Dị Giới Chi Quang Não Uy Long

Quyển 6 - Chương 37: Truyền kỳ cảnh cáo



Tiếu Ân nhẹ nhảng nhỏ một giọt chất lỏng gần như sền sệt vào trong một chỗ lõm bằng nắm tay ở trên hòn đá. Ở trong này có một cái đuôi nha nhi trùng không ngừng ngo ngoe.

Loại nha nhi trùng giống như thằn lằn ở địa cầu, đều có một cái đuôi nhỏ. Hơn nữa lúc gặp thiên địch cũng sẽ tự cắt đuôi lợi dụng cái đuôi không ngừng ngo ngoe này để hấp dẫn sự chú ý của kẻ thù do đó thuận lợi chạy trốn.

Tuy nhiên cái đuôi của nha nhi trùng này cũng là một loại tài liệu thường xuyên dùng trong cao cấp luyện kim thuật. Đặc biệt đối với Dược phẩm sư, loại tài liệu này càng được sử dụng thường xuyên hơn.

Khi Tiếu Ân nhỏ một giọt chất lỏng lên cái đuôi, một làn khói nhạt lập tức bốc lên. Rất nhanh cái đuôi bị đứt kia bắt đầu biến màu, chỉ chốc lát nó liền trở nên đỏ tươi như máu.

Tiếu Ân vừa lòng nhìn khúc đuôi này. Thứ này tuy rằng không quý báu nhưng chính là một thứ cần thiết để hợp thành tài liệu cấp cao. Vì luyện chế thành công loại dược phẩm kéo dài tuổi thọ, Tiếu Ân đã mất rất nhiều công phu để chuẩn bị.

Từ sau khi hắn đồng ý lời khiêu chiến của Rui Deshen, Arnezeder và Sloppy Burger bắt đầu làm mọi thứ.

Dựa theo cách nói của bọn họ, trận quyết đấu này không phải là nhỏ, phải cho tất cả mọi người đều biết. Như vậy, đến khi Tiếu Ân thành công đánh bại đối phương, bọn họ có thể thừa cơ dựng lên đạt được ích lợi lớn nhất.

Cho nên thời gian quyết đấu được quyết định vào ba tháng sau, mà vị luyện kim thuật sĩ - Đại ma pháp sư Lục tinh ngay ngày hôm sau đã chạy tới công quốc Louis, bắt đầu dạy tri thức về cao cấp dược phẩm học cho Tiếu Ân.

Vị hồng bào Đại ma pháp sư này quả thật là có học thức phong phú, đặc biệt là ở nghành học của lão lại xứng với hai chữ uyên bác. Càng khéo là Tiếu Ân đã từng được Linnuo dạy bảo từ trước khiến cho hắn càng đạt được nhiều kiến thức hơn.

Tuy rằng Tiếu Ân hiện nay còn xa xa chưa đạt được trình độ luyện kim ma đạo nhưng hắn có thể nhìn thấy trước mắt ánh bình minh sáng ngời.

Trừ việc chuyên tâm học tập những tri thức này, Tiếu Ân còn tự chế ra những dược phẩm không quá trọng yếu.

Thứ nhất có thể luyện tập khiến hắn tích lũy được càng nhiều kiến thức liên quan. Thứ hai là tích góp từng tí một dược phẩm cần thiệt cũng là một việc phải làm.

Lúc này, Tiếu Ân đang gạt vị Đại ma pháp sư Lục tinh kia, ở trong phòng của mình chế tạo vật phẩm thích hợp.

Vừa mới cất đoạn đuôi kia vào trong không gian ngủ đông, động tác của Tiếu Ân bỗng ngừng lại.

Ngay tại nháy mắt vừa rồi, không ngờ hắn cảm ứng được một cỗ năng lượng dao động mỏng manh như có như không dạo qua một vòng trong ma pháp tháp của hắn.

Ma pháp tháp của Tiếu Ân tuy rằng không phát động ma pháp vòng phòng hộ ở bên trong nhưng cũng không phải là bất cứ kẻ nào đều có thể dễ dàng rình mò.

Tuy nhiên, chân chính khiến cho Tiếu Ân cảm thấy khiếp sợ là cỗ năng lượng này cực kỳ nhỏ, ngay cả hai vị cường giả Cửu tinh trong tháp là Bạch Toàn Phong và Tyrese đều không có phát hiện ra cỗ lực lượng này.

Nếu không phải hắn đã tiến giai tới ngản năm truyền kỳ chỉ sợ cũng không phát hiện ra cỗ dao động năng lượng này.

Trong miệng khẽ "hừ" một tiếng, thân thể Tiếu Ân lặng im biến mất.

Ở tầng một ma pháp tháp, Vô Danh nghiêng đầu suy nghĩ, rốt cục cũng không đuổi theo ra mà tiếp tục nằm trên giường. Cắp mắt hắn mở to nhìn chằm chằm trần nhà, dường như ở đó có cất giấu một bí mật long trời lở đất nào đó.

Tốc độ của Tiếu Ân cực nhanh, tuyệt không chậm hơn so với ngày trước chồng chất vô số lực lượng phong hệ. Hơn nữa sau khi trải qua nội liễm, cho dù hắn dùng hết sức chạy cũng không phát ra loại âm thanh mạnh mẽ đến điếc tai như trước nữa.

Nhưng khi Tiếu Ân bay ra khỏi ma pháp tháp, hắn cũng hơi giật mình kinh hãi. Tốc độ đối phương dường như không chậm hơn hắn chút nào.

Trong lòng khẽ động, Tiếu Ân giống như tia chớp đuổi theo.

Ở trong cảm ứng của hắn, người này hẳn là không có ác ý gì. Nhưng hiện giờ Tiếu Ân không phải tầm thường, làm sao chấp nhận được người khác rình mò khiêu khích.

Hai bóng người bay trong không trung một lúc rồi biến mất như quỷ mị. Toàn bộ ma pháp tháp trừ Vô Danh ra không có ai phát hiện Tiếu Ân rời đi.

Sau khi thăng cấp lên Ngàn năm truyền kỳ, Tiếu Ân càng tăng lên một tầng đối với việc nắm chắc ma pháp nguyên tốt. Tốc độ phi hành cũng có một sự bay vọt về chất lượng. Cho dù đám người Bạch Toàn Phong lúc này cũng không theo kịp.

Nhưng sau khi đuổi theo tròn một giờ, Tiếu Ân vẫn không đuổi kịp đối phương. Chẳng qua người phía trước cũng không thể thoát khỏi Tiếu Ân truy đuổi.

Dần dần người ở phía trước chậm tốc độ, dường như đang chờ đợi Tiếu Ân đi lên.

Hơi trầm ngâm, Tiếu Ân đề cao cảnh giác, chậm rãi đuổi tới.

Hắn không tin đối phương bởi vì sức cùng lực kiệt mới thả chậm tốc độ. Chỉ có điều đã đuổi đến mức này tự nhiên là phải đi xem.

Khi Tiếu Ân tới gần người kia trong phạm vi trăm mét, người đó phát ra một tràng cười dài, hoàn toàn ngừng lại.

Mà gần như cùng lúc đó, từ bên dưới truyền đến một tiếng kêu to cực kỳ khó nghe.

Vừa nghe thanh âm đó, Tiếu Ân không khỏi kìm nổi khẽ nhíu mày. Ánh mắt hắn nhìn xuống phía dưới có thêm một tia cổ quái.

Thanh âm này trước kia hắn đã từng nghe, nếu không nhớ lầm đây chính là tiếng kêu của Hỏa Sơn Hồng Trĩ.

Khuyết điểm duy nhất của loại ma thú có được lực lượng thần kỳ này chính là tiếng kêu quá mức khó nghe.

Quả nhiên một đạo hào quang đỏ như lửa từ dưới nhanh chóng xông lên nháy mắt đi tới bên cạnh người kia. Một đôi mắt tràn ngập vẻ không tốt.

Giờ phút này, Tiếu Ân tự nhiên không có khả năng sợ hãi một con ma thú. Tuy nhiên khi ánh mắt hắn đảo qua con Hỏa Sơn Hồng Trĩ này vẫn không kìm nổi ngạc nhiên, tha thở một câu:

-Ma thú cửu cấp?

Người nọ cười ha hả, giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve vài cái lên thân Hỏa Sơn Hồng Trĩ bên cạnh, nói:

-Đúng vậy. Đây là đồng bọn cũ của ta, mười năm trước vừa tiến vào cửu cấp.

Tiếu Ân lập tức nhớ tới ba tên Toàn Phong của mình, xem ra tạo được quan hệ hữu nghị tốt với ma thú không chỉ có một mình mình.

Ai nói ma sủng cửu cấp không bị người sai bảo, nhất định phải tách khỏi chủ nhân!

Chỉ cần nhìn Bạch Toàn Phong và con Hỏa Sơn Hồng trĩ cửu cấp này thì biết đó thuần tý chỉ là sự đố kỵ của những pháp sư không chiếm được sự thân thiện của ma sủng mà thôi.

Đột nhiên, trong đầu Tiếu Ân hiện lên một ý niệm, ánh mắt hắn giống như mũi tên khóa chặt người này.

Đối với thái độ không hữu nghị này của Tiếu Ân, Hỏa Sơn Hồng Trĩ lập tức thấp giọng kêu lên. Tuy nhiên dường như nó cũng biết Tiếu Ân không dễ chọc, cho nên cũng chỉ có thái độ bất mãn mà không đi lên động thủ.

Ánh mắt Tiếu Ân dừng trên mặt người kia. Đây là một khuôn mặt bình thường, ấn tượng duy nhất khắc sâu chính là đôi mắt dưới cái trấn rộng lớn. Trong cặp mắt này, tràn ngập cảm giác tang thương, lúc nào cũng mang theo một tia hào quang lo âu và cơ trí nhìn thấu tình đời.

Rất kỳ diệu, Tiếu Ân chỉ cảm thấy đây tuyệt đối là mộ con người có rất nhiều chuyện xưa.

Người nọ kỳ quái hỏi:

-Chúng ta hẳn là lần đầu gặp mặt. Vì sao ngươi dường như có địch ý với ta?

Nhìn ánh mắt người này, Tiếu Ân lập tức hiểu được. Ở trước mặt hắn căn bản không cần nói dối. Bởi vì hắn tuyệt đối có thể nhìn ra lời nói của ngươi là thật hay giả.

-Ta muốn hỏi các hạ một vấn đề

Tiếu Ân mặt không chút thay đổi, nói:

-Người đi tới các quốc gia loài người ở đại lục phía Nam tiến hành ma thú khiêu chiến là ngươi sao?

-Đúng vậy. Là ta.

Tiếu Ân khẽ gật đầu, nói:

-Hiện tại ngài hẳn hiểu được ta vì sao có địch ý với ngài, đúng không?

Người nọ cười khổ một tiếng, nói:

-Hóa ra là vì chuyện này. Tuy nhiên,ngươi hẳn không phải người của ma pháp công hội, vì sao lại cảm thấy bất bình thay bọn họ.

Hai hàng lông mày Tiếu Ân khẽ giương, nói:

-Ngươi làm như vậy quả nhiên là nhằm vào ma pháp công hội

-Phải.

Người nọ không chút do dự nói:

-Lực lượng của ma pháp công hội quá cường đại cho nên ta muốn tìm một cỗ lực lượng có thể kiềm chế được bọn họ. Nếu không sẽ có một ngày không thể khống chế được quái vật lớn này.

Tiếu Ân nao nao. Giọng điệu nói chuyện của người này như thế nào tương tự với Dida Đại tát mãn như vậy.

Người kia nhìn Tiếu Ân, trong cặp mắt bình tĩnh có một tia hỏi dò:

-Tiếu Ân. Ngươi cảm thấy trên Hoàng Kim đại lục, đến tột cùng có nên tồn tại ma pháp công hội hay không?

Tiếu Ân há to miệng, thật lâu sau không nói gì. Vấn đề này quá lớn, đã không phải phạm vi hắn có thể trả lời. Phỏng chừng trên thế giới này cũng không có mấy người có thể trả lời.

Người kia tiếp tục nói:

-Lực lượng của Ma pháp công hội hùng mạnh vô cùng. Chỉ riêng những pháp sư tại chức xuất hiện trước mắt người đời cũng đã là một cỗ lực lượng thật lớn. Mà từ khi Hội trưởng một tay thành lập đoàn pháp sự hồng bào, lại càng là một lực lượng có thể quét sạch hết thảy. Ta hết sức hoài nghi vị Hội trưởng kia đến tột cùng là vì sao mà phải bồi dưỡng ra một cỗ lực lượng khổng lồ như vậy. Đến tột cùng là hắn có ý gì?

Tiếu Ân đột nhiên hỏi:

-Ngươi từng gặp Hội trưởng ma pháp công hội sao?

-Đã từng gặp. Hắn giống như ngươi, ta. Đều là truyền kỳ.

Tiếu Ân thở ra một hơi thật dài. Mặc dù có rất nhiều người đều vẫn đoán rằng vị Hội trưởng thần bí kia đã đạt tới cảnh giới Ngàn năm truyền kỳ hay chưa, nhưng hắn vẫn là lần đầu tiên nghe thấy có người nói đáp án cho hắn một cách khẳng định như vậy.

Trên mặt người kia đột nhiên nổi lên một tia ý cười nồng đậm, nói:

-Tiếu Ân. Ngươi trẻ tuổi như vậy cũng đã là Ngàn năm truyền kỳ. Ta tự xưng là tư chất hơn người, chỉ dùng ba trăm năm liền đạt tới cảnh giới truyền kỳ đã là hết sức hiếm thấy. Không thể tưởng được nếu so với ngươi thì lại kém rất là xa.

Nghe được lời khen chân thành của loại nhân vật cấp bậc này, cho dù là Tiếu Ân cũng không tự chủ có một tia mừng thầm.

Hắn nhẹ nhàng lắc đầu, khiêm tốn nói:

-Đây hết thảy đều là cơ duyên xảo hợp. Ngài quá khen rồi.

Người kia cười ha hả, nói:

-Đối với chúng ta mà nói, kỳ ngộ kỳ thật cũng là một loại thực lực, hơn nữa còn chiếm cứ một vị trí cực kỳ trọng yếu. Nếu năm xưa không phải cơ duyên xảo hợp, ta cũng không nhất định có thể thăng lên Truyền kỳ.

Tiếu Ân rất đồng ý điều này. Nếu lúc hắn còn trẻ không rời khỏi công quốc Louis lưu lạc khắp nơi cũng không có khả năng đạt được nhiều kỳ ngộ như vậy.

Trong lúc Tiếu Ân nói chuyện, hắn cũng cẩn thận quan sát người này. Theo thời gian càng dài, không ngờ hắn sinh ra một loại cảm giác cực kỳ quái dị. Đó là khí tức trên người này mơ hồ lộ ra khiến hắn phi thường quen thuộc. Dường như hắn và người này đã gặp gỡ kết giao rất lâu rồi.

-Xin hỏi, các hạ là...

Tiếu Ân nghi hoặc hỏi.

-Urey.

-Ồ! Urey các hạ a!

Vẻ mặt Tiếu Ân vẫn mờ mịt như trước.

-Tiếu Ân, nghe nói ngươi sẽ đại biểu Hoàng Kim đại lục và đại lục phía Nam quyết đấu với Rui Deshen?

-Phải!

Tiếu Ân không chút do dự thừa nhận. Dù sao chuyện này sớm hay muộn mọi người cũng biết, cũng không cần thiết phải giấu diếm.

Sắc mặt Urey ngưng trọng, nói:

-Bởi vì ngươi đại biểu cho Hoàng Kim đại lục, ta cho ngươi một lời khuyên. Cẩn thận Rui Deshen.

Lúc này đây, Tiếu Ân thực sự động dung. Có thể khiến cho một Ngàn năm truyền kỳ đưa ra lời khuyên đương nhiên không có khả năng là chuyện nhỏ.

Mi tâm hắn hơi nhíu, trong đầu hắn có một ý niệm đáng sợ nổi lên. Hắn trầm giọng hỏi:

-Urey các hạ. Có phải là Rui Deshen cũng là một Ngàn năm truyền kỳ hay không?

-Đúng vậy. Ngày trước, khi ta du lịch thiên hạ tổng cộng gặp được bốn vị Ngàn năm truyền kỳ. Một người trong đó chính là Rui Deshen này.

Sắc mặt Tiếu Ân biến vài lần, hắn oán giận nói:

-Nếu Rui Deshen là Ngàn năm truyền kỳ, vì sao hắn ngay cả mấy ma đạo sĩ cửu tinh đều không thể đối phó?

Urey nhún vai, nói:

-Không biết. Có lẽ hắn cảm thấy làm như vậy chơi mới vui.

Sắc mặt Tiếu Ân cực kỳ khó coi. Hắn sở dĩ đồng ý quyết chiến với Rui Deshen này đó là bởi vì từng nghe qua chiến tích của hắn.

Rui Deshen mặc dù trong lúc đối phó cường giả cấp bậc cửu tinh có nhiều biểu hiện xuất sắc nhưng cho tới nay thực lực hắn bày ra vẫn chỉ là đối phó được khoảng ba ma đạo sĩ cửu tinh như trước mà thôi.

Đối với Tiếu Ân mà nói, từ lúc ở đất nước của thần đi ra cũng đã có được thực lực cường đại hơn như vậy. Hiện giờ lại tiến tới Ngàn năm truyền kỳ, tự nhiên sẽ không coi Rui Deshen ra gì.

Không ngờ lúc này hắn lại nghe nói Rui Deshen cũng là một vị Ngàn năm truyền kỳ. Tâm tình của hắn thật sự là không xong.

Nếu sớm biết đối phương cũng là cường giả cùng cấp, Tiếu Ân cũng sẽ không đi làm một tên oan đầu to như này.

-Chơi vui?

Tiếu Ân cười khổ nói:

-Tên biến thái này thật sự là hại khổ ta.

Urey thương hại liếc mắt nhìn Tiếu Ân một cái. Hắn dường như vô cùng hiểu rõ tâm tình hiện giờ của Tiếu Ân, nói:

-Tiếu Ân. Ngươi cũng không cần quá lo lắng. Sự hơn kém giữa Ngàn năm truyền kỳ, trừ khi là đánh nhau một mất một còn nếu không rất khó phân thắng bại. Cho nên ngươi cũng coi trận quyết đấu này như một trò chơi là được.

-Trò chơi?

Tiếu Ân hồ nghi nói:

-Ngài nói cũng quá đơn giản, quá dễ dàng rồi.

Urey nói như có tính trước:

-Ngươi nếu đã trở thành Ngàn năm truyền kỳ, như vậy hẳn là cũng nắm bắt cấm chú.

Sắc mặt Tiếu Ân hơi đỏ lên. Hắn tuy biết được nguyên lý cấm chú từ trong miệng Hắc Long Vương, nhưng trừ việc thí nghiệm vài lần trong không gian của Nhất Hào thì chưa từng phóng thích ở thế giới thật.

Chần chừ một lúc, Tiếu Ân nói:

-Urey các hạ. Ta vừa mới tiến vào Truyền kỳ không lâu, cho tới bây giờ cũng chưa từng phóng thích cấm chú. Ngài xem, có thể luyện tập một chút ở đây được không?

Sắc mặt Urey mơ hồ trắng bệch, nói:

-Đương nhiên không được. Nếu ngươi phóng thích cấm chú ở đây như vậy tất cả sinh mạng trong vòng trăm dặm đều đừng nghĩ trốn thoát.

-Ồ! Như vậy hả...

Urey khoát tay ngăn lại, nói:

-Quên đi. Ngươi nhớ kỹ, trong cuộc đấu giữa Ngàn năm truyền kỳ cũng chỉ có sử dụng cấm chú mới có thể đánh chết đối phương. Chỉ cần lúc ngươi quyết đấu với Rui Deshen, không rời khỏi đại lục người da đen, như vậy hắn tuyệt đối sẽ không phóng thích cấm chú. Đương nhiên, nếu không cần thiết... Loại ma pháp trình độ này chính là không cần để cho nó lại xuất hiện ở trên đời thì tốt.

Tiếu Ân liên tục gật đầu. Đối với người lớn lên từ nhỏ ở mảnh đất đen như hắn thì cảm nhận được rõ ràng.

Cấm chú, có thiệt hại rất lớn ở bên trong tinh cầu.

Quả thật không nên sử dụng.

Urey nhìn Tiếu Ân, do dự một chút, nói:

-Kỳ thật trong vũ trụ, có rất nhiều tinh cầu không có người ở. Ngươi đã trở thành Ngàn năm truyền kỳ, như vậy bất kỳ lúc nào cũng có thể tới đó tiến hành thí nghiệm cấm chú.

Hai mắt Tiếu Ân sáng ngời, nói:

-Ngài cũng từng thí nghiệm uy lực cấm chú ở nơi đó sao?

-Phải!

Sắc mặt Urey có một tia hoảng sợ:

-Uy lực cấm chú quả thật là rất cường đại. Trước khi ngươi chưa thí nghiệm tuyệt đối không thể tưởng tượng được. Cho nên nhất định phải cẩn thận.

Tiếu Ân thầm nghĩ trong lòng, hắn tuy không đích thân sử dụng cấm chú nhưng uy lực cấm chú hắn từng biết trong sách ma pháp, tự nhiên biết được trình độ phá hư của loại pháp thuật này. Tuy nhiên chuyện này cũng không cần thiết phải nói cho Urey.

-Urey các hạ. Ngài còn có hứng thú đi lần nữa không?

Tiếu Ân đề nghị nói:

-Trận chiến giữa ta và Rui Deshen còn có hai tháng. Ta muốn đi thử xem mình có thể kích phát ra dạng cấm chú như thế nào.

Sắc mặt Urey biến thành cực kỳ quái dị, hắn cười nói:

-Hiện tại không được. Tuy nhiên đợi khi ngươi và Rui Deshen quyết đấu xong, ta hết sức vui lòng đi cùng.

-Vì sao hiện tại không được?

-Bởi vì khoảng cách trong vũ trụ rất lớn, chỉ sợ chúng ta đi tới một tinh cầu gần nhất cũng mất thời gian mười năm. Hai tháng thời gian bất kể thế nào cũng không đủ.

Tiếu Ân ngửa mặt lên trời, thở dài một hơi. Mười năm!

Urey than nhẹ một tiếng, nói:

-Kỳ thật, trừ ngươi là mới tiến vào Truyền kỳ ra, ba đại lục và biển rộng mỗi nơi đều có một vị Ngàn năm truyền kỳ. Giữa bọn họ có sự kiềm chế lẫn nhau. Đây mới là nền móng để cam đoan ba khối đại lục có sự hòa bình cơ bản. Nếu không phải lúc này có Thần linh giáng lâm và tuyên bố loại Thần dụ không hiểu ra sao này, trận chiến tranh này sẽ không bạo phát.

Tiếu Ân khẽ "a" một tiếng, nói:

-Ngày trước xâm nhập vào bộ lạc Nguyệt Tinh linh, kinh động thủ vệ Thần tuyển cũng là ngài sao?

-Cũng là ta.

Urey cười khổ nói:

-Đại lục đã hơn vạn năm không có Thần linh giáng lâm, cho nên khi ta cảm ứng được khí tức khác thường ở bộ lạc Nguyệt Tinh linh liền lặng lẽ xâm nhập quan sát một chút. Không nghĩ tới hộ vệ Thần tuyển này thật sự có được lực lượng thần kỳ, không ngơ phát hiện tung tích của ta. Tuy nhiên cũng khiến cho ta thám thính được một bí mật của bộ lạc Nguyệt Tinh linh!

Tiếu Ân tập trung tinh thần, hỏi:

-Bí mật gì?

Urey nghiêm mặt nói:

-Thần dụ mà Nữ Thần Ánh Trăng đưa ra là muốn ba đại lục này đều biến thành lãnh địa của Nữ Thần Ánh Trăng. Tất cả những sinh mạng trí tuệ ở trên đó đều phải tín ngưỡng Nữ Thần Ánh Trăng.

Tiếu Ân hừ lạnh một tiếng, cũng không nói lời nào. Tuy rằng hắn tuyệt đối không thích loại Thần dụ này, nhưng hắn lại biết, nếu không có lực lượng đẳng cấp ngang hàng cản trở, như vậy hơn mười năm hoặc là vài trăm năm sau, Thần dụ này chỉ sợ cũng có một ngày đạt được.

Urey than nhẹ một tiếng, noi:

-Ta biết ngươi sẽ không thích Thần du này. Tuy nhiên với cảnh giới hiện tại của hai ta chỉ sợ còn không thể khiến cho Thần linh này từ bỏ dã tâm.

Tiếu Ân khẽ gật đầu. Lúc này hắn thậm chí cấp bách hy vọng Hắc Long Vương có thể nhanh chóng trở thành Chân Thần. Bởi vì chỉ có tới thời điểm đó, hắn mới có thể đối phó với Nữ Thần Ánh Trăng này.

Urey ngẩng đầu nhìn trời, trong mắt hắn có sự thương cảm không nói nên lời.

-Ta không muốn người dân quốc gia mình biến thành nô bộc của Thần linh, nhưng ta cũng không có cách nào ngăn cản hết thảy chuyện này xảy ra. Hơn nữa những bạn tốt ngày trước của ta vẫn còn đang hết sức thúc đẩy chuyện này.

Nghe ra cảm xúc trong lời nói của hắn, Tiếu Ân muốn khuyên giải lại không biết là nói từ đâu.

Urey than nhẹ một tiếng, noi:

-Tiếu Ân. Rui Deshen khẳng định sẽ không sử dụng cấm chú trên đại lục người da đen, cho nên ngươi không cần lo lắng quá mức. Chờ lúc ngươi quyết đấu với hắn, ta sẽ đến xem cuộc chiến. Hết sức cẩn thận.

Dứt lời, Urey phất phất tay hướng Tiếu Ân, nhẹ nhàng vỗ Hỏa Sơn Hồng Trí. Rồi hắn giống như nhớ ra cái gì, ném lại một vật phẩm trang sức không gian, noi:

-Thứ này tặng ngươi. Tạm biệt.

Dứt lời, hắn ngồi lên lưng Hỏa Sơn Hồng Trĩ, nháy mắt hóa thành một áng đỏ bay về phương xa.

Tiếu Ân do dự một chút, cũng không tiếp tục đuổi theo.

Người ta có ý tốt, nếu mình cứ giằng co không ngớt, vậy thật là chân chính không biết điều.

Tinh thần ý thức đảo qua vật phẩm trang sức không gian, ánh mặt Tiếu Ân đột nhiên mở to hơn.

Với định lực của hắn không ngờ còn có bộ dáng như vậy đủ để chứng minh đồ vật ở bên trong không phải là tầm thường.

Quả thật, đồ vật ở trong quả thật là vô cùng quý báu, hơn nữa còn là độc quyền không có chi nhánh.

Ở trong vật phẩm trang sức không gian có một trăm lông chim đỏ tươi một màu, trên mỗi một cái lông chim đều có khí tức ma pháp cường đại nhộn nhạo. Nếu Tiếu Ân không tính sai, đây chính là lông chim từ trên thân Hỏa Sơn Hồng Trĩ rơi xuống.

Căn cứ theo biểu hiên dao động năng lượng ở trên, những lông chim này có bốn phần năm rơi xuống lúc bảy, tám cấp. Mà hai mươi lông chim đặc biệt xinh đẹp, ma lực càng tốt hơn hẳn là vừa rơi xuống không lâu.

Đây quả thật là một phần lễ quý trọng. Tiếu Ân nhìn phương xa, trong lòng nghi ngờ vì sao hắn ta lại đưa tặng lễ vật như vầy?

Nghĩ lại khí tức trên người Urey, Tiếu Ân cảm thấy quen thuộc.

Đột nhiên, hắn ngẩng đầu, sợ một cái lên vòng cổ không gian trên người, trong tay lập tức có thêm một đạo cụ ma pháp.

Đây là kết giới Sát Lục, bảo bối Tiếu Ân đạt được từ trong ma pháp động. Bởi vì đồ vật này, Dida và Hoàng Kim Vương Yidikalun đều từng hiểu lầm hắn là truyền nhân của nhân vật thần bí nào.

Có thể nào, Tiếu Ân có thể có được thành tựu thành ngày hôm nay, chủ nhân của vật này cũng đã đạo thành tác dụng mấu chốt.

Lúc này, cầm kết giới Sát Lục trong tay, lại nhìn màn sương màu đỏ đã biến mất ở phương xa, trong lòng Tiếu Ân ngổn ngang trăm mối cảm xúc. Có phải là hắn...

Ở phương xa, Hỏa Sơn Hồng Trĩ một mặt hết sức phi hành, một mắt nén giận nói:

-Chủ nhân! Ngài một lần nhổ hai mươi cái lông chim của ta. Rất đau!

-Không việc gì.

Urey an ủi nói:

-Chỉ cần mấy tháng ngươi lại có thể mọc ra lần nữa.

Dường như cảm nhận được oán khí trong lòng ma sủng, hắn vội vàng nói:

-Ta mang ngươi vào trong dung nhâm, tìm Tinh linh Hỏa nguyên tố ngươi thích ăn nhất! Thế nào?

Mắt mày Hỏa Sơn Hồng Trĩ lập tức hớn hở, tốc độ dường như tăng thêm một bậc. Về phẫn nỗi đau bị nhổ lông, dù sao qua một đoạn thời gian là lại mọc ra, nhịn một chút là xong.

Chỉ có điều, Hỏa Sơn Hồng Trĩ vô cùng khó hiểu vì sao chủ nhân lại coi trọng Tiếu Ân này như vậy. Điều này rất không phù hợp tính cách chủ nhân.

Urey nhìn về phương xa, trong miệng thì thào:

-Tiếu Ân. Ta không muốn con dân quốc gia thành nô bộc Thần linh, ngươi cũng không hy vọng như vậy! Vậy cố gắng thành thần! Khả năng của ngươi hẳn là lớn hơn ta!

Phía trên ma pháp trận lóe ra một luồng hào quang. Ba bóng người Tiếu Ân, Bạch Toàn Phong, Vô Danh như ẩn như hiện bên trong, lần lượt xuất hiện.

Rốt cục hào quang ngừng lóe lên, Tiếu Ân lập tức thấy được hơn mười ma đạo sĩ ở ngoài ma pháp trận.

Sự xuất hiện của Tiếu Ân lập tức khiến những vị mạnh mẽ nhất đại lục cảm thấy một hồi kinh hãi.

Đặc biệt là mấy vị ma đạo sĩ cửu tinh đến từ ma pháp công hội đều ngẹn họng nhìn trân trối. Ánh mắt họ nhìn về phía Tiếu Ân không ngờ đều mang theo một tia kính sợ mơ hồ.

Sau khi Sloppy Burger và Arnezeder ở đại lục người da đen trở về, chỉ nói là Tiếu Ân tiếp nhận Rui Deshen khiêu chiến, nhưng cũng không nói ra sự biến hóa của hắn.

Cũng không phải bọn họ không nói mà là ngay cả bản thân bọn họ cũng nhìn không thấu trình độ Tiếu Ân lúc này, cho nên bọn họ không dám tùy tiện nói.

Tuy nhiên, có thể thăng lên Ngàn năm truyền kỳ, từ thân thể có một cỗ khí thế, cho dù là biểu hiện ra ngoài có bình thản thế nào cũng không đến mức sinh ra lòng khinh thường. Giống như là Vô Danh, tuy rằng không thể không nghi ngờ nhưng lúc chân chính đối mắt với hắn, không ai dám vô lễ với hắn. Cho dù là Hắc Long Vương ngày trước cũng thế.

Đối với những cường nhân cửu tinh xuất thân từ ma pháp công hội, bọn họ đã nhiều lần gặp Hội trưởng đại nhân. Cho nên lúc này bọn họ cũng có một loại cảm ứng đặc thù với trạng thái của Tiếu Ân.

Trong lúc vô tình, mọi người bao gồm cả Paxton đều theo bản năng đặt Tiếu Ân ở cùng độ cao với Hội trưởng đại nhân.

Ánh mắt Bạch Toàn Phong đảo qua trên người mọi người ở đây một vòng, ngẩng đầu lên. Nhiều vị cường giả cấp bậc cửu tinh như vậy không ngờ đều đồng thời tới đón tiếp một người, phần vinh quang này cho dù đặt ở bất cứ nơi đâu đều có thể xưng là độc nhất vô nhị.

Hướng về mọi người gật đầu một cái, Tiếu Ân nói:

-Làm phiền các vị đón tiếp, thật sự là rất ngượng ngùng.

Giọng điệu hắn bình thản, bất kể ai nghe được đều nghĩ đến lời nói này của hắn xuất phát từ trong đáy lòng. Bởi vậy có thể thấy được một chút năng lực cường đại mà cuốn hút của Tiếu Ân.

Paxton khom lưng, thái độ của hắn so với lúc trước gặp mặt trở lên kính cẩn hơn rất nhiều. Đó là bởi vì Tiếu Ân hiện giờ không ngờ mang đến cho hắn một loại áp lực chưa từng có. Vừa tới gần bên người Tiếu Ân, khiến cho hắn nhớ tới Hội trưởng đại nhân mà hắn khâm phục nhất trong đời, cử động cũng có vẻ cung kính.

-Lúc này Tiếu Ân các hạ vì Hoàng Kim đại lục và đại lục phía Nam mà chiến, chúng ta tới đây cung kính đón tiếp cũng là đương nhiên.

Tiếu Ân hơi cười cười, nhưng trong lòng hắn cũng nghi ngờ không chắc chắn.

Lúc này đội hình tới đón tiếp Tiếu Ân thật sự là rất khổng lồ, tuyệt đối vượt ngoài ý liệu của hắn.

Chẳng những là ma pháp công hội, hơn nữa ngay cả những cường giả cửu tinh như Dida Đại tát mãn từng gặp qua không ngờ đều xuất hiện ở đây. Không chỉ như vậy, còn có bốn vị cường giả cửu tinh đang vậy quanh bên người Greg. Chỉ cần xem dáng vẻ liền biết bọn họ là cường giả cửu tinh đến từ đại lục phía Nam.

Thậm chí trên ba đại lục, ma đạo sĩ loài người đạt tới cấp bậc củu tinh cũng chỉ có hơn sáu mươi người mà thôi, hơn nữa đây còn là số lượng mà loài người chậm rãi tích lũy trong mấy trăm năm. Đương nhiên đây là không tính cường giả cửu tinh của ngoại tộc vào trong. Đặc biệt ở bên trong biển rộng bao la bát ngát kia, mỗi một ma thú vua thống trị một hải vực đều là cửu cấp. Chưa bao giờ biết được bọn họ đến tột cùng có bao nhiêu, có lẽ ngay cả bản thân bọn họ cũng không biết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện