Điệp Vương Hoặc Ái (Điệp Vương Đích Nhân Ngư Tân Nương)

Chương 3: Ai nên bao dung ai?



” Thật vậy chăng? Địch Tu Tư, ngươi tuy rằng lớn lên khó coi một chút nhưng mà tâm địa không tệ, sau này ta sẽ nói cho ca ca biết ngươi đối với ta rất tốt”

Tuyết Kiều nghe vậy thì hai mắt lập tức tỏa sáng, dùng lời mà nàng cho là khen ngợi nói với Địch Tu Tư mà không nhận ra mặt hắn đang đen lại, cũng không phải nàng cố ý châm chọc mà bản tính nàng rất đơn thuần, người khác trêu chọc nàng, chỉ cần giải thích thì nàng sẽ bỏ qua cho nên một giây trước còn lên án người ta là người xấu thì giây sau đã khen người ta tâm địa tốt.

Nàng không ghi thù mà lên tiếng ca ngợi nhưng Địch Tu Tư không chút biết ơn còn lớn tiếng quát nàng “ Nhân Ngư ngu ngốc, ngươi dám nói ta bộ dạng khó coi lần nữa xem?con mắt nào của ngươi thấy ta khó coi? Ta chính là xinh đẹp nhất thiên địa, điểm này tất cả thần tiền đều phải công nhận, chỉ có Nhân Ngư có mắt không tròng như ngươi mới nói thế”

Chuyện liên quan đến dung mạo xinh đẹp của hắn là không thể nhịn được, chuyện này còn quan trọng hơn cả sinh mệnh của hắn nên Địch Tu Tư cũng quên hết sợ hãi, không nhớ tới chuyện phải khắc chế tâm tình.

Tuyết Kiều thấy hắn quát to như vậy thì không có phản ứng gì, mắt cũng không chớp một cái, chỉ im lặng nhìn hắn, tựa hồ như không biết vì sao hắn lại tức giận như thế “ Địch Tu Tư, ngươi sao lại tức giận như vậy, tuy rằng bộ dạng ngươi xấu nhưng ta cũng không có nói không làm bằng hữu với ngươi nha”

Địch Tu Tư xúc động đến phát điên, không khỏi hoài nghi hắn mang nàng về là đúng hay sai, có phải bây giờ đưa nàng về lại chỗ Như Mặc sẽ tránh được chuyện ngày nào đó hắn nhịn không được mà liều mạng với nàng?

Nếu cứ tiếp tục thế này thì nàng không điên thì là hắn điên, nhưng dùng vũ lực để ép nàng thừa nhận hắn xinh đẹp thì hắn không làm được, bởi vì người hắn muốn thay đổi suy nghĩ của Nhân Ngư chứ không phải là phàm nhân, hơn nữa còn là Nhân Ngư có pháp lực thâm sâu khó lường.

Lại nhớ tới trước khi rời khỏi Xà tộc, hắn đã ở trước Như Mặc thề thốt, nói hắn sẽ làm cho Nhân Ngư ngu ngốc kia nhận ra hắn xinh đẹp nhất thiên hạ, còn nói nếu hắn làm không được thì hắn sẽ tự mình thừa nhận hắn là tinh linh xấu xí nhất trong yêu giới..Bây giờ nghĩ lại hắn mới thấy mình bốc đồng vô cùng, tự nhiên thề với Như Mặc như vậy làm gì, làm cho hắn bây giờ không còn đường quay đầu.

Bây giờ ngẫm lại hắn nghĩ có lẽ hắn đã rơi vào bẫy của Như Mặc và Bắc Dao Quang, giảo hoạt như Như Mặc chắc chắn đã sớm tính cách đem Tuyết Kiều như củ khoai lang nóng phỏng tay ném cho hắn để hai người bọn họ tự do tiêu dao khoái hoạt.

Đáng tiếc bây giờ hắn nhận ra thì đã muộn rồi, bây giờ cho dù là vì tự tôn hay là hiếu thắng thì hắn chỉ có thể làm thay đổi suy nghĩ của Nhân Ngư ngu ngốc này, dù thế nào cũng làm cho nàng thừa nhận hắn là nam tử xinh đẹp nhất như vậy thì sẽ nhanh chóng đuổi được nàng về bên cạnh Như Mặc và Bắc Dao Quang.

Nhưng mà đối với Nhân Ngư cái gì cũng không hiểu này hắn phải dùng cách gì để làm nàng thay đổi suy nghĩ đây?nàng thậm chí ngay cả nguyên nhân hắn vì sao tức giận cũng không biết, cho dù hắn có tức giận rống lên với nàng cả buổi thì cũng không có tác dụng gì, nói không chừng còn làm cho nàng nghĩ hắn là kẻ rất dễ nổi nóng.

Nghĩ vậy, Địch Tu Tư liền cố gắng trấn tĩnh lại, mỉm cười, bình tĩnh, rồi lại mỉm cười, bình tĩnh, sau đó mới chậm rãi nói với nàng “ Tuyết Kiều, lớn tiếng với ngươi là ta không đúng nhưng mà để thể hiện sự tôn trọng lẫn nhau thì sau này ngươi không được cái từ xấu nữa được không?”

Tuyết Kiều không biết mâu thuẫn trong lòng của Địch Tu Tư cho nên dùng ánh mắt như nhìn quái vật nhìn Địch Tu Tư đang cười tươi như hoa, không tự chủ được mà đứng lên “ Địch Tu ngươi sao vậy? có phải cảm thấy không thoải mái hay không? Sao ba hồi giận ba hồi cười như vậy?”

Vừa nói, vừa lui ra sau, tựa hồ như muốn cẩn thận quan sát xem hắn có chỗ nào không thoải mái, làm cho Địch Tu Tư vất vả lắm mới lộ ra được vẻ tươi cười đã trở nên cứng ngắc, hiện tại hắn rất muốn bóp chết nàng, dùng sức xoay người “ Tuyết Kiều, nếu ngươi muốn mặc bộ xiêm y xinh đẹp kia thì đừng có nói những lời làm ta tức giận nữa”

“Cái gì là nói lời là ngươi tức giận?là nói ngươi xấu sao? Vậy sau này ta không nói nữa là được,ý ta chỉ là không vì bộ dáng ngươi không đẹp bằng ca ca mà không làm bằng hữu với ngươi, khi ca ca và Dao Quang tỷ tỷ rời đi đã có nói với ta phải bao dung với ngươi, cho nên ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không tức giận với ngươi, tốt lắm, bây giờ có thể tiếp tục lên đường rồi phải không? Không phải ngươi nói trong cung điện của ngươi có một hồ bơi rất đẹp sao? Đã rất nhiều ngày ta không được bơi rồi, thực sự rất nhớ cảm giác được ở trong nước”

Tuyết Kiều ra vẻ người lớn đại lượng mà không biết mỗi một câu của nàng càng làm cho Địch Tu Tư muốn quay lại tìm Như Mặc và Bắc Dao Quang tính sổ, khi nào thì hắn trở thành người cần được bao dung, nhường nhịn chứ? Như Mặc và Bắc Dao Quang chẳng lẽ không biết nói Nhân Ngư ngu ngốc này không nên làm người khác tức giận sao?

Tức giận đến cảnh giới cao nhất thì hôm nay Địch Tu Tư đã lĩnh giáo được, tức đến mức xanh mặt, còn chưa kịp phát tác thì một cỗ lực đạo rất lớn hỗ trợ thúc đẩy hắn, bên tai còn nghe âm thanh giống như trẻ con oán giận “ quả nhiên tiểu sâu chính là tiểu sâu, đi một chút cũng không nổi, ta không có chân mà còn đi mau hơn ngươi”

Đêm đầu tiên trở về Huyễn Điệp tộc, đáng thương cho Huyễn Điệp vương tử dường như tức giận đến mức bị nội thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện