Đích Nữ Nhị Tiểu Thư

Chương 87: Tỏ rõ tâm tư



Editor: Gà

Hạ Yên Nhi nghe ra lời nói châm chọc của Vân Lãnh Ca, nhưng vẫn cười xem như không có gì.

“Vân Lãnh Ca, hôm đó ta ở Tướng phủ, ý tứ trong lời nói của Ngũ Hoàng tử biểu đạt rõ ràng như vậy, chẳng lẽ ngươi nghĩ ta bị điếc hay sao?” Tính tình Hạ Ngữ Nhi dễ xúc động nên không chịu được Vân Lãnh Ca nói bóng nói gió mỉa mai nàng ta là tiểu nhân bỉ ổi, bước lên trước, lướt qua Hạ Yên Nhi, vẻ mặt không sợ lớn tiếng nói.

Bên này tranh chấp nhất thời đưa tới vô số ánh mắt.

Trong lòng Vân Lãnh Ca cười lạnh, hai tỷ muội này kẻ xướng người họa, chắc chắn muốn cột bản thân và Ngũ Hoàng tử vào một chỗ, không có Thánh chỉ do Hoàng thượng ngự phong, không có lời nói của cha mẹ, một khi lời này bị đồn đãi ra ngoài, nàng và Ngũ Hoàng tử được xem là âm thầm qua lại, đến lúc đó cũng đành chịu!

“Xin hỏi Hạ đại tiểu thư, Ngũ Hoàng tử đã nói gì mà khiến ngươi hiểu lầm như vậy?” Khóe miệng Vân Lãnh Ca khẽ nhếch cười, trong đôi mắt đẹp hoàn toàn lạnh lẽo bén nhọn, nhắm thẳng vào Hạ Ngữ Nhi.

“Ngũ Hoàng tử nói ngày sau không chừng sẽ có quan hệ không ít với ngươi.” Hạ Ngữ Nhi lập tức thốt lên không chút nghĩ ngợi, không chút do dự nào.

“Phụ thân ta là Hữu tướng Đông Dương, Ngũ Hoàng tử là thân tử của bệ hạ, Tướng phủ cùng phủ Ngũ Hoàng tử dĩ nhiên là sẽ có quan hệ không ít, về phần Hạ nhị tiểu thư mới vừa nói, thứ cho Lãnh Ca tài sơ học thiển, nghe không ra ý tứ cầu hôn trong lời nói của Ngũ Hoàng tử, sợ rằng Hạ đại tiểu thư tự mình phỏng đoán rồi hả? Tục ngữ nói, nữ tử thanh danh đại như thiên (danh tiết của nữ tử lớn như trời), lần này Lãnh Ca thật sự đảm đương không nổi lời nói ác độc bôi nhọ này của ngươi rồi.” Trong mắt Vân Lãnh Ca tươi cười, không có nửa điểm tức giận, khóe miệng cong lên hoàn mỹ, nhưng nụ cười chưa từng đạt đến đáy mắt, giọng nói thanh đạm không nhanh không chậm.

Ánh mắt Hạ Ngữ Nhi tràn ngập tức giận, hận không thể đốt chết Vân Lãnh Ca trước mắt này, không ngờ tiện nhân Vân Lãnh Ca này ăn nói khéo léo như vậy, lại có thể giải thích quan hệ của nàng cùng Ngũ Hoàng tử thành liên hệ giữa hai phủ với nhau, cứ ngồi vững vàng như vậy, sao nàng ta không bị gán tội danh không biết xấu hổ về chuyện cùng nam nhân tự định chung thân chứ?

Hạ Yên Nhi thấy đại tỷ vừa xuất trận đã thất bại, sắc mặt nhất thời âm trầm xuống, nặn ra một nụ cười lạnh từ từ đến gần Vân Lãnh Ca, âm thanh u ám nói: “Ngũ Hoàng tử có ý này hay không, Vân nhị tiểu thư hiểu rõ nhất, nếu trong lòng ngươi không có quỷ, hà tất nói lời hùng hổ dọa người như vậy chứ?”

“Ta và hai vị Hạ tiểu thư không thù không oán, Hạ đại tiểu thư sao lại nói lời đả thương người khác, liên tục ép ta?” Vân Lãnh Ca đón nhận ánh mắt lo lắng của Hạ Yên Nhi, cười một tiếng, lạnh nhạt nói: “Dám công khai nói ra những chuyện như vậy, Hạ đại tiểu thư có ý gì? E là lòng dạ Tư Mã Chiêu rồi.”

Vừa nói xong lời này, ánh mắt Hạ Yên Nhi càng ngày càng âm u.

Vân Lãnh Ca nhìn ánh mắt Hạ Yên Nhi hận không thể ăn tươi nuốt sống mình, không để ý cười, ánh mắt liếc thấy có vài vị tiểu thư chuẩn bị đến xem náo nhiệt, ánh mắt ngưng trọng, trầm giọng nói: “Quan hệ giữa Hạ đại tiểu thư và Âu Dương Thế tử cũng không cần ta nhiều lời.” Dừng một chút, trên mặt Vân Lãnh Ca nở nụ cười quỷ dị nhỏ giọng nói: “Cung yến hôm đó vì sao ngươi không tham gia, sự tình trong đó có cần ta nói ra không?” Lời nói đắc ý ngữ tốc không nhanh không chậm khiến Hạ Yên Nhi dần dần biến sắc.

Trong mắt người ngoài, Vân Lãnh Ca thân mật cười nói tự nhiên với Hạ Ngữ Nhi, nhất thời, những người khác có chút không hiểu, hai người vừa mới giương cung bạt kiếm sao lại nói chuyện với nhau giống như tỷ muội thâm tình rồi, ngay cả đám người Lâm Thư Hàn cũng nhìn nhau, lờ mờ không hiểu, không biết trong hồ lô của Vân Lãnh Ca bán thuốc gì.

Sắc mặt Hạ Yên Nhi trắng bệch, mặt không còn chút máu, ký ức về bữa tiệc ngày đó rít gào trong đầu, thân mình lắc lư kịch liệt, thật vất vả mới đứng vững, mở to hai mắt khó tin nhìn Vân Lãnh Ca đang cười sáng rỡ gần trong gang tấc, tâm thần hoảng hốt, lẩm bẩm nói: “Làm sao ngươi có thể biết được, không thể nào…”

Vân Lãnh Ca nhíu mày, xem ra chuyện đó là vết sẹo thê thảm nhất của Hạ Yên Nhi, chỉ mập mờ ám chỉ mấy câu, người tỉnh táo cơ trí như nàng ta lại mất bình tĩnh khác thường.

Vân Lãnh Ca lạnh lùng nhìn Hạ Yên Nhi đang thất thần, không hề thấy hành động đụng chạm vào vết thương như vậy là tàn nhẫn.

Bởi vì tất cả đều do nàng ta tự tìm! Nếu không phải nàng ta ác độc lớn tiếng muốn phá hư danh tiết của mình, muốn bản thân mất thể diện ở trước mặt mọi người, nàng cũng sẽ không nói ra bí mật này, nếu nàng ta tự dưng vu oan, vậy lập tức lấy gậy ông đập lưng ông, hung hăng xát muối vào vết thương chưa lành của nàng ta!

Lúc này trong lòng Hạ Yên Nhi nhất định tức giận không thể nhịn được, muốn dùng đao giết mình đi!

Nếu bản thân không ra tay tàn nhẫn, tập kích bất ngờ, chờ các phu nhân, tiểu thư tới đây, lấy tâm kế thủ đoạn của Hạ Yên Nhi, muốn tát nước bẩn lên mình vô cùng dễ dàng, dù bản thân có ăn nói khéo léo thế nào, cũng hết đường chối cãi, muốn hoàn toàn rửa sạch chuyện này không thể nghi ngờ là người si nói mộng!

Đến lúc đó, quan hệ giữa bản thân và Ngũ Hoàng tử chắc chắn bị truyền ra ngoài tới tấp, trở thành đề tài trà dư tửu hậu cho người khác đàm luận! Danh tiếng vừa khôi phục cũng sẽ nát bét!

Cho nên, nàng lựa chọn nói ra điều bí ẩn này, chính xác là uy hiếp trắng trợn!

Hạ Ngữ Nhi khẽ nhăn mày, bất ngờ bị hành động của Vân Lãnh Ca làm cho kinh hãi, ngớ ngẩn hồi lâu, đột nhiên chú ý tới vẻ mặt khác thường của Hạ Yên Nhi, sắc mặt biến đổi, vội bước nhanh lên trước lớn tiếng quát: “Vân Lãnh Ca, ngươi đã làm gì rồi.”

“Dưới mắt mọi người, ta có thể làm gì đây?” Vân Lãnh Ca thoáng lui về phía sau mấy bước, cách xa Hạ Yên Nhi, giọng nói xen lẫn một tia hài hước không dễ phát giác, cười yếu ớt nói: “Hạ đại tiểu thư hỏi lệnh muội sẽ biết ngay mà.”

“Không cần ngươi giả vờ tốt bụng.” Hạ Ngữ Nhi phẫn hận trợn mắt nhìn Vân Lãnh Ca, sau đó nhìn sắc mặt Hạ Yên Nhi tái nhợt, cầm tay nàng ta, dịu dàng hỏi: “Nhị muội, muội làm sao vậy? Khó chịu chỗ nào?”

Hạ Yên Nhi thu hồi suy nghĩ rối loạn, tâm tính của nàng ta rốt cuộc khác hẳn với người thường, mặc dù đả kích cực lớn, nhưng vẫn trấn định lại rất nhanh, lòng vẫn còn sợ hãi nắm chặt tay Hạ Ngữ Nhi, trong mắt tràn ngập kinh hoảng, nhỏ giọng nói: “Không có việc gì, sẽ không có chuyện gì, nhất định sẽ không có chuyện gì.” Không biết nàng ta đang an ủi Hạ Ngữ Nhi hay an ủi chính mình.

“Nhị muội, tỷ thấy hình như muội bị bệnh rồi.” Hạ Ngữ Nhi thấy Yên Nhi xưa nay luôn bình tĩnh nói chuyện ung dung bây giờ lời nói không còn mạch lạc, trong lòng không khỏi lo lắng.

“Không sao, đầu có chút choáng váng, nghỉ ngơi chốc lát sẽ tốt thôi.” Giọng nói Hạ Yên Nhi từ từ khôi phục lại bình thường, khả năng suy tính cũng bắt đầu vận chuyển, trong nháy mắt, đã nghĩ thông suốt, chuyện xảy ra hôm cung yến đã bị bệ hạ phong tỏa, không thể tiết lộ ra ngoài, trừ lúc ấy, người chứng kiến cũng chỉ là lác đác vài người, mặc dù nàng ta không biết Vân Lãnh Ca nghe được từ đâu, nhưng nếu bệ hạ không cho phép truyền ra ngoài, cho dù Vân Lãnh Ca biết được thì sao? Nàng tuyệt đối không dám mạo hiểm làm nghịch ý chỉ của Thánh thượng truyền việc này ra ngoài.

Vân Lãnh Ca nhận thấy ánh mắt Hạ Yên Nhi buông lỏng, trong lòng thầm khen, bị bao phủ bởi bóng ma vô cùng nhục nhã như thế, tâm trạng xuống dốc, lại có thể tìm được biện pháp hóa giải nhanh như vậy, Hạ Yên Nhi này thật không thể khinh thường.

“Chúng ta cũng sẽ không có chuyện gì, đúng không? Vân nhị tiểu thư?” Hạ Yên Nhi trở lại vẻ lạnh lùng như cũ tầm mắt nhìn Vân Lãnh Ca, cho dù hận không thể xé nát dung mạo xinh đẹp kia, nhưng vẫn cười yếu ớt hỏi.

“Đương nhiên, mặc kệ người khác như thế nào cũng không có liên quan gì đến ta, Hạ đại tiểu thư, ngươi cũng nghĩ như vậy chứ?” Vân Lãnh Ca nghe được giọng nói hận đến cắn răng nghiến lợi của Hạ Yên Nhi, không những không giận ngược lại trừng mắt nhìn, tươi cười xinh đẹp khéo léo hỏi ngược lại.

Ngụ ý là, vấn đề của ngươi không có quan hệ gì với ta, ngược lại cũng thế, chuyện của ta ngươi nên ít nhúng tay vào.

Đám người Lâm Thư Hàn mắt to trừng mắt nhỏ nhìn sự tình phát triển, không biết hai người đang bí hiểm cái gì, một câu họ nghe cũng không hiểu.

Ánh mắt Hạ Yên Nhi thoáng qua tức giận, khóe miệng cười lạnh, vẻ mặt lạnh nhạt lôi kéo tay Hạ Ngữ Nhi đi về phía trước, dự định lướt qua Vân Lãnh Ca.

Nhưng lúc này, chẳng biết tại sao, chân Hạ Ngữ Nhi như bị vướng, lảo đảo, ngã xuống người Vân Lãnh Ca, Vân Lãnh Ca theo bản năng nghiêng người sang một bên, nhất thời Hạ Yên Nhi té ngã về phía trước, mắt thấy đầu sẽ đụng vào hàng rào bên hồ sen.

Mọi người vây xem đều thốt lên, không kịp phản ứng, Vân Lãnh Ca đột nhiên giang hai tay đỡ lấy eo của Hạ Ngữ Nhi.

Hai mắt Hạ Ngữ Nhi trợn tròn, đôi tay vung loạn muốn bắt được bất kỳ vật gì trước mặt để khỏi bị ngã, đúng lúc đó, tay Vân Lãnh Ca mới vừa chạm vào eo nàng ta, Hạ Yên Nhi lại nắm cổ tay Vân Lãnh Ca, sau đó kéo nàng ngã xuống đất, tay áo tung bay, mọi người chỉ nghe một tiếng ‘Phanh’ nặng nề vang lên.

Cơ thể Vân Lãnh Ca nặng nề ngã nhào xuống đất, tro bụi tung lên, nàng cảm giác toàn thân như muốn nát rồi, tay chân đều đau, nhất là phần thân bên phải tiếp xúc với mặt đất, dường như đã tê rần, cố nhịn đau rên lên một tiếng.

Bởi vì Hạ Ngữ Nhi lôi kéo Vân Lãnh Ca mà hơi lệch phương hướng, vốn đầu sẽ đụng phải hàng rào nhưng bây giờ chỉ ngửa mặt ngã xuống đất, thoáng chốc sau ót đau đớn khiến Hạ Ngữ Nhi nhe răng trợn mắt.

Trong lúc mọi người ở đây vẫn còn ở sững sờ, “Vân Lãnh Ca.” Âm thanh lo lắng vang lên, một bóng dáng thon dài màu tím nháy mắt vọt vào vô cùng quỷ mị, trong khoảnh khắc, đã tới bên cạnh Vân Lãnh Ca, thấy hai mắt nàng nhắm nghiền, đã lâm vào hôn mê.

“Biểu tỷ.” Lâm Thư Hàn lấy lại bình tĩnh nhìn thấy sắc mặt Vân Lãnh Ca xanh trắng  nằm trên đất, hô hấp yếu ớt, trong lòng khủng hoảng, kêu to một tiếng.

“Vân Lãnh Ca.” Mộ Dung Diệp nhìn Vân Lãnh Ca im lặng nằm trong ngực hắn, lần đầu tiên trong lòng dâng lên cảm giác bất lực, mắt phượng tràn đầy lo lắng hốt hoảng, bỗng nhiên, Mộ Dung Diệp ôm lấy Vân Lãnh Ca, thậm chí không để ý Lâm Thư Hàn ở một bên đau xót gọi to, liền sải bước đi đến cửa phủ Tả tướng.

Đám người Lâm Hải Bác vội vàng chạy tới nhìn thấy cảnh này, nhìn thấy mặt Vân Lãnh Ca trắng như tờ giấy được Mộ Dung Thế tử ôm trong lòng, không để ý các phu nhân, tiểu thư trong hậu hoa viên đang chỉ trỏ nghị luận ầm ĩ, bước nhanh tới chỗ Mộ Dung Diệp.

“Thế tử, xin hãy để đưa Lãnh Ca cho hạ quan.” Lâm Tiêm Nhiễm mở lời, Vân Lãnh Ca là muội muội của hắn, hắn ôm Vân Lãnh Ca sẽ không khiến người khác chỉ trích.

“Không cần, ở Tướng phủ của ngươi, Ca nhi bị trọng thương, không rõ sống chết, bản Thế tử sao dám tiếp tục để Ca nhi ở lại Tướng phủ nữa.” Lúc này sắc mặt Mộ Dung Diệp hết sức khó coi, khí lạnh tản ra không ngừng khiến người sợ hãi, không chút nghĩ ngợi lập tức cự tuyệt đề nghị của Lâm Tiêm Nhiễm.

“Mộ Dung Thế tử không sợ ôm Vân nhị tiểu thư như vậy sẽ rước lấy nghi kỵ sao?” Trong lúc hỗn loạn, Hạ Yên Nhi dìu Hạ Ngữ Nhi đứng lên, thấy Mộ Dung Diệp không để ý nam nữ cấm kỵ ôm Vân Lãnh Ca trong lòng, dưới ánh mặt trời, bóng dáng hai người như hai mà một, vô cùng hài hòa, nhất thời tức giận, lạnh lùng nói.

“Đó là chuyện của bản Thế tử, người ngoài tốt nhất nên ít can thiệp chút đi, nếu không đừng trách bản Thế tử không nể tình Hạ tướng quân.” Trên khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân của Mộ Dung Diệp không có biểu tình gì, ánh mắt tràn ngập sát ý nhìn Hạ Ngữ Nhi, tản ra sát khí lạnh thấu xương, trong phút chốc cả hậu hoa viên cũng nhuốm sát khí nhàn nhạt.

“Thế tử, chàng…” Hạ Yên Nhi rõ ràng nhìn thấu ánh mắt sát khí của Mộ Dung Diệp, không khỏi lui về sau một bước, ngơ ngác nhìn Thế tử lãnh khốc vô tình, từ lúc bản thân gặp được Thế tử vào cái ngày đó, nụ cười trên mặt hắn chưa từng biến mất, nhưng hôm nay, hắn lại vì Vân Lãnh Ca, muốn giết mình? Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, Hạ Yên Nhi đã cảm thấy rất khó tiếp nhận, so với lúc nãy bị lời nói Vân Lãnh Ca uy hiếp giờ đây càng khiến người ta khó có thể tin được.

“Nhiều năm qua bản Thế tử không trở về kinh thành, các ngươi quên mất tính khí của bản Thế tử rồi phải không? Chuyện hôm nay, ai dám đồn đãi ra ngoài, tự gánh lấy hậu quả.” Ánh mắt Mộ Dung Diệp lạnh lẽo nhìn quanh một vòng vườn hoa, câu nói kia, từng câu từng chữ tựa như đều rít qua kẽ răng mà nói.

Nữ tân (Khách nữ) trong hoa viên nghe được lời nói của Mộ Dung Thế tử có ý cảnh cáo, sắc mặt đại biến, trong đầu bỗng nhiên nhớ tới tác phong trước kia của hắn, Mộ Dung Thế tử hỉ nộ vô thường, không thể lý giải, bệ hạ cũng hết cách với hắn, để mặc cho hắn làm gì thì làm.

Nếu đắc tội với hắn, chỉ sợ toàn bộ tính mạng trong phủ đều khó bảo toàn.

Trong vườn vài khuê tú chưa gả thấy Mộ Dung Thế tử ra mặt giúp Vân Lãnh Ca, cảm thấy mệnh của Vân Lãnh Ca sao lại tốt như vậy, được Thế tử coi trọng, nhất thời ánh mắt ghen tỵ quét tới Vân Lãnh Ca, nhưng nhìn nàng thoi thóp nằm trong lòng Thế tử lại cảm thấy không đành lòng, trong lòng trăm vị tạp trần.

Mộ Dung Diệp không để ý đến vẻ mặt khác nhau của mọi người trong hậu hoa viên nữa, tầm mắt nhìn Vân Lãnh Ca đang nằm trong lòng, ánh mắt tản ra khí lạnh lúc nãy thoáng chốc trở nên dịu dàng và ấm áp.

Đám người Lâm Hải Bác khiếp đảm nhìn vẻ cưng chiều nơi đáy mắt của Mộ Dung Diệp, trong lòng kinh hãi, Mộ Dung Thế tử là người không hiểu lễ nghĩa, nên hành vi như vậy cũng không thể chê trách nặng, nhưng Lãnh Ca là tiểu thư chưa gả, ở nơi đông người, bị người ôm như vậy, nếu truyền ra ngoài, hậu quả thật khó lường!

“Bản Thế tử tự mình đưa Ca nhi trở về Tướng phủ, quấy rầy yến hội của ngươi, bản Thế tử thật có lỗi.” Mộ Dung Diệp biết chuyện hôm nay chắc chắn truyền đến tai Hoàng đế, hắn gọi mèo con là Ca nhi, chính là tỏ rõ tâm tư của hắn trước mặt Lâm Hải Bác.

Mặc dù cử động lần này sẽ gây ra vô số tai họa, nhưng Mộ Dung Diệp không một chút hối hận, khi hắn thấy Vân Lãnh Ca thống khổ té xuống đất, trong khoảnh khắc đó tim hắn như ngừng đập!

Mặc kệ như thế nào, hắn phải có được mèo con! Hắn sẽ dùng hết khả năng để bảo vệ Ca nhi, không để nàng chịu thêm tổn thương nào nữa.

Lâm Hải Bác nhậm chức Tả tướng nhiều năm, đối với tâm tư của Hoàng đế cũng có thể miễn cưỡng suy đoán một hai, hắn biết rõ bệ hạ tuyệt đối sẽ không cho phép phủ Hữu tướng kết thân cùng phủ Mộ Dung Vương! Nhưng việc đã đến nước này, tất cả phu nhân phủ đệ trong kinh thành đều tận mắt thấy toàn bộ, hiện tại Lãnh Ca trừ ủy thân cho Mộ Dung Thế tử, cũng không có con đường thứ hai!

“Trời long đất lở, biển cạn đá mòn, tâm ý của ta đối với Ca nhi vĩnh viễn vững như bàn thạch.” Mộ Dung Diệp không xưng ‘Bản Thế tử’, dùng ‘ta’ để chứng minh quyết tâm của hắn, hắn tất nhiên biết Lâm Hải Bác khó xử, nhưng hắn cũng sẽ không thối lui!

Nói xong, Mộ Dung Diệp không lưu lại nữa, ôm người trong lòng sải bước rời khỏi phủ Tả tướng.

“Hôm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao Lãnh Ca lại bị trọng thương?” Lâm Hải Bác nhìn bóng lưng Mộ Dung Diệp rời đi âm trầm thở dài, sau đó xoay người nghiêm túc hỏi.

“Là đại tiểu thư phủ Hạ tướng quân đột nhiên bị vướng chân, biểu tỷ vì cứu nàng, bị nàng ta kéo xuống đất.” Lâm Thư Hàn bị sự kiện kinh hãi bất ngờ xảy ra khiến đầu óc mông lung, nghe âm thanh uy nghiêm của tổ phụ, mới thu hồi tâm tình, bẩm báo tất cả mọi chuyện.

“Do Vân Lãnh Ca cố ý cản chân ta, ta mới bị ngã xuống.” Hạ Ngữ Nhi đã sớm không cam lòng, khinh thường nói, nàng ta nhìn Vân Lãnh Ca không vừa mắt, vì vậy lúc đi qua người Vân Lãnh Ca, cố ý giả vờ bị vướng chân, muốn đẩy nàng vào ao sen, không ngờ nàng né tránh kịp thời, thiếu chút nữa hại mình mất mạng.

“Hạ đại tiểu thư xin chú ý lời nói, nếu biểu muội cản chân ngươi, muội ấy sao có thể quên mình để cứu ngươi, khiến bản thân bị té trọng thương chứ?” Lâm Tập Mặc trả đũa Hạ Ngữ Nhi, chỉ cảm thấy dáng vẻ này của nàng ta hết sức ghê tởm, trong mắt ghét bỏ, lạnh lùng nói.

“Đại ca nói rất đúng, vừa nãy chúng ta đứng bên cạnh biểu tỷ, ngươi nghĩ chúng ta đều mù hết rồi sao?” Lâm Thư Hàn vẫn còn hoảng, cảnh biểu tỷ ngã xuống trọng thương hiện lên trong đầu, thoáng chốc khó nhịn được tức giận, giọng nói nhu hòa trước sau như một mang theo cứng rắn cùng chỉ trích.

“Hàn muội muội nói rất đúng, ta cũng nhìn thấy, Lãnh Ca tỷ tỷ tốt bụng cứu ngươi … ngươi không cảm tạ thì thôi, ngược lại còn vu oan Lãnh Ca tỷ tỷ, lương tâm của ngươi bị chó ăn rồi sao?” Trương Hiểu Vân cũng nói giúp cho Vân Lãnh Ca, gương mặt mỹ lệ tràn đầy giễu cợt, trong lòng âm thầm quyết định trở về nhất định phải tố cáo với phụ thân Hạ phủ dạy nữ nhi không nghiêm! Đối đãi lang tâm cẩu phế với ân nhân cứu mạng của mình như thế, nàng vẫn là đầu tiên nhìn thấy một nữ tử lòng lang dạ thú như vậy, thật sự không biết xấu hổ!

Hạ Yên Nhi kéo Hạ Ngữ Nhi đang muốn mở miệng, trên mặt cứng ngắc nặn ra một nụ cười: “Là đại tỷ không đúng, đại tỷ vì quá kinh sợ, có chỗ hiểu lầm cũng dễ hiểu thôi, chờ Vân nhị tiểu thư khá hơn một chút, chúng ta chắc chắn sẽ đến thăm, cảm tạ Vân nhị tiểu thư cứu giúp.” Thuận tiện hỏi thăm một chút tâm tư Vân Lãnh Ca đối với Thế tử rốt cuộc là gì.

Chỉ cần Thế tử chưa thành thân một ngày, mình vẫn còn cơ hội! Nàng sẽ không buông tay!

“Chuẩn bị thọ yến thôi.” Lâm Hải Bác khoát tay áo, trầm giọng nói, việc cấp bách hiện tại là thương thế của Lãnh Ca và thái độ của bệ hạ đối với chuyện này, ông thật sự không muốn tranh luận đúng sai với những tiểu nữ tử có tâm tư xấu như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện