Diệt Thế Kỷ

Chương 7



Theo như hắn biết, chuyện của Luật đã có người chú ý tới, bắt đầu điều tra những vụ tử vong kỳ quái này. Chính là, vì thân phận của Luật đặc thù nên tất cả đều được tiến hành rất kín đáo, hắn cũng chỉ nhận thấy một ít dấu vết. Hắn tin tưởng Luật không làm bất cứ gì, thật sự, nhưng trong chuyện này, Luật chắc chắn có biết chút ít. Hoặc là nói, hắn ẩn ẩn có loại cảm giác, có người làm những việc này vì Luật, chỉ có điều, đó là ai mới được?

Đối với việc này, Luật lạnh lùng cười, “Làm sao? Hoài nghi ta hạ thủ?”

“Ta không phải có ý này.” Tần Trạm cũng không muốn làm Luật hiểu lầm.

“Cho dù là ta hạ thủ, ngươi có chứng cứ sao?” Đám kia làm việc mà lưu lại chứng cứ mới là lạ, “Cho dù ta có biết cái gì đi chăng nữa, chẳng lẽ cần phải báo cáo với ngươi?” Luật châm chọc nói, mỗi một câu đều như kim đâm vào lòng Tần Trạm, máu chảy đầm đìa, đơn giản là vì sự chán ghét cùng không tín nhiệm rõ ràng của Luật.

Balberith ở Hợp chủng quốc xa xôi quan sát hai người nói chuyện, cũng không khỏi cảm thấy Tần Trạm thật đáng thương, cư nhiên lại đi yêu một con nhím như Luật.

“Luật, người chết nhiều lắm.” Tần Trạm ẩn ẩn ám chỉ, những trường hợp hi hữu liên tiếp diễn ra đã bắt đầu khiến người khác chú ý. Văn Nhân Lẫm lập tức minh bạch nguyên nhân tại sao Tần Trạm phải vội vã tìm đến Luật, có người đang tra xét sao?

Luật có hiểu được ẩn ý của Tần Trạm hay không, không quan trọng. Với hắn, những chuyện đó một chút cũng không quan trọng.

Đối với lời nói của Tần Trạm, Luật nở nụ cười, cười đến châm chọc, cười đến khinh thường. Nhiều? Một chút cũng không nhiều a. So với số người chết trong trận động đất lần này nhiều hơn sao? So với số người chết trong các đại tai họa mười năm trở lại đây nhiều hơn sao? So với số người sắp phải chết trong tương lai nhiều hơn sao? Không nhiều, một chút cũng không nhiều, ngay cả số lẻ cũng không đến.

“Đây là pháp trị xã hội*, cái gì cũng cần có chứng cứ, không phải sao?” Quay đầu nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa xe, cao ốc dày đặc, đèn đường sáng choang, người người tấp nập trên đường phố, thế giới bên ngoài kiatrông thật phồn hoa. Chính là chỉ cần để tâm cảm giác, có thể nhìn thấy hắc ám quấn quanh mọi thứ, có thể nghe được tiếng rên khóc kể lể không ngừng, tố cáo tội nghiệt sâu nặng của nhân loại.

———–

*Pháp trị xã hội: nói đơn giản là một xã hội mà không ai có quyền vượt qua luật pháp, kể cả chính quyền (ngược lại là “dụng pháp trị”: chính quyền có thể bỏ qua luật pháp, như thời kỳ phong kiến chẳng hạn, vua không cần tuân thủ)

Pháp trị là công cụ điều chỉnh quyền lực, có hai nhiệm vụ: giới hạn sự chuyên quyền và lạm quyền của chính phủ, đồng thời khiến cho chính phủ trở nên sáng suốt và chính sách của nhà nước khôn ngoan hơn.

———–

“Luật…” Thanh âm của Tần Trạm thật trầm, là bất đắc dĩ, cũng là chán ghét bản thân. Tuy rất có lỗi với những người đã chết, nhưng hắn thật sự hy vọng, cái gọi là chứng cứ vĩnh viễn sẽ không xuất hiện, hắn bất quá cũng chỉ là một người ích kỷ mà thôi. “Ngươi tự giải quyết cho tốt.” Cuối cùng cũng chỉ có thể nói ra câu nghe như cảnh cáo.

“Ta tốt lắm.” Lời nói của Tần Trạm chỉ đổi được câu trả lời khinh thường của Luật.

Lẫm ngồi một bên nghe, không thể xen vào. Thái độ Luật đối với Tần Trạm, hắn nhìn cũng thấy không đáng, Tần Trạm vì cái gì lại yêu ca? Chuyện này thật sự khó hiểu, mà ngay cả bản thân Tần Trạm, e rằng cũng không biết. Còn đối với Luật, Lẫm chỉ có thể im lặng, bất luận Luật làm cái gì, hắn đều không có tư cách chỉ trích, đây là tội lỗi hắn phải đeo.

Ngày hôm qua, sau khi tửu bảo động thủ với Luật, Lẫm có bí mật an bài người giám thị tửu bảo, chuyện này Tần Trạm cũng biết. Kinh nghiệm trong quá khứ cho bọn họ biết, chỉ cần động thủ với Luật, bất luận là có thành công hay không, kết cục của những người đó chắc chắn là tử vong. Sở dĩ phái người giám thị, bất quá cũng là vì muốn giữ được tính mạng của tửu bảo, bắt được hung thủ, tìm ra người đứng sau loạt sự kiện này, chứng minh Luật trong sạch.

Người đứng sau chuyện này là ai? Tại sao luôn biết rõ ràng mọi chuyện xảy ra đối với Luật như vậy? Tại sao phải giết nhiều người như vậy? Là muốn hãm hại Luật? Hay là ôm lấy cảm tình giống như Tần Trạm đối với Luật? Giả thiết cuối cùng chỉ là phỏng đoán của Lẫm, bất quá hắn cũng không dám để Tần Trạm biết. Tuy rằng tính cách Tần Trạm rất tốt, nhưng đối với tình địch, Tần Trạm sẽ có thái độ tốt sao? Vấn đề này, Văn Nhân Lẫm cũng không dám kết luận.

Thế nhưng, kế hoạch của bọn họ hoàn toàn vô dụng, không có hung thủ, cái chết của tửu bảo chính là một chuyện ngoài ý muốn. Thật sự là ngoài ý muốn, đi tắm rửa, không cẩn thận trượt chân, mất thăng bằng đụng vào thủy tinh, thủy tinh chất lượng không tốt, vỡ nát, mảnh vụn xui xẻo rơi vào mắt, ánh mắt mơ hồ đau đớn khiến tửu bảo không dám mở mắt, đành phải chậm rãi mò mẫm tìm điện thoại gọi cấp cứu, không cẩn thận làm ngã bình rượu mua để dễ dàng làm quen công tác ở quán bar.

Tìm được điện thoại, tửu bảo gọi được đến bệnh viện, thuật lại sự việc một lần, người của bệnh viện nói tửu bảo chờ một lát, bọn họ sẽ lập tức đến. Thời điểm định cúp điện thoại, người của bệnh viện nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của tửu bảo, cầm điện thoại lên muốn hỏi xem có chuyện gì, chợt truyền ra tiếng y mắng gì đó về con chuột, sau đó nghe như y lại đụng phải cái gì, có tiếng người ngã xuống, tiếp theo là một trận kêu rên thảm thiết. Những người trực ban bị làm cho hoảng sợ, vội hỏi làm sao vậy, truyền đến chỉ còn tiếng kêu cứu mạng suy yếu không rõ ràng. Nhân viên trực ban nào dám chậm trễ, xe cấp cứu lập tức xuất phát, đã biết người bị thương ở một mình, sợ y vì bị thương mà không có sức mở cửa, bọn họ còn cố ý liên lạc cho nhân viên quản lý của khu nhà, để nhân viên quản lý lấy chìa khóa phụ nhanh chóng mở cửa. Đáng tiếc, vẫn chậm, khi nhân viên của bệnh viện đến nơi, chỉ nhìn thấy thái dương tửu bảo bị mảnh vỡ của bình rượu đâm vào, chảy máu, hai mắt người chết còn lưu lại vệt máu giống như nước mắt sám hối lúc lâm chung.

Đây là một vụ tử vong chỉ cần mười phút điều tra là có thể xác định, ngoài ý muốn.

Tửu bảo tuy tự mình trải qua toàn bộ quá trình, nhưng cũng không hề biết vũng nước hắn giẫm lên lúc đó hơi hơi phập phồng, thời điểm tử vong, thế giới qua ánh mắtvì máu mà nhuốm mộtmàu đỏ tươi, hắn nhìn thấy ánh mắt của con chuột lớn bất thường kia lóe ra sắc đỏ, miệng lộ ra một nụ cười dữ tợn đầy quỷ dị, ngay cả ý nghĩa của nụ cười đó là thế nào, hắn vẫn chưa kịp hiểu đã không còn khả năng tự hỏi, chìm vào hắc ám.

Trong xe lâm vào trầm mặc.

“Ca, hôm nay cùng Tống lão phu nhân trôi qua vui vẻ không?” Văn Nhân Lẫm thể hiện tác dụng của mình, khi không khí giữa hai người kia trở nên không thoải mái, lảng sang chuyện khác, hòa hoãn không khí. Văn Nhân Lẫm không có tư cách gọi Tống lão phu nhân là bà ngoại, thậm chí ngay cả giống Tần Trạm, thân thiết gọi Tống nãi nãi cũng không được, chỉ có thể như một ngoại nhân, gọi Tống lão phu nhân.

“Vui vẻ hơn việc cùng một chỗ với các ngươi.” Lời nói của Luật vẫn thật đả thương người.

“Tống nãi nãi không cho phép ngươi đổi ý chuyện gì?” Có thể thoát khỏi không khí cứng ngắc vừa rồi, có thể dùng những đề tài khác làm Luật vui vẻ, Tần Trạm đương nhiên nguyện ý, cho nên thuận theo hảo ý của Lẫm, đem đề tài nói chuyện chuyển sang phần không khiến Luật chán ghét, lại không nghĩ đề tài này sẽ dẫn đến sự tình hắn tuyệt không muốn đối mặt.

“Bà ngoại định tìm cho ta một vị hôn thê.” Luật không cảm thấy có gì cần phải giấu giếm, y theo cá tính của nàng, chuyện này nhất định sẽ được gióng trống khua chiêng, sáng sớm ngày mai, toàn bộ những người có địa vị ở kinh đô có lẽ đều sẽ biết.

Nhưng tin tức này đối với Tần Trạm mà nói, chính là tình thiên phích lịch(sấm sét giữa trời quang: tai họa bất ngờ ập tới), tay cầm lái hơi hơi dùng sức, xe lập tức bị chệch hướng, may là hắn phản ứng nhanh, lập tức giẫm phanh. Bất quá, trong xe bất kể là người gây ra sự cố hay người bị hại, lúc này đều theo quán tính ngã về phía trước.

Hai người ngồi phía trên trước mặt không có chướng ngại, Luật ngồi đằng sau, cái trán xui xẻo đụng vào lưng ghế trước.

“Ngươi làm gì thế?” Luật, thật tự nhiên, phẫn nộ chất vấn kẻ gây ra sự cố – Tần Trạm.

Ở nước Mỹ xa xôi, Balberith thở dài nói, “Tế tư của chúng ta thật đúng là đầu gỗ, không hiểu phong tình a.” Lại vì Tần Trạm yêu mến Luật mà bi ai. Đầu gỗ kia không hiểu cũng đã như thế, cho dù hắn có hiểu, cũng sẽ không tiếp nhận. Nghĩ đến chuyện Tần Trạm ăn khổ, Balberith lại vô cùng vui sướng khi người gặp họa, có trò hay xem a. Nếu là nhân loại bình thường, đối với vở kịch tình yêu như vậy, Balberith chỉ cười lạnh châm chọc. Thế nhưng, hài kịch này lại liên quan đến Luật, chắc chắn sẽ hảo ngoạn a.

Ngươi sẽ lựa chọn như thế nào, Tần Trạm? Nhìn nét mặt ngươi bây giờ, thật sự rất thích hợp gia nhập chúng ta. Balberith đối với biểu tình của Tần Trạm lúc này tràn đầy thưởng thức.

Mà một người khác may mắn được thưởng thức biểu tình của Tần Trạm lúc này chính là Lẫm. Lẫm đã nhìn quen Tần Trạm bộ dạng khiêm cung ấm áp, nhìn thấy Tần Trạm trong công vụ định liệu kỹ càng, cơ trí thong dong, nhìn thấy Tần Trạm thể hiện một mặt suy sụp vì yêu ca, nhìn thấy Tần Trạm bốc lên lửa giận chỉ xuất hiện trước ca của hắn. Có thể nói, trong tất cả những người xung quanh, hắn là người đã nhìn thấy nhiều biểu tình của Tần Trạm nhất, biết nhiều chuyện của Tần Trạm nhất. Chính là, hắn chưa từng nghĩ đến Tần Trạm cũng sẽ có vẻ mặt như thế, giống như Tu La, tản mát ra thống khổ, tuyệt vọng cùng khủng bố cứ như địa ngục. Mặc dù chỉ là trong nháy mắt, nhưng đủ để hắn run rẩy đến mức không thể cho đó là ảo giác.

Theo bản năng dịch ra xa Tần Trạm một chút, đến khi nghe thấy lời chất vấn có vẻ thật vô tội của Luật, hắn quyết định thu nhỏ sự tồn tại của chính mình.

“Ngươi đồng ý rồi?” Tần Trạm bất an hỏi, nhưng vẫn cố gắng bảo trì vẻ ngoài bình tĩnh.

“Ta hỏi ngươi trước.” Luật hoàn toàn bỏ ngoài tai, chỉ quan tâm vấn đề của mình.

May mà chỗ này đã là tiến vào khu vực dinh thự cao cấp, xe cộ lưu thông vốn ít hơn, hiện tại lại không có chiếc nào, nếu không, không xảy ra tai nạn xe cộ mới là lạ. Tuy bằng bản lĩnh của hắn, không chết được, nhưng chuyện như vậy ai cũng sẽ thấy khó chịu.

“Thật có lỗi, ta trượt tay.” Tần Trạm khinh miêu đạm tả(xuề xòa, qua loa cho xong chuyện) trả lời.

Có phải thật sự hay không, Luật không cần biết, nhưng có một cơ hội để chì chiếtTần Trạm, Luật sẽ không bỏ qua, “Như thế này mà bà ngoại lại bảo trình độ lái xe của ngươi tốt.” Thập phần khinh thường, “Thật sự nên để nàng nhìn xem.” Luật còn đang so đo chuyện Tống lão phu nhân nói kỹ thuật lái xe của hắn không bằng Tần Trạm.

“Thật xin lỗi.” Tần Trạm lại nhận lỗi, thần thái đã khôi phục thong dong như thường, khởi động lại động cơ, bẻ tay lái, cho xe quay lại đường cái, tiếp tục chạy một cách vững vàng.

Luật một lần nữa ngồi xuống, ở phía sau đối Tần Trạm phê bình mọi chỗ, khó được cơ hội bắt lỗi của người kia, dù sao cũng phải tận dụng cho triệt để.

Trong cả quá trình này, Lẫm tiếp tục thu nhỏ sự tồn tại của mình, Tần Trạm yên lặng nghe, có thể cảm giác được tâm tình của Luật đang tốt lên. Nếu như là bình thường, cho dù biến hóa này là vì Luật đối với hắn châm chọc không ngừng, Tần Trạm cũng sẽ trở nên vui sướng, thế nhưng lúc này, Tần Trạm chỉ thấy tâm trạng của mình ngày càng nặng nề.

“Luật, ngươi thật sự đồng ý đính hôn sao?” Tìm một cơ hội, Tần Trạm hỏi ra vấn đề hắn quan tâm nhất. “Đây là một đại sự a.” Tần Trạm trong lòng tiến hành phỉ nhổ sự dối trá của chính mình, rõ ràng thập phần không muốn đối mặt, rõ ràng hy vọng Luật không cần đính hôn, còn dùng loại ngữ khí quan tâm này.

“Bất quá chỉ là đính hôn, không hài lòng, giải trừ hôn ước là được.” Đính hôn bất quá là vì thỏa mãn bà ngoại, hắn không có khả năng thật sự kết hôn.

“Vậy sao?” Nội tâm khẩn trương của Tần Trạm cuối cùng cũng buông lỏng. Cho dù biết rõ cảm tình sẽ không được đáp lại, cũng không muốn Luật thuộc về người khác, hắn tình nguyện Luật cứ như vậy, tiếp tục dạo chơi nhân gian, ít nhất, Luật không thuộc về hắn cũng sẽ không thuộc về bất cứ người nào.

END 07.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện