Dị Giới Chi Quang Não Uy Long
Quyển 8 - Chương 39: Cảm ứng thần kì
Sau khi phân thân biến thành hắc động, nhanh chóng ảnh hưởng tới hoàn cảnh xung quanh. Những dòng xoáy bị hắc động hút vào trong. Đồng thời cung cấp năng lượng siêu cường cho hắc động.
Từ từ, nơi này sụp đổ, hấp thu càng nhiều dòng xoáy, tốc độ khuếch tán càng tăng. Rốt cuộc khi lực lượng hắc động đạt tới đỉnh, toàn bộ thời không hồng lưu biến mất, biến thành một bộ phận của hắc động.
Bi kịch không ngừng mở rộng, toàn bộ thế giới đều sụp đổ.
Vô số dân tự do tử vong, nhiều thần linh ngã xuống. Thần giới dường như biến thành địa ngục.
Bởi vì sau khi thời không hồng lưu sụp đổ, một phần tư thần giới hóa thành hắc động. Sinh linh trong một phần tư thần giới này bao gồm cả thần linh đều không thoát được. Phạm vi của thần giới thu nhỏ lại gần một phần tư.
Trong đầu dường như hiện lên vô số sắc thái hào quang, những hào quang này mang theo lực lượng khó lý giải. Nếu hắn không đoán sai, thì đây là năng lượng do các hệ thần vương phóng ra để giữ gìn thần giới. Cho nên mới ngăn cản được sự sụp đổ của thần giới.
Nhưng cho dù cả vạn thần linh đồng lòng thì thần giới vẫn bị tổn thất to lớn.
Hai mắt Tiếu Ân khép hờ khẽ giật giật. Thấy được cảnh tượng này, ai cũng chấn động.
Thần giới là nơi sống của thần linh. Nếu mất đi một phần tư tự nhiên để lại nhiều hậu quả. Đối với chúng thần, thậm chí là hạ giới sẽ sinh ra ảnh hưởng khó có thể hình dung.
Tuy Tiếu Ân không phải người lương thiện nhưng hắn tuyệt đối không hy vọng chuyện này xuất hiện trong tương lai.
Mở hai mắt, ánh mắt của hắn lộ ra tia sáng kiên quyết. Nhìn phía trước, cảm ứng lực hấp dẫn trí mạng kia, tâm thần của Tiếu Ân dao động mãnh liệt.
Tốc độ của hắn nhanh hơn, bay vào sâu trong thời không hồng lưu.
Sâu trong thời không hồng lưu, một khu vực lớn gần như biến thành hoang vu.
Ban đầu trong này lúc nào cũng có thể thấy dòng xoáy từ nơi khác di chuyển tới. Tuy tốc độ di động của dòng xoáy không nhanh nhưng lại dùng phương thức chấp nhất di chuyển tới một chỗ.
Hiện tượng khác thường này không chỉ xuất hiện trong một khu vực mà mở rộng ra vô số khu vực.
Liên tục có phân thân thần linh cấp chủ thần phát hiện ra điều này. Nhóm phân thân có thực lực cường đại đều hành động giống nhau.
Bọn họ di chuyển theo hướng dòng xoáy di động. Bọn họ muốn biết ngọn nguồn của lực hút này.
Tuy trong nhóm chủ thần này có người cẩn thận, có người nóng nảy nhưng mục tiêu của bọn họ chỉ có một. Không ngờ không có vị chủ thần nào buông tha.
Nếu Tiếu Ân biết tình huống này, chắc chắn sẽ cảm thụ sâu sắc tác dụng của Thất thải lưu ly vụ.
Với sự cường đại và giàu có của nhóm thần linh chủ thần, ngay cả phần thưởng của nhóm thần vương bệ hạ cũng chắc chắn khiến bọn họ động tâm như vậy. Như vậy chắc chắn là do tác dụng của Thất thải lưu ly vụ hấp dẫn bọn họ.
Có lẽ do mọi người đều di chuyển theo một hướng nên trên đường đi Tiếu Ân không thấy bóng dáng thần linh nào cả.
Quả thật với năng lực hành động của nhóm phân thân chủ thần, làm sao Tiếu Ân có thể theo kịp. Không theo kịp mới là bình thường, gặp phải mới là chuyện không bình thường.
Tuy nhiên sau mấy ngày di chuyển, Tiếu Ân phát hiện, dòng xoáy di động về hướng kia càng ngày càng nhiều. Nhìn dòng xoáy hướng về phương hướng cố định, Tiếu Ân thả ra một tia thần niệm. Lập tức hắn phát hiện chúng nó tới từ một khu vực cực xa. Nếu không phải vì vấn đề tốc độ chỉ sợ hắn chưa gặp được.
Rốt cuộc đi tới một khu vực lớn có mật độ dòng xoáy không ít, Tiếu Ân dừng lại.
Những thần linh khác ở trong khu vực có nhiều dòng xoáy như thế này căn bản không thể thả thần niệm và thần vực. Nhưng Tiếu Ân không bị ảnh hưởng.
Thần vực của hắn thả ra ngoài. Khu vực phía trước có mật độ dòng xoáy khổng lồ.
Trong những dòng xoáy đó có cả dòng xoáy ẩn hình. Hơn nữa số lượng còn không ít. Khu vực này gần trung tâm xảy ra biến cố. Vì thế nên khi dòng xoáy tới khu vực này thì không tiếp tục di động nữa. Liên tục có những dòng xoáy mới gia nhập, hình thành nên một đội ngũ dòng xoáy dày đặc.
Tuy nhiên đây không phải nguyên nhân khiến Tiếu Ân dừng lại. Chân chính khiến tim hắn đập nhanh đó là ở khu vực phía trước có hơn hai mươi phân thân thần linh.
Phân thân thần linh có thể xuất hiện trong này, không cần hỏi cũng biết có cấp bậc gì.
Hơn hai mươi người tụ tập cùng một chỗ. Tuy Tiếu Ân dùng bản thể thần linh bậc trung nhưng nếu bị bọn họ phát hiện, như vậy bọn họ muốn giết Tiếu Ân thì không khác gì so việc bóp chết một con kiến.
Do dự một lúc, nhiệt huyết trong lòng Tiêu Ân lạnh xuống.
Mỗi vị thần linh đều thích mưu lợi cho mình.
Địa vị càng cao, sống càng lâu, sở thích này càng mạnh. Đặc biệt là nhóm thần linh sống lâu thì không có gì quan trọng hơn tính mạng của bọn họ.
Tiếu Ân muốn cứu vãn kiếp nạn trong tương lai nhưng điều kiện tiên quyết là hắn phải bảo tồn được sinh mạng của mình. Nếu vì vậy mà ngã xuống, đối với người có sinh mạng vô tận như hắn thì tuyệt đối không đáng để trả giá đắt như vậy.
Tất nhiên nếu vì vậy mà những thần linh khác ngã xuống thì hắn cũng không ngại.
Cho nên khi hắn cảm ứng có hơn hai mươi phân thân chủ thần ở cùng một chỗ, trong lòng hắn lập tức xuất hiện ý nghĩ lùi bước, không nhúng tay vào trong đó nữa và mang đám người Hắc Long Vương cao chạy xa bay, về phần kiếp nạn thì khi một phần tư thần giới sụp đổ, nhóm thần vương thậm chí là tia chớp màu tím sẽ tham dự, giống như Nữ Oa vá trời, bảo tồn ba phần tư thần giới còn lại.
Một khi đã như thế, hắn sẽ mang những người thân cận với mình tránh xa phạm vi này. Như vậy sẽ tránh được kiếp nạn và không thể nào ngã xuống.
Tư tưởng trong lòng hắn không ngừng chuyển biến. Nhiệt huyết trong lồng ngực từ từ giảm. Nhưng giờ phút này, hắn dường như cảm ứng được cảm giác thê lương và bi ai.
Cảm giác này giống như đứa trẻ bị cha mẹ vứt bỏ, ném ra đường. Hơn nữa càng tàn khốc đó là, đứa trẻ này không phải vừa sinh ra mà đã có chút hiểu biết.
Cảm giác này rất mãnh liệt tràn ngập bi thương và tuyệt vọng.
Tiếu Ân giật mình, có cảm giác như gặp quỷ.
Đây là cảm giác gì? Không ngờ mang tới cho hắn cảm giác chân thật như thế.
Ánh mắt nhìn bốn phía, Tiếu Ân dường như hiểu rõ một chuyện.
Cảm giác này vô cùng chân thật, tuy nhiên cảm giác này không phải do thần linh truyền tới mà tới từ một nơi khổng lồ.
Đúng vậy, cảm giác này là của thời không hồng lưu.
Thời không hồng lưu là một cấm địa rộng lớn vô hạn trong thần giới. Không ngờ khi Tiếu Ân định rời đi thì nó truyền cảm giác thê lương này tới Tiếu Ân.
Giây phút này, Tiếu Ân lập tức nghĩ tới Vô Danh,
Bên trong trận đồ kia sinh ra sinh mạng thể, có cảm tình như thế này không? Hắn cười khổ một tiếng, hít sâu một hơi, cả người lập tức biến hóa. Trái tim hắn lại một lần nữa đập mạnh. Cảm giác lạnh giá từ từ sôi trào. Tuy đường đi gập ghềnh nhưng hắn quyết định sẽ đi. Có toàn bộ thời không hồng lưu làm chỗ dựa, lão tử sợ gì? Đây là ý nghĩ chân thật của Tiếu Ân.
Khi tâm niệm của Tiếu Ân thay đổi, cảm giác bi thương lập tức biến mất. Thay vào đó là cảm giác vui mừng và ỷ lại.
Cảm giác này rất chân thật, nếu không Tiếu Ân sẽ không tin.
Hơi nhắm hai mắt lại, Tiếu Ân lạnh lùng nói:
- Nhất Hào, dung hợp.
-Vâng
Trong đầu truyền tới giọng nói của Nhất Hào. Trong nháy mắt, hắn đã tiến vào cảnh giới dung hợp trăm phần trăm.
Trong cảnh giới này thời gian đứng im. Ngoài hắn ra, không có ai có thể di động. Tuy nhiên khi Tiếu Ân tiến vào cảnh giới này, tâm thần đột nhiên chấn động. Bởi vì hắn phát hiện, thời không hồng lưu càng thân cận hơn với hắn.
Cảm giác này hơi mơ hồ nhưng Tiếu Ân không hề hoài nghi.
Tới hiện tại, Tiếu Ân có cảm giác có lẽ do mình có thể tiến vào cảnh giới thời gian đứng im nên thời không hồng lưu mới gắn bó với mình.
Mơ hồ, Tiếu Ân phát hiện, thần vực của bản thân có sự thay đổi tinh tế. Tuy không biết thay đổi này có hậu quả gì nhưng kẻ ngu cũng biết, chắc chắn sẽ phát triển theo hướng tốt.
Hắn dừng lại một chút, khẽ lắc mình một cái, lập tức bay vào trong khu vực kế tiếp.
Rốt cuộc khi thần thể của hắn tiến vào khu vực này, hoàn cảnh xung quanh bắt đầu thay đổi. Hắn hiểu mình sắp rời khỏi cảnh giới thời gian đứng im.
Thân hình hơi động, đã tới bên cạnh một dòng xoáy, đồng thời kiềm chế lại toàn bộ hơi thở của mình.
Giây phút này, thân thể của hắn không có một tia dao động nào cả. Dường như trở thành một vật phụ thuộc của dòng xoáy. Không khác gì so với vật chết.
Từ từ, cảnh tượng trước mắt tan biến. Dòng xoáy trước mắt thong thả lưu động. Nhóm phân thân thần linh vẫn tụ tập một chỗ, dường như đang thảo luận biến hóa thần kỳ ở nơi này.
Trong nháy mắt tất cả khôi phục lại như bình thường. Chỉ có điều trong khu vực này đột nhiên có thêm một bản thể của thần linh bậc trung.
Hơn hai mươi phân thân chủ thần đó, đây là một cỗ thực lực kinh khủng tới trình độ nào.
Tuy Tiếu Ân có thể không chế dòng xoáy nhưng hắn không dám hành động mạo hiểm.
Dù sao mật độ dòng xoáy ở nơi này không nhiều tới nỗi thần linh không thể tấn công được. Nếu dòng xoáy do hắn khống chế bị thần linh phát hiện thì Tiếu Ân không biết mình sẽ có kết quả gì.
Tuy nhiên chỉ cần xuyên qua khu vực này, Tiếu Ân tuyệt đối có thể nắm chắc có thể tránh né được nhóm phân thân chủ thần. Bởi vì trong cảm ứng của hắn, ở khu vực kế tiếp, mật độ dòng xoáy rất lớn, đã tới mức bão hòa. Trong hoàn cảnh đó, chỉ cần dựa vào năng lực khống chế dòng xoáy, không nói tới việc chiến thắng kẻ địch nhưng ít nhất hắn cũng có năng lực tự bảo vệ mình.
Từ từ, rất nhiều thần lực kết tinh hòa tan vào thần thể của Tiếu Ân. Trên người hắn tràn ngập thần lực.
Nhất Hào lại một lần nữa phát huy tác dụng quan trọng. Dung hợp hoàn mỹ với lực lượng tinh thần của Tiếu Ân, cảnh giới thời gian đứng im lại một lần nữa xuất hiện.
Lợi dụng cơ hội này, thân hình Tiếu Ân nhanh như điện, xâm nhập về phía trước. Tất nhiên hắn tránh xa khu vực tụ tập của nhóm phân thân thần linh.
Trước khi sắp rời khỏi cảnh giới thời gian đứng im, Tiếu Ân thuần thục kiềm chế hơi thở của mình. Một lần nữa ngụy trang thành vật chết.
Một bên tiếp tục hòa tan thần lực kết tinh vào trong thần khu, một bên thì thầm than.
Tiến vào cảnh giới thời gian đứng im có cảm giác làm mọi việc đều thuận lợi. Nhưng thực lực của hắn không ngừng nâng cao thì muốn tiến vào cảnh giới này phải trả giá lớn hơn.
Khi hắn là đại ma pháp sư, tiến vào cành giới này gần như tiêu hao hết thể lực và ma lực. Hơn nữa số lượng tiêu hao rất thưa thớt, hiện tại đối với hắn mà nói thì gần như có thể xem nhẹ.
Nhưng khi hắn tiến giai thành thần linh, đặc biệt sau khi thành thần linh bậc trung, hắn phải tiêu hao nhiều thần lực.
Dường như kỹ năng này có một đặc điểm đó là thần lực của Tiếu Ân càng mạnh thì năng lực hạn chế càng lớn. Hơn nữa mỗi khi sử dụng, nhất định phải cần một đoạn thời gian để khôi phục thần lực. Trong khoảng thời gian này, thực lực của Tiếu Ân sẽ suy giảm nhiều, gần như không có năng lực để bảo vệ mình.
Cho nên không tới lúc bất đắc dĩ, Tiếu Ân sẽ không sử dụng loại năng lực này. Hơn nữa khi đối địch với thần linh, Tiếu Ân vô cùng cẩn thận nên cho tới bây giờ chưa bao giờ xuất hiện tình huống được ăn cả ngã về không.
Nếu lúc này không phải có đông phân thân chủ thần tụ tập, Tiếu Ân tuyệt đối không liên tiếp sử dụng loại năng lực này.
Tuy nhiên có nhiều thần lực kết tinh ủng hộ, loại năng lực này thu được nhiều hiệu quả tốt. Hắn từ từ tránh được đám phân thân thần linh, rốt cuộc tiếp cận gần khu vực kế tiếp.
Nhưng đúng lúc này, một thân ảnh đột nhiên bay vào khu vực phía sau Tiếu Ân.
Đây là phân thân chủ thần, chỉ có điều vẻ mặt của hắn rất mờ mịt. Dường như hắn vừa mới tiến vào đây.
Sau khi cảm ứng được biến hóa trong thời không hồng lưu, giờ phút này phân thân chủ thần mới tới đây cũng không có gì kỳ lạ.
Nhưng đối với Tiếu Ân thì đây là tin tức không tốt.
Vị trí của vị thần linh này có thể nhìn rõ Tiếu Ân và hai mươi phân thân thần linh.
Ngẩn ngơ một lúc, phân thân chủ thần lập tức quát lớn một tiếng, đồng thời thân hình nhanh như điện lao về phía Tiếu Ân.
Trong lòng Tiếu Ân hoảng hốt, hắn không biết vị chủ thần này làm như thế nào vừa liếc mắt nhìn mình đã biết thực lực chân chính của mình. Chẳng lẽ thần niệm của hắn không bị dòng xoáy hấp thu?
Tuy nhiên thần tính của thần linh có trăm kiểu, hắn cũng không hiểu rõ vấn đề này.
Động tác của vị thần linh này lập tức hấp dẫn sự chú ý của hơn hai mươi phân thân thần linh. Giờ phút này theo bản năng, Tiếu Ân bay vào khu vực kế tiếp.
Thấy động tác của Tiếu Ân, nhóm thần linh đều hiểu rõ vì sao vị thần linh kia lại quát lớn.
Nhất thời thế giới dường như đại loạn. Nhóm thần linh đều bay về phía Tiếu Ân.
Trong lòng Tiếu Ân kêu khổ. Quả thật không hổ danh là thần linh cấp chủ thần. Ngay cả trong hoàn cảnh khó khăn, vẫn có tốc độ nhanh.
Tuy khoảng cách tới khu vực có mật độ siêu dày không dài nhưng Tiếu Ân có cảm giác không thể tới đó.
Trong lòng hắn không ngừng oán hận. Nhóm phân thân chủ thần đúng là rỗi việc, mình không trêu chọc gì bọn họ, vì sao lại giống như chó dữ đuổi theo mình.
Ở một nơi mà chỉ có phân thân chủ thần mới có thể tới, đột nhiên lại xuất hiện một thần linh bậc trung, hơn nữa thần linh bậc trung này còn giấu được nhiều phân thân chủ thần, gần như đi qua cả khu vực.
Trong tình huống này, nhóm thần linh phát hiện ra chỗ quỷ dị của Tiếu Ân. Liên tưởng tới biến hóa quỷ dị ở nơi này, bọn họ đương nhiên muốn bắt thần linh bậc trung này để tra hỏi.
Về phần thần linh bậc trung và biến hóa ở nơi này có liên quan hay không thì bọn họ không để trong lòng.
Chỉ cần có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bọn họ thì một thần linh bậc trung ngã xuống cũng có giá trị.
Tiếu Ân đoán được ý nghĩ của bọn họ. Tuy trong lòng hắn tức giận nhưng không làm gì được. Vì thực lực quá chênh lệch, giống như việc hắn dễ dàng tiêu diệt bốn phân thân thần linh hắc ám hệ, người ta cũng không kiêng kỵ gì mà tiêu diệt hắn.
Tiếu Ân liều mạng thúc giục thần lực, trái tim hắn gần như nhảy khỏi ngực.
Trong cơ thể hắn, tiểu mộc kiếm rục rịch, Nhất Hào liều mạng tính toán số liệu, cung cấp lối thoát thuận lợi nhất cho hắn nhưng hắn không hề tiếp thu.
Nhất Hào đề nghị rất đơn giản, bất kể là sử dụng điện từ gia tốc của tiểu mộc kiếm hay sử dụng thời gian đứng im để chạy trốn, thậm chí là sử dụng dòng xoáy để ngăn chặn, hắn đều có thể thuận lợi thoát khỏi sự đeo bám của nhóm thần linh.
Nhưng Tiếu Ân hiểu, nếu hắn thực sự dùng ba loại năng lực này thì chờ đợi hắn trong tương lại chính là vô tận phiền toái.
Nếu giờ phút này bộc lộ năng lượng tử điện của tiểu mộc kiếm, nhóm thần linh này chắc chắn sẽ đỏ mắt, tuyệt đối không bỏ qua dù có đuổi theo hắn tới chân trời góc biển. Hơn nữa nếu việc này truyền ra ngoài, chỉ sợ ngày sau hắn rất khó bán được nguyên thể.
Về phần sử dụng thời gian đứng im để chạy thì quá lộ. Một thần linh bậc trung có thể dùng một loại năng lực không biết tên thoát khỏi truy đuổi của chúng thần. Đối mặt với năng lực thần kỳ này, chỉ sợ có rất ít thần linh không động tâm.
Biện pháp khống chế dòng xoáy để bỏ chạy lại càng không thể. Nếu để bọn họ biết mình có thể khống chế dòng xoáy thì kẻ ngu cũng biết biến dị ở nơi này là do thần linh bậc trung gây ra.
Đối với thần linh cùng giai, bọn họ đương nhiên kiêng kỵ. Nhưng nếu chỉ là thần linh bậc trung thì nhóm chủ thần này sẽ thề chết truy tìm mình.
Nếu thực sự gặp nguy hiểm thì đương nhiên phải sử dụng ba phương pháp này. Nhưng tình cảnh trước mắt chưa tới nỗi quá xấu.
Thở dài một hơi, Tiếu Ân cảm giác hơi thở của nhóm phân thân thần linh phía sau càng ngày càng gần. Hắn khẽ lắc đầu, thân hình đột nhiên trở nên mờ nhạt.
Phần đông thần linh phía sau hắn kinh hãi. Trong đó một vị chủ thần hắc ám hệ phát ra tiếng nói dễ nghe, giọng nói khiến người ta tin phục:
- Mời dừng lại, chúng ta sẽ không thương tổn ngươi.
Thân ảnh Tiếu Ân lập tức run rẩy, bóng dáng ban đầu hơi mơ hồ bỗng trở nên chân thật.
Trong lòng các thần linh đều vô cùng mừng rỡ. Tuy rằng vào lúc bình thường, bọn họ rất ghét loại âm thanh có ẩn chứa lực lượng như thế này, nhưng giờ phút này, họ đều hy vọng rằng nó sẽ phát ra sức mạnh càng lớn hơn nữa!
Một vị thần linh nắm giữ pháp tắc thiểm điện có tốc độ cực nhanh. Tinh thần ý niệm của hắn tụ lại tới cảnh giới đỉnh phong. Trong khoảng thời gian ngắn có thể miễn cưỡng có thể phát ra tốc độ sánh với thần linh hệ thiểm điện.
Mắt thấy khoảng cách với tên đó không ngừng thu nhỏ, hắn lập tức kích phát một đạo năng lượng thiểm điện to lớn.
Một đạo bạch quang trong nháy mắt bổ xuống người Tiếu Ân. Đây quả thực là năng lượng hệ thiểm điện. Sau khi đánh trúng kẻ thù, năng lượng tê liệt sẽ khiến thần linh bậc trung mất đi năng lực chống cự.
Tất nhiên do hắn biết đối phương là thần linh bậc trung nên phóng thích lực lượng thiểm điện hợp lý. Dù sao bọn họ cần người sống chứ không phải người chết.
Nói thật thần cách tuy quý báu nhưng nếu so với Thất thải lưu ly vụ thì chẳng khác gì rác rưởi.
Nhưng khi đám thần linh đang yên tâm thở phào nhẹ nhõm thì phía trước đột nhiên xuất hiện biến hóa quỷ dị.
Thiểm điện màu trắng to lớn sau khi lóe vài cái trên người Tiếu Ân, không hiểu sao đột nhiên biến mất.
Thần khu gần như chân thật trở lại đột nhiên trở nên mơ hồ, hơn nữa dùng tốc độ cực nhanh, vượt đi một đoạn. Vị thần linh hắc ám hệ nắm giữ quy luật âm thanh cho dù muốn giở trò cũng trở tay không kịp.
Không gian truyền đến một trận dao động thần kỳ, bóng dáng Tiếu Ân lập tức biến mất.
Sau khi đám chủ thần tới nơi Tiếu Ân biến mất liền ngơ ngác nhìn nhau. Không ngờ có người dám sử dụng không gian thuấn di ở nơi này.
Tuy bọn họ đều cảm ứng được vị thần linh bậc trung vô danh kia truyền tống vào khu vực kế tiếp. Nhưng nghĩ tới mật độ dòng xoáy bên trong khu vực kia, nhóm thần linh có cảm giác giá lạnh. Sử dụng trong nháy mắt truyền tống, tương đương với việc đi tìm chết…
Thấy mấy đạo ánh mắt nghi ngờ, chủ thần hệ thiểm điện nói:
- Ta đánh trúng hắn.
Vẻ hoài nghi trong mắt chúng thần nhạt đi. Bọn họ đều tận mắt thấy quá trình đó, cũng biết cường độ năng lượng ẩn chứa trong điện quang.
Nhưng điều bọn họ khó hiểu đó là tại sao thần linh bậc trung trúng đòn nghiêm trọng, chẳng những không bị thương ngược lại còn giống như ăn được tiên đan, có thể trong thời gian ngắn sử dụng trong nháy mắt truyền tống.
Điều này đừng nói là thần linh bậc trung, cho dù là thần linh bậc cao cũng không có khả năng làm được.
Nhóm phân thân chủ thần này phần lớn đều quen biết nhau, cũng hiểu thần uy của chủ thần hệ lôi điện nên không nghĩ thông đạo lý trong đó.
Một lát sau, giọng nói của vị thần linh hắc ám hệ chậm rãi vang lên:
- Có lẽ hắn nắm giữ pháp tắc cường đại hơn lôi điện.
Thần linh hệ lôi điện bất mãn trừng mắt nhìn hắn nói:
- Bệ hạ tôn kính, chẳng lẽ ngài nghĩ thần linh bậc trung thực sự có thể nắm giữ được pháp tắc lôi điện cấp thần vương sao?
Vị thần linh hắc ám hệ kia chần chừ một chút, rốt cuộc không phản bác.
Quả thực suy luận này chính hắn cũng không tin.
Một thần linh bậc trung đừng nói là nắm giữ pháp tắc lôi điện cấp thần vương. Cho dù chỉ tiếp xúc với pháp tắc trình độ đó cũng sẽ bị lực lượng pháp tắc cường đại đó phá hủy. Thậm chí ngay cả thần cách cũng không giữ được.
Giống như nước sông Trường Giang và nước sông Hoàng Hà, vĩnh viễn không bao giờ chạm nhau.
Chỉ có điều biến hóa trước mắt khiến đám thần linh này không thể hiểu nổi…
Từ từ, nơi này sụp đổ, hấp thu càng nhiều dòng xoáy, tốc độ khuếch tán càng tăng. Rốt cuộc khi lực lượng hắc động đạt tới đỉnh, toàn bộ thời không hồng lưu biến mất, biến thành một bộ phận của hắc động.
Bi kịch không ngừng mở rộng, toàn bộ thế giới đều sụp đổ.
Vô số dân tự do tử vong, nhiều thần linh ngã xuống. Thần giới dường như biến thành địa ngục.
Bởi vì sau khi thời không hồng lưu sụp đổ, một phần tư thần giới hóa thành hắc động. Sinh linh trong một phần tư thần giới này bao gồm cả thần linh đều không thoát được. Phạm vi của thần giới thu nhỏ lại gần một phần tư.
Trong đầu dường như hiện lên vô số sắc thái hào quang, những hào quang này mang theo lực lượng khó lý giải. Nếu hắn không đoán sai, thì đây là năng lượng do các hệ thần vương phóng ra để giữ gìn thần giới. Cho nên mới ngăn cản được sự sụp đổ của thần giới.
Nhưng cho dù cả vạn thần linh đồng lòng thì thần giới vẫn bị tổn thất to lớn.
Hai mắt Tiếu Ân khép hờ khẽ giật giật. Thấy được cảnh tượng này, ai cũng chấn động.
Thần giới là nơi sống của thần linh. Nếu mất đi một phần tư tự nhiên để lại nhiều hậu quả. Đối với chúng thần, thậm chí là hạ giới sẽ sinh ra ảnh hưởng khó có thể hình dung.
Tuy Tiếu Ân không phải người lương thiện nhưng hắn tuyệt đối không hy vọng chuyện này xuất hiện trong tương lai.
Mở hai mắt, ánh mắt của hắn lộ ra tia sáng kiên quyết. Nhìn phía trước, cảm ứng lực hấp dẫn trí mạng kia, tâm thần của Tiếu Ân dao động mãnh liệt.
Tốc độ của hắn nhanh hơn, bay vào sâu trong thời không hồng lưu.
Sâu trong thời không hồng lưu, một khu vực lớn gần như biến thành hoang vu.
Ban đầu trong này lúc nào cũng có thể thấy dòng xoáy từ nơi khác di chuyển tới. Tuy tốc độ di động của dòng xoáy không nhanh nhưng lại dùng phương thức chấp nhất di chuyển tới một chỗ.
Hiện tượng khác thường này không chỉ xuất hiện trong một khu vực mà mở rộng ra vô số khu vực.
Liên tục có phân thân thần linh cấp chủ thần phát hiện ra điều này. Nhóm phân thân có thực lực cường đại đều hành động giống nhau.
Bọn họ di chuyển theo hướng dòng xoáy di động. Bọn họ muốn biết ngọn nguồn của lực hút này.
Tuy trong nhóm chủ thần này có người cẩn thận, có người nóng nảy nhưng mục tiêu của bọn họ chỉ có một. Không ngờ không có vị chủ thần nào buông tha.
Nếu Tiếu Ân biết tình huống này, chắc chắn sẽ cảm thụ sâu sắc tác dụng của Thất thải lưu ly vụ.
Với sự cường đại và giàu có của nhóm thần linh chủ thần, ngay cả phần thưởng của nhóm thần vương bệ hạ cũng chắc chắn khiến bọn họ động tâm như vậy. Như vậy chắc chắn là do tác dụng của Thất thải lưu ly vụ hấp dẫn bọn họ.
Có lẽ do mọi người đều di chuyển theo một hướng nên trên đường đi Tiếu Ân không thấy bóng dáng thần linh nào cả.
Quả thật với năng lực hành động của nhóm phân thân chủ thần, làm sao Tiếu Ân có thể theo kịp. Không theo kịp mới là bình thường, gặp phải mới là chuyện không bình thường.
Tuy nhiên sau mấy ngày di chuyển, Tiếu Ân phát hiện, dòng xoáy di động về hướng kia càng ngày càng nhiều. Nhìn dòng xoáy hướng về phương hướng cố định, Tiếu Ân thả ra một tia thần niệm. Lập tức hắn phát hiện chúng nó tới từ một khu vực cực xa. Nếu không phải vì vấn đề tốc độ chỉ sợ hắn chưa gặp được.
Rốt cuộc đi tới một khu vực lớn có mật độ dòng xoáy không ít, Tiếu Ân dừng lại.
Những thần linh khác ở trong khu vực có nhiều dòng xoáy như thế này căn bản không thể thả thần niệm và thần vực. Nhưng Tiếu Ân không bị ảnh hưởng.
Thần vực của hắn thả ra ngoài. Khu vực phía trước có mật độ dòng xoáy khổng lồ.
Trong những dòng xoáy đó có cả dòng xoáy ẩn hình. Hơn nữa số lượng còn không ít. Khu vực này gần trung tâm xảy ra biến cố. Vì thế nên khi dòng xoáy tới khu vực này thì không tiếp tục di động nữa. Liên tục có những dòng xoáy mới gia nhập, hình thành nên một đội ngũ dòng xoáy dày đặc.
Tuy nhiên đây không phải nguyên nhân khiến Tiếu Ân dừng lại. Chân chính khiến tim hắn đập nhanh đó là ở khu vực phía trước có hơn hai mươi phân thân thần linh.
Phân thân thần linh có thể xuất hiện trong này, không cần hỏi cũng biết có cấp bậc gì.
Hơn hai mươi người tụ tập cùng một chỗ. Tuy Tiếu Ân dùng bản thể thần linh bậc trung nhưng nếu bị bọn họ phát hiện, như vậy bọn họ muốn giết Tiếu Ân thì không khác gì so việc bóp chết một con kiến.
Do dự một lúc, nhiệt huyết trong lòng Tiêu Ân lạnh xuống.
Mỗi vị thần linh đều thích mưu lợi cho mình.
Địa vị càng cao, sống càng lâu, sở thích này càng mạnh. Đặc biệt là nhóm thần linh sống lâu thì không có gì quan trọng hơn tính mạng của bọn họ.
Tiếu Ân muốn cứu vãn kiếp nạn trong tương lai nhưng điều kiện tiên quyết là hắn phải bảo tồn được sinh mạng của mình. Nếu vì vậy mà ngã xuống, đối với người có sinh mạng vô tận như hắn thì tuyệt đối không đáng để trả giá đắt như vậy.
Tất nhiên nếu vì vậy mà những thần linh khác ngã xuống thì hắn cũng không ngại.
Cho nên khi hắn cảm ứng có hơn hai mươi phân thân chủ thần ở cùng một chỗ, trong lòng hắn lập tức xuất hiện ý nghĩ lùi bước, không nhúng tay vào trong đó nữa và mang đám người Hắc Long Vương cao chạy xa bay, về phần kiếp nạn thì khi một phần tư thần giới sụp đổ, nhóm thần vương thậm chí là tia chớp màu tím sẽ tham dự, giống như Nữ Oa vá trời, bảo tồn ba phần tư thần giới còn lại.
Một khi đã như thế, hắn sẽ mang những người thân cận với mình tránh xa phạm vi này. Như vậy sẽ tránh được kiếp nạn và không thể nào ngã xuống.
Tư tưởng trong lòng hắn không ngừng chuyển biến. Nhiệt huyết trong lồng ngực từ từ giảm. Nhưng giờ phút này, hắn dường như cảm ứng được cảm giác thê lương và bi ai.
Cảm giác này giống như đứa trẻ bị cha mẹ vứt bỏ, ném ra đường. Hơn nữa càng tàn khốc đó là, đứa trẻ này không phải vừa sinh ra mà đã có chút hiểu biết.
Cảm giác này rất mãnh liệt tràn ngập bi thương và tuyệt vọng.
Tiếu Ân giật mình, có cảm giác như gặp quỷ.
Đây là cảm giác gì? Không ngờ mang tới cho hắn cảm giác chân thật như thế.
Ánh mắt nhìn bốn phía, Tiếu Ân dường như hiểu rõ một chuyện.
Cảm giác này vô cùng chân thật, tuy nhiên cảm giác này không phải do thần linh truyền tới mà tới từ một nơi khổng lồ.
Đúng vậy, cảm giác này là của thời không hồng lưu.
Thời không hồng lưu là một cấm địa rộng lớn vô hạn trong thần giới. Không ngờ khi Tiếu Ân định rời đi thì nó truyền cảm giác thê lương này tới Tiếu Ân.
Giây phút này, Tiếu Ân lập tức nghĩ tới Vô Danh,
Bên trong trận đồ kia sinh ra sinh mạng thể, có cảm tình như thế này không? Hắn cười khổ một tiếng, hít sâu một hơi, cả người lập tức biến hóa. Trái tim hắn lại một lần nữa đập mạnh. Cảm giác lạnh giá từ từ sôi trào. Tuy đường đi gập ghềnh nhưng hắn quyết định sẽ đi. Có toàn bộ thời không hồng lưu làm chỗ dựa, lão tử sợ gì? Đây là ý nghĩ chân thật của Tiếu Ân.
Khi tâm niệm của Tiếu Ân thay đổi, cảm giác bi thương lập tức biến mất. Thay vào đó là cảm giác vui mừng và ỷ lại.
Cảm giác này rất chân thật, nếu không Tiếu Ân sẽ không tin.
Hơi nhắm hai mắt lại, Tiếu Ân lạnh lùng nói:
- Nhất Hào, dung hợp.
-Vâng
Trong đầu truyền tới giọng nói của Nhất Hào. Trong nháy mắt, hắn đã tiến vào cảnh giới dung hợp trăm phần trăm.
Trong cảnh giới này thời gian đứng im. Ngoài hắn ra, không có ai có thể di động. Tuy nhiên khi Tiếu Ân tiến vào cảnh giới này, tâm thần đột nhiên chấn động. Bởi vì hắn phát hiện, thời không hồng lưu càng thân cận hơn với hắn.
Cảm giác này hơi mơ hồ nhưng Tiếu Ân không hề hoài nghi.
Tới hiện tại, Tiếu Ân có cảm giác có lẽ do mình có thể tiến vào cảnh giới thời gian đứng im nên thời không hồng lưu mới gắn bó với mình.
Mơ hồ, Tiếu Ân phát hiện, thần vực của bản thân có sự thay đổi tinh tế. Tuy không biết thay đổi này có hậu quả gì nhưng kẻ ngu cũng biết, chắc chắn sẽ phát triển theo hướng tốt.
Hắn dừng lại một chút, khẽ lắc mình một cái, lập tức bay vào trong khu vực kế tiếp.
Rốt cuộc khi thần thể của hắn tiến vào khu vực này, hoàn cảnh xung quanh bắt đầu thay đổi. Hắn hiểu mình sắp rời khỏi cảnh giới thời gian đứng im.
Thân hình hơi động, đã tới bên cạnh một dòng xoáy, đồng thời kiềm chế lại toàn bộ hơi thở của mình.
Giây phút này, thân thể của hắn không có một tia dao động nào cả. Dường như trở thành một vật phụ thuộc của dòng xoáy. Không khác gì so với vật chết.
Từ từ, cảnh tượng trước mắt tan biến. Dòng xoáy trước mắt thong thả lưu động. Nhóm phân thân thần linh vẫn tụ tập một chỗ, dường như đang thảo luận biến hóa thần kỳ ở nơi này.
Trong nháy mắt tất cả khôi phục lại như bình thường. Chỉ có điều trong khu vực này đột nhiên có thêm một bản thể của thần linh bậc trung.
Hơn hai mươi phân thân chủ thần đó, đây là một cỗ thực lực kinh khủng tới trình độ nào.
Tuy Tiếu Ân có thể không chế dòng xoáy nhưng hắn không dám hành động mạo hiểm.
Dù sao mật độ dòng xoáy ở nơi này không nhiều tới nỗi thần linh không thể tấn công được. Nếu dòng xoáy do hắn khống chế bị thần linh phát hiện thì Tiếu Ân không biết mình sẽ có kết quả gì.
Tuy nhiên chỉ cần xuyên qua khu vực này, Tiếu Ân tuyệt đối có thể nắm chắc có thể tránh né được nhóm phân thân chủ thần. Bởi vì trong cảm ứng của hắn, ở khu vực kế tiếp, mật độ dòng xoáy rất lớn, đã tới mức bão hòa. Trong hoàn cảnh đó, chỉ cần dựa vào năng lực khống chế dòng xoáy, không nói tới việc chiến thắng kẻ địch nhưng ít nhất hắn cũng có năng lực tự bảo vệ mình.
Từ từ, rất nhiều thần lực kết tinh hòa tan vào thần thể của Tiếu Ân. Trên người hắn tràn ngập thần lực.
Nhất Hào lại một lần nữa phát huy tác dụng quan trọng. Dung hợp hoàn mỹ với lực lượng tinh thần của Tiếu Ân, cảnh giới thời gian đứng im lại một lần nữa xuất hiện.
Lợi dụng cơ hội này, thân hình Tiếu Ân nhanh như điện, xâm nhập về phía trước. Tất nhiên hắn tránh xa khu vực tụ tập của nhóm phân thân thần linh.
Trước khi sắp rời khỏi cảnh giới thời gian đứng im, Tiếu Ân thuần thục kiềm chế hơi thở của mình. Một lần nữa ngụy trang thành vật chết.
Một bên tiếp tục hòa tan thần lực kết tinh vào trong thần khu, một bên thì thầm than.
Tiến vào cảnh giới thời gian đứng im có cảm giác làm mọi việc đều thuận lợi. Nhưng thực lực của hắn không ngừng nâng cao thì muốn tiến vào cảnh giới này phải trả giá lớn hơn.
Khi hắn là đại ma pháp sư, tiến vào cành giới này gần như tiêu hao hết thể lực và ma lực. Hơn nữa số lượng tiêu hao rất thưa thớt, hiện tại đối với hắn mà nói thì gần như có thể xem nhẹ.
Nhưng khi hắn tiến giai thành thần linh, đặc biệt sau khi thành thần linh bậc trung, hắn phải tiêu hao nhiều thần lực.
Dường như kỹ năng này có một đặc điểm đó là thần lực của Tiếu Ân càng mạnh thì năng lực hạn chế càng lớn. Hơn nữa mỗi khi sử dụng, nhất định phải cần một đoạn thời gian để khôi phục thần lực. Trong khoảng thời gian này, thực lực của Tiếu Ân sẽ suy giảm nhiều, gần như không có năng lực để bảo vệ mình.
Cho nên không tới lúc bất đắc dĩ, Tiếu Ân sẽ không sử dụng loại năng lực này. Hơn nữa khi đối địch với thần linh, Tiếu Ân vô cùng cẩn thận nên cho tới bây giờ chưa bao giờ xuất hiện tình huống được ăn cả ngã về không.
Nếu lúc này không phải có đông phân thân chủ thần tụ tập, Tiếu Ân tuyệt đối không liên tiếp sử dụng loại năng lực này.
Tuy nhiên có nhiều thần lực kết tinh ủng hộ, loại năng lực này thu được nhiều hiệu quả tốt. Hắn từ từ tránh được đám phân thân thần linh, rốt cuộc tiếp cận gần khu vực kế tiếp.
Nhưng đúng lúc này, một thân ảnh đột nhiên bay vào khu vực phía sau Tiếu Ân.
Đây là phân thân chủ thần, chỉ có điều vẻ mặt của hắn rất mờ mịt. Dường như hắn vừa mới tiến vào đây.
Sau khi cảm ứng được biến hóa trong thời không hồng lưu, giờ phút này phân thân chủ thần mới tới đây cũng không có gì kỳ lạ.
Nhưng đối với Tiếu Ân thì đây là tin tức không tốt.
Vị trí của vị thần linh này có thể nhìn rõ Tiếu Ân và hai mươi phân thân thần linh.
Ngẩn ngơ một lúc, phân thân chủ thần lập tức quát lớn một tiếng, đồng thời thân hình nhanh như điện lao về phía Tiếu Ân.
Trong lòng Tiếu Ân hoảng hốt, hắn không biết vị chủ thần này làm như thế nào vừa liếc mắt nhìn mình đã biết thực lực chân chính của mình. Chẳng lẽ thần niệm của hắn không bị dòng xoáy hấp thu?
Tuy nhiên thần tính của thần linh có trăm kiểu, hắn cũng không hiểu rõ vấn đề này.
Động tác của vị thần linh này lập tức hấp dẫn sự chú ý của hơn hai mươi phân thân thần linh. Giờ phút này theo bản năng, Tiếu Ân bay vào khu vực kế tiếp.
Thấy động tác của Tiếu Ân, nhóm thần linh đều hiểu rõ vì sao vị thần linh kia lại quát lớn.
Nhất thời thế giới dường như đại loạn. Nhóm thần linh đều bay về phía Tiếu Ân.
Trong lòng Tiếu Ân kêu khổ. Quả thật không hổ danh là thần linh cấp chủ thần. Ngay cả trong hoàn cảnh khó khăn, vẫn có tốc độ nhanh.
Tuy khoảng cách tới khu vực có mật độ siêu dày không dài nhưng Tiếu Ân có cảm giác không thể tới đó.
Trong lòng hắn không ngừng oán hận. Nhóm phân thân chủ thần đúng là rỗi việc, mình không trêu chọc gì bọn họ, vì sao lại giống như chó dữ đuổi theo mình.
Ở một nơi mà chỉ có phân thân chủ thần mới có thể tới, đột nhiên lại xuất hiện một thần linh bậc trung, hơn nữa thần linh bậc trung này còn giấu được nhiều phân thân chủ thần, gần như đi qua cả khu vực.
Trong tình huống này, nhóm thần linh phát hiện ra chỗ quỷ dị của Tiếu Ân. Liên tưởng tới biến hóa quỷ dị ở nơi này, bọn họ đương nhiên muốn bắt thần linh bậc trung này để tra hỏi.
Về phần thần linh bậc trung và biến hóa ở nơi này có liên quan hay không thì bọn họ không để trong lòng.
Chỉ cần có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bọn họ thì một thần linh bậc trung ngã xuống cũng có giá trị.
Tiếu Ân đoán được ý nghĩ của bọn họ. Tuy trong lòng hắn tức giận nhưng không làm gì được. Vì thực lực quá chênh lệch, giống như việc hắn dễ dàng tiêu diệt bốn phân thân thần linh hắc ám hệ, người ta cũng không kiêng kỵ gì mà tiêu diệt hắn.
Tiếu Ân liều mạng thúc giục thần lực, trái tim hắn gần như nhảy khỏi ngực.
Trong cơ thể hắn, tiểu mộc kiếm rục rịch, Nhất Hào liều mạng tính toán số liệu, cung cấp lối thoát thuận lợi nhất cho hắn nhưng hắn không hề tiếp thu.
Nhất Hào đề nghị rất đơn giản, bất kể là sử dụng điện từ gia tốc của tiểu mộc kiếm hay sử dụng thời gian đứng im để chạy trốn, thậm chí là sử dụng dòng xoáy để ngăn chặn, hắn đều có thể thuận lợi thoát khỏi sự đeo bám của nhóm thần linh.
Nhưng Tiếu Ân hiểu, nếu hắn thực sự dùng ba loại năng lực này thì chờ đợi hắn trong tương lại chính là vô tận phiền toái.
Nếu giờ phút này bộc lộ năng lượng tử điện của tiểu mộc kiếm, nhóm thần linh này chắc chắn sẽ đỏ mắt, tuyệt đối không bỏ qua dù có đuổi theo hắn tới chân trời góc biển. Hơn nữa nếu việc này truyền ra ngoài, chỉ sợ ngày sau hắn rất khó bán được nguyên thể.
Về phần sử dụng thời gian đứng im để chạy thì quá lộ. Một thần linh bậc trung có thể dùng một loại năng lực không biết tên thoát khỏi truy đuổi của chúng thần. Đối mặt với năng lực thần kỳ này, chỉ sợ có rất ít thần linh không động tâm.
Biện pháp khống chế dòng xoáy để bỏ chạy lại càng không thể. Nếu để bọn họ biết mình có thể khống chế dòng xoáy thì kẻ ngu cũng biết biến dị ở nơi này là do thần linh bậc trung gây ra.
Đối với thần linh cùng giai, bọn họ đương nhiên kiêng kỵ. Nhưng nếu chỉ là thần linh bậc trung thì nhóm chủ thần này sẽ thề chết truy tìm mình.
Nếu thực sự gặp nguy hiểm thì đương nhiên phải sử dụng ba phương pháp này. Nhưng tình cảnh trước mắt chưa tới nỗi quá xấu.
Thở dài một hơi, Tiếu Ân cảm giác hơi thở của nhóm phân thân thần linh phía sau càng ngày càng gần. Hắn khẽ lắc đầu, thân hình đột nhiên trở nên mờ nhạt.
Phần đông thần linh phía sau hắn kinh hãi. Trong đó một vị chủ thần hắc ám hệ phát ra tiếng nói dễ nghe, giọng nói khiến người ta tin phục:
- Mời dừng lại, chúng ta sẽ không thương tổn ngươi.
Thân ảnh Tiếu Ân lập tức run rẩy, bóng dáng ban đầu hơi mơ hồ bỗng trở nên chân thật.
Trong lòng các thần linh đều vô cùng mừng rỡ. Tuy rằng vào lúc bình thường, bọn họ rất ghét loại âm thanh có ẩn chứa lực lượng như thế này, nhưng giờ phút này, họ đều hy vọng rằng nó sẽ phát ra sức mạnh càng lớn hơn nữa!
Một vị thần linh nắm giữ pháp tắc thiểm điện có tốc độ cực nhanh. Tinh thần ý niệm của hắn tụ lại tới cảnh giới đỉnh phong. Trong khoảng thời gian ngắn có thể miễn cưỡng có thể phát ra tốc độ sánh với thần linh hệ thiểm điện.
Mắt thấy khoảng cách với tên đó không ngừng thu nhỏ, hắn lập tức kích phát một đạo năng lượng thiểm điện to lớn.
Một đạo bạch quang trong nháy mắt bổ xuống người Tiếu Ân. Đây quả thực là năng lượng hệ thiểm điện. Sau khi đánh trúng kẻ thù, năng lượng tê liệt sẽ khiến thần linh bậc trung mất đi năng lực chống cự.
Tất nhiên do hắn biết đối phương là thần linh bậc trung nên phóng thích lực lượng thiểm điện hợp lý. Dù sao bọn họ cần người sống chứ không phải người chết.
Nói thật thần cách tuy quý báu nhưng nếu so với Thất thải lưu ly vụ thì chẳng khác gì rác rưởi.
Nhưng khi đám thần linh đang yên tâm thở phào nhẹ nhõm thì phía trước đột nhiên xuất hiện biến hóa quỷ dị.
Thiểm điện màu trắng to lớn sau khi lóe vài cái trên người Tiếu Ân, không hiểu sao đột nhiên biến mất.
Thần khu gần như chân thật trở lại đột nhiên trở nên mơ hồ, hơn nữa dùng tốc độ cực nhanh, vượt đi một đoạn. Vị thần linh hắc ám hệ nắm giữ quy luật âm thanh cho dù muốn giở trò cũng trở tay không kịp.
Không gian truyền đến một trận dao động thần kỳ, bóng dáng Tiếu Ân lập tức biến mất.
Sau khi đám chủ thần tới nơi Tiếu Ân biến mất liền ngơ ngác nhìn nhau. Không ngờ có người dám sử dụng không gian thuấn di ở nơi này.
Tuy bọn họ đều cảm ứng được vị thần linh bậc trung vô danh kia truyền tống vào khu vực kế tiếp. Nhưng nghĩ tới mật độ dòng xoáy bên trong khu vực kia, nhóm thần linh có cảm giác giá lạnh. Sử dụng trong nháy mắt truyền tống, tương đương với việc đi tìm chết…
Thấy mấy đạo ánh mắt nghi ngờ, chủ thần hệ thiểm điện nói:
- Ta đánh trúng hắn.
Vẻ hoài nghi trong mắt chúng thần nhạt đi. Bọn họ đều tận mắt thấy quá trình đó, cũng biết cường độ năng lượng ẩn chứa trong điện quang.
Nhưng điều bọn họ khó hiểu đó là tại sao thần linh bậc trung trúng đòn nghiêm trọng, chẳng những không bị thương ngược lại còn giống như ăn được tiên đan, có thể trong thời gian ngắn sử dụng trong nháy mắt truyền tống.
Điều này đừng nói là thần linh bậc trung, cho dù là thần linh bậc cao cũng không có khả năng làm được.
Nhóm phân thân chủ thần này phần lớn đều quen biết nhau, cũng hiểu thần uy của chủ thần hệ lôi điện nên không nghĩ thông đạo lý trong đó.
Một lát sau, giọng nói của vị thần linh hắc ám hệ chậm rãi vang lên:
- Có lẽ hắn nắm giữ pháp tắc cường đại hơn lôi điện.
Thần linh hệ lôi điện bất mãn trừng mắt nhìn hắn nói:
- Bệ hạ tôn kính, chẳng lẽ ngài nghĩ thần linh bậc trung thực sự có thể nắm giữ được pháp tắc lôi điện cấp thần vương sao?
Vị thần linh hắc ám hệ kia chần chừ một chút, rốt cuộc không phản bác.
Quả thực suy luận này chính hắn cũng không tin.
Một thần linh bậc trung đừng nói là nắm giữ pháp tắc lôi điện cấp thần vương. Cho dù chỉ tiếp xúc với pháp tắc trình độ đó cũng sẽ bị lực lượng pháp tắc cường đại đó phá hủy. Thậm chí ngay cả thần cách cũng không giữ được.
Giống như nước sông Trường Giang và nước sông Hoàng Hà, vĩnh viễn không bao giờ chạm nhau.
Chỉ có điều biến hóa trước mắt khiến đám thần linh này không thể hiểu nổi…
Bình luận truyện