Đen Và Trắng
Chương 61: Phiên ngoại 1: Tên quỷ
Tôi được mọi người gọi là lão quỷ, hay tên quỷ gì đó. Tôi chỉ là một con quỷ nhỏ, được chủ nhân Phương Thiết Bạch (cha của Phương Thế Phong) mang theo làm tùy tùng. Từ nhỏ, tôi đã sống bên cạnh chủ nhân từ rất lâu rồi. Từng ngày, tôi nhìn người lớn khôn, trưởng thành. Nói thật, tôi rất giống với một vú em cao cấp, hằng ngày chơi cùng người, bảo vệ người, chuyện gì người cũng cần đến tôi.
Tôi chỉ hơn chủ nhân một vài tuổi. Tôi vốn không có tên, chủ nhân thường gọi tôi là A Tử, tôi không muốn người ngoài gọi tôi bằng cái tên thân mật như vậy. Điều này minh chứng cho sự độc chiếm của tôi sao?
"A Tử, đến đây chơi với ta!"
"A Tử, mau mau đi cùng ta!"
"A Tử, chuyện gì của ta, ngươi cũng có thể hoàn thành sao?"
Những lúc nghe thấy câu hỏi ngây thơ như vậy, tôi chỉ lặng lẽ mỉm cười, gật đầu nhìn chủ nhân. Mọi lỗi lầm của chủ nhân, tất nhiên, tôi đứng ra hứng chịu toàn bộ. Vì tôi đã hứa sẽ luôn ở đây bảo vệ người mà!
Tôi đã nếm trải mùi đời rất lâu rồi. Còn chủ nhân của tôi, hằng ngày được sống trong sự che chở của phụ thân phụ mẫu nên vẫn còn rất ngô nghê. Tôi chứng kiến toàn bộ quá trình trưởng thành của người, và khi tôi không kịp nhận ra...mình đã yêu người từ rất lâu rồi.
Trời đất ơi, đó là thứ tình cảm gì vậy?
Tôi có nên trông mong vào thứ tình cảm này? Tôi có thể hoàn thành ước nguyện không?
Không, tôi không thể!
Một ngày nọ, người trở về, khuôn mặt mừng rỡ, nói cho tôi biết một "tin mừng".
"A Tử! Đến đây xem này!"
"A Tử, ta mới gặp được một mĩ nhân, nàng ấy là Tống Minh Ngọc. Nhất định, ta sẽ cưới nàng làm vợ"
"....."
Tâm trạng của tôi lúc đó...chắc là ai ai cũng biết nhỉ?
Đúng rồi, nó cứ như thể bạn đang cần phẫu thuật ghép tủy, cứ trông mong vào người hảo tâm có thể hiến tủy nhưng lại thất bại, và bạn ra đi mãi mãi vậy. Hay cũng có thể nói là tôi bị tạt một xô nước lạnh trong mùa đông lạnh giá.
Đó là những lời của chủ nhân. Tôi rất tổn thương khi nghe nói rằng chủ nhân sẽ thành thân. Người mà chủ nhân yêu, tuyệt nhiên không phải là tôi!
Yêu thầm chủ nhân, hằng ngày tôi vẫn theo dõi người, nhìn người nhưng không thể chạm tới, yêu người mà không thể thổ lộ. Tôi cô độc giữa chốn đua tranh xảo quyệt này, chỉ có người đối xử tốt với tôi.
Tôi rất, rất yêu người, chủ nhân ạ!
Nhìn người thành thân, tôi đau đớn khôn cùng.
Nhìn thiếu chủ Phương Thế Phong ra đời, tôi cũng không biết mình nên vui hay buồn nữa.
Từ khi trưởng thành, người đã phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm. Tôi bị thương để bảo vệ người, tôi luôn hết lòng vì người.
Tôi vẫn luôn mong ước về một tình yêu vô vọng, nhưng phải biết làm sao đây?
Có một lần, người bị lợi dụng, trúng phải xuân dược trong mũi tên, và hôm đó, chúng ta đã cùng ân ái triền miên, người lại luôn miệng gọi "Minh Ngọc!" - người có biết tôi đau đớn lắm không?
Nữ chủ nhân Tống Minh Ngọc nhìn thấy chúng ta, liền dứt khoát bỏ đi. Cũng từ hôm ấy, ngày nào người cũng đánh đập tôi, tra tấn tôi, khiến tôi sống không bằng chết. Những vết sẹo trên cổ và ngực tôi vẫn còn, nó đã mãi mãi không thể xóa mờ đi nữa...
Chiến tranh đã nổ ra. Người xem, đó chính là quả báo khi con trai người lại chết khi rơi vào bẫy tình ái. Trước khi chết, người khẩn khoản cầu xin tôi bảo vệ thiếu chủ. Tại sao, tôi vẫn cố chấp yêu người, cố chấp thực hiện di nguyện của người? Đáng lẽ tôi phải hận người tới tận xương tủy chứ! Tại sao tôi lại đồng ý với người chứ? Tôi đã điên mất rồi!
Tôi đã thu thập một phần linh hồn thiếu chủ, lập ra bao nhiêu mưu kế với sự trợ giúp của Cao Mạng. Vậy mà không ngờ rằng, đến phút cuối, chính nó lại phản bội tôi.
Tôi bị nó nhốt tại một căn phòng giam chật hẹp ẩm ướt. Đây là tầng hầm nhà họ Cao. Năm năm nay, tôi như chết nửa con người. Tôi không thể chết, cũng không thể sống trọn vẹn. Ôi! Đau đớn cho một kiếp quỷ!
"Rầm" - Cánh cửa trước mắt tôi mở ra.
Cao Minh cùng với một tay ngoại quốc, và còn.... đang đứng trước mặt tôi. Biết ngay mà, tôi đã tính ra điều này từ trước, cậu ta sẽ không chết.
"Đã tới lúc ông phải trả giá cho những gì mình làm!" - Người phụ nữ ấy cất lời. Đó là Tô Hương Đình. Tôi chính là người giết chồng bà ta. Tất cả những gì tôi làm đều là vì người, chủ nhân ạ!
Tôi không nói gì, ngẩng đầu lên, Cao Minh cũng nhìn tôi. Chúng tôi, có một điểm giống nhau, đó chính là quá cố chấp trong chuyện tình cảm.
"Để có thể giết ông ta, chỉ còn cách dùng nước sông Vong Xuyên thôi.". Bà ta lại lên tiếng.
Kì thực, tôi đúng là nên chết đi. Nếu chết đi rồi thì tôi mới có thể gặp được chủ nhân, gặp được người tôi yêu.
Nhưng trước khi chết, tôi muốn làm rõ một vấn đề.
"Lời nguyền của Linh Thạch chưa chấm dứt, các người sẽ thoát được sao?". Tôi chậm rãi hỏi bọn họ.
Không ngờ, Cao Minh đáp lại tôi thật. "Em ấy là trái tim, tôi là thể xác! Thể xác và trái tim...mãi mãi không thể tách rời!"
Tôi đọc được sự kiên quyết trong ánh mắt cậu ta, và rồi, tôi mỉm cười, cứ như tiếp thêm động lực cho cậu ta đi.
Tôi cũng tính trước được số phận của mình, đã tới lúc tôi phải ra đi. Tôi cũng nên được giải thoát chứ! Tôi cười nhạt, cuối cùng thì tôi cũng có ngày hôm nay. Nếu như năm năm trước, tôi có thể thấu hiểu mọi thứ thì đã không gây nên nhiều sóng gió đến vậy. Tội tôi đáng muôn phần chết.
"Chủ nhân à! Tôi đến với người đây!" Tôi lờ mờ nhìn thấy ảo ảnh của chủ nhân trước mắt mình. Có phải người đang đưa tay về phía tôi không? Đúng vậy! Tôi biết mà! Người vẫn còn chờ tôi.
Tôi khóc, đây là những giọt nước mắt đầu tiên trong cả chục năm nay. Nó rất nhanh đã được hòa tan vào không khí rồi, chẳng có ai nhìn thấy đâu!
Vĩnh biệt!
Tôi chỉ hơn chủ nhân một vài tuổi. Tôi vốn không có tên, chủ nhân thường gọi tôi là A Tử, tôi không muốn người ngoài gọi tôi bằng cái tên thân mật như vậy. Điều này minh chứng cho sự độc chiếm của tôi sao?
"A Tử, đến đây chơi với ta!"
"A Tử, mau mau đi cùng ta!"
"A Tử, chuyện gì của ta, ngươi cũng có thể hoàn thành sao?"
Những lúc nghe thấy câu hỏi ngây thơ như vậy, tôi chỉ lặng lẽ mỉm cười, gật đầu nhìn chủ nhân. Mọi lỗi lầm của chủ nhân, tất nhiên, tôi đứng ra hứng chịu toàn bộ. Vì tôi đã hứa sẽ luôn ở đây bảo vệ người mà!
Tôi đã nếm trải mùi đời rất lâu rồi. Còn chủ nhân của tôi, hằng ngày được sống trong sự che chở của phụ thân phụ mẫu nên vẫn còn rất ngô nghê. Tôi chứng kiến toàn bộ quá trình trưởng thành của người, và khi tôi không kịp nhận ra...mình đã yêu người từ rất lâu rồi.
Trời đất ơi, đó là thứ tình cảm gì vậy?
Tôi có nên trông mong vào thứ tình cảm này? Tôi có thể hoàn thành ước nguyện không?
Không, tôi không thể!
Một ngày nọ, người trở về, khuôn mặt mừng rỡ, nói cho tôi biết một "tin mừng".
"A Tử! Đến đây xem này!"
"A Tử, ta mới gặp được một mĩ nhân, nàng ấy là Tống Minh Ngọc. Nhất định, ta sẽ cưới nàng làm vợ"
"....."
Tâm trạng của tôi lúc đó...chắc là ai ai cũng biết nhỉ?
Đúng rồi, nó cứ như thể bạn đang cần phẫu thuật ghép tủy, cứ trông mong vào người hảo tâm có thể hiến tủy nhưng lại thất bại, và bạn ra đi mãi mãi vậy. Hay cũng có thể nói là tôi bị tạt một xô nước lạnh trong mùa đông lạnh giá.
Đó là những lời của chủ nhân. Tôi rất tổn thương khi nghe nói rằng chủ nhân sẽ thành thân. Người mà chủ nhân yêu, tuyệt nhiên không phải là tôi!
Yêu thầm chủ nhân, hằng ngày tôi vẫn theo dõi người, nhìn người nhưng không thể chạm tới, yêu người mà không thể thổ lộ. Tôi cô độc giữa chốn đua tranh xảo quyệt này, chỉ có người đối xử tốt với tôi.
Tôi rất, rất yêu người, chủ nhân ạ!
Nhìn người thành thân, tôi đau đớn khôn cùng.
Nhìn thiếu chủ Phương Thế Phong ra đời, tôi cũng không biết mình nên vui hay buồn nữa.
Từ khi trưởng thành, người đã phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm. Tôi bị thương để bảo vệ người, tôi luôn hết lòng vì người.
Tôi vẫn luôn mong ước về một tình yêu vô vọng, nhưng phải biết làm sao đây?
Có một lần, người bị lợi dụng, trúng phải xuân dược trong mũi tên, và hôm đó, chúng ta đã cùng ân ái triền miên, người lại luôn miệng gọi "Minh Ngọc!" - người có biết tôi đau đớn lắm không?
Nữ chủ nhân Tống Minh Ngọc nhìn thấy chúng ta, liền dứt khoát bỏ đi. Cũng từ hôm ấy, ngày nào người cũng đánh đập tôi, tra tấn tôi, khiến tôi sống không bằng chết. Những vết sẹo trên cổ và ngực tôi vẫn còn, nó đã mãi mãi không thể xóa mờ đi nữa...
Chiến tranh đã nổ ra. Người xem, đó chính là quả báo khi con trai người lại chết khi rơi vào bẫy tình ái. Trước khi chết, người khẩn khoản cầu xin tôi bảo vệ thiếu chủ. Tại sao, tôi vẫn cố chấp yêu người, cố chấp thực hiện di nguyện của người? Đáng lẽ tôi phải hận người tới tận xương tủy chứ! Tại sao tôi lại đồng ý với người chứ? Tôi đã điên mất rồi!
Tôi đã thu thập một phần linh hồn thiếu chủ, lập ra bao nhiêu mưu kế với sự trợ giúp của Cao Mạng. Vậy mà không ngờ rằng, đến phút cuối, chính nó lại phản bội tôi.
Tôi bị nó nhốt tại một căn phòng giam chật hẹp ẩm ướt. Đây là tầng hầm nhà họ Cao. Năm năm nay, tôi như chết nửa con người. Tôi không thể chết, cũng không thể sống trọn vẹn. Ôi! Đau đớn cho một kiếp quỷ!
"Rầm" - Cánh cửa trước mắt tôi mở ra.
Cao Minh cùng với một tay ngoại quốc, và còn.... đang đứng trước mặt tôi. Biết ngay mà, tôi đã tính ra điều này từ trước, cậu ta sẽ không chết.
"Đã tới lúc ông phải trả giá cho những gì mình làm!" - Người phụ nữ ấy cất lời. Đó là Tô Hương Đình. Tôi chính là người giết chồng bà ta. Tất cả những gì tôi làm đều là vì người, chủ nhân ạ!
Tôi không nói gì, ngẩng đầu lên, Cao Minh cũng nhìn tôi. Chúng tôi, có một điểm giống nhau, đó chính là quá cố chấp trong chuyện tình cảm.
"Để có thể giết ông ta, chỉ còn cách dùng nước sông Vong Xuyên thôi.". Bà ta lại lên tiếng.
Kì thực, tôi đúng là nên chết đi. Nếu chết đi rồi thì tôi mới có thể gặp được chủ nhân, gặp được người tôi yêu.
Nhưng trước khi chết, tôi muốn làm rõ một vấn đề.
"Lời nguyền của Linh Thạch chưa chấm dứt, các người sẽ thoát được sao?". Tôi chậm rãi hỏi bọn họ.
Không ngờ, Cao Minh đáp lại tôi thật. "Em ấy là trái tim, tôi là thể xác! Thể xác và trái tim...mãi mãi không thể tách rời!"
Tôi đọc được sự kiên quyết trong ánh mắt cậu ta, và rồi, tôi mỉm cười, cứ như tiếp thêm động lực cho cậu ta đi.
Tôi cũng tính trước được số phận của mình, đã tới lúc tôi phải ra đi. Tôi cũng nên được giải thoát chứ! Tôi cười nhạt, cuối cùng thì tôi cũng có ngày hôm nay. Nếu như năm năm trước, tôi có thể thấu hiểu mọi thứ thì đã không gây nên nhiều sóng gió đến vậy. Tội tôi đáng muôn phần chết.
"Chủ nhân à! Tôi đến với người đây!" Tôi lờ mờ nhìn thấy ảo ảnh của chủ nhân trước mắt mình. Có phải người đang đưa tay về phía tôi không? Đúng vậy! Tôi biết mà! Người vẫn còn chờ tôi.
Tôi khóc, đây là những giọt nước mắt đầu tiên trong cả chục năm nay. Nó rất nhanh đã được hòa tan vào không khí rồi, chẳng có ai nhìn thấy đâu!
Vĩnh biệt!
Bình luận truyện