Dị Giới Chi Quang Não Uy Long
Quyển 6 - Chương 29: Ảnh tượng (Hình ảnh)
Tầng cao nhất của nội bảo hoa lệ mặc dù không phải là rất lớn, nhưng ít nhất cũng có hơn một nghìn thước vuông.
Ở trong tầng này, ngoại trừ một chiếc bàn tròn ở trung tâm thì không còn có bài trí gì khác. Đồng dạng, ở trong này cũng không có người bị đóng băng, hết thảy hết thảy đều biểu hiện, nơi này là một trong những địa phương trọng yếu nhất trong toàn bộ nội bảo.
Nhưng Tiếu Ân vừa đi lên, ánh mắt của hắn đã bị cái bàn kia hấp dẫn.
Cái bàn này là vật phẩm duy nhất không bị đóng băng mà Tiếu Ân phát hiện sau khi tiến vào tòa thành.
Khi tất cả mọi thứ đều bao phủ bởi một tầng băng màu trắng thì đây đã là vật phẩm bình thường duy nhất.
Đương nhiên, hấp dẫn ánh mắt của Tiếu Ân nhất cũng không phải là cái bàn, mà là kiện vật phẩm thần bí ở trên chiếc bàn kia.
Đây là một viên cầu lẳng lặng đặt ở trên bàn, cỗ năng lượng dao động mỏng manh kia chính là từ trên vật phẩm dạng cầu này truyền ra.
Tiếu Ân thả lỏng cơ thể một chút, ngay cả hô hấp cũng kéo dài hơn một chút.
Trên thế giới này, điều làm người ta sợ hãi nhất cũng không phải là ma thú cổ quái xấu xí, mà là những thứ không biết.
Chỉ khi không biết mình sắp sửa đối mặt với cái gì, đó mới là chuyện đáng sợ nhất.
Trước khi nhìn thấy viên cầu này, Tiếu Ân có thể nói là lo lắng đề phòng, những khi thực sự tìm được nơi phát ra năng lượng dao động, thì trong lòng hắn ngược lại trở nên bình tĩnh.
Đi tới bên cạnh cái bàn, Tiếu Ân đã do dự rất nhiều, hắn đưa viên nguyệt loan đao nhẹ nhàng chạm vào viên cầu một chút.
Không có phản ứng gì, cỗ năng lượng dao động này cũng không thể thông qua viên nguyệt loan đao mà truyền đến người hắn.
Khẽ nhắm hai mắt lại, Tiếu Ân phóng thích lực lượng tinh thần ra, tiếp xúc với viên cầu thần bí này với tâm lý không cầu có công, chỉ cầu không có gì bất trắc.
Trong khoảnh khắc khi lực lượng tinh thần của hắn tiếp xúc với viên cầu, hắn lập tức cảm ứng được loại năng lượng cực kỳ nhu hòa kia ẩn chứa bên trong đó. Loại năng lượng này giống như sự vỗ về của mẫu thân khiến cho Tiếu Ân cảm thấy vô cùng thoải mái.
Từ trên loại năng lượng này truyền đến khí tức không có chút ác ý, không ngờ làm cho Tiếu Ân sinh ra một loại cảm giác vô cùng quen thuộc.
Chậm rãi, hai mắt của Tiếu Ân sáng lên, hắn đã biết thuộc tính của loại năng lượng này.
Đây là năng lượng hoàng kim, năng lượng hoàng kim hàng thật giá thật. Mặc dù cường độ của nó cũng không lớn, nhưng nếu nói về độ tinh khiết, tuyệt đối là tuyệt thế vô song (có một không hai), ngay cả độ tinh khiết của năng lượng hoàng kim trên người Hoàng Kim Vương Yidikalun cũng kém xa năng lượng ở nơi này.
Cảm ứng được độ tinh khiết của loại năng lượng hoàng kim này, Tiếu Ân tự nhiên là hết sức vui mừng.
Mặc dù hắn cũng nắm giữ phương pháp phóng thích một ít năng lượng hoàng kim, nhưng nguyên nhân bởi vì học trộm, bên trong lẫn lộn rất nhiều loại năng lượng khác, cho nên đã ảnh hưởng rất lớn tới việc phát huy uy lực của loại năng lượng này.
Hiện tại đã có cơ hội tốt như vậy, nếu như hắn không lợi dụng một chút, thì cũng rất có lỗi với bản thân.
Tiếu Ân cẩn thận cảm ứng dao động và tần suất của cỗ năng lượng hoàng kim này. Có chuyên gia trí nhớ Nhất Hào, Tiếu Ân hoàn toàn có lý do để tin tưởng, chỉ cần cho Nhất Hào một khoảng thời gian suy nghĩ, nó nhất định có thể làm cho năng lượng hoàng kim của mình tăng lên một bậc thang, đến lúc đó, mình không phải so với Hoàng Kim Vương mà còn phải giống như Hoàng Kim Vương.
Chậm rãi, sau khi cảm giác ấm áp đều chảy vào người Tiếu Ân thì viên cầu này đã sinh ra một loại lực hút.
Đương nhiên, loại lực hút này cũng không hùng mạnh, chỉ cần Tiếu Ân muốn, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể khống chế và chặt đứt. Nhưng Tiếu Ân cũng không làm như vậy, mà đưa năng lượng của mình tiến vào trong đó.
Năng lượng hắn đưa vào đương nhiên là năng lượng hoàng kim, loại năng lượng này sau khi tiến vào viên cầu đã lập tức xảy ra biến hóa cực kỳ tinh tế.
Viên cầu này giống như một chiếc máy ngưng tụ và áp súc đang không ngừng tinh luyện độ tinh khiết của năng lượng hoàng kim trong cơ thể Tiếu Ân, quá trình này cũng không chậm.
Những năng lượng hoàng kim tiến vào trung tâm viên cầu được tinh luyện ra, dường như đang bổ sung năng lượng cho một dạng vật phẩm nào đó, mà những năng lượng tạp chất được lọc ra lại bị viên cầu đồng hóa trở thành năng lượng để nó sử dụng. Một lát sau, năng lượng dao động phát ra từ trong viên cầu dường như đã lớn hơn một chút, nguyên nhân là bởi vì chiếm được năng lượng bổ sung mạnh mẽ.
Mà lực chú ý của Tiếu Ân lại bị trung tâm của viên cầu hấp dẫn toàn bộ, viên cầu này không ngờ đang điên cuồng cắn nuốt năng lượng hoàng kim sau khi chiết xuất ra. Nếu không phải trong tay Tiếu Ân có rất nhiều dược phẩm khôi phục thì hắn thật sự không dám lãng phí ma lực như vậy.
Sau khi Tiếu Ân uống xong giọt dược phẩm khôi phục thứ mười thì trung tâm của viên cầu mới đình chỉ việc hấp thu năng lượng hoàng kim.
Đến khoảnh khắc này, Nhất Hào hưng phấn nói cho hắn, ma lực trong khoảng thời gian này cũng không lãng phí, bởi vì kết hợp với phương pháp ngưng tụ và nén ép năng lượng của viên cầu này, Nhất Hào đã làm ra cải tiến tương ứng đối với năng lượng hoàng kim.
Mặc dù cũng không biết hiệu quả thực tế như thế nào, nhưng dùng ngón chân để nghĩ cũng có thể biết, có thể khiến Nhất Hào vội vàng báo công xin phần thưởng, như vậy nhất định không phải là thứ vớ vẩn gì đó.
Chẳng qua Tiếu Ân lúc này cũng không quản đến Nhất Hào trên người, lực chú ý của hắn đã bị một đoạn trí nhớ bên trong viên cầu truyền tới hấp dẫn.
Sau khi viên cầu đã hấp thu đủ đủ năng lượng hoàng kim, một loại trí nhớ giấu ở chỗ sâu bên trong viên cầu đã truyền cho Tiếu Ân với phương thức của năng lượng.
Tiếu Ân dường như đã biến thành một đám khói nhẹ lẫn vào trong không khí mờ ảo này, yên lặng nhìn tất cả bên trong tòa thành.
Tòa thành lúc này cũng không phải là một thế giới màu trắng của băng, mà là một thành thị cực lớn tràn đầy sức sống.
Ở trong tòa thành đồ sộ mà cổ kính, mỗi một người đều có cuộc cuộc sống cực kỳ vui vẻ.
Người có thể tiến vào địa phương này dường như đều có chung một đặc điểm, đó chính là một tinh thần lạc quan luôn hướng về phía trước mà bọn họ thủy chung vẫn duy trì.
Dường như cho tới bây giờ bọn họ cũng không cần vì thực vật và chỗ ở mà phát sầu, bởi vì ở trong tòa thành này sẽ chuẩn bị tốt mọi thứ cho bọn họ.
Nơi này cũng có loại cây bánh mì bánh kem giống như bộ tộc tinh linh, ở bên ngoài tòa thành lại có thảo nguyên rộng lớn làm cho rất nhiều loại gia súc sinh trưởng tốt.
Người sinh sống ở nơi này mỗi ngày đều vô cùng nhàn nhã, dường như cho tới bây giờ bọn họ cũng không phải vì các loại khó khăn trong cuộc sống mà phát sầu.
Cảnh sắc trong đầu đột nhiên biến đổi, ở trong mỗi một khu vực đều có mấy công trình kiến trúc cố định cao tận mây.
Ở bên trong tòa thành cực lớn này, mỗi giờ mỗi phút đều có hàng ngàn hàng vạn người vóc người tiều tụy đang cầu nguyện, ở trên người của mỗi một người quỳ bái đều tản ra đại lượng tín ngưỡng lực.
Mặc dù là không gian hư ảo, nhưng Tiếu Ân đã có thêm một loại cảm giác lạc vào cảnh giới kỳ lạ. Thậm chí hắn còn phát hiện trong đám người cầu nguyện này, tín ngưỡng lực tản ra từ trên người mỗi người bọn họ đều vô cùng nồng đậm.
Mức độ nồng đậm của tín ngưỡng lực đã đến mức, có thể nói là không thua kém hơn năng lượng của những thuyền viên bình thường tìm được đường sống trong chỗ chết phát ra, sau khi Tiếu Ân lợi dụng ma thú thủy tộc đánh chết ma pháp sư da đen.
Chẳng qua năng lượng của những thuyền viên này phát ra mặc dù hùng mạnh nhưng không kéo dài.
Mà người cầu nguyện ở trong kiến trúc cực lớn này, mặc dù thay đổi một nhóm lại một nhóm, nhưng tín ngưỡng lực sinh ra từ trên người mỗi nhóm cũng không kém hơn những thuyền viên kia bùng nổ trong nháy mắt.
Sau một lúc lâu quan sát, sắc mặt của Tiếu Ân rốt cuộc đã có chút thay đổi.
Hắn rốt cục đã nhìn ra, người ở nơi này mặc dù cuộc sống vô ưu vô lự (không buồn không lo), những mỗi một ngày bọn họ đều có một nhiệm vụ, đó chính là luân phiên đi vào trong những kiến trúc đồ sộ đó tiến hành cầu nguyện.
Một ngày hai mươi bốn giờ, không ngờ không tạm dừng một phút.
Bên trong cả tòa thành tổng cộng có một trăm tòa kiến trúc cực lớn như vậy, mỗi một kiến trúc một lần có thể chứa được khoảng một ngàn người, thời gian của mỗi lần cầu nguyện đại khái khoảng một giờ, sau một giờ lại thay thế một nhóm khác.
Người trong cả tòa thành đã giống như một cái đồng hồ báo thức cực lớn vô cùng chính xác, không có chút nhiễu loạn.
Tính toán sơ qua một chút, Tiếu Ân lập tức cảm thấy kinh hãi thật sâu vì lượng tín ngưỡng lực của tòa thành này sinh ra trong mỗi một ngày.
Hắn ở trên chiến trường biểu diễn lực lượng vô cùng hùng mạnh, cứu gần vạn người bình thường ra khỏi hiểm cảnh hẳn phải chết, cũng bởi vậy đã đạt được đại lượng tín ngưỡng lực.
Khi đó, tín ngưỡng lực giống như thủy triều cuồn cuộn kéo đến khiến Tiếu Ân quả thực chính là khó có thể khống chế.
Nhưng cho dù là tín ngưỡng lực điên cuồng giống như vậy so sánh với nơi này cũng đều là so kiến với voi, căn bản là không đáng giá một xu.
Ở trong một trăm kiến trúc cực lớn này, tín ngưỡng lực sinh ra trong mỗi một giờ cũng không kém hơn mấy ngày cố gắng của Tiếu Ân.
Hơn nữa càng chủ yếu chính là, tín ngưỡng lực sinh ra từ nơi này vô cùng ổn định, gần như cho tới bây giờ vốn chưa từng xảy ra sai lầm gì.
Tiếu Ân thật sự là không hiểu, vì sao những người có cuộc sống vô ưu vô lự lại có thể sinh ra tín ngưỡng lực cực lớn như thế, việc này đã vượt qua nhận thức trước kia của hắn.
Dựa theo suy đoán của Nhất Hào, chỉ có ở dưới tình huống tâm tình có chấn động lớn mới có thể phát huy ra mị lực (sức hấp dẫn) của cảm xúc, thúc giục sinh ra càng nhiều tín ngưỡng lực.
Nhưng người ở nơi này, bọn họ yên ổn, an bình, thỏa mãn, trên người không có chút khí thế hung bạo. Nhưng cho dù là như vậy, tín ngưỡng lực mà bọn họ sinh ra vẫn như trước vượt xa so với người bình thường.
Điều này đã phủ định không chút lưu tình những suy luận trước kia của Tiếu Ân.
Ở trong mỗi một khu vực, ngoại trừ một ít cường giả đặc biệt hùng mạnh, trên cơ bản đều là người thường, tỉ lệ cường giả thậm chí còn không đến một phần nghìn. Bên trong những cường giả này bao gồm nhân loại, cũng bao gồm thiên sứ và chí cường giả trong các tộc. Tác dụng của bọn họ chính là duy trì trật tự trong toàn bộ tòa thành và làm đại biểu liên lạc giữa các tộc.
Tiếu Ân lặng lẽ ghi chép lại tất cả những điều này, bởi vì hắn biết, những thứ này chính là nội dung cơ mật quan trọng nhất trong viên cầu, nếu không phải dưới tình huống như vậy, hắn căn bản là không có khả năng tiếp xúc tới.
Sau khi nhìn thấy đoạn hình ảnh rõ ràng này, Tiếu Ân đã có hiểu biết nhất định đối với địa phương này. Hắn biết, nơi này là một địa phương chuyên môn cung cấp tín ngưỡng lực ổn định cho thần linh.
Chẳng qua, loại tín ngưỡng lực này mặc dù vô cùng hùng mạnh, nhưng lại tuyệt đối không phải Tiếu Ân trước mắt có thể thừa nhận.
Với tốc độ hấp thu của thân thể hắn trước mắt, đừng nói là tín ngưỡng lực của cả tòa thành, cho dù là tín ngưỡng lực của một tòa kiến trúc cực lớn trong đó đều đủ khiến cho hắn nổ tung.
Chỉ có điều, ở chỗ sâu trong nội tâm của Tiếu Ân thủy chung có một nghi hoặc, nơi này rốt cuộc là sào huyệt của vị thần linh nào đây? Không ngờ có được nơi sinh ra tín ngưỡng lực khổng lồ nghe rợn cả người như thế, mà hắn vì sao lại phải tạo ra một băng phong thành, phong ấn tất cả những thứ này lại chứ?
Có lẽ cảm ứng được nghi hoặc trong đầu hắn, nội dung của hạt châu cung cấp lập tức thay đổi thật lớn.
Đột nhiên, trên bầu trời cao cao tại thượng mặc dù không có mặt trời những có vô hạn hào quang kia, đột nhiên xuất hiện một lão nhân mặc áo bào trắng.
Dáng người của lão nhân này cũng không khôi ngô, người lại làm cho người ta có một loại cảm giác giống như ma ốm (người ốm liên tục), nhưng ở trên người lão lại có một mảnh hào quang màu hoàng kim.
Nhưng trong khoảnh khắc mảnh hào quang này xuất hiện, Tiếu Ân lại mơ hồ cảm thấy một tia dị dạng không tầm thường.
Từ phía dưới truyền đến vô số tiếng hoan hô, “Ánh mắt” của Tiếu Ân lập tức nhìn thấy vô số người ngẩng đầu, trong mắt của bọn họ có sợ hãi lẫn vui mừng, đây là một loại tình cảm hưng phấn và vui mừng sinh ra sau khi nhìn thấy kim quang trên người của lão nhân.
Chẳng qua, những cường giả ở lẫn trong đó lại đều phát hiện một chỗ không thích hợp.
Tuyệt đại đa số cường giả bao gồm cả những thiên sứ đều hướng về phía bầu trời định bay lên, trong đó tốc độ của một con cự long hoàng kim dài hơn ba mươi thước là nhanh nhất, hai chân của hắn đã rời khỏi mặt đất.
Nhưng ngay trong khoảnh khắc này, vị lão nhân kia quay đầu lại.
Bên trong đôi mắt của lão tràn ngập vẻ đùa cợt, ở trong mắt của lão, những người này bé nhỏ không đáng kể giống như con kiến, sinh tử của bọn họ chẳng qua chỉ là một ý niệm của lão mà thôi.
Sau đó, lão tùy ý vung tay lên.
Nháy mắt, thế giới này đã thay đổi...
Ở trước mắt lão lập tức biến thành một mảnh màu trắng, trên mặt của tất cả mọi thứ đều bao phủ màu trắng như tuyết mà trong suốt này.
Tất cả người thường lấy đơn vị trăm vạn để tính đều biến thành người băng, đầu của bọn họ hướng lên bầu trời, dường như đang nhìn cái gì.
Những cường giả này vẫn duy trì tư thế lao về phía trước, nhưng ngoại trừ con cự long kia thì đã không còn ai có thể bay lên.
Vẻ châm chọc trong mắt của lão nhân kia càng nồng đậm hơn, màu hoàng kim trên người lão trong nháy mắt đã biến thành màu đen, loại tối đen này giống như màu đen của vũ trụ vô biên vô hạn.
Ở xung quanh người lão nhanh chóng trở nên ảm đạm, ngay cả hào quang vô hạn trong không trung ở trong khoảnh khắc này cũng trở nên mờ mịt không ánh sáng.
Tim của Tiếu Ân đập thình thịch.
Ở trong màu hoàng kim kia, quả nhiên bao lấy năng lượng có màu sắc và thuộc tính khác biệt.
Đây là năng lượng đại biểu tử vong, là lực lượng thuộc loại vong linh và hắc ám, giống như một đám mây đen đậm che phủ hoàn toàn một mảnh không trung.
Trong lòng của Tiếu Ân có một loại cảm giác mơ hồ, chỉ cần lão nhân này muốn, màn sương đen trên người lão thậm chí có thể biến tất cả thành hư ảo.
Nhưng giữa lúc lão nhân muốn tiếp tục hành động, một đạo năng lượng xuất hiện ở trước mặt lão.
Đạo năng lượng vô cùng uy nghiêm này xuyên qua màn sương đen quanh người lão nhân, cứ như vậy xuất hiện ở trước mặt lão nhân.
Đây là ảnh tượng (hình ảnh) của một trung niên bình thường, dường như có chút gầy yếu.
Ánh mắt của hắn quét qua nơi này một vòng, trong đôi mắt vô kinh vô hỉ, không có biểu tình gì, đối mặt với mấy vạn sinh vật của những chủng loại khác nhau bị phong ấn bên trong sông băng, hắn không ngờ không có chút phản ứng của tâm tình.
Trong mắt hắn, dường như tất cả ở phía dưới đều trống không, thậm chí ngay cả con kiến cũng xem như không hơn không khí.
- Trở về.
Từ đầu đến cuối, từ trong hình ảnh của người này chỉ nói hai chữ, sau đó, hình ảnh của người này lập tức tiêu tán vô tung, ngay cả lực lượng của hắn cũng tiêu tan toàn bộ ở trong này.
Lão nhân kia cung kính cúi đầu, lão lưu luyến liếc mắt nhìn phía dưới một cái, nhưng bất kể trong lòng lão luyến tiếc như thế nào thì trên hành động lại không chậm trễ chút nào.
Hắc khí trên người lão bốc lên, trong nháy mắt đã một lần nữa ngưng tụ làm một thể, sau đó thân ảnh của lão lóe lên, cứ như vậy biến mất trong hư không.
Trong tòa thành lâm vào trong một thế giới băng tuyết mịt mờ, từ đó về sau, nơi này đã biến thành một địa phương bị mọi người bỏ rơi, đừng nói trung niên trong hình ảnh kia, còn có lão nhân kia, thậm chí ngay cả chủ nhân của nơi này đều chưa từng xuất hiện nữa. Suy nghĩ của Tiếu Ân dần dần từ trong hạt châu thoát ra.
Trong đôi mắt của hắn chớp động hào quang giống như ma trơi, những biến hóa trong đoạn hình ảnh vừa rồi đã mang đến cho hắn chấn động kịch liệt, khiến tư tưởng của hắn mỗi một khắc đều không ngừng sôi trào.
Tiếu Ân ngẩng đầu, ánh mắt của hắn thâm thúy khó lường, dường như muốn xuyên thấu qua vách tường dày kia thấy rõ tòa thành cực lớn này.
Hắn căn bản là không thể ước đoán rốt cuộc có bao nhiêu người, hoặc là nói có bao nhiêu sinh mệnh sống ở nơi này, mà hắn cũng không biết, khi thế giới đóng băng này buông xuống thì có bao nhiêu người trong nháy mắt vĩnh viễn biến thành khối băng.
Sau khi nhìn thấy một mảnh thế giới đóng băng này, cảm giác duy nhất của hắn chính là, sinh mệnh, thực sự là quá mức nhỏ bé, mà hắn cũng không muốn một ngày nào đó trở thành một trụ băng.
Thực ra, trước khi Tiếu Ân tới đại lục của người da đen này, hắn đã vô cùng hài lòng đối với thực lực của mình.
Ma đạo sĩ cửu tinh, cho dù là tập hợp tất cả chí cường giả nhân loại của ba đại lục, nhiều nhất cũng chỉ có năm, sáu mươi người mà thôi.
Nhưng hắn chẳng những đã là một trong số đó, trong tay lại đã nhiễm máu tươi của ba cường giả cùng cấp bậc. Đối với hắn mà nói, đi đến một bước này, trong lòng đã cảm thấy thỏa mãn rồi.
Nhưng sau khi nhìn thấy mảnh thế giới đóng băng này, trong lòng của Tiếu Ân không hiểu sao lại toát ra một loại tâm tình cấp bách, đó là một loại tâm tình muốn tiến giai, muốn biến cường, khiến mình trở thành tồn tại càng hùng mạnh hơn.
Ở trong đám người bị đóng băng không lưu tình chút nào này, có rất nhiều cường giả cũng không kém cỏi hơn so với hắn.
Nhưng ngay cả những người này khi nhận số phận bị đóng băng cũng không hề có năng lực chống cự.
Lão nhân xuất hiện đầu tiên và đóng băng tất cả nơi này giống như đang đùa giỡn với trẻ con, mà hình ảnh người trung niên xuất hiện sau đó chính là một gia trưởng quyền uy.
Ở trước mặt lão nhân không biết tên này, tất cả sinh mệnh trong tòa thành đều giống như con kiến căn bản là không thể chống cự thủy yêm hỏa thiêu (nước ngập lửa đốt) của đứa trẻ, chỉ có thể bị động tiếp nhận tất cả lăng nhục. Đối với bọn họ mà nói, chuyện duy nhất có thể làm được, chính là cầu nguyện đứa trẻ này bị người lớn kéo tai lôi đi.
Đương nhiên, người lớn lôi đứa trẻ đi, có thể là vì đi ăn, có thể là vì để nó làm ra sự nghiệp, nói chúng tuyệt đối sẽ không phải là đột nhiên sinh ra lòng thương xót gì đối với những con kiến đáng thương này.
Ánh mắt của người trung niên kia xuất hiện rõ ràng trong đầu Tiếu Ân, đó căn bản là ánh mắt giống như đang nhìn không khí. Tiếu Ân tin tưởng, nếu không phải người này tìm lão nhân có việc, hắn căn bản là sẽ không nhúng tay vào trong đó.
Không hiểu sao sau khi nhìn thấy thế giới đóng băng này, hơn nữa tiến vào trong nội bảo hiểu biết nguyên nhân trong đó, trong lòng của Tiếu Ân phát ra tiếng hò hét vô thanh.
Ta không muốn làm con kiến, ta muốn làm đại nhân (người lớn), đại nhân có thể quyết định vận mệnh của đứa trẻ, mà không phải là con kiến bị đứa trẻ quyết định vận mệnh.
Tiếu Ân hít một hơi thật sâu, thật lâu sau hắn mới có thể làm cho hô hấp của mình ổn định lại, mới làm cho tâm tình kích động kia dịu đi.
Cảnh tượng vừa rồi cho hắn cảm giác, giống như ma pháp sư cấp học đồ vừa mới tiếp xúc với ma pháp, lại đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng hai vị ma đạo sĩ cửu tinh liều chết đánh nhau, rung động tạo thành đối với hắn liền có thể tưởng tượng được.
Nếu như không phải định lực và nghị lực của Tiếu Ân vượt xa ma pháp sư bình thường, như vậy sau khi nhìn thấy cảnh tượng này sẽ làm cho tin tưởng của hắn sụp đổ, cũng là một việc vô cùng bình thường.
Tiếu Ân quét mắt nhìn cái bàn trước mặt, ở nơi chính giữa có một chỗ lõm, đúng là địa phương để hạt châu, hắn chậm rãi để hạt châu vào chỗ lõm.
Đột nhiên, một cỗ năng lượng từ chỗ hạt châu truyền ra, mà gần như cùng lúc đó, năng lượng bắt đầu ngưng tụ bên cạnh Tiếu Ân, rất nhanh, một tòa truyền tống môn giống như lúc tiến vào liền xuất hiện ở trước mắt.
Hai hàng lông mày của Tiếu Ân khẽ giương lên, hắn trong lòng kinh ngạc, thì ra đi ra ngoài lại chính là một việc đơn giản như vậy.
Giữa lúc hắn đang do dự có lập tức ra ngoài hay không, trước mắt đột nhiên hoa lên một cái, truyền tống môn chợt biến mất, mà Vô Danh lại xuất hiện ở vị trí đó.
Tiếu Ân kinh ngạc nháy mắt mấy cái, hắn hồ nghi hỏi:
- Vô Danh tiên sinh, sao ngươi lại tới đây?
- Ta vì sao không thể tới?
Tiếu Ân ngẩn người, lập tức bật cười không nói gì, vị Vô Danh này thần bí khó lường, đến nơi đây chẳng qua chỉ là một ý nghĩ nhỏ mà thôi.
Vô Danh nhìn thoáng qua nơi này, nói:
- Nơi này, rất thích hợp.
Tiếu Ân nhíu mày, hỏi:
- Thích hợp cái gì?
- Thích hợp ngươi tu luyện.
Một cảm giác khác thường từ trong lòng Tiếu Ân nổi lên, Vô Danh này, từ lúc nào đã bắt đầu chú ý tới tình hình tu luyện của mình.
Chẳng qua nếu Vô Danh đã nói như vậy, trong lòng Tiếu Ân cũng tò mò, lực lượng tinh thần của hắn lại một lần khuếch tán ra.
Ở trong thế giới màu trắng mịt mù này, cái gì cũng đều yên lặng, nhưng Tiếu Ân rất nhanh phát hiện, đúng là bởi vì loại tình huống đặc thù này, cho nên ở trong không gian vẫn có một loại lực lượng áp bức ở khắp mọi nơi.
Muốn ở trong này, mỗi giờ mỗi khắc đều phải chịu đựng loại áp lực khổng lồ này, hơn nữa theo thời gian trôi qua, loại cảm giác này dường như đang dần dần tăng cường.
Ngay từ đầu sở dĩ Tiếu Ân không chú ý tới điểm này, đó là bởi vì tinh thần của hắn đã sớm khẩn trương mọi mặt, thân thể của hắn tự nhiên mà kháng cự cỗ áp lực này, cho nên ngược lại có chút cảm giác tập mãi thành thói quen.
Tiếu Ân do dự một lát, hỏi:
- Vô Danh tiên sinh, nơi này là địa phương nào?
- Không biết.
- Không ngờ ngài lại không biết?
- Ta vì sao phải biết chứ?
Tiếu Ân gắt gao chờ Vô Danh, sau nửa ngày cuối cùng nhụt chí.
- Được rồi, Vô Danh tiên sinh, nơi này vì sao thích hợp cho ta tu luyện?
Tiếu Ân bất đắc dĩ hỏi:
- Là bởi vì áp lực đặc thù của nơi này sao?
- Đúng, những áp lực này là một loại biểu hiện bên ngoài của tín ngưỡng lực, nếu ngươi tu luyện ở trong này sẽ có trợ giúp rất lớn đối với nén ép cô đọng kết giới thuộc tính đa trọng (nhiều tầng).
Ánh mắt của Tiếu Ân sáng lên, hắn lập tức nhớ tới lời nói của Hắc Long Vương, nếu như hắn muốn tiến thêm một bước, nhất định phải nén ép cô đọng tất cả các kết giới, hơn nữa dung hợp một thể với bản thân. Chỉ khi đạt tới loại cảnh giới này mới có thể đạt được ngàn năm truyền kỳ.
Mặc dù Tiếu Ân có tin tưởng rất lớn đối với bản thân, nhưng hắn lại biết, muốn đạt tới loại cảnh giới này, ít nhất cũng phải hơn mười năm trăm năm mới được. Nhưng lúc này Vô Danh lại vạch cho hắn một lối tắt, chỉ cần tu luyện ở nơi này, ở dưới áp bách của loại lực lượng hùng mạnh này, quá trình này của hắn có thể rút ngắn rất nhiều.
Tiếu Ân hít sâu một hơi, cảm kích nhìn hắn, nói:
- Vô Danh tiên sinh, cám ơn sự chỉ điểm của ngài.
Hắn nhìn lướt qua xung quanh, nói:
- Ta ra ngoài báo cho Bạch Toàn Phong một tiếng rồi bắt đầu bắt đầu tiến vào bế quan, tranh thủ sớm ngày đạt được đột phá.
Nếu như trước khi vào đây, Tiếu Ân còn chưa nhất định sẽ cố gắng như thế, bởi vì đây cũng không phải là một việc của một năm hai năm, nhưng sau khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong hạt châu thì tư tưởng của hắn đã hoàn toàn thay đổi. Chỉ cần có cơ hội tiếp tục mạnh lên, thì tuyệt đối hắn sẽ không bỏ qua.
Vô Danh khẽ lắc đầu, nói:
- Ta sẽ nói giúp ngươi, ngươi không cần đi ra ngoài.
Tiếu Ân sửng sốt, hỏi:
- Vì sao?
Vô Danh lẳng lặng nhìn hắn, nói:
- Lần đầu tiên, thu hoạch lớn nhất.
Dứt lời, thân thể của Vô Danh dao động một trận, cứ như vậy biến mất.
Trong lòng của Tiếu Ân yên lặng nhắc tới ý tứ những lời này của hắn, dần dần có điều lĩnh ngộ.
Ở trong một hoàn cảnh tu luyện mới, thường thường là lần đầu tiên sẽ thu được tiến bộ lớn nhất, sau đó dần dần sẽ thu nhỏ lại. Ý tứ của Vô Danh hẳn là như vậy. Tiếu Ân nhìn thoáng qua phía xa, hắn đột nhiên có một loại cảm giác, một khi mình rời khỏi phạm vi của tòa thành này, như vậy sau này vào đây tu luyện khẳng định hiệu quả kém xa hiện tại.
Tiếu Ân khẽ cười khổ, từ sau khi tiến vào nơi đây, tất cả liên hệ tinh thần của hắn với ngoại giới đều bị chặt đứt toàn bộ.
Bất kể là Hắc Long Vương, hay là ba đại ma sủng của mình đều không thể liên hệ được. Chẳng qua, thông qua linh hồn khế ước, vẫn có thể mơ hồ cảm ứng được sự tồn tại của bọn họ, nhưng cũng chỉ có như vậy mà thôi.
Đi tới cửa sổ của tầng chính, trong lòng Tiếu Ân bồn chồn, chẳng lẽ thật sự phải ở trong này tu luyện đến cảnh giới ngàn năm truyền kỳ mới có thể đi ra ngoài sao?
Hắn khe khẽ lắc đầu một chút, ánh mắt nhìn lướt qua phía dưới, ở nơi đó có một kiện vật phẩm siêu cấp, nếu trải qua sự tinh luyện của luyện kim thuật sư, có thể đạt được một loại dược phẩm.
Loại dược phẩm này đối với ma pháp sư mà nói, cũng không có tác dụng lớn gì, nhưng đối với người thường mà nói, đó đã tương đương với linh đan diệu dược (thần dược) rồi.
Dựa theo tin tức mà Nhất Hào thu được ở trong vô số sách cổ và từ chỗ Hắc Long Vương, Tiếu Ân có thể khẳng định, nếu để mấy người lão Bond dùng loại dược phẩm này, như vậy tuyệt đối có thể kéo dài tuổi thọ của bọn họ gấp đôi trở lên.
Nếu như là ma pháp sư khác thì nhất định sẽ không có ý nghĩ như vậy, bởi vì ở trong thế giới này, người thường có thể khiến ma đạo sĩ cửu tinh vướng bận trong lòng chỉ sợ đã không có nhiều khả năng tồn tại.
Nhưng Tiếu Ân lại khác, tuổi của hắn lúc này khiến hắn căn bản là không thể buông vướng bận trong lòng, nếu hiện tại có cơ hội tốt như vậy, hắn tự nhiên là không chịu bỏ lỡ.
Chẳng qua chỉ do dự một lát, Tiếu Ân lập tức quyết định, mình ở trong hoàn cảnh này tu luyện năm năm, sau năm năm, bất kể đạt tới trình độ nào đều phải đi ra ngoài.
Bởi vì, hắn cũng không muốn tiếc nuối cả đời.
Một khi có quyết định, Tiếu Ân lập tức bắt tay vào làm.
Hắn lập tức tĩnh tâm, phóng thích tất cả kết giới thuộc tính của bản thân, khi kết giới thuộc tính lục trọng (sáu tầng) toàn lực phóng thích bao phủ toàn bộ tòa thành.
Nhưng mà ngay sau đó, Tiếu Ân lập tức hiểu ra ý tứ câu nói kia của Vô Danh.
Ở trong này, quả nhiên là địa phương tu luyện thích hợp nhất với mình lúc này.
Kết giới thuộc tính một khi triển khai, lập tức nghênh đón áp lực cực lớn giống như vô cùng vô tận kia. Nếu như nói loại áp lực này vừa rồi chỉ có chút tác dụng đối với thân thể của Tiếu Ân, thì lúc này, kết giới của hắn đang chịu đựng áp chế trên mọi mặt.
Thân thể của một người có phạm vi bao nhiêu? Một kết giới có phạm vi bao nhiêu?
Khi hai người này nhận được đãi ngộ giống nhau thì…
Sắc mặt của Tiếu Ân đột nhiên biến thành màu đỏ, thân thể của hắn trong thời gian ngắn ngủi cũng đã thừa nhận áp lực đạt tới cực hạn.
Cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng nghĩ đến, ở trên thế giới này không ngờ còn có áp lực cực lớn như thế, đây đã vượt qua cực hạn của nhân loại có thể đạt tới.
Ngày xưa trên đảo Vong Linh, áp lực của kết giới do tám đại quân vương liên thủ tạo thành so sánh với lúc này, quả thực chính là món hàng của trẻ con mỗi nhà làm ra.
Đến lúc này, hắn cũng có chút lý giải vì sao Hắc Long Vương có thể ứng phó dễ dàng loại áp lực này, đây có lẽ chính là kết quả do khác biệt về cảnh giới tạo thành.
Tiếu Ân chậm rãi ngồi xuống, hắn cũng không thu hồi kết giới thuộc tính của mình, mà cắn răng tiếp tục thừa nhận cỗ áp lực này.
Kết giới của hắn đang vận động thong thả, ở trong quá trình vận động này, năng lượng của mấy loại thuộc tính trong đó dung hợp từng chút một, giống như vật liệu thép đang ở dưới máy cán thép, đang chịu đựng loại áp lực hùng mạnh tới cực điểm này.
Mắt của hắn chậm rãi nhắm lại, toàn bộ tâm thần đều đắm chìm vào bên trong lĩnh ngộ đối với kết giới thuộc tính, đã không còn biết thời gian trôi qua.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, khi Tiếu Ân mở hai mắt ra, kết giới thuộc tính của hắn đã nén ép cô đọng tới một mức độ cực kỳ mạnh mẽ.
Năng lực nén ép của ma đạo sĩ đã được hắn phát huy tới mức độ cực hạn, trình độ nén ép của các loại năng lượng trong kết giới thuộc tính là việc mà trước kia hắn không thể tưởng tượng. Nếu như không có sự trợ giúp của cỗ ngoại lực này, Tiếu Ân vô cùng hoài nghi, hắn có thể đạt tới loại trình độ này ở thế giới bên ngoài hay không.
Tiếu Ân vươn vai vặn người, thở dài một hơi thoải mái, đột nhiên lông tơ trên người hắn dựng đứng lên, bởi vì lỗ tai nhạy bén của hắn nghe được, cùng lúc hắn thở dài, phía sau dường như cũng có người phát ra tiếng thở dài đồng dạng.
Hắn đột nhiên xoay người, sau đó lại buông lỏng, thì ra thở dài ở phía sau hắn đúng là Vô Danh.
Hai chân khẽ dùng sức, Tiếu Ân nhảy dựng lên, trong lòng hắn khẽ động, hỏi:
- Vô Danh tiên sinh, ta đã tĩnh tọa ở trong này bao lâu rồi?
- Một tháng.
- Một tháng?
Sắc mặt của Tiếu Ân khẽ biến, lần đầu tiên hắn tĩnh tọa không ngờ thời gian chính là một tháng, đây thực sự làm cho người ta quá kinh ngạc rồi. Ngoại trừ một lần tu luyện trước xác UFO ở quê hương trước kia, hắn vẫn chưa từng duy trì thời gian lâu như vậy.
Vô Danh nhìn hắn một cái thật sâu, nói:
- Ngươi quả thật rất có nghị lực.
Mắt của Tiếu Ân nhanh chóng giật giật, Vô Danh này không ngờ cũng khen ngợi người khác, chẳng lẽ mặt trời hôm nay mọc ở phía tây?
Hắn đang muốn ngẩng đầu nhìn xem, nhưng đột nhiên nhớ tới, địa phương này cũng không có mặt trời.
Liếm môi có chút khô, Tiếu Ân vẻ mặt quái dị nói:
- Vô Danh tiên sinh, cám ơn sự khích lệ của ngài.
Vô Danh dường như thấp giọng nói thầm một câu gì đó, khẽ lắc đầu, sau đó xoay người rời đi.
Tiếu Ân nhìn theo bóng lưng của hắn, cuối cùng trong lòng cảm thấy có chút không kiên định, vội vàng cao giọng nói:
- Vô Danh tiên sinh, ngài có gì chỉ giáo sao?
Vô Danh cũng không quay đầu, chỉ có thanh âm thản nhiên quanh quẩn ở trong này:
- Ta không biết.
Dứt lời, thân thể của hắn đã giống như âm hồn xuyên qua tường.
Sắc mặt của Tiếu Ân trở nên có chút buồn cười, ở chung với người này thật sự có chút làm cho người ta đau đầu.
Chẳng qua, thời gian ở chung với hắn càng lâu càng chứng kiến nhiều thủ đoạn quái dị, trong lòng Tiếu Ân đã chấp nhận hắn.
Sửa sang lại vòng cổ không gian của mình một chút, Tiếu Ân từ trong đó lấy ra một chút lương khô vội vàng nuốt vào.
Mặc dù một tháng chưa ăn uống, nhưng hắn cũng không cảm thấy vô cùng đói khát. Có thể tu luyện đến cảnh giới ma đạo sĩ cửu tinh, cho dù là muốn bị đói chết, cũng không phải là một chuyện dễ dàng như vậy.
Sau đó, Tiếu Ân đi xuống phía dưới, lấy mấy món vật phẩm siêu cấp mà hắn vừa ý từ trên vách tường của tòa thành xuống.
Yên tâm thoải mái thu những bảo bối đó vào trong vòng cổ không gian, Tiếu Ân tạm thời đình chỉ hành động phá hoại như vậy.
Dù sao tất cả những thứ này đều thuộc về hắn, tòa thành đẹp như vậy nếu như thật sự phá hỏng gần như không còn, đó cũng là một loại tội. Không bằng chờ khi cần dùng, lại đến làm cường đạo cũng không muộn.
Trong mấy ngày sau đó, Tiếu Ân tĩnh tâm xuống, toàn tâm toàn ý tập trung vào trong việc "đập gõ" kết giới thuộc tính. Dưới nỗ lực không biết mệt mỏi và sự siêng năng của hắn, hầu như mỗi ngày đều có thể đạt được thành tựu nhất định.
Cuộc sống ở trong tòa thành đúng là vắng vẻ, đồng thời lại phải chịu đựng lực lượng áp bách dường như càng ngày càng nặng kia.
Nhưng Tiếu Ân chẳng những không kêu khổ, ngược lại còn vô cùng hưởng thụ loại áp lực hùng mạnh này.
Đúng là loại áp lực từng bước tăng cường này, làm cho Tiếu Ân không ngừng đạt được tiến bộ, thường thường đều là dưới tình huống hắn cho rằng đã đạt tới cực hạn, thì lại một lần nữa nén ép thêm một chút.
Sau khi tình huống như vậy đã xảy ra nhiều lần, ngay cả Tiếu Ân cũng đang hoài nghi, sự nén ép của kết giới thuộc tính còn có một cực hạn chân chính hay không.
Nhưng sau khi ở trong tòa được gần một năm, Tiếu Ân rốt cục phát hiện, chuyện mà hắn lo lắng nhất đã đến.
Trong tòa thành mang đến áp lực cho hắn đã không còn tăng cường nữa, dường như lực lượng trong tòa thành đã không phải là đang bài xích hắn, mà là đang chậm rãi tiếp nhận hắn.
Cùng lúc đó, kế hoạch mượn áp lực hùng mạnh tiếp tục nén ép tinh luyện kết giới thuộc tính của hắn cũng rơi vào phá sản.
Không có loại áp lực không thể tin nổi đến từ ngoại giới này, Tiếu Ân căn bản là không có cách nào nén ép kết giới thuộc tính đã kiên cố vững chắc giống như một khối thép dù chỉ một chút.
Giống như một thợ rèn dưới tình huống đã mất đi công cụ, không có găng tay căn bản là không thể làm được gì.
Sau khi phát hiện tất cả biến hóa này, Tiếu Ân vẻ mặt đau khổ nhìn thế giới màu trắng mịt mù này, biến hóa bất thình lình đã làm xáo trộn toàn bộ kế hoạch của hắn.
Mặc dù hắn tự tin sự rèn luyện vất vả của một năm này, đã làm cho thành tựu của hắn đạt tới trình độ đáng sợ, nhưng hắn lại biết, hắn cũng không đột phá cảnh cửa cuối cùng kia. Ở bên trong kết giới thuộc tính của hắn vẫn còn có một ít tạp chất, hơn nữa mấy loại thuộc tính này vẫn chưa dung hợp hoàn toàn, dưới tình huống như vậy, căn bản là không có khả năng đạt tới trình độ nhân giới hợp nhất.
Tiếu Ân thở dài một tiếng, trong lòng hắn đột nhiên nhớ tới Vô Danh vô cùng, có lẽ tên xuất quỷ nhập thần này, có thể cho mình một ít sáng kiến.
Trên mặt đường có một tầng băng cứng, sáng ngời giống như gương, hai chân bước đi trên đó phát ra tiếng vang trong trẻo.
Thanh âm này trong một năm đã nghe qua rất nhiều lần, nhưng đây lại là thanh âm duy nhất trong tòa thành, nếu như ngay cả chút âm thanh ấy cũng không nghe được, như vậy Tiếu Ân thật sự hoài nghi, mình còn sống trên đời hay không.
Sau một ngày đi bộ ở bên ngoài, Tiếu Ân lặng lẽ trở về tầng cao nhất của nội bảo.
Còn chưa đến một năm, hắn phát hiện phương pháp tu luyện cũng đã đạt tới cực hạn, ở trong một tháng cuối cùng này đã không thể tiến thêm nữa.
Hắn vô cùng hoài nghi, nén ép cô đọng của mình đã tới cực hạn, cũng không có cách nào tiếp tục đi xuống nữa.
Thế nhưng đã tới tình trạng này rồi, hắn lại vẫn chưa phát hiện bất luận cơ hội gì có thể làm cho nhân giới hợp nhất xuất hiện, điều này quả thực khiến hắn vô cùng lo lắng.
Trước kia bất kể tu luyện đến giai đoạn nào, hắn đều có thể cảm thấy, thực lực của mình đang không ngừng gia tăng, cho dù là gia tăng chậm cũng ổn định mà tự tiến bộ.
Nhưng trong một tháng này, hắn phát hiện, mình dường như đã chạy tới cuối, đã không còn khả năng tiến thêm một bước nữa.
Ở trong tầng này, ngoại trừ một chiếc bàn tròn ở trung tâm thì không còn có bài trí gì khác. Đồng dạng, ở trong này cũng không có người bị đóng băng, hết thảy hết thảy đều biểu hiện, nơi này là một trong những địa phương trọng yếu nhất trong toàn bộ nội bảo.
Nhưng Tiếu Ân vừa đi lên, ánh mắt của hắn đã bị cái bàn kia hấp dẫn.
Cái bàn này là vật phẩm duy nhất không bị đóng băng mà Tiếu Ân phát hiện sau khi tiến vào tòa thành.
Khi tất cả mọi thứ đều bao phủ bởi một tầng băng màu trắng thì đây đã là vật phẩm bình thường duy nhất.
Đương nhiên, hấp dẫn ánh mắt của Tiếu Ân nhất cũng không phải là cái bàn, mà là kiện vật phẩm thần bí ở trên chiếc bàn kia.
Đây là một viên cầu lẳng lặng đặt ở trên bàn, cỗ năng lượng dao động mỏng manh kia chính là từ trên vật phẩm dạng cầu này truyền ra.
Tiếu Ân thả lỏng cơ thể một chút, ngay cả hô hấp cũng kéo dài hơn một chút.
Trên thế giới này, điều làm người ta sợ hãi nhất cũng không phải là ma thú cổ quái xấu xí, mà là những thứ không biết.
Chỉ khi không biết mình sắp sửa đối mặt với cái gì, đó mới là chuyện đáng sợ nhất.
Trước khi nhìn thấy viên cầu này, Tiếu Ân có thể nói là lo lắng đề phòng, những khi thực sự tìm được nơi phát ra năng lượng dao động, thì trong lòng hắn ngược lại trở nên bình tĩnh.
Đi tới bên cạnh cái bàn, Tiếu Ân đã do dự rất nhiều, hắn đưa viên nguyệt loan đao nhẹ nhàng chạm vào viên cầu một chút.
Không có phản ứng gì, cỗ năng lượng dao động này cũng không thể thông qua viên nguyệt loan đao mà truyền đến người hắn.
Khẽ nhắm hai mắt lại, Tiếu Ân phóng thích lực lượng tinh thần ra, tiếp xúc với viên cầu thần bí này với tâm lý không cầu có công, chỉ cầu không có gì bất trắc.
Trong khoảnh khắc khi lực lượng tinh thần của hắn tiếp xúc với viên cầu, hắn lập tức cảm ứng được loại năng lượng cực kỳ nhu hòa kia ẩn chứa bên trong đó. Loại năng lượng này giống như sự vỗ về của mẫu thân khiến cho Tiếu Ân cảm thấy vô cùng thoải mái.
Từ trên loại năng lượng này truyền đến khí tức không có chút ác ý, không ngờ làm cho Tiếu Ân sinh ra một loại cảm giác vô cùng quen thuộc.
Chậm rãi, hai mắt của Tiếu Ân sáng lên, hắn đã biết thuộc tính của loại năng lượng này.
Đây là năng lượng hoàng kim, năng lượng hoàng kim hàng thật giá thật. Mặc dù cường độ của nó cũng không lớn, nhưng nếu nói về độ tinh khiết, tuyệt đối là tuyệt thế vô song (có một không hai), ngay cả độ tinh khiết của năng lượng hoàng kim trên người Hoàng Kim Vương Yidikalun cũng kém xa năng lượng ở nơi này.
Cảm ứng được độ tinh khiết của loại năng lượng hoàng kim này, Tiếu Ân tự nhiên là hết sức vui mừng.
Mặc dù hắn cũng nắm giữ phương pháp phóng thích một ít năng lượng hoàng kim, nhưng nguyên nhân bởi vì học trộm, bên trong lẫn lộn rất nhiều loại năng lượng khác, cho nên đã ảnh hưởng rất lớn tới việc phát huy uy lực của loại năng lượng này.
Hiện tại đã có cơ hội tốt như vậy, nếu như hắn không lợi dụng một chút, thì cũng rất có lỗi với bản thân.
Tiếu Ân cẩn thận cảm ứng dao động và tần suất của cỗ năng lượng hoàng kim này. Có chuyên gia trí nhớ Nhất Hào, Tiếu Ân hoàn toàn có lý do để tin tưởng, chỉ cần cho Nhất Hào một khoảng thời gian suy nghĩ, nó nhất định có thể làm cho năng lượng hoàng kim của mình tăng lên một bậc thang, đến lúc đó, mình không phải so với Hoàng Kim Vương mà còn phải giống như Hoàng Kim Vương.
Chậm rãi, sau khi cảm giác ấm áp đều chảy vào người Tiếu Ân thì viên cầu này đã sinh ra một loại lực hút.
Đương nhiên, loại lực hút này cũng không hùng mạnh, chỉ cần Tiếu Ân muốn, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể khống chế và chặt đứt. Nhưng Tiếu Ân cũng không làm như vậy, mà đưa năng lượng của mình tiến vào trong đó.
Năng lượng hắn đưa vào đương nhiên là năng lượng hoàng kim, loại năng lượng này sau khi tiến vào viên cầu đã lập tức xảy ra biến hóa cực kỳ tinh tế.
Viên cầu này giống như một chiếc máy ngưng tụ và áp súc đang không ngừng tinh luyện độ tinh khiết của năng lượng hoàng kim trong cơ thể Tiếu Ân, quá trình này cũng không chậm.
Những năng lượng hoàng kim tiến vào trung tâm viên cầu được tinh luyện ra, dường như đang bổ sung năng lượng cho một dạng vật phẩm nào đó, mà những năng lượng tạp chất được lọc ra lại bị viên cầu đồng hóa trở thành năng lượng để nó sử dụng. Một lát sau, năng lượng dao động phát ra từ trong viên cầu dường như đã lớn hơn một chút, nguyên nhân là bởi vì chiếm được năng lượng bổ sung mạnh mẽ.
Mà lực chú ý của Tiếu Ân lại bị trung tâm của viên cầu hấp dẫn toàn bộ, viên cầu này không ngờ đang điên cuồng cắn nuốt năng lượng hoàng kim sau khi chiết xuất ra. Nếu không phải trong tay Tiếu Ân có rất nhiều dược phẩm khôi phục thì hắn thật sự không dám lãng phí ma lực như vậy.
Sau khi Tiếu Ân uống xong giọt dược phẩm khôi phục thứ mười thì trung tâm của viên cầu mới đình chỉ việc hấp thu năng lượng hoàng kim.
Đến khoảnh khắc này, Nhất Hào hưng phấn nói cho hắn, ma lực trong khoảng thời gian này cũng không lãng phí, bởi vì kết hợp với phương pháp ngưng tụ và nén ép năng lượng của viên cầu này, Nhất Hào đã làm ra cải tiến tương ứng đối với năng lượng hoàng kim.
Mặc dù cũng không biết hiệu quả thực tế như thế nào, nhưng dùng ngón chân để nghĩ cũng có thể biết, có thể khiến Nhất Hào vội vàng báo công xin phần thưởng, như vậy nhất định không phải là thứ vớ vẩn gì đó.
Chẳng qua Tiếu Ân lúc này cũng không quản đến Nhất Hào trên người, lực chú ý của hắn đã bị một đoạn trí nhớ bên trong viên cầu truyền tới hấp dẫn.
Sau khi viên cầu đã hấp thu đủ đủ năng lượng hoàng kim, một loại trí nhớ giấu ở chỗ sâu bên trong viên cầu đã truyền cho Tiếu Ân với phương thức của năng lượng.
Tiếu Ân dường như đã biến thành một đám khói nhẹ lẫn vào trong không khí mờ ảo này, yên lặng nhìn tất cả bên trong tòa thành.
Tòa thành lúc này cũng không phải là một thế giới màu trắng của băng, mà là một thành thị cực lớn tràn đầy sức sống.
Ở trong tòa thành đồ sộ mà cổ kính, mỗi một người đều có cuộc cuộc sống cực kỳ vui vẻ.
Người có thể tiến vào địa phương này dường như đều có chung một đặc điểm, đó chính là một tinh thần lạc quan luôn hướng về phía trước mà bọn họ thủy chung vẫn duy trì.
Dường như cho tới bây giờ bọn họ cũng không cần vì thực vật và chỗ ở mà phát sầu, bởi vì ở trong tòa thành này sẽ chuẩn bị tốt mọi thứ cho bọn họ.
Nơi này cũng có loại cây bánh mì bánh kem giống như bộ tộc tinh linh, ở bên ngoài tòa thành lại có thảo nguyên rộng lớn làm cho rất nhiều loại gia súc sinh trưởng tốt.
Người sinh sống ở nơi này mỗi ngày đều vô cùng nhàn nhã, dường như cho tới bây giờ bọn họ cũng không phải vì các loại khó khăn trong cuộc sống mà phát sầu.
Cảnh sắc trong đầu đột nhiên biến đổi, ở trong mỗi một khu vực đều có mấy công trình kiến trúc cố định cao tận mây.
Ở bên trong tòa thành cực lớn này, mỗi giờ mỗi phút đều có hàng ngàn hàng vạn người vóc người tiều tụy đang cầu nguyện, ở trên người của mỗi một người quỳ bái đều tản ra đại lượng tín ngưỡng lực.
Mặc dù là không gian hư ảo, nhưng Tiếu Ân đã có thêm một loại cảm giác lạc vào cảnh giới kỳ lạ. Thậm chí hắn còn phát hiện trong đám người cầu nguyện này, tín ngưỡng lực tản ra từ trên người mỗi người bọn họ đều vô cùng nồng đậm.
Mức độ nồng đậm của tín ngưỡng lực đã đến mức, có thể nói là không thua kém hơn năng lượng của những thuyền viên bình thường tìm được đường sống trong chỗ chết phát ra, sau khi Tiếu Ân lợi dụng ma thú thủy tộc đánh chết ma pháp sư da đen.
Chẳng qua năng lượng của những thuyền viên này phát ra mặc dù hùng mạnh nhưng không kéo dài.
Mà người cầu nguyện ở trong kiến trúc cực lớn này, mặc dù thay đổi một nhóm lại một nhóm, nhưng tín ngưỡng lực sinh ra từ trên người mỗi nhóm cũng không kém hơn những thuyền viên kia bùng nổ trong nháy mắt.
Sau một lúc lâu quan sát, sắc mặt của Tiếu Ân rốt cuộc đã có chút thay đổi.
Hắn rốt cục đã nhìn ra, người ở nơi này mặc dù cuộc sống vô ưu vô lự (không buồn không lo), những mỗi một ngày bọn họ đều có một nhiệm vụ, đó chính là luân phiên đi vào trong những kiến trúc đồ sộ đó tiến hành cầu nguyện.
Một ngày hai mươi bốn giờ, không ngờ không tạm dừng một phút.
Bên trong cả tòa thành tổng cộng có một trăm tòa kiến trúc cực lớn như vậy, mỗi một kiến trúc một lần có thể chứa được khoảng một ngàn người, thời gian của mỗi lần cầu nguyện đại khái khoảng một giờ, sau một giờ lại thay thế một nhóm khác.
Người trong cả tòa thành đã giống như một cái đồng hồ báo thức cực lớn vô cùng chính xác, không có chút nhiễu loạn.
Tính toán sơ qua một chút, Tiếu Ân lập tức cảm thấy kinh hãi thật sâu vì lượng tín ngưỡng lực của tòa thành này sinh ra trong mỗi một ngày.
Hắn ở trên chiến trường biểu diễn lực lượng vô cùng hùng mạnh, cứu gần vạn người bình thường ra khỏi hiểm cảnh hẳn phải chết, cũng bởi vậy đã đạt được đại lượng tín ngưỡng lực.
Khi đó, tín ngưỡng lực giống như thủy triều cuồn cuộn kéo đến khiến Tiếu Ân quả thực chính là khó có thể khống chế.
Nhưng cho dù là tín ngưỡng lực điên cuồng giống như vậy so sánh với nơi này cũng đều là so kiến với voi, căn bản là không đáng giá một xu.
Ở trong một trăm kiến trúc cực lớn này, tín ngưỡng lực sinh ra trong mỗi một giờ cũng không kém hơn mấy ngày cố gắng của Tiếu Ân.
Hơn nữa càng chủ yếu chính là, tín ngưỡng lực sinh ra từ nơi này vô cùng ổn định, gần như cho tới bây giờ vốn chưa từng xảy ra sai lầm gì.
Tiếu Ân thật sự là không hiểu, vì sao những người có cuộc sống vô ưu vô lự lại có thể sinh ra tín ngưỡng lực cực lớn như thế, việc này đã vượt qua nhận thức trước kia của hắn.
Dựa theo suy đoán của Nhất Hào, chỉ có ở dưới tình huống tâm tình có chấn động lớn mới có thể phát huy ra mị lực (sức hấp dẫn) của cảm xúc, thúc giục sinh ra càng nhiều tín ngưỡng lực.
Nhưng người ở nơi này, bọn họ yên ổn, an bình, thỏa mãn, trên người không có chút khí thế hung bạo. Nhưng cho dù là như vậy, tín ngưỡng lực mà bọn họ sinh ra vẫn như trước vượt xa so với người bình thường.
Điều này đã phủ định không chút lưu tình những suy luận trước kia của Tiếu Ân.
Ở trong mỗi một khu vực, ngoại trừ một ít cường giả đặc biệt hùng mạnh, trên cơ bản đều là người thường, tỉ lệ cường giả thậm chí còn không đến một phần nghìn. Bên trong những cường giả này bao gồm nhân loại, cũng bao gồm thiên sứ và chí cường giả trong các tộc. Tác dụng của bọn họ chính là duy trì trật tự trong toàn bộ tòa thành và làm đại biểu liên lạc giữa các tộc.
Tiếu Ân lặng lẽ ghi chép lại tất cả những điều này, bởi vì hắn biết, những thứ này chính là nội dung cơ mật quan trọng nhất trong viên cầu, nếu không phải dưới tình huống như vậy, hắn căn bản là không có khả năng tiếp xúc tới.
Sau khi nhìn thấy đoạn hình ảnh rõ ràng này, Tiếu Ân đã có hiểu biết nhất định đối với địa phương này. Hắn biết, nơi này là một địa phương chuyên môn cung cấp tín ngưỡng lực ổn định cho thần linh.
Chẳng qua, loại tín ngưỡng lực này mặc dù vô cùng hùng mạnh, nhưng lại tuyệt đối không phải Tiếu Ân trước mắt có thể thừa nhận.
Với tốc độ hấp thu của thân thể hắn trước mắt, đừng nói là tín ngưỡng lực của cả tòa thành, cho dù là tín ngưỡng lực của một tòa kiến trúc cực lớn trong đó đều đủ khiến cho hắn nổ tung.
Chỉ có điều, ở chỗ sâu trong nội tâm của Tiếu Ân thủy chung có một nghi hoặc, nơi này rốt cuộc là sào huyệt của vị thần linh nào đây? Không ngờ có được nơi sinh ra tín ngưỡng lực khổng lồ nghe rợn cả người như thế, mà hắn vì sao lại phải tạo ra một băng phong thành, phong ấn tất cả những thứ này lại chứ?
Có lẽ cảm ứng được nghi hoặc trong đầu hắn, nội dung của hạt châu cung cấp lập tức thay đổi thật lớn.
Đột nhiên, trên bầu trời cao cao tại thượng mặc dù không có mặt trời những có vô hạn hào quang kia, đột nhiên xuất hiện một lão nhân mặc áo bào trắng.
Dáng người của lão nhân này cũng không khôi ngô, người lại làm cho người ta có một loại cảm giác giống như ma ốm (người ốm liên tục), nhưng ở trên người lão lại có một mảnh hào quang màu hoàng kim.
Nhưng trong khoảnh khắc mảnh hào quang này xuất hiện, Tiếu Ân lại mơ hồ cảm thấy một tia dị dạng không tầm thường.
Từ phía dưới truyền đến vô số tiếng hoan hô, “Ánh mắt” của Tiếu Ân lập tức nhìn thấy vô số người ngẩng đầu, trong mắt của bọn họ có sợ hãi lẫn vui mừng, đây là một loại tình cảm hưng phấn và vui mừng sinh ra sau khi nhìn thấy kim quang trên người của lão nhân.
Chẳng qua, những cường giả ở lẫn trong đó lại đều phát hiện một chỗ không thích hợp.
Tuyệt đại đa số cường giả bao gồm cả những thiên sứ đều hướng về phía bầu trời định bay lên, trong đó tốc độ của một con cự long hoàng kim dài hơn ba mươi thước là nhanh nhất, hai chân của hắn đã rời khỏi mặt đất.
Nhưng ngay trong khoảnh khắc này, vị lão nhân kia quay đầu lại.
Bên trong đôi mắt của lão tràn ngập vẻ đùa cợt, ở trong mắt của lão, những người này bé nhỏ không đáng kể giống như con kiến, sinh tử của bọn họ chẳng qua chỉ là một ý niệm của lão mà thôi.
Sau đó, lão tùy ý vung tay lên.
Nháy mắt, thế giới này đã thay đổi...
Ở trước mắt lão lập tức biến thành một mảnh màu trắng, trên mặt của tất cả mọi thứ đều bao phủ màu trắng như tuyết mà trong suốt này.
Tất cả người thường lấy đơn vị trăm vạn để tính đều biến thành người băng, đầu của bọn họ hướng lên bầu trời, dường như đang nhìn cái gì.
Những cường giả này vẫn duy trì tư thế lao về phía trước, nhưng ngoại trừ con cự long kia thì đã không còn ai có thể bay lên.
Vẻ châm chọc trong mắt của lão nhân kia càng nồng đậm hơn, màu hoàng kim trên người lão trong nháy mắt đã biến thành màu đen, loại tối đen này giống như màu đen của vũ trụ vô biên vô hạn.
Ở xung quanh người lão nhanh chóng trở nên ảm đạm, ngay cả hào quang vô hạn trong không trung ở trong khoảnh khắc này cũng trở nên mờ mịt không ánh sáng.
Tim của Tiếu Ân đập thình thịch.
Ở trong màu hoàng kim kia, quả nhiên bao lấy năng lượng có màu sắc và thuộc tính khác biệt.
Đây là năng lượng đại biểu tử vong, là lực lượng thuộc loại vong linh và hắc ám, giống như một đám mây đen đậm che phủ hoàn toàn một mảnh không trung.
Trong lòng của Tiếu Ân có một loại cảm giác mơ hồ, chỉ cần lão nhân này muốn, màn sương đen trên người lão thậm chí có thể biến tất cả thành hư ảo.
Nhưng giữa lúc lão nhân muốn tiếp tục hành động, một đạo năng lượng xuất hiện ở trước mặt lão.
Đạo năng lượng vô cùng uy nghiêm này xuyên qua màn sương đen quanh người lão nhân, cứ như vậy xuất hiện ở trước mặt lão nhân.
Đây là ảnh tượng (hình ảnh) của một trung niên bình thường, dường như có chút gầy yếu.
Ánh mắt của hắn quét qua nơi này một vòng, trong đôi mắt vô kinh vô hỉ, không có biểu tình gì, đối mặt với mấy vạn sinh vật của những chủng loại khác nhau bị phong ấn bên trong sông băng, hắn không ngờ không có chút phản ứng của tâm tình.
Trong mắt hắn, dường như tất cả ở phía dưới đều trống không, thậm chí ngay cả con kiến cũng xem như không hơn không khí.
- Trở về.
Từ đầu đến cuối, từ trong hình ảnh của người này chỉ nói hai chữ, sau đó, hình ảnh của người này lập tức tiêu tán vô tung, ngay cả lực lượng của hắn cũng tiêu tan toàn bộ ở trong này.
Lão nhân kia cung kính cúi đầu, lão lưu luyến liếc mắt nhìn phía dưới một cái, nhưng bất kể trong lòng lão luyến tiếc như thế nào thì trên hành động lại không chậm trễ chút nào.
Hắc khí trên người lão bốc lên, trong nháy mắt đã một lần nữa ngưng tụ làm một thể, sau đó thân ảnh của lão lóe lên, cứ như vậy biến mất trong hư không.
Trong tòa thành lâm vào trong một thế giới băng tuyết mịt mờ, từ đó về sau, nơi này đã biến thành một địa phương bị mọi người bỏ rơi, đừng nói trung niên trong hình ảnh kia, còn có lão nhân kia, thậm chí ngay cả chủ nhân của nơi này đều chưa từng xuất hiện nữa. Suy nghĩ của Tiếu Ân dần dần từ trong hạt châu thoát ra.
Trong đôi mắt của hắn chớp động hào quang giống như ma trơi, những biến hóa trong đoạn hình ảnh vừa rồi đã mang đến cho hắn chấn động kịch liệt, khiến tư tưởng của hắn mỗi một khắc đều không ngừng sôi trào.
Tiếu Ân ngẩng đầu, ánh mắt của hắn thâm thúy khó lường, dường như muốn xuyên thấu qua vách tường dày kia thấy rõ tòa thành cực lớn này.
Hắn căn bản là không thể ước đoán rốt cuộc có bao nhiêu người, hoặc là nói có bao nhiêu sinh mệnh sống ở nơi này, mà hắn cũng không biết, khi thế giới đóng băng này buông xuống thì có bao nhiêu người trong nháy mắt vĩnh viễn biến thành khối băng.
Sau khi nhìn thấy một mảnh thế giới đóng băng này, cảm giác duy nhất của hắn chính là, sinh mệnh, thực sự là quá mức nhỏ bé, mà hắn cũng không muốn một ngày nào đó trở thành một trụ băng.
Thực ra, trước khi Tiếu Ân tới đại lục của người da đen này, hắn đã vô cùng hài lòng đối với thực lực của mình.
Ma đạo sĩ cửu tinh, cho dù là tập hợp tất cả chí cường giả nhân loại của ba đại lục, nhiều nhất cũng chỉ có năm, sáu mươi người mà thôi.
Nhưng hắn chẳng những đã là một trong số đó, trong tay lại đã nhiễm máu tươi của ba cường giả cùng cấp bậc. Đối với hắn mà nói, đi đến một bước này, trong lòng đã cảm thấy thỏa mãn rồi.
Nhưng sau khi nhìn thấy mảnh thế giới đóng băng này, trong lòng của Tiếu Ân không hiểu sao lại toát ra một loại tâm tình cấp bách, đó là một loại tâm tình muốn tiến giai, muốn biến cường, khiến mình trở thành tồn tại càng hùng mạnh hơn.
Ở trong đám người bị đóng băng không lưu tình chút nào này, có rất nhiều cường giả cũng không kém cỏi hơn so với hắn.
Nhưng ngay cả những người này khi nhận số phận bị đóng băng cũng không hề có năng lực chống cự.
Lão nhân xuất hiện đầu tiên và đóng băng tất cả nơi này giống như đang đùa giỡn với trẻ con, mà hình ảnh người trung niên xuất hiện sau đó chính là một gia trưởng quyền uy.
Ở trước mặt lão nhân không biết tên này, tất cả sinh mệnh trong tòa thành đều giống như con kiến căn bản là không thể chống cự thủy yêm hỏa thiêu (nước ngập lửa đốt) của đứa trẻ, chỉ có thể bị động tiếp nhận tất cả lăng nhục. Đối với bọn họ mà nói, chuyện duy nhất có thể làm được, chính là cầu nguyện đứa trẻ này bị người lớn kéo tai lôi đi.
Đương nhiên, người lớn lôi đứa trẻ đi, có thể là vì đi ăn, có thể là vì để nó làm ra sự nghiệp, nói chúng tuyệt đối sẽ không phải là đột nhiên sinh ra lòng thương xót gì đối với những con kiến đáng thương này.
Ánh mắt của người trung niên kia xuất hiện rõ ràng trong đầu Tiếu Ân, đó căn bản là ánh mắt giống như đang nhìn không khí. Tiếu Ân tin tưởng, nếu không phải người này tìm lão nhân có việc, hắn căn bản là sẽ không nhúng tay vào trong đó.
Không hiểu sao sau khi nhìn thấy thế giới đóng băng này, hơn nữa tiến vào trong nội bảo hiểu biết nguyên nhân trong đó, trong lòng của Tiếu Ân phát ra tiếng hò hét vô thanh.
Ta không muốn làm con kiến, ta muốn làm đại nhân (người lớn), đại nhân có thể quyết định vận mệnh của đứa trẻ, mà không phải là con kiến bị đứa trẻ quyết định vận mệnh.
Tiếu Ân hít một hơi thật sâu, thật lâu sau hắn mới có thể làm cho hô hấp của mình ổn định lại, mới làm cho tâm tình kích động kia dịu đi.
Cảnh tượng vừa rồi cho hắn cảm giác, giống như ma pháp sư cấp học đồ vừa mới tiếp xúc với ma pháp, lại đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng hai vị ma đạo sĩ cửu tinh liều chết đánh nhau, rung động tạo thành đối với hắn liền có thể tưởng tượng được.
Nếu như không phải định lực và nghị lực của Tiếu Ân vượt xa ma pháp sư bình thường, như vậy sau khi nhìn thấy cảnh tượng này sẽ làm cho tin tưởng của hắn sụp đổ, cũng là một việc vô cùng bình thường.
Tiếu Ân quét mắt nhìn cái bàn trước mặt, ở nơi chính giữa có một chỗ lõm, đúng là địa phương để hạt châu, hắn chậm rãi để hạt châu vào chỗ lõm.
Đột nhiên, một cỗ năng lượng từ chỗ hạt châu truyền ra, mà gần như cùng lúc đó, năng lượng bắt đầu ngưng tụ bên cạnh Tiếu Ân, rất nhanh, một tòa truyền tống môn giống như lúc tiến vào liền xuất hiện ở trước mắt.
Hai hàng lông mày của Tiếu Ân khẽ giương lên, hắn trong lòng kinh ngạc, thì ra đi ra ngoài lại chính là một việc đơn giản như vậy.
Giữa lúc hắn đang do dự có lập tức ra ngoài hay không, trước mắt đột nhiên hoa lên một cái, truyền tống môn chợt biến mất, mà Vô Danh lại xuất hiện ở vị trí đó.
Tiếu Ân kinh ngạc nháy mắt mấy cái, hắn hồ nghi hỏi:
- Vô Danh tiên sinh, sao ngươi lại tới đây?
- Ta vì sao không thể tới?
Tiếu Ân ngẩn người, lập tức bật cười không nói gì, vị Vô Danh này thần bí khó lường, đến nơi đây chẳng qua chỉ là một ý nghĩ nhỏ mà thôi.
Vô Danh nhìn thoáng qua nơi này, nói:
- Nơi này, rất thích hợp.
Tiếu Ân nhíu mày, hỏi:
- Thích hợp cái gì?
- Thích hợp ngươi tu luyện.
Một cảm giác khác thường từ trong lòng Tiếu Ân nổi lên, Vô Danh này, từ lúc nào đã bắt đầu chú ý tới tình hình tu luyện của mình.
Chẳng qua nếu Vô Danh đã nói như vậy, trong lòng Tiếu Ân cũng tò mò, lực lượng tinh thần của hắn lại một lần khuếch tán ra.
Ở trong thế giới màu trắng mịt mù này, cái gì cũng đều yên lặng, nhưng Tiếu Ân rất nhanh phát hiện, đúng là bởi vì loại tình huống đặc thù này, cho nên ở trong không gian vẫn có một loại lực lượng áp bức ở khắp mọi nơi.
Muốn ở trong này, mỗi giờ mỗi khắc đều phải chịu đựng loại áp lực khổng lồ này, hơn nữa theo thời gian trôi qua, loại cảm giác này dường như đang dần dần tăng cường.
Ngay từ đầu sở dĩ Tiếu Ân không chú ý tới điểm này, đó là bởi vì tinh thần của hắn đã sớm khẩn trương mọi mặt, thân thể của hắn tự nhiên mà kháng cự cỗ áp lực này, cho nên ngược lại có chút cảm giác tập mãi thành thói quen.
Tiếu Ân do dự một lát, hỏi:
- Vô Danh tiên sinh, nơi này là địa phương nào?
- Không biết.
- Không ngờ ngài lại không biết?
- Ta vì sao phải biết chứ?
Tiếu Ân gắt gao chờ Vô Danh, sau nửa ngày cuối cùng nhụt chí.
- Được rồi, Vô Danh tiên sinh, nơi này vì sao thích hợp cho ta tu luyện?
Tiếu Ân bất đắc dĩ hỏi:
- Là bởi vì áp lực đặc thù của nơi này sao?
- Đúng, những áp lực này là một loại biểu hiện bên ngoài của tín ngưỡng lực, nếu ngươi tu luyện ở trong này sẽ có trợ giúp rất lớn đối với nén ép cô đọng kết giới thuộc tính đa trọng (nhiều tầng).
Ánh mắt của Tiếu Ân sáng lên, hắn lập tức nhớ tới lời nói của Hắc Long Vương, nếu như hắn muốn tiến thêm một bước, nhất định phải nén ép cô đọng tất cả các kết giới, hơn nữa dung hợp một thể với bản thân. Chỉ khi đạt tới loại cảnh giới này mới có thể đạt được ngàn năm truyền kỳ.
Mặc dù Tiếu Ân có tin tưởng rất lớn đối với bản thân, nhưng hắn lại biết, muốn đạt tới loại cảnh giới này, ít nhất cũng phải hơn mười năm trăm năm mới được. Nhưng lúc này Vô Danh lại vạch cho hắn một lối tắt, chỉ cần tu luyện ở nơi này, ở dưới áp bách của loại lực lượng hùng mạnh này, quá trình này của hắn có thể rút ngắn rất nhiều.
Tiếu Ân hít sâu một hơi, cảm kích nhìn hắn, nói:
- Vô Danh tiên sinh, cám ơn sự chỉ điểm của ngài.
Hắn nhìn lướt qua xung quanh, nói:
- Ta ra ngoài báo cho Bạch Toàn Phong một tiếng rồi bắt đầu bắt đầu tiến vào bế quan, tranh thủ sớm ngày đạt được đột phá.
Nếu như trước khi vào đây, Tiếu Ân còn chưa nhất định sẽ cố gắng như thế, bởi vì đây cũng không phải là một việc của một năm hai năm, nhưng sau khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong hạt châu thì tư tưởng của hắn đã hoàn toàn thay đổi. Chỉ cần có cơ hội tiếp tục mạnh lên, thì tuyệt đối hắn sẽ không bỏ qua.
Vô Danh khẽ lắc đầu, nói:
- Ta sẽ nói giúp ngươi, ngươi không cần đi ra ngoài.
Tiếu Ân sửng sốt, hỏi:
- Vì sao?
Vô Danh lẳng lặng nhìn hắn, nói:
- Lần đầu tiên, thu hoạch lớn nhất.
Dứt lời, thân thể của Vô Danh dao động một trận, cứ như vậy biến mất.
Trong lòng của Tiếu Ân yên lặng nhắc tới ý tứ những lời này của hắn, dần dần có điều lĩnh ngộ.
Ở trong một hoàn cảnh tu luyện mới, thường thường là lần đầu tiên sẽ thu được tiến bộ lớn nhất, sau đó dần dần sẽ thu nhỏ lại. Ý tứ của Vô Danh hẳn là như vậy. Tiếu Ân nhìn thoáng qua phía xa, hắn đột nhiên có một loại cảm giác, một khi mình rời khỏi phạm vi của tòa thành này, như vậy sau này vào đây tu luyện khẳng định hiệu quả kém xa hiện tại.
Tiếu Ân khẽ cười khổ, từ sau khi tiến vào nơi đây, tất cả liên hệ tinh thần của hắn với ngoại giới đều bị chặt đứt toàn bộ.
Bất kể là Hắc Long Vương, hay là ba đại ma sủng của mình đều không thể liên hệ được. Chẳng qua, thông qua linh hồn khế ước, vẫn có thể mơ hồ cảm ứng được sự tồn tại của bọn họ, nhưng cũng chỉ có như vậy mà thôi.
Đi tới cửa sổ của tầng chính, trong lòng Tiếu Ân bồn chồn, chẳng lẽ thật sự phải ở trong này tu luyện đến cảnh giới ngàn năm truyền kỳ mới có thể đi ra ngoài sao?
Hắn khe khẽ lắc đầu một chút, ánh mắt nhìn lướt qua phía dưới, ở nơi đó có một kiện vật phẩm siêu cấp, nếu trải qua sự tinh luyện của luyện kim thuật sư, có thể đạt được một loại dược phẩm.
Loại dược phẩm này đối với ma pháp sư mà nói, cũng không có tác dụng lớn gì, nhưng đối với người thường mà nói, đó đã tương đương với linh đan diệu dược (thần dược) rồi.
Dựa theo tin tức mà Nhất Hào thu được ở trong vô số sách cổ và từ chỗ Hắc Long Vương, Tiếu Ân có thể khẳng định, nếu để mấy người lão Bond dùng loại dược phẩm này, như vậy tuyệt đối có thể kéo dài tuổi thọ của bọn họ gấp đôi trở lên.
Nếu như là ma pháp sư khác thì nhất định sẽ không có ý nghĩ như vậy, bởi vì ở trong thế giới này, người thường có thể khiến ma đạo sĩ cửu tinh vướng bận trong lòng chỉ sợ đã không có nhiều khả năng tồn tại.
Nhưng Tiếu Ân lại khác, tuổi của hắn lúc này khiến hắn căn bản là không thể buông vướng bận trong lòng, nếu hiện tại có cơ hội tốt như vậy, hắn tự nhiên là không chịu bỏ lỡ.
Chẳng qua chỉ do dự một lát, Tiếu Ân lập tức quyết định, mình ở trong hoàn cảnh này tu luyện năm năm, sau năm năm, bất kể đạt tới trình độ nào đều phải đi ra ngoài.
Bởi vì, hắn cũng không muốn tiếc nuối cả đời.
Một khi có quyết định, Tiếu Ân lập tức bắt tay vào làm.
Hắn lập tức tĩnh tâm, phóng thích tất cả kết giới thuộc tính của bản thân, khi kết giới thuộc tính lục trọng (sáu tầng) toàn lực phóng thích bao phủ toàn bộ tòa thành.
Nhưng mà ngay sau đó, Tiếu Ân lập tức hiểu ra ý tứ câu nói kia của Vô Danh.
Ở trong này, quả nhiên là địa phương tu luyện thích hợp nhất với mình lúc này.
Kết giới thuộc tính một khi triển khai, lập tức nghênh đón áp lực cực lớn giống như vô cùng vô tận kia. Nếu như nói loại áp lực này vừa rồi chỉ có chút tác dụng đối với thân thể của Tiếu Ân, thì lúc này, kết giới của hắn đang chịu đựng áp chế trên mọi mặt.
Thân thể của một người có phạm vi bao nhiêu? Một kết giới có phạm vi bao nhiêu?
Khi hai người này nhận được đãi ngộ giống nhau thì…
Sắc mặt của Tiếu Ân đột nhiên biến thành màu đỏ, thân thể của hắn trong thời gian ngắn ngủi cũng đã thừa nhận áp lực đạt tới cực hạn.
Cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng nghĩ đến, ở trên thế giới này không ngờ còn có áp lực cực lớn như thế, đây đã vượt qua cực hạn của nhân loại có thể đạt tới.
Ngày xưa trên đảo Vong Linh, áp lực của kết giới do tám đại quân vương liên thủ tạo thành so sánh với lúc này, quả thực chính là món hàng của trẻ con mỗi nhà làm ra.
Đến lúc này, hắn cũng có chút lý giải vì sao Hắc Long Vương có thể ứng phó dễ dàng loại áp lực này, đây có lẽ chính là kết quả do khác biệt về cảnh giới tạo thành.
Tiếu Ân chậm rãi ngồi xuống, hắn cũng không thu hồi kết giới thuộc tính của mình, mà cắn răng tiếp tục thừa nhận cỗ áp lực này.
Kết giới của hắn đang vận động thong thả, ở trong quá trình vận động này, năng lượng của mấy loại thuộc tính trong đó dung hợp từng chút một, giống như vật liệu thép đang ở dưới máy cán thép, đang chịu đựng loại áp lực hùng mạnh tới cực điểm này.
Mắt của hắn chậm rãi nhắm lại, toàn bộ tâm thần đều đắm chìm vào bên trong lĩnh ngộ đối với kết giới thuộc tính, đã không còn biết thời gian trôi qua.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, khi Tiếu Ân mở hai mắt ra, kết giới thuộc tính của hắn đã nén ép cô đọng tới một mức độ cực kỳ mạnh mẽ.
Năng lực nén ép của ma đạo sĩ đã được hắn phát huy tới mức độ cực hạn, trình độ nén ép của các loại năng lượng trong kết giới thuộc tính là việc mà trước kia hắn không thể tưởng tượng. Nếu như không có sự trợ giúp của cỗ ngoại lực này, Tiếu Ân vô cùng hoài nghi, hắn có thể đạt tới loại trình độ này ở thế giới bên ngoài hay không.
Tiếu Ân vươn vai vặn người, thở dài một hơi thoải mái, đột nhiên lông tơ trên người hắn dựng đứng lên, bởi vì lỗ tai nhạy bén của hắn nghe được, cùng lúc hắn thở dài, phía sau dường như cũng có người phát ra tiếng thở dài đồng dạng.
Hắn đột nhiên xoay người, sau đó lại buông lỏng, thì ra thở dài ở phía sau hắn đúng là Vô Danh.
Hai chân khẽ dùng sức, Tiếu Ân nhảy dựng lên, trong lòng hắn khẽ động, hỏi:
- Vô Danh tiên sinh, ta đã tĩnh tọa ở trong này bao lâu rồi?
- Một tháng.
- Một tháng?
Sắc mặt của Tiếu Ân khẽ biến, lần đầu tiên hắn tĩnh tọa không ngờ thời gian chính là một tháng, đây thực sự làm cho người ta quá kinh ngạc rồi. Ngoại trừ một lần tu luyện trước xác UFO ở quê hương trước kia, hắn vẫn chưa từng duy trì thời gian lâu như vậy.
Vô Danh nhìn hắn một cái thật sâu, nói:
- Ngươi quả thật rất có nghị lực.
Mắt của Tiếu Ân nhanh chóng giật giật, Vô Danh này không ngờ cũng khen ngợi người khác, chẳng lẽ mặt trời hôm nay mọc ở phía tây?
Hắn đang muốn ngẩng đầu nhìn xem, nhưng đột nhiên nhớ tới, địa phương này cũng không có mặt trời.
Liếm môi có chút khô, Tiếu Ân vẻ mặt quái dị nói:
- Vô Danh tiên sinh, cám ơn sự khích lệ của ngài.
Vô Danh dường như thấp giọng nói thầm một câu gì đó, khẽ lắc đầu, sau đó xoay người rời đi.
Tiếu Ân nhìn theo bóng lưng của hắn, cuối cùng trong lòng cảm thấy có chút không kiên định, vội vàng cao giọng nói:
- Vô Danh tiên sinh, ngài có gì chỉ giáo sao?
Vô Danh cũng không quay đầu, chỉ có thanh âm thản nhiên quanh quẩn ở trong này:
- Ta không biết.
Dứt lời, thân thể của hắn đã giống như âm hồn xuyên qua tường.
Sắc mặt của Tiếu Ân trở nên có chút buồn cười, ở chung với người này thật sự có chút làm cho người ta đau đầu.
Chẳng qua, thời gian ở chung với hắn càng lâu càng chứng kiến nhiều thủ đoạn quái dị, trong lòng Tiếu Ân đã chấp nhận hắn.
Sửa sang lại vòng cổ không gian của mình một chút, Tiếu Ân từ trong đó lấy ra một chút lương khô vội vàng nuốt vào.
Mặc dù một tháng chưa ăn uống, nhưng hắn cũng không cảm thấy vô cùng đói khát. Có thể tu luyện đến cảnh giới ma đạo sĩ cửu tinh, cho dù là muốn bị đói chết, cũng không phải là một chuyện dễ dàng như vậy.
Sau đó, Tiếu Ân đi xuống phía dưới, lấy mấy món vật phẩm siêu cấp mà hắn vừa ý từ trên vách tường của tòa thành xuống.
Yên tâm thoải mái thu những bảo bối đó vào trong vòng cổ không gian, Tiếu Ân tạm thời đình chỉ hành động phá hoại như vậy.
Dù sao tất cả những thứ này đều thuộc về hắn, tòa thành đẹp như vậy nếu như thật sự phá hỏng gần như không còn, đó cũng là một loại tội. Không bằng chờ khi cần dùng, lại đến làm cường đạo cũng không muộn.
Trong mấy ngày sau đó, Tiếu Ân tĩnh tâm xuống, toàn tâm toàn ý tập trung vào trong việc "đập gõ" kết giới thuộc tính. Dưới nỗ lực không biết mệt mỏi và sự siêng năng của hắn, hầu như mỗi ngày đều có thể đạt được thành tựu nhất định.
Cuộc sống ở trong tòa thành đúng là vắng vẻ, đồng thời lại phải chịu đựng lực lượng áp bách dường như càng ngày càng nặng kia.
Nhưng Tiếu Ân chẳng những không kêu khổ, ngược lại còn vô cùng hưởng thụ loại áp lực hùng mạnh này.
Đúng là loại áp lực từng bước tăng cường này, làm cho Tiếu Ân không ngừng đạt được tiến bộ, thường thường đều là dưới tình huống hắn cho rằng đã đạt tới cực hạn, thì lại một lần nữa nén ép thêm một chút.
Sau khi tình huống như vậy đã xảy ra nhiều lần, ngay cả Tiếu Ân cũng đang hoài nghi, sự nén ép của kết giới thuộc tính còn có một cực hạn chân chính hay không.
Nhưng sau khi ở trong tòa được gần một năm, Tiếu Ân rốt cục phát hiện, chuyện mà hắn lo lắng nhất đã đến.
Trong tòa thành mang đến áp lực cho hắn đã không còn tăng cường nữa, dường như lực lượng trong tòa thành đã không phải là đang bài xích hắn, mà là đang chậm rãi tiếp nhận hắn.
Cùng lúc đó, kế hoạch mượn áp lực hùng mạnh tiếp tục nén ép tinh luyện kết giới thuộc tính của hắn cũng rơi vào phá sản.
Không có loại áp lực không thể tin nổi đến từ ngoại giới này, Tiếu Ân căn bản là không có cách nào nén ép kết giới thuộc tính đã kiên cố vững chắc giống như một khối thép dù chỉ một chút.
Giống như một thợ rèn dưới tình huống đã mất đi công cụ, không có găng tay căn bản là không thể làm được gì.
Sau khi phát hiện tất cả biến hóa này, Tiếu Ân vẻ mặt đau khổ nhìn thế giới màu trắng mịt mù này, biến hóa bất thình lình đã làm xáo trộn toàn bộ kế hoạch của hắn.
Mặc dù hắn tự tin sự rèn luyện vất vả của một năm này, đã làm cho thành tựu của hắn đạt tới trình độ đáng sợ, nhưng hắn lại biết, hắn cũng không đột phá cảnh cửa cuối cùng kia. Ở bên trong kết giới thuộc tính của hắn vẫn còn có một ít tạp chất, hơn nữa mấy loại thuộc tính này vẫn chưa dung hợp hoàn toàn, dưới tình huống như vậy, căn bản là không có khả năng đạt tới trình độ nhân giới hợp nhất.
Tiếu Ân thở dài một tiếng, trong lòng hắn đột nhiên nhớ tới Vô Danh vô cùng, có lẽ tên xuất quỷ nhập thần này, có thể cho mình một ít sáng kiến.
Trên mặt đường có một tầng băng cứng, sáng ngời giống như gương, hai chân bước đi trên đó phát ra tiếng vang trong trẻo.
Thanh âm này trong một năm đã nghe qua rất nhiều lần, nhưng đây lại là thanh âm duy nhất trong tòa thành, nếu như ngay cả chút âm thanh ấy cũng không nghe được, như vậy Tiếu Ân thật sự hoài nghi, mình còn sống trên đời hay không.
Sau một ngày đi bộ ở bên ngoài, Tiếu Ân lặng lẽ trở về tầng cao nhất của nội bảo.
Còn chưa đến một năm, hắn phát hiện phương pháp tu luyện cũng đã đạt tới cực hạn, ở trong một tháng cuối cùng này đã không thể tiến thêm nữa.
Hắn vô cùng hoài nghi, nén ép cô đọng của mình đã tới cực hạn, cũng không có cách nào tiếp tục đi xuống nữa.
Thế nhưng đã tới tình trạng này rồi, hắn lại vẫn chưa phát hiện bất luận cơ hội gì có thể làm cho nhân giới hợp nhất xuất hiện, điều này quả thực khiến hắn vô cùng lo lắng.
Trước kia bất kể tu luyện đến giai đoạn nào, hắn đều có thể cảm thấy, thực lực của mình đang không ngừng gia tăng, cho dù là gia tăng chậm cũng ổn định mà tự tiến bộ.
Nhưng trong một tháng này, hắn phát hiện, mình dường như đã chạy tới cuối, đã không còn khả năng tiến thêm một bước nữa.
Bình luận truyện