Dĩ Ác Chế Ác
Cuộc hẹn sẽ diễn ra vào tối nay, sau khi định xong thời gian địa điểm cụ thể, Quý Gia Hoành khư khư cầm điện thoại không dám cúp máy trước, đột nhiên nghe đầu bên kia Vương Hạo nói: “Quý Gia Hoành, ta cảnh cáo trước, ngươi không được có ý đồ xấu với anh em của ta, bằng không ta đánh ngươi bán thân bất toại!”
Quý Gia Hoành bên này rùng mình một cái, cười gượng nói: “Ta giống hạng người như vậy sao?”
Vương Hạo nói: “Rất giống.”
Quý Gia Hoành một bụng tức không thể phát tiết suýt nữa chết nghẹn, trong lòng lớn tiếng kêu oan, gần đây mỗi ngày trong đầu toàn là kế hoạch phục thù, lấy đâu ra tinh lực có ý đồ xấu với người khác.
Nhưng đối phương buông lời đe dọa, ít nhiều đã khơi lên hồi ức thê thảm khi xưa.
Vương Hạo người này trước nay nói được làm được, giống như hồi đó, mình có vài bận không kịp tránh hắn, ở gần trường học của Vương Hạo lại gặp phải hắn, tên kia không nói hai lời nắm đấm vung qua, mấy lần đầu còn vừa đánh vừa tìm cớ nói ánh mắt mình nhìn người khác quá *** tà đầu tóc không gọn gàng cúc áo không cài hết, dần dà ngay cả tìm cớ cũng miễn đi, trực tiếp nói ta chính là thấy ngươi chướng mắt đánh ngươi ngươi làm gì được ta.
Đại đa số thời gian là đánh đơn, nếu thêm bọn Điền Trung thì có thể phát triển thành đánh hội đồng, nhưng mặc kệ đánh đơn hay đánh hội đồng dường như đều không có gì khác biệt, bởi vì mình luôn bị đánh đến thê thảm.
Nhớ lại thôi đã cảm thấy toàn thân đau nhức.
Sắp đến giờ hẹn, Quý Gia Hoành kéo vali du lịch, lấy ra bộ âu phục, ăn diện chỉnh tề mới đi ra ngoài.
Hắn đến đúng lúc biểu diễn, ban nhạc bốn người của Vương Hạo đã sớm đợi ở đây, giới thiệu đôi câu họ liền lên sân khấu.
So với gã hát chính của ban nhạc OO tướng mạo thuộc loại hình dã thú hậu hiện đại trường phái nghệ thuật trừu tượng, hát chính Lưu Huy xét bề ngoài mà nói, rất khá.
Về phần chất giọng, Quý Gia Hoành vừa nghe vài nhịp đã bắt đầu phiêu, tính theo tiêu chuẩn năm sao, thanh âm này hiển nhiên đáng được ba sao trở lên.
Đủ từ tính, nếu ở trên giường kêu một tiếng nhất định sẽ thú vị lắm đây!
Quý Gia Hoành chống má thả ý ***, ngoài mặt vẫn rất đứng đắn.
Lưu Huy biểu diễn xong, nhảy xuống đài, hỏi Quý Gia Hoành: “Thế nào?”
Quý Gia Hoành nụ cười *** còn chưa kịp treo lên mặt, đã thấy Vương Hạo cũng đi tới, bao ý niệm tà ác lập tức biến mất.
“Rất ổn, rất ổn.” Quý Gia Hoành cười nói.
Vương Hạo hỏi: “So với ban nhạc gì đó của ngươi khá hơn nhiều đấy chứ.”
“Đương nhiên, đương nhiên.” Quý Gia Hoành gật đầu: “So với bọn họ tất nhiên hay hơn nhiều.” Nhìn Vương Hạo, lại chỉ Lưu Huy, “Cậu này giọng hát không tồi, tay keyboard lẫn tay trống cũng rất có tiềm năng, đương nhiên, Vương Hạo ngươi càng khỏi cần nói, hắc hắc, thực lực của ngươi ta còn không biết sao. Các cậu nhất định có thể nổi tiếng, nhất định có thể nổi tiếng.”
Quý Gia Hoành cảm thấy mình nói chuyện chưa từng vất vả như thế, phải nhìn sắc mặt Vương Hạo mà cân nhắc ngôn từ ngữ khí xu nịnh, không lâu sau mấy thằng ngốc này đã bị mình khen đến ngất ngây cười ngố, nhưng Quý Gia Hoành sau lưng cũng toát mồ hôi, chỉ sợ mình nói sai câu nào, người bên cạnh sẽ lập tức trở mặt.
Chịu đựng một hồi những gì nên nói đều nói hết, Quý Gia Hoành rốt cuộc không nán thêm được nữa.
“Chà!” Quý Gia Hoành nhấc cổ tay, nhìn đồng hồ nói, “Bất tri bất giác đã đến giờ rồi! Tôi còn có hẹn công vụ với người khác.”
Mọi người đứng dậy tạm biệt, Quý Gia Hoành rất nhiệt tình bắt tay với họ: “Hôm khác gặp hôm khác gặp.” Sau đó quay đầu trưng một nụ cười tươi rói lấy lòng Vương Hạo.
Vương Hạo nói: “Có việc thì ngươi mau đi đi.”
Quý Gia Hoành lúc này mới thở phào như được phóng thích, vẫy tay chào mọi người, rồi tháo chạy như lửa bén mông.
Đương nhiên, đây không phải thua trận bỏ trốn, đây là đại trượng phu co được dãn được, đợi đến khi ký hợp đồng rồi, sẽ bóp đám tiểu tử các ngươi trong tay, hừ hừ.
Để ban nhạc OO kết thúc concert quay về trước, Quý Gia Hoành xin nghỉ phép ở lại thành phố N dựng ngón tay đếm ngày, cuối cùng cũng đợi được cuộc gọi của Vương Hạo, nói muốn bàn tỉ mỉ hơn chuyện ban nhạc bọn họ.
Gặp mặt thế này, tất phải chú trọng, thân là đại nhân vật mà tới đúng giờ, sẽ không thể hiện được trình độ bận rộn cùng thân phận cao quý của mình.
Cho nên khi Quý Gia Hoành lần thứ hai đến hẹn, cố tình đi muộn nửa tiếng.
Sắp đến quán bar lại sợ mình muộn Vương Hạo phát hỏa, xuống taxi, một đường chạy bước nhỏ, làm ra vẻ thở hổn hển vội vàng đến cho kịp giờ.
Biểu diễn đã kết thúc, tại chỗ ngồi quen thuộc của ban nhạc, bốn người đang tán gẫu, Quý Gia Hoành rút khăn tay, lau mồ hôi đi qua, người tên Triệu Thuận tinh mắt, dùng khuỷu tay thúc người bên cạnh, mấy người còn lại lúc này mới thấy Quý Gia Hoành, vội đứng dậy nhường chỗ.
Trước mặt có bốn người, nhưng Quý Gia Hoành nhìn trái nhìn phải, không thấy Vương Hạo.
“Vương Hạo đâu?” Quý Gia Hoành hỏi, “Hắn hẹn tôi hôm nay đến mà?”
“Hắn hẹn anh hôm nay?” Triệu Thuận ơ một tiếng, “Vậy hắn còn chạy đi đâu?”
“Hắn không có ở đây?” Quý Gia Hoành thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngẫm lại, hắn rõ ràng hẹn mình rồi mất tích, hại mình toi công chạy một đoạn đường, trong lòng có chút bực bội.
Lại có người bồi thêm một câu: “Hắn đi hẹn hò rồi.”
“Hẹn hò?” Quý Gia Hoành trong lòng dịch chua bắt đầu dâng lên, khó miêu khó tả, hơn nữa vừa chạy đến cả người nóng bức, vội cởi áo vest, xắn tay áo sơ mi, mở vài nút áo, dựa vào sô pha bên tường cười lạnh, “Bộ dạng đáng sợ của hắn cũng có người thích sao?”
Lưu Huy hỏi: “Hay là để tôi gọi hắn về?”
Quý Gia Hoành đột nhiên ngồi thẳng lưng lên: “Không cần không cần, chúng ta nói chuyện của chúng ta, mặc kệ hắn.”
Vài người bên kia trầm mặc một lúc, Lưu Huy tiên phong mở miệng hỏi: “Lần trước Quý tiên sinh đã nghe chúng tôi hát, cảm thấy thế nào?”
“Ha… Là chuyện này sao…” Quý Gia Hoành trong lòng bắt đầu nhộn nhạo tâm kế, liếc mắt nhìn Lưu Huy, rút một điếu thuốc từ trong ngực, kẹp giữa ngón tay, nhẹ nhàng lắc lắc, lập tức có người hiểu ý, cầm bật lửa bên cạnh châm cho hắn.
“Cậu biết đó, tôi ở trong giới giải trí cũng có chút danh tiếng.” Quý Gia Hoành rốt cuộc tìm lại được cảm giác, ngửa đầu, chậm rãi phả ra một vòng khói, nheo mắt, ngân giọng thong thả nói: “Thành phố B cũng là một khu vực năng động, những band tôi từng nghe qua cũng không ít, hạng nhất có, hạng hai lâu lâu tôi cũng nghe thử, hạng ba tôi hiếm khi nghe, càng không cần bàn đến hạng tám hạng chín trong quán bar nhỏ này như các cậu, à phải rồi, band các cậu có hiểu là gì không, nghĩa là ban nhạc ấy mà.”
Mặc cho những người bên kia thì thầm to nhỏ, Quý Gia Hoành phả một làn khói thuốc ngay mặt Lưu Huy, tay cũng đáp lên vai Lưu Huy: “Bất quá cũng không phải nói các cậu tuyệt đối không có chance, thanh niên trai tráng, tướng mạo lại nice, đây chính là vốn liếng a.” Vừa nói vừa dùng ngón tay ái muội lướt trên vai Lưu Huy, “Chỉ cần biết dụng tâm, tôi cũng nguyện ý nâng đỡ một phen.”
Lưu Huy đen mặt hất tay hắn.
Quý Gia Hoành cũng không phật lòng, cong khóe miệng, người mới mà, ít nhiều cũng có chút xấu hổ. Đợi vào nghề rồi, làm vài lần sẽ quen, đến chừng đó mình có không muốn, người ta vẫn kiên quyết hiến thân.
Lại nghe thấy có người thấp giọng nói với người kế bên ông bầu mát tay gì đó, Quý Gia Hoành trong lòng càng khoái trá, ho khan hai tiếng nói: “Thật ra trong tay tôi còn rất nhiều case, nếu không phải niệm tình tôi với Vương Hạo từng quen biết, hắn lại khổ sở van nài, lịch làm việc của tôi dày đặc như vậy, nếu là bình thường đã không quan tâm chạy đến đây, trước đó Join còn mời tôi dự party của anh ấy, Join các cậu biết không? Là người vừa nhận giải Kim khúc lần trước, kỳ thực giải thưởng đáng lý phải trao cho một ngôi sao dưới quyền tôi, nhưng tôi với Join quan hệ tương đối tốt, nên cũng nhường hắn.”
“Chu choa!” Có người tấm tắc hô lên, Quý Gia Hoành quay qua, là một tiểu tử chưa gặp bao giờ, đang cười toe nhìn mình hỏi: “Chú ơi chú giỏi tiếng Anh quá! Vậy chú có biết zhuangbility nghĩa là gì không?”(zhuangbi là pinyin của “trang bức”, nghĩa là cố tỏ vẻ ta đây lợi hại, ghép vào suffix “-ility” để chỉ năng lực tỏ vẻ ta đây ^^)
Dù rằng trên lớp tiếng Anh của Quý Gia Hoành chưa từng đạt chuẩn, nhưng loại tiếng Anh quốc dân này vẫn hiểu được, đang định phát hỏa, lại thấy tiểu tử kia cười đến thanh thuần, trong lòng bỗng nhiên ngứa ngáy.
Vừa nhìn liền biết tiểu tử này chưa từng trải đời, thiên chân vô tà đều viết rõ trên mặt.
Tiểu nam sinh không hiểu thế sự này, không dã man như Vương Hạo, cũng không có lực sát thương, rất dễ dạy, là loại hình Quý Gia Hoành thích nhất.
Vì vậy Quý Gia Hoành cười niềm nở: “Hử, ban nhạc của các cậu còn một người nữa à? Lần trước sao tôi không thấy nhỉ.” Sau đó vươn tay kéo cánh tay thiếu niên: “Cậu tên gì?”
Thiếu niên kia nhìn bàn tay động chạm mình, nhíu mày nói: “Chú có bệnh sao?”
Ây du, Quý Gia Hoành càng hăng, mèo con mọc gai, tốt lắm, có chút dã tính thuần phục mới có cảm giác thành tựu, lên giường cũng đủ kích thích.
Hợp ý! Ta thích!
Quý Gia Hoành một phát kéo tiểu tử kia vào lòng: “Tôi đã nói rõ với các cậu rồi, làng giải trí không phải dễ lăn lộn, các cậu cho rằng từng bước một bò lên trên thì có hiệu quả sao. Bao nhiêu người muốn lên giường tôi tôi còn lười nhìn tới, giờ nhìn trúng cậu là nể mặt cậu, sau này bảo đảm cậu một bước lên mây…”
Lời còn chưa dứt, đã bị người hắt rượu đầy mặt.
Quý Gia Hoành vuốt mặt, đứng dậy mắng: “Ngươi làm gì đó?!”
Cái ly không bị Lưu Huy ném xuống bàn: “Ngươi tự mình cút hay muốn bị ta đánh đuổi?”
Xưa nay những người nhờ cậy hắn có ai không sắc mặt hòa nhã tận tình hầu hạ, Quý Gia Hoành làm sao chịu được cơn tức này: “Ngươi tưởng ta sợ ngươi chắc! Là các ngươi cầu ta!”
Lưu Huy một quyền hung hăng nện xuống bàn.
Quý Gia Hoành giận thật rồi, mẹ nó đám người chơi chung với Vương Hạo đúng là không có kẻ nào bình thường! Toàn một lũ lưu manh!
“Ngươi tưởng ta sợ ngươi sao! Đừng nghĩ rằng ta ở thành phố N thì không có thế lực!” Địch bốn người mình chỉ có một, hảo hán không chịu thiệt trước mắt, Quý Gia Hoành vơ lấy áo vest chạy ra ngoài, “Cho dù ta cưỡng gian hết các ngươi, bắt quay GV chụp ảnh nóng cũng không ai dám làm gì ta, các ngươi tin không?”
“Cút!!!” Lưu Huy ném cả chai rượu tới.
“Các ngươi đợi đó, người của ta sẽ đến ngay lập tức.” Quý Gia Hoành chạy ra khỏi cửa quán bar, vẫn không cam lòng la lớn, “Ta với các ngươi chưa xong đâu.”
Lại chạy một mạch thật xa, thấy mấy người kia không đuổi theo, Quý Gia Hoành dừng lại, trong lòng nghẹn khuất muốn chết.
Vương Hạo một mình ngươi khi dễ ta thì thôi đi, bây giờ triệu tập nguyên ban nhạc leo lên đầu ta, bộ Quý Gia Hoành ta dâng đến cửa cho các ngươi khi dễ sao!
Ngươi bất nhân với ta, thì đừng trách ta bất nghĩa với các ngươi!
Quý Gia Hoành lấy điện thoại ra, gọi điện cho cậu.
Cậu của Quý Gia Hoành từ nhỏ đã thương hắn, bằng không Quý Gia Hoành cũng sẽ không xưng bá một phương như vậy.
Cũng không biết cậu dùng cách gì, một giờ sau, Quý Gia Hoành trốn ở gần quán bar nhìn thấy đám gia hỏa kia mặt mày ủ dột xách đồ đi ra.
Quý Gia Hoành cuồng tiếu một tràng, đột nhiên lại nghĩ, hôm nay hắn xem như đã kết oán với bạn của Vương Hạo, đợi khi Vương Hạo biết chuyện, hắn có chín cái mạng cũng không đủ cho tên điên kia đánh.
Nếu như đã vậy, chi bằng chơi đến cùng, tiên hạ thủ vi cường.
Thông thường nhân vật có chút thân phận sẽ thích tìm các ngôi sao nhỏ uống rượu ve vãn tình tứ, cho nên Quý Gia Hoành bản thân cũng quen biết vài người đặc biệt, loại chuyện này đương nhiên không thể làm phiền đến đại BOSS, trực tiếp gọi tiểu lâu la là được.
“A lô, Cường tử phải không?” Đang nói, cảm thấy sau lưng có người đi theo, quay đầu nhìn, lại không phát hiện bóng người nào, Quý Gia Hoành vừa đi vừa nói tiếp, “…Đúng đúng đúng, tôi đang ở thành phố N… Tôi nói chú này, chú giúp tôi một việc nhé… đúng đúng, chú sai vài anh em đánh hộ tôi mấy người, gần đại học N ấy, gần đó có quán bar tên XX, có một ban nhạc thường diễn ở đó. Dằn chúng một trận cho tôi! Đặc biệt là cái tên Vương…”
Bởi vì chuyện muốn nói không thể nói ngoài đại lộ, Quý Gia Hoành rẽ vào một con ngõ nhỏ không người, đang định nói tiếp, đột nhiên lại cảm thấy có ai đó ở sau lưng, lập tức xoay người, còn chưa kịp nhìn, trên đầu đã bị trùm một túi rác lớn đen kịt.
Chương 7
CHƯƠNG 7
Cuộc hẹn sẽ diễn ra vào tối nay, sau khi định xong thời gian địa điểm cụ thể, Quý Gia Hoành khư khư cầm điện thoại không dám cúp máy trước, đột nhiên nghe đầu bên kia Vương Hạo nói: “Quý Gia Hoành, ta cảnh cáo trước, ngươi không được có ý đồ xấu với anh em của ta, bằng không ta đánh ngươi bán thân bất toại!”
Quý Gia Hoành bên này rùng mình một cái, cười gượng nói: “Ta giống hạng người như vậy sao?”
Vương Hạo nói: “Rất giống.”
Quý Gia Hoành một bụng tức không thể phát tiết suýt nữa chết nghẹn, trong lòng lớn tiếng kêu oan, gần đây mỗi ngày trong đầu toàn là kế hoạch phục thù, lấy đâu ra tinh lực có ý đồ xấu với người khác.
Nhưng đối phương buông lời đe dọa, ít nhiều đã khơi lên hồi ức thê thảm khi xưa.
Vương Hạo người này trước nay nói được làm được, giống như hồi đó, mình có vài bận không kịp tránh hắn, ở gần trường học của Vương Hạo lại gặp phải hắn, tên kia không nói hai lời nắm đấm vung qua, mấy lần đầu còn vừa đánh vừa tìm cớ nói ánh mắt mình nhìn người khác quá *** tà đầu tóc không gọn gàng cúc áo không cài hết, dần dà ngay cả tìm cớ cũng miễn đi, trực tiếp nói ta chính là thấy ngươi chướng mắt đánh ngươi ngươi làm gì được ta.
Đại đa số thời gian là đánh đơn, nếu thêm bọn Điền Trung thì có thể phát triển thành đánh hội đồng, nhưng mặc kệ đánh đơn hay đánh hội đồng dường như đều không có gì khác biệt, bởi vì mình luôn bị đánh đến thê thảm.
Nhớ lại thôi đã cảm thấy toàn thân đau nhức.
Sắp đến giờ hẹn, Quý Gia Hoành kéo vali du lịch, lấy ra bộ âu phục, ăn diện chỉnh tề mới đi ra ngoài.
Hắn đến đúng lúc biểu diễn, ban nhạc bốn người của Vương Hạo đã sớm đợi ở đây, giới thiệu đôi câu họ liền lên sân khấu.
So với gã hát chính của ban nhạc OO tướng mạo thuộc loại hình dã thú hậu hiện đại trường phái nghệ thuật trừu tượng, hát chính Lưu Huy xét bề ngoài mà nói, rất khá.
Về phần chất giọng, Quý Gia Hoành vừa nghe vài nhịp đã bắt đầu phiêu, tính theo tiêu chuẩn năm sao, thanh âm này hiển nhiên đáng được ba sao trở lên.
Đủ từ tính, nếu ở trên giường kêu một tiếng nhất định sẽ thú vị lắm đây!
Quý Gia Hoành chống má thả ý ***, ngoài mặt vẫn rất đứng đắn.
Lưu Huy biểu diễn xong, nhảy xuống đài, hỏi Quý Gia Hoành: “Thế nào?”
Quý Gia Hoành nụ cười *** còn chưa kịp treo lên mặt, đã thấy Vương Hạo cũng đi tới, bao ý niệm tà ác lập tức biến mất.
“Rất ổn, rất ổn.” Quý Gia Hoành cười nói.
Vương Hạo hỏi: “So với ban nhạc gì đó của ngươi khá hơn nhiều đấy chứ.”
“Đương nhiên, đương nhiên.” Quý Gia Hoành gật đầu: “So với bọn họ tất nhiên hay hơn nhiều.” Nhìn Vương Hạo, lại chỉ Lưu Huy, “Cậu này giọng hát không tồi, tay keyboard lẫn tay trống cũng rất có tiềm năng, đương nhiên, Vương Hạo ngươi càng khỏi cần nói, hắc hắc, thực lực của ngươi ta còn không biết sao. Các cậu nhất định có thể nổi tiếng, nhất định có thể nổi tiếng.”
Quý Gia Hoành cảm thấy mình nói chuyện chưa từng vất vả như thế, phải nhìn sắc mặt Vương Hạo mà cân nhắc ngôn từ ngữ khí xu nịnh, không lâu sau mấy thằng ngốc này đã bị mình khen đến ngất ngây cười ngố, nhưng Quý Gia Hoành sau lưng cũng toát mồ hôi, chỉ sợ mình nói sai câu nào, người bên cạnh sẽ lập tức trở mặt.
Chịu đựng một hồi những gì nên nói đều nói hết, Quý Gia Hoành rốt cuộc không nán thêm được nữa.
“Chà!” Quý Gia Hoành nhấc cổ tay, nhìn đồng hồ nói, “Bất tri bất giác đã đến giờ rồi! Tôi còn có hẹn công vụ với người khác.”
Mọi người đứng dậy tạm biệt, Quý Gia Hoành rất nhiệt tình bắt tay với họ: “Hôm khác gặp hôm khác gặp.” Sau đó quay đầu trưng một nụ cười tươi rói lấy lòng Vương Hạo.
Vương Hạo nói: “Có việc thì ngươi mau đi đi.”
Quý Gia Hoành lúc này mới thở phào như được phóng thích, vẫy tay chào mọi người, rồi tháo chạy như lửa bén mông.
Đương nhiên, đây không phải thua trận bỏ trốn, đây là đại trượng phu co được dãn được, đợi đến khi ký hợp đồng rồi, sẽ bóp đám tiểu tử các ngươi trong tay, hừ hừ.
Để ban nhạc OO kết thúc concert quay về trước, Quý Gia Hoành xin nghỉ phép ở lại thành phố N dựng ngón tay đếm ngày, cuối cùng cũng đợi được cuộc gọi của Vương Hạo, nói muốn bàn tỉ mỉ hơn chuyện ban nhạc bọn họ.
Gặp mặt thế này, tất phải chú trọng, thân là đại nhân vật mà tới đúng giờ, sẽ không thể hiện được trình độ bận rộn cùng thân phận cao quý của mình.
Cho nên khi Quý Gia Hoành lần thứ hai đến hẹn, cố tình đi muộn nửa tiếng.
Sắp đến quán bar lại sợ mình muộn Vương Hạo phát hỏa, xuống taxi, một đường chạy bước nhỏ, làm ra vẻ thở hổn hển vội vàng đến cho kịp giờ.
Biểu diễn đã kết thúc, tại chỗ ngồi quen thuộc của ban nhạc, bốn người đang tán gẫu, Quý Gia Hoành rút khăn tay, lau mồ hôi đi qua, người tên Triệu Thuận tinh mắt, dùng khuỷu tay thúc người bên cạnh, mấy người còn lại lúc này mới thấy Quý Gia Hoành, vội đứng dậy nhường chỗ.
Trước mặt có bốn người, nhưng Quý Gia Hoành nhìn trái nhìn phải, không thấy Vương Hạo.
“Vương Hạo đâu?” Quý Gia Hoành hỏi, “Hắn hẹn tôi hôm nay đến mà?”
“Hắn hẹn anh hôm nay?” Triệu Thuận ơ một tiếng, “Vậy hắn còn chạy đi đâu?”
“Hắn không có ở đây?” Quý Gia Hoành thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngẫm lại, hắn rõ ràng hẹn mình rồi mất tích, hại mình toi công chạy một đoạn đường, trong lòng có chút bực bội.
Lại có người bồi thêm một câu: “Hắn đi hẹn hò rồi.”
“Hẹn hò?” Quý Gia Hoành trong lòng dịch chua bắt đầu dâng lên, khó miêu khó tả, hơn nữa vừa chạy đến cả người nóng bức, vội cởi áo vest, xắn tay áo sơ mi, mở vài nút áo, dựa vào sô pha bên tường cười lạnh, “Bộ dạng đáng sợ của hắn cũng có người thích sao?”
Lưu Huy hỏi: “Hay là để tôi gọi hắn về?”
Quý Gia Hoành đột nhiên ngồi thẳng lưng lên: “Không cần không cần, chúng ta nói chuyện của chúng ta, mặc kệ hắn.”
Vài người bên kia trầm mặc một lúc, Lưu Huy tiên phong mở miệng hỏi: “Lần trước Quý tiên sinh đã nghe chúng tôi hát, cảm thấy thế nào?”
“Ha… Là chuyện này sao…” Quý Gia Hoành trong lòng bắt đầu nhộn nhạo tâm kế, liếc mắt nhìn Lưu Huy, rút một điếu thuốc từ trong ngực, kẹp giữa ngón tay, nhẹ nhàng lắc lắc, lập tức có người hiểu ý, cầm bật lửa bên cạnh châm cho hắn.
“Cậu biết đó, tôi ở trong giới giải trí cũng có chút danh tiếng.” Quý Gia Hoành rốt cuộc tìm lại được cảm giác, ngửa đầu, chậm rãi phả ra một vòng khói, nheo mắt, ngân giọng thong thả nói: “Thành phố B cũng là một khu vực năng động, những band tôi từng nghe qua cũng không ít, hạng nhất có, hạng hai lâu lâu tôi cũng nghe thử, hạng ba tôi hiếm khi nghe, càng không cần bàn đến hạng tám hạng chín trong quán bar nhỏ này như các cậu, à phải rồi, band các cậu có hiểu là gì không, nghĩa là ban nhạc ấy mà.”
Mặc cho những người bên kia thì thầm to nhỏ, Quý Gia Hoành phả một làn khói thuốc ngay mặt Lưu Huy, tay cũng đáp lên vai Lưu Huy: “Bất quá cũng không phải nói các cậu tuyệt đối không có chance, thanh niên trai tráng, tướng mạo lại nice, đây chính là vốn liếng a.” Vừa nói vừa dùng ngón tay ái muội lướt trên vai Lưu Huy, “Chỉ cần biết dụng tâm, tôi cũng nguyện ý nâng đỡ một phen.”
Lưu Huy đen mặt hất tay hắn.
Quý Gia Hoành cũng không phật lòng, cong khóe miệng, người mới mà, ít nhiều cũng có chút xấu hổ. Đợi vào nghề rồi, làm vài lần sẽ quen, đến chừng đó mình có không muốn, người ta vẫn kiên quyết hiến thân.
Lại nghe thấy có người thấp giọng nói với người kế bên ông bầu mát tay gì đó, Quý Gia Hoành trong lòng càng khoái trá, ho khan hai tiếng nói: “Thật ra trong tay tôi còn rất nhiều case, nếu không phải niệm tình tôi với Vương Hạo từng quen biết, hắn lại khổ sở van nài, lịch làm việc của tôi dày đặc như vậy, nếu là bình thường đã không quan tâm chạy đến đây, trước đó Join còn mời tôi dự party của anh ấy, Join các cậu biết không? Là người vừa nhận giải Kim khúc lần trước, kỳ thực giải thưởng đáng lý phải trao cho một ngôi sao dưới quyền tôi, nhưng tôi với Join quan hệ tương đối tốt, nên cũng nhường hắn.”
“Chu choa!” Có người tấm tắc hô lên, Quý Gia Hoành quay qua, là một tiểu tử chưa gặp bao giờ, đang cười toe nhìn mình hỏi: “Chú ơi chú giỏi tiếng Anh quá! Vậy chú có biết zhuangbility nghĩa là gì không?”(zhuangbi là pinyin của “trang bức”, nghĩa là cố tỏ vẻ ta đây lợi hại, ghép vào suffix “-ility” để chỉ năng lực tỏ vẻ ta đây ^^)
Dù rằng trên lớp tiếng Anh của Quý Gia Hoành chưa từng đạt chuẩn, nhưng loại tiếng Anh quốc dân này vẫn hiểu được, đang định phát hỏa, lại thấy tiểu tử kia cười đến thanh thuần, trong lòng bỗng nhiên ngứa ngáy.
Vừa nhìn liền biết tiểu tử này chưa từng trải đời, thiên chân vô tà đều viết rõ trên mặt.
Tiểu nam sinh không hiểu thế sự này, không dã man như Vương Hạo, cũng không có lực sát thương, rất dễ dạy, là loại hình Quý Gia Hoành thích nhất.
Vì vậy Quý Gia Hoành cười niềm nở: “Hử, ban nhạc của các cậu còn một người nữa à? Lần trước sao tôi không thấy nhỉ.” Sau đó vươn tay kéo cánh tay thiếu niên: “Cậu tên gì?”
Thiếu niên kia nhìn bàn tay động chạm mình, nhíu mày nói: “Chú có bệnh sao?”
Ây du, Quý Gia Hoành càng hăng, mèo con mọc gai, tốt lắm, có chút dã tính thuần phục mới có cảm giác thành tựu, lên giường cũng đủ kích thích.
Hợp ý! Ta thích!
Quý Gia Hoành một phát kéo tiểu tử kia vào lòng: “Tôi đã nói rõ với các cậu rồi, làng giải trí không phải dễ lăn lộn, các cậu cho rằng từng bước một bò lên trên thì có hiệu quả sao. Bao nhiêu người muốn lên giường tôi tôi còn lười nhìn tới, giờ nhìn trúng cậu là nể mặt cậu, sau này bảo đảm cậu một bước lên mây…”
Lời còn chưa dứt, đã bị người hắt rượu đầy mặt.
Quý Gia Hoành vuốt mặt, đứng dậy mắng: “Ngươi làm gì đó?!”
Cái ly không bị Lưu Huy ném xuống bàn: “Ngươi tự mình cút hay muốn bị ta đánh đuổi?”
Xưa nay những người nhờ cậy hắn có ai không sắc mặt hòa nhã tận tình hầu hạ, Quý Gia Hoành làm sao chịu được cơn tức này: “Ngươi tưởng ta sợ ngươi chắc! Là các ngươi cầu ta!”
Lưu Huy một quyền hung hăng nện xuống bàn.
Quý Gia Hoành giận thật rồi, mẹ nó đám người chơi chung với Vương Hạo đúng là không có kẻ nào bình thường! Toàn một lũ lưu manh!
“Ngươi tưởng ta sợ ngươi sao! Đừng nghĩ rằng ta ở thành phố N thì không có thế lực!” Địch bốn người mình chỉ có một, hảo hán không chịu thiệt trước mắt, Quý Gia Hoành vơ lấy áo vest chạy ra ngoài, “Cho dù ta cưỡng gian hết các ngươi, bắt quay GV chụp ảnh nóng cũng không ai dám làm gì ta, các ngươi tin không?”
“Cút!!!” Lưu Huy ném cả chai rượu tới.
“Các ngươi đợi đó, người của ta sẽ đến ngay lập tức.” Quý Gia Hoành chạy ra khỏi cửa quán bar, vẫn không cam lòng la lớn, “Ta với các ngươi chưa xong đâu.”
Lại chạy một mạch thật xa, thấy mấy người kia không đuổi theo, Quý Gia Hoành dừng lại, trong lòng nghẹn khuất muốn chết.
Vương Hạo một mình ngươi khi dễ ta thì thôi đi, bây giờ triệu tập nguyên ban nhạc leo lên đầu ta, bộ Quý Gia Hoành ta dâng đến cửa cho các ngươi khi dễ sao!
Ngươi bất nhân với ta, thì đừng trách ta bất nghĩa với các ngươi!
Quý Gia Hoành lấy điện thoại ra, gọi điện cho cậu.
Cậu của Quý Gia Hoành từ nhỏ đã thương hắn, bằng không Quý Gia Hoành cũng sẽ không xưng bá một phương như vậy.
Cũng không biết cậu dùng cách gì, một giờ sau, Quý Gia Hoành trốn ở gần quán bar nhìn thấy đám gia hỏa kia mặt mày ủ dột xách đồ đi ra.
Quý Gia Hoành cuồng tiếu một tràng, đột nhiên lại nghĩ, hôm nay hắn xem như đã kết oán với bạn của Vương Hạo, đợi khi Vương Hạo biết chuyện, hắn có chín cái mạng cũng không đủ cho tên điên kia đánh.
Nếu như đã vậy, chi bằng chơi đến cùng, tiên hạ thủ vi cường.
Thông thường nhân vật có chút thân phận sẽ thích tìm các ngôi sao nhỏ uống rượu ve vãn tình tứ, cho nên Quý Gia Hoành bản thân cũng quen biết vài người đặc biệt, loại chuyện này đương nhiên không thể làm phiền đến đại BOSS, trực tiếp gọi tiểu lâu la là được.
“A lô, Cường tử phải không?” Đang nói, cảm thấy sau lưng có người đi theo, quay đầu nhìn, lại không phát hiện bóng người nào, Quý Gia Hoành vừa đi vừa nói tiếp, “…Đúng đúng đúng, tôi đang ở thành phố N… Tôi nói chú này, chú giúp tôi một việc nhé… đúng đúng, chú sai vài anh em đánh hộ tôi mấy người, gần đại học N ấy, gần đó có quán bar tên XX, có một ban nhạc thường diễn ở đó. Dằn chúng một trận cho tôi! Đặc biệt là cái tên Vương…”
Bởi vì chuyện muốn nói không thể nói ngoài đại lộ, Quý Gia Hoành rẽ vào một con ngõ nhỏ không người, đang định nói tiếp, đột nhiên lại cảm thấy có ai đó ở sau lưng, lập tức xoay người, còn chưa kịp nhìn, trên đầu đã bị trùm một túi rác lớn đen kịt.
Bình luận truyện