Địa Cầu Online
Chương 243: Phiên ngoại 3: Còn tồn tại là còn hợp lý (thượng)
Editor: Pingpong1105
"Chết rồi chết rồi, đám đầu gấu kia lại đến đây du xuân nữa kìa!"
Trên đại thảo nguyên tinh linh bao la vang lên tiếng kêu thảm thiết, rất nhiều động vật nhỏ đang chạy nhảy kiếm ăn lập tức vểnh tai nghe, mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ. Ngay sau đó chúng đồng loạt hét lên chói tai, quẳng hết những gì đang cầm trên tay với tốc độ cực kỳ nhanh rồi xoay người chạy trốn.
Thỏ tiên sinh vội đến mức hai chân luống cuống đạp cả vào nhau, bỗng nhiên nó như nhớ ra gì đó, quay đầu chúi xuống đất. Móng vuốt sắc bén nhanh chóng đào hết bùn đất lên, lộ ra một đường hầm nhỏ. Ngay khi đám trẻ đầu gấu như ăn cướp kia chạy tới thì nó đã kịp chui vào hầm, trốn dưới mặt đất.
Cô bé Mosaic buộc tóc hai bên thất vọng kêu "a", sau đó hừ một tiếng: "Không có thịt thỏ kho tàu để ăn rồi."
Chỉ thấy hơn mười đứa nhóc phấn khích chạy xung quanh. Trong đó có đứa cầm cung tên, có đứa cầm dao găm. Vài người xới tung thảm cỏ lên, vài người khác lại cười đùa cùng nhau chặt cây. Cách chơi của bọn họ rất kinh khủng, chỉ sau vài phút đã biến thảo nguyên xinh đẹp này thành bãi đất trơ trụi.
Mosaic ôm que diêm khổng lồ cười ha ha, trốn giáo viên và các bạn rồi lén chạy tới bên kia bờ sông. Nó vui vẻ quẹt diêm, một ngọn lửa nóng hừng hực nháy mắt bùng lên.
"Cừu nướng gà nướng chim quay cái nào cũng ngon, nướng hết thôi!"
Bên kia, mồ hôi đã lấm tấm trên trán Thỏ tiên sinh, nó vội vàng chạy tới lâu đài đá quý của Vương hậu Hồng Đào. Nhưng vừa đến cửa, không hiểu sao con thỏ này lại đột nhiên đỏ bừng mặt. Nó ngượng ngùng nhìn cánh cổng sắt trước mặt, thiếu tự nhiên chạy loanh quanh một lát, cuối cùng vẫn không đủ can đảm để gõ cửa.
Thỏ tiên sinh rất khó chịu, nó cực kỳ muốn lấy lòng Vương hậu Hồng Đào vĩ đại nhưng lá gan của nó lại không đủ to.
Đó chính là Vương hậu Hồng Đào đáng kính nhất, tên dân thường như nó sao mà đủ tư cách để được gặp nàng chứ.
Thỏ trắng mặt xám xịt quay người rời đi, nó không biết rằng ở trên tầng cao nhất của lâu đài đá quý, một cái đồng hồ báo thức xanh lam đã yên lặng thu hết hành động của nó vào tầm mắt. Từ lúc Thỏ tiên sinh vui vẻ đến trước cổng lâu đài đến khi nó ra về với vẻ mặt tiếc nuối.
Đồng hồ báo thức màu xanh tích tắc chạy, mỗi giây hạ xuống đều được tính chuẩn vô cùng, nó chính là cột mốc của tất cả đồng hồ trên thế giới Hắc tháp. Nó đang lạnh lùng nhìn con thỏ kia rời khỏi lâu đài thì bỗng nhiên cửa phòng bị ai đó đẩy mạnh ra. Một cô bé tóc hồng đội vương miện nhỏ nổi giận đùng đùng bước vào, tiện mồm xả luôn cho đồng hồ báo thức chân lý một tràng: "Chán chết đi được chán chết đi được chán chết đi được!"
Đồng hồ bao thức chân lý im lặng nhìn Vương hậu Hồng Đào.
"Không có nổi một chuyện gì thú vị sao! Cái đồ đồng hồ chết tiệt kia, ta hỏi ngươi mà ngươi không trả lời, đúng là cái đồ dỏm!"
Đồng hồ báo thức chân lý dùng giọng nữ thản nhiên nói: "Ta không phải gương thần của công chúa Bạch Tuyết đâu Vương hậu. Trách nhiệm của ta chưa bao giờ là trả lời câu hỏi của người khác."
"Vậy trách nhiệm của ngươi là gì?"
"Trách nhiệm của ta là nhìn rõ tất cả mọi thứ tồn tại trên thế giới này, chấp nhận chân lý của những gì liên quan đến nó."
Vương hậu Hồng Đào vung nắm đấm về phía đồng hồ chân lý, một gợn sóng hiện lên cứ như nàng vừa đấm vào mặt nước. Đến khi gợn sóng tan đi, đồng hồ báo thức lại trở về dáng vẻ bình thường.
Cô bé tóc hồng khoanh tay hừ lạnh: "Ngươi đúng là phế vật, ta thấy còn chẳng bằng bồn cầu vàng của ông già Noel ấy. Ông ta nói cái bồn cầu đó vừa ấm áp lại có thể trị táo bón, chỉ cần ngồi lên thôi nhé, bất kỳ ai cũng có thể xả phân ào ào. Chẳng như ngươi, để ở gác xép bụi bặm ta còn ngại tốn chỗ ấy!"
"Nhưng cái bồn cầu kia không thể giúp ngươi nhìn tất cả sự vật tồn tại trên thế giới."
"Ta nhìn mấy cái đó để làm gì chứ."
"Chẳng hạn như ban nãy ta đã thấy một con thỏ chật vật chạy đến ngoài lâu đài, sau đó lại chán nản bỏ về rồi."
Vương hậu Hồng Đào sửng sốt, hiểu ngay nó đang nói đến ai: "A, là cái con thỏ ngốc luôn đến nhìn trộm ta hả?"
Đồng hồ báo thức chân lý không trả lời.
Vương hậu Hồng Đào lẩm bẩm: "Lâu rồi không thấy nó đến đây, sao đột nhiên nó lại tới nhỉ."
Đồng hồ báo thức chân lý nhắc nhở: "Nó tới từ đại thảo nguyên tinh linh."
"Đại thảo nguyên tinh linh?" Cô bé tóc hồng ngẩn người, "Đại thảo nguyên tinh linh, lúc nó tới còn hơi chật vật đúng không? À từ từ, mùa này......Chẳng lẽ trường của Mosaic lại tổ chức đợt du xuân sao? A, đồ nướng của ta!" Hai mắt cô bé trợn to, phấn khích nuốt nước miếng rồi chạy ra phòng với tốc độ cực nhanh.
Rõ ràng là nàng đã tìm được chuyện thú vị để làm.
Căn gác xép nhỏ chật chội chẳng mấy chốc đã trở lại với sự yên tĩnh.
Cũng chẳng biết qua bao lâu, một âm thanh lanh lảnh vang lên. Đó là giọng của một cậu bé với âm sắc hơi chói tai, nó nói với chất giọng kỳ quái đó: "Nếu biết trước rằng thứ chờ đợi ta sau khi trở về lưng ngươi là cái nơi bụi bặm này thì ta thà ở lại cái thế giới kia còn hơn, vĩnh viễn không bao giờ gặp lại ngươi nữa."
Giọng nữ êm dịu lạnh nhạt đáp: "Ngươi sẽ mãi mãi tồn tại sau lưng của ta, đây là chân lý rồi."
Giọng trẻ con đột nhiên cao vút lên như bị ai bóp cổ: "Vớ vẩn, toàn lời nói sai trái hết! Ta không muốn dính với ngươi chút nào. Ngươi còn tốt chán, được xoay ra bên ngoài, ta ở mặt sau của ngươi chỉ có thể ngày ngày đối mặt với bức tường tối đen như mực! Trên tường đều dính tro bụi, vừa đen vừa bẩn, là vừa đen vừa bẩn đấy!"
Đồng hồ báo thức chân lý: "Ngươi cũng chẳng bị tro bụi nhiễm đen được."
La bàn sai trái: "Nhưng chúng nó sẽ bay vào mắt khiến ta đau!"
"Ngươi làm gì có mắt."
"Ta bảo có nghĩa là có, tất cả những lời ngươi nói đều sai hết!"
Đồng hồ báo thức chân lý nói câu nào cũng là sự thật: "Câu ngươi vừa nói mới sai trái đấy."
Cậu bé tức giận rống to. Giọng nói của nó chói tai đến mức có thể khiến thủy tinh vỡ tan, nhưng thần kỳ là giọng của nó hoàn toàn bị phong ấn trong căn gác xép này, đứng bên ngoài cũng chẳng nghe được cái gì. Đống đồ đạc bỏ đi trong gác xép bị giọng nói kia làm cho nát vụn, chờ đến khi nó không hét nữa, đồng hồ báo thức chân lý lạnh lùng nói: "Lúc Vương hậu Hồng Đào trở về mà thấy đống này, nàng sẽ biết sự tồn tại của ngươi."
La bàn sai trái: "......"
"Sớm biết thế này thì ta đã dính luôn bên người nữ nhân kia rồi, không bao giờ quay về nữa!"
La bàn sai trái vừa nói xong, đồng hồ chân lý nhắc nhở nó một sự thật: "Hồi quy giả Mộ Hồi Tuyết đã chết rồi, ngươi không thể trở về bên cô ta được, đây là một lời sai trái."
La bàn sai trái: "......"
A a a tức chết la bàn rồi!!!
Không so sánh sẽ không nhận ra được cái nào vui hơn, la bàn sai trái nhớ về ngày trước, khi mình bị một tên nhân loại bắt cóc.
Đúng vậy, chính là bắt cóc.
Nó không muốn để ý đến đồng hồ báo thức chân lý nữa, bị Vương hậu Hồng Đào quẳng vào gác xép thật sự rất nhàm chán, vậy nên nó bắt đầu hồi tưởng về vài kỷ niệm với tên nhân loại ngày trước.
Ngay khi địa cầu online, đồng hồ chân lý đã dùng hai mắt quan sát địa cầu và thế giới Hắc tháp. La bàn sai trái không có mắt, nhưng nó lại nằm ở mặt sau của đồng hồ chân lý, vậy nên khi đồng hồ chân lý nhìn thấy gì thì nó cũng nhìn thấy thứ đó.
Nhân loại chia thành người chơi địa cầu và hồi quy giả.
Tương tự, sau khi địa cầu online, đồng hồ chân lý và la bàn sai trái đã tách ra. Một kẻ ở thế giới trò chơi của người chơi địa cầu, một kẻ ở thế giới trò chơi của hồi quy giả. Khi đó hồi quy giả còn chưa có tên, họ chỉ là sáu tỷ người vô cùng bất hạnh thôi.
Người đầu tiên tìm thấy la bàn sai trái chính là một người Ấn Độ da ngăm, người đó bị thương cực kỳ nặng, gần như đã chết rồi. Nhưng hắn lại là người chơi đầu tiên và duy nhất xuyên qua cả khu rừng sắt thép toàn quái vật kia để tìm ra chiếc la bàn khổng lồ được giấu ở nơi sâu nhất.
Hắn kích động nghĩ mình đã lấy được một đạo cụ hiếm có, ai ngờ sau khi nhìn thấy hắn, cái la bàn chỉ lạnh lùng nói một câu "Chúc mừng ngươi đã kích hoạt Bảng xếp hạng thời gian", sau đó liền biến mất trước mặt hắn.
Bảng xếp hạng thời gian đã mở ra như vậy.
Đó là tên nhân loại đầu tiên la bàn sai trái nhìn thấy, sau này nó lại nhìn thế giới qua đôi mắt của đồng hồ chân lý, tên nhân loại đó đã chết vào một tháng sau.
Mà người thứ hai nó gặp đã thành công bắt cóc nó.
La bàn sai trái: "Dị năng của cô ta có vẻ rất hợp với ngươi, đáng ra cô ta nên bắt cóc ngươi làm đạo cụ của mình."
"Còn tồn tại là còn hợp lý?" Đồng hồ báo thức chân lý hiếm khi hỏi một câu, nhưng rất nhanh đã tự trả lời: "Chỉ là một mệnh đề sai, chưa bao giờ là sự thật."
La bàn sai trái: "Vậy nên cô ta đã bác bỏ lời nói sai trái của ta bằng một lời nói sai trái khác đấy."
Đồng hồ báo thức chân lý trầm mặc một lát. Sau đó nhanh chóng nói: "Ngươi đừng nhân cơ hội mà phủ định sự tồn tại của chân lý. Chỉ có chân lý mới bác bỏ được lời nói sai trái. Dị năng của người kia không phải là một lời sai trái hoàn toàn có ý nghĩa mà chỉ là một mệnh đề sai thôi. Khi cô ta sử dụng dị năng đó thành công tức là đối tượng cô ta xác định đã trở thành chân lý. Vậy nên hạn chế công năng thứ hai của dị năng đó mới lớn như vậy---- Không ai có thể chắc chắn rằng sẽ thành công, cũng giống như đồng hồ vô hạn phi xác suất thôi."
- oOo-
Trung Quốc, ở Quảng Châu.
Trên ngã tư rộng rãi thẳng tắp, rất nhiều người đang bận rộn xây dựng lại thành phố. Nơi này đã trở thành một đống hỗn độn do trận chiến giữa các người chơi và BOSS Hắc tháp. Sau đó còn bị Hắc tháp xóa đi một nửa vì thời gian đã hết hạn, tất cả tòa nhà đều đổ xuống. Ai ai cũng vội vã sửa chữa mảnh đất tràn ngập vết thương này. Khi chạm mặt bất ngờ với người khác, bọn họ vẫn còn cảnh giác giơ vũ khí của mình lên, sau đó lại sửng sốt hạ xuống. Nhưng cảm giác đề phòng vẫn không thể dứt khỏi người bọn họ.
Mọi người vẫn chưa thể tin tưởng nhau trong thời gian ngắn, chưa thể quay về dáng vẻ trước khi địa cầu online.
Bên sông Châu Giang, một thanh niên tóc đen mặc sơ mi trắng nhíu mày, hắn cúi đầu nhìn đồng hồ quả lắc trong tay, không ngừng thử điều chỉnh bằng mọi cách. Chỉ thấy Đường Mạch quay kim phút theo chiều ngược kim đồng hồ, lát sau lại quay theo chiều thuận kim đồng hồ. Phó Văn Đoạt đứng một bên đút hai tay trong túi quần, bình tĩnh dõi theo hắn từ phía sau.
Hai người cứ một trước một sau như vậy, năm phút trôi qua, Đường Mạch buông đồng hồ vô hạn phi xác suất, quay đầu nói: "Vô dụng."
"Chết rồi chết rồi, đám đầu gấu kia lại đến đây du xuân nữa kìa!"
Trên đại thảo nguyên tinh linh bao la vang lên tiếng kêu thảm thiết, rất nhiều động vật nhỏ đang chạy nhảy kiếm ăn lập tức vểnh tai nghe, mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ. Ngay sau đó chúng đồng loạt hét lên chói tai, quẳng hết những gì đang cầm trên tay với tốc độ cực kỳ nhanh rồi xoay người chạy trốn.
Thỏ tiên sinh vội đến mức hai chân luống cuống đạp cả vào nhau, bỗng nhiên nó như nhớ ra gì đó, quay đầu chúi xuống đất. Móng vuốt sắc bén nhanh chóng đào hết bùn đất lên, lộ ra một đường hầm nhỏ. Ngay khi đám trẻ đầu gấu như ăn cướp kia chạy tới thì nó đã kịp chui vào hầm, trốn dưới mặt đất.
Cô bé Mosaic buộc tóc hai bên thất vọng kêu "a", sau đó hừ một tiếng: "Không có thịt thỏ kho tàu để ăn rồi."
Chỉ thấy hơn mười đứa nhóc phấn khích chạy xung quanh. Trong đó có đứa cầm cung tên, có đứa cầm dao găm. Vài người xới tung thảm cỏ lên, vài người khác lại cười đùa cùng nhau chặt cây. Cách chơi của bọn họ rất kinh khủng, chỉ sau vài phút đã biến thảo nguyên xinh đẹp này thành bãi đất trơ trụi.
Mosaic ôm que diêm khổng lồ cười ha ha, trốn giáo viên và các bạn rồi lén chạy tới bên kia bờ sông. Nó vui vẻ quẹt diêm, một ngọn lửa nóng hừng hực nháy mắt bùng lên.
"Cừu nướng gà nướng chim quay cái nào cũng ngon, nướng hết thôi!"
Bên kia, mồ hôi đã lấm tấm trên trán Thỏ tiên sinh, nó vội vàng chạy tới lâu đài đá quý của Vương hậu Hồng Đào. Nhưng vừa đến cửa, không hiểu sao con thỏ này lại đột nhiên đỏ bừng mặt. Nó ngượng ngùng nhìn cánh cổng sắt trước mặt, thiếu tự nhiên chạy loanh quanh một lát, cuối cùng vẫn không đủ can đảm để gõ cửa.
Thỏ tiên sinh rất khó chịu, nó cực kỳ muốn lấy lòng Vương hậu Hồng Đào vĩ đại nhưng lá gan của nó lại không đủ to.
Đó chính là Vương hậu Hồng Đào đáng kính nhất, tên dân thường như nó sao mà đủ tư cách để được gặp nàng chứ.
Thỏ trắng mặt xám xịt quay người rời đi, nó không biết rằng ở trên tầng cao nhất của lâu đài đá quý, một cái đồng hồ báo thức xanh lam đã yên lặng thu hết hành động của nó vào tầm mắt. Từ lúc Thỏ tiên sinh vui vẻ đến trước cổng lâu đài đến khi nó ra về với vẻ mặt tiếc nuối.
Đồng hồ báo thức màu xanh tích tắc chạy, mỗi giây hạ xuống đều được tính chuẩn vô cùng, nó chính là cột mốc của tất cả đồng hồ trên thế giới Hắc tháp. Nó đang lạnh lùng nhìn con thỏ kia rời khỏi lâu đài thì bỗng nhiên cửa phòng bị ai đó đẩy mạnh ra. Một cô bé tóc hồng đội vương miện nhỏ nổi giận đùng đùng bước vào, tiện mồm xả luôn cho đồng hồ báo thức chân lý một tràng: "Chán chết đi được chán chết đi được chán chết đi được!"
Đồng hồ bao thức chân lý im lặng nhìn Vương hậu Hồng Đào.
"Không có nổi một chuyện gì thú vị sao! Cái đồ đồng hồ chết tiệt kia, ta hỏi ngươi mà ngươi không trả lời, đúng là cái đồ dỏm!"
Đồng hồ báo thức chân lý dùng giọng nữ thản nhiên nói: "Ta không phải gương thần của công chúa Bạch Tuyết đâu Vương hậu. Trách nhiệm của ta chưa bao giờ là trả lời câu hỏi của người khác."
"Vậy trách nhiệm của ngươi là gì?"
"Trách nhiệm của ta là nhìn rõ tất cả mọi thứ tồn tại trên thế giới này, chấp nhận chân lý của những gì liên quan đến nó."
Vương hậu Hồng Đào vung nắm đấm về phía đồng hồ chân lý, một gợn sóng hiện lên cứ như nàng vừa đấm vào mặt nước. Đến khi gợn sóng tan đi, đồng hồ báo thức lại trở về dáng vẻ bình thường.
Cô bé tóc hồng khoanh tay hừ lạnh: "Ngươi đúng là phế vật, ta thấy còn chẳng bằng bồn cầu vàng của ông già Noel ấy. Ông ta nói cái bồn cầu đó vừa ấm áp lại có thể trị táo bón, chỉ cần ngồi lên thôi nhé, bất kỳ ai cũng có thể xả phân ào ào. Chẳng như ngươi, để ở gác xép bụi bặm ta còn ngại tốn chỗ ấy!"
"Nhưng cái bồn cầu kia không thể giúp ngươi nhìn tất cả sự vật tồn tại trên thế giới."
"Ta nhìn mấy cái đó để làm gì chứ."
"Chẳng hạn như ban nãy ta đã thấy một con thỏ chật vật chạy đến ngoài lâu đài, sau đó lại chán nản bỏ về rồi."
Vương hậu Hồng Đào sửng sốt, hiểu ngay nó đang nói đến ai: "A, là cái con thỏ ngốc luôn đến nhìn trộm ta hả?"
Đồng hồ báo thức chân lý không trả lời.
Vương hậu Hồng Đào lẩm bẩm: "Lâu rồi không thấy nó đến đây, sao đột nhiên nó lại tới nhỉ."
Đồng hồ báo thức chân lý nhắc nhở: "Nó tới từ đại thảo nguyên tinh linh."
"Đại thảo nguyên tinh linh?" Cô bé tóc hồng ngẩn người, "Đại thảo nguyên tinh linh, lúc nó tới còn hơi chật vật đúng không? À từ từ, mùa này......Chẳng lẽ trường của Mosaic lại tổ chức đợt du xuân sao? A, đồ nướng của ta!" Hai mắt cô bé trợn to, phấn khích nuốt nước miếng rồi chạy ra phòng với tốc độ cực nhanh.
Rõ ràng là nàng đã tìm được chuyện thú vị để làm.
Căn gác xép nhỏ chật chội chẳng mấy chốc đã trở lại với sự yên tĩnh.
Cũng chẳng biết qua bao lâu, một âm thanh lanh lảnh vang lên. Đó là giọng của một cậu bé với âm sắc hơi chói tai, nó nói với chất giọng kỳ quái đó: "Nếu biết trước rằng thứ chờ đợi ta sau khi trở về lưng ngươi là cái nơi bụi bặm này thì ta thà ở lại cái thế giới kia còn hơn, vĩnh viễn không bao giờ gặp lại ngươi nữa."
Giọng nữ êm dịu lạnh nhạt đáp: "Ngươi sẽ mãi mãi tồn tại sau lưng của ta, đây là chân lý rồi."
Giọng trẻ con đột nhiên cao vút lên như bị ai bóp cổ: "Vớ vẩn, toàn lời nói sai trái hết! Ta không muốn dính với ngươi chút nào. Ngươi còn tốt chán, được xoay ra bên ngoài, ta ở mặt sau của ngươi chỉ có thể ngày ngày đối mặt với bức tường tối đen như mực! Trên tường đều dính tro bụi, vừa đen vừa bẩn, là vừa đen vừa bẩn đấy!"
Đồng hồ báo thức chân lý: "Ngươi cũng chẳng bị tro bụi nhiễm đen được."
La bàn sai trái: "Nhưng chúng nó sẽ bay vào mắt khiến ta đau!"
"Ngươi làm gì có mắt."
"Ta bảo có nghĩa là có, tất cả những lời ngươi nói đều sai hết!"
Đồng hồ báo thức chân lý nói câu nào cũng là sự thật: "Câu ngươi vừa nói mới sai trái đấy."
Cậu bé tức giận rống to. Giọng nói của nó chói tai đến mức có thể khiến thủy tinh vỡ tan, nhưng thần kỳ là giọng của nó hoàn toàn bị phong ấn trong căn gác xép này, đứng bên ngoài cũng chẳng nghe được cái gì. Đống đồ đạc bỏ đi trong gác xép bị giọng nói kia làm cho nát vụn, chờ đến khi nó không hét nữa, đồng hồ báo thức chân lý lạnh lùng nói: "Lúc Vương hậu Hồng Đào trở về mà thấy đống này, nàng sẽ biết sự tồn tại của ngươi."
La bàn sai trái: "......"
"Sớm biết thế này thì ta đã dính luôn bên người nữ nhân kia rồi, không bao giờ quay về nữa!"
La bàn sai trái vừa nói xong, đồng hồ chân lý nhắc nhở nó một sự thật: "Hồi quy giả Mộ Hồi Tuyết đã chết rồi, ngươi không thể trở về bên cô ta được, đây là một lời sai trái."
La bàn sai trái: "......"
A a a tức chết la bàn rồi!!!
Không so sánh sẽ không nhận ra được cái nào vui hơn, la bàn sai trái nhớ về ngày trước, khi mình bị một tên nhân loại bắt cóc.
Đúng vậy, chính là bắt cóc.
Nó không muốn để ý đến đồng hồ báo thức chân lý nữa, bị Vương hậu Hồng Đào quẳng vào gác xép thật sự rất nhàm chán, vậy nên nó bắt đầu hồi tưởng về vài kỷ niệm với tên nhân loại ngày trước.
Ngay khi địa cầu online, đồng hồ chân lý đã dùng hai mắt quan sát địa cầu và thế giới Hắc tháp. La bàn sai trái không có mắt, nhưng nó lại nằm ở mặt sau của đồng hồ chân lý, vậy nên khi đồng hồ chân lý nhìn thấy gì thì nó cũng nhìn thấy thứ đó.
Nhân loại chia thành người chơi địa cầu và hồi quy giả.
Tương tự, sau khi địa cầu online, đồng hồ chân lý và la bàn sai trái đã tách ra. Một kẻ ở thế giới trò chơi của người chơi địa cầu, một kẻ ở thế giới trò chơi của hồi quy giả. Khi đó hồi quy giả còn chưa có tên, họ chỉ là sáu tỷ người vô cùng bất hạnh thôi.
Người đầu tiên tìm thấy la bàn sai trái chính là một người Ấn Độ da ngăm, người đó bị thương cực kỳ nặng, gần như đã chết rồi. Nhưng hắn lại là người chơi đầu tiên và duy nhất xuyên qua cả khu rừng sắt thép toàn quái vật kia để tìm ra chiếc la bàn khổng lồ được giấu ở nơi sâu nhất.
Hắn kích động nghĩ mình đã lấy được một đạo cụ hiếm có, ai ngờ sau khi nhìn thấy hắn, cái la bàn chỉ lạnh lùng nói một câu "Chúc mừng ngươi đã kích hoạt Bảng xếp hạng thời gian", sau đó liền biến mất trước mặt hắn.
Bảng xếp hạng thời gian đã mở ra như vậy.
Đó là tên nhân loại đầu tiên la bàn sai trái nhìn thấy, sau này nó lại nhìn thế giới qua đôi mắt của đồng hồ chân lý, tên nhân loại đó đã chết vào một tháng sau.
Mà người thứ hai nó gặp đã thành công bắt cóc nó.
La bàn sai trái: "Dị năng của cô ta có vẻ rất hợp với ngươi, đáng ra cô ta nên bắt cóc ngươi làm đạo cụ của mình."
"Còn tồn tại là còn hợp lý?" Đồng hồ báo thức chân lý hiếm khi hỏi một câu, nhưng rất nhanh đã tự trả lời: "Chỉ là một mệnh đề sai, chưa bao giờ là sự thật."
La bàn sai trái: "Vậy nên cô ta đã bác bỏ lời nói sai trái của ta bằng một lời nói sai trái khác đấy."
Đồng hồ báo thức chân lý trầm mặc một lát. Sau đó nhanh chóng nói: "Ngươi đừng nhân cơ hội mà phủ định sự tồn tại của chân lý. Chỉ có chân lý mới bác bỏ được lời nói sai trái. Dị năng của người kia không phải là một lời sai trái hoàn toàn có ý nghĩa mà chỉ là một mệnh đề sai thôi. Khi cô ta sử dụng dị năng đó thành công tức là đối tượng cô ta xác định đã trở thành chân lý. Vậy nên hạn chế công năng thứ hai của dị năng đó mới lớn như vậy---- Không ai có thể chắc chắn rằng sẽ thành công, cũng giống như đồng hồ vô hạn phi xác suất thôi."
- oOo-
Trung Quốc, ở Quảng Châu.
Trên ngã tư rộng rãi thẳng tắp, rất nhiều người đang bận rộn xây dựng lại thành phố. Nơi này đã trở thành một đống hỗn độn do trận chiến giữa các người chơi và BOSS Hắc tháp. Sau đó còn bị Hắc tháp xóa đi một nửa vì thời gian đã hết hạn, tất cả tòa nhà đều đổ xuống. Ai ai cũng vội vã sửa chữa mảnh đất tràn ngập vết thương này. Khi chạm mặt bất ngờ với người khác, bọn họ vẫn còn cảnh giác giơ vũ khí của mình lên, sau đó lại sửng sốt hạ xuống. Nhưng cảm giác đề phòng vẫn không thể dứt khỏi người bọn họ.
Mọi người vẫn chưa thể tin tưởng nhau trong thời gian ngắn, chưa thể quay về dáng vẻ trước khi địa cầu online.
Bên sông Châu Giang, một thanh niên tóc đen mặc sơ mi trắng nhíu mày, hắn cúi đầu nhìn đồng hồ quả lắc trong tay, không ngừng thử điều chỉnh bằng mọi cách. Chỉ thấy Đường Mạch quay kim phút theo chiều ngược kim đồng hồ, lát sau lại quay theo chiều thuận kim đồng hồ. Phó Văn Đoạt đứng một bên đút hai tay trong túi quần, bình tĩnh dõi theo hắn từ phía sau.
Hai người cứ một trước một sau như vậy, năm phút trôi qua, Đường Mạch buông đồng hồ vô hạn phi xác suất, quay đầu nói: "Vô dụng."
Bình luận truyện