời sáng hẳn lên.
Lại đánh giá tỉ mỉ lần nữa thì thấy căn phòng này, cao không thấy trần, bốn bức tường sừng sững, ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy tối đen một mảnh, ngay đến việc từ chỗ nào rơi xuống cũng không thể phán đoán được.
Kim Kiền nhất thời lòng lạnh đi hơn nửa, thầm nghĩ: Hức hức, thôi rồi, cho dù là Nam hiệp Triển Chiêu thần công cái thế, khinh công vô song, muốn thoát thân khỏi nơi này; e là cũng phải dùng đến hỏa tiễn trợ lực đẩy lên mới ra được.
Lại nhớ đến những gì mình làm trước đó, Kim Kiền lại càng cảm thấy chán chường, thầm nói tiếp:
Bây giờ rơi vào hoàn cảnh này, đều tại mình nhất thời bị lòng tham đưa đẩy, hức hức, cổ nhân nói cái gì nhỉ, người chết vì tiền, chim chết vì mồi! Nhưng mình đến một văn tiền cũng không chôm được mà đã chết queo, quá oan ức… Lại còn làm liên lụy đến một con mèo thượng đẳng… Mất mặt quá đi!
Nghĩ đến đấy, Kim Kiền bất giác ngước lên nhìn Triển Chiêu, chỉ thấy đôi mày lưỡi mác của Triển Chiêu cau lại, đôi môi mỏng mím chặt, dưới ánh lửa càng lộ rõ sắc mặt trắng sương!
Lúc này Kim Kiền mới cảm thấy không ổn, không khỏi thót tim, thầm nghĩ: Chậc chậc, không đúng, rất rất không đúng, Tiểu Miêu cũng là nhân vật đã quá quen với những trường hợp kiểu này rồi, vì sao sắc mặt lại khó coi thế kìa?
Á!
Chẳng lẽ là Tiểu Miêu khi trước bị mình “sàm sỡ”, sau còn làm “đệm thịt”, lúc này lại không có cách nào thoát thân, cho nên cơn giận bộc phát, đang muốn tính sổ, đem mình ra mà rút gân, róc xương, nghiền thành tro bụi?!
“… Kim bổ khoái.”
Kim Kiền đang tưởng tượng đến đoạn bi thảm, mồ hôi lạnh túa ra, bỗng nghe thấy Triển Chiêu trầm giọng gọi một tiếng thì ba hồn bảy vía lập tức bay mất quá nửa, cần cổ theo bản năng ngẩng phắt lên, ngước mắt đáp: “Có thuộc hạ!”.
Nhưng vừa mới ngước lên nhìn thì đám hồn vía còn sót lại của Kim Kiền liền bay sạch không còn một mống.
Chỉ thấy đôi mắt lấp lánh của Triển Chiêu sa sầm xuống đen kịt tựa bầu trời đêm, thăm thẳm không thấy đáy, nhưng lại như có thể xuyên thấu tâm tư của kẻ khác.
Thoáng cái dây thần kinh của Kim Kiền bỗng đứt phựt, lập tức hô lên, lời nói có chút lộn xộn: “Triển… Triển Triển Triển Triển đại nhân, thuộc… thuộc hạ tuyệt không tham lam tài vật trong phủ Hầu gia, thuộc hạ chỉ… chỉ cảm thấy trong mật thất còn có cơ quan khác, thuộc… thuộc hạ… lòng kính ngưỡng của thuộc hạ đối với Triển đại nhân cuồn cuộn như nước sông chảy mãi không ngừng, Triển đại nhân xin hãy bớt giận…”.
“Kim bổ khoái!”, Triển Chiêu trầm giọng, mạnh mẽ cắt ngang những lời thao thao bất tuyệt của Kim Kiền, chầm chậm hít sâu vào một hơi, nói: “Triển mỗ chỉ muốn hỏi, Kim bổ khoái có tìm thấy cơ quan trong mật thất này không?”.
“Hả?”, giọng nói của Kim Kiền nhất thời bị tắc lại, tiêu đi phân nửa, chớp chớp mắt, hồi lâu sau mới phản ứng lại, gật đầu thật mạnh nói: “Không… không vấn đề gì, thuộc hạ nhất định sẽ dốc toàn lực để tìm!”.
Nói rồi, Kim Kiền lập tức bò rạp xuống đất, lỗ tai dán xuống sàn, ngón tay gõ lóc chóc, thân hình chầm chậm di động.
Nhưng gõ cả một lúc lâu, lại chẳng có chút xíu thu hoạch nào. Kim Kiền có chút sốt ruột, trên trán mồ hôi rịn ra, lại nhìn Triển Chiêu, sắc mặt hình như càng khó coi hơn, đột nhiên Triển Chiêu nhìn trả lại, ánh mắt hệt như tuyết tháng Chạp, sương tháng Sáu vậy.
Kim Kiền vô cùng khủng hoảng, lòng nóng như lửa đốt, một lúc lâu cũng không thể tập trung nổi, chỉ có thể bò rạp tại chỗ mà đổ mồ hôi lạnh.
“… Kim bổ khoái”, Triển Chiêu vẫn im hơi lặng tiếng nãy giờ bỗng cất giọng, “chi bằng thử cách khác xem”.
Hả?
Tiểu Miêu quả nhiên nổi tiếng ôn hòa nho nhã trên giang hồ, tính tình dễ chịu thật, dưới cơn thịnh nộ như vậy mà vẫn còn phong độ nhắc nhở mình, cái đứa đầu sỏ gây tai họa này.
Kim Kiền liền lên tinh thần, suy nghĩ sáng suốt hơn, ngước lên tò tò đánh giá bốn xung quanh.
Mặt đất không có cơ quan… Chẹp, còn có tường mà!
Nghĩ vậy, Kim Kiền vội đứng lên, đi đên cạnh tường, dán tai lên bức vách, vừa di chuyển vừa gõ. Bốn bức tường, gồ ghề không bằng phẳng, hình như chỗ nào cũng có thể có cơ quan, nhưng gõ rồi sờ bao nhiêu lâu, vẫn không thấy gì, cho đến khi gõ đến chỗ tường bên cạnh ngọn đèn, mới có thu hoạch. Chỉ thấy trên tường có khe nứt dài, chạy dọc lên tới đỉnh, đó chính là dấu vết của cánh cửa ngầm.
Nhưng Kim Kiền sờ soạng hồi lâu, vẫn không nào mở được cánh cửa ngầm này. Đúng vào lúc Kim Kiền cơ hồ như tuyệt vọng thì khóe mắt liếc thấy ngọn đèn kia, thoắt một tia sáng lóe lên trong đầu.
Mặt tường không có cơ quan… Hừ hừ, còn có ngọn đèn!
Đi vài bước đến trước ngọn đèn, Kim Kiền vươn tay nắm lấy khẽ xoay một cái, chợt nghe “cách” một tiếng, âm thanh đá va vào nhau trầm đục vang lên, chỉ thấy bức tường từ từ chuyển động, lại để lộ ra một đường hầm đen kịt.
Kim Kiền thầm thở phào một tiếng, đưa tay lau mồ hôi trên thái dương, quay đầu khom người chắp tay thi lễ nói: “Triển đại nhân, xin mời đi bên này”.
“Phiền Kim bổ khoái rồi.”
Triển Chiêu khẽ gật đầu, tay cầm mồi lửa cất bước tiến lên, thân hình thẳng như cán bút đi qua Kim Kiền, hướng vào trong đường hầm tối om.
Kim Kiền vội vàng nhấc bước chạy theo sau.
Trong đường hầm ánh sáng mờ mờ, dưới đất ẩm ướt trơn trượt, chỉ dựa vào ánh đuốc yếu ớt trước mặt thực là khó đi.
Kim Kiền đi sau Triển Chiêu, mấy lần trượt chân, suýt ngã. Ngay cả Nam hiệp Triển Chiêu võ công cái thế bước chân cũng có chút không vững.
Hai người gian nan đi một hồi lâu, thông đạo trước mặt dần mở rộng, mặt đường cũng không còn ẩm ướt ươn trượt nữa. Kim Kiền đang thấy may mắn thì không ngờ trước mắt bỗng tối sầm lại, ánh lửa đã tắt, thân hình trước mặt không chút báo trước đột nhiên dừng lại, khiến Kim Kiền đi sau thiếu chút nữa thì đâm sầm vào.
“… Triển đại nhân?”
“Đừng lên tiếng.”
Hử?!
Kim Kiến bối rối, chỉ cảm thấy bóng dáng đỏ thẫm thẳng như cán bút trước mặt bỗng như cứng lại, Cự Khuyết trong tay chầm chậm đưa lên, là tư thế phòng bị cảnh giác khi sắp có địch.
Kim Kiền thót tim, lập tức nhích lại gần Triển Chiêu, ngừng thở, dỏng tai lên cố gắng nghe ngóng.
Trong đường hầm tối đen như mực, khí ẩm ướt lạnh lẽo hôi hám dần dâng lên, thỉnh thoảng có một luồng gió thổi tới, mang theo trong đó tiếng khóc, tiếng nức nở mơ hồ, ngắt quãng từng hồi, như có như không, phiêu đãng vờn quanh, đó chính là âm phong, quỷ khí ngập tràn.
Kim Kiền chỉ cảm thấy lông mao toàn thân dựng đứng cả lên, giật mình thon thót, lạnh run, thầm nghĩ: Nghe… nghe những tiếng này, chẳng lẽ là oan hồn dưới đất cũng muốn chui lên để góp vui?!
My God, có thể đổi ngày khác được không?! Phải để cho tôi thở đã chứ?!
Nghĩ đến đây, Kim Kiền không khỏi có chút nổi xung, da mặt giật giật đang muốn oán trách vài câu để giải tỏa khó khịu trong lòng, thì đột nhiên nghe thấy Triển Chiêu phía trước thấp giọng nói: “Kim bổ khoái, bước theo Triển mỗ”.
Âm thanh tuy trầm nhưng không run, ổn trọng lại kiên định, thân người thẳng như cán bút bình tĩnh tiến lên.
Kim Kiền hơi sửng sốt, lòng không khỏi cảm khái: Chậc chậc, nom Triển đại nhân người ta kìa, quả nhiên là can đảm hơn người, định lực phi thường, với khí độ của Tiểu Miêu cho dù “núi Thái Sơn có đổ sụp ngay trước mắt thì mặt vẫn không đổi sắc”, thực xứng với đôi câu đối, một lời mà gói gọn phẩm hạnh quý báu của Tiểu Miêu trong đó – vế trên: Biết rõ trước mặt có “ma”, vế sau: Đâm đầu chỗ “ma” mà bước! Kèm thêm một bức hoành phi: Không phục không được!
Dựa vào khí thế của danh hiệu “Ngự Miêu” được ngự ban này, hôm nay nhất định mình có thể biến nguy thành an, bình yên qua cửa.
Nghĩ vậy, Kim Kiền lá gan cũng lớn hơn hẳn, theo sau Triển Chiêu bước vào đường hầm âm u, tối đen.
Tiến lên trước theo âm thanh phát ra, càng đi càng cảm thấy đường hầm mở rộng, âm thanh thê lương phía trước cũng ngày một rõ hơn. Không lâu sau, tiếng khóc thê thiết quanh quẩn bên tai, lãng đãng cuốn quanh. Lúc này lại chú ý lắng nghe, mới cảm thấy tiếng khóc thảm thiết đau xót dường như là tiếng khóc của nữ tử, không còn khiến người ta dựng tóc gáy như trước nữa; vả lại tiếng khóc này trùng điệp vang vọng, rên rỉ kéo dài, không giống như do một người phát ra, dường như là vô số người cùng khóc mà hợp thành.
Kim Kiền cũng dừng bước chân theo Triển Chiêu im lặng đứng trong thông đạo, không dám thở mạnh, qua một lát, lại cảm thấy có sự kỳ quái.
Đột nhiên, ánh lửa bừng sáng trước mặt, Triển Chiêu đã thắp sắng mồi lửa trong tay, giơ lên soi rọi bốn phía.
Chỉ thấy bên sườn thông đạo xuất hiện một gian phòng tối, cửa là những chân song bằng gỗ, giống như nhà lao, tiếng khóc đúng là phát ra từ đây.
Mồi lửa chiếu sáng, tiếng khóc nhất thời ngừng bặt, có điều lát sau, lại có mấy tiếng khóc nấc nghẹn từng cơn, tiếp tục truyền ra.
Triển Chiêu bước lên mấy bước, dùng mồi lửa soi sáng căn phòng tối tăm, cùng Kim Kiền đồng thời tiến lên, thăm dò xem xét.
Vừa mới nhìn, Kim, Triển hai người không khỏi cả kinh.
Chỉ thấy sau chấn song, trong căn phòng tối tăm, lờ mờ hiện lên vô số bóng người, dựa vào âm thanh, vóc người mà phán đoán hẳn là một nhóm nữ tử.
“Các người là ai? Vì sao lại ở đây?”, Triển Chiêu đứng trước chấn song hỏi.
Chúng nữ tử vốn thấy có người đến trước phòng giam đã kinh sợ không ít, có người lui hết vào một chỗ, tiếng khóc dồn nén ứ nghẹn. Lúc này nghe thấy Triển Chiêu hỏi, tiếng nức nở nhất thời ngừng bặt, trong một thoáng, không có âm thanh nào phát ra.
Qua một lát, mới có một giọng nữ yếu ớt truyền ra: “Các người là ai? Không phải đến để giết chúng tôi chứ?”.
“Các vị cô nương không cần hoảng sợ, hai chúng tôi là quan sai, thuộc hạ của Bao đại nhân ở Khai Phong phủ.”
“Bao đại nhân… Là Bao đại nhân phái người đến cứu chúng ta!”
Lập tức có mấy nữ tử chạy đến cửa phòng giam, tay nắm chặt lấy chân song bằng gỗ, kinh hô: “Trời cao phù hộ, cuối cùng cũng có người tới cứu chúng ta rồi!”.
“Hai vị quan lão gia, cầu xin các vị, hãy cứu chúng tôi, hãy cứu chúng tôi…”
Kim Kiền định thần nhìn kỹ, nhất thời hít vào một luồng khí lạnh, bất giác lùi lại hai bước.
Chỉ thấy các nữ tử này, búi tóc rối tung, y phục tán loạn, hai má hõm xuống, mặt xanh như tàu lá, đôi mắt trũng sâu, ánh mắt lờ đờ nhìn về phía trước, mới trông thực bảy phần giống ma, ba phần giống người.
Cái… cái con cua con này là quỷ hút máu à? Sao có thể đem tình nhân mình bao nuôi biến thành dáng vẻ này?
Triển Chiêu thân hình hơi cứng lại, đưa mồi lửa trong tay cho Kim Kiền, ra dấu Kim Kiền lùi ra sau mấy bước rồi nói với ác nữ tử trong lao: “Xin hãy lui lại vài bước”.
Đợi đến khi mấy nữ tử kia lùi sâu vào trong lao, Triển Chiêu mới chầm chậm rút Cự Khuyết ra, ánh kiếm lóe lên Cự Khuyết chém xuống, những chấn song trước mặt đều đứt đoạn, để lộ cửa ra.
Chợt nghe một tràng những tiếng hô kinh ngạc vui mừng xen lẫn nức nở vang lên trong lao.
“Nơi này không thể ở lâu, các cô nương mau theo tại hạ rời đi.”
Triển Chiêu tra Cự Khuyết vào vỏ, trầm giọng nói với chúng nữ tử trong lao.
Các nữ tử nghe vậy liền vội vàng nối đuôi nhau bước ra khỏi lao, Kim Kiền đứng một bên thầm đếm, phát hiện trong lao giam giữ đến mười mấy nữ tử.
Triển Chiêu thấy số nữ tử bị giam đã bước ra hết, liền quay người ra lệnh cho Kim Kiền: “Triển mỗ đi trước mở đường, các vị cô nương theo sau. Kim bổ khoái, phiền bổ khoái đi sau cùng bọc hậu”.
“… Thuộc hạ tuân lệnh”, mí mắt Kim Kiền giật giật, không tình nguyện đáp.
Hừ hừ, Nam hiệp đại nhân ngài võ công cái thế, kinh qua trăm trận, nhạy bén hơn người, đi trước mở đường thì cho dù có cạm bẫy, hay ám tiễn, e là cũng không thể làm Tiểu Miêu ngài bị thương dù chỉ là mảy may. Nhưng để tôi cái đứa gà mờ chả có tí võ công nào đi sau bọc hậu… nếu nhỡ chẳng may có tình huống ngoài ý muốn phát sinh trong thông đạo này, thì cái đứa đi sau chót há chẳng phải sẽ thành vật hy sinh sao… Hừ hừ, con mèo này quả nhiên là vẫn rất ghi hận chuyện lúc nãy!
Triển Chiêu nghe thấy Kim Kiền đáp lời, liền lập tức quay người dẫn đầu, tay cầm mồi lửa tiếp tục đi về phía trước. Chúng nữ tử bám theo sát gót, những tiếng nức nở cố kìm nén lãng đãng mơ hồ quấn quanh, Kim Kiền bất đắc dĩ đi sau chót, nương theo ánh lửa chập chờn lờ mờ mới miễn cưỡng bước thấp bước cao đi về phía trước.
Đoàn người không biết đã đi được bao lâu, chỉ cảm thấy trong không khí mùi tanh hôi nồng nặc từ từ tan đi, từng cơn gió lạnh luồn vào thông đạo, họ cứ đi về trước, rồi cảm thấy mặt đất dưới chân dần trở nên dốc hơn, hệt như đang bò lên vậy, không lâu sau, liền cảm thấy gió lạnh mang theo không khí tươi mát trong lành lướt qua.
Đột nhiên nghe thấy có người phía trước kinh ngạc hô lên, đoàn người nhất thời xôn xao hẳn lên, ai nấy đều ra sức đi nhanh hơn, vội vàng chạy về trưóc.
Kim Kiền cũng vui mừng khôn tả, vội chạy theo mọi người.
Con đường trước mặt dần dần hiện lên một cách rõ ràng, Kim Kiền liền cảm thấy có cơn gió đêm mát lành sảng khoái lướt qua mặt, trước mắt như mở rộng ra. Định thần nhìn kỹ, phía trước cây cối rậm rạp, từng bụi từng bụi, cỏ cao quá đầu, xa xa là rừng núi u tịch, cổ thụ vươn tới trời, ngẩng đầu lên nhìn, trăng sáng vằng vặc treo giữa không trung, mây nhẹ vờn quanh, đúng là: Trăng chuyển theo núi biếc, u tịch giữa biển mây[4] .
[4] Hai câu thơ này được lược trích từ bài “Nguyệt dạ giang hành ký Thôi viên ngoại Tông Chi” cùa Lý Bạch.
Kim Kiền ngẩn người tại chỗ hồi lâu, ra sức chớp chớp mắt, lúc này mới phản ứng lại, bất giác hốc mắt ươn ướt, hít sâu một hơi, cảm thấy tâm tình khoan khoái, vui vẻ thoải mái, lòng dễ chịu khó thốt nên lời:
Cảm tạ Đức chúa Jesus, cảm tạ Thánh Ala, cảm tạ Thượng đế, cảm tạ Phật Tổ cùng các vị thần phật đại nhân không biết tên khác, cảm tạ các vị đã giúp chúng con, rốt cuộc cũng cho con thoát khỏi bể khổ, được lên trên trời!
Về phần chúng nữ tử được cứu ra, tất cả đều phủ phục xuống đất quỳ lạy, mừng vui khôn xiết khóc nức nở, cơ hồ như quá đỗi sung sướng không biết nói gì hơn.
Kim Kiền bùi ngùi xúc động một phen, lúc này mới cảm thấy có chút không ổn, thầm thắc mắc: Đang lúc mừng vui thế này, sao không thấy Tiểu Miêu nhỉ?
Nghĩ vậy, Kim Kiền vội xem xét bốn xung quanh, quay đầu nhìn thì thoáng thấy bóng dáng áo đỏ thẳng tắp đứng phía sau mọi người, thấy Kim Kiền đang dáo dác ngó xung quanh mới chầm chậm mở miệng: “Kim bổ khoái đừng lo, nơi này không có thủ vệ canh giữ”.
Kim Kiền theo tiếng nhìn qua bỗng giật thót tim.
Lúc trước trong thông đạo tối tăm, dưới ánh sáng mờ mờ bất định của mồi lửa chỉ thấy sắc mặt Triển Chiêu khó coi đến cực điểm. Còn bây giờ dưới ánh trăng trong vắt, sáng tựa ngọn đèn, nhìn Triển Chiêu lần nữa mới cảm thấy rất rất không ổn.
Chỉ thấy Triển Chiêu hai mắt sáng như sao, đen như mực, sâu không thấy đáy; tản mác ra tia nhìn lạnh lẽo, lại nhìn khuôn mặt, sắc mặt như phủ sương, môi tựa tuyết phủ, mồ hôi lấm tấm trên gương mặt anh tuấn. Nhưng bóng dáng đỏ thẫm ấy lại thẳng như thân tùng, vững vàng tựa núi cao.
Kim Kiền bỗng thấy một dự cảm không lành bao trùm, cảm giác tình huống bây giờ tựa như đã từng gặp rồi.
“Triển… Triển đại nhân…”, Kim Kiền định bước đến hỏi mấy câu chẳng ngờ phía sau vang lên một tràng những tiếng khóc tiếng hô, nhất thời hoảng hốt.
“Đa tạ ơn cứu mạng của hai vị quan gia!”
Quay nhìn thì thấy mười mấy nữ tử nhất tề quỳ xuống trước mặt họ, khom người cúi lạy dập đầu, những tiếng khóc lóc, hô hoán vang lên không ngừng.
Kim Kiền nào dám nhận đại lễ như thế này của cổ nhân, vội vàng lùi ra sau mấy bưỏc, đến bên cạnh Triển Chiêu, núp bóng quan lớn.
Chợt nghe Triển Chiêu sang sảng cất tiếng: “Các vị cô nương, các cô là ai, vì sao lại bị giam cầm trong thông đạo?”.
Những lời này vừa thốt ra, chúng nữ tử lại khóc không thành tiếng, hồi lâu sau mới có vài nữ tử nức nở đáp:
“Chúng tôi đều bị An Lạc hầu cưỡng đoạt bắt tới đây.”
“Chúng tôi vốn đều bị giam cầm trong Nhuyễn Hồng đường, nhưng mấy ngày trước không biết vì sao vô cớ lại bị nhốt vào trong mật đạo, cầm tù đến nay.”
“Nếu hai vị quan gia không tới cứu, thì e rằng chúng tôi đến chết cũng không thoát ra được…”
Lời còn chưa dứt, lại một trận khóc lóc thê lương vang lên.
Triển Chiêu cau mày nói: “Các vị cô nương đừng lo, bây giờ theo tại hạ về phủ nha Trần Châu, những oan khuất các vị phải chịu đựng sẽ có Bao đại nhân đứng làm chủ”.
Chúng nữ tử nghe vậy tất nhiên rất vui mừng vội vàng khấu đầu cảm tạ: “Đa tạ quan gia…”.
Triển Chiêu khẽ gật đầu, rồi hỏi hai nữ tử quen thuộc với địa hình Trần Châu, liền xác định được nơi này chính là ngoại thành Trần Châu, sau đó hỏi rõ phủ nha ở hướng nào, mới dẫn mọi người khởi hành, thẳng hướng về phía phủ nha Trần Châu.
Chỉ là khi Triển Chiêu dẫn đầu mọi người khởi hành, nhất thời kéo theo một tràng âm thanh hít khí lạnh.
Quan bào đỏ thẫm sau lưng Triển Chiêu không biết bị vật gì rạch nát, chất vải vốn phẳng phiu giờ đây đã sờn rách te tua tơi tả, miễn cưỡng lắm mới còn dính trên người, nếu không phải quan phục đằng trước còn bình thường, cố định lại đám vải rách phía sau, thì sợ rằng quan phục sau lưng đã sớm tuột xuống rồi.
Kim Kiền giật mình, thầm nghĩ: Trách nào sắc mặt Tiểu Miêu lại khó coi như vậy, thì ra là bởi áo mình rách nát hết rồi nên thẹn thùng đây mà.
Lại ngó chúng nữ tử xung quanh đang trợn mắt há mồm, Kim Kiền không khỏi thầm tặc lưỡi: Chậc chậc, Tiểu Miêu à, y phục của anh bị rách mà chả chịu nói sớm, dù gì tôi cũng có thể cởi áo ngoài cho anh mượn đỡ, chí ít cũng ; không để cảnh xuân lộ ra ngoài như lúc này, khiến cho người ngoài hưởng lợi.
Có điều, may mà vạt áo phía dưới bộ quan phục của Tiều Miêu vẫn còn lành lặn, nếu không cứ nhìn bộ dáng như hùm như hổ của đám nữ tử này, chẳng phải sẽ đem “con mèo trấn phủ” của Khai Phong phủ ra ăn sống nuốt tươi luôn sao?
Mà nói đi cũng phải nói lại, y phục của Tiểu Miêu bị rách từ bao giờ nhỉ? Thật là kỳ lạ…
Kim Kiền vừa thầm ca thán vừa đi theo mọi người, dự cảm không lành vẫn lởn vởn trong lòng kia lại vô tình bị xem nhẹ.
Đến khi đoàn người về đến thành Trần Châu thì trăng đã lặn sao cũng thưa thớt rồi, phía đằng đông như sắp thức tỉnh.
Đến đầuphố của phủ nha, từ xa đã thấy Trương Long, Triệu Hổ hai vị Hiệu úy bộ dạng cứ như nhặng mất đầu, kiến bò trên chảo nóng, đang đi vòng vòng quanh cửa nha môn. Hai người vừa thấy đoàn của Triển Chiêu, nhất thời vui mừng ra mặt, vội vàng chạy tới.
“Triển… Triển đại nhân, cuối cùng ngài cũng về rồi!”, Trương Long vẻ mặt mừng rỡ, giọng nói ồm ồm lúc bình thường giờ đây lại có hơi khàn khàn.
“Triển đại nhân… ngài đã đi đâu? Chúng thuộc hạ về rồi… mà ngài vẫn chưa về, chúng thuộc hạ… chúng thuộc hạ… Bao đại nhân… còn cả Công Tôn tiên sinh đều lo lắng muốn chết… Bao đại nhân còn nói, nếu sáng mai ngài vẫn chưa quay về, đại nhân sẽ đích thân tới phủ An Lạc hầu để đòi người…”, Triệu Hổ lắp ba lắp bắp hồi lâu mới nói xong một câu hoàn chỉnh, vừa nói vừa đưa ống tay áo lên lau khóe mắt, nhìn lại lần nữa thì hốc mắt của cái vị đường đường là Hiệu úy lục phẩm này đỏ lên có chút quái dị.
“Triển mỗ đã khiến đại nhân và các vị huynh đệ lo lắng rồi…”, Triển Chiêu khẽ chắp tay, giọng nói sang sảng hơi trầm xuống, ”Triển mỗ phải vào phủ phục mệnh với đại nhân phiền hai vị huynh đệ đưa các vị cô nương này vào trong, họ đều là những nhân chứng quan trọng”.
“Thuộc hạ tuân lệnh.”
Trương Long, Triệu Hổ vội chắp tay ôm quyền đáp, sau đó lập tức dẫn chúng nữ tử và Triển Chiêu đi vào phủ nha.
Kim Kiền đi theo sau cùng, lòng vô cùng khó chịu, thầm nghĩ:
Này này này, coi tôi là vô hình, là không khí à?! Tiểu Miêu chẳng qua chỉ là đi một đêm không về thôi, xem đi trên dưới Khai Phong phủ đã thành cái bộ dạng nóng ruột nóng gan rồi đấy… Nghĩ đến mình mà coi, đường đường một người hiện đại, cả một đêm vào sinh ra tử, thập tử nhất sinh, hy sinh cao cả như vậy mà ngay đến bữa sáng cũng không chuẩn bị cho là thế nào? Khinh người quá đáng rồi đấy!
“Kim bổ khoái, mời theo Triển mỗ vào phục mệnh với đại nhân.”
Triển Chiêu đi được mấy bước, thấy Kim Kiền vẫn chưa đuổi kịp, không khỏi quay đầu ra lệnh.
Trương Long, Triệu Hổ dường như lúc này mới ý thức đến sự tồn tại của Kim Kiền, vội nói: “Kim bổ khoái cũng bình yên vô sự, tốt quá rồi”.
Kim Kiền kéo da mặt banh sang hai bên, vừa mới định cảm ơn mấy câu đầy ý tứ của họ thì bỗng nghe thấy Trương Long, Triệu Hổ kinh ngạc hô lên một tiếng: “Triển đại nhân, lưng của ngài?!”.
“Không có gì đáng ngại”, Triển Chiêu khẽ mỉm cười, bình thản nói.
“Nhưng…”
“Triển mỗ còn phải cùng Kim bổ khoái vào phục mệnh với đại nhân, các vị cô nương này xin phiền hai vị.”
“… Vâng”, Trương Long, Triệu Hổ nhìn nhau một cái, trầm mặc gật đầu.
Kim Kiền thấy sắc mặt sầm sì của hai đại Hiệu úy, tâm tình bỗng tốt lên, thầm nghĩ:
Hừ hừ, hai đại kim cương này nhất định là đang buồn thương vô hạn cho “cảnh xuân” của Tiểu Miêu bị người ta lén dòm hết rồi… Chậc chậc, may ghê, được dịp nhìn hai đại kim cương đồng thời đen mặt, cũng coi như một thu hoạch lớn…
Mọi người đi vào phủ nha Trần Châu, Trương Long, Triệu Hổ dẫn chúng nữ tử đi vào sảnh bên, chờ Bao đại nhân truyền gọi; Triển Chiêu, Kim Kiền hai người trực tiếp đi thẳng vào phòng khách, phục mệnh với Bao đại nhân.
Trong sảnh có bốn người, Bao đại nhân ngồi chính giữa Công Tôn tiên sinh đứng bên, Vương Triều, Mã Hán canh giữ hai bên sảnh. Bốn người vừa thấy Triển, Kim mắt liền sáng lên, sắc mặt tràn ngập vẻ vui mừng.
“Triển hộ vệ! Kim bổ khoái!”, Bao đại nhân cơ hồ như đứng thẳng người lên, sự mừng rỡ, nét mặt vui vẻ, tất cả đều bộc lộ trong lời nói.
“Đại nhân, thuộc hạ phục mệnh chậm trễ, xin đại nhân giáng tội”, Triển Chiêu khẽ ôm quyền, sang sảng nói.
Kim Kiền cũng ôm quyền thi lễ bên cạnh.
“Bình an trở về là tốt rồi, bình an trở về là tốt rồi!”
Bao đại nhân chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, gương mặt mang nét cười, ngồi xuống trở lại, khoát tay nói.
“Triển hộ vệ, Kim bổ khoái, hai người đi chuyến này bặt vô âm tín, thực khiến mọi người nóng ruột”, Công Tôn tiên sinh cũng thở phào một hơi, vuốt râu nói.
“Triển đại nhân, ngài bình an trở về là tốt rồi”, Vương Triều, Mã Hán lại càng kích động vạn phần.
“Đã phiền các vị phải lo lắng”, Triển Chiêu vội ôm quyền nói.
“Không sao, không sao, chỉ cần hai người bình an trở về là tốt rồi”, Công Tôn tiên sinh gật gật đầu, nét vui mừng tràn ngập khuôn mặt.
Bao đại nhân đánh giá hai người một lát mới dần thu lại nét vui mừng trên mặt, nghiêm nghị nói: “Hai người lần này đến phủ Hầu gia có thu hoạch gì không?”.
Triển Chiêu lập tức thẳng người lên, đem những chuyện tai nghe mắt thấy trong phủ Hầu gia nhất nhất bẩm báo.
Bao đại nhân nghe xong, đôi mắt bất giác cau chặt, cặp mắt phượng hơi nheo lại, ngưng một chút lại hỏi: “Triển hộ vệ, chúng nữ tử trong lời hộ vệ đang ở sảnh bên đợi sao?”.
“Đúng vậy.”
“Tốt!”, Bao đại nhân cao giọng hô, “Vương Triều, Mã Hán, lập tức truyền họ vào đây.”
“Thuộc hạ tuân lệnh!”
Vương Triều, Mã Hán ôm quyền nhận lệnh rảo bưóc đi ra, không lâu sau thì cùng Trương Long, Triệu Hổ đưa nhóm nữ tử kia vào phòng khách.
“Dân nữ bái kiến Bao đại nhân!”
Chúng nữ tử vừa thấy Bao đại nhân hai mắt đều đẫm lệ, lập tức quỳ sụp xuống, có mấy người còn nước mắt ròng ròng khóc mãi không ngừng.
“Nơi này không phải là công đường, đứng dậy cả đi”, Bao đại nhân thấy dáng vẻ thê thảm của chúng nữ tử như vậy, bất giác khẽ thở dài, chầm chậm lên tiếng.
“Tạ đại nhân”, lúc này chúng nữ mới từ từ đứng dậy.
Bao đại nhân nhìn một vòng, hỏi: “Bản phủ hỏi các ngươi vì sao các ngươi lại ở trong mật thất của phủ An Lạc hầu?”.
Những lời này vừa thốt ra, các nữ tử mới ngừng khóc lại bắt đầu lệ tuôn nhạt nhòa, khóc nấc lên đến khó có thể trả lời.
Một hồi sau, mới có một nữ tử chầm chậm bước lên, nức nở đáp:
“Vậy vì sao lại ở trong phủ An Lạc hầu?”
“Bẩm đại nhân, chúng dân nữ cũng không biết, chỉ là mấy ngày trước không biết vì sao, người của An Lạc hầu lại cưỡng ép đưa toàn bộ chúng dân nữ rời khỏi Nhuyễn Hồng đường, sau đó lại giam cầm trong mật thất. Nếu… nếu không có hai vị quan gia này đến cứu, e là chúng dân nữ… chúng dân nữ sẽ phải chết ở đó…”
Nói rồi, lại cúi đầu nước mắt giàn giụa.
Mọi người trong sảnh nghe xong đều thầm lắc đầu, lòng vừa chua xót vừa tức giận. Chua xót vì, những nữ tử thanh xuân như thế lại phải chịu những hành động bạo ngược, trải bao cay đắng đến vậy; tức giận vì, An Lạc hầu ỷ vào thân phận hoàng thân quốc thích của mình mà muốn làm gì thì làm, những hành vi ác độc đó thật khiến người và trời cùng căm phẫn.
Ngưng một chút, Bao đại nhân lại hỏi: “Vậy trong Nhuyễn Hồng đường chỉ có mấy người khác ngươi thôi sao?”
Chúng nữ tử nghe đến câu hỏi này, đều im lặng không đáp, hầu hết đều khẽ lắc đầu biểu thị ý không biết, Nữ tử bước ra khỏi hàng kia ngưng một lát, mới nói: “Không chỉ có thế, An Lạc hầu cưỡng đoạt không ít nữ tử để thỏa thú vui đùa của mình, mấy năm gần đây sợ rằng phải ba trăm có dư”.
“Cái gì?!”
Mọi người trong sảnh nghe vậy đều kinh hoàng thất sắc.
Bao đại nhân cơ hồ vỗ bàn đứng phắt dậy, mi mày dựng ngược, nộ khí đằng đằng;
Công Tôn tiên sinh hơi biến sắc, cau mày không nói;
Tứ đại Hiệu úy nắm chặt tay, các khớp xương kêu rắc rắc;
Triển Chiêu lưng thẳng như cán bút hơi run lên, Cự Khuyết trong tay kêu lạch cạch không ngừng.
Kim Kiền da mặt giật giật, thầm nghĩ: Con cua con này cũng khoa trương quá đi, nghĩ xem hoàng đế cũng chỉ có tam cung, lục viện, bảy mươi hai phi tần, bấm tay nhẩm tính cũng chỉ có gần trăm, nhưng hắn chẳng qua chỉ là hầu gia tọa trấn một phương, vậy mà dám nuôi đến ba trăm nhân tình lẽ nào muốn quyết hơn thua với thiên tử đương triều?
Bao đại nhân ngưng một chút, lại ngồi xuống, chậm rãi cất tiếng: “An Lạc hầu cưỡng đoạt nhiều nữ tử như vậy, vì sao ngươi lại biết?”.
Nữ tử kia nghe vậy, lại khom người quỳ xuống, khóc nói: “Bẩm đại nhân, dân nữ tên là Xuân Oanh từng phụ trách quản lý trong Nhuyễn Hồng đường, cho nên đối với số lượng các cô gái bị đưa vào đó cũng biết được một chút”.
Bao đại nhân hơi cau mày: “Vậy những nữ tử khác đâu rồi?”.
“Bẩm Bao đại nhân, có người bị hành hạ cho đến chết, có người thì không biết tung tích, những người khác sau khi bị chuyển vào phủ của An Lạc hầu cũng đều bị chuyển đi hết. Cuối cùng chỉ còn lại mười mấy người chúng dân nữ.”
Trong một thoáng, cả phòng khách chìm trong yên lặng, mọi người không ai nói gì.
“Trương Long, Triệu Hổ, đưa họ xuống, để họ nghỉ ngơi thật tốt, đến ngày mai thăng đường làm chứng”, Bao đại nhân trầm ngâm hồi lâu mới chau mày ra lệnh.
Chúng nữ tử khấu đầu, rồi theo hai vị Hiệu úy rời đi. Thoắt cái trong phòng trở nên trống trải hẳn, lại càng tĩnh lặng.
Cuối cùng, vẫn là Công Tôn tiên sinh lên tiếng phá vỡ không trí trầm mặc: “Triển hộ vệ, Kim bổ khoái lần này có thể tìm được nhân chứng đắc lực như vậy, công lao thực không thể bỏ qua”.
Triển Chiêu nghe xong liền vén vạt áo lên quỳ một gối xuống, trầm giọng nói: “Thuộc hạ thất trách, chưa thể đưa được Hoàng thị, Thu Nương về, mong đại nhân trách phạt!”
Kim Kiền thấy thế nhất thời mồ hôi lạnh túa ra đầy đầu, vội vàng nối gót quỳ ngay sau, ôm quyền không nói thầm nghĩ: Mình thế nào lại quên mất, lần này mặc dù mang về được một nhóm nhân chứng, nhưng nhiệm vụ lão Bao giao phó lại chưa hoàn thành, nếu lão Bao trách cứ, há chẳng phải là đại sự không ổn sao! Chậc chậc, Tiểu Miêu quả nhiên thông minh, hiểu được việc trước tiên phải xin trách phạt thẳng thắn nhận tội thì được hưởng khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị, như thế này, lão Bao sẽ không phạt nặng.
Bao đại nhân thấy hai người quỳ xuống, vội nói: “Triển hộ vệ, Kim bổ khoái mau mau đứng lên”.
Kim Kiền thầm thở phào một hơi, y lời cùng Triển Chiêu đứng dậy.
Chỉ thấy Bao đại nhân khẽ lắc lắc đầu nói: “Hai người thì có tội gì? Không những vô tội, ngược lại còn có công”.
Công Tôn tiên sinh cũng tiếp lời nói: “Triển hộ vệ có chỗ không biết rồi, Vương Triều, Mã Hán đã tìm được Hoàng thị trong phủ của An Lạc hầu, chỉ là Hoàng thị đã không cách nào lên công đường làm chứng được nữa. Nếu không phải Triển hộ vệ và Kim bổ khoái đưa mấy nhân chứng kia về, e là án của An Lạc hầu còn phải kéo dài thêm mấy ngày”.
Triển Chiêu, Kim Kiền nghe xong đều sửng sốt.
“Nếu đã tìm được Hoàng thị, cớ sao lại không thể lên công đường làm chứng?”, Triển Chiêu không rõ hỏi lại.
Công Tôn tiên sinh khẽ thở dài một tiếng, nói: “Hoàng thị không biết bị ép uống loại thuốc gì, hiện giờ đã trở nên ngơ ngẩn, thần trí mơ màng, nói năng lung tung, hệt như người điên, như thế sao có thể lên công đường làm chứng?”.
“Lẽ nào lại là An Lạc hầu?”
Công Tôn tiên sinh trầm mặc gật đầu, không nói tiếp.
Triển Chiêu co chặt hai tay, mu bàn tay nổi gân xanh, Cự Khuyết bị siết chặt đến nỗi vang lên cạch cạch.
Kim Kiền cũng sầm mặt, thầm nghĩ: Con cua con này quả nhiên thủ đoạn tàn độc, công phu hại người phải xưng là đệ nhất. Rõ ràng chỉ cần giết người diệt khẩu là xong, nhưng lại muốn hành hạ tra tấn người ta thành như vậy, tám phần là tâm lý bệnh hoạn rồi.
Bao đại nhân thấy thế, khe khẽ thở dài nói: “Triển hộ vệ cùng Kim bổ khoái vất vả cả đêm rồi, hẳn là mệt mỏi vạn phần, nên lui xuống nghỉ ngơi trước đi”.
Kim Kiền nghe xong cả mừng, đang định tiến lên tạ ơn rồi lui xuống, chẳng ngờ Triển Chiêu lại nhanh hơn, bước lên một bước, cao giọng nói: “Đại nhân, nhân chứng, vật chứng vụ án của Trương Tụng Đức vẫn chưa đầy đủ, thuộc hạ nguyện…”.
“Triển hộ vệ!”, đôi mày của Bao đại nhân dựng lên trầm giọng nói: “Lẽ nào ngay cả mệnh lệnh của bản phủ cũng không nghe?”.
“Thuộc hạ…”
Công Tôn tiên sinh bên cạnh khẽ lắc đầu, trên khuôn mặt nho nhã thoáng hiện lên ý cười: “Triển hộ vệ không cần lo lắng, đại nhân đã lệnh cho bốn người Vương Triều, Mã Hán, Trương Long, Triệu Hổ đi tìm chứng cứ rồi, lẽ nào Triển hộ vệ còn không tin được bốn người họ?”.
“… Thuộc hạ không có ý này.”
“Nếu đã không có ý đó, vậy còn không đi xuống nghỉ ngơi?!”, Bao đại nhân đứng thẳng dậy, lộ ra tư thế cùng quan uy bức người, nói.
Kim Kiền bên cạnh thầm cười trộm, mắt thấy cái người đường đường là Ngự tiền tứ phẩm hộ vệ, vẻ mặt không nguyện khom người thi lễ, chầm chậm cung kính đi giật lùi ra phía cửa phòng khách.
Hành động này khiến tất cả đều sửng sốt.
Hành động này nếu là người khác làm thì bình thường, nhưng lại do Triển Chiêu làm, thực vô cùng không ổn.
Nên biết Triển Chiêu xuất thân từ giang hồ, hào khí ngất trời, tuy đã gia nhập cửa quan đi theo Bao đại nhân, nhưng một thân quan phục sao có thể che lấp nổi cốt khí ngạo nghễ ngang tàng. Bình thường Triển Chiêu đối với Bao đại nhân rất cung kính hữu lễ, nhưng cũng tuyệt không thể làm ra hành động đi giật lùi ra cửa mà chỉ có bọn nô tài mới làm. Giờ đây hành động này không thể không khiến người khác nghi ngờ.
Bao đại nhân đưa mắt một cái, Công Tôn tiên sinh lập tức cao giọng nói: “Triển hộ vệ khoan đã”.
Thân hình Triển Chiêu cứng lại, ôm quyền nói: “Tiên sinh còn có gì giao phó?”.
“Triển hộ vệ có thể xoay người lại không?”
“…”
“Triển hộ vệ?”, giọng nói nho nhã hơi cao lên.
Triển Chiêu lưng vẫn thẳng như cây tùng, chẳng hề có chút cử động nào.
Kim Kiền ở một bên nín nhịn khổ sở, chỉ cảm thấy ruột non ruột già, thêm cả ruột thừa nữa, tất cả đều xoắn lại thắt lại thành nơ bướm, nhưng sống chết gì cũng không dám cười tiếng.
Chậc chậc, nhất định là Tiểu Miêu cảm thấy trang phục hở lưng như vậy quá kinh hãi thế tục, cho nên mới ngại ngùng như thế.
Công Tôn tiên sinh khẽ lắc đầu, chầm chậm bước lên đi vòng ra sau lưng Triển Chiêu quan sát. Cái nhìn này nhất thời khiến vị bạch diện nho sinh của Khai Phong phủ sắc mặt đen đi quá nửa, giọng nói cũng trầm xuống: “Triển hộ vệ, theo tại hạ về phòng một chuyến”.
“Công Tôn tiên sinh, Triển mỗ chẳng qua…”
“Triển hộ vệ!”, âm thanh lại lần nữa cao vút lên.
Bao đại nhân cũng sa sầm mặt, nói: “Triển hộ vệ hãy theo Công Tôn tiên sinh đi một chuyến đi”.
“… Thuộc hạ tuân lệnh.”
Triển Chiêu cứng ngắc ôm quyền, quay người theo Công Tôn tiên sinh về sương phòng.
Chậc chậc, xem ra là do y phục của Tiểu Miêu không chỉnh tề, làm tổn hại tới hình tượng của Khai Phong phủ, Công Tôn Trúc Tử chắc là muốn bổ sung thêm một khóa “giáo dục nhân viên” cho Tiểu Miêu… Haizz, Triển đại nhân, thuộc hạ lực bất tòng tâm, ngài hãy tự cầu phúc cho mình đi nhé.
“Kim bổ khoái!”
Hả?!
Kim Kiên nhất thời trợn tròn đôi mắt nhỏ dài, nhìn chăm chăm vào Công Tôn Trúc Tử ở phía cửa.
“Bố khoái cũng đi cùng.”
Mặt Kim Kiền liền co dúm lại thành cái bánh bao nhân thịt.
Không… không phải chứ, mình cũng có phần? Hừ hừ, sớm biết phải tiếp nhận ma âm xuyên tai của Công Tôn Trúc Tử, nhất định mình sẽ vì nghĩa diệt thân, cho dù có bị gió lạnh thổi tới chết, cũng phải cởi áo ra che chắn toàn thân cho Triển đại nhân, bảo vệ Triển đại nhân chu toàn!!!
Trong phủ nha, chúng nữ tử kêu oan.
Từ khi nhậm chức ở Khai Phong phủ đến nay, đây là lần đầu tiên Kim Kiền cảm thấy giấc ngủ lại có hương vị ngọt ngào sung sướng đến thế. Tạm thời không bàn đến cái khác, chỉ nói cái đệm giường dưới thân này, chao ơi đến là mềm mại đàn hồi êm ái, so với cái giường trong ký túc xá tập thể của Khai Phong phủ thì ăn đứt gấp hàng nghìn hàng vạn lần. Không thể tưởng tượng được Trần Châu này tuy xa xôi cách trở, ấy thế mà điều kiện trong phòng nghỉ của phủ nha lại thuộc hàng thượng đẳng…
… Trần Châu
Phủ nha?
… An Lạc hầu
Mật thất!
Ôi cha mẹ ơi!
Kim Kiền giật mình bừng tỉnh, nhưng mí mắt vừa mới mở ra, lại hoảng sợ toát mồ hôi lạnh.
Tối đen như mực, giơ tay ra cũng không nhìn thấy ngón.
Kim Kiền thót tim, cố hồi tưởng lại, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhớ ra một sắc đỏ như máu tràn ngập trong mắt… My Gođ! Chẳng lẽ mình ngã từ trên cao xuống, không may đứt mất dây thần kinh thị giác, luôn tiện biến thành nhân sĩ tàn nhưng không phế rồi?!
Kim Kiền liền thấy hốc mắt cay cay:
Lão Bao à lão Bao, tiền bảo hiểm chữa bệnh, tiền bảo hiểm thất nghiệp, tiền bảo hiểm dưỡng lão và tiền quỹ nhà ở của tôi, ngài đừng nghĩ có thể thoái thác được! Hừ hừ, còn cả tiền bảo hiểm thương tật lao động nữa! Nhất định phải bồi thường một lần cho đủ!
Nghĩ đến đây, Kim Kiền vội đưa tay ra sờ soạng khắp trên dưới, kiểm tra xem mình có còn chỗ nào không may bị thương không. Nhưng sờ cả nửa ngày, đừng nói đến gãy xương, đứt gân, mà ngay cả đến xước da cũng không có. Ngược lại tấm đệm dưới người này lại khiến người ta thấy khó hiểu, mềm mềm ấm ấm, chất lượng hảo hạng, tay chạm vào còn thấy phập phồng lên lên xuống xuống, lẽ nào là sản phẩm mới có kèm cả chức năng massage?
Ối?!
Lớp vỏ đại não như bị điện giật, Kim Kiền đột nhiên phản ứng lại đây nào phải cái đệm gì đó đâu, căn bản là thân thể người nào đó bị mình đè lên.
Về phần “người nào đó” này…
Da mặt Kim Kiền giật giật, thầm cầu nguyện: Phật Tổ đại ca, Quan Âm đại tỷ, ngàn vạn lần hãy phù hộ cho con, xin đừng cho người phía dưới này là Tiểu Miêu với tấm thân “ngàn vàng”, nếu không may đúng là “Ngự Miêu” đại nhân, thì cho dù đem toàn bộ tiền bảo hiểm của con ra đền bù sợ là cũng không đủ đâu!
Chỉ là…
Cái màu đỏ như máu trong ấn tượng lúc trước… hình như so với màu sắc quan phục của vị Hộ vệ đại nhân nào đó có chút tương đồng… Ôi ôi, không cần đoán nữa, đệm thịt dưới người này trăm phần trăm là đệm thịt mèo rồi.
Đỉnh đầu đột nhiên truyền đến một tiếng rất khẽ nghe như tiếng rên rỉ, khiến sống lưng Kim Kiền lạnh toát.
Tiêu đời rồi!!! Tiểu Miêu nếu chẳng may bị hủy mất dung nhan, mất tay hoặc mất chân, thì cái đám người ở Khai Phong phủ kia còn không đem mình ra lăng trì hay sao?! Một người hiện đại thuộc hàng quý hiếm như mình, ấy vậy phải hy sinh ở cổ đại, ngay đến cả một thứ đồ cổ cũng chẳng cuỗm được, mình chết không nhắm mắt đâu!
Nghĩ đến đây, Kim Kiền rùng mình, cũng không biết lấy sức lực từ đâu ra, nhổm người tung mình lên, lui ra sau hai bước rồi ngồi xổm xuống, lòng thầm tính toán: Hừ hừ, hiện tại mình không còn nằm trên người Tiểu Miêu nữa cho dù Tiểu Miêu bị thương cũng không thể đổ lên đầu mình được, đến lúc đó mình cứ một mực khẳng định rằng Tiểu Miêu sẩy chân rơi vào hố bẫy, xem ai có thể làm khó được mình nào?!
Trong bóng tối, chợt nghe thấy tiếng thở của người trước mặt vang lên từ nông chuyển sâu, rồi đến thở hắt ra, sau đó mấy tiếng rên rỉ khe khẽ truyền đến, nghe mà khiến tim người ta đập mạnh.
“Triển… Triển đại nhân?” Tiểu Miêu, anh vẫn khỏe đấy chứ?
Tiếng rên đột nhiên ngừng bặt, sau đó âm thanh sang sảng quen thuộc truyền đến: “Kim bổ khoái, ngươi không sao chứ?”.
“Thuộc hạ hết thảy đều không sao cả.” Tôi không việc gì, chỉ cần dung nhan của Tiểu Miêu anh không bị sao thôi…
“Vậy là tốt rồi”, âm thanh ngưng một chút, rồi lại nghe thấy tiếng xé áo vang lên, hòa cùng tiếng thở yếu ớt ngắt quãng, rồi bỗng nghe “xòe” một tiếng, Kim Kiền cảm thây trước mắt sáng bừng lên, bóng hình màu đỏ thẫm hiện ra.
Chỉ thấy Triển Chiêu thân hình thẳng như cán bút, tay cầm đuốc, đứng cách đó không xa nói: “Kim bổ khoái đã không sao rồi, vậy chúng ta phải mau chóng tìm đường thoát ra khỏi đây”.
Ánh lửa lay động chiếu lên khuôn mặt Triển Chiêu khi mờ khi tỏ, đôi mắt sâu đen như mực, sắc môi như giấy.
Lúc này Kim Kiền mới thầm thở phào một cái, vội đứng dậy, gật gật đầu.
Hai người nương theo ánh sáng yếu ớt của mồi lửa, đánh giá địa thế xung quanh mình.
Chỉ thấy trong này trống trải, bốn bức tường cao ngất, thấp thoáng có thể nhìn thấy một cây đèn dầu treo trên tường.
Triển Chiêu bước lên châm lửa vào đèn, trong mật thất nhất thời sáng hẳn lên.
Lại đánh giá tỉ mỉ lần nữa thì thấy căn phòng này, cao không thấy trần, bốn bức tường sừng sững, ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy tối đen một mảnh, ngay đến việc từ chỗ nào rơi xuống cũng không thể phán đoán được.
Kim Kiền nhất thời lòng lạnh đi hơn nửa, thầm nghĩ: Hức hức, thôi rồi, cho dù là Nam hiệp Triển Chiêu thần công cái thế, khinh công vô song, muốn thoát thân khỏi nơi này; e là cũng phải dùng đến hỏa tiễn trợ lực đẩy lên mới ra được.
Lại nhớ đến những gì mình làm trước đó, Kim Kiền lại càng cảm thấy chán chường, thầm nói tiếp:
Bây giờ rơi vào hoàn cảnh này, đều tại mình nhất thời bị lòng tham đưa đẩy, hức hức, cổ nhân nói cái gì nhỉ, người chết vì tiền, chim chết vì mồi! Nhưng mình đến một văn tiền cũng không chôm được mà đã chết queo, quá oan ức… Lại còn làm liên lụy đến một con mèo thượng đẳng… Mất mặt quá đi!
Nghĩ đến đấy, Kim Kiền bất giác ngước lên nhìn Triển Chiêu, chỉ thấy đôi mày lưỡi mác của Triển Chiêu cau lại, đôi môi mỏng mím chặt, dưới ánh lửa càng lộ rõ sắc mặt trắng sương!
Lúc này Kim Kiền mới cảm thấy không ổn, không khỏi thót tim, thầm nghĩ: Chậc chậc, không đúng, rất rất không đúng, Tiểu Miêu cũng là nhân vật đã quá quen với những trường hợp kiểu này rồi, vì sao sắc mặt lại khó coi thế kìa?
Á!
Chẳng lẽ là Tiểu Miêu khi trước bị mình “sàm sỡ”, sau còn làm “đệm thịt”, lúc này lại không có cách nào thoát thân, cho nên cơn giận bộc phát, đang muốn tính sổ, đem mình ra mà rút gân, róc xương, nghiền thành tro bụi?!
“… Kim bổ khoái.”
Kim Kiền đang tưởng tượng đến đoạn bi thảm, mồ hôi lạnh túa ra, bỗng nghe thấy Triển Chiêu trầm giọng gọi một tiếng thì ba hồn bảy vía lập tức bay mất quá nửa, cần cổ theo bản năng ngẩng phắt lên, ngước mắt đáp: “Có thuộc hạ!”.
Nhưng vừa mới ngước lên nhìn thì đám hồn vía còn sót lại của Kim Kiền liền bay sạch không còn một mống.
Chỉ thấy đôi mắt lấp lánh của Triển Chiêu sa sầm xuống đen kịt tựa bầu trời đêm, thăm thẳm không thấy đáy, nhưng lại như có thể xuyên thấu tâm tư của kẻ khác.
Thoáng cái dây thần kinh của Kim Kiền bỗng đứt phựt, lập tức hô lên, lời nói có chút lộn xộn: “Triển… Triển Triển Triển Triển đại nhân, thuộc… thuộc hạ tuyệt không tham lam tài vật trong phủ Hầu gia, thuộc hạ chỉ… chỉ cảm thấy trong mật thất còn có cơ quan khác, thuộc… thuộc hạ… lòng kính ngưỡng của thuộc hạ đối với Triển đại nhân cuồn cuộn như nước sông chảy mãi không ngừng, Triển đại nhân xin hãy bớt giận…”.
“Kim bổ khoái!”, Triển Chiêu trầm giọng, mạnh mẽ cắt ngang những lời thao thao bất tuyệt của Kim Kiền, chầm chậm hít sâu vào một hơi, nói: “Triển mỗ chỉ muốn hỏi, Kim bổ khoái có tìm thấy cơ quan trong mật thất này không?”.
“Hả?”, giọng nói của Kim Kiền nhất thời bị tắc lại, tiêu đi phân nửa, chớp chớp mắt, hồi lâu sau mới phản ứng lại, gật đầu thật mạnh nói: “Không… không vấn đề gì, thuộc hạ nhất định sẽ dốc toàn lực để tìm!”.
Nói rồi, Kim Kiền lập tức bò rạp xuống đất, lỗ tai dán xuống sàn, ngón tay gõ lóc chóc, thân hình chầm chậm di động.
Nhưng gõ cả một lúc lâu, lại chẳng có chút xíu thu hoạch nào. Kim Kiền có chút sốt ruột, trên trán mồ hôi rịn ra, lại nhìn Triển Chiêu, sắc mặt hình như càng khó coi hơn, đột nhiên Triển Chiêu nhìn trả lại, ánh mắt hệt như tuyết tháng Chạp, sương tháng Sáu vậy.
Kim Kiền vô cùng khủng hoảng, lòng nóng như lửa đốt, một lúc lâu cũng không thể tập trung nổi, chỉ có thể bò rạp tại chỗ mà đổ mồ hôi lạnh.
“… Kim bổ khoái”, Triển Chiêu vẫn im hơi lặng tiếng nãy giờ bỗng cất giọng, “chi bằng thử cách khác xem”.
Hả?
Tiểu Miêu quả nhiên nổi tiếng ôn hòa nho nhã trên giang hồ, tính tình dễ chịu thật, dưới cơn thịnh nộ như vậy mà vẫn còn phong độ nhắc nhở mình, cái đứa đầu sỏ gây tai họa này.
Kim Kiền liền lên tinh thần, suy nghĩ sáng suốt hơn, ngước lên tò tò đánh giá bốn xung quanh.
Mặt đất không có cơ quan… Chẹp, còn có tường mà!
Nghĩ vậy, Kim Kiền vội đứng lên, đi đên cạnh tường, dán tai lên bức vách, vừa di chuyển vừa gõ. Bốn bức tường, gồ ghề không bằng phẳng, hình như chỗ nào cũng có thể có cơ quan, nhưng gõ rồi sờ bao nhiêu lâu, vẫn không thấy gì, cho đến khi gõ đến chỗ tường bên cạnh ngọn đèn, mới có thu hoạch. Chỉ thấy trên tường có khe nứt dài, chạy dọc lên tới đỉnh, đó chính là dấu vết của cánh cửa ngầm.
Nhưng Kim Kiền sờ soạng hồi lâu, vẫn không nào mở được cánh cửa ngầm này. Đúng vào lúc Kim Kiền cơ hồ như tuyệt vọng thì khóe mắt liếc thấy ngọn đèn kia, thoắt một tia sáng lóe lên trong đầu.
Mặt tường không có cơ quan… Hừ hừ, còn có ngọn đèn!
Đi vài bước đến trước ngọn đèn, Kim Kiền vươn tay nắm lấy khẽ xoay một cái, chợt nghe “cách” một tiếng, âm thanh đá va vào nhau trầm đục vang lên, chỉ thấy bức tường từ từ chuyển động, lại để lộ ra một đường hầm đen kịt.
Kim Kiền thầm thở phào một tiếng, đưa tay lau mồ hôi trên thái dương, quay đầu khom người chắp tay thi lễ nói: “Triển đại nhân, xin mời đi bên này”.
“Phiền Kim bổ khoái rồi.”
Triển Chiêu khẽ gật đầu, tay cầm mồi lửa cất bước tiến lên, thân hình thẳng như cán bút đi qua Kim Kiền, hướng vào trong đường hầm tối om.
Kim Kiền vội vàng nhấc bước chạy theo sau.
Trong đường hầm ánh sáng mờ mờ, dưới đất ẩm ướt trơn trượt, chỉ dựa vào ánh đuốc yếu ớt trước mặt thực là khó đi.
Kim Kiền đi sau Triển Chiêu, mấy lần trượt chân, suýt ngã. Ngay cả Nam hiệp Triển Chiêu võ công cái thế bước chân cũng có chút không vững.
Hai người gian nan đi một hồi lâu, thông đạo trước mặt dần mở rộng, mặt đường cũng không còn ẩm ướt ươn trượt nữa. Kim Kiền đang thấy may mắn thì không ngờ trước mắt bỗng tối sầm lại, ánh lửa đã tắt, thân hình trước mặt không chút báo trước đột nhiên dừng lại, khiến Kim Kiền đi sau thiếu chút nữa thì đâm sầm vào.
“… Triển đại nhân?”
“Đừng lên tiếng.”
Hử?!
Kim Kiến bối rối, chỉ cảm thấy bóng dáng đỏ thẫm thẳng như cán bút trước mặt bỗng như cứng lại, Cự Khuyết trong tay chầm chậm đưa lên, là tư thế phòng bị cảnh giác khi sắp có địch.
Kim Kiền thót tim, lập tức nhích lại gần Triển Chiêu, ngừng thở, dỏng tai lên cố gắng nghe ngóng.
Trong đường hầm tối đen như mực, khí ẩm ướt lạnh lẽo hôi hám dần dâng lên, thỉnh thoảng có một luồng gió thổi tới, mang theo trong đó tiếng khóc, tiếng nức nở mơ hồ, ngắt quãng từng hồi, như có như không, phiêu đãng vờn quanh, đó chính là âm phong, quỷ khí ngập tràn.
Kim Kiền chỉ cảm thấy lông mao toàn thân dựng đứng cả lên, giật mình thon thót, lạnh run, thầm nghĩ: Nghe… nghe những tiếng này, chẳng lẽ là oan hồn dưới đất cũng muốn chui lên để góp vui?!
My God, có thể đổi ngày khác được không?! Phải để cho tôi thở đã chứ?!
Nghĩ đến đây, Kim Kiền không khỏi có chút nổi xung, da mặt giật giật đang muốn oán trách vài câu để giải tỏa khó khịu trong lòng, thì đột nhiên nghe thấy Triển Chiêu phía trước thấp giọng nói: “Kim bổ khoái, bước theo Triển mỗ”.
Âm thanh tuy trầm nhưng không run, ổn trọng lại kiên định, thân người thẳng như cán bút bình tĩnh tiến lên.
Kim Kiền hơi sửng sốt, lòng không khỏi cảm khái: Chậc chậc, nom Triển đại nhân người ta kìa, quả nhiên là can đảm hơn người, định lực phi thường, với khí độ của Tiểu Miêu cho dù “núi Thái Sơn có đổ sụp ngay trước mắt thì mặt vẫn không đổi sắc”, thực xứng với đôi câu đối, một lời mà gói gọn phẩm hạnh quý báu của Tiểu Miêu trong đó – vế trên: Biết rõ trước mặt có “ma”, vế sau: Đâm đầu chỗ “ma” mà bước! Kèm thêm một bức hoành phi: Không phục không được!
Dựa vào khí thế của danh hiệu “Ngự Miêu” được ngự ban này, hôm nay nhất định mình có thể biến nguy thành an, bình yên qua cửa.
Nghĩ vậy, Kim Kiền lá gan cũng lớn hơn hẳn, theo sau Triển Chiêu bước vào đường hầm âm u, tối đen.
Tiến lên trước theo âm thanh phát ra, càng đi càng cảm thấy đường hầm mở rộng, âm thanh thê lương phía trước cũng ngày một rõ hơn. Không lâu sau, tiếng khóc thê thiết quanh quẩn bên tai, lãng đãng cuốn quanh. Lúc này lại chú ý lắng nghe, mới cảm thấy tiếng khóc thảm thiết đau xót dường như là tiếng khóc của nữ tử, không còn khiến người ta dựng tóc gáy như trước nữa; vả lại tiếng khóc này trùng điệp vang vọng, rên rỉ kéo dài, không giống như do một người phát ra, dường như là vô số người cùng khóc mà hợp thành.
Kim Kiền cũng dừng bước chân theo Triển Chiêu im lặng đứng trong thông đạo, không dám thở mạnh, qua một lát, lại cảm thấy có sự kỳ quái.
Đột nhiên, ánh lửa bừng sáng trước mặt, Triển Chiêu đã thắp sắng mồi lửa trong tay, giơ lên soi rọi bốn phía.
Chỉ thấy bên sườn thông đạo xuất hiện một gian phòng tối, cửa là những chân song bằng gỗ, giống như nhà lao, tiếng khóc đúng là phát ra từ đây.
Mồi lửa chiếu sáng, tiếng khóc nhất thời ngừng bặt, có điều lát sau, lại có mấy tiếng khóc nấc nghẹn từng cơn, tiếp tục truyền ra.
Triển Chiêu bước lên mấy bước, dùng mồi lửa soi sáng căn phòng tối tăm, cùng Kim Kiền đồng thời tiến lên, thăm dò xem xét.
Vừa mới nhìn, Kim, Triển hai người không khỏi cả kinh.
Chỉ thấy sau chấn song, trong căn phòng tối tăm, lờ mờ hiện lên vô số bóng người, dựa vào âm thanh, vóc người mà phán đoán hẳn là một nhóm nữ tử.
“Các người là ai? Vì sao lại ở đây?”, Triển Chiêu đứng trước chấn song hỏi.
Chúng nữ tử vốn thấy có người đến trước phòng giam đã kinh sợ không ít, có người lui hết vào một chỗ, tiếng khóc dồn nén ứ nghẹn. Lúc này nghe thấy Triển Chiêu hỏi, tiếng nức nở nhất thời ngừng bặt, trong một thoáng, không có âm thanh nào phát ra.
Qua một lát, mới có một giọng nữ yếu ớt truyền ra: “Các người là ai? Không phải đến để giết chúng tôi chứ?”.
“Các vị cô nương không cần hoảng sợ, hai chúng tôi là quan sai, thuộc hạ của Bao đại nhân ở Khai Phong phủ.”
“Bao đại nhân… Là Bao đại nhân phái người đến cứu chúng ta!”
Lập tức có mấy nữ tử chạy đến cửa phòng giam, tay nắm chặt lấy chân song bằng gỗ, kinh hô: “Trời cao phù hộ, cuối cùng cũng có người tới cứu chúng ta rồi!”.
“Hai vị quan lão gia, cầu xin các vị, hãy cứu chúng tôi, hãy cứu chúng tôi…”
Kim Kiền định thần nhìn kỹ, nhất thời hít vào một luồng khí lạnh, bất giác lùi lại hai bước.
Chỉ thấy các nữ tử này, búi tóc rối tung, y phục tán loạn, hai má hõm xuống, mặt xanh như tàu lá, đôi mắt trũng sâu, ánh mắt lờ đờ nhìn về phía trước, mới trông thực bảy phần giống ma, ba phần giống người.
Cái… cái con cua con này là quỷ hút máu à? Sao có thể đem tình nhân mình bao nuôi biến thành dáng vẻ này?
Triển Chiêu thân hình hơi cứng lại, đưa mồi lửa trong tay cho Kim Kiền, ra dấu Kim Kiền lùi ra sau mấy bước rồi nói với ác nữ tử trong lao: “Xin hãy lui lại vài bước”.
Đợi đến khi mấy nữ tử kia lùi sâu vào trong lao, Triển Chiêu mới chầm chậm rút Cự Khuyết ra, ánh kiếm lóe lên Cự Khuyết chém xuống, những chấn song trước mặt đều đứt đoạn, để lộ cửa ra.
Chợt nghe một tràng những tiếng hô kinh ngạc vui mừng xen lẫn nức nở vang lên trong lao.
“Nơi này không thể ở lâu, các cô nương mau theo tại hạ rời đi.”
Triển Chiêu tra Cự Khuyết vào vỏ, trầm giọng nói với chúng nữ tử trong lao.
Các nữ tử nghe vậy liền vội vàng nối đuôi nhau bước ra khỏi lao, Kim Kiền đứng một bên thầm đếm, phát hiện trong lao giam giữ đến mười mấy nữ tử.
Triển Chiêu thấy số nữ tử bị giam đã bước ra hết, liền quay người ra lệnh cho Kim Kiền: “Triển mỗ đi trước mở đường, các vị cô nương theo sau. Kim bổ khoái, phiền bổ khoái đi sau cùng bọc hậu”.
“… Thuộc hạ tuân lệnh”, mí mắt Kim Kiền giật giật, không tình nguyện đáp.
Hừ hừ, Nam hiệp đại nhân ngài võ công cái thế, kinh qua trăm trận, nhạy bén hơn người, đi trước mở đường thì cho dù có cạm bẫy, hay ám tiễn, e là cũng không thể làm Tiểu Miêu ngài bị thương dù chỉ là mảy may. Nhưng để tôi cái đứa gà mờ chả có tí võ công nào đi sau bọc hậu… nếu nhỡ chẳng may có tình huống ngoài ý muốn phát sinh trong thông đạo này, thì cái đứa đi sau chót há chẳng phải sẽ thành vật hy sinh sao… Hừ hừ, con mèo này quả nhiên là vẫn rất ghi hận chuyện lúc nãy!
Triển Chiêu nghe thấy Kim Kiền đáp lời, liền lập tức quay người dẫn đầu, tay cầm mồi lửa tiếp tục đi về phía trước. Chúng nữ tử bám theo sát gót, những tiếng nức nở cố kìm nén lãng đãng mơ hồ quấn quanh, Kim Kiền bất đắc dĩ đi sau chót, nương theo ánh lửa chập chờn lờ mờ mới miễn cưỡng bước thấp bước cao đi về phía trước.
Đoàn người không biết đã đi được bao lâu, chỉ cảm thấy trong không khí mùi tanh hôi nồng nặc từ từ tan đi, từng cơn gió lạnh luồn vào thông đạo, họ cứ đi về trước, rồi cảm thấy mặt đất dưới chân dần trở nên dốc hơn, hệt như đang bò lên vậy, không lâu sau, liền cảm thấy gió lạnh mang theo không khí tươi mát trong lành lướt qua.
Đột nhiên nghe thấy có người phía trước kinh ngạc hô lên, đoàn người nhất thời xôn xao hẳn lên, ai nấy đều ra sức đi nhanh hơn, vội vàng chạy về trưóc.
Kim Kiền cũng vui mừng khôn tả, vội chạy theo mọi người.
Con đường trước mặt dần dần hiện lên một cách rõ ràng, Kim Kiền liền cảm thấy có cơn gió đêm mát lành sảng khoái lướt qua mặt, trước mắt như mở rộng ra. Định thần nhìn kỹ, phía trước cây cối rậm rạp, từng bụi từng bụi, cỏ cao quá đầu, xa xa là rừng núi u tịch, cổ thụ vươn tới trời, ngẩng đầu lên nhìn, trăng sáng vằng vặc treo giữa không trung, mây nhẹ vờn quanh, đúng là: Trăng chuyển theo núi biếc, u tịch giữa biển mây[4] .
[4] Hai câu thơ này được lược trích từ bài “Nguyệt dạ giang hành ký Thôi viên ngoại Tông Chi” cùa Lý Bạch.
Kim Kiền ngẩn người tại chỗ hồi lâu, ra sức chớp chớp mắt, lúc này mới phản ứng lại, bất giác hốc mắt ươn ướt, hít sâu một hơi, cảm thấy tâm tình khoan khoái, vui vẻ thoải mái, lòng dễ chịu khó thốt nên lời:
Cảm tạ Đức chúa Jesus, cảm tạ Thánh Ala, cảm tạ Thượng đế, cảm tạ Phật Tổ cùng các vị thần phật đại nhân không biết tên khác, cảm tạ các vị đã giúp chúng con, rốt cuộc cũng cho con thoát khỏi bể khổ, được lên trên trời!
Về phần chúng nữ tử được cứu ra, tất cả đều phủ phục xuống đất quỳ lạy, mừng vui khôn xiết khóc nức nở, cơ hồ như quá đỗi sung sướng không biết nói gì hơn.
Kim Kiền bùi ngùi xúc động một phen, lúc này mới cảm thấy có chút không ổn, thầm thắc mắc: Đang lúc mừng vui thế này, sao không thấy Tiểu Miêu nhỉ?
Nghĩ vậy, Kim Kiền vội xem xét bốn xung quanh, quay đầu nhìn thì thoáng thấy bóng dáng áo đỏ thẳng tắp đứng phía sau mọi người, thấy Kim Kiền đang dáo dác ngó xung quanh mới chầm chậm mở miệng: “Kim bổ khoái đừng lo, nơi này không có thủ vệ canh giữ”.
Kim Kiền theo tiếng nhìn qua bỗng giật thót tim.
Lúc trước trong thông đạo tối tăm, dưới ánh sáng mờ mờ bất định của mồi lửa chỉ thấy sắc mặt Triển Chiêu khó coi đến cực điểm. Còn bây giờ dưới ánh trăng trong vắt, sáng tựa ngọn đèn, nhìn Triển Chiêu lần nữa mới cảm thấy rất rất không ổn.
Chỉ thấy Triển Chiêu hai mắt sáng như sao, đen như mực, sâu không thấy đáy; tản mác ra tia nhìn lạnh lẽo, lại nhìn khuôn mặt, sắc mặt như phủ sương, môi tựa tuyết phủ, mồ hôi lấm tấm trên gương mặt anh tuấn. Nhưng bóng dáng đỏ thẫm ấy lại thẳng như thân tùng, vững vàng tựa núi cao.
Kim Kiền bỗng thấy một dự cảm không lành bao trùm, cảm giác tình huống bây giờ tựa như đã từng gặp rồi.
“Triển… Triển đại nhân…”, Kim Kiền định bước đến hỏi mấy câu chẳng ngờ phía sau vang lên một tràng những tiếng khóc tiếng hô, nhất thời hoảng hốt.
“Đa tạ ơn cứu mạng của hai vị quan gia!”
Quay nhìn thì thấy mười mấy nữ tử nhất tề quỳ xuống trước mặt họ, khom người cúi lạy dập đầu, những tiếng khóc lóc, hô hoán vang lên không ngừng.
Kim Kiền nào dám nhận đại lễ như thế này của cổ nhân, vội vàng lùi ra sau mấy bưỏc, đến bên cạnh Triển Chiêu, núp bóng quan lớn.
Chợt nghe Triển Chiêu sang sảng cất tiếng: “Các vị cô nương, các cô là ai, vì sao lại bị giam cầm trong thông đạo?”.
Những lời này vừa thốt ra, chúng nữ tử lại khóc không thành tiếng, hồi lâu sau mới có vài nữ tử nức nở đáp:
“Chúng tôi đều bị An Lạc hầu cưỡng đoạt bắt tới đây.”
“Chúng tôi vốn đều bị giam cầm trong Nhuyễn Hồng đường, nhưng mấy ngày trước không biết vì sao vô cớ lại bị nhốt vào trong mật đạo, cầm tù đến nay.”
“Nếu hai vị quan gia không tới cứu, thì e rằng chúng tôi đến chết cũng không thoát ra được…”
Lời còn chưa dứt, lại một trận khóc lóc thê lương vang lên.
Triển Chiêu cau mày nói: “Các vị cô nương đừng lo, bây giờ theo tại hạ về phủ nha Trần Châu, những oan khuất các vị phải chịu đựng sẽ có Bao đại nhân đứng làm chủ”.
Chúng nữ tử nghe vậy tất nhiên rất vui mừng vội vàng khấu đầu cảm tạ: “Đa tạ quan gia…”.
Triển Chiêu khẽ gật đầu, rồi hỏi hai nữ tử quen thuộc với địa hình Trần Châu, liền xác định được nơi này chính là ngoại thành Trần Châu, sau đó hỏi rõ phủ nha ở hướng nào, mới dẫn mọi người khởi hành, thẳng hướng về phía phủ nha Trần Châu.
Chỉ là khi Triển Chiêu dẫn đầu mọi người khởi hành, nhất thời kéo theo một tràng âm thanh hít khí lạnh.
Quan bào đỏ thẫm sau lưng Triển Chiêu không biết bị vật gì rạch nát, chất vải vốn phẳng phiu giờ đây đã sờn rách te tua tơi tả, miễn cưỡng lắm mới còn dính trên người, nếu không phải quan phục đằng trước còn bình thường, cố định lại đám vải rách phía sau, thì sợ rằng quan phục sau lưng đã sớm tuột xuống rồi.
Kim Kiền giật mình, thầm nghĩ: Trách nào sắc mặt Tiểu Miêu lại khó coi như vậy, thì ra là bởi áo mình rách nát hết rồi nên thẹn thùng đây mà.
Lại ngó chúng nữ tử xung quanh đang trợn mắt há mồm, Kim Kiền không khỏi thầm tặc lưỡi: Chậc chậc, Tiểu Miêu à, y phục của anh bị rách mà chả chịu nói sớm, dù gì tôi cũng có thể cởi áo ngoài cho anh mượn đỡ, chí ít cũng ; không để cảnh xuân lộ ra ngoài như lúc này, khiến cho người ngoài hưởng lợi.
Có điều, may mà vạt áo phía dưới bộ quan phục của Tiều Miêu vẫn còn lành lặn, nếu không cứ nhìn bộ dáng như hùm như hổ của đám nữ tử này, chẳng phải sẽ đem “con mèo trấn phủ” của Khai Phong phủ ra ăn sống nuốt tươi luôn sao?
Mà nói đi cũng phải nói lại, y phục của Tiểu Miêu bị rách từ bao giờ nhỉ? Thật là kỳ lạ…
Kim Kiền vừa thầm ca thán vừa đi theo mọi người, dự cảm không lành vẫn lởn vởn trong lòng kia lại vô tình bị xem nhẹ.
Đến khi đoàn người về đến thành Trần Châu thì trăng đã lặn sao cũng thưa thớt rồi, phía đằng đông như sắp thức tỉnh.
Đến đầuphố của phủ nha, từ xa đã thấy Trương Long, Triệu Hổ hai vị Hiệu úy bộ dạng cứ như nhặng mất đầu, kiến bò trên chảo nóng, đang đi vòng vòng quanh cửa nha môn. Hai người vừa thấy đoàn của Triển Chiêu, nhất thời vui mừng ra mặt, vội vàng chạy tới.
“Triển… Triển đại nhân, cuối cùng ngài cũng về rồi!”, Trương Long vẻ mặt mừng rỡ, giọng nói ồm ồm lúc bình thường giờ đây lại có hơi khàn khàn.
“Triển đại nhân… ngài đã đi đâu? Chúng thuộc hạ về rồi… mà ngài vẫn chưa về, chúng thuộc hạ… chúng thuộc hạ… Bao đại nhân… còn cả Công Tôn tiên sinh đều lo lắng muốn chết… Bao đại nhân còn nói, nếu sáng mai ngài vẫn chưa quay về, đại nhân sẽ đích thân tới phủ An Lạc hầu để đòi người…”, Triệu Hổ lắp ba lắp bắp hồi lâu mới nói xong một câu hoàn chỉnh, vừa nói vừa đưa ống tay áo lên lau khóe mắt, nhìn lại lần nữa thì hốc mắt của cái vị đường đường là Hiệu úy lục phẩm này đỏ lên có chút quái dị.
“Triển mỗ đã khiến đại nhân và các vị huynh đệ lo lắng rồi…”, Triển Chiêu khẽ chắp tay, giọng nói sang sảng hơi trầm xuống, ”Triển mỗ phải vào phủ phục mệnh với đại nhân phiền hai vị huynh đệ đưa các vị cô nương này vào trong, họ đều là những nhân chứng quan trọng”.
“Thuộc hạ tuân lệnh.”
Trương Long, Triệu Hổ vội chắp tay ôm quyền đáp, sau đó lập tức dẫn chúng nữ tử và Triển Chiêu đi vào phủ nha.
Kim Kiền đi theo sau cùng, lòng vô cùng khó chịu, thầm nghĩ:
Này này này, coi tôi là vô hình, là không khí à?! Tiểu Miêu chẳng qua chỉ là đi một đêm không về thôi, xem đi trên dưới Khai Phong phủ đã thành cái bộ dạng nóng ruột nóng gan rồi đấy… Nghĩ đến mình mà coi, đường đường một người hiện đại, cả một đêm vào sinh ra tử, thập tử nhất sinh, hy sinh cao cả như vậy mà ngay đến bữa sáng cũng không chuẩn bị cho là thế nào? Khinh người quá đáng rồi đấy!
“Kim bổ khoái, mời theo Triển mỗ vào phục mệnh với đại nhân.”
Triển Chiêu đi được mấy bước, thấy Kim Kiền vẫn chưa đuổi kịp, không khỏi quay đầu ra lệnh.
Trương Long, Triệu Hổ dường như lúc này mới ý thức đến sự tồn tại của Kim Kiền, vội nói: “Kim bổ khoái cũng bình yên vô sự, tốt quá rồi”.
Kim Kiền kéo da mặt banh sang hai bên, vừa mới định cảm ơn mấy câu đầy ý tứ của họ thì bỗng nghe thấy Trương Long, Triệu Hổ kinh ngạc hô lên một tiếng: “Triển đại nhân, lưng của ngài?!”.
“Không có gì đáng ngại”, Triển Chiêu khẽ mỉm cười, bình thản nói.
“Nhưng…”
“Triển mỗ còn phải cùng Kim bổ khoái vào phục mệnh với đại nhân, các vị cô nương này xin phiền hai vị.”
“… Vâng”, Trương Long, Triệu Hổ nhìn nhau một cái, trầm mặc gật đầu.
Kim Kiền thấy sắc mặt sầm sì của hai đại Hiệu úy, tâm tình bỗng tốt lên, thầm nghĩ:
Hừ hừ, hai đại kim cương này nhất định là đang buồn thương vô hạn cho “cảnh xuân” của Tiểu Miêu bị người ta lén dòm hết rồi… Chậc chậc, may ghê, được dịp nhìn hai đại kim cương đồng thời đen mặt, cũng coi như một thu hoạch lớn…
Mọi người đi vào phủ nha Trần Châu, Trương Long, Triệu Hổ dẫn chúng nữ tử đi vào sảnh bên, chờ Bao đại nhân truyền gọi; Triển Chiêu, Kim Kiền hai người trực tiếp đi thẳng vào phòng khách, phục mệnh với Bao đại nhân.
Trong sảnh có bốn người, Bao đại nhân ngồi chính giữa Công Tôn tiên sinh đứng bên, Vương Triều, Mã Hán canh giữ hai bên sảnh. Bốn người vừa thấy Triển, Kim mắt liền sáng lên, sắc mặt tràn ngập vẻ vui mừng.
“Triển hộ vệ! Kim bổ khoái!”, Bao đại nhân cơ hồ như đứng thẳng người lên, sự mừng rỡ, nét mặt vui vẻ, tất cả đều bộc lộ trong lời nói.
“Đại nhân, thuộc hạ phục mệnh chậm trễ, xin đại nhân giáng tội”, Triển Chiêu khẽ ôm quyền, sang sảng nói.
Kim Kiền cũng ôm quyền thi lễ bên cạnh.
“Bình an trở về là tốt rồi, bình an trở về là tốt rồi!”
Bao đại nhân chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, gương mặt mang nét cười, ngồi xuống trở lại, khoát tay nói.
“Triển hộ vệ, Kim bổ khoái, hai người đi chuyến này bặt vô âm tín, thực khiến mọi người nóng ruột”, Công Tôn tiên sinh cũng thở phào một hơi, vuốt râu nói.
“Triển đại nhân, ngài bình an trở về là tốt rồi”, Vương Triều, Mã Hán lại càng kích động vạn phần.
“Đã phiền các vị phải lo lắng”, Triển Chiêu vội ôm quyền nói.
“Không sao, không sao, chỉ cần hai người bình an trở về là tốt rồi”, Công Tôn tiên sinh gật gật đầu, nét vui mừng tràn ngập khuôn mặt.
Bao đại nhân đánh giá hai người một lát mới dần thu lại nét vui mừng trên mặt, nghiêm nghị nói: “Hai người lần này đến phủ Hầu gia có thu hoạch gì không?”.
Triển Chiêu lập tức thẳng người lên, đem những chuyện tai nghe mắt thấy trong phủ Hầu gia nhất nhất bẩm báo.
Bao đại nhân nghe xong, đôi mắt bất giác cau chặt, cặp mắt phượng hơi nheo lại, ngưng một chút lại hỏi: “Triển hộ vệ, chúng nữ tử trong lời hộ vệ đang ở sảnh bên đợi sao?”.
“Đúng vậy.”
“Tốt!”, Bao đại nhân cao giọng hô, “Vương Triều, Mã Hán, lập tức truyền họ vào đây.”
“Thuộc hạ tuân lệnh!”
Vương Triều, Mã Hán ôm quyền nhận lệnh rảo bưóc đi ra, không lâu sau thì cùng Trương Long, Triệu Hổ đưa nhóm nữ tử kia vào phòng khách.
“Dân nữ bái kiến Bao đại nhân!”
Chúng nữ tử vừa thấy Bao đại nhân hai mắt đều đẫm lệ, lập tức quỳ sụp xuống, có mấy người còn nước mắt ròng ròng khóc mãi không ngừng.
“Nơi này không phải là công đường, đứng dậy cả đi”, Bao đại nhân thấy dáng vẻ thê thảm của chúng nữ tử như vậy, bất giác khẽ thở dài, chầm chậm lên tiếng.
“Tạ đại nhân”, lúc này chúng nữ mới từ từ đứng dậy.
Bao đại nhân nhìn một vòng, hỏi: “Bản phủ hỏi các ngươi vì sao các ngươi lại ở trong mật thất của phủ An Lạc hầu?”.
Những lời này vừa thốt ra, các nữ tử mới ngừng khóc lại bắt đầu lệ tuôn nhạt nhòa, khóc nấc lên đến khó có thể trả lời.
Một hồi sau, mới có một nữ tử chầm chậm bước lên, nức nở đáp:
“Vậy vì sao lại ở trong phủ An Lạc hầu?”
“Bẩm đại nhân, chúng dân nữ cũng không biết, chỉ là mấy ngày trước không biết vì sao, người của An Lạc hầu lại cưỡng ép đưa toàn bộ chúng dân nữ rời khỏi Nhuyễn Hồng đường, sau đó lại giam cầm trong mật thất. Nếu… nếu không có hai vị quan gia này đến cứu, e là chúng dân nữ… chúng dân nữ sẽ phải chết ở đó…”
Nói rồi, lại cúi đầu nước mắt giàn giụa.
Mọi người trong sảnh nghe xong đều thầm lắc đầu, lòng vừa chua xót vừa tức giận. Chua xót vì, những nữ tử thanh xuân như thế lại phải chịu những hành động bạo ngược, trải bao cay đắng đến vậy; tức giận vì, An Lạc hầu ỷ vào thân phận hoàng thân quốc thích của mình mà muốn làm gì thì làm, những hành vi ác độc đó thật khiến người và trời cùng căm phẫn.
Ngưng một chút, Bao đại nhân lại hỏi: “Vậy trong Nhuyễn Hồng đường chỉ có mấy người khác ngươi thôi sao?”
Chúng nữ tử nghe đến câu hỏi này, đều im lặng không đáp, hầu hết đều khẽ lắc đầu biểu thị ý không biết, Nữ tử bước ra khỏi hàng kia ngưng một lát, mới nói: “Không chỉ có thế, An Lạc hầu cưỡng đoạt không ít nữ tử để thỏa thú vui đùa của mình, mấy năm gần đây sợ rằng phải ba trăm có dư”.
“Cái gì?!”
Mọi người trong sảnh nghe vậy đều kinh hoàng thất sắc.
Bao đại nhân cơ hồ vỗ bàn đứng phắt dậy, mi mày dựng ngược, nộ khí đằng đằng;
Công Tôn tiên sinh hơi biến sắc, cau mày không nói;
Tứ đại Hiệu úy nắm chặt tay, các khớp xương kêu rắc rắc;
Triển Chiêu lưng thẳng như cán bút hơi run lên, Cự Khuyết trong tay kêu lạch cạch không ngừng.
Kim Kiền da mặt giật giật, thầm nghĩ: Con cua con này cũng khoa trương quá đi, nghĩ xem hoàng đế cũng chỉ có tam cung, lục viện, bảy mươi hai phi tần, bấm tay nhẩm tính cũng chỉ có gần trăm, nhưng hắn chẳng qua chỉ là hầu gia tọa trấn một phương, vậy mà dám nuôi đến ba trăm nhân tình lẽ nào muốn quyết hơn thua với thiên tử đương triều?
Bao đại nhân ngưng một chút, lại ngồi xuống, chậm rãi cất tiếng: “An Lạc hầu cưỡng đoạt nhiều nữ tử như vậy, vì sao ngươi lại biết?”.
Nữ tử kia nghe vậy, lại khom người quỳ xuống, khóc nói: “Bẩm đại nhân, dân nữ tên là Xuân Oanh từng phụ trách quản lý trong Nhuyễn Hồng đường, cho nên đối với số lượng các cô gái bị đưa vào đó cũng biết được một chút”.
Bao đại nhân hơi cau mày: “Vậy những nữ tử khác đâu rồi?”.
“Bẩm Bao đại nhân, có người bị hành hạ cho đến chết, có người thì không biết tung tích, những người khác sau khi bị chuyển vào phủ của An Lạc hầu cũng đều bị chuyển đi hết. Cuối cùng chỉ còn lại mười mấy người chúng dân nữ.”
Trong một thoáng, cả phòng khách chìm trong yên lặng, mọi người không ai nói gì.
“Trương Long, Triệu Hổ, đưa họ xuống, để họ nghỉ ngơi thật tốt, đến ngày mai thăng đường làm chứng”, Bao đại nhân trầm ngâm hồi lâu mới chau mày ra lệnh.
Chúng nữ tử khấu đầu, rồi theo hai vị Hiệu úy rời đi. Thoắt cái trong phòng trở nên trống trải hẳn, lại càng tĩnh lặng.
Cuối cùng, vẫn là Công Tôn tiên sinh lên tiếng phá vỡ không trí trầm mặc: “Triển hộ vệ, Kim bổ khoái lần này có thể tìm được nhân chứng đắc lực như vậy, công lao thực không thể bỏ qua”.
Triển Chiêu nghe xong liền vén vạt áo lên quỳ một gối xuống, trầm giọng nói: “Thuộc hạ thất trách, chưa thể đưa được Hoàng thị, Thu Nương về, mong đại nhân trách phạt!”
Kim Kiền thấy thế nhất thời mồ hôi lạnh túa ra đầy đầu, vội vàng nối gót quỳ ngay sau, ôm quyền không nói thầm nghĩ: Mình thế nào lại quên mất, lần này mặc dù mang về được một nhóm nhân chứng, nhưng nhiệm vụ lão Bao giao phó lại chưa hoàn thành, nếu lão Bao trách cứ, há chẳng phải là đại sự không ổn sao! Chậc chậc, Tiểu Miêu quả nhiên thông minh, hiểu được việc trước tiên phải xin trách phạt thẳng thắn nhận tội thì được hưởng khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị, như thế này, lão Bao sẽ không phạt nặng.
Bao đại nhân thấy hai người quỳ xuống, vội nói: “Triển hộ vệ, Kim bổ khoái mau mau đứng lên”.
Kim Kiền thầm thở phào một hơi, y lời cùng Triển Chiêu đứng dậy.
Chỉ thấy Bao đại nhân khẽ lắc lắc đầu nói: “Hai người thì có tội gì? Không những vô tội, ngược lại còn có công”.
Công Tôn tiên sinh cũng tiếp lời nói: “Triển hộ vệ có chỗ không biết rồi, Vương Triều, Mã Hán đã tìm được Hoàng thị trong phủ của An Lạc hầu, chỉ là Hoàng thị đã không cách nào lên công đường làm chứng được nữa. Nếu không phải Triển hộ vệ và Kim bổ khoái đưa mấy nhân chứng kia về, e là án của An Lạc hầu còn phải kéo dài thêm mấy ngày”.
Triển Chiêu, Kim Kiền nghe xong đều sửng sốt.
“Nếu đã tìm được Hoàng thị, cớ sao lại không thể lên công đường làm chứng?”, Triển Chiêu không rõ hỏi lại.
Công Tôn tiên sinh khẽ thở dài một tiếng, nói: “Hoàng thị không biết bị ép uống loại thuốc gì, hiện giờ đã trở nên ngơ ngẩn, thần trí mơ màng, nói năng lung tung, hệt như người điên, như thế sao có thể lên công đường làm chứng?”.
“Lẽ nào lại là An Lạc hầu?”
Công Tôn tiên sinh trầm mặc gật đầu, không nói tiếp.
Triển Chiêu co chặt hai tay, mu bàn tay nổi gân xanh, Cự Khuyết bị siết chặt đến nỗi vang lên cạch cạch.
Kim Kiền cũng sầm mặt, thầm nghĩ: Con cua con này quả nhiên thủ đoạn tàn độc, công phu hại người phải xưng là đệ nhất. Rõ ràng chỉ cần giết người diệt khẩu là xong, nhưng lại muốn hành hạ tra tấn người ta thành như vậy, tám phần là tâm lý bệnh hoạn rồi.
Bao đại nhân thấy thế, khe khẽ thở dài nói: “Triển hộ vệ cùng Kim bổ khoái vất vả cả đêm rồi, hẳn là mệt mỏi vạn phần, nên lui xuống nghỉ ngơi trước đi”.
Kim Kiền nghe xong cả mừng, đang định tiến lên tạ ơn rồi lui xuống, chẳng ngờ Triển Chiêu lại nhanh hơn, bước lên một bước, cao giọng nói: “Đại nhân, nhân chứng, vật chứng vụ án của Trương Tụng Đức vẫn chưa đầy đủ, thuộc hạ nguyện…”.
“Triển hộ vệ!”, đôi mày của Bao đại nhân dựng lên trầm giọng nói: “Lẽ nào ngay cả mệnh lệnh của bản phủ cũng không nghe?”.
“Thuộc hạ…”
Công Tôn tiên sinh bên cạnh khẽ lắc đầu, trên khuôn mặt nho nhã thoáng hiện lên ý cười: “Triển hộ vệ không cần lo lắng, đại nhân đã lệnh cho bốn người Vương Triều, Mã Hán, Trương Long, Triệu Hổ đi tìm chứng cứ rồi, lẽ nào Triển hộ vệ còn không tin được bốn người họ?”.
“… Thuộc hạ không có ý này.”
“Nếu đã không có ý đó, vậy còn không đi xuống nghỉ ngơi?!”, Bao đại nhân đứng thẳng dậy, lộ ra tư thế cùng quan uy bức người, nói.
Kim Kiền bên cạnh thầm cười trộm, mắt thấy cái người đường đường là Ngự tiền tứ phẩm hộ vệ, vẻ mặt không nguyện khom người thi lễ, chầm chậm cung kính đi giật lùi ra phía cửa phòng khách.
Hành động này khiến tất cả đều sửng sốt.
Hành động này nếu là người khác làm thì bình thường, nhưng lại do Triển Chiêu làm, thực vô cùng không ổn.
Nên biết Triển Chiêu xuất thân từ giang hồ, hào khí ngất trời, tuy đã gia nhập cửa quan đi theo Bao đại nhân, nhưng một thân quan phục sao có thể che lấp nổi cốt khí ngạo nghễ ngang tàng. Bình thường Triển Chiêu đối với Bao đại nhân rất cung kính hữu lễ, nhưng cũng tuyệt không thể làm ra hành động đi giật lùi ra cửa mà chỉ có bọn nô tài mới làm. Giờ đây hành động này không thể không khiến người khác nghi ngờ.
Bao đại nhân đưa mắt một cái, Công Tôn tiên sinh lập tức cao giọng nói: “Triển hộ vệ khoan đã”.
Thân hình Triển Chiêu cứng lại, ôm quyền nói: “Tiên sinh còn có gì giao phó?”.
“Triển hộ vệ có thể xoay người lại không?”
“…”
“Triển hộ vệ?”, giọng nói nho nhã hơi cao lên.
Triển Chiêu lưng vẫn thẳng như cây tùng, chẳng hề có chút cử động nào.
Kim Kiền ở một bên nín nhịn khổ sở, chỉ cảm thấy ruột non ruột già, thêm cả ruột thừa nữa, tất cả đều xoắn lại thắt lại thành nơ bướm, nhưng sống chết gì cũng không dám cười tiếng.
Chậc chậc, nhất định là Tiểu Miêu cảm thấy trang phục hở lưng như vậy quá kinh hãi thế tục, cho nên mới ngại ngùng như thế.
Công Tôn tiên sinh khẽ lắc đầu, chầm chậm bước lên đi vòng ra sau lưng Triển Chiêu quan sát. Cái nhìn này nhất thời khiến vị bạch diện nho sinh của Khai Phong phủ sắc mặt đen đi quá nửa, giọng nói cũng trầm xuống: “Triển hộ vệ, theo tại hạ về phòng một chuyến”.
“Công Tôn tiên sinh, Triển mỗ chẳng qua…”
“Triển hộ vệ!”, âm thanh lại lần nữa cao vút lên.
Bao đại nhân cũng sa sầm mặt, nói: “Triển hộ vệ hãy theo Công Tôn tiên sinh đi một chuyến đi”.
“… Thuộc hạ tuân lệnh.”
Triển Chiêu cứng ngắc ôm quyền, quay người theo Công Tôn tiên sinh về sương phòng.
Chậc chậc, xem ra là do y phục của Tiểu Miêu không chỉnh tề, làm tổn hại tới hình tượng của Khai Phong phủ, Công Tôn Trúc Tử chắc là muốn bổ sung thêm một khóa “giáo dục nhân viên” cho Tiểu Miêu… Haizz, Triển đại nhân, thuộc hạ lực bất tòng tâm, ngài hãy tự cầu phúc cho mình đi nhé.
“Kim bổ khoái!”
Hả?!
Kim Kiên nhất thời trợn tròn đôi mắt nhỏ dài, nhìn chăm chăm vào Công Tôn Trúc Tử ở phía cửa.
“Bố khoái cũng đi cùng.”
Mặt Kim Kiền liền co dúm lại thành cái bánh bao nhân thịt.
Không… không phải chứ, mình cũng có phần? Hừ hừ, sớm biết phải tiếp nhận ma âm xuyên tai của Công Tôn Trúc Tử, nhất định mình sẽ vì nghĩa diệt thân, cho dù có bị gió lạnh thổi tới chết, cũng phải cởi áo ra che chắn toàn thân cho Triển đại nhân, bảo vệ Triển đại nhân chu toàn!!!
Bình luận truyện