Chương 103: Khó Mà Lưỡng Toàn
Tác giả : Lâm Gia Thành Dịch+biên: Zasw
Chống chỉ định với những ai nghiền truyện, vì tạm thời ta vẫn chưa xong hết các môn đâu
Xong một môn, rảnh rảnh thì ngồi làm 1 chương vì thấy mọi người cm nhiệt quá
Hiểu được càng thêm sâu sắc công việc của 1 editor!!
~————————————
Trong nháy mắt, khoảng cách giữa Liễu và con thuyền chỉ còn không tới năm trăm thước. Mọi người lúc này có thể nhìn được ngũ quan tuấn tú cùng đôi mắt trong suốt của Liễu.
Hai mắt của Liễu đảo qua nhìn mọi người rồi rơi xuống trên người Hi Thú đang ở bên cạnh Âu Dương Vũ. Liễu hất đầu, cất tiếng cười dài phá tan không gian, thanh âm trong trẻo xẹt qua dòng nước, từ rất xa truyền đến: “Hi Thú, ta tới rồi, sao không đánh một trận?”
Thanh âm Liễu vừa vang lên, mọi người trong khoang thuyền liền nhanh chóng quay đầu lại, đồng loạt nhìn hướng Hi Thú cùng Âu Dương Vũ. Sắc mặt đám người Lương Dạ đại biến, hắn trừng mắt, nháy mắt một cái cũng không nháy mà nhìn chằm chằm vào Hi Thú. Mà Hổ Uy đứng ở bên cạnh hắn thì chỉ vào Hi Thú mà kêu lên: “Thì ra ngươi là Tôn đại nhân? Vậy hắn… đúng rồi… hắn là Ẩn Tôn.” Một đầu ngón tay của hắn chỉ về giữa dòng sông.
Đang lúc mọi người kinh ngạc, Lương Dạ bỗng kêu lên: “Nàng… nàng là Âu Dương Vũ. Nàng là yêu nữ! Nàng chính là yêu nữ! Ôi ôi… Ta tìm nàng đã bao lâu nay, thì ra là nàng ở nơi này!”
Phương hướng hắn chỉ chính là chỗ của Âu Dương Vũ.
Tiếng gào thét của Lương Dạ tựa như khóc lại tựa như bi phẫn, giống như một tiếng sấm nổ đem toàn bộ chú ý của mọi người dẫn tới trên người Âu Dương Vũ. Khoảnh khắc này, tất cả mọi người đều trừng to mắt, miệng há hốc, không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm vào Âu Dương Vũ.
Yêu nữ, nàng chính là yêu nữ trong truyền thuyết? Là mỹ nhân tuyệt sắc ngàn năm mới xuất hiện?
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều mất đi năng lực ngôn ngữ, mọi ánh mắt đều si ngốc ngơ ngác dính vào trên người Âu Dương Vũ. Bất quá, lúc này Âu Dương Vũ cùng Hi Thú căn bản đều không chú ý tới sự vui mừng của những người này. Nàng nhăn mày, hai mắt nhìn chằm chằm vào người đang cưỡi trên con sóng, tay áo phất phơ bay trong gió mà tiến về phía con thuyền, chính là Liễu! Bất tri bất giác, trên mặt của nàng đã hiện nên nụ cười.
Hi Thú lạnh như một khối băng nhìn về dòng nước, một lát sau, môi hắn vừa động, lạnh lùng nói: “Ta còn tưởng rằng Ẩn Tôn đại nhân có thần thông gì lại có thể cưỡi sóng mà đến. Thì ra là dưới chân ngươi là một đầu hải ngư (cá biển).”
Hải ngư? Âu Dương Vũ cúi đầu, nhìn xuống phía dưới Liễu – lúc này chỉ còn cách con thuyền ba trăm thước. Vừa nhìn, nàng lập tức phát hiện, một bóng đen dưới làn nước đang lướt đến làm đám bọt trắng không ngừng bắn tung lên, mà bóng đen kia rõ ràng là một con cá heo đang dần dần hiện ra trong tầm mắt nàng.
Ngươi giỏi, lại là dẫm lên lưng cá, không trách được có thể lướt sóng mà đến. Bất quá như vậy thật đúng là rất uy phong nha.
Âu Dương Vũ vui mừng nhìn bóng đen nhàn nhạt dưới chân Liễu đang hất tung lên từng đợt bọt nước. Trong đôi mắt to ánh sáng chớp động không ngừng, vẻ mặt hiện lên vẻ đầy hưng phấn.
Liễu cách con thuyền lớn còn khoảng hai ba trăm thước thì bắt đầu giảm tốc độ lại. Từ trên thuyền, Âu Dương Vũ nhìn chằm chằm vào hắn, thấy hắn dẫm lên lưng cá heo lại dễ dàng sai khiến, nàng không khỏi lại càng hâm mộ.
Đón lấy từng cơn gió thổi tới, Liễu ngẩng đầu lên mặt đối mặt với Âu Dương Vũ. Si ngốc nhìn gương mặt thô lậu hơi dày của nàng, trên mặt Liễu hiện lên vẻ tươi cười. Đồng thời, trong ánh mắt thoáng hiện vẻ vui mừng cùng si mê khó tả.
Đôi môi khô nứt giật giật, Liễu không nhìn tới mọi người đang nhìn mình chăm chú, vẫn si ngốc mà nhìn Âu Dương Vũ, hắng giọng kêu lên: “Vũ! Mấy ngày qua nàng có khỏe không? Hắn… hắn không có khi dễ nàng chứ?” Trong giọng nói không lưu loát đó không giấu nổi sự vui mừng, tựa hồ chỉ là muốn cùng Âu Dương Vũ trò chuyện. Về phần nàng có nói gì không thì hắn cũng không thèm để ý.
Đang lúc mọi người đồng loạt quay đầu lại đánh giá, Âu Dương Vũ gật đầu, rồi lại lắc đầu. Nàng đề cao thanh âm kêu lên: “Ta rất khỏe, ngươi đừng lo lắng.”
Thanh âm Âu Dương Vũ vừa cất lên, những tiếng ồn ào náo động bắt đầu nổi lên bốn phía: “Nàng đúng là yêu nữ thật sao?” “Ta biết, ta biết, yêu nữ tên là Âu Dương Vũ. Trời ạ! Ta thấy yêu nữ rồi! Nhưng là… gương mặt nàng tại sao lại xấu thế này?”
“Ngu ngốc, cũng không nhìn một chút xem đứng ở bên cạnh nàng là ai. Nhất định là Tôn dùng pháp thuật che giấu gương mặt nàng đi.”
“Thật đáng tiếc.”
“Đúng vậy a, thật là đáng tiếc.”
Đột nhiên, thanh âm la hét ầm ĩ của mọi người đồng thời dừng lại. Trong nháy mắt, bọn họ đồng loạt cúi đầu, không dám nhìn vào Âu Dương Vũ nữa.
Cảm giác được Hi Thú ở bên cạnh trong nháy mắt tản ra hàn khí bức nhân, thân thể Âu Dương Vũ cùng mọi người đều co rụt lại. Nàng quay đầu nhìn khuôn mặt kích động kia của Liễu, nhìn đôi môi khô nứt đó, liền lập tức đem Hi Thú ở bên cạnh đang tức giận quên mất: “Ngươi uống chút nước thấm giọng nói đi.” Thanh âm hắn thô dát, rõ ràng cho thấy chủ nhân của nó cũng rất mệt mỏi rồi. Đảo mắt, Âu Dương Vũ vừa muốn nói tiếp, hắn từ xa như vậy đuổi theo, nói không chừng đã không còn bao nhiêu khí lực rồi, vạn nhất, phải làm thế nào cho tốt giờ?
Mới vừa nghĩ tới đây, Hi Thú ở bên cạnh khẽ hừ một tiếng trầm thấp. Âu Dương Vũ nghiêng đầu nhìn hắn một cái, lúc này gương mặt Hi Thú âm trầm, trên gương mặt tuấn tú vô luân kia mang theo vẻ đằng đằng sát khí cùng lãnh khốc. Đột nhiên, một cái ý niệm trong đầu hiện ra: nhưng là, nếu là Liễu thắng, hắn sẽ hạ sát thủ, lúc đó mình sẽ làm thế nào? Không, hai người kia ta đều không muốn bọn họ bị thương tổn. Tốt nhất, tốt nhất…
Nghĩ nửa ngày, nàng cũng không nghĩ được nhất tốt là cái gì.
Lúc này, vô luận là Hi Thú hay là Liễu cũng sẽ không đem lực chú ý của mình đặt tại người nàng. Bọn họ nháy mắt cũng không nháy một cái mà nhìn chằm chằm đối phương, vẻ mặt nghiêm túc như đang giương cung bạt kiếm.
Thấy một màn như vậy, Lương Dạ phảng phất nghĩ tới điều gì. Hắn vội vàng đứng ra, hướng về phía Hi Thú đang ngạo nghễ ở mũi thuyền thi lễ, hắng giọng nói: “Tôn đại nhân, trước kia là ta không có nhãn quan, lại không nhận ra Tôn đại nhân tới. Kính xin đại nhân chớ trách.”
Hi Thú lạnh lùng liếc hắn một cái, liền không hề để ý tới nữa.
Lương Dạ nhìn thoáng qua Âu Dương Vũ đứng ở bên cạnh Hi Thú, lại nói tiếp: “Tôn đại nhân, ngài cùng Ẩn Tôn đại nhân đều là bậc kỳ tài mấy trăm năm mới có. Chẳng lẽ, ngài chuẩn bị ở trên thuyền này cùng Ẩn Tôn đại nhân so chiêu sao? Vạn nhất ngộ thương đến Âu Dương tiên tử, vậy phải làm sao bây giờ?”
Hi Thú xoay đầu lại, nhìn chằm chằm hắn mấy lần. Một lát sau, khóe miệng của hắn hiện lên vẻ cười lạnh, quát lên: “Lắm mồm!” Dứt lời, hai mắt nhắm lại, không hề để ý tới nữa.
Lương Dạ cũng là vương một nước, từ nhỏ đều là ăn ngon mặc đẹp, người người bái lạy, đâu chịu nổi chế nhạo thế này, nhất thời, gương mặt hắn đỏ bừng lên. Đáng tiếc mấy hộ vệ đứng ở phía sau hắn thấy Âu Dương Vũ cùng Hi Thú, một là yêu nữ một là Tôn, cũng là người mà bọn hắn từ xưa đến nay chỉ có thể ngưỡng vọng nhìn lên, căn bản cũng không có nghĩ đến việc thay Lương Dạ ra mặt.
Cảnh này hắn không hề nghĩ tới, nên lại càng khiến cho Lương Dạ thêm khó chịu.
Bất quá, tất cả mọi người trên thuyền đều là người thông minh, một phần lớn lúc này cũng từ trong kinh diễm mà thanh tỉnh lại. Lương Dạ vừa mở miệng là bọn họ liền hiểu, hắn là vì mọi người ở trên thuyền suy nghĩ. Phải biết rằng, pháp lực của hai người này cũng đều có thể diệt một quốc gia mà không gây ra động tĩnh gì. Pháp thuật như vậy làm sao lại để cho nó có thể sử dụng ở trên thuyền được chứ? Vạn nhất chỉ là một cơn gió do dư âm vô tình đảo nhẹ qua là con thuyền này cũng sẽ phải chìm một nửa a.
Nghĩ tới đây, bọn họ đồng loạt nhìn về phía Âu Dương Vũ. Bất tri bất giác, một người nào đó dẫn đầu, trong nháy mắt, tất cả mọi người đều chen chúc lại gần bên cạnh Âu Dương Vũ. Mặc dù không dám dựa vào sát nàng, nhưng cách nàng gần chút ít thì hẳn là không sai a.
Hơn trăm người chen chen chúc chúc nhốn nháo, còn có ít kẻ thì chạy vào trong khoang thuyền. Thanh niên thấp bé kia lại càng vội vàng phóng về một con thuyền bé ở dưới mạn thuyền. [Nhện: chắc là như kiểu một cái thuyền bé để ở trên mấy con thuyền lớn để đề phòng]
Đôi môi của Âu Dương Vũ giật giật, một hồi lâu sau nàng mới lên tiếng: “Các ngươi… các ngươi không nên đánh nhau. Có chuyện gì thì cũng ngồi xuống hảo hảo thương lượng. Liễu, không bằng ngươi hãy lên thuyền đi, lên thuyền rồi từ từ nói.”
Tiếng nàng vừa dứt, Hi Thú bỗng nhiên quát lên: “VŨ!!!~”
Thanh âm vừa rét buốt vừa nghiêm túc khiến cho Âu Dương Vũ bị dọa sợ đến mức giật bắn cả người. Chứng kiến khuôn mặt nhỏ nhắn đã tái nhợt kia của Âu Dương Vũ, Hi Thú ngẩng đầu, lạnh lùng nói: “Ta không phải là đã nói với nàng sao? Chuyện như vậy rồi thì không có gì để thương lượng cả.”
Trong đám người, thiếu nữ nhỏ nhắn xinh xắn kia nghe đến đó thì không khỏi cười duyên nói: “Tại sao không thể thương lượng nhỉ? Thật ra thì ba người ở chung một chỗ cũng không tồi chứ sao.”
Nàng mới vừa nói tới đây, liền chợt đánh rùng mình một cái. Đồng thời, sắc mặt tái nhợt, thân thể co lại thành một đoàn. Hi Thú lúc này đang u ám nhìn nàng chằm chằm.
Đôi mắt to của thiếu nữ nhỏ nhắn kia hiện lên đầy vẻ kinh hãi, miệng nàng run rẩy, lắp bắp nói: “Ta… ta là nói giỡn…. nói giỡn…” vừa mới nói mấy chữ này, bỗng nhiên ánh mắt của nàng trợn thật lớn, mở cái miệng nhỏ nhắn ra: “A~~” một tiếng thét chói tai vang lên, đảo mắt một cái rồi tiếng thét cũng im bặt. Mọi người chỉ thấy mắt hoa lên một cái, liền thấy một cỗ kình lực cuồn cuộn quấn lấy thân thể của nàng ném vào trong dòng nước. “Bõm” một tiếng khô khốc từ dòng nước vang lên, tất cả mọi người đều bị hoảng sợ cứng cả người.
Bình luận truyện