Dị Giới Điền Viên Phong Tình

Chương 4: Linh tuyền



Văn Quý sửng sốt một chút, cư nhiên là mẹ hắn. Văn Quý bỏ qua sắc mặt không tốt của người trước mặt, cười hì hì chào hỏi: “Mẹ, sao hôm nay có thời gian đến thăm con thế, vì mới dọn đến không lâu, nên con cũng chưa sắm sửa đồ đạc gì, không có gì để mang ra tiếp đãi, mong mẹ đừng trách tội.”

Hạ Hà vừa muốn mở miệng răn dạy thì hơi sửng sốt ngừng lại một chút, kinh ngạc trước thái độ của Văn Quý, giống như tính cách đứa con này hoàn toàn thay đổi vậy, đây đâu có giống thằng con trai suốt ngày lầm lầm lì lì của mình lúc trước.

Nhưng Hạ Hà cũng không tỏ ra hòa nhã với Văn Quý, trực tiếp nói: “Đều đã trưởng thành hết rồi, tại sao ngươi lại không hiểu chuyện gì cả, trước mặt người ngoài lại dám làm bại hoại thanh danh ông nội ngươi, chúng ta sinh dưỡng ngươi nhiều năm như vậy, đây là cách ngươi đền ơn chúng ta sao?”

Văn Quý trong lòng cười nhạo một phen, thật muốn nói thẳng ra, con của mấy người đã sớm lên trời sống hạnh phúc từ đời nào rồi, mấy người vậy mà còn ở đây nói công sinh dưỡng dục gì đó, thực là nực cười, nhưng tính ra thì nếu không phải nhờ phúc của mấy người họ thì Văn Quý hắn cũng sẽ không có mặt ở đây.

Văn Quý cũng không biểu hiện gì, vẫn đúng mực mỉm cười trả lời: “Mẹ nói con làm hư thanh danh của ông nội sao? Nếu như con nhớ không nhầm thì hôm nay con chỉ đến chỗ ông nhận hạt giống và mua máy tính về, hoàn toàn không hề làm gì khác để gọi là tổn hại danh tiếng của ông nội cả.”

Hạ Hà bị con mình nói đến khó chịu trong người, không ngờ đứa con này của mình còn có một mặt này, những lời khó nghe chuẩn bị trước để dạy dỗ Văn Quý cũng phải nuốt ngược lại. Đúng như Văn Quý nói, hắn cũng không hề làm gì đến mức gọi là làm xấu đi thanh danh ông nội hắn, chẳng qua là đề cập đến chuyện ra riêng mà không được chia nhiều tiền thôi. Dù sao thì người quyết định cho Văn Quý ra ở riêng cũng là mình…

Nhưng cũng vì chuyện này bị lộ ra ngoài nên người đời cứ nhìn chằm chằm Hạ Hà mình như là mẹ kế Bạch Tuyết vậy, Hạ Hà theo đó càng thêm khó chịu bực tức trong lòng.

Văn Quý nhìn mẹ hắn phải nuốt hết một bụng tức giận mà như mở cờ trong bụng, sau đó cười hỏi: “Mẹ còn việc gì dặn dò không? Nhà cửa vẫn chưa dọn dẹp gì cả, lát nữa con phải thu dọn cho xong, nếu để đến mai chỉ sợ là nhiều việc tồn động.” Ngụ ý là, không còn việc gì nữa thì thỉnh ra cửa đi về.

Hạ Hà muốn bốc hỏa, sắc mặt thêm âm trầm, chỉ nói là đã chuyển năm vạn đồng vào tài khoản cho hắn, sau đó hậm hực rời đi.

Văn Quý chớp chớp đôi mắt, nhấn mở vòng tay để kiểm tra tài khoản, chiếc vòng này tích hợp vừa thẻ căn cước vừa thẻ tín dụng, lúc này tài khoản cũng vừa thông báo đến bạn có thêm năm vạn khối trong thẻ. Chậc chậc, những người này ra tay quả thật hào phóng, lần này thật tiện nghi cho hắn, với số tiền này ít nhất trong một năm hắn không cần lo lắng về chuyện ăn uống sinh hoạt.

Ngón tay vuốt ve món trang sức màu bạc trên tay, đột nhiên trong đầu ngân quang chợt lóe, trước mắt xuất hiện một màn sương mù dày đặc trắng xóa.  Văn Quý phải híp mắt hồi lâu mới có thể mở mắt nhìn rõ chung quanh. Hắn phát hiện phía trước có một hồ nước lớn, phía trên là một dòng chảy cuồn cuộn, nước không ngừng tuôn ra đổ xuống mặt hồ, mặt trên hồ nước tán ra làn sương khói trắng lững lờ trôi tựa một tấm lụa mông lung che lấy một thân thể mềm mại…

Văn Quý cảm thán trước cảnh đẹp huyền ảo nơi đây, vừa đặt chân đến đã có thể cảm nhận bầu không khí trong lành thanh mát, mới đến nơi này một lát thôi mà Văn Quý đã cảm thấy cơ thể mỏi mệt của mình trở nên nhẹ nhàng thư thái hẳn. Chỉ cần cúi xuống đã có thể nhìn thấy làn nước suối trong mát. Văn Quý như bị mê hoặc, hai tay bưng một ngụm nước đưa lên miệng uống.

Dòng nước mát lạnh chảy dọc xuống yết hầu, băng qua nơi trái tim, mang theo hơi nước ôn nhuận làm cho trái tim nơi đó tựa như vừa trải qua một lần ngao du giữa ôn tuyền, một cảm giác thanh khiết nhẹ nhàng dâng lên, cơ thể cũng trở nên thoải mái hơn, dường như mọi bệnh tật trong người đã chậm rãi được đẩy lùi mất.

Văn Quý mở to hai mắt, nước này chính là…! Kháo, cái này không phải chính là linh tuyền trong truyền thuyết chứ! Thật sự quá thần kỳ!

Không kiềm chế được hưng phấn, Văn Quý cứ như vậy đi một vòng rồi lại một vòng quanh hồ nước, hồ nước này rất lớn, suối nguồn từ phía trên không ngừng tuôn ra, giống như dòng chảy vĩnh viễn không bao giờ ngưng.

Văn Quý càng thêm phấn khích, có linh tuyền ở đây rồi, hắn sao còn phải sợ không sống được tới trăm tuổi nữa chứ! Hơn nữa, bởi vì hắn không có mộc khí trong cơ thể, điều này đồng nghĩa với việc hắn không phải chịu bất kì áp lực gì, không cần phải lo lắng vấn đề lương thực cho mình hay cho bán thú nhân nào nữa.

Văn Quý ngây ngốc cười rộ lên, ông trời hôm nay sao mà đặc biệt đáng yêu, hậu đãi hắn đến mức này, đây chẳng phải là bàn tay vàng trong mấy tiểu thuyết xuyên không sao? Văn Quý cao hứng, vậy thì đãi ngộ này dĩ nhiên hắn sẽ rất vui lòng nhận lấy.

Văn Quý mặc niệm muốn đi ra ngoài, luồng sáng chợt lóe lên, trước mắt lại là khung cảnh bên trong túp lều rách nát. Văn Quý ngao ngao cười, trong lòng nhộn nhạo, hận không thể trực tiếp lăn lộn dưới đất, bắt chước như sói dưới trăng hú dài mấy tiếng, đôi bàn tay vàng này quả thật là tinh tú, là sao sáng rực rỡ chói mù mắt người ta!

Hưng phấn qua đi, Văn Quý phát hiện người toàn bụi bẩn, rất hôi thối, liền hùng hổ đi tắm. Xong xuôi hắn ra chỗ  giếng nước tìm một cái thùng gỗ cho nước giếng vào, sau đó lấy vòng bạc trên tay ra, xuất một ít linh tuyền trộn lẫn vào, cuối cùng là cho hạt giống vào ngâm chờ chúng nảy mầm.

Lần đầu sử dụng linh tuyền Văn Quý cũng không nắm chắc được kết quả sẽ ra sao, chỉ có thể dùng thử một chút xem thử có thể trồng ra được loại thóc tốt như thế nào. Hắn cũng không muốn bị mọi người chú ý tới, nếu trồng ra loại thực phẩm quá tốt thì không có cách nào giải thích với người ngoài được, dù sao thể chất của hắn ra sao mọi người trong thôn ai cũng biết rõ. Còn nếu như nước suối này không có tác dụng gì, thì cũng chẳng sao, hắn cũng không phải là người sống quá phụ thuộc vào mấy thứ đó.

Trong lòng ngập tràn chờ mong nên Văn Quý ngủ rất ngon giấc, cho dù ổ chăn không phải là ấm cúng gì lắm.

Ngày hôm sau Văn Quý thức dậy thật sớm, trước tiên xem qua hạt giống hắn tối qua ngâm trong thùng gỗ, chúng đều đã nảy mầm, rễ và mầm đều rất tươi tốt, xanh mơn mởn, xem chừng rất khả quan. Văn Quý nhếch miệng cười, linh tuyền quả nhiên hữu dụng, mấy quyển tiểu thuyết đó cũng không hoàn toàn là gạt người!

Văn Quý nướng hai củ khoai lang cho bữa sáng, bụng cảm thấy thật mỹ mãn, Văn Quý mang tâm tình vui sướng đi đến xem hai miếng đất nhà mình.

Nhìn hai mẫu ruộng khô cằn trước mặt, mặt đất như muốn nứt ra thành từng mảng lớn, Văn Quý vẻ mặt đau khổ. Quả nhiên, người mẹ kia của hắn hào phóng như vậy đều là có nguyên nhân, đâu thể nào mà khi không lại tốt bụng chia cho hắn tận hai miếng đất chứ. Loại hạt giống hắn nhận được là lúa nước, vốn dĩ phải được trồng trong ruộng nước, chứ không phải trên mặt đất khô quắt queo thế này!

Nhìn hai mẫu ruộng khô nứt không có dấu hiệu gì gọi là có nước trước mặt mình, Văn Quý cảm thán, nếu như không có linh tuyền trong tay thì có lẽ bây giờ hắn đã khóc không ra nước mắt rồi, trồng lúa trên cái ruộng này, lúa có thể sống nổi được sao?

Đành như vậy đi, giờ chỉ cần nhờ người đến khai hoang tưới nước là có thể bắt đầu gieo hạt được. Văn Quý quan sát thêm một lúc, thở dài, không biết linh tuyền có dùng được cho nơi này không? Quan trọng hơn là khi nhờ người đến giúp thì nên tính tiền công thế nào đây?

Ở quê hắn trước kia đều là trao đổi sức lao động, hôm nay ta giúp ngươi thì ngày mai ngươi đến giúp ta, có qua có lại mới quen thân được. Văn Quý sống ờ thành phố quá lâu, đã theo nếp cần người thì bỏ tiền, hắn rối rắm sầu não một phen, không biết những người ở đây có giống người ở quê hắn  không.

Trên đường trở về, Văn Quý gặp Hạ Hoa, cười chào hỏi: “Hạ thúc, thúc đang đi đâu sao?” Hạ Hoa ôm một cái rổ nhỏ, cười nói: “À, ta ra sau núi hái ít rau dại, ngươi muốn đi cùng chứ?”

Văn Quý tâm vừa động, thân thiết nói: “Thì ra là hái rau dại, hiện tại con cũng không chuyện gì bận, vậy chúng ta đi thôi. Ngày hôm qua khoai lang tiểu Hổ tử  mang đến ăn rất ngon, con vẫn chưa nói lời cảm ơn thúc. Con còn hy vọng có thể học chút kinh nghiệm nấu ăn ngon từ Hạ thúc.”

Nghe Văn Quý khen ngợi khoai lang mình làm, Hạ Hoa cười đến vui sướng, ai cũng thích được khen ngợi. Trong nhà Hạ Hoa không có mấy người thích ăn ngọt, khó có được người cùng chung chí hướng với mình, Hạ Hoa vừa dẫn đường vừa chia sẻ kinh nghiệm cho Văn Quý, khoai lang có bao nhiêu loại tất cả, ăn vào thì mùi vị từng loại ra sao, thanh âm rộn ràng vui vẻ.

Văn Quý trong lòng cao hứng, rất nghiêm túc lắng nghe. Nghe Hạ Hoa kể ra có bao nhiêu loại khoai lang, thóc lúa thì mấy loại, rau dại chia thành bao nhiêu giống tổng cộng, cuối cùng nói tới đề tài ra biển, “Gần đây ta thấy trên mạng người ta nói rong biển bán ra giá rất được, bán thú nhân tích trữ năng lượng quá mức cho phép của cơ thể, chỉ cần ăn rong biển là lập tức được khai thông. Gia đình ta đã thử tìm ở tất cả các khe núi vách đá gần bờ biển, nhưng ai mà biết được biển rộng như vậy chứ, nhìn hoài cũng không thấy bờ bên kia, một người bạn của ta nói tin tức trên mạng bảy tám phần là giả, cái gì mà bán thú nhân dám đi xuống biển tìm rong biển, biển rộng lớn như vậy, cũng không biết tìm rong biển ở đâu để vớt lên nữa…”

Hạ Hoa không ngừng nói về sự kiện kinh hồn này, dù vậy hắn vẫn đối với rong biển có khát vọng không nhỏ.

Văn Quý nảy ra một chủ ý, thôn này giáp biển, bờ biển nằm ngay phía sau sườn núi, người dân chỉ biết tìm hải sản trong khe núi mà không biết đến bờ biển bên dưới. Hắn chỉ có một mình, dĩ nhiên không dám tự mình xuống biển nhưng chỉ cần chờ thủy triều rút xuống thì hắn liền  có thể đến bờ biển bắt hải sản ăn!

Văn Quý nghĩ trong lòng, hôm nay quyết định đi theo Hạ Hoa hái rau dại là sáng suốt, đây chính là một tin tức rất tốt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện