Địa Cầu Online

Chương 46: Tháp Đen 2.0 (2)



Địa Cầu Online – Mạc Thần Hoan

Chương 46: Tháp Đen 2.0 (2)

Edit: Meo Meo Lười Sưởi Nắng

-----------------

"Sau khi phó bản Đêm Giáng sinh đột ngột mở ra, em, San San, Lưu Thần và Phỉ Phỉ, bốn người cùng nhau ra ngoài tìm nhánh cây Noel nhưng chỉ lấy được hai nhánh. Em và Lưu Thần quyết định đưa nhánh cây cho San San và Phỉ Phỉ để hai bạn ấy tiến vào phó bản." Triệu Tử Ngang đã kiên cường hơn trước rất nhiều, dù đang lo lắng khi bạn mình mất tích nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh thuật lại: "Ban đầu em nghĩ, hai bạn ấy là con gái thì không giỏi đánh nhau như em và Lưu Thần. Em với Lưu Thần không lấy được nhánh cây nên có thể gặp nguy hiểm, em không muốn hai bạn ấy gặp nguy hiểm. Nhưng mà... anh Đường, giờ vẫn chưa thấy hai bạn ấy trở về!"

Hai mắt Triệu Tử Ngang dù đỏ lên rồi nhưng nó không khóc.

Ngón tay Đường Mạch siết chặt, giải thích: "Hai nhóc ấy có nhánh cây, tiến vào trò chơi cùng lúc, không có nghĩa sẽ vào cùng một phó bản. Cũng như Jack lấy được nhánh cây, em không lấy được, nhưng bọn em vẫn vào cùng một chỗ. Ngẫu nhiên cả."

Triệu Tử Ngang gật đầu.

Đường Mạch nhìn Lạc Phong Thành, người kia cũng trầm mặc nhìn lại cậu.

Cuối cùng, Đường Mạch xoay người bước đến trước mặt Triệu Tử Ngang, khẽ nói: "Đợi thôi."

Dù thật ra đã sớm biết đáp án là như vậy nhưng Triệu Tử Ngang vẫn muốn trút hết tâm sự với Đường Mạch. Ngoại trừ chờ đợi, bọn họ cũng không còn cách nào khác. Đường Mạch không biết Trần San San hiện tại đang lưu lạc ở phó bản nào, phó bản Đêm Giáng sinh đã kết thúc nên cũng không thể vào lại mà tìm người được.

Triệu Tử Ngang cúi đầu buồn bã rời đi.

Đường Mạch nhìn bóng dáng khổ sở của thằng nhóc, môi mím chặt.

"Không nên nói cho thằng nhóc việc hai cô bé kia có khả năng đang bị cưỡng ép công tháp." Lạc Phong Thành cất tiếng khiến Đường Mạch quay đầu. Vị tiến sĩ trẻ tuổi khoác trêи người áo blouse trắng, hai tay đút túi đang lặng lẽ nhìn cậu, "Phó bản Đêm Giáng sinh có rất nhiều loại, nhưng hầu hết đều sẽ đúng 12 giờ thì kết thúc, ông già Noel phát quà."

Đường Mạch hiểu điều này.

Trong Attack, Đường Xảo là một trường hợp bị cưỡng chế rời khỏi phó bản. Lúc gần nửa đêm, phó bản mười sáu người mà Đường Xảo tham gia đã chết ba, bị loại tám, còn năm người vẫn đang giằng co tiếp tục trò chơi. Thế nhưng vừa đúng 12 giờ, trò chơi vẫn chưa kết thúc mà bọn họ đã bị kéo ra ngoài, trở lại thế giới thực.

Nói cách khác, phó bản Đêm Giáng sinh chỉ tồn tại vào đúng Đêm Giáng sinh, qua ngày mới sẽ lập tức kết thúc.

Thế mà Trần San San và Kiều Phỉ Phỉ đến nay vẫn chưa xuất hiện thì chỉ có một khả năng: Hai nhóc đã bị loại trong trò chơi và phải tiến hành công tháp.

Đường Mạch cúi đầu nhìn pho tượng nhỏ hình người trêи bàn Lạc Phong Thành, một lúc sau mới nói: "Tháp Đen bất ngờ cập nhật phiên bản mới như vậy, tạm thời tôi sẽ không rời khỏi Thượng Hải."

Lạc Phong Thành: "Cậu định chờ bao lâu?"

Tháp Đen phiên bản mới cũng chỉ là một cái cớ, Tô Châu cũng có Tháp Đen, không cần phải ở lại Thượng Hải. Đường Mạch muốn là muốn đợi Trần San San, xác định xem con bé có an toàn hay không.

Đường Mạch bình tĩnh trả lời: "Mười ngày."

Ra khỏi văn phòng của Lạc Phong Thành, Đường Mạch tìm đại một chiếc xe làm chỗ nghỉ.

Hầm đỗ xe yên tĩnh trống trải, không gian u ám, ánh đèn mỏng manh xuyên qua cửa sổ sậm màu chiếu vào trong xe, hắt ra những cái bóng lờ mờ. Đường Mạch giơ tay phải lên nhìn, nghĩ tới một tháng trước mình được một con nhóc nhét hộp bánh quy vào tay, sau đó thu được dị năng của con bé.

Nếu giờ có cơ hội vào phó bản để cứu Trần San San, Đường Mạch cũng sẽ không vội vào ngay mà sẽ cân nhắc thật lâu, sau mới quyết định tiến vào tìm người, đương nhiên với điều kiện tiên quyết là Đường Mạch đã có Đồng Vàng Của Quốc Vương. Nếu không có Đồng Vàng Của Quốc Vương, cậu sẽ không thể mạo hiểm vì người khác mà dấn thân vào trò chơi công tháp chết chóc.

Đường Mạch quyết định chờ thêm mười ngày, nếu sau mười ngày mà Trần San San vẫn chưa trở về, Đường Mạch sẽ về Tô Châu.

.

Thời gian thoắt cái đã qua bảy ngày, vào đêm Giáng sinh hôm đó, Attack có năm thành viên không thể ra khỏi phó bản, mà đến giờ này cũng không thấy bóng dáng bọn họ. Từng trải qua sự kiện quyết đấu với khách lén qua sông, việc mất mát thành viên trong tổ chức cũng không tạo ra quá nhiều sóng gió, ai nấy đều bình tĩnh tiếp nhận sự thật này.

Vào đêm trước thềm năm mới, Đường Mạch cùng Jack và Lạc Phong Thành lén rời khỏi trung tâm thương mại. Trong bóng tối, ba người giống như tia chớp lao vút qua từng dẫy nhà xưởng và khu dân cư, vượt qua cầu Nam Phổ lẻn vào Phổ Tây.

Tới khi cách Tháp Đen chừng năm kilomet, Đường Mạch dừng bước, duỗi tay ngăn trước mặt Jack và Lạc Phong Thành. Ba người nấp vào một con hẻm nhỏ tối tăm, Đường Mạch thấp giọng: "Jack mạnh nhưng dáng người quá to, động tác cũng không đủ nhanh. Lạc Phong Thành, anh là quân dự bị, nếu anh tiếp cận nơi đó sẽ dễ bị phát hiện. Để tôi đi một mình đi."

Jack nhíu mày, nói: "Lúc chúng ta tới đã phát hiện quanh đấy có năm người. Cậu đi một mình nhỡ gặp nguy hiểm thì sao?"

Lạc Phong Thành cũng hỏi: "Nếu gặp nguy cấp, cậu có thể quay lại đây trong bao lâu?"

Hai người họ không biết Đường Mạch có được dị năng thần tốc, đạt được tốc độ ngang bằng tốc độ âm thanh, có thể trốn chạy trong chớp mắt. Đường Mạch hơi khom lưng: "Rất nhanh thôi. Kể cả có đánh không lại thì tôi vẫn có thể thoát chạy, quay lại đây với hai người."

Jack còn muốn nói thêm điều gì, Lạc Phong Thành đã trầm ngâm: "Được, chúng tôi ở đây chờ cậu. Đến 0 giờ 15 phút, nếu cậu không quay lại, chúng tôi sẽ đi tìm chỗ trốn."

Đường Mạch gật đầu. Ngay sau đó, cậu quay đầu nhìn đường Nam Kinh ở phía xa.

"Vút —"

Thân ảnh mạnh mẽ xuyên qua đêm đen, phá gió lao đi, dùng tốc độ nhanh nhất vọt tới chỗ Tháp Đen.

Đường Mạch khi chạy toàn thân căng chặt, từng giây từng phút cảnh giác động tĩnh xung quanh. Cậu thả tâm tư trống rỗng để xúc cảm phóng đại tới cực hạn. Bởi vì tốc độ quá nhanh nên tiếng gió không ngừng rít gào bên tai Đường Mạch, cậu còn nghe thấy cả tiếng tim mình đập bình bịch, cùng với mười tiếng bước chân khẽ khàng trong bán kính 50 mét quanh đó.

Vào đêm cuối cùng của năm cũ, Thượng Hải thực tĩnh lặng. Trời không gió không mưa, là một đêm bình an tốt đẹp. Thế mà ngay trong đêm, có đến mười mấy người không màng nguy hiểm, lặng lẽ tới gần Tháp Đen.

Đến khi tháp đồng hồ Ngoại Than (1) ngân vang điểm mười hai giờ, bờ đối diện sông Hoàng Phố cũng không có bắn pháo hoa rực rỡ báo hiệu năm mới đã đến như mọi năm.

Ở chỗ giao giữa đường Nam Kinh và Ngoại Than, hơn năm mươi cái bóng màu đen cùng lúc chạy tới chân Tháp Đen. Bọn họ phát hiện ra sự tồn tại của những người khác liền ngay lập tức chạy đi, tìm nơi gần nhất để ẩn nấp.

Đường Mạch thở dốc nặng nề, cơ thể kề sát cửa lớn của khách sạn Hoà Bình (2), chậm rãi ngồi xuống.

Trong quá trình di chuyển đến Tháp Đen, Đường Mạch đã chạm trán mười hai người chơi khác. Dù trong đêm đen, không ai nhìn rõ diện mạo của ai nhưng khí tức nguy hiểm lại toát ra vô cùng rõ ràng. Mười hai người không hẹn mà quyết định xoay người tìm nơi trú ẩn.

Đường Mạch chạy vào sảnh tầng một của khách sạn Hòa Bình, nấp phía sau cửa, từ cửa sổ lén nhìn ra Tháp Đen ở bên ngoài.

Đã quá mười hai giờ, từng giây từng phút vẫn chầm chập trôi qua.

Đường Mạch cẩn thận, chăm chú nhìn Tháp Đen, mày nhíu chặt: "... Không động tĩnh gì sao?"

Bảy ngày trước, Tháp Đen thông cáo với toàn thể Trung Quốc việc cho phiên bản 2.0 lên sàn vào đúng ngày 1 tháng 1 năm 2018. Đường Mạch đã bàn qua với Lạc Phong Thành, thời gian để phiên bản mới này online có lẽ là vào lúc 0 giờ.

"Không phải 0 giờ, chẳng lẽ là 6 giờ?" Đường Mạch thầm nghĩ.

6 giờ là khả năng thứ hai.

Trong ba điều luật thép của Tháp Đen có ghi - 6 giờ đến 18 giờ là thời gian trò chơi, cho nên phiên bản mới rất có thể sẽ online vào lúc 6 giờ.

8 giờ là khả năng thứ ba.

Hơn một tháng trước, Tháp Đen vào đúng 8 giờ ngày 15 tháng 11 giới thiệu Địa Cầu Online, 8 giờ ngày 18 tháng 11 tuyên bố trò chơi chính thức bắt đầu.

"Nếu đã không phải 0 giờ, vậy hiện tại có thể quay về chỗ Lạc Phong Thành và Jack. 6 tiếng sau quay lại đây." Đường Mạch thầm nghĩ, nhìn về phía toà tháp đen khổng lồ, chuẩn bị lặng lẽ rời đi. Nhưng ngay khi tầm mắt Đường Mạch lia tới phần giữa của Tháp Đen, ánh mắt cậu đột ngột ngưng trệ, nhìn chằm chằm vào khu vực trung tâm trêи thân Tháp Đen.

Toà tháp đen bóng, lơ lửng trêи không cách mặt đất 100 mét, sừng sững như một ngọn núi lớn trong đêm. Đúng lúc này, một chấm sáng màu trắng nho nhỏ đang lập loè ngay chính giữa thân tháp, mà chấm sáng này có vẻ như đang loé sáng theo một nhịp điệu nhất định.

Đường Mạch nhẩm tính thời gian trong đầu.

"Tích. Tích. Tích —"

Chấm sáng này ước chừng mỗi giây lại loé lên một lần, đến khi loé lên tới lần thứ 62 thì đột nhiên chấm sáng thứ hai ở ngay dưới nó cũng loé lên. Có điều, chấm sáng thứ hai kia chỉ loé lên lưng chừng rồi vụt tắt, không có hoàn toàn sáng rõ.

Ngay sau đó, bài ca vui vẻ lại bắt đầu vang lên, vô số giọng trẻ con cao giọng hợp xướng. Tiếng hát thánh thót truyền tới từ bốn phương tám hướng, tạo thành âm thanh quỷ dị khiến người sởn gai ốc trong đêm đen mịt mờ.

"Chúc mừng năm mới, chúc mừng năm mới, chúc mọi người một năm mới vui vẻ."

"Cùng hát, cùng nhảy, chúc mọi người một năm mới vui vẻ."

"Chúc mừng năm mới..."

Đường Mạch nghe thấy mấy tiếng hít vào ở chung quanh, cậu liền dính sát người lên bệ cửa, cố gắng ẩn mình trong bóng tối, chỉ chừa lại một đôi mắt lén thăm dò Tháp Đen cách xa mấy chục mét bên ngoài.

Tháp Đen trong đêm phóng ra từng chùm sáng đủ màu, giống như quả cầu ánh sáng trong KTV kiểu cũ ở thế kỷ trước, chiếu sáng toàn bộ Thượng Hải. Ánh sáng rực rỡ chiếu rọi sông Hoàng Phố, mặt sông không ngừng nhấp nhô lay động. Bài hát chúc mừng được phát đi phát lại liên tục, như thể thật sự có một đám trẻ múa ca mừng năm mới.

Năm mươi người chơi ẩn nấp trong bóng tối nhìn chằm chằm vào Tháp Đen.

Chùm sáng toả ra từ Tháp Đen lập loè thêm một lúc nữa thì dừng lại, mọi người ai nấy đều đề phòng nhìn xem Tháp Đen muốn giở trò gì tiếp theo, thế mà lại nghe thấy giọng trẻ con quen thuộc cất lên:

[Đinh Đoong! 106,210,000 người chơi thành công tiến nhập trò chơi...

Lưu trữ trò chơi...

Tải thông tin người chơi...

Tải dữ liệu trò chơi...

Lưu trữ thành công...

Tải về thành công...

Mở ra phó bản hiện thực...

Hoàn thành phó bản tập kết...]

[Đinh Đoong! Ngày 1 tháng 1 năm 2018, Tháp Đen phiên bản 2.0 chính thức online, hoan nghênh người chơi tiến vào trò chơi.]

[Mời tất cả người chơi nỗ lực công tháp]

[Đinh Đoong! Happy Gaming!]

Âm thanh này vang vọng khắp Thượng Hải, tới khi ánh sáng từ Tháp Đen tắt hẳn, gió đêm thổi qua sông Hoàng Phố phác ra một mảnh yên tĩnh, không có bất cứ thay đổi gì. Năm phút sau, một bóng người thoăn thoắt chạy tới phía dưới Tháp Đen, ngẩng đầu cẩn thận quan sát trong vài giây rồi mau chóng rời đi.

Lại qua thêm một lúc nữa, có hơn ba mươi người lần lượt chạy ra quan sát sự thay đổi của Tháp Đen.

Ngón tay Đường Mạch bấu chặt lên tường đá cẩm thạch bên bệ cửa sổ, hằn ra năm dấu tay rõ ràng, cậu bình tĩnh nhìn toà tháp phía xa. Đến khi thấy có hơn bốn mươi người chạy ra quan sát tình huống, Đường Mạch mới rời khách sạn Hòa Bình. Cậu không chạy về hướng có Tháp Đen mà lại chọn rời đi, nhanh chóng tìm được nơi ẩn thân của Lạc Phong Thành và Jack.

Jack nhỏ giọng nói: "Về rồi à, hiện tại đã là 0 giờ 14 phút."

Sắc mặt Đường Mạch vô cùng khó coi, cậu quay đầu nhìn Lạc Phong Thành.

Sắc mặt lúc này của Lạc Phong Thành cũng không tốt lắm: "Cũng giống một tháng trước, lần này nó phát bài hát Chúc mừng năm mới rồi chiếu ra ánh sáng đủ màu. Mấy thứ đó chúng tôi ở xa cũng nhìn thấy, cậu đến gần có phát hiện được gì khác không?"

Đường Mạch: "Trước khi Tháp Đen chính thức tuyên bố phiên bản mới, tôi thấy ở khu vực trung tâm của nó có một điểm sáng lập loè."

"Điểm sáng?"

Đường Mạch: "Phải. Tôi đã đếm rất kỹ, nó chớp tắt liên tục 62 lần. Tới lần thứ 63, nó sẽ nháy hai lần trước khi trở lại lập loè như cũ. Hơn nữa, ở lần thứ 62 có thêm một điểm sáng xuất hiện ngay phía dưới. Điểm này không nhấp nháy, sáng được một nửa rồi tắt luôn. Sau đó tình huống thế nào hai người cũng thấy rồi đấy..."

Đúng lúc này, có tiếng bước chân từ xa truyền đến, Đường Mạch lập tức im lặng, Jack cũng giật mình, không dám thở mạnh.

Chờ tới khi tiếng bước chân qua đi, Đường Mạch nói: "Tìm một chỗ trốn trước đi."

Ba người chạy đến một khách sạn không người cách đó 2km để trú ẩn.

Đường Mạch cẩn thận tả lại tất cả những gì mình chứng kiến: "Điểm sáng kia có vẻ như không phải từ phía ngoài chiếu vào mà là sáng từ bên trong Tháp Đen, nhấp nháy ở ngay phần trung tâm của toà tháp. Điểm sáng đầu tiên lập loè 62 lần, con số này chắc chắn có ý nghĩa gì đó. Điểm sáng thứ hai tạm thời chưa rõ."

"Về tin tức của phiên bản mới, Tháp Đen vừa rồi cũng chưa công bố gì nhiều. Quy tắc chi tiết của trò chơi xem chừng chúng ta phải tự tìm hiểu rồi."

Lạc Phong Thành gật đầu: "Chuyện về điểm sáng mà cậu nói rất quan trọng, cần phải nghiêm túc phân tích ý nghĩa của nó."

Đường Mạch: "Điểm sáng đó rất nhỏ, ánh sáng chiếu ra cũng không sáng hẳn. Đêm nay có tất cả năm mươi ba người chạy tới chân Tháp Đen để quan sát tình huống, nhưng chỉ có khoảng mười người phát hiện ra sự tồn tại của chấm sáng."

Lạc Phong Thành: "Việc này chúng ta quay về rồi phân tích đi."

"Được."

Trong đầu Đường Mạch chợt hiện ra bóng dáng của con nhóc nọ.

Dị năng "Siêu trí tuệ" mang lại khả năng phán đoán, cho độ chính xác nhất định với bất kỳ việc gì, xác suất chính xác tối đa là 50%. Nếu Trần San San có ở đây, có lẽ sẽ giúp được rất nhiều.

...Đã bảy ngày trôi qua.

Jack vừa nghe Lạc Phong Thành nói phải đi về thì liền gãi đầu, nói: "Giờ phải về à? Cũng phải. Tháp Đen nâng cấp phiên bản mới nhưng vẫn thế nhỉ, chúng ta tới đây cũng chẳng thu hoạch được gì nhiều. Mấy cái thông báo vừa rồi thì bảy ngày trước cũng phát một lần rồi, còn chẳng nhiều thông tin bằng đợt Giáng sinh. Lần đó còn nói mỗi người chơi bắt buộc công tháp ba tháng một lần, lần này lại không thấy nhắc."

Nghe xong lời này, Đường Mạch chậm rãi quay đầu, yên lặng nhìn Jack.

Jack có chút mờ mịt, không hiểu vì sao Đường Mạch lại nhìn mình như vậy. Thế nhưng hắn vừa xoay người, lại phát hiện Lạc Phong Thành cũng đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình.

Jack ngơ ngác hỏi: "Đường Mạch, tiến sĩ Lạc, tôi vừa nói gì sai à?"

Lạc Phong Thành thở dài: "Jack, câu đầu tiên của Tháp Đen khi thông báo phiên bản mới là gì, cậu nhớ không?"

Jack dù sao cũng là dị năng giả, trí nhớ tất nhiên không tồi. Hắn lục lọi ký ức một lượt: "Đinh Đoong! 106,210,000 người chơi thành công tiến nhập trò chơi ..." Giọng nói đột nhiên im bặt, Jack mở to hai mắt, cơ bắp toàn thân căng cứng. Hắn giật mình nói: "Một trăm linh sáu triệu? Một trăm ... Không phải, không phải bốn trăm triệu...hơn bốn trăm triệu sao?"

Đường Mạch nhàn nhạt nói: "...Phải. Trong một tháng, lại chết thêm ba trăm triệu người nữa rồi."

------------

Meo Meo:

(1), (2): Ngoại Than và khách sạn Hoà Bình đều là những địa điểm ở khu vực Bến Thượng Hải.

Chương này cũng không có gì nhiều nhỉ, chương sau hai cháu lại gặp nhau nữa rồi😆

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện