Dị Thế Thần Cấp Giám Thưởng Đại Sư
Quyển 10 - Chương 143
Trận tỷ thí xây các thứ mười ba ở Đại Hoang chỉ mới dừng ở trận thứ hai mà đã khiến ai cũng chấn động khôn nguôi.
Tất cả những gì xảy ra vào ngày hôm nay, sẽ được truyền khắp Đại Hoang, mà còn có thể được lưu danh sách sử.
Kim Ô bị bắn hạ, trong ánh sáng chói chang, không ai hé nổi mắt.
Đợi đến khi ánh sáng nóng rực kia tan hết, cả sa mạc cũng biến mất, đại trận Kim Ô bị phá hủy, nhưng ảnh hưởng của Kim Ô khi bị bắn rơi vẫn lưu lại cảm giác chân thực. Toàn bộ mặt đất như bị nướng cháy, biến thành một vùng đen trụi, như hiện trường sau trận hỏa hoạn.
Mảnh trăng lưỡi liềm kia, trong phút chốc hóa thành ánh sáng vàng kìm, tản ra vô số tia sáng từ tay Đường Thời, rồi lại biến thành vầng trăng ban đầu.
Gió nhẹ lướt qua, xua đi cái nóng khô hanh.
Bầu trời xanh, trăng vẫn vẹn nguyên.
Chưa tới nửa canh giờ, trận đại chiến này đã giải quyết xong.
Đêm, vẫn còn dài.
Đường Thời suýt mất hết lực, lảo đảo sắp ngã. Trên người hắn chi chít vết thương, nhưng giờ đã không còn chảy máu, hắn lung lay, đúng bên cạnh cái hố lớn kia, còn chưa gục xuống, khiến người ta kinh ngạc không thôi.
Lận Thiên bị thương nghiêm trọng, Kim Ô bị phá, giữa hắn và Kim Ô có liên hệ tương thông, hiển nhiên không thể tránh khỏi ảnh hưởng. Mặc dù mũi tên kia đã bắn lên người Kim Ô, nhưng giống như bắn lên người hắn, có điều uy lực đã qua Kim Ô đã giảm hơn nhiều. Khổng Linh cũng bị thương nhẹ bởi vụ nổ kia lan tới.
Chỉ có Thị Phi, tốn hơn một chút, y tới cạnh Đường Thời, đưa tay muốn đỡ y. Đường Thời khoát tay áo, hơi suy yếu nói: “Ngươi lấy ấn trước đi.”
Trong cơ thể hắn hiện tại đã bắt đầu hỗn loạn.
Bia thơ bên hông hắn run rẩy, rất bất an,
Một tấm bia thơ đã bị phá hủy có sức ảnh hưởng lớn đến hắn. Hắn giơ tay, ngón tay mang theo tia máu, thu bài “Sương như chuỗi ngọc, trăng hình cánh cung” kia về treo bên hông.
Thị Phi chần chờ một lát, Đường Thời chỉ nói: “Đi.”
Bây giờ hắn không nằm trong trạng thái không thể động đậy, có lẽ điều tức một lát sẽ ổn hơn nhiều.
Mỗi một tấm bia thơ đều là một bài thơ, thiếu một bài, cả người Đường Thời không được tự nhiên, hắn cảm giác mình có thể cần phải luyện chế thêm bia thơ, mới thấy dễ chịu hơn chút.
Sau khi sa mạc biến mất, mặt đất này biến trở lại thành mặt đất bình thường, tất thảy trong trận pháp đều là ảo giác.
Lúc này, Thị Phi đi ra khỏi khu vực cháy đen, đã đến phía dưới Phù Các. Lam Cơ nhìn, chỉ cười nói: “Các ngươi thật giỏi, ấn Thiên Các đưa cho…”
Tay áo vung lên, một cái hộp đã từ trong tay Lam Cơ rơi vào tay Thị Phi.
Mà Lam Cơ vừa xoay người, lại thoáng nhìn Đường Thời phái dưới đứng không vững, quỳ một gối xuống đất. Nàng hơi trầm ngâm, lại nói: “Vị đạo hữu bên kia, hình như bị thương không nhẹ, lực Kim Ô không bình thường, bổn tọa cũng không muốn để người ta nói mình bắt nạt người khác. Vậy mời hắn lên chữa thương đi.”
“Đa tạ các chủ.” Thị Phi chắp hai tay lại, lúc quay đầu lại nhìn, đầu Đường Thời sắp vùi xuống, tựa hồ muốn ngã nhào.
Y khẽ lắc người, đã đến bên cạnh Đường Thời, đỡ lấy hắn.
Trán Đường Thời tựa trên vai y, chỉ mắng “địu mịe nó”, quá mất mặt.
Thị Phi đỡ Đường Thời vào lầu, sau đó còn muốn chọn người hợp tác mới, về phần chọn Lận Thiên hay Khổng Linh thì hiện tại vẫn chưa quyết.
Vừa mới tiến vào Phù Các, có thể nhìn thấy những bức bích họa và điêu khắc đầy màu sắc tươi sáng, một gã Yêu tu bước tới, để bọn họ đi thẳng lên tầng mười.
Yêu tu bên này không quá chú ý đến sự khác biệt từng tầng, dù sao nơi này quan trọng nhất vẫn là huyết thống.
Lận Thiên bị thương đến hôn mê đã được nâng lên, Khổng Linh đi theo phía sau, lúc đi lên, trên tầng thứ mười trống trải này đã kê sẵn bốn cái ghế dựa, Lam Cơ ngồi ở vị trí cao nhất, thấy bọn họ tiến vào, nhìn lướt qua Lận Thiên, chỉ nói: “Vu Khê trưởng lão, ngươi đi chữa thương cho Lận Thiên, mang hắn xuống đi.”
“Vâng.”
Trưởng lão Ưng tôc đứng một bên, lập tức khom người đi, nơi này chỉ còn lại bốn người.
Đường Thời vừa mới khôi phục một ít sức lực, nghiêng ngả ngồi trên ghế, Thị Phi thì ngồi nghiêm cẩn quá mức, còn Khổng Linh mang vẻ mặt phức tạp ngồi đối diện.
Hai lần bại trận dưới tay đối phương, là đòn giáng nặng nề với Khổng Linh và Lận Thiên.
Vốn dĩ chuẩn bị thật kỹ để sỉ vả cho sướng, ai ngờ vẫn đi đánh sấp mặt —— đây đâu phải là rửa hận, rõ ràng là xát muối vào vết thương mà.
“Mũi tên bắn Kim Ô, chỉ mới được nghe trong thần thoại thượng cổ.” Lam Cơ bỗng mang theo vài phần cảm khái, khuôn mặt nàng cực đẹp, thiên tính Hồ tộc vô cùng mềm mại. Hồ ly chín đuôi là sự tồn tại gần với tiên nhất, địa vị của nàng ở trong Đại Hoang này coi như cũng vinh hiển, Lúc này, nàng nhìn Đường Thời, trong mắt hiện vài phần cần nhắc, lại hỏi Thị Phi, “Hôm nay hai người đã thắng ——”
“Chậm đã.” Đường Thời chợt lười biếng mở miệng, trên người mang theo vết thương, đau muốn chết đi được, nhưng biểu tình vẫn khốn nạn trước sau như một.
Hắn như có chuyện muốn nói, xen ngang Lam Cơ, cách làm này có vẻ không sáng suốt chút nào.
Lam Cơ không thích bị người cắt ngang, sắc mặt lập tức mất hưng, nhưng nàng vẫn mỉm cười: “Ngươi muốn nói gì?”
“Quý các và Thiên Chuẩn Phù Đảo đồng một thể, như tay chân. Thiên Chuẩn Phù Đảo và Tiểu Tự Tại Thiên còn có hiệp ước, nói thả cửa chỗ nào vậy?”
Vẻ mặt Đường Thời thật sự là… Vẻ mặt đương nhiên, vốn Đại Hoang Các mặc định sẽ thả cửa, hai Các của Yêu tu bên này khẳng định thả cửa, nhưng bọn họ đánh một trận khốc liệt như vậy, lộ không ít bài tẩy, đối thủ tiếp theo chính là Kiếm Các, đây không phải là quá buồn cười sao?
Lực tấn công của Kiếm Các đứng hàng nhất, hàng nhì trong toàn bộ Đại Hoang. Lực tấn công và phá hoại của Nghịch Các và Kiếm Các rất mạnh, lúc trước không biết mấy người xem chiến đấu có bao nhiêu nhân vật thuộc Kiếm Các. Đường Thời vốn muốn giấu bài, nhưng trận Kim Ô này của Phù Các đã hoàn toàn phá vỡ kế hoạch của Đường Thời.
Hiện tại Đường Thời bị thương, hắn rất mất hứng, cực kỳ không vui.
Mặc dùng giọng điệu mang theo nét cười khi hỏi câu “nói thả cửa mà”, nhưng ý trong lời nói cũng không thoải mái.
“Đây là những gì Phù Các chúng ta có thể làm được, ngươi làm tổn thương Đại Bằng Kim Sí Điểu của Yêu tộc, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ, ngươi còn không biết xấu hổ hỏi ngược ta?”
Lam Cơ cũng cười lạnh, đích thị lúc này nàng làm hơi quá tay, nhung không hề muốn thừa nhận, chỉ hỏi Đường Thời.
Đường Thời rốt cục không nói lời nào, cười một tiếng, che dấu nội tâm trào lộng.
Hắn luôn cảm thấy người phụ nữ này nhất định nhắm vào bọn họ, lúc trước Đường Thời đã bắt được bài từ cuộc đối thoại giữa nàng và Thị Phi. Lam Cơ hình như rất chán ghét hòa thượng Tiểu Tự Tại Thiên.
Thị Phi còn chưa nói gì, Đường Thời lại hỏi: “Yêu tộc tồn tại nhiều năm như vậy, chỉ có một vị hồ ly chín đuôi thôi sao?”
“Đương nhiên.” Lam Cơ chỉ nghĩ Đường Thời không hiểu, Hồ ly chín đuôi chỉ từ Hồ Yêu bình thường mà tu luyện thành, nhưng khó gấp vạn lần, cho nên không chiếm đa số, “Ngươi hỏi cái này làm gì?”
Chỉ chợt nghĩ tới thôi.
Năm đó Ân Khương hình như có một người bạn như vậy. Đường Thời nghe nàng nhắc tới, lúc trước hắn còn chửi bới Ân Khương chỉ là Yêu miêu, mà Hồ ly chín đuôi so với Yêu miêu chín mạng như nàng? Còn bảo Hồ ly chín đuôi là bạn nàng? Nếu… Nếu Lam Cơ là hồ ly chín đuôi duy nhất trong nhiều năm qua, như vậy tất nhiên nàng là “bạn bè” trong miệng Ân Khương.
Ánh mắt Đường Thời hơi lóe lên, Lam Cơ nhìn ra chỗ sâu cạn, chỉ hỏi: “Rốt cuộc ngươi muốn hỏi cái gì?”
“Không.” Đường Thời lắc đầu, “Vẫn nói chuyện chọn người đi.”
Dựa theo quy tắc, là bên thắng, Tiểu Tự Tại Thiên có thể chọn một người trong số người được phái ra tham chiến, đương nhiên cũng có quyền từ bỏ việc lựa chọn.
Bây giờ chọn ai, còn phải xem vào Thị Phi.
Lam Cơ vươn tay chỉ, vô ý giật khóe môi, nói: “Lận Thiên không thể tham chiến, đối với các ngươi mà nói, lực tấn công của Khổng Linh quá yếu, ta biết Kiếm Các phái ba người đối chiến với các ngươi. Nhưng mà… ta không có ý định để Khổng Linh hoặc Lận Thiên tham chiến, thực lực Kiếm Các bên kia quá mạnh. Một Ân Tuyết Tễ, một Tiêu Tề Hầu, còn thêm một Mạc Bất Quy. Cho các ngươi một lời khuyên, tốt nhất lúc này cứ cầm ấn Thiên Các đi thôi, đừng mang theo người nào của Phù Các hết, sau đó người giao chiến với các ngươi cũng chỉ có hai người, phần thắng sẽ lớn hơn một chút. ”
“Sao chúng ta biết, lơi ngươi nói là thật?”
Đường Thời không ngờ Lam Cơ lại biết tình báo bên Kiếm Các, nếu thật sự như lời nàng nói, vậy thì… đúng là không thể mang Khổng Linh theo.
Đường Thời nhìn Khổng Linh trầm mặc không nói một lời, ngồi chờ Lam Cơ trả lời.
Lam Cơ nói, “Nếu ngươi không tin, đến lúc đó cứ xem đi, Ân Tuyết Tế kia hình như hơi dị kỳ, các ngươi cần chú ý hơn.”
“Hắn có điểm gì lạ?”
“Ta tình cờ gặp hắn một lần, hắn chỉ có nửa hồn.” Lam Cơ nhớ tới chuyện này, cũng cảm thấy rất kỳ quái, “Tới nay ta không biết rõ, còn có người dùng nửa hồn mà tu luyện tới cỡ này, người này tu Kiếm cực kỳ cường đại. Chỉ là một người khác là Tiêu Tề Hầu, cũng là kỳ tài trời sinh…”
“Theo lời ngươi nói, vậy trong Kiếm Các làm gì có tu sĩ bình thường? ” Đường Thời sờ sờ mũi mình, máu tươi trên bàn tay đã khô, hắn giơ tay lên lau luôn vết máu.
Lam Cơ cười nói: “Có thể vào Kiếm Các, người người đều không hề tầm thường, chọn bừa ra một người cũng là nhân vật kỳ tài tuyệt diễm. Về phần lý do, các ngươi rõ hơn ta nhiều. Bây giờ, các ngươi cân nhắc thế nào?”
Đường Thời không nói gì, nhìn về phía Thị Phi, tất cả đều do Thị Phi quyết.
Thị Phi chỉ gật gật đầu, “Theo lời các chủ nói là được.”
Thiên Chuẩn Phù Đảo không muốn tổn hại thêm lực lượng nữa, bởi vì cuộc chiến phái sau quá mức hiểm nguy, không chỉ có Kiếm Các, phía sau còn có Đạo Các, Âm Các, Ngục Các. Những các này khá hiểm nguy, còn có Nghịch Các thâm sâu khó dò, vậy đào đâu ra thứ tốt đây? Ai mà biết phía sau có người chờ thời nhắm vào Yêu tu hay không?
Lam Cơ xét cho cùng cũng là Các chủ Phù Các, mặc dù nàng xuất thân từ Linh các, nhưng lại suy nghĩ cho toàn bộ Yêu tu.
Nói như vậy, vấn đề đã định xong.
Lam Cơ lại nói: “Đường Thời… Thời Độ bị thương nặng, đây là Cửu Hoàn Đan, cho dù bị thương nặng hơn, thì chỉ cần một viên này cũng lành rồi.”
Nàng vung tay lên, bắn ra một viên thuốc màu lam nhạt. Đường Thời đưa tay chụp lấy, vừa nhìn đan dược kia, bên ngoài được bao bọc bởi một tầng đan y, nhưng có thể cảm giác được bên trong tràn đầy linh lực. Phẩm chất đan dược này rất cao.
“Đa tạ các chủ đã hào phóng.”
Đường Thời cười tủm tỉm, chiếm được món hời rồi, vui vẻ thôi.
Hắn cất đan dược kia, vẫn rất đau, chỉ vờ như không sao cả.
Nói chuyện cũng hòm hòm, hắn chuẩn bị rời đi, nhưng không ngờ lúc bọn họ chuẩn bị đi, Lam Cơ chợt nhớ tới điều gì, để Khổng Linh đi thăm Lận Thiên trước, giữ hai người Đường Thời và Lận Thiên lại.
Nàng ta muốn gì?
Đường Thời không rõ lắm, nhưng Thị Phi lại hiểu đôi phần.
Lam Cơ vươn tay về phía Thị Phi, “Cho ta xem một chút.”
Hộp Chiết Nan.
Chiếc hộp kia xuất hiện trong lòng bàn tay Thị Phi, y đưa cho Lam Cơ.
Suy đoán của Đường Thời quả nhiên chính xác. Lam Cơ này chắc hẳn biết chuyện của Ân Khương, chỉ là… Chỉ là sao nàng biết Thị Phi giữa hộp Chiết Nan?
Tay Lam Cơ khẽ run, mím môi cầm lấy hộp. Cái hộp màu xám trông rất cũ kỹ, không hề giống bảo bối, mang tử khí nặng nề.
Nàng duỗi bàn tay mảnh khảnh ra, ngón tay bật lên ánh sáng vàng ấm áp, lướt qua hộp Chiết Nan này, hộp Chiết Nan lại không hề phản ứng. Lam Cơ nhíu mày thật chặt, cảm thấy có chỗ sai sai.
Thị Phi tợ như cảm nhận được cảm xúc của nàng, chỉ hỏi: “Có chỗ nào không ổn?”
“……” Lam Cơ không nói gì, sắc mặt thoáng lạnh, một tầng ánh trắng mỏng phủ trên lòng bàn tay, lúc này nàng đánh ra một chuỗi thủ quyết, lại nhấc nắp hộp Chiết Nan, toàn bộ hộp Chiết Nan bị mở ra hoàn toàn.
……
Cũng trống rỗng.
Lam Cơ đứng không vững, lui ra sau một bước, cười trào: “Khô Diệp cũng giỏi thật, nói lấy hộp Chiết Nan để Ân Khương tránh nạn, nhưng thần hồn của Ân Khương chẳng để lại một tia nào trong hộp Chiết Nan, làm sao có khả năng sống lại? Ân Khương đâu——”
Nàng hy vọng Thị Phi sẽ cho nàng một câu trả lời tích cực.
Thị Phi ngưng thần, cũng không nghĩ đến chuyện hộp Chiết Nan lại xảy ra tình huống như vậy.
Lúc trước Hải Yêu giao hộp Chiết Nan cho y, đã giống như thế này…
Rất khó nói, dùng thân trấn áp Đông Hải Tội Uyên sẽ biến thành dạng gì…
Đường Thời nghe không hiểu đầu đuôi ra sao, chỉ có thể cố gắng suy đoán.
Mà kết quả hắn suy đoán lại khiến hắn hoảng hốt: “Ân Khương dấn thân vào Đông Hải tội uyên, dựa vào hộp Chiết Nan này mà có thể cứu sống ư?”
Lam Cơ cười lạnh, ngón tay nắm hộp Chiết Nan đã trắng bệch, nàng đang rất nhẫn nại, nhưng trong mắt đã nổi lên sát khí và ánh máu, “Hộp Chiết Nan, chiết không khó, cần gì phải gọi là hộp Chiết Nan? Không phải Khô Diêp thích Ân Khương sao? Không phải hắn sẽ không làm khó nàng ta sao? Ân Khương đâu?!”
Đã nói năm đó Ân Khương quá ngu xuẩn, yêu ai không yêu, cứ phải đâm đầu vào yêu một con lừa trọc chết tiệt.
Lam Cơ thân là Hồ ly chín đuôi, linh lực thông thiên, từ trước đến nay không tin thế gian có chân tình thật sự, nàng xem mọi thứ đều là giả tạm, lúc trước có quan hệ khá tốt với Ân Khương, nhưng Ân Khương bỏ lời khuyên của nàng ra sau đầu, một lòng một da, hôm nay rơi vào kết cục này, cũng là do nàng tự làm tự chịu!
Đều là Yêu tộc, lại là nhân vật đứng đầu Yêu tộc, Lam Cơ hy vọng Ân Khương sống tốt, nhưng Ân Khương cứ mãi…
Ngu ngốc, ngớ ngẩn!
Thị Phi im lặng, y không thể biện giải lời nào.
Thật lâu sau, y mới nói: “Thiền sư Khô Diệp, tuyệt đối sẽ không như thế.”
Nếu là Thiền sư Khô Diệp đã khổ tâm tính kế, vậy sẽ không phải là thiền sư Khô Diệp. Người có thể xả thân tế thế, há có thể phản bội, thậm chí làm ra những chuyện này?
Mặc dù y biết thiền sư Khô Diệp cũng từng mê mang, nhưng cuối cùng ông cũng mang theo thần hồn của mình theo vào Đông Hải Tội Uyên, vĩnh viễn không thể siêu sinh.
Cái giá phải trả quá lớn, vượt qua sức thừa nhận của người thường. Thị Phi không thể để Lam Cơ bôi nhọ Khô Diệp được.
Chỉ là đứng ở lập trường của Lam Cơ, nàng vì Ân Khương.
Thiền sư Khô Diệp không phải không từng lỡ bước, ông cũng từng hoài nghi chân lý Phật môn, nhất là…
Cảnh Khổ Hải Vô Biên, chính là của Đông Sơn và Tiểu Tự Tại Thiên. Lúc trước người lấy được cảnh Khổ Hải Vô Biên là do thiền sư Khô Diệp lấy được. Lúc y đi vào, liền nhìn thấy một câu “Tiên Phật Yêu Ma ta sợ gì”, lòng ông chấn động. Sau khi đi ra, Tiểu Tự Tại Thiên bị rất nhiều môn phái Đạo tu trên đại lục xa lánh, Khô Diệp dùng đại thần thông phong ấn giếng Ánh Nguyệt dưới đầm đen dưới chân núi Chính Khí Tông ở Đông Sơn. Sau khi ông đi ra, thì do Phật – Đạo cùng phái người trấn áp.
Chỉ là về sau, Đạo tu không giữ chữ tín, tàn sát Phật tu, Khô Diệp bất bình nên nhập ma.
Về sau ngẫu nhiên đi vào hang động bí mật phía sau núi Thương, nhìn thấy chữ viết thượng cổ khắc trên vách tường kia, bỗng nhiên nhìn thấu thiên cơ, nhập ma càng sâu. Xuất thế tu luyện không lâu, lúc ông trở về, nhìn chữ viết trên vách tường kia, lại có cảm ngộ khác biệt.
Khô Diệp đã viết trong lời tựa của mình rằng: Chỉ có các tu sĩ có năng lực mới lấy chúng sinh trong đất trời này làm cờ, chúng ta không phải Tiên cũng chẳng phải Phật., chỉ là một quân cờ. Bần tăng đã từng lạc lối, khi quay lại thì đã hối hận, biển khô vô biên, quay đầu là bờ. Chỉ mong ngày này không quá muộn, cho dù thân có hóa thành xương khô, cũng không oán không hối.
Bộ xương khô lúc trước thấy ở hang động bí mật sau núi Thương chính là thiền sư Khô Diệp, không biết tại sao ông lại ngồi ở đó, rồi giữ thần hồn bước vào Đông Hải.
Vì thế ba ngàn sáu trăm năm, chỉ trong lúc vung tay, khi nhìn lại đã hóa thành nương dâu bãi bể..
Thị Phi nhớ lại những chuyện này, chỉ cảm thấy cực kỳ vô lý.
Y không cần biện giải quá nhiều cho thiền sư Khô Diệp, thời gian sẽ chứng minh hết thảy.
Lòng y không đổi thay, ý chỉ luôn bất diệt.
Lam Cơ nhìn hộp Chiết Nan trong tay, kiểm tra nhiều lần, vẫn không thấy bóng dáng Ân Khương. Nàng đi đi lại lại, rồi bỗng dừng chân, đóng hộp Chiết Nan lại trả cho Thị Phi.
“Đã là chuyện cũ, Ân Khương vì người mà chết, cũng không liên quan đến ta.”
Nàng không muốn quan tâm nữa, nhưng trong lòng luôn cảm thấy bất an.
Cảm giác này, không biết trỗi dậy tự khi nào, nhưng khi nhìn thấy hộp Chiết Nan trống huơ, cảm giác này trở nên mạnh mẽ khôn cùng.
Ân Khương, không còn nữa ư?
Đầu đau quá, Lam Cơ xua tay nói: “Phù Các ta là nơi tu tập của Yêu tu, hai vị đi thong thả, không tiễn. ”
“Vậy thì tạm biệt. “
Đường Thời và Thị Phi đi ra ngoài.
Khi ra tới ngoài, Đường Thời đi không nổi nữa, Thị Phi cõng hắn đi, đến núi rừng xa xa mới dừng lại, thả hắn ngồi xuống, mới nhắc nhở hắn uống thuốc, nhưng Đường Thời lắc lắc ngón tay mình nói: “Tốt hơn là người ngồi một bên đi, tay.”
Tuy rằng bàn tay Thị Phi đã không còn lẫn lộn máu thịt nữa, nhưng lửa của Kim Ô đốt cháy thì không dễ khỏi đến thế.
Hiện tại cả hai có thể nói là toàn thân chồng chất vết thương, Đường Thời dựa vào thân đại thụ, cười một tiếng: “Hai chúng ta thật là thảm.”
Thị Phi không trả lời, Đường Thời lại cười nói: “Ngươi còn đang thấy lạ là sao ta không uống đan dược kia sao? Bị thương nhẹ như vậy, lát nữa sẽ lành thôi. Ta cảm thấy đan dược này rất quý giá, tu vi của Hồ ly chín đuôi có lẽ đã tới Đại Thừa kỳ sắp phi thăng. Nếu dùng đan dược này lúc thời khắc quan trọng thì có thể cứu được một mạng, giờ mà ăn thì lãng phí quá.”
Còn dùng vẻ mặt thương nhân nhỏ tính toán chuẩn xác, Đường Thời thấy mình thật giỏi.
Tuy nói chuyện với Lam Cơ không nhiều lắm, nhưng trong lòng hai người sinh ra vô số nghi ngờ.
Thị Phi nói: “Vết thương không thể không chữa.”
Đường Thời bắt đầu cởi quần áo của mình, đầu vai ngập tràn máu tươi, hắn lạnh mặt nói: “Vấn đề rất nhiều, Ân Tuyết Tễ là bán hồn, Tiêu Tề Hầu cũng không phải là dạng vừa, trận chiến tiếp theo sẽ càng thú vị. Ta đã nghe danh Kiếm Các từ lâu, hy vọng bọn họ không làm ta thất vọng.”
Thị Phi nhìn hắn tự đắp thuốc cho mình, y tiến lên lấy bình thuốc nhỏ kia từ trong tay hắn, không nói lời nào mà chỉ chuyên chú bôi thuốc cho hắn.
Y cúi người, Đường Thời cầm tay áo y lên ngửi ngửi, nói: “Trên người ta toàn là mùi khác, ngươi còn sạch sẽ…”
Thị Phi luôn bỏ ngoài tai mấy lời phù phiếm như vậy.
Đường Thời giương mắt nhìn Thị Phi, y thì chuyên tâm nhìn miệng vết thương của Đường Thời, Ánh mắt hắn đậu vào bàn tay kia của Thị Phi, Đường Thời nhịn không được mỉa y một câu: “Bồ tát bằng đất qua sông còn khó tự bảo toàn, ngươi còn……”
Những lời còn lại đã bị Đường Thời nuốt vào trong bụng.
Hắn không nói gì nữa, chỉ nhắm mắt lại, nhịn đau, suy nghĩ tới lời Lam Cơ nói lúc trước.
Nếu Ân Khương có thể sống lại…
Lam Cơ đứng trên tháp mười tầng, nghĩ trái nghĩ phải cảm thấy không đúng, hộp Chiết Nan…
Nếu hộp Chiết Nan của Khô Diệp không có vấn đề, vậy thì bản thân Ân Khương đã xảy ra chuyện. Ân Khương tu Cực Tình Đạo, lúc trước nàng và Đường Thời có quan hệ, nhưng Đường Thời tu luyện… rất kỳ lạ, nói nói vô tình thì cũng hữu tình, nói hữu tình lại càng vô tình, Vô Tình Đạo kia khá bất thường, nhưng Lam Cơ không tiện hỏi Đường Thời nhiều…
Nếu hỏi ai hiểu chuyện này rõ nhất, thì có lẽ phải tìm Bắc Lão từng có giao tình với Khô Diệp.
Nghĩ xong, Lam Cơ liền lắc mình di chuyển, đã vượt qua kết giới giữa Đại Hoang và Tiểu Hoang, trực tiếp vượt biển.
Trong tổng các Đại Hoang, ở vô số tầng dưới lòng đất, Đông Nhàn nhìn người nọ trong gương, nói: “Nàng đi Bồng Lai.”
Cái bóng mơ hồ trong gương cười một tiếng, loáng thoáng: “Ta vốn không muốn giết nàng…”
Bên ngoài Bồng Lai Tiên Đảo được bao bọc bởi một tầng sương biển.
Tu vi Bắc Lão tương đương với Lam Cơ, thậm chí còn hơn một bậc. Lam Cơ cũng không ém đi dấu vết của mình, vừa mới xuất hiện trên mặt biển, lại cảm giác đi không nổi.
Mặt biển trước mắt nàng, bỗng trồi lên một thác nước ——
Lam Cơ nhìn cảnh tượng trước mắt, đồng tử chợt co lại, nhưng nàng không có cơ hội nói nhiều…
Máu tươi vương vãi khắp mặt biển, Nguyên Anh bị bóp nát, bóng trắng loáng cái rơi xuống biển, tựa như hoa hải đường xinh đẹp.
“Cửu Hồi…”
Bóng người trong thác nước từ từ biến mất.
Bắc Lão bên kia chỉ cảm thấy Lam Cơ xuất hiện trong nháy mắt, lại nhanh chóng biến mất, cảm thấy rất kỳ lạ. Lão đứng dậy, ra đảo quan sát, lúc này đã chẳng cảm nhận được bất kỳ dấu vết nào.
Kỳ thật, sao thấy tim đập…
Vẫn còn mười hai năm, chỉ mong Thị Phi Ở Đại Hoang thuận lợi một chút.
Tất cả những gì xảy ra vào ngày hôm nay, sẽ được truyền khắp Đại Hoang, mà còn có thể được lưu danh sách sử.
Kim Ô bị bắn hạ, trong ánh sáng chói chang, không ai hé nổi mắt.
Đợi đến khi ánh sáng nóng rực kia tan hết, cả sa mạc cũng biến mất, đại trận Kim Ô bị phá hủy, nhưng ảnh hưởng của Kim Ô khi bị bắn rơi vẫn lưu lại cảm giác chân thực. Toàn bộ mặt đất như bị nướng cháy, biến thành một vùng đen trụi, như hiện trường sau trận hỏa hoạn.
Mảnh trăng lưỡi liềm kia, trong phút chốc hóa thành ánh sáng vàng kìm, tản ra vô số tia sáng từ tay Đường Thời, rồi lại biến thành vầng trăng ban đầu.
Gió nhẹ lướt qua, xua đi cái nóng khô hanh.
Bầu trời xanh, trăng vẫn vẹn nguyên.
Chưa tới nửa canh giờ, trận đại chiến này đã giải quyết xong.
Đêm, vẫn còn dài.
Đường Thời suýt mất hết lực, lảo đảo sắp ngã. Trên người hắn chi chít vết thương, nhưng giờ đã không còn chảy máu, hắn lung lay, đúng bên cạnh cái hố lớn kia, còn chưa gục xuống, khiến người ta kinh ngạc không thôi.
Lận Thiên bị thương nghiêm trọng, Kim Ô bị phá, giữa hắn và Kim Ô có liên hệ tương thông, hiển nhiên không thể tránh khỏi ảnh hưởng. Mặc dù mũi tên kia đã bắn lên người Kim Ô, nhưng giống như bắn lên người hắn, có điều uy lực đã qua Kim Ô đã giảm hơn nhiều. Khổng Linh cũng bị thương nhẹ bởi vụ nổ kia lan tới.
Chỉ có Thị Phi, tốn hơn một chút, y tới cạnh Đường Thời, đưa tay muốn đỡ y. Đường Thời khoát tay áo, hơi suy yếu nói: “Ngươi lấy ấn trước đi.”
Trong cơ thể hắn hiện tại đã bắt đầu hỗn loạn.
Bia thơ bên hông hắn run rẩy, rất bất an,
Một tấm bia thơ đã bị phá hủy có sức ảnh hưởng lớn đến hắn. Hắn giơ tay, ngón tay mang theo tia máu, thu bài “Sương như chuỗi ngọc, trăng hình cánh cung” kia về treo bên hông.
Thị Phi chần chờ một lát, Đường Thời chỉ nói: “Đi.”
Bây giờ hắn không nằm trong trạng thái không thể động đậy, có lẽ điều tức một lát sẽ ổn hơn nhiều.
Mỗi một tấm bia thơ đều là một bài thơ, thiếu một bài, cả người Đường Thời không được tự nhiên, hắn cảm giác mình có thể cần phải luyện chế thêm bia thơ, mới thấy dễ chịu hơn chút.
Sau khi sa mạc biến mất, mặt đất này biến trở lại thành mặt đất bình thường, tất thảy trong trận pháp đều là ảo giác.
Lúc này, Thị Phi đi ra khỏi khu vực cháy đen, đã đến phía dưới Phù Các. Lam Cơ nhìn, chỉ cười nói: “Các ngươi thật giỏi, ấn Thiên Các đưa cho…”
Tay áo vung lên, một cái hộp đã từ trong tay Lam Cơ rơi vào tay Thị Phi.
Mà Lam Cơ vừa xoay người, lại thoáng nhìn Đường Thời phái dưới đứng không vững, quỳ một gối xuống đất. Nàng hơi trầm ngâm, lại nói: “Vị đạo hữu bên kia, hình như bị thương không nhẹ, lực Kim Ô không bình thường, bổn tọa cũng không muốn để người ta nói mình bắt nạt người khác. Vậy mời hắn lên chữa thương đi.”
“Đa tạ các chủ.” Thị Phi chắp hai tay lại, lúc quay đầu lại nhìn, đầu Đường Thời sắp vùi xuống, tựa hồ muốn ngã nhào.
Y khẽ lắc người, đã đến bên cạnh Đường Thời, đỡ lấy hắn.
Trán Đường Thời tựa trên vai y, chỉ mắng “địu mịe nó”, quá mất mặt.
Thị Phi đỡ Đường Thời vào lầu, sau đó còn muốn chọn người hợp tác mới, về phần chọn Lận Thiên hay Khổng Linh thì hiện tại vẫn chưa quyết.
Vừa mới tiến vào Phù Các, có thể nhìn thấy những bức bích họa và điêu khắc đầy màu sắc tươi sáng, một gã Yêu tu bước tới, để bọn họ đi thẳng lên tầng mười.
Yêu tu bên này không quá chú ý đến sự khác biệt từng tầng, dù sao nơi này quan trọng nhất vẫn là huyết thống.
Lận Thiên bị thương đến hôn mê đã được nâng lên, Khổng Linh đi theo phía sau, lúc đi lên, trên tầng thứ mười trống trải này đã kê sẵn bốn cái ghế dựa, Lam Cơ ngồi ở vị trí cao nhất, thấy bọn họ tiến vào, nhìn lướt qua Lận Thiên, chỉ nói: “Vu Khê trưởng lão, ngươi đi chữa thương cho Lận Thiên, mang hắn xuống đi.”
“Vâng.”
Trưởng lão Ưng tôc đứng một bên, lập tức khom người đi, nơi này chỉ còn lại bốn người.
Đường Thời vừa mới khôi phục một ít sức lực, nghiêng ngả ngồi trên ghế, Thị Phi thì ngồi nghiêm cẩn quá mức, còn Khổng Linh mang vẻ mặt phức tạp ngồi đối diện.
Hai lần bại trận dưới tay đối phương, là đòn giáng nặng nề với Khổng Linh và Lận Thiên.
Vốn dĩ chuẩn bị thật kỹ để sỉ vả cho sướng, ai ngờ vẫn đi đánh sấp mặt —— đây đâu phải là rửa hận, rõ ràng là xát muối vào vết thương mà.
“Mũi tên bắn Kim Ô, chỉ mới được nghe trong thần thoại thượng cổ.” Lam Cơ bỗng mang theo vài phần cảm khái, khuôn mặt nàng cực đẹp, thiên tính Hồ tộc vô cùng mềm mại. Hồ ly chín đuôi là sự tồn tại gần với tiên nhất, địa vị của nàng ở trong Đại Hoang này coi như cũng vinh hiển, Lúc này, nàng nhìn Đường Thời, trong mắt hiện vài phần cần nhắc, lại hỏi Thị Phi, “Hôm nay hai người đã thắng ——”
“Chậm đã.” Đường Thời chợt lười biếng mở miệng, trên người mang theo vết thương, đau muốn chết đi được, nhưng biểu tình vẫn khốn nạn trước sau như một.
Hắn như có chuyện muốn nói, xen ngang Lam Cơ, cách làm này có vẻ không sáng suốt chút nào.
Lam Cơ không thích bị người cắt ngang, sắc mặt lập tức mất hưng, nhưng nàng vẫn mỉm cười: “Ngươi muốn nói gì?”
“Quý các và Thiên Chuẩn Phù Đảo đồng một thể, như tay chân. Thiên Chuẩn Phù Đảo và Tiểu Tự Tại Thiên còn có hiệp ước, nói thả cửa chỗ nào vậy?”
Vẻ mặt Đường Thời thật sự là… Vẻ mặt đương nhiên, vốn Đại Hoang Các mặc định sẽ thả cửa, hai Các của Yêu tu bên này khẳng định thả cửa, nhưng bọn họ đánh một trận khốc liệt như vậy, lộ không ít bài tẩy, đối thủ tiếp theo chính là Kiếm Các, đây không phải là quá buồn cười sao?
Lực tấn công của Kiếm Các đứng hàng nhất, hàng nhì trong toàn bộ Đại Hoang. Lực tấn công và phá hoại của Nghịch Các và Kiếm Các rất mạnh, lúc trước không biết mấy người xem chiến đấu có bao nhiêu nhân vật thuộc Kiếm Các. Đường Thời vốn muốn giấu bài, nhưng trận Kim Ô này của Phù Các đã hoàn toàn phá vỡ kế hoạch của Đường Thời.
Hiện tại Đường Thời bị thương, hắn rất mất hứng, cực kỳ không vui.
Mặc dùng giọng điệu mang theo nét cười khi hỏi câu “nói thả cửa mà”, nhưng ý trong lời nói cũng không thoải mái.
“Đây là những gì Phù Các chúng ta có thể làm được, ngươi làm tổn thương Đại Bằng Kim Sí Điểu của Yêu tộc, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ, ngươi còn không biết xấu hổ hỏi ngược ta?”
Lam Cơ cũng cười lạnh, đích thị lúc này nàng làm hơi quá tay, nhung không hề muốn thừa nhận, chỉ hỏi Đường Thời.
Đường Thời rốt cục không nói lời nào, cười một tiếng, che dấu nội tâm trào lộng.
Hắn luôn cảm thấy người phụ nữ này nhất định nhắm vào bọn họ, lúc trước Đường Thời đã bắt được bài từ cuộc đối thoại giữa nàng và Thị Phi. Lam Cơ hình như rất chán ghét hòa thượng Tiểu Tự Tại Thiên.
Thị Phi còn chưa nói gì, Đường Thời lại hỏi: “Yêu tộc tồn tại nhiều năm như vậy, chỉ có một vị hồ ly chín đuôi thôi sao?”
“Đương nhiên.” Lam Cơ chỉ nghĩ Đường Thời không hiểu, Hồ ly chín đuôi chỉ từ Hồ Yêu bình thường mà tu luyện thành, nhưng khó gấp vạn lần, cho nên không chiếm đa số, “Ngươi hỏi cái này làm gì?”
Chỉ chợt nghĩ tới thôi.
Năm đó Ân Khương hình như có một người bạn như vậy. Đường Thời nghe nàng nhắc tới, lúc trước hắn còn chửi bới Ân Khương chỉ là Yêu miêu, mà Hồ ly chín đuôi so với Yêu miêu chín mạng như nàng? Còn bảo Hồ ly chín đuôi là bạn nàng? Nếu… Nếu Lam Cơ là hồ ly chín đuôi duy nhất trong nhiều năm qua, như vậy tất nhiên nàng là “bạn bè” trong miệng Ân Khương.
Ánh mắt Đường Thời hơi lóe lên, Lam Cơ nhìn ra chỗ sâu cạn, chỉ hỏi: “Rốt cuộc ngươi muốn hỏi cái gì?”
“Không.” Đường Thời lắc đầu, “Vẫn nói chuyện chọn người đi.”
Dựa theo quy tắc, là bên thắng, Tiểu Tự Tại Thiên có thể chọn một người trong số người được phái ra tham chiến, đương nhiên cũng có quyền từ bỏ việc lựa chọn.
Bây giờ chọn ai, còn phải xem vào Thị Phi.
Lam Cơ vươn tay chỉ, vô ý giật khóe môi, nói: “Lận Thiên không thể tham chiến, đối với các ngươi mà nói, lực tấn công của Khổng Linh quá yếu, ta biết Kiếm Các phái ba người đối chiến với các ngươi. Nhưng mà… ta không có ý định để Khổng Linh hoặc Lận Thiên tham chiến, thực lực Kiếm Các bên kia quá mạnh. Một Ân Tuyết Tễ, một Tiêu Tề Hầu, còn thêm một Mạc Bất Quy. Cho các ngươi một lời khuyên, tốt nhất lúc này cứ cầm ấn Thiên Các đi thôi, đừng mang theo người nào của Phù Các hết, sau đó người giao chiến với các ngươi cũng chỉ có hai người, phần thắng sẽ lớn hơn một chút. ”
“Sao chúng ta biết, lơi ngươi nói là thật?”
Đường Thời không ngờ Lam Cơ lại biết tình báo bên Kiếm Các, nếu thật sự như lời nàng nói, vậy thì… đúng là không thể mang Khổng Linh theo.
Đường Thời nhìn Khổng Linh trầm mặc không nói một lời, ngồi chờ Lam Cơ trả lời.
Lam Cơ nói, “Nếu ngươi không tin, đến lúc đó cứ xem đi, Ân Tuyết Tế kia hình như hơi dị kỳ, các ngươi cần chú ý hơn.”
“Hắn có điểm gì lạ?”
“Ta tình cờ gặp hắn một lần, hắn chỉ có nửa hồn.” Lam Cơ nhớ tới chuyện này, cũng cảm thấy rất kỳ quái, “Tới nay ta không biết rõ, còn có người dùng nửa hồn mà tu luyện tới cỡ này, người này tu Kiếm cực kỳ cường đại. Chỉ là một người khác là Tiêu Tề Hầu, cũng là kỳ tài trời sinh…”
“Theo lời ngươi nói, vậy trong Kiếm Các làm gì có tu sĩ bình thường? ” Đường Thời sờ sờ mũi mình, máu tươi trên bàn tay đã khô, hắn giơ tay lên lau luôn vết máu.
Lam Cơ cười nói: “Có thể vào Kiếm Các, người người đều không hề tầm thường, chọn bừa ra một người cũng là nhân vật kỳ tài tuyệt diễm. Về phần lý do, các ngươi rõ hơn ta nhiều. Bây giờ, các ngươi cân nhắc thế nào?”
Đường Thời không nói gì, nhìn về phía Thị Phi, tất cả đều do Thị Phi quyết.
Thị Phi chỉ gật gật đầu, “Theo lời các chủ nói là được.”
Thiên Chuẩn Phù Đảo không muốn tổn hại thêm lực lượng nữa, bởi vì cuộc chiến phái sau quá mức hiểm nguy, không chỉ có Kiếm Các, phía sau còn có Đạo Các, Âm Các, Ngục Các. Những các này khá hiểm nguy, còn có Nghịch Các thâm sâu khó dò, vậy đào đâu ra thứ tốt đây? Ai mà biết phía sau có người chờ thời nhắm vào Yêu tu hay không?
Lam Cơ xét cho cùng cũng là Các chủ Phù Các, mặc dù nàng xuất thân từ Linh các, nhưng lại suy nghĩ cho toàn bộ Yêu tu.
Nói như vậy, vấn đề đã định xong.
Lam Cơ lại nói: “Đường Thời… Thời Độ bị thương nặng, đây là Cửu Hoàn Đan, cho dù bị thương nặng hơn, thì chỉ cần một viên này cũng lành rồi.”
Nàng vung tay lên, bắn ra một viên thuốc màu lam nhạt. Đường Thời đưa tay chụp lấy, vừa nhìn đan dược kia, bên ngoài được bao bọc bởi một tầng đan y, nhưng có thể cảm giác được bên trong tràn đầy linh lực. Phẩm chất đan dược này rất cao.
“Đa tạ các chủ đã hào phóng.”
Đường Thời cười tủm tỉm, chiếm được món hời rồi, vui vẻ thôi.
Hắn cất đan dược kia, vẫn rất đau, chỉ vờ như không sao cả.
Nói chuyện cũng hòm hòm, hắn chuẩn bị rời đi, nhưng không ngờ lúc bọn họ chuẩn bị đi, Lam Cơ chợt nhớ tới điều gì, để Khổng Linh đi thăm Lận Thiên trước, giữ hai người Đường Thời và Lận Thiên lại.
Nàng ta muốn gì?
Đường Thời không rõ lắm, nhưng Thị Phi lại hiểu đôi phần.
Lam Cơ vươn tay về phía Thị Phi, “Cho ta xem một chút.”
Hộp Chiết Nan.
Chiếc hộp kia xuất hiện trong lòng bàn tay Thị Phi, y đưa cho Lam Cơ.
Suy đoán của Đường Thời quả nhiên chính xác. Lam Cơ này chắc hẳn biết chuyện của Ân Khương, chỉ là… Chỉ là sao nàng biết Thị Phi giữa hộp Chiết Nan?
Tay Lam Cơ khẽ run, mím môi cầm lấy hộp. Cái hộp màu xám trông rất cũ kỹ, không hề giống bảo bối, mang tử khí nặng nề.
Nàng duỗi bàn tay mảnh khảnh ra, ngón tay bật lên ánh sáng vàng ấm áp, lướt qua hộp Chiết Nan này, hộp Chiết Nan lại không hề phản ứng. Lam Cơ nhíu mày thật chặt, cảm thấy có chỗ sai sai.
Thị Phi tợ như cảm nhận được cảm xúc của nàng, chỉ hỏi: “Có chỗ nào không ổn?”
“……” Lam Cơ không nói gì, sắc mặt thoáng lạnh, một tầng ánh trắng mỏng phủ trên lòng bàn tay, lúc này nàng đánh ra một chuỗi thủ quyết, lại nhấc nắp hộp Chiết Nan, toàn bộ hộp Chiết Nan bị mở ra hoàn toàn.
……
Cũng trống rỗng.
Lam Cơ đứng không vững, lui ra sau một bước, cười trào: “Khô Diệp cũng giỏi thật, nói lấy hộp Chiết Nan để Ân Khương tránh nạn, nhưng thần hồn của Ân Khương chẳng để lại một tia nào trong hộp Chiết Nan, làm sao có khả năng sống lại? Ân Khương đâu——”
Nàng hy vọng Thị Phi sẽ cho nàng một câu trả lời tích cực.
Thị Phi ngưng thần, cũng không nghĩ đến chuyện hộp Chiết Nan lại xảy ra tình huống như vậy.
Lúc trước Hải Yêu giao hộp Chiết Nan cho y, đã giống như thế này…
Rất khó nói, dùng thân trấn áp Đông Hải Tội Uyên sẽ biến thành dạng gì…
Đường Thời nghe không hiểu đầu đuôi ra sao, chỉ có thể cố gắng suy đoán.
Mà kết quả hắn suy đoán lại khiến hắn hoảng hốt: “Ân Khương dấn thân vào Đông Hải tội uyên, dựa vào hộp Chiết Nan này mà có thể cứu sống ư?”
Lam Cơ cười lạnh, ngón tay nắm hộp Chiết Nan đã trắng bệch, nàng đang rất nhẫn nại, nhưng trong mắt đã nổi lên sát khí và ánh máu, “Hộp Chiết Nan, chiết không khó, cần gì phải gọi là hộp Chiết Nan? Không phải Khô Diêp thích Ân Khương sao? Không phải hắn sẽ không làm khó nàng ta sao? Ân Khương đâu?!”
Đã nói năm đó Ân Khương quá ngu xuẩn, yêu ai không yêu, cứ phải đâm đầu vào yêu một con lừa trọc chết tiệt.
Lam Cơ thân là Hồ ly chín đuôi, linh lực thông thiên, từ trước đến nay không tin thế gian có chân tình thật sự, nàng xem mọi thứ đều là giả tạm, lúc trước có quan hệ khá tốt với Ân Khương, nhưng Ân Khương bỏ lời khuyên của nàng ra sau đầu, một lòng một da, hôm nay rơi vào kết cục này, cũng là do nàng tự làm tự chịu!
Đều là Yêu tộc, lại là nhân vật đứng đầu Yêu tộc, Lam Cơ hy vọng Ân Khương sống tốt, nhưng Ân Khương cứ mãi…
Ngu ngốc, ngớ ngẩn!
Thị Phi im lặng, y không thể biện giải lời nào.
Thật lâu sau, y mới nói: “Thiền sư Khô Diệp, tuyệt đối sẽ không như thế.”
Nếu là Thiền sư Khô Diệp đã khổ tâm tính kế, vậy sẽ không phải là thiền sư Khô Diệp. Người có thể xả thân tế thế, há có thể phản bội, thậm chí làm ra những chuyện này?
Mặc dù y biết thiền sư Khô Diệp cũng từng mê mang, nhưng cuối cùng ông cũng mang theo thần hồn của mình theo vào Đông Hải Tội Uyên, vĩnh viễn không thể siêu sinh.
Cái giá phải trả quá lớn, vượt qua sức thừa nhận của người thường. Thị Phi không thể để Lam Cơ bôi nhọ Khô Diệp được.
Chỉ là đứng ở lập trường của Lam Cơ, nàng vì Ân Khương.
Thiền sư Khô Diệp không phải không từng lỡ bước, ông cũng từng hoài nghi chân lý Phật môn, nhất là…
Cảnh Khổ Hải Vô Biên, chính là của Đông Sơn và Tiểu Tự Tại Thiên. Lúc trước người lấy được cảnh Khổ Hải Vô Biên là do thiền sư Khô Diệp lấy được. Lúc y đi vào, liền nhìn thấy một câu “Tiên Phật Yêu Ma ta sợ gì”, lòng ông chấn động. Sau khi đi ra, Tiểu Tự Tại Thiên bị rất nhiều môn phái Đạo tu trên đại lục xa lánh, Khô Diệp dùng đại thần thông phong ấn giếng Ánh Nguyệt dưới đầm đen dưới chân núi Chính Khí Tông ở Đông Sơn. Sau khi ông đi ra, thì do Phật – Đạo cùng phái người trấn áp.
Chỉ là về sau, Đạo tu không giữ chữ tín, tàn sát Phật tu, Khô Diệp bất bình nên nhập ma.
Về sau ngẫu nhiên đi vào hang động bí mật phía sau núi Thương, nhìn thấy chữ viết thượng cổ khắc trên vách tường kia, bỗng nhiên nhìn thấu thiên cơ, nhập ma càng sâu. Xuất thế tu luyện không lâu, lúc ông trở về, nhìn chữ viết trên vách tường kia, lại có cảm ngộ khác biệt.
Khô Diệp đã viết trong lời tựa của mình rằng: Chỉ có các tu sĩ có năng lực mới lấy chúng sinh trong đất trời này làm cờ, chúng ta không phải Tiên cũng chẳng phải Phật., chỉ là một quân cờ. Bần tăng đã từng lạc lối, khi quay lại thì đã hối hận, biển khô vô biên, quay đầu là bờ. Chỉ mong ngày này không quá muộn, cho dù thân có hóa thành xương khô, cũng không oán không hối.
Bộ xương khô lúc trước thấy ở hang động bí mật sau núi Thương chính là thiền sư Khô Diệp, không biết tại sao ông lại ngồi ở đó, rồi giữ thần hồn bước vào Đông Hải.
Vì thế ba ngàn sáu trăm năm, chỉ trong lúc vung tay, khi nhìn lại đã hóa thành nương dâu bãi bể..
Thị Phi nhớ lại những chuyện này, chỉ cảm thấy cực kỳ vô lý.
Y không cần biện giải quá nhiều cho thiền sư Khô Diệp, thời gian sẽ chứng minh hết thảy.
Lòng y không đổi thay, ý chỉ luôn bất diệt.
Lam Cơ nhìn hộp Chiết Nan trong tay, kiểm tra nhiều lần, vẫn không thấy bóng dáng Ân Khương. Nàng đi đi lại lại, rồi bỗng dừng chân, đóng hộp Chiết Nan lại trả cho Thị Phi.
“Đã là chuyện cũ, Ân Khương vì người mà chết, cũng không liên quan đến ta.”
Nàng không muốn quan tâm nữa, nhưng trong lòng luôn cảm thấy bất an.
Cảm giác này, không biết trỗi dậy tự khi nào, nhưng khi nhìn thấy hộp Chiết Nan trống huơ, cảm giác này trở nên mạnh mẽ khôn cùng.
Ân Khương, không còn nữa ư?
Đầu đau quá, Lam Cơ xua tay nói: “Phù Các ta là nơi tu tập của Yêu tu, hai vị đi thong thả, không tiễn. ”
“Vậy thì tạm biệt. “
Đường Thời và Thị Phi đi ra ngoài.
Khi ra tới ngoài, Đường Thời đi không nổi nữa, Thị Phi cõng hắn đi, đến núi rừng xa xa mới dừng lại, thả hắn ngồi xuống, mới nhắc nhở hắn uống thuốc, nhưng Đường Thời lắc lắc ngón tay mình nói: “Tốt hơn là người ngồi một bên đi, tay.”
Tuy rằng bàn tay Thị Phi đã không còn lẫn lộn máu thịt nữa, nhưng lửa của Kim Ô đốt cháy thì không dễ khỏi đến thế.
Hiện tại cả hai có thể nói là toàn thân chồng chất vết thương, Đường Thời dựa vào thân đại thụ, cười một tiếng: “Hai chúng ta thật là thảm.”
Thị Phi không trả lời, Đường Thời lại cười nói: “Ngươi còn đang thấy lạ là sao ta không uống đan dược kia sao? Bị thương nhẹ như vậy, lát nữa sẽ lành thôi. Ta cảm thấy đan dược này rất quý giá, tu vi của Hồ ly chín đuôi có lẽ đã tới Đại Thừa kỳ sắp phi thăng. Nếu dùng đan dược này lúc thời khắc quan trọng thì có thể cứu được một mạng, giờ mà ăn thì lãng phí quá.”
Còn dùng vẻ mặt thương nhân nhỏ tính toán chuẩn xác, Đường Thời thấy mình thật giỏi.
Tuy nói chuyện với Lam Cơ không nhiều lắm, nhưng trong lòng hai người sinh ra vô số nghi ngờ.
Thị Phi nói: “Vết thương không thể không chữa.”
Đường Thời bắt đầu cởi quần áo của mình, đầu vai ngập tràn máu tươi, hắn lạnh mặt nói: “Vấn đề rất nhiều, Ân Tuyết Tễ là bán hồn, Tiêu Tề Hầu cũng không phải là dạng vừa, trận chiến tiếp theo sẽ càng thú vị. Ta đã nghe danh Kiếm Các từ lâu, hy vọng bọn họ không làm ta thất vọng.”
Thị Phi nhìn hắn tự đắp thuốc cho mình, y tiến lên lấy bình thuốc nhỏ kia từ trong tay hắn, không nói lời nào mà chỉ chuyên chú bôi thuốc cho hắn.
Y cúi người, Đường Thời cầm tay áo y lên ngửi ngửi, nói: “Trên người ta toàn là mùi khác, ngươi còn sạch sẽ…”
Thị Phi luôn bỏ ngoài tai mấy lời phù phiếm như vậy.
Đường Thời giương mắt nhìn Thị Phi, y thì chuyên tâm nhìn miệng vết thương của Đường Thời, Ánh mắt hắn đậu vào bàn tay kia của Thị Phi, Đường Thời nhịn không được mỉa y một câu: “Bồ tát bằng đất qua sông còn khó tự bảo toàn, ngươi còn……”
Những lời còn lại đã bị Đường Thời nuốt vào trong bụng.
Hắn không nói gì nữa, chỉ nhắm mắt lại, nhịn đau, suy nghĩ tới lời Lam Cơ nói lúc trước.
Nếu Ân Khương có thể sống lại…
Lam Cơ đứng trên tháp mười tầng, nghĩ trái nghĩ phải cảm thấy không đúng, hộp Chiết Nan…
Nếu hộp Chiết Nan của Khô Diệp không có vấn đề, vậy thì bản thân Ân Khương đã xảy ra chuyện. Ân Khương tu Cực Tình Đạo, lúc trước nàng và Đường Thời có quan hệ, nhưng Đường Thời tu luyện… rất kỳ lạ, nói nói vô tình thì cũng hữu tình, nói hữu tình lại càng vô tình, Vô Tình Đạo kia khá bất thường, nhưng Lam Cơ không tiện hỏi Đường Thời nhiều…
Nếu hỏi ai hiểu chuyện này rõ nhất, thì có lẽ phải tìm Bắc Lão từng có giao tình với Khô Diệp.
Nghĩ xong, Lam Cơ liền lắc mình di chuyển, đã vượt qua kết giới giữa Đại Hoang và Tiểu Hoang, trực tiếp vượt biển.
Trong tổng các Đại Hoang, ở vô số tầng dưới lòng đất, Đông Nhàn nhìn người nọ trong gương, nói: “Nàng đi Bồng Lai.”
Cái bóng mơ hồ trong gương cười một tiếng, loáng thoáng: “Ta vốn không muốn giết nàng…”
Bên ngoài Bồng Lai Tiên Đảo được bao bọc bởi một tầng sương biển.
Tu vi Bắc Lão tương đương với Lam Cơ, thậm chí còn hơn một bậc. Lam Cơ cũng không ém đi dấu vết của mình, vừa mới xuất hiện trên mặt biển, lại cảm giác đi không nổi.
Mặt biển trước mắt nàng, bỗng trồi lên một thác nước ——
Lam Cơ nhìn cảnh tượng trước mắt, đồng tử chợt co lại, nhưng nàng không có cơ hội nói nhiều…
Máu tươi vương vãi khắp mặt biển, Nguyên Anh bị bóp nát, bóng trắng loáng cái rơi xuống biển, tựa như hoa hải đường xinh đẹp.
“Cửu Hồi…”
Bóng người trong thác nước từ từ biến mất.
Bắc Lão bên kia chỉ cảm thấy Lam Cơ xuất hiện trong nháy mắt, lại nhanh chóng biến mất, cảm thấy rất kỳ lạ. Lão đứng dậy, ra đảo quan sát, lúc này đã chẳng cảm nhận được bất kỳ dấu vết nào.
Kỳ thật, sao thấy tim đập…
Vẫn còn mười hai năm, chỉ mong Thị Phi Ở Đại Hoang thuận lợi một chút.
Bình luận truyện