Dị Thế Trọng Sinh Chi Mạc Nguyệt

Chương 44



“Tốt rồi, mọi người có lẽ đều nghỉ ngơi xong, chúng ta đi thôi.” Yến Ngọc Hàn thấy tất cả mọi người khôi phục tinh thần, liền gọi bọn họ chuẩn bị một chút rồi đi.

“Ân, được rồi, mọi người chúng ta đi thôi.”

Lần này không còn là lối rẽ rồi, chỉ có một cái lối đi, lại nói cái này tòa đại điện thật đúng là đại a, ở giữa là một cái đài son hình vuông cao 2m, ở thượng diện là ghế tọa sơn vàng khắc Long bảo, sau lưng là bình phong khắc hình Long, hai bên đài vuông có sáu căn kim trụ Bàn Long cao lớn, trên mỗi căn Đại Trụ đều được một đầu Kim Long to lớn bao quanh, theo miệng Long rủ xuống là một viên châu lớn màu trắng bạc, chung quanh được vây lấy bởi sáu viên châu nhỏ, đối diện là kim loan bảo tọa, lương tài (xà nhà bằng gỗ) được sơn đến rực rỡ tươi đẹp, tiên diễm vui mắt, trên đồ án Kim Long được sơn son thếp vàng còn có song long hí châu, đan Long Phi vũ (một con rồng múa?), Hành Long (con rồng đang đi), Tọa Long (rồng ngồi), Phi Long (rồng bay), Hàng Long (rồng giáng), nhiều màu nhiều sắc, chung quanh những con rồng lại có Lưu Vân hỏa diễm.

Ngàn tốt tuệ không khỏi tán thán nói, “Ơ, cái này kiến trúc không sai ah, còn cùng trong hoàng cung không sai biệt lắm ah, cái này người xem ra là không muốn sống chăng mới đi như vậy.”

Bắc ly nguyệt cẩn thận châm chước phát hiện tại đây xác thực cùng trong hoàng cung rất rất giống, “Xác thực như thế, chỗ ngồi này rõ ràng tựu là dựa theo long ỷ đến chế tác đấy, thậm chí so long ỷ còn muốn hoa lệ.”

“Ân, cái này người lá gan cũng thật là lớn, bất quá muốn kiến như thế hoa lệ sợ rằng cũng phải tốn hao không ít thời gian a.” Bắc ly tê cũng hiểu được tại đây rất hoa lệ, giống như thân trong hoàng cung.

Yến Ngọc hàn xem mọi người như vậy, không khỏi nhắc nhở, “Tốt rồi, mọi người cũng đừng quên chúng ta lần này đến là vì cái gì, chúng ta đuổi đi nhanh đi.”

Ba người lúc này mới kịp phản ứng, lần này tới có thể không phải là vì thưởng thức tại đây đấy, còn có nhiệm vụ trọng yếu muốn hoàn thành, mọi người hướng phía duy nhất đường ra đi ra ngoài.

——————————— phân cách tuyến —————————————-

“Chủ tử, tại sao phải thả bọn họ đi?”

“A, ngươi đây còn không hiểu sao? Đồ chơi nha, sao có thể đùa đến chết nhanh như thế nha, như vậy không thú vị, ta muốn tra tấn bọn chúng một chút, mấy kẻ lần trước chết rất nhanh, thật sự là đáng tiếc, lần này không thể để bọn chúng chết nhanh như vậy được, bằng không thì các ngươi liệu hồn cho ta.” Trung niên nam tử đang trách cứ nhóm của hắn, đám bọn hắn vừa rồi đem đồ chơi của chủ chơi đến chết quá nhanh.

“Vâng... chủ tử.” Hắc y nhân cũng tự biết thủ đoạn của chủ tử, lần trước thiếu chút nữa bị chủ tử đùa bỡn đến chết. ( Tiểu Tuyết: Như thế nào cảm giác giống như có chút giống SM, Ặc, được rồi, ta tà ác rồi, coi như ta chưa nói a.)

“Lần này các ngươi tốt nhất là đừng làm ta thất vọng, lần này thế nhưng lại có hai vị hoàng tử đến, phải hảo hảo ‘đối đãi’ cho ta, nếu không lần này cũng sẽ không giống như lần trước, sẽ trừng phạt gấp bội.” Trung niên nam tử lộ ra biểu lộ dữ tợn.

“Vâng.” Nói xong, Hắc y nhân lui ra.

“Tại sao nơi này lại đen thui, âm trầm đến vậy a ~~~~~” Thiên Giai Tuệ ôm chặt hai cánh tay của mình, lộ ra một bộ dáng rất sợ hãi.

Mọi người: Ngươi đừng có mà giả bộ!!!

Trông thấy những người khác bỏ qua mình, Thiên Giai Tuệ cũng không giả bộ nữa, xem ra phương pháp này của mình đối với bọn họ không dùng được nữa, nên suy nghĩ xem lần sau sẽ dùng biện pháp gì đây. ~

“Lại nói, ở đây thật nhiều cánh cửa, rốt cuộc là để làm cái gì?” Tuy ánh sáng không đủ, nhưng vẫn có thể trông thấy một loạt cánh cửa, khiến cho người ta hiếu kỳ phía sau cửa rốt cuộc là cái gì.

“Làm sao bây giờ, nên xông vào hay không a, ai nha, thật kích động a.” Thiên Giai Tuệ lại bắt đầu rồi.

“Vẫn là đừng đi vào.” Bắc Ly Nguyệt có cảm giác không tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện