Đích Nữ Vương Phi

Chương 153-3: Đại kết cục (3)



“Thực xin lỗi, Hoàng Thượng, lần này là kế hoạch của ta sai lầm!” Trong lòng Tiêu Hàn tự trách, không nghĩ tới trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ còn chưa chân chính giao thủ với Tiết Nhân Diệu cũng đã tổn thất gần một nửa binh lực. Lúc trước hắn xuất phát kế hoạch vẫn tốt, con đường này kỳ thật cũng không phải trực tiếp đi đến U Châu, hắn vì tránh đi tai mắt riêng lập ra một lộ tuyến quanh co, nghĩ tới Từ Châu trước, lại đi đường thủy, trực tiếp xuyên qua từ hẻm núi Bạch Vân, như vậy đường đi căn bản là không ai biết đến, sao lại vừa vặn trúng mai phục của địch nhân? dienđanllequuyđôn

“Ai đều có lúc thất bại, nếu là cảm thấy có lỗi với những tướng sĩ đó, phải tiến về phía trước, cần phải cứu A Cảnh và Tuyết Ohi!” Hạ Hầu Huyền không trách cứ Tiêu Hàn, đối với hắn mà nói, Tiêu Hàn không chỉ có là thuộc hạ của hắn, càng là bằng hữu của hắn, mấy năm nay bằng hữu bên người hắn ít lại càng ít, có thể có một người thật tình đối đãi với hắn đã thực không dễ dàng, con đường đế vương nhất định là cô đơn!

Tiêu Hàn gật đầu thật mạnh, vành mắt có chút ửng đỏ, nắm chặt dây cương, ánh mắt nhè nhẹ nhìn chằm chằm phía trước.

Con đường trước mặt càng ngày càng rộng mở, tốc độ mọi người càng lúc càng nhanh, cây cối lui về phía sau, bọn họ rốt cuộc thấy lối ra khỏi rừng rậm, nguyên bản cho rằng sau mưa gió thấy cầu vồng, nhưng khi một khắc bọn hắn chạy ra rừng rậm kia, ánh lửa tận trời, nghênh đón bọn họ chính là tầng tầng cung tiễn lạnh băng.

Hạ Hầu Thuần vững vàng ngồi trên Thiên Lý Mã đỏ thẫm, ánh mắt âm lịch nhìn chằm chằm giao lộ, chờ lúc thấy bóng dáng Hạ Hầu Huyền, hắn nhấc tay vung lên, tên bắn lén như mưa to thổi quét qua, cũng may Hạ Hầu Huyền và Tiêu Hàn trải qua một lần phục kích vừa rồi, tinh thần có thể bảo trì cảnh giác, nhanh chóng rút ra bảo kiếm ngăn cản.

“Đại ca, không cần bắn tên, Tiêu Hàn còn ở nơi đó, đều dừng lại!” Tần Hương Quân nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, trước mắt hoảng loạn, sốt ruột tìm tòi bóng dáng Tiêu Hàn.

Chờ lúc nhìn thấy bóng người quen thuộc, hô hấp nàng có trong nháy mắt chợt ngừng lại, vô số tên bắn lén bay qua bên người hắn, rất nhiều lần thiếu chút nữa trực tiếp cắm vào thân thể hắn, trái tim nàng đập không ngừng, đẩy nha hoàn đỡ, vội vàng chạy đến trước ngựa Hạ Hầu Thuần quỳ xuống, vội vàng khẩn cầu nói: “Đại ca, hắn là phụ thân hài tửx trong bụng hài tử, là muội phu của ngươi, cầu ngươi buông tha cho Tiêu Hàn!”

Hạ Hầu Thuần cúi đầu nhìn kỹ người gọi là thân muội tử, ánh mắt thâm thúy, lưu động làm người xem không hiểu, một lát sau, hắn phất tay ngừng công kích, thanh âm lạnh lùng nói: “Tiêu Hàn, ta thấy ngươi là một nhân tài, cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi nguyện ý đầu hàng ta, thay ta giết Hạ Hầu Huyền, ta giữ ngươi một mạng, cho ngươi vinh hoa phú quý!”

Được đến một lát thở dốc, Hạ Hầu Huyền mới có cơ hội nghiêm túc nhìn người hắn gọi là Nhị ca, quá gấp? Hắn biết Nhị ca mơ ước ngôi vị hoàng đế, nhưng không nghĩ tới hắn tâm tàn nhẫn như vậy, lại không tiếc bắn chết thủ túc để đạt mục đích, hắn thậm chí không dám tưởng phía sau, có phải mẫu hậu ngầm đồng ý hay không? Tưởng tượng đến đây chính là đau đến tê tâm liệt phế, giống nhau bị toàn thế giới vứt bỏ!

“Muốn giết cứ giết, Tiêu Hàn không sợ, càng khinh thường làm bạn với kẻ loạn thần tặc tử như ngươi!” Tiêu Hàn trực tiếp lạnh lùng cự tuyệt, thanh âm lộ ra trầm giận và hàn khí.

“Phải không?” Hạ Hầu Thuần chuyển động nhẫn ngọc trong tay, sau đó lắc đầu tiếc hận nói với nữ nhân dưới thân: “Quân muội, đừng nói đại ca không quan tâm ngươi, chỉ là hắn không biết tốt xấu, vì nghiệp lớn của phụ thân, ngươi thà tàn nhẫn, ngày sau ta tìm cho ngươi phu quân tốt hơn!”

Tiêu Hàn lúc này mới chú ý tới bóng dáng nữ nhân quen thuộc quỳ trên mặt đất, tức khắc một loại dự cảm không tốt ập vào trong lòng, hắn nắm chặt dây cương, khắc chế  mình không run rẩy, trong mắt nảy lên sợ hãi và tức giận: “Hạ Hầu Thuần, ngươi là tiểu nhân đê tiện, lập tức cho ta thả Quân Nhi!”

Thân mình Tần Hương Quân ngẩn ra, trong mắt một mảnh tro tàn, tràn đầy tuyệt vọng, lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt, sự tình phát triển đến này một bước, nàng nên làm thế nào cho phải?

Nên tới luôn muốn tới, Tần Hương Quân nhấp nhấp miệng, trong đầu trừ bỏ sợ hãi đối mặt với chuyện sắp đến, không tìm được cái khác.

Nàng đứng lên, chậm rãi xoay người, ánh mắt mang theo một loại khẩn cầu, biết rõ tính của hắn, biết rõ hắn không có khả năng phản bội chủ tử của hắn, nhưng nàng vẫn muốn thử một lần.

“Tiêu Hàn, Quân Nhi cầu chàng, hiện tại đại cục đã định, lại giãy giụa chỉ là phí công, vì ta, vì hài tử trong bụng ta, chàng thỏa hiệp một lần, quy thuận đi!” Ánh mắt Tần Hương Quân sâu kín gắt gao khóa ở trên người nam nhân phía trước, thanh âm mang theo một tia khẽ run.

“Quân Nhi, đừng lo lắng, ta hiện tại liền qua đi cứu nàng!” Tiêu Hàn không cụ thể suy xét ý tứ trong lời nói của Tần Hương Quân, đại thể cho rằng nàng là bị buộc mới có thể nói ra lời này.

Hạ Hầu Huyền rốt cuộc ý thức được không thích hợp, vội vàng ngăn cản bước chân Tiêu Hàn, cảnh cáo nhắc nhở nói: “Không cần hành động thiếu suy nghĩ, trước nhìn xem tình huống!”

Lúc này Hạ Hầu Thuần lại lần nữa nhướng mày dụ dỗ nói: “Xem phân thượng Tần Hương Quân cung cấp tình báo cho ta, ta cấp ngươi cơ hội, Tiêu Hàn, chỉ cần ngươi hiện tại quy thuận ta, đủ loại trước kia ta đều có thể không so đo, chờ sau khi ta đăng cơ, cho ngươi thăng quan đến nhất phẩm, cho một nhà ba người các ngươi đoàn đoàn viên viên sinh hoạt!”

Khuôn mặt Tiêu Hàn vốn khẩn trương dưới một liều thuốc mạnh của Hạ Hầu Thuần, trong mắt tràn đầy không thể tin, trong lòng hắn dâng lên sợ hãi và áy náy, không dám quay đầu nhìn phía những ánh mắt người oán trách trách cứ, đúng vậy! Con đường này bí mật như vậy, làm sao vừa vặn bị ôm cây đợi thỏ? Nguyên lai, nguyên lai người hắn thân mật nhất tin tưởng nhất thế nhưng là gian tế, hắn có lỗi với huynh đệ đã chết!dienđanllequuyđôn

“Tần Hương Quân, ngươi vì cái gì phải làm như vậy?” Tiêu Hàn phẫn nộ cực kỳ, cơ hồ nghiến răng nghiến lợi, trong lòng càng bị phản bội to lớn bao phủ, tội ác nặng nề ép tới hắn thở không nổi.

Giờ phút này trong lòng Tần Hương Quân cũng không chịu nổi, hắn đợi nàng mười mấy năm, nàng vì thân nhân bán đứng hắn, làm hắn lâm vào cảnh giới bất nhân bất nghĩa.

“Tiêu Hàn, ta không nghĩ, ta không có biện pháp phản bội phụ thân ta……”  Mặt Tần Hương Quân đầy áy náy, đè nén không được đau lòng, nàng biết bắt đầu từ giờ khắc này, nàng và hắn hoàn toàn xong rồi!

“Ha ha ha……” Tơ máu trong mắt Tiêu Hàn lan tràn, bi thống to lớn quấn quanh hắn, làm hắn toàn thor ra khí, không thể cứu rỗi, hắn quay đầu cẩn thận nhìn đồng bọn chung quanh dùng xa lạ ánh mắt đánh giá hắn, cuối và nhìn phía trước Hạ Hầu Huyền ánh mắt hàn băng, hắn giật giật môi, lại không cách nào giải thích, hắn chính là đầu sỏ gây tội hại chết các huynh đệ.

Cầm bảo kiếm bên hông, như trên chiến trường, hắn đã không còn lựa chọn.

“Thực xin lỗi!” Thanh âm hắn tối tăm, áp chế đau đớn cực đại, thật sâu nhìn huynh đệ chung quanh, mang theo tự trách và xin lỗi.

Mọi người ở phía sau còn không kịp phản ứng, ánh mắt hắn phát lạnh, đá đá bụng ngựa, lấy tốc độ cực kỳ nhanh chạy đến Hạ Hầu Thuần, thanh âm ngưng lại một tầng sương lạnh: “Hạ Hầu Thuần, nạp mệnh!”

“Không cần, Tiêu Hàn!” Tần Hương Quân hoảng sợ nhìn nam nhân đơn thương độc mã, không màng tất cả tấn công bên này, có lẽ nàng thật sự làm sai.

Hạ Hầu Thuần lạnh lùng cười, trong lòng thầm mắng một câu: Không biết tốt xấu!

Đây là một kết cục ai cũng không nghĩ tới, cuối và Tần Hương Quân trơ mắt nhìn nam nhân mình yêu nhất bị loạn đao chém chết, máu tươi ấm áp đầy mặt nàng, máu tươi nhuộm đầu thành một huyết cầu, chảy xuống ở bên chân nàng, cặp kia mắt trước sau mang theo đau đớn, như thế nào cũng không khép được!

Lúc ban đầu trăm người tới, đến cuối và còn sót lại dưới mười người, hy sinh quá mức lớn như vậy! Hạ Hầu Huyền nhìn lên không trung, trong lòng có trống trơn cô đơn, Tiêu Hàn chết cuối và ở hắn trong lòng khắc lên dấu vết vĩnh viễn không cách nào phai nhạt, đây hết thảy đầu sỏ gây tội kỳ thật chỉ là hắn, nếu lúc trước hắn không đoạt ngôi vị hoàng đế của  A Cảnh, mẫu hậu của hắn vốn không có kiêu ngạo tư bản, Hạ Hầu Thuần vĩnh viễn chỉ có thể là một Vương gia không quyền không thế, là hắn lần lượt dung túng, lần lượt nhường nhịn tạo thành kết quả hôm nay!

Tuy rằng không như nguyện giết Hạ Hầu Huyền, nhưng giờ phút này hắn giống như chó rơi xuống nước, lật không nổi sóng lớn, hắn để lại một nửa nhân mã tiếp tục đuổi giết, dư lại hắn mang theo quay trở về kinh thành, đã không có Hạ Hầu Huyền Hạ Hầu Cảnh, đã không có Tư  Nam Tuyệt, hiện tại kinh thành chính là thiên hạ của một mình hắn!

Không trung đột nhiên hạ mưa to, giọt mưa lớn như hạt đậu rơi xuống đất, rất nhanh tập thành từng từng dòng suối nhỏ trên mặt đất, xối rửa tội ác của người này.

Xe ngựa lung lay, đi ở trên sườn núi nhỏ lầy lội, lay động nhoáng lên, Vân Tuyết Phi từ trong xóc nảy tỉnh lại, không nghĩ thấy đập vào mắt lại là người nàng thống hận nhất.dienđanllequuyđôn

“Ngươi thế nhưng còn dám xuất hiện ở trước mặt ta!” Vân Tuyết Phi trừng mắt nhìn Bạch Nhiễm, vẻ mặt trầm giận, thanh âm phảng phất từ trong kẽ răng ra.

Bạch Nhiễm vén rèm lên nhìn nhìn ngoài cửa sổ, giọt mưa thon dài nháy mắt từ trong khe hở trung tiến vào, tức khắc làm người ta một trận mát mẻ và bừng tỉnh.

“Sớm biết rằng ngươi giả dối như vậy, buổi tối ngày đó ta nên trực tiếp giết ngươi!” Thanh âm Vân Tuyết Phi lạnh lẽo, mang theo hàn ý thật sâu.

Bạch Nhiễm buông mành xuống, vươn một ngón trỏ đặt ở bên miệng, làm một thủ thế im lặng, sau đó từ bên hông móc ra một cái chai, dời tới bên Vân Tuyết Phi.

Vân Tuyết Phi nhíu mày, không nói một lời nhìn Bạch Nhiễm, chờ nàng tới gần, có thể vươn chân hung hăng đá, để giải tỏa nỗi hận trong lòng.

Nhưng nội lực không có, thể lực tiêu hao đáng kể, tốc độ của nàng thậm chí  còn chậm hơn người bình thường một hai nhịp, rất nhanh bị Bạch Nhiễm phát hiện ngăn lại, nàng muốn tức giận mắng, lại bị một bàn tay trắng nõn che lại.

Bạch Nhiễm vẫn biết Vân Tuyết Phi hận nàng, nhưng nàng cũng ấn theo kế hoạch của người kia, trách không được nàng, nàng dán bên tai Vân Tuyết Phi, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được nói: "Đây là giải dược, ngươi nhanh ăn vào, đại khái một phút đồng hồ sau có thể khôi phục nội lực!"

Vân Tuyết Phi giãy dụa lắc đầu, đối với bị lừa một lần là ngoài ý muốn, bị lừa lần thứ hai thì phải là dienđanllequuyđôn u mê, nàng tuyệt đối không thể lại tin tưởng nữ tử này!

Thời gian gấp gáp, Bạch Nhiễm buông tay, ở một khắc Vân Tuyết Phi tính toán thét chói tai, cướp lấy cằm của nàng, cưỡng chế nàng hé miệng, trực tiếp mở nút lọ, đổ trong chai dược vào trong miệng nàng, đưa tay vỗ trên người nàng, miệng chết sống không chịu nuốt viên thuốc xuống, ừng ực chảy vào trong cổ họng nàng, rất nhanh hóa thành nước.

Vân Tuyết Phi liếc mắt con ngươi trợn thật lớn, nếu không phải hai tay bị bắt, nàng thật sự nhào lên liều mạng với nữ tử này rồi.

Bạch Nhiễm trải qua thời gian dài tích tụ ở một khắc này rốt cục buông xuống, nàng hé miệng cười: "Không thể tưởng được ta lại cũng có cơ hội khi dễ lại như vậy!" Nàng tiếp tục bụm miệng Vân Tuyết Phi, không cho nàng cơ hội nói chuyện, nở nụ cười hồi lâu, nàng nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, tiếp tục dán bên tai nàng ấy, thấp giọng nghiêm mặt nói: "Nói ngắn gọn, đây là kế của  Nam Tuyệt ca ca, để ta cố ý bán đứng các ngươi, đổi lấy tín nhiệm, ở lúc gần đến kinh thành, cho ngươi giải dược, đợi sẽ có người tới cứu chúng ta!"

Nghe được  Nam Tuyệt, Vân Tuyết Phi giãy dụa thân mình bỗng nhiên dừng lại, lòng thật lâu lo lắng trôi nổi bất an, rốt cục tìm được đất chạm xuống, thấy mắt nàng ấy chân thành, nhưng trong lòng nàng vẫn có thêm đề phòng.

"Ta hiện tại buông tay ra, ngươi có vấn đề gì có thể hỏi ta, nhưng không thể kêu to, hiểu chưa?" Bạch Nhiễm tự nhiên là nhìn ra trong mắt Vân Tuyết Phi tràn đầy tưởng niệm, gần như vậy, rõ ràng ánh mắt nàng lại minh bạch như vậy, giờ khắc này nàng rốt cục tin Vân Tuyết Phi thật sự đối Hạ Hầu Cảnh không có tí ti ý tứ, nàng thật may mắn nàng ở một khắc cuối và lựa chọn đúng rồi!dienđanllequuyđôn

Vân Tuyết Phi nghe vậy, trong mắt tuy rằng hiện lên cảnh giác, nhưng vẫn gật gật đầu, chỉ cần có một phần cơ hội, bọn ta muốn nếm thử tin tưởng, nàng muốn phải nhanh một chút biết Nam Tuyệt thật sự bình an!

Chờ Bạch Nhiễm nới tay, Vân Tuyết Phi nhẹ nhàng hít vào một hơi, trong mắt địch ý giảm bớt, nàng lập tức hỏi: "Ngươi biết Nam Tuyệt ở nơi nào đúng hay không?"

Bạch Nhiễm suy nghĩ một lát, lắc đầu, lại gật gật đầu, nói khẽ: "Ta không biết hắn ở nơi nào, ta cũng đã nói với Bạch Phong!"

Trong mắt Vân Tuyết Phi hiện lên một chút thất vọng, đồng thời dâng lên nồng đậm lo lắng, nàng tiếp theo hỏi: "Vì sao sẽ hạ dược ta? Lại ở trong này cho ta cái gọi là giải dược? Chuyện này Hạ Hầu Cảnh biết không?" Giờ khắc này nàng rốt cục ý thức được lúc đó nàng tức quá, không phát hiện A Cảnh từ đầu đến chân biểu hiện thật bình tĩnh, không có phản kháng, cái đó thật sự không giống nhau tác phong làm việc mọi khi của hắn.

"Lấy cảm tình của ta đối Hạ Hầu Cảnh, bọn họ khẳng định không thể hoàn toàn tín nhiệm ta, càng thêm không để ta ngồi chung một chiếc xe ngựa với hắn, ta và ngươi từ trước đến nay là đối thủ một mất một còn, điều tra, đều biết được, để ta và ngươi cùng nhau khả năng lớn hơn một chút, không có ngươi diễn xuất rất thật, bọn họ khẳng định không tin tưởng!"

Bạch Nhiễm thấp trầm giọng, tinh tế giải thích:dienđanllequuyđôn "Hiện tại đã sắp đến kinh thành, Hạ Hầu Thuần chuẩn bị đăng cơ, nói vậy tin tức chúng ta bị trói đã truyền tới trong tai hắn, phòng bị giờ phút này là thời khắc lơi lỏng nhất, hắn khẳng định không nghĩ tới...!"

Đột nhiên kẽo kẹt một tiếng, bánh xe hiện tại trong vũng bùn, con ngựa khó chịu không ngừng đạp chân tại chỗ, bên trong xe lung lay thoáng động, Vân Tuyết Phi mất cân bằng đột nhiên chạm vào trên cửa xe tạo thành một tiếng.

Bạch Nhiễm vội vàng túm chặt tay Vân Tuyết Phi, lại lôi nàng trở về, từ trên đầu rút ra trâm cài, bay thẳng đến cắt đứt dây thừng.

"Còn do dự cái gì? Chạy nhanh xuống ngựa đưa xe ngựa ra khỏi cho ta!" Bên ngoài truyền đến tiếng Tiết Nhân Diệu lạnh giọng mệnh lệnh.

Khôi phục tự do Vân Tuyết Phi xao xoa cái trán đau, cùng Bạch Nhiễm nhìn thoáng qua, sau đó yên lặng đều bất động thanh sắc.

Đột nhiên một trận kinh hô: "Có thích khách!"

Trong mắt Vân Tuyết Phi thoáng hiện ánh sáng kinh hỉ, đưa tay nhanh chóng muốn vạch rèm ra có phải người trong lòng nàng tự mình đến hay không.

Tay còn chưa vươn chạm vào mành, lại bị bàn tay khác nửa đường ngăn trở, Bạch Nhiễm lắc đầu, ý bảo nàng không cần đi ra ngoài, ngốc ở trong xe là an toàn nhất.

Ngoài xe âm thanh binh khí đánh nhau, xen lẫn tiếng mưa rơi, phá lệ vang lên, Tiết Nhân Diệu giết đỏ cả mắt, cuối cùng rõ ràng bình nứt không sợ bể: "Giết hai người Hạ Hầu Cảnh và Vân Tuyết Phi cho ta, nhất định không để cho người cướp được, giết, nhanh giết cho ta!"

Ánh mắt Vân Tuyết Phi hiện lên cảnh giác, gắt gao nhìn chằm chằm phía trước quanh thân, theo hơi thở, nội lực dần dần có chút khôi phục, nàng có thể cảm nhận được người chung quanh lưu động tới gần.

Trong lúc này có một hơi thở quen thuộc, như vậy làm cho trong lòng người ta yên ổn, nàng kích động nắm thật chặt tay, khắc chế ham muốn lao xuống xe, Vân Tuyết Phi, ngươi phải nhẫn, rất nhanh có thể nhìn thấy hắn!dienđanllequuyđôn

Nàng lẳng lặng dựa ở trong xe, kinh ngạc, bên ngoài tiếng kêu như sấm, nàng ngồi trên chiếc xe ngựa này lại không nhận được công kích gì, chắc là hắn luôn luôn đợi ở chung quanh, bảo hộ nàng, nghĩ đến đây, trong lòng nàng bởi vì hắn giấu diếm, hại nàng không công lo lắng tức giận dần dần tiêu tán, thay vào đó là một loại ngọt ngào, hạnh phúc được người bảo hộ.

Kiếp trước cưỡng cầu không được chân tâm, một đời này nàng rốt cục chiếm được, nàng không biết sinh mệnh có luân hồi hay không, nàng trùng sinh đó là kỳ tích, có mất có được, Tiết Phỉ đã chết, Vân Tuyết Phi sẽ tiếp tục sống hạnh phúc, đáy lòng mọi chuyện ở một khắc này vô cùng rõ ràng, đau xót lừa gạt càng ngày càng mơ hồ, nàng nghĩ hạnh phúc của nàng mới vừa bắt đầu.

Bên ngoài tiếng kêu dần dần yếu bớt, trong lòng nàng lại mang một vòng trời ấm áp, xao động nổi lên từng trận gió mát, trong tim lay động sóng gợn.

Cuối cùng âm thanh nhất kích binh khí giao nhau hạ xuống, chung quanh nhanh chóng khôi phục yên tĩnh, đã không cảm giác hơi thở của Tiết Nhân Diệu, khóe miệng Vân Tuyết Phi gợi lên một nụ cười cao hứng, cùng Bạch Nhiễm liếc nhau một cái, đưa tay vạch trần mành, đi nhanh vượt qua đi ra ngoài, đứng ở trên xe ngựa trên cao nhìn xuống, mưa như trút nước, nháy mắt toàn thân đã ướt hết, cảnh vật bốn phía mơ hồ, nhưng ánh mắt đầu tiên của nàng vẫn có thể tìm ra hắn.

Quần áo ướt chèm nhẹp dính ở trên người, nhưng nàng lại cảm thụ không đến chút lạnh, một đôi con ngươi tươi đẹp lan tràn ra ánh sáng vui sướng, thẳng tắp đối diện với hắn, các loại cảm xúc trào ra, cuối cùng biến thành một chút tương tư.

Theo sau rốt cuộc nhịn không được, nàng nhảy xuống xe, hắn bước chân ra, hai người rất nhanh trong mưa ôm ấp, nàng tựa đầu thật sâu chôn vào trong ngực hắn, ngửi hơi thở làm người ta an tâm, thì thào lẩm bẩm: "Thật tốt quá, chàng không có việc gì!"

Tư Nam Tuyệt nhếch môi cười, trong lòng tất nhiên là tràn đầy vui mừng, một câu đơn giản giản dị này, khiến mắt hắn sâu xa chuyển hóa thành ôn nhuận ấm áp, thanh âm cực nhẹ, mang theo sủng nịch: "Bé ngốc!" Hai tay càng nắm thật chặt, hận không thể khảm nàng vào thân thể.dienđanllequuyđôn

"Chàng mới là đồ ngốc!" Vân Tuyết Phi lập tức từ trong ngực hắn ngẩng đầu, ánh mắt trừng lớn căm tức, kiên trì một phút đồng hồ, cuối cùng cũng chứa không nổi, trực tiếp bĩu môi: "Về sau không cho đẩy ta ra!"

Tư Nam Tuyệt ôm thân thể ôn nhuyễn trong lòng, hai trái tim giờ phút này quá gần nhau, ôn nhu ở giữa bọn họ lẳng lặng mở khắp, trong thiên địa dường như chỉ có hai người bọn họ.

"Ta nói... Hai người các ngươi muốn thân thiết cũng phải chú ý chung quanh nhiều người như vậy!" Hạ Hầu Cảnh xốc màn xe lên, phe phẩy quạt giấy trêu tức nhìn nam nữ phía trước, chỗ sâu nơi đáy mắt có một chút đau đớn.

Thân thể Vân Tuyết Phi bỗng nhiên ngẩn ra, theo sau ánh bình minh gắn đầy, nhẹ nhàng đẩy Tư Nam Tuyệt ra, liếc mắt nhìn hộ vệ chung quanh chuyên tâm thanh lý hiện trường, nàng ít nhiều vẫn có chút ngượng ngùng.

"Tiểu Nhiễm, ngươi tới trên xe ngựa này, làm cho bọn họ cùng nhau ngồi xe ngựa kia!" Khóe miệng Hạ Hầu Cảnh chứa nụ cười ôn hòa, nhưng tay trắng bệch nắm cán quạt tiết lộ cảm xúc chân thật của hắn.dienđanllequuyđôn

Tư Nam Tuyệt thật sâu liếc mắt nhìn Hạ Hầu Cảnh, sau đó đưa tay vuốt ve gò má Vân Tuyết Phi, cúi đầu ôn nhu nói: "Chúng ta trở lại xe ngựa!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện