Đích Nữ Bình An
Chương 31
Nha hoàn đi truyền lời chân mới vừa bước ra khỏi cửa phòng, liền nghe thấy một tiếng thét kinh hãi của Thập Tứ Nương, còn kèm theo tiếng quát của Bình An: "Làm cái gì vậy? Nhanh buông tay ra!"
Quý phu nhân và Dương thị không rõ có việc gì, đứng dậy đi ra phòng ngoài thì nhìn thấy hai nam hài tầm sáu bảy tuổi đang túm lấy tóc của Thập Tứ Nương ha ha đùa nghịch.
"Ha ha, ca ca, lần này chắc hơn trước đấy." Nam hài bé hơn nắm chặt búi tóc trên đầu Thập Tứ Nương kéo xuống khoe khoang với một nam hài khác, dây búi tóc bị kéo xuống còn xoắn thêm cả mấy sợi tóc đen bị đứt.
Thập Tứ Nương một tay che da đầu bị đau, một tay duỗi về phía nam hài bé hơn, trong đôi mắt ẩn ẩn có lệ quang, trên mặt lại là tươi cười nhàn nhạt: "Đệ, đừng nghịch nữa, mau trả búi tóc lại cho tỷ, ở đây còn có khách đấy."
"Tới bắt đi tới bắt đi." Nam hài nghịch ngợm đung đưa dây búi tóc trước mắt Thập Tứ Nương, Thập Tứ Nương vừa đưa tay tới bắt, hắn như con lươn trốn được sang một bên khác, còn hô gọi nam hài lớn tuổi hơn: "Ca ca, tiếp lấy!" Một tay cầm dây búi tóc ném sang.
Tóc của Thập Tứ Nương đã tán loạn hết xuống, hai huynh đệ đổi tới đổi lui, không có cách nào đoạt lại được dây búi tóc.
"Thập Thất, Thập Bát Lang, nhanh trả dây búi tóc lại cho tỷ tỷ, ngươi ở đây huyên náo khác gì con khỉ, mau trở về nghỉ ngơi đi, sáng mai lại tới chơi." Trong lòng Dương thị bốc hỏa, Thập Thất Thập Bát Lang này cũng quá hư rồi, không biết Trương di nương quản giáo kiểu gì vậy, không nói hiện nay trong nhà có khách, ngay cả ngày thường cũng không biết lớn nhỏ mà đùa giỡn Thập Tứ Nương như vậy. Nhưng ngoài miệng lại không thể trách mắng hai người bọn hắn cái gì, song lại vẫn là đứa bé.
"Ai ôi, hai con khỉ con này chạy đến đây nháo tỷ hắn rồi." Trương di nương đã đứng ngoài cửa, một bộ y phục xanh ngọc thêu hoa tinh tế, eo bó chật căng, hiện lên dáng người vô cùng linh lung hấp dẫn, so với Tiểu Trương di nương non nớt linh động như nước, Trương di nương lại có phần quyến rũ xinh đẹp hơn, "Hai con khỉ con này, ai cũng không thân chỉ thân với Thập Tứ tỷ của hắn."
Đem một màn vừa rồi nói thành việc bọn trẻ chơi đùa ngày thường, không chút nào để ý đến vẻ mặt như sắp khóc của Thập Tứ Nương và vài sợi tóc còn lưu lại trên tay của Thập Bát Lang.
"Nương, nương, bọn con muốn chơi với Thập Tứ tỷ." Thập Bát Lang lại gần bên người Trương di nương làm nũng, "Để Thập Tứ tỷ chơi đùa với bọn con một lúc thôi." Hắn còn chưa chơi thỏa thích đâu, hắn cảm thấy trêu đùa Thập Tứ Nương vui hơn nhiều so với mấy món tượng gỗ mà phụ thân mua cho hắn đấy.
“Hồ nháo!" Trương di nương khiển trách Thập Bát Lang, xoay người cười cười với Dương thị, "Tỷ tỷ, xin lỗi nha! Vốn muốn mang hai đứa bé tới đây làm lễ thỉnh an thân gia phu nhân, không nghĩ đến lại làm ồn đến tỷ tỷ và thân gia phu nhân, vậy ta dẫn hai người bọn hắn lui ra."
Dương thị vừa nhìn Trương di nương đã thấy phiền, căn bản cũng không muốn giữ nàng ta lâu thêm, một lòng muốn đuổi nàng đi sớm một chút để mình còn trò chuyện với tỷ tỷ thêm một lát, cũng không so đo gì nữa, để nàng ta mang theo Thập Thấp Thập Bát Lang lui ra.
"Tam muội, mới vừa rồi nghe đứa bé kia gọi nàng ta là gì? Gọi nương? Không nghe lầm chứ?!" Vừa vào nhà Quý phu nhân đã kéo tay Dương thị, cau mày nói.
Dương thị nở nụ cười khổ sở, vẻ mặt ủ rũ, thở dài: "Tùy nàng ta đi, đã nhiều năm như vậy rồi, cũng không muốn đi tranh giành cái gì cả? Tránh chọc cho lão gia càng thêm ghét bỏ."
"Đúng là không muốn tranh, nhưng phải nghĩ cho Thập Tứ Nương chứ. Nếu như bị gây khó dễ, ai còn làm chủ cho Thập Tứ Tương đây?"
Dương thị vừa nghe thân thể khẽ run lên, đúng vậy, hôm nay nếu không phải vừa vặn có đại tỷ tới Điền Châu thăm nàng, sợ rằng hai mẹ con các nàng đã sớm bị ăn đến xương cốt cũng không còn rồi.
Quý phu nhân không biết nên nói cái gì cho phải, nhìn bộ dáng này của Dương thị lại thấy chua xót đau lòng, vỗ vỗ tay của nàng: "Đã hiểu rồi sao, ngày trước trong nhà là người thành thật nhất, không mạnh mẽ như Nhị tỷ cũng không được nuông chiều như Tứ muội, có chuyện gì cũng nhẫn nhịn hoặc trốn tránh, nhưng đó rốt cuộc cũng là trong nhà, có mọi người che chở sẽ không bị thua thiệt. Nhưng nơi này thì khác, nhẫn nhịn tất nhiên là tốt, nhưng nếu lại bị khi dễ, bị tính toán đến trên người Thập Tứ Nương thì không thể trốn tránh nữa. Nhường nhịn vài phần cũng là điều nên làm, nhưng bị tính toán khi dễ, vậy thua thiệt không chỉ có muội, còn có Thập Tứ Nương đấy. Nhìn xem bộ dáng vừa rồi của Thập Tứ Nương đi, rõ ràng chính là một người khác."
Dương thị liền nhớ lại dáng vẻ mới vừa rồi Thập Tứ Nương bị Thập Thất Thập Bát Lang khi dễ, còn có lời nói hời hợt kia của Trương di nương. Bình thường Thập Tứ Nương cũng bị bọn hắn ức hiếp không ít, nhưng nàng ấy biết có nói cho mẫu thân cũng vô dụng, ngược lại sẽ tăng thêm phiền não cho nàng, cho nên ngoài mặt chưa bao giờ nói những chuyện này với Dương thị, Dương thị cũng làm bộ như không biết, tự lừa dối mình đó chỉ là tiểu hài tử chơi đùa hơi quá thôi, lớn lên thì biết rõ trái phải rồi.
Giờ nghe lời này của Quý phu nhân, tựa như búa tạ đánh vào trong lòng nàng, nàng đột nhiên cảm thấy mình không phải là mẫu thân tốt, liên lụy đến Thập Tứ Nương cũng phải chịu rất nhiều khổ vì mình, thật vô ích khi chính miệng mình vẫn luôn nói làm tất cả cũng là vì tốt cho Thập Tứ Nương.
"Đại tỷ." Trong mắt Dương thị ẩn ẩn lệ quang cùng do dự, ". . . . . . Không biết nên làm cái gì bây giờ? Không giống như Nhị tỷ, từ nhỏ đã không có chủ kiến, thật không dám cùng các nàng ấy tranh đoạt, nhưng lại không cam lòng, rất sợ về sau Thập Tứ Nương không tìm được nơi tốt, sợ mình sẽ liên lụy đến Thập Tứ Nương, đại tỷ, hãy giúp muội với!" Nói xong cơ hồ là quỳ xuống trước Quý phu nhân, vẻ mặt cầu khẩn, nàng nghĩ hiện giờ mình đã không được tốt, cũng chỉ có người tỷ tỷ này là có thể làm chủ cho Thập Tứ Nương thôi.
"Tam muội, là tỷ tỷ thì nhất định sẽ giúp, nhưng thời gian tỷ ở lại Điền Châu không được bao lâu, cuối cùng vẫn phải dựa vào chính mình thôi." Quý phu nhân nói lời thấm thía sâu xa.
"Không bằng. . . . . . Không bằng đưa Thập Tứ Nương đến kinh thành đi, tìm nhà chồng tốt cho nàng, nàng không có chỗ dựa sợ rằng sống sẽ không tốt. . . . . ." Dương thị nói xong liền khóc, nàng luyến tiếc nhất chính là Thập Tứ Nương, nàng nghĩ nếu muốn Phùng Gia giúp đỡ mình nói vài câu thì có thể gả Thập Tứ Nương cho nhà tốt nhất ở Điền Châu, không cầu đại phú đại quý chỉ cầu bình an. Nhưng hiện giờ nàng đã cắt đứt ý niệm này rồi, chỉ cần nửa đời sau Thập Tứ Nương có cuộc sống an ổn qua ngày, đừng nói Kinh Thành, cho dù không thể gặp mặt một lần nàng cũng đồng ý.
"Tam muội, việc làm chủ hôm nay, cản gió giúp ở chỗ lão thái thái, lại giúp trừng trị nha hoàn trong viện di nương, trước mắt đó chỉ mánh là khóe thông thường, có thể ngăn cản được hết hay sao?" Quý phu nhân cũng không khỏi lộ ra vẻ mặt chua xót, "Đều có nữ nhi, giờ cần tỉnh táo, không thể lại như nửa đời trước nữa. Đành phải có một trai một gái như Tĩnh An và Bình An, hãy nghĩ cách như vậy đi, chỉ cần con cái tốt, làm gì cũng can tâm. Kinh Thành kia nhà giàu thủ đoạn nhiều, coi như chưa ăn thịt heo lại vẫn chưa thấy heo chạy qua đường hả? Những kẻ nhỏ nhen này à, chỉ cần quản lý việc nhà cho yên ổn thì những người kia sao dám làm càn chứ. Cho dù Bình An về sau gả cho người ta, cũng phải giúp nàng tìm người quan hệ tốt, chọn người đáng tin cậy có thể coi trừng. Sau này còn phụ thuộc nhiều vào đó. Lấy chuyện Tú Bình đẻ non đấy, không phải là không hoài nghi đến có người động tay chân, nhưng nhất thời không tìm được chứng cớ. Còn có chuyện năm trước của Bình An kia, thiếu chút nữa đã mất mạng, làm mẹ tim cũng đều run rẩy! Chúng ta hồ đồ cũng không quan trọng, nhưng đừng hại tính mạng của đứa nhỏ."
Dương thị không khỏi che miệng trợn to mắt nhìn Quý phu nhân, Quý phu nhân liền đem chuyện Bình An ở Kính Hòa viên nói cho nàng, sau khi Dương thị nghe xong mà sợ hãi không thôi, hai tay không ngừng run rẩy, bắt lấy tay của Quý phu nhân: "Đại tỷ nói đúng, muội không thể tiếp tục như vậy, Bình An cùng Thập Tứ Nương đều là quả tim bảo bối của muội, muội nhất định cũng không chịu thua kém, làm tốt cho bọn nhỏ nhìn!"
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Bình An còn đang làm tổ trên giường thì bị một trận ồn ào ngoài viện làm tỉnh giấc, gọi Thúy Hồng vào hỏi mới biết là sáng sớm Trương di nương dẫn theo Thập Thất Thập Bát Lang tới đây thỉnh an, bọn hắn thừa dịp chạy tới sân viện chơi con quay, âm thanh rất ồn ào om sòm, Thập Tứ Nương cũng bị đánh thức.
"Tiểu thư, để nô tỳ đi bảo Thập Thất Thập Bát thiếu gia nhỏ giọng một chút."
"Thôi, thời gian cũng không còn sớm. Đêm qua không biết có con mèo từ nơi nào tới trong viện kêu suốt, rất phiền nhiễu, một đêm cũng không ngủ ngon." Bình An đứng dậy đi tới trước bàn trang điểm cầm gương đồng lên soi, treo trên mặt là đôi mắt gấu mèo thâm đen.
Thúy Hồng đi tới cầm y phục khoác thêm cho Bình An, cười nói: "Mới vừa rồi gặp Thập Tứ tiểu thư, xem ra bộ dáng cũng là ngủ không ngon. Nàng sợ người tối hôm qua bị làm ồn, bảo ngủ thêm một lát, nói con mèo kia là Thập Thất Thập Bát thiếu gia nuôi, mấy ngày nay vào ban đêm đều kêu ầm ĩ nên cho hai thiếu gia kia buộc vào đầu viện."
Bình An không khỏi nhăn mày lại: "Đầu viện gần sương phòng của Thập Tứ tỷ, việc này làm sao được? Ở lại thì phải dắt đi, nêu không buổi tối lại ngủ không ngon giấc."
Rửa mặt chải đầu xong, Bình An liền đi đến phòng của Thập Tứ Nương, chuẩn bị cùng nàng ấy đến thượng phòng dùng bữa sáng với Quý phu nhân và Dương thị. Hai người ngồi trong phòng nói vài câu rồi đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Vừa mới mở cửa, một vật thể màu đen chợt bổ nhào qua, kèm theo một tiếng "meo meo", Bình An thân hình thoăn thoắt, nghiêng người một cái tránh khỏi. Thập Tứ Nương thì không có vận may tốt như vậy, bị vật màu đen đụng phải, hét lên một tiếng lùi về phía sau, một cước vấp phải ngưỡng cửa, nặng nề ngã xuống.
"Ha ha ha!" Vang lên tiếng cười của Thập Thất Thập Bát Lang ở bên cạnh, "Thật ngu đần thật ngu đần!"
Bình An phục hồi lại tinh thần mới phát hiện vật nhào tới hai người là một con mèo đen, con mèo kia vừa rơi xuống đất liền kẹp chặt cái đuôi nhảy đi, xem ra không giống như tự nó nhào lên mà giống như bị ném tới vậy. Bình An tiến lên đỡ Thập Tứ Nương đang ngã trên đất dậy, Thập Tứ Nương bị ngã cũng không phải nhẹ, đập vào ngưỡng cửa, lúc đứng lên đã khập khễnh.
"Đi mời đại phu tới xem một chút đi." Bình An bảo Thúy Hồng đi mời đại phu đến lại bị Thập Tứ Nương ngăn cản, "Không cần không cần, nghỉ ngơi một chút là không sao."
Thập Thất Thập Bát Lang ở một bên vui vẻ vỗ tay: "Thập Tứ tỷ ngã thành người què rồi, Thập Tứ tỷ ngã thành người què rồi."
Bình An bị tức đến dở khóc dở cười, nếu không phải bọn hắn chỉ là đứa bé sáu bảy tuổi thì nàng đã sớm dạy dỗ bọn hắn rồi.
"Tới đây!" Bình An chỉ vào ma ma lau quét dọn dẹp ngoài cửa viện, bảo bà ấy tới đây.
"Trong viện này đang êm đẹp, làm sao đột nhiên lại có mèo?"
Ma ma kia bị gọi vào, nghe Bình An hỏi như vậy, liếc mắt nhìn Thập Thất Thập Bát Lang, cúi đầu không dám lên tiếng, Bình An liền hiểu mấy phần, hướng về phía Thập Thất Thập Bát Lang hỏi "Mèo này là của các ngươi à?"
Thập Bát Lang đắc ý nhìn Bình An: "Là của bọn ta thì thế nào?"
"Là các ngươi bắt nó ném vào trên người chúng ta hả?"
"Đúng vậy." Thập Bát Lang trả lời rất dứt khoát, một chút áy náy cùng xin lỗi cũng không có.
Quý phu nhân và Dương thị không rõ có việc gì, đứng dậy đi ra phòng ngoài thì nhìn thấy hai nam hài tầm sáu bảy tuổi đang túm lấy tóc của Thập Tứ Nương ha ha đùa nghịch.
"Ha ha, ca ca, lần này chắc hơn trước đấy." Nam hài bé hơn nắm chặt búi tóc trên đầu Thập Tứ Nương kéo xuống khoe khoang với một nam hài khác, dây búi tóc bị kéo xuống còn xoắn thêm cả mấy sợi tóc đen bị đứt.
Thập Tứ Nương một tay che da đầu bị đau, một tay duỗi về phía nam hài bé hơn, trong đôi mắt ẩn ẩn có lệ quang, trên mặt lại là tươi cười nhàn nhạt: "Đệ, đừng nghịch nữa, mau trả búi tóc lại cho tỷ, ở đây còn có khách đấy."
"Tới bắt đi tới bắt đi." Nam hài nghịch ngợm đung đưa dây búi tóc trước mắt Thập Tứ Nương, Thập Tứ Nương vừa đưa tay tới bắt, hắn như con lươn trốn được sang một bên khác, còn hô gọi nam hài lớn tuổi hơn: "Ca ca, tiếp lấy!" Một tay cầm dây búi tóc ném sang.
Tóc của Thập Tứ Nương đã tán loạn hết xuống, hai huynh đệ đổi tới đổi lui, không có cách nào đoạt lại được dây búi tóc.
"Thập Thất, Thập Bát Lang, nhanh trả dây búi tóc lại cho tỷ tỷ, ngươi ở đây huyên náo khác gì con khỉ, mau trở về nghỉ ngơi đi, sáng mai lại tới chơi." Trong lòng Dương thị bốc hỏa, Thập Thất Thập Bát Lang này cũng quá hư rồi, không biết Trương di nương quản giáo kiểu gì vậy, không nói hiện nay trong nhà có khách, ngay cả ngày thường cũng không biết lớn nhỏ mà đùa giỡn Thập Tứ Nương như vậy. Nhưng ngoài miệng lại không thể trách mắng hai người bọn hắn cái gì, song lại vẫn là đứa bé.
"Ai ôi, hai con khỉ con này chạy đến đây nháo tỷ hắn rồi." Trương di nương đã đứng ngoài cửa, một bộ y phục xanh ngọc thêu hoa tinh tế, eo bó chật căng, hiện lên dáng người vô cùng linh lung hấp dẫn, so với Tiểu Trương di nương non nớt linh động như nước, Trương di nương lại có phần quyến rũ xinh đẹp hơn, "Hai con khỉ con này, ai cũng không thân chỉ thân với Thập Tứ tỷ của hắn."
Đem một màn vừa rồi nói thành việc bọn trẻ chơi đùa ngày thường, không chút nào để ý đến vẻ mặt như sắp khóc của Thập Tứ Nương và vài sợi tóc còn lưu lại trên tay của Thập Bát Lang.
"Nương, nương, bọn con muốn chơi với Thập Tứ tỷ." Thập Bát Lang lại gần bên người Trương di nương làm nũng, "Để Thập Tứ tỷ chơi đùa với bọn con một lúc thôi." Hắn còn chưa chơi thỏa thích đâu, hắn cảm thấy trêu đùa Thập Tứ Nương vui hơn nhiều so với mấy món tượng gỗ mà phụ thân mua cho hắn đấy.
“Hồ nháo!" Trương di nương khiển trách Thập Bát Lang, xoay người cười cười với Dương thị, "Tỷ tỷ, xin lỗi nha! Vốn muốn mang hai đứa bé tới đây làm lễ thỉnh an thân gia phu nhân, không nghĩ đến lại làm ồn đến tỷ tỷ và thân gia phu nhân, vậy ta dẫn hai người bọn hắn lui ra."
Dương thị vừa nhìn Trương di nương đã thấy phiền, căn bản cũng không muốn giữ nàng ta lâu thêm, một lòng muốn đuổi nàng đi sớm một chút để mình còn trò chuyện với tỷ tỷ thêm một lát, cũng không so đo gì nữa, để nàng ta mang theo Thập Thấp Thập Bát Lang lui ra.
"Tam muội, mới vừa rồi nghe đứa bé kia gọi nàng ta là gì? Gọi nương? Không nghe lầm chứ?!" Vừa vào nhà Quý phu nhân đã kéo tay Dương thị, cau mày nói.
Dương thị nở nụ cười khổ sở, vẻ mặt ủ rũ, thở dài: "Tùy nàng ta đi, đã nhiều năm như vậy rồi, cũng không muốn đi tranh giành cái gì cả? Tránh chọc cho lão gia càng thêm ghét bỏ."
"Đúng là không muốn tranh, nhưng phải nghĩ cho Thập Tứ Nương chứ. Nếu như bị gây khó dễ, ai còn làm chủ cho Thập Tứ Tương đây?"
Dương thị vừa nghe thân thể khẽ run lên, đúng vậy, hôm nay nếu không phải vừa vặn có đại tỷ tới Điền Châu thăm nàng, sợ rằng hai mẹ con các nàng đã sớm bị ăn đến xương cốt cũng không còn rồi.
Quý phu nhân không biết nên nói cái gì cho phải, nhìn bộ dáng này của Dương thị lại thấy chua xót đau lòng, vỗ vỗ tay của nàng: "Đã hiểu rồi sao, ngày trước trong nhà là người thành thật nhất, không mạnh mẽ như Nhị tỷ cũng không được nuông chiều như Tứ muội, có chuyện gì cũng nhẫn nhịn hoặc trốn tránh, nhưng đó rốt cuộc cũng là trong nhà, có mọi người che chở sẽ không bị thua thiệt. Nhưng nơi này thì khác, nhẫn nhịn tất nhiên là tốt, nhưng nếu lại bị khi dễ, bị tính toán đến trên người Thập Tứ Nương thì không thể trốn tránh nữa. Nhường nhịn vài phần cũng là điều nên làm, nhưng bị tính toán khi dễ, vậy thua thiệt không chỉ có muội, còn có Thập Tứ Nương đấy. Nhìn xem bộ dáng vừa rồi của Thập Tứ Nương đi, rõ ràng chính là một người khác."
Dương thị liền nhớ lại dáng vẻ mới vừa rồi Thập Tứ Nương bị Thập Thất Thập Bát Lang khi dễ, còn có lời nói hời hợt kia của Trương di nương. Bình thường Thập Tứ Nương cũng bị bọn hắn ức hiếp không ít, nhưng nàng ấy biết có nói cho mẫu thân cũng vô dụng, ngược lại sẽ tăng thêm phiền não cho nàng, cho nên ngoài mặt chưa bao giờ nói những chuyện này với Dương thị, Dương thị cũng làm bộ như không biết, tự lừa dối mình đó chỉ là tiểu hài tử chơi đùa hơi quá thôi, lớn lên thì biết rõ trái phải rồi.
Giờ nghe lời này của Quý phu nhân, tựa như búa tạ đánh vào trong lòng nàng, nàng đột nhiên cảm thấy mình không phải là mẫu thân tốt, liên lụy đến Thập Tứ Nương cũng phải chịu rất nhiều khổ vì mình, thật vô ích khi chính miệng mình vẫn luôn nói làm tất cả cũng là vì tốt cho Thập Tứ Nương.
"Đại tỷ." Trong mắt Dương thị ẩn ẩn lệ quang cùng do dự, ". . . . . . Không biết nên làm cái gì bây giờ? Không giống như Nhị tỷ, từ nhỏ đã không có chủ kiến, thật không dám cùng các nàng ấy tranh đoạt, nhưng lại không cam lòng, rất sợ về sau Thập Tứ Nương không tìm được nơi tốt, sợ mình sẽ liên lụy đến Thập Tứ Nương, đại tỷ, hãy giúp muội với!" Nói xong cơ hồ là quỳ xuống trước Quý phu nhân, vẻ mặt cầu khẩn, nàng nghĩ hiện giờ mình đã không được tốt, cũng chỉ có người tỷ tỷ này là có thể làm chủ cho Thập Tứ Nương thôi.
"Tam muội, là tỷ tỷ thì nhất định sẽ giúp, nhưng thời gian tỷ ở lại Điền Châu không được bao lâu, cuối cùng vẫn phải dựa vào chính mình thôi." Quý phu nhân nói lời thấm thía sâu xa.
"Không bằng. . . . . . Không bằng đưa Thập Tứ Nương đến kinh thành đi, tìm nhà chồng tốt cho nàng, nàng không có chỗ dựa sợ rằng sống sẽ không tốt. . . . . ." Dương thị nói xong liền khóc, nàng luyến tiếc nhất chính là Thập Tứ Nương, nàng nghĩ nếu muốn Phùng Gia giúp đỡ mình nói vài câu thì có thể gả Thập Tứ Nương cho nhà tốt nhất ở Điền Châu, không cầu đại phú đại quý chỉ cầu bình an. Nhưng hiện giờ nàng đã cắt đứt ý niệm này rồi, chỉ cần nửa đời sau Thập Tứ Nương có cuộc sống an ổn qua ngày, đừng nói Kinh Thành, cho dù không thể gặp mặt một lần nàng cũng đồng ý.
"Tam muội, việc làm chủ hôm nay, cản gió giúp ở chỗ lão thái thái, lại giúp trừng trị nha hoàn trong viện di nương, trước mắt đó chỉ mánh là khóe thông thường, có thể ngăn cản được hết hay sao?" Quý phu nhân cũng không khỏi lộ ra vẻ mặt chua xót, "Đều có nữ nhi, giờ cần tỉnh táo, không thể lại như nửa đời trước nữa. Đành phải có một trai một gái như Tĩnh An và Bình An, hãy nghĩ cách như vậy đi, chỉ cần con cái tốt, làm gì cũng can tâm. Kinh Thành kia nhà giàu thủ đoạn nhiều, coi như chưa ăn thịt heo lại vẫn chưa thấy heo chạy qua đường hả? Những kẻ nhỏ nhen này à, chỉ cần quản lý việc nhà cho yên ổn thì những người kia sao dám làm càn chứ. Cho dù Bình An về sau gả cho người ta, cũng phải giúp nàng tìm người quan hệ tốt, chọn người đáng tin cậy có thể coi trừng. Sau này còn phụ thuộc nhiều vào đó. Lấy chuyện Tú Bình đẻ non đấy, không phải là không hoài nghi đến có người động tay chân, nhưng nhất thời không tìm được chứng cớ. Còn có chuyện năm trước của Bình An kia, thiếu chút nữa đã mất mạng, làm mẹ tim cũng đều run rẩy! Chúng ta hồ đồ cũng không quan trọng, nhưng đừng hại tính mạng của đứa nhỏ."
Dương thị không khỏi che miệng trợn to mắt nhìn Quý phu nhân, Quý phu nhân liền đem chuyện Bình An ở Kính Hòa viên nói cho nàng, sau khi Dương thị nghe xong mà sợ hãi không thôi, hai tay không ngừng run rẩy, bắt lấy tay của Quý phu nhân: "Đại tỷ nói đúng, muội không thể tiếp tục như vậy, Bình An cùng Thập Tứ Nương đều là quả tim bảo bối của muội, muội nhất định cũng không chịu thua kém, làm tốt cho bọn nhỏ nhìn!"
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Bình An còn đang làm tổ trên giường thì bị một trận ồn ào ngoài viện làm tỉnh giấc, gọi Thúy Hồng vào hỏi mới biết là sáng sớm Trương di nương dẫn theo Thập Thất Thập Bát Lang tới đây thỉnh an, bọn hắn thừa dịp chạy tới sân viện chơi con quay, âm thanh rất ồn ào om sòm, Thập Tứ Nương cũng bị đánh thức.
"Tiểu thư, để nô tỳ đi bảo Thập Thất Thập Bát thiếu gia nhỏ giọng một chút."
"Thôi, thời gian cũng không còn sớm. Đêm qua không biết có con mèo từ nơi nào tới trong viện kêu suốt, rất phiền nhiễu, một đêm cũng không ngủ ngon." Bình An đứng dậy đi tới trước bàn trang điểm cầm gương đồng lên soi, treo trên mặt là đôi mắt gấu mèo thâm đen.
Thúy Hồng đi tới cầm y phục khoác thêm cho Bình An, cười nói: "Mới vừa rồi gặp Thập Tứ tiểu thư, xem ra bộ dáng cũng là ngủ không ngon. Nàng sợ người tối hôm qua bị làm ồn, bảo ngủ thêm một lát, nói con mèo kia là Thập Thất Thập Bát thiếu gia nuôi, mấy ngày nay vào ban đêm đều kêu ầm ĩ nên cho hai thiếu gia kia buộc vào đầu viện."
Bình An không khỏi nhăn mày lại: "Đầu viện gần sương phòng của Thập Tứ tỷ, việc này làm sao được? Ở lại thì phải dắt đi, nêu không buổi tối lại ngủ không ngon giấc."
Rửa mặt chải đầu xong, Bình An liền đi đến phòng của Thập Tứ Nương, chuẩn bị cùng nàng ấy đến thượng phòng dùng bữa sáng với Quý phu nhân và Dương thị. Hai người ngồi trong phòng nói vài câu rồi đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Vừa mới mở cửa, một vật thể màu đen chợt bổ nhào qua, kèm theo một tiếng "meo meo", Bình An thân hình thoăn thoắt, nghiêng người một cái tránh khỏi. Thập Tứ Nương thì không có vận may tốt như vậy, bị vật màu đen đụng phải, hét lên một tiếng lùi về phía sau, một cước vấp phải ngưỡng cửa, nặng nề ngã xuống.
"Ha ha ha!" Vang lên tiếng cười của Thập Thất Thập Bát Lang ở bên cạnh, "Thật ngu đần thật ngu đần!"
Bình An phục hồi lại tinh thần mới phát hiện vật nhào tới hai người là một con mèo đen, con mèo kia vừa rơi xuống đất liền kẹp chặt cái đuôi nhảy đi, xem ra không giống như tự nó nhào lên mà giống như bị ném tới vậy. Bình An tiến lên đỡ Thập Tứ Nương đang ngã trên đất dậy, Thập Tứ Nương bị ngã cũng không phải nhẹ, đập vào ngưỡng cửa, lúc đứng lên đã khập khễnh.
"Đi mời đại phu tới xem một chút đi." Bình An bảo Thúy Hồng đi mời đại phu đến lại bị Thập Tứ Nương ngăn cản, "Không cần không cần, nghỉ ngơi một chút là không sao."
Thập Thất Thập Bát Lang ở một bên vui vẻ vỗ tay: "Thập Tứ tỷ ngã thành người què rồi, Thập Tứ tỷ ngã thành người què rồi."
Bình An bị tức đến dở khóc dở cười, nếu không phải bọn hắn chỉ là đứa bé sáu bảy tuổi thì nàng đã sớm dạy dỗ bọn hắn rồi.
"Tới đây!" Bình An chỉ vào ma ma lau quét dọn dẹp ngoài cửa viện, bảo bà ấy tới đây.
"Trong viện này đang êm đẹp, làm sao đột nhiên lại có mèo?"
Ma ma kia bị gọi vào, nghe Bình An hỏi như vậy, liếc mắt nhìn Thập Thất Thập Bát Lang, cúi đầu không dám lên tiếng, Bình An liền hiểu mấy phần, hướng về phía Thập Thất Thập Bát Lang hỏi "Mèo này là của các ngươi à?"
Thập Bát Lang đắc ý nhìn Bình An: "Là của bọn ta thì thế nào?"
"Là các ngươi bắt nó ném vào trên người chúng ta hả?"
"Đúng vậy." Thập Bát Lang trả lời rất dứt khoát, một chút áy náy cùng xin lỗi cũng không có.
Bình luận truyện