Diệt Thế Kỷ
Chương 71
Một ngày, hai ngày, ba ngày,… Thời gian cứ như vậy mà trôi qua, niềm vui chiến thắng của nhân loại cũng dần tiêu tán, những người vốn vẫn cảm thấy sầu lo vì sự xuất hiện của Văn Nhân Luật ở phút cuối cùng cũng bắt đầu thả lỏng khi không thấy có gì xảy ra. Trên thế giới này, sẽ không có ai vì một chuyện mà phiền não cả đời, thời gian vĩ đại sẽ khiến coi trọng ban đầu trở thành hờ hững, thậm chí quên đi, càng đừng nói bản thân nhân loại vốn là một chủng tộc mau quên.
Thế giới lại an bình như xưa khiến nhân loại thả lỏng, sau khi niềm vui chiến thắng qua đi, bọn họ liền bắt đầu tập trung vào cái trước mắt, so đo từng chút một khi phân chia ích lợi, lòng tham đã thay thế sự vô tư giúp đỡ lẫn nhau trong hoạn nạn.
Trong khoảng thời gian zombie hoành hành khắp nơi, đã có rất nhiều quốc gia bị xóa sổ, địa hình thế giới cũng thay đổi không ít, những quốc gia còn tồn đều muốn phân chia lại lãnh thổ trên thế giới. Không có một ai, cũng không có quốc gia nói đến những chuyện như tôn trọng chủ quyền của những quốc gia bị tàn phá kia, càng không có ai đưa ra đề nghị giữ nguyên lãnh thổ, bởi vì những quốc gia ấy để lại quá nhiều.
Đương nhiên bọn họ cũng không thể chỉ bận tâm đến các vấn đề chính trị, vẫn còn nhiều việc khác cần phải tiến hành như kiến thiết lại đất nước, quản lý dân cư và khen thưởng những anh hùng có công đóng góp trong tai họa vừa qua.
.
“Tần Trạm, phải đi rồi.” Hiện tại cũng chỉ có Văn Nhân Lẫm dám đến gần Tần Trạm.
Cũng không phải vì tính tình Tần Trạm trở nên quá táo bạo, mà là không hiểu vì sao, hắn bây giờ luôn khiến người đối diện cảm thấy áp lực nặng nề, hoàn toàn không tìm được bóng dáng một Tần Trạm ôn hòa dễ gần như trước nữa, quả thật cứ như trong quá khứ, hắn luôn đeo mặt nạ, mà sau khi Văn Nhân Luật rời đi, không quay đầu lại, mặt nạ ấy cũng vỡ nát theo.
“Ta biết.” Tần Trạm đáp. Hắn biết bản thân mình rất không ổn, nhưng không có cách nào để cải thiện, bởi tất cả nguyên nhân đều là vì Luật.
Luật đã biến mất trong ngọn lửa màu lam hôm ấy, cho dù hắn đã lùng sục khắp thế giới cũng vẫn không tìm được y. Không chỉ vậy, đè nặng trong lòng hắn còn có sự thần bí của Luật, người chế tạo lực lượng hạt giống, lực lượng mà Luật sở hữu, có quá nhiều thứ hắn không biết, nhưng hắn để ý nhất vẫn là Luật đang ở đâu, và muốn làm cái gì?
Không có Luật bên người, cũng tìm không thấy Luật, đồng thời nhận ra bản thân tuyệt không hiểu biết Luật khiến hắn không ngừng cảm thấy bất an, nặng nề, khiến hắn cười không được, cũng không muốn cười. Khuôn mặt vẫn luôn bị Luật nói là “dối trá”, rốt cuộc hắn cũng phải tháo xuống.
“Tần Trạm, đừng như vậy.” Nhìn bộ dạng này của hảo hữu, Văn Nhân Lẫm sao có thể không khó chịu? Những người khác đều không hiểu tại sao Tần Trạm lại thay đổi nhiều đến vậy, nhưng hắn biết, là vì tình cảm của y đối với ca hắn quá sâu. Hắn thậm chí có thể cảm giác được Tần Trạm sắp bị thứ tình cảm đó bức điên rồi. Thì ra, tình yêu đáng sợ như thế.
Hắn thậm chí không nói được lời an ủi nào, biết nói cái gì đây? Ca không hy vọng nhìn thấy ngươi như vậy? Những lời này lừa được ai? Tần Trạm cũng không phải không biết ca hắn là người thế nào.
“Ta biết, Lẫm.” Tần Trạm nhắm mắt lại. Hắn biết phải điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân, thế nhưng thật sự là khó quá. Trong quá khứ, muốn tự do điều chỉnh cảm xúc và biểu tình thật dễ dàng, vậy mà hiện tại lại thấy quá khó khăn.
Hắn cảnh cáo chính mình, hắn yêu Luật, nhưng y không phải tất cả của hắn, những gì hắn được giáo dục từ bé lớn nói cho hắn biết, hắn có trách nhiệm, có thân nhân, cho nên không thể chỉ vì một người mà dao động. Thế nhưng, người đó là Luật, là người hắn yêu, yêu đến điên cuồng. Thất tình lục dục của hắn đều nằm trong tay Luật, vì Luật mà vui, vì Luật mà buồn, vì Luật mà tổn thương, vì Luật mà đau đớn. Chỉ cần liên quan đến Luật, tâm tình của hắn liền thoát khỏi tầm khống chế.
“Để ta ở một mình một chút, một chút nữa thôi.” Để hắn có thể một mình lẳng lặng thêm một chút nữa là đủ rồi.
“Ta biết rồi. Ta sẽ an bài thời gian.” Văn Nhân Lẫm thở dài, cực kỳ thông cảm với Tần Trạm, thuận tiện tiếp nhận công tác của y, để y có thời gian điều chỉnh lại tâm tình.
.
Ca, ngươi rốt cuộc đang nghĩ cái gì? Ngươi đã làm gì? Ngươi đang chuẩn bị làm gì nữa?
Ngày hôm ấy, sau khi biết ca là người chế tạo lực lượng hạt giống, dị năng giả bọn họ đều tiến hành trao đổi với lực lượng hạt giống của mình.
Thế nhưng ngoại trừ cách gọi “Tế Tư” cùng với ca hắn là người chế tạo hạt giống ra, bọn họ vẫn không có thêm thông tin nào khác.
Tại sao phải chế tạo ra lực lượng hạt giống? Tại sao Alek và hạt giống đều gọi ca là “Tế Tư đại nhân”? “Tế Tư”, đây là một cách gọi mang tính tôn giáo rất nặng, chẳng lẽ ca gia nhập vào tà giáo nào đó? Liên tưởng đến sự kỳ dị của lực lượng hạt giống, thậm chí còn có người đoán rằng, có lẽ có “Thần” tồn tại, mà ca hắn phụng dưỡng “Thần”, nên mới được danh hiệu “Tế Tư” đó.
Thật sự quá hoang đường. Ca hắn chắc chắn sẽ không tín ngưỡng thần thánh nào cả, hắn đã từng nghe y phê phán “Thần”, nói bọn họ bất quá chỉ là thứ nhân loại tạo ra để ký thác tâm linh, là thùng rác để nhân loại thư giải cảm xúc: Khi vui sướng thì cảm tạ, bi thương thì trách mắng, gặp chuyện không như ý thì đổ lỗi, khi đối mặt với sinh lão bệnh tử thì sợ hãi, cho nên nhân loại mới cần một thứ gì đó để an ủi, để cảm thấy yên tâm, thoải mái. Thậm chí đến khi khoa học kỹ thuật phát triển, “Thần” vẫn không thoát khỏi số phận bị đối xử như thùng rác, tần suất bị nhân loại phê phán còn gia tăng thêm.
““Thần”, không thể cứu bất kỳ ai.” Hắn vẫn nhớ rõ ca đã nói như vậy, ngữ khí lúc ấy khiến hắn cảm thấy một chút châm chọc, còn lại đều là bất đắc dĩ.
Có quá nhiều nghi vấn bày ra trước mặt. Tại sao ca lại có được lực lượng? Hoặc là ca làm thế nào mà có được lực lượng ấy? Tại sao chưa từng có ai phát hiện ra? Ca rốt cuộc đang che giấu chuyện gì?…
Vẫn còn nhiều, nhiều nữa… Sau khi những nghi vấn ấy xuất hiện, hắn, phụ thân và gia gia đều cảm thấy ca cực kỳ xa lạ. Là bọn họ không quan tâm, chú ý ca đầy đủ sao? Thẳng đến khi ca bày sự thật đến trước mặt mới phát hiện, thì ra bọn họ không hề hiểu biết ca, dù chỉ một chút cũng không.
Tần Trạm thì sao? Y yêu ca hắn như vậy, liệu có cảm giác bị lừa không? Hắn không phải Tần Trạm nên không biết, nhưng hắn biết một chuyện, đó là Tần Trạm cảm thấy rất khó chịu vì ca biến mất.
Còn có lực lượng của y. Y muốn có lực lượng là để bảo hộ ca, nhưng phần lực lượng này lại là do ca chế tạo. Đối với chuyện này, y sẽ thấy thế nào? Tất cả những điều đó, hắn đều không biết, bản thân hắn thì chỉ thấy có chút mất tự nhiên. Người mà bọn họ cho rằng không có năng lực lại là người ban lực lượng cho bọn họ, nhớ đến thái độ khinh thị của các dị năng giả đối với ca khi ở trong Long Tổ, hẳn là những người đó sẽ càng thấy khó xử hơn.
Mà, không chỉ có ca, còn có Tần Trạm. Nhìn Tần Trạm lúc này, hắn cũng có một loại cảm giác thì ra hắn chưa từng hiểu biết y, trên khuôn mặt tuấn nhã kia, thần sắc trầm lãnh đã hoàn toàn thay thế vẻ ôn nhã trong quá khứ, tạo cảm giác khủng bố, áp bách đến người đối diện. Trước kia, Tần Trạm để người khác cảm thấy y vĩ đại nhưng dễ gần, còn hiện tại, y thật sự để người ta cảm thấy được cái gì gọi là “thượng vị giả”, chỉ cần vừa đến gần sẽ lập tức cảm thấy sợ hãi và muốn thần phục. Cảm giác tồn tại mãnh liệt không ai có thể xem nhẹ cùng với khí tràng áp bách mười phần ấy, thật sự khác xa so với Tần Trạm mà hắn từng biết đến. Thế nhưng, tất cả lại ngoài ý muốn mà thích hợp với y đến vậy, tựa như y thế này mới chính là y.
Một là huynh trưởng của hắn, một là hảo hữu của hắn, cả hai đều cùng hắn lớn lên, nhưng hiện tại, hắn lại cảm thấy cả hai người ấy thật quá xa lạ. Là bọn họ thay đổi, hay do thế giới thay đổi? Hay đơn giản là vì hắn chưa bao giờ được nhìn thấy khuôn mặt thật của bọn họ mà thôi?
Quên đi, bất kể sự thật là thế nào, cảm tình hơn mười năm nay cũng tuyệt đối không phải giả dối, bất kể bọn họ có trở nên xa lạ đến đâu, một người vẫn là ca hắn, mà người kia, vẫn luôn là hảo hữu của hắn.
.
Tần Trạm buông tay đang đỡ trán xuống, mở mắt ra, trên khuôn mặt hắn lại xuất hiện nụ cười ôn nhu như trước, thế nhưng, sâu trong đôi con ngươi nhìn như ôn hòa kia lại là một mảnh lạnh lùng, lạnh đến mức dường như không gì có thể khắc bóng hình vào nơi ấy.
Hắn không khỏi tự giễu, chẳng biết tại sao mấy ngày nay bản thân lại nghĩ không ra những điều này, cứ mãi chấp nhất những thứ chẳng biết tại sao phải chấp nhất. Không hiểu thì đã sao, không hiểu thì cố gắng đi hiểu là được; nhất thời không tìm thấy Luật cũng không sao cả, cứ tiếp tục tìm là được, cho dù nhất thời tìm không thấy cũng không có nghĩa là cả đời cũng tìm không thấy. Hắn rõ ràng có thể bỏ cả đời để tìm Luật, tìm kiếm những bí mật Luật vẫn luôn che giấu.
Không nên để bản thân trở nên khó coi như thế, Tần Trạm, ngươi không phải là một kẻ nhu nhược vừa gặp trở ngại liền gục ngã, nếu ngươi đã suy sụp tuyệt vọng, thì có tư cách gì để xuất hiện trước mặt Luật, để đi tìm thứ Luật luôn che giấu?
Tần Trạm nghĩ như vậy, ánh sáng dần quay về nơi đáy mắt.
.
Mở cửa, xuất hiện trước mặt Văn Nhân Lẫm lại là Tần Trạm của trước kia, nụ cười ấm áp, khí chất bình dị gần gũi, nhìn cứ như sự khác lạ gần đây mới là mặt nạ giả dối khiến Văn Nhân Lẫm cảm thấy bản thân cũng không phân biệt được đâu mới thật sự là Tần Trạm.
Văn Nhân Lẫm cẩn thận nhìn Tần Trạm, y giống hệt trước đây, nhưng tại sao hắn vẫn cảm thấy là lạ. Cảm giác này quá quái dị, thế nhưng dù nhìn thế nào, hắn cũng không biết bản thân mình thấy lạ ở đâu.
“Đi thôi.” Tần Trạm nói.
.
Hôm nay, có một đại hội quốc tế được tổ chức, mục đích là khen ngợi những người anh hùng có công trong chiến tranh vừa qua, đồng thời phân chia lại lãnh thổ, truyền thông trên toàn thế giới đều đến để ghi hình trực tiếp.
Mở đầu chính là khen ngợi và phong thưởng cho các vị anh hùng, chỉ thấy Tần Trạm mặc quân trang, trên khuôn mặt tuấn nhã là nụ cười ấm áp như nắng mai khiến cả nam lẫn nữ đều cảm thấy say mê.
Cực kỳ hoàn mỹ. Đối với biểu hiện của Tần Trạm lúc này cùng với sự lãnh khốc thể hiện trên chiến trường qua những năm gần đây – hai loại khí chất mâu thuẫn với nhau lại dung hợp trên người Tần Trạm, không ai cảm thấy có gì không thích hợp, mà là cảm thấy hoàn mỹ. Trải qua ba năm gian nan, tất cả đều cảm thấy tôn sùng đối với các chiến sĩ lãnh khốc, mà khát vọng đối với sự ôn nhu lại là một loại bản năng, cho nên đối với Tần Trạm biểu hiện cả hai mặt trong những trường hợp thỏa đáng, đương nhiên sẽ cực kỳ hoan nghênh.
Sau màn khen thưởng là cuộc chiến tranh trên bàn đàm phán. Trong suốt những năm gần đây, do nhân tố từ hoàn cảnh đặc thù nên Tần Trạm đã trở thành người trẻ nhất nắm quyền lực trung ương của Trung Quốc, đương nhiên hắn sẽ có quyền tham gia bàn đàm phán tiếp theo.
Hội nghị này đang là tiêu điểm của toàn thế giới, cho nên đương nhiên được phát trực tiếp, các phóng viên đã qua kiểm tra toàn diện vác theo camera theo sau những người tham gia hội nghị, đến trước cửa phòng thì đứng lại nhận kiểm tra thêm một lần nữa rồi mới được bước vào.
Những người nắm chính quyền của các quốc gia còn tồn tại lần lượt bước vào phòng hội nghị, phóng viên cầm camera đi sát theo sau, ống kính nhắm thẳng vào những thành viên tham gia hội nghị.
Thân phận cùng ngoại hình của Tần Trạm đều thuộc loại trọng điểm, cho nên có không ít camera nhắm thẳng vào hắn, cũng vì vậy mà quay lại được toàn bộ quá trình tiếu dung ôn nhã của Tần Trạm đột nhiên cương lại một thời gian ngắn rồi biến mất cùng với khuôn mặt pha lẫn giữa cảm xúc khó tin và vui sướng.
Điều này khiến mọi người không khỏi nhìn theo tầm mắt của Tần Trạm.
END 71.
Thế giới lại an bình như xưa khiến nhân loại thả lỏng, sau khi niềm vui chiến thắng qua đi, bọn họ liền bắt đầu tập trung vào cái trước mắt, so đo từng chút một khi phân chia ích lợi, lòng tham đã thay thế sự vô tư giúp đỡ lẫn nhau trong hoạn nạn.
Trong khoảng thời gian zombie hoành hành khắp nơi, đã có rất nhiều quốc gia bị xóa sổ, địa hình thế giới cũng thay đổi không ít, những quốc gia còn tồn đều muốn phân chia lại lãnh thổ trên thế giới. Không có một ai, cũng không có quốc gia nói đến những chuyện như tôn trọng chủ quyền của những quốc gia bị tàn phá kia, càng không có ai đưa ra đề nghị giữ nguyên lãnh thổ, bởi vì những quốc gia ấy để lại quá nhiều.
Đương nhiên bọn họ cũng không thể chỉ bận tâm đến các vấn đề chính trị, vẫn còn nhiều việc khác cần phải tiến hành như kiến thiết lại đất nước, quản lý dân cư và khen thưởng những anh hùng có công đóng góp trong tai họa vừa qua.
.
“Tần Trạm, phải đi rồi.” Hiện tại cũng chỉ có Văn Nhân Lẫm dám đến gần Tần Trạm.
Cũng không phải vì tính tình Tần Trạm trở nên quá táo bạo, mà là không hiểu vì sao, hắn bây giờ luôn khiến người đối diện cảm thấy áp lực nặng nề, hoàn toàn không tìm được bóng dáng một Tần Trạm ôn hòa dễ gần như trước nữa, quả thật cứ như trong quá khứ, hắn luôn đeo mặt nạ, mà sau khi Văn Nhân Luật rời đi, không quay đầu lại, mặt nạ ấy cũng vỡ nát theo.
“Ta biết.” Tần Trạm đáp. Hắn biết bản thân mình rất không ổn, nhưng không có cách nào để cải thiện, bởi tất cả nguyên nhân đều là vì Luật.
Luật đã biến mất trong ngọn lửa màu lam hôm ấy, cho dù hắn đã lùng sục khắp thế giới cũng vẫn không tìm được y. Không chỉ vậy, đè nặng trong lòng hắn còn có sự thần bí của Luật, người chế tạo lực lượng hạt giống, lực lượng mà Luật sở hữu, có quá nhiều thứ hắn không biết, nhưng hắn để ý nhất vẫn là Luật đang ở đâu, và muốn làm cái gì?
Không có Luật bên người, cũng tìm không thấy Luật, đồng thời nhận ra bản thân tuyệt không hiểu biết Luật khiến hắn không ngừng cảm thấy bất an, nặng nề, khiến hắn cười không được, cũng không muốn cười. Khuôn mặt vẫn luôn bị Luật nói là “dối trá”, rốt cuộc hắn cũng phải tháo xuống.
“Tần Trạm, đừng như vậy.” Nhìn bộ dạng này của hảo hữu, Văn Nhân Lẫm sao có thể không khó chịu? Những người khác đều không hiểu tại sao Tần Trạm lại thay đổi nhiều đến vậy, nhưng hắn biết, là vì tình cảm của y đối với ca hắn quá sâu. Hắn thậm chí có thể cảm giác được Tần Trạm sắp bị thứ tình cảm đó bức điên rồi. Thì ra, tình yêu đáng sợ như thế.
Hắn thậm chí không nói được lời an ủi nào, biết nói cái gì đây? Ca không hy vọng nhìn thấy ngươi như vậy? Những lời này lừa được ai? Tần Trạm cũng không phải không biết ca hắn là người thế nào.
“Ta biết, Lẫm.” Tần Trạm nhắm mắt lại. Hắn biết phải điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân, thế nhưng thật sự là khó quá. Trong quá khứ, muốn tự do điều chỉnh cảm xúc và biểu tình thật dễ dàng, vậy mà hiện tại lại thấy quá khó khăn.
Hắn cảnh cáo chính mình, hắn yêu Luật, nhưng y không phải tất cả của hắn, những gì hắn được giáo dục từ bé lớn nói cho hắn biết, hắn có trách nhiệm, có thân nhân, cho nên không thể chỉ vì một người mà dao động. Thế nhưng, người đó là Luật, là người hắn yêu, yêu đến điên cuồng. Thất tình lục dục của hắn đều nằm trong tay Luật, vì Luật mà vui, vì Luật mà buồn, vì Luật mà tổn thương, vì Luật mà đau đớn. Chỉ cần liên quan đến Luật, tâm tình của hắn liền thoát khỏi tầm khống chế.
“Để ta ở một mình một chút, một chút nữa thôi.” Để hắn có thể một mình lẳng lặng thêm một chút nữa là đủ rồi.
“Ta biết rồi. Ta sẽ an bài thời gian.” Văn Nhân Lẫm thở dài, cực kỳ thông cảm với Tần Trạm, thuận tiện tiếp nhận công tác của y, để y có thời gian điều chỉnh lại tâm tình.
.
Ca, ngươi rốt cuộc đang nghĩ cái gì? Ngươi đã làm gì? Ngươi đang chuẩn bị làm gì nữa?
Ngày hôm ấy, sau khi biết ca là người chế tạo lực lượng hạt giống, dị năng giả bọn họ đều tiến hành trao đổi với lực lượng hạt giống của mình.
Thế nhưng ngoại trừ cách gọi “Tế Tư” cùng với ca hắn là người chế tạo hạt giống ra, bọn họ vẫn không có thêm thông tin nào khác.
Tại sao phải chế tạo ra lực lượng hạt giống? Tại sao Alek và hạt giống đều gọi ca là “Tế Tư đại nhân”? “Tế Tư”, đây là một cách gọi mang tính tôn giáo rất nặng, chẳng lẽ ca gia nhập vào tà giáo nào đó? Liên tưởng đến sự kỳ dị của lực lượng hạt giống, thậm chí còn có người đoán rằng, có lẽ có “Thần” tồn tại, mà ca hắn phụng dưỡng “Thần”, nên mới được danh hiệu “Tế Tư” đó.
Thật sự quá hoang đường. Ca hắn chắc chắn sẽ không tín ngưỡng thần thánh nào cả, hắn đã từng nghe y phê phán “Thần”, nói bọn họ bất quá chỉ là thứ nhân loại tạo ra để ký thác tâm linh, là thùng rác để nhân loại thư giải cảm xúc: Khi vui sướng thì cảm tạ, bi thương thì trách mắng, gặp chuyện không như ý thì đổ lỗi, khi đối mặt với sinh lão bệnh tử thì sợ hãi, cho nên nhân loại mới cần một thứ gì đó để an ủi, để cảm thấy yên tâm, thoải mái. Thậm chí đến khi khoa học kỹ thuật phát triển, “Thần” vẫn không thoát khỏi số phận bị đối xử như thùng rác, tần suất bị nhân loại phê phán còn gia tăng thêm.
““Thần”, không thể cứu bất kỳ ai.” Hắn vẫn nhớ rõ ca đã nói như vậy, ngữ khí lúc ấy khiến hắn cảm thấy một chút châm chọc, còn lại đều là bất đắc dĩ.
Có quá nhiều nghi vấn bày ra trước mặt. Tại sao ca lại có được lực lượng? Hoặc là ca làm thế nào mà có được lực lượng ấy? Tại sao chưa từng có ai phát hiện ra? Ca rốt cuộc đang che giấu chuyện gì?…
Vẫn còn nhiều, nhiều nữa… Sau khi những nghi vấn ấy xuất hiện, hắn, phụ thân và gia gia đều cảm thấy ca cực kỳ xa lạ. Là bọn họ không quan tâm, chú ý ca đầy đủ sao? Thẳng đến khi ca bày sự thật đến trước mặt mới phát hiện, thì ra bọn họ không hề hiểu biết ca, dù chỉ một chút cũng không.
Tần Trạm thì sao? Y yêu ca hắn như vậy, liệu có cảm giác bị lừa không? Hắn không phải Tần Trạm nên không biết, nhưng hắn biết một chuyện, đó là Tần Trạm cảm thấy rất khó chịu vì ca biến mất.
Còn có lực lượng của y. Y muốn có lực lượng là để bảo hộ ca, nhưng phần lực lượng này lại là do ca chế tạo. Đối với chuyện này, y sẽ thấy thế nào? Tất cả những điều đó, hắn đều không biết, bản thân hắn thì chỉ thấy có chút mất tự nhiên. Người mà bọn họ cho rằng không có năng lực lại là người ban lực lượng cho bọn họ, nhớ đến thái độ khinh thị của các dị năng giả đối với ca khi ở trong Long Tổ, hẳn là những người đó sẽ càng thấy khó xử hơn.
Mà, không chỉ có ca, còn có Tần Trạm. Nhìn Tần Trạm lúc này, hắn cũng có một loại cảm giác thì ra hắn chưa từng hiểu biết y, trên khuôn mặt tuấn nhã kia, thần sắc trầm lãnh đã hoàn toàn thay thế vẻ ôn nhã trong quá khứ, tạo cảm giác khủng bố, áp bách đến người đối diện. Trước kia, Tần Trạm để người khác cảm thấy y vĩ đại nhưng dễ gần, còn hiện tại, y thật sự để người ta cảm thấy được cái gì gọi là “thượng vị giả”, chỉ cần vừa đến gần sẽ lập tức cảm thấy sợ hãi và muốn thần phục. Cảm giác tồn tại mãnh liệt không ai có thể xem nhẹ cùng với khí tràng áp bách mười phần ấy, thật sự khác xa so với Tần Trạm mà hắn từng biết đến. Thế nhưng, tất cả lại ngoài ý muốn mà thích hợp với y đến vậy, tựa như y thế này mới chính là y.
Một là huynh trưởng của hắn, một là hảo hữu của hắn, cả hai đều cùng hắn lớn lên, nhưng hiện tại, hắn lại cảm thấy cả hai người ấy thật quá xa lạ. Là bọn họ thay đổi, hay do thế giới thay đổi? Hay đơn giản là vì hắn chưa bao giờ được nhìn thấy khuôn mặt thật của bọn họ mà thôi?
Quên đi, bất kể sự thật là thế nào, cảm tình hơn mười năm nay cũng tuyệt đối không phải giả dối, bất kể bọn họ có trở nên xa lạ đến đâu, một người vẫn là ca hắn, mà người kia, vẫn luôn là hảo hữu của hắn.
.
Tần Trạm buông tay đang đỡ trán xuống, mở mắt ra, trên khuôn mặt hắn lại xuất hiện nụ cười ôn nhu như trước, thế nhưng, sâu trong đôi con ngươi nhìn như ôn hòa kia lại là một mảnh lạnh lùng, lạnh đến mức dường như không gì có thể khắc bóng hình vào nơi ấy.
Hắn không khỏi tự giễu, chẳng biết tại sao mấy ngày nay bản thân lại nghĩ không ra những điều này, cứ mãi chấp nhất những thứ chẳng biết tại sao phải chấp nhất. Không hiểu thì đã sao, không hiểu thì cố gắng đi hiểu là được; nhất thời không tìm thấy Luật cũng không sao cả, cứ tiếp tục tìm là được, cho dù nhất thời tìm không thấy cũng không có nghĩa là cả đời cũng tìm không thấy. Hắn rõ ràng có thể bỏ cả đời để tìm Luật, tìm kiếm những bí mật Luật vẫn luôn che giấu.
Không nên để bản thân trở nên khó coi như thế, Tần Trạm, ngươi không phải là một kẻ nhu nhược vừa gặp trở ngại liền gục ngã, nếu ngươi đã suy sụp tuyệt vọng, thì có tư cách gì để xuất hiện trước mặt Luật, để đi tìm thứ Luật luôn che giấu?
Tần Trạm nghĩ như vậy, ánh sáng dần quay về nơi đáy mắt.
.
Mở cửa, xuất hiện trước mặt Văn Nhân Lẫm lại là Tần Trạm của trước kia, nụ cười ấm áp, khí chất bình dị gần gũi, nhìn cứ như sự khác lạ gần đây mới là mặt nạ giả dối khiến Văn Nhân Lẫm cảm thấy bản thân cũng không phân biệt được đâu mới thật sự là Tần Trạm.
Văn Nhân Lẫm cẩn thận nhìn Tần Trạm, y giống hệt trước đây, nhưng tại sao hắn vẫn cảm thấy là lạ. Cảm giác này quá quái dị, thế nhưng dù nhìn thế nào, hắn cũng không biết bản thân mình thấy lạ ở đâu.
“Đi thôi.” Tần Trạm nói.
.
Hôm nay, có một đại hội quốc tế được tổ chức, mục đích là khen ngợi những người anh hùng có công trong chiến tranh vừa qua, đồng thời phân chia lại lãnh thổ, truyền thông trên toàn thế giới đều đến để ghi hình trực tiếp.
Mở đầu chính là khen ngợi và phong thưởng cho các vị anh hùng, chỉ thấy Tần Trạm mặc quân trang, trên khuôn mặt tuấn nhã là nụ cười ấm áp như nắng mai khiến cả nam lẫn nữ đều cảm thấy say mê.
Cực kỳ hoàn mỹ. Đối với biểu hiện của Tần Trạm lúc này cùng với sự lãnh khốc thể hiện trên chiến trường qua những năm gần đây – hai loại khí chất mâu thuẫn với nhau lại dung hợp trên người Tần Trạm, không ai cảm thấy có gì không thích hợp, mà là cảm thấy hoàn mỹ. Trải qua ba năm gian nan, tất cả đều cảm thấy tôn sùng đối với các chiến sĩ lãnh khốc, mà khát vọng đối với sự ôn nhu lại là một loại bản năng, cho nên đối với Tần Trạm biểu hiện cả hai mặt trong những trường hợp thỏa đáng, đương nhiên sẽ cực kỳ hoan nghênh.
Sau màn khen thưởng là cuộc chiến tranh trên bàn đàm phán. Trong suốt những năm gần đây, do nhân tố từ hoàn cảnh đặc thù nên Tần Trạm đã trở thành người trẻ nhất nắm quyền lực trung ương của Trung Quốc, đương nhiên hắn sẽ có quyền tham gia bàn đàm phán tiếp theo.
Hội nghị này đang là tiêu điểm của toàn thế giới, cho nên đương nhiên được phát trực tiếp, các phóng viên đã qua kiểm tra toàn diện vác theo camera theo sau những người tham gia hội nghị, đến trước cửa phòng thì đứng lại nhận kiểm tra thêm một lần nữa rồi mới được bước vào.
Những người nắm chính quyền của các quốc gia còn tồn tại lần lượt bước vào phòng hội nghị, phóng viên cầm camera đi sát theo sau, ống kính nhắm thẳng vào những thành viên tham gia hội nghị.
Thân phận cùng ngoại hình của Tần Trạm đều thuộc loại trọng điểm, cho nên có không ít camera nhắm thẳng vào hắn, cũng vì vậy mà quay lại được toàn bộ quá trình tiếu dung ôn nhã của Tần Trạm đột nhiên cương lại một thời gian ngắn rồi biến mất cùng với khuôn mặt pha lẫn giữa cảm xúc khó tin và vui sướng.
Điều này khiến mọi người không khỏi nhìn theo tầm mắt của Tần Trạm.
END 71.
Bình luận truyện