Dị Giới Chi Quang Não Uy Long

Quyển 6 - Chương 24: Hải tộc



Chậm rãi thoát khỏi thời gian đình chỉ, ánh mắt của Tiếu Ân cảm thấy rất nghi hoặc.

Mỗi khi hắn tiến vào trạng thái này, năng lượng thần bí quanh người sẽ dũng mãnh tiến vào thân thể hắn, cuối cùng không thể khống chế tiến vào huyệt động sâu khôn lường trong mi tâm.

Nơi đó hấp thu quá nhiều năng lượng, cuối cùng xuất hiện biến hóa kỳ diệu.

Nếu như nói ngay từ đầu năng lượng từ dạng khí biến thành chất lỏng thì giờ phút này chất lỏng biến thành thể rắn.

Trong cảm ứng của Tiếu Ân, dường như nơi đó đang hình thành một mảnh thủy tinh vô sắc.

Không có bất cứ sắc thái gì, giống như thủy tinh này không tồn tại trên thế giới.

Tất nhiên hiện giờ nó chẳng qua chỉ là bán thành phẩm mà thôi, còn cách một khoảng thời gian nữa mới hoàn thành. Hơn nữa căn cứ theo quan sát của Tiếu Ân, độ dài của nó có liên quan tới năng lượng thần bí quanh người Tiếu Ân.

Tốc độ ngưng tụ của loại năng lượng này tăng nhanh khi hắn sử dụng ảo thuật bao phủ cả đội thuyền. Sau đó dần dần trở nên thong thả.

Nhưng khi lựa chọn bản thân hắn là chất dẫn thì tốc độ ngưng tụ của loại năng lượng này đề cao lên không ít, thậm chí so với lần đầu tiên còn nhanh hơn.

Nhưng duy trì ba ngày, lại một lần nữa rơi xuống.

Tới hiện tại, Tiếu Ân đã mở ra một quy luật.

Năng lượng đó là từ người các quân sỹ bình thường trên thuyền, hơn nữa dường như có liên quan đến tâm tình của bọn họ.

Khi bọn họ kích động, cảm kích hoặc gặp nguy hiểm, tốc độ năng lượng sinh ra không nghi ngờ gì là nhanh nhất. Nhưng khi sóng yên biển lặng trở lại thì tốc độ sinh năng lượng lại hạ xuống.

Mặc dù Tiếu Ân rất khao khát loại năng lượng này nhưng không thể để đám binh sĩ luôn ở trong trạng thái khẩn trương cao độ. Nếu liên tục ở trong trạng thái đó trong thời gian dài thì bọn họ chưa tới chiến trường đã biến thành những kẻ điên.

Luồng năng lượng này rất kỳ quái, dường như chỉ khi hắn tiến vào thời gian tĩnh, mới có thể hấp thu, áp súc. Nhưng đáng tiếc nhất đó là tạm thời Tiếu Ân chưa mò ra phương pháp sử dụng loại năng lượng này. Dường như thứ này chỉ có công dụng duy nhất đó là làm cho hắn dừng lại trong thời gian tĩnh nhiều hơn một chút mà thôi.

Nhưng muốn làm được điều này thì con số tiêu hao năng lượng rất lớn.

Nếu không hút năng lượng vào trong cơ thể thì thủy tinh trong mi tâm có dấu hiệu tan rã. Sau hai lần dính trái đắng, Tiếu Ân không dám sử dụng loại năng lượng này để duy trì thời gian tĩnh nữa.

Bởi vì hắn mơ hồ cảm giác được loại năng lượng này rất trọng yếu, dường như không thể lãng phí.

Trên thực tế đối với lai lịch của loại năng lượng này, hắn có một chút phỏng đoán. Kết hợp với suy đoán của Nhất Hào, dường như đó là tín ngưỡng lực của thần linh trong truyền thuyết.

Nhưng biết là một việc còn vận dụng lại là chuyện khác.

Chưa thăm dò được loại năng lượng này sử dụng như thế nào thì dù hắn có hấp thu nhiều hơn nữa cũng không dùng được.

Rầu rĩ vào phòng, hắn nhẹ nhàng mở cửa sổ ra.

Hiện giờ đã là ngày thứ năm sau khi đám hải điểu đột kích. Tiếu Ân lẳng lặng nằm trong phòng, không có địch nhân tập kích, hắn không muốn gặp Jonathan và Ruisi.

Mặc dù trong lòng hắn, hai người này không làm sai. Đứng trên góc độ của bọn họ, có thể làm được điều đó đã là chuyện rất khó rồi.

Đặc biệt là đại biểu của đại lục phương nam. Ruisi, chẳng những đi theo lại còn phá được pháp thuật đặc thù của cửu tinh ma đạo sỹ. Dù trên phương diện nào thì cũng khiến người ta không thể bắt bẻ.

Còn chuyện bọn họ không pháo pháp sư ra, hoàn toàn do biểu hiện của đám pháp sư liên hợp quốc.

Các ngươi không để ý tới sinh tử của đệ tử mình, dựa vào cái gì chúng ta phải gánh trách nhiệm?

Luận về nhân thế thì không ai có thể chỉ trích bọn họ. Đứng trên lập trường của ma pháp công hội, Jonathan cũng không sai, thậm chí có thể nói, hắn chỉ là kẻ đáng thương. Gặp tình cảnh nguy hiểm thì sẽ do người đứng phía sau chủ trì chứ không tới phiên hắn.

Mặc dù trong lòng Tiếu Ân hiểu, nhưng trong lòng hắn vẫn có một tầng ngăn cách, không cách nào ở chung được với bọn họ.

Bất quá đối với vị kỵ sĩ ma thú, Tiếu Ân rất có hảo cảm.

Người này can đảm, tâm chí và khí độ hơn xa thường nhân. Nếu như không phải hắn không có thiên phú học tập ma pháp thì Tiếu Ân đã có ý niệm muốn thu nhận hắn.

Từ trong phòng nhìn ra phương xa, trong lòng Tiếu Ân có chút nặng nề.

Vài ngày này, mặc dù đối phương không đột kích, nhưng đám người Tiếu Ân biết, bọn họ chắc chắn đang triệu tập nhân thủ. Không động thì thôi, một khi động thủ chắc chắn là thế lôi đình vạn quân. Đến lúc đó nếu không phải bên mình tiêu vong thì là đối phương, tuyệt đối không có con đường thứ ba.

Cả thuyền đội tràn ngập không khí khẩn trương, Tiếu Ân dùng ảo thuật lên đội thuyền, cảm ứng rõ tâm lý khẩn trương của mỗi người trên thuyền.

Nhìn phương xa là một màu lam vô tận, trong lòng Tiếu Ân miên man. Hắn hạ quyết tâm, một khi tới hắc quỷ đại lục, liền lập tức buông tay, không quản những chuyện xấu xa của bọn họ nữa.

Còn chuyện ai thắng ai thua, cuối cùng bên nào nắm được quyền chủ động, hắn mặc kệ. Trước tiên tìm địa phương thần bí trước, xem trong đó có gì đã.

Đột nhiên Tiếu Ân nhận thấy.

Một cỗ năng lượng nhàn nhạt từ đáy biển lao tới, loại bỏ thuyền đội.

Cỗ năng lượng này có tính bí mật lớn, nếu không có Tiếu Ân thì đúng là không phát hiện ra được. Hơn nữa khiến Tiếu Ân kinh ngạc đó là, luồng năng lượng này dường như không phải của loài người.

Sắc mặt hắn ngưng trọng, phóng ra tinh thần lực lượng để tiến hành dò xét. Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt hắn đại biến.

Cách thuyền đội hơn ba mươi dặm, Tiếu Ân phát hiện số lượng lớn ma thú dưới đáy biển.

Cấp bậc của những ma thú này không cao, thậm chí so với mấy ngày trước còn thấp hơn. Nhưng vấn đề là, số lượng ma thú quá khổng lồ. Quả thực là một con số khủng khiếp.

Mặc dù thực lực không bằng đàn hải điểu. Nhưng số lượng ma thú hải điểu dù sao vẫn ít, thậm chí chỉ có mấy trăm mà thôi. Chỉ có một số hải điểu mới là lực lượng chủ công chính thức. Dù sao hải điểu chỉ tập kích người bình thường, dù vậy vẫn khiến hạm đội thương vong trầm trọng.

Nhưng lần này lại khác, đối phương có chuẩn bị. Dưới đáy biển hội tụ rất nhiều ma thú, nhưng chúng lại ngoan ngoãn nghe lệnh, thủ đoạn này khiến Tiếu Ân lạnh cả người.

Hắn mơ hồ cảm giác được, dường như đây không phải là thủ đoạn của nhân loại.

Nếu tên cửu tinh ma đạo sỹ Hama Toba thực sự có thể khống chế nhiều ma thú như thế thì chỉ bằng lực lượng của một mình hắn cũng đủ sức chống lại mấy quốc gia.

Tâm niệm vừa động, thân hình Tiếu Ân khẽ động, mở cửa đi ra ngoài. Đồng thời tinh thần lực lượng của hắn tỏa ra ngoài, khí thế cường đại nhất thời tràn ngập cả thuyền đội.

Chỉ chốc lát, Jonathan, Ruisi và Burns đã tới trước mặt hắn.

Mấy ngày qua, đây là lần đầu tiên họ gặp nhau, nhưng không khí xấu hổ không duy trì lâu. Bởi vì câu đầu tiên Tiếu Ân nói là: “Bọn chúng đã tới, ở dưới đáy biển.”

Jonathan và Ruisi đồng thời ngẩn ra, một lát sau, sắc mặt của bọn họ trở nên khó coi.

Ruisi thì thào nói: “Không thể nào, nhất định là hiểu lầm. Nhiều ma thú dưới đáy biển như vậy, loài người không thể triệu hoán được, hơn nữa còn chỉ huy giống như quân đội.”

Đôi mắt của Tiếu Ân phát sáng, hỏi: “Thực lực của Hama Toba rốt cuộc như thế nào? Trước kia ở trên biển hắn dùng phương thức tác chiến gì?”

“Hama Toba thiên sinh am hiểu khống chế hải điểu và ma thú trong biển. Nếu ở trên biển thì hắn phát huy được năng lực lớn nhất. Nhưng khống chế ma thú trong biển còn khó hơn không chế hải điểu nhiều. Hama Toba có thể khống chế được một trăm ma thú dưới biển đã là cực hạn rồi. Nhưng hiện giờ…” Ruisi cười khổ một tiếng, nói không ra lời.

Sắc mặt của Burns khẽ biến, hắn là kẻ duy nhất không có năng lực cảm ứng, giờ phút này không khỏi trầm giọng hỏi: “Dưới đáy biển có bao nhiêu ma thú?”

Tiếu Ân thuận miệng nói: “Không rõ lắm nhưng có ít nhất trên một vạn.”

Khuôn mặt của Burns không còn huyết sắc.

Đối với người bình thường, một ma thú đã vô cùng cường đại, nếu một vạn ma thú hội tụ với nhau, vậy sẽ có lực lượng điên cuồng tới cỡ nào?

Không ai có thể tưởng tượng được lực lượng đó cường đại tới cỡ nào, bởi vì dường như chưa có ai liên hợp được lực lượng cường đại tới như nhế.

Mặc dù Burns là ma thú kỵ sĩ, hơn xa nhân loại bình thường. Nhưng vì hắn biết rõ sự lợi hại của ma thú, nên mới cảm thấy tuyệt vọng bi quan.

Tiếu Ân khẽ lắc đầu nói: “Burns bá tước, nếu như ngươi mà có vẻ mặt này thì ta nghĩ hạm đội không cần chiến nữa, nên đầu hàng đi.”

Vẻ mặt của Burns lập tức thu liễm lại, cung kính nói: “Tiếu Ân các hạ, đa tạ ngài chỉ điểm.”

Tiếu Ân khẽ vỗ vai hắn. Mặc dù tuổi tác chân thực của Tiếu Ân so với hắn không lớn lắm, nhưng động tác này vô cùng tự nhiên, không khiến ai phản cảm.

“Nếu đám ma thú đó không phải do Hama Toba triệu hoán đến, như vậy có lẽ có hy vọng không phát sinh xung đột.” Tiếu Ân phân phó nói: “Jonathan, ngươi mở ma pháp trận phòng ngự ra, có thể kiên trì được càng lâu càng tốt, ta xuống dưới xem.”

“Một mình ngài?” Jonathan kinh ngạc hỏi.

Tiếu Ân lạnh nhạt cười nói: “Một người là đủ rồi.”

Nói xong hắn sải bước về phía trước. Cứ như thế chui xuống biển rộng mịt mờ.

Burns dùng ánh mắt kính ngưỡng nhìn Tiếu Ân. Trong lòng hắn, biết có một vạn ma thú ở phía dưới mà vẫn tiến vào, hành động này không khác thần linh là mấy.

Jonathan và Ruisi liếc mắt nhìn nhau một cái, bọn họ tách ra, đi mở ma pháp trận phòng ngự. Nhưng có một số việc phải an bài một chút. Ma thú dưới đáy biển xuất hiện quá quỷ dị, bọn họ không có nhiều thời gian.

Trên người Tiếu Ân có một tầng phòng ngự mỏng. Theo sự di động của hắn, tầng phòng ngự này linh mẫn giống như loài cá, nhanh chóng bơi về địa điểm tập kết của ma thú trong biển.

Trong cảm ứng của hắn, luồng lực lượng vừa mới thăm dò truyền từ hướng này tới. Nếu như hắn không đoán sai, kẻ chỉ huy ma thú giấu mình ở nơi đó.

Tốc độ của hắn rất nhanh, không mất nhiều thời gian đã tới nơi.

Vóc người của Tiếu Ân tương đối cường tráng, nhưng so với ma thú trong biển thì không được tính là gì.

Xa xa có mấy chục ma thú to lớn, trên người chúng tỏa ra khí tức lạnh như băng.

Dường như cảm ứng được Tiếu Ân đến, tinh thần của chúng đều tập trung vào người Tiếu Ân, hơn nữa mơ hồ tỏa ra mùi vị khát máu.

Rõ ràng ma thú trong biển lớn hơn ma thú trên đất liền nhiều. Ở trên đất liền, dài hơn mười thước như Hắc Toàn Phong đã được liệt vào loại ma thú khổng lồ. Nhưng tầm vóc đó mà so với ma thú dưới biển thì chỉ được xem là ma thú nhỉ gầy mà thôi.

Giờ phút này, phía trước Tiếu Ân có mấy chục ma thú, hình thể nhỏ nhất không khác gì Hắc Toàn Phong. Còn hình thể lớn nhất giống như một tòa núi nhỏ ẩn núp trong biển. Nó là một con thủy thú to lớn. Hình thể rất dài, dài khoảng năm mươi thước. Trên người nó có sáu cánh tay như nhau, hai bên sườn có đầy vảy.

Trên đầu của nó có bốn con mắt lớn, đang dùng ánh mắt kỳ dị đánh giá Tiếu Ân.

Ở nơi này thường thấy ma thú dài hơn mười thước, thậm chí là mấy chục thước. Tiếu Ân giống như một con kiến nhỏ, trông rất chướng mắt.

Có một số ma thú bắt đầu cử động, dường như chúng muốn xé nát tiểu tử nhỏ bé trước mắt. Nhưng chúng cảm nhận được năng lượng cường đại trên người Tiếu Ân, khiến nội tâm chúng sợ hãi. Vì thế chúng có vẻ tiến thoái lưỡng nan.

Lực chú ý của Tiếu Ân tập trung vào ma thú cầm đầu.

Thăm dò một lát, Tiếu Ân có thể khẳng định, nó chắc chắn là cửu cấp ma thú.

Nếu là cửu cấp ma thú thì tự nhiên có trí tuệ cực cao, ít nhất có thể gọi nó là ‘hắn’.

Còn trên một vạn ma thú, không cần hỏi cũng biết, đều nghe theo lệnh của nó.

Khiến Tiếu Ân cảm thấy kỳ quái là, mặc dù đầu ma thú này biểu hiện ra khí tức hung ác cường đại nhưng khi nhìn thấy mình, phản ứng của nó lại rất kỳ quái, vồn nồng đậm địch ý nhưng khi thấy mình thì địch ý giảm đi rất nhiều.

Từ từ, rốt cuộc Tiếu Ân tới trước mặt đầu cự thú, đầu cự thú này mang lại cho hắn cảm giác kỳ quái. Trong cơ thể nó ẩn chứa năng lượng cường đại, tuyệt đối hơn hẳn tất cả cường giả cửu tinh mà hắn đã gặp.

Cho dù là đại trưởng lão Hi An của bộ tộc nguyệt tinh linh trong vũ trụ cũng không bằng nó.

Tất nhiên điều này cũng không thể nói lên, đầu cự thú này lợi hại hơn Hi An.

Dù sao thân thể nó to như vậy thì phương diện hấp thu năng lượng chắc hơn xa loài người và tinh linh.

Cho nên chỉ chính thức giao thủ mới biết ai mạnh hơn ai.

Nhưng đối mặt với đầu ma thú này, Tiếu Ân có cảm giác quen thuộc. Tất nhiên hắn không quen thuộc với khí tức của nó vì hắn có thể khẳng định, từ trước tới nay hắn chưa bao giờ gặp đầu ma thú này.

Một người một thú lẳng lặng đối mặt dưới đáy biển. Bọn họ dường như càng ngày càng phai nhạt.

Rốt cuộc một cỗ tinh thần dao động truyền vào sóng não của Tiếu Ân.

“Ngươi là ai?”

“Hoàng Kim đại lục, Tiếu Ân.” Tiếu Ân truyền tinh thần dao động: “Vương giả biển sâu tôn kính, ta xưng hô với ngài như thế nào?”

“Ta tên là Sở Phan. Ngươi là loài người sao?”

“Tất nhiên!”

“Nhưng ta cảm ứng được trên người của ngươi có khí tức của chủng tộc đã tuyệt tích mấy vạn năm.” Giọng nói của Sở Phan tràn ngập khó hiểu: “Tại sao ngươi lại có mùi đó?”

Trong lòng khẽ động, hắn lập tức nhớ tới á long Tyrese. Lần đầu gặp mặt, đầu á long cũng vì cảm giác này nên mới hiểu lầm thân phận của mình. Cuối cùng chân thấp chân cao đi theo mình, chẳng lẽ đầu ma thú gọi là Sở Phan này cũng thế? Nghĩ tới điều này trong mắt Tiếu Ân hiện ra vẻ kinh hỉ.

Tiếu Ân cảm ứng khí tức quen thuộc trên người đối phương, rốt cuộc có thể xác định, đó là tác dụng của huyết mạch long tộc. Trong thân thể của cự thú chắc chắn có huyết mạch long tộc. Nhưng loại huyết mạch này rất ít, còn xa mới bằng Tyrese, nhưng tốt xấu gì cũng được coi là á long.

“Sở Phan đại nhân tôn kính, nguyên ngài là á long nhất tộc tôn kính.”

Thân thể cự thú khẽ động, đáy biển truyền tới một dòng nước mạnh, khiến Tiếu Ân hơi bất ngờ.

Người này, chỉ bằng thể tích của mình, cho dù không dùng ma pháp cũng khiến trời long đất lở.

Nhưng nếu nói á long không có ma pháp thì làm sao có thể được?

“Tiếu Ân… Ngươi có thể cảm nhận long khí trên người ta, đến cùng ngươi là ai?” Giọng nói Sở Phan có chút khẩn trương.

Tiếu Ân mở vòng phòng hộ của mình rộng ra. Dù sao nơi này không phải lục địa, đặc biệt có mấy chục đầu ma thú to lớn trước mắt. Chỉ cần bọn chúng ngáp một cái mà mình đã bị thổi đi. Cho nên mở rộng vòng phòng ngự, có tác dụng ổn định thân thể trong nước.

Nghe Sở Phan hỏi, trong lòng Tiếu Ân khẽ động, dựa theo phương pháp mà hắc long vương truyền lại, bắt đầu kích thích linh hồn của hắc long vương trong đầu.

Phương pháp của Tiếu Ân rất đơn giản, không tổn thương đến linh hồn, chỉ đem một ít long khí phát ra.

Một giây sau, trên người Tiếu Ân có thêm uy áp đặc thù.

Chút uy áp đó không cường đại, có thể nói là ít đến thương cảm. Nhưng trong lòng Sở Phan, luồng uy áp đó rất đáng sợ.

Giống như Thái Sơn áp đỉnh, muốn nghiền nát hắn như tương.

Tiếu Ân kích thích uy áp là long khí của hắc long vương đó.

Ở trong long tộc, hắc long vương là siêu cấp cường giả số một, số hai. Uy áp của hắn, long tộc bình thường khó có thể thừa nhận được, huống chi chỉ là ma thú có chút huyết mạch của long tộc.

Kỳ thực, đối với ma thú, huyết mạch long tộc là thứ tốt. Nếu không có loại huyết mạch này thì chưa chắc ma thú đã tiến hóa đến cửu cấp, chưa chắc có thể sinh ra trí tuệ.

Nhưng đồng thời huyết mạch long tộc cũng là gánh nặng. Nếu gặp phải hơi thở của thượng vị long tộc, dù chỉ có một ít cũng đủ khiến bọn chúng sợ hãi.

Bốn con mắt của Sở Phan lập tức híp lại, đây là phương thức thần phục của nó đối với cường giả.

“Khí tức của chân long đại nhân… Tuyệt đối là khí tức của chân long đại nhân.” Nghe giọng nói Sở Phan kinh hỉ, không kiềm chế được nói: “Chân long đại nhân tôn kính, ngài quay lại thế giới của chúng ta rồi sao?”

Trong lòng Tiếu Ân thầm nghĩ, long tộc không trở về, chỉ có hắc long vương mà thôi. Nhưng giờ phút này hắn bày ra bộ dáng cao thâm nói: “Sở Phan, ngươi không cần biết điều này.”

“Vâng!” Sở Phan lập tức ngoan ngoãn trả lời, thân thể của hắn run lên. Một lát sau, Sở Phan biến thành một người cao mười thước, khom người với Tiếu Ân.

Mặc dù Sở Phan không nói gì với các ma thú khác, nhưng khi thấy động tác này của hắn, mười ma thú bên cạnh hắn đều thừ người ra.

Chỉ với chút trí tuệ của chúng thì không thể giải thích được, tại sao vương giả của một mảnh hải vực lại tôn trọng nhân loại như thế, lại còn biến thành hình người. Điều này thực khó tin.

Tiếu Ân khẽ gật đầu, mặc dù thân hình của đầu cự thú tơ lớn, nhưng trí tuệ thì rất linh hoạt.

“Sở Phan, tại sao các ngươi tập kết ở đây?”

“Thưa chân long đại nhân, vương giả hải tộc ở phương xa có nhắn ta một tin tức. Có một đội thuyền lớn sắp qua phiến hải vực của ta. Bọn họ chuẩn bị bắt rất nhiều thành viên hải tộc nên mới triệu tập bộ hạ của ta, muốn đánh một trận với bọn cường đạo đó, xem bọn chúng lợi hại tới cỡ nào.”

Trong lòng Tiếu Ân thầm kêu may mắn. May mà chính mình xuống đây, nếu không một lúc nữa khai chiến thì thực oan uổng mà.

Hắn hừ lạnh một tiếng nói: “Sở Phan, tin tức này là do ai đưa tới? Đội thuyền không bắt thành viên hải tộc.”

“Thực sao?” Người khổng lồ cao mười thước nghi hoặc hỏi. Thần sắc Tiếu Ân căng thẳng nói: “Đội thuyền đó do ta chỉ huy, chẳng lẽ ta lừa ngươi sao?”

Sở Phan vội vàng cúi đầu nói: “Không dám!”

Hắn vỗ trán nói: “Ta hiểu rồi, có người muốn ly gián chúng ta. Hắn muốn ta xung đột với ngài, mượn cơ hội này để kết giao tình với ngài.”

Sở Phan thở hổn hển nói: “Những tên đó còn ước định tiến công cùng ta, đúng là tức chết ta mà.”

Tiếu Ân mấp máy miệng, thầm nghĩ mặc dù ma thú hải dương rời xa loài người, nhưng ngay cả suy nghĩ này cũng có. Khiến hắn đỡ tốn miệng lưỡi để giải thích.

Trong lòng động, Tiếu Ân hỏi: “Bọn họ hẹn các ngươi cùng tiến công?”

“Đúng!”

Khuôn mặt của Tiếu Ân nở nụ cười nói: “Rất tốt, đợi lát nữa ngươi cứ theo ám hiệu ước hẹn tới tiến công.”

Sở Phan: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện