Điệu Sáo Mê Hồn

Chương 62: Ngoài mặt trận, tiếng còi chen tiếng sáo



Phí Công Lượng nổi lên một trận cười giòn hỏi:

– Cổn Long Vương ngươi có dám tiếp chưởng của ta không?

Cổn Long Vương cười lạt đáp:

– Nếu ngươi muốn chết thì cứ thử đi.

Cổn Long Vương đằng hắng một tiếng, khẽ vung tay phải ra đón lấy bàn tay đỏ như máu của đối phương.

Hai chưởng sắp chạm nhau đã vang lên. Rồi nghe Phí Công Lượng rú lên một tiếng, lùi lại phía sau, hai vai rung chuyển, người lảo đảo cơ hồ muốn té.

Âu Dương Thống nghiêng người đi đỡ lấy vai Phí Công Lượng, thò tay vào bọc lấy ra một viên thuốc cho Phí Công Lượng uống.

Phí Công Lượng sắc mặt tái mét, trên trán mồ hôi nhỏ giọt, há miệng nuốt viên thuốc trong tay Âu Dương thống.

Cổn Long Vương cười lạt hỏi:

– Âu Dương Thống! Ngươi có muốn cùng ta thắng bại không?

Âu Dương Tống chưa kịp trả lời, Thiết Mộc đại sư đã nói trước:

– Lão tăng xin thỉnh giáo mấy hiệp.

Nói xong tay trái cầm giới đao, tay phải cầm trường kiếm đề ngang trước mặt phóng ra.

Cổn Long Vương đột nhiên nhảy tránh sang bên, tay phải phóng chỉ ra như gió nhằm điểm huyệt vân đài của Thiết Mộc đại sư, tay trái thi triển Cầm Nã Thủ Pháp chụp lấy cổ tay Thiết Mộc.

Thiết Mộc đại sư bị Cổn Long Vương phản kích hai chiêu, phải lùi lại hai bước. Nhà sư thấy đối phương ra đòn phong tỏa mất đường biến hóa. Đao, kiếm của mình không thi triển được, bất giác cả kinh, nghĩ thầm:

Võ công Cổn Long Vương quả là ghê gớm.

Âu Dương Thống quay lại nhìn Chu Đại Chí nói:

– Ngươi đỡ Phí đại hiệp vào trong trận để người điều dưỡng.

Chu Đại Chí vâng lời ôm Phí Công Lượng chạy vào trong trận bát quái.

Chớp mắt, Cổn Long Vương đã thi triển thế công rất lợi hại, đánh bằng cả chưởng lẫn chi, bức bách Thiết Mộc đại sư phải lùi mãi. Thủ pháp lão hiểm độc kỳ bí dị thường, chiêu nào cũng chiếm thượng phong, khiến cho đao kiếm của Thiết Mộc không tài nào thi triển được.

Âu Dương Thống thấy tình thế mỗi lúc một nguy ngập, Thiết Mộc không còn phản kích được đòn nào. Nếu cứ đánh mãi tất là nguy hiểm. Ông liền ngầm vận động chân khí, chuẩn bị ra tay để thay thế cho Thiết Mộc.

Lúc này những người tùy tùng Cổn Long Vương cũng rút khí giới ra muốn động thủ.

Các đội võ trang bốn phía cũng đã dàn trận để xung kích. Họ chỉ còn chờ lệnh Cổn Long Vương, hoặc Cổn Long Vương thắng rồi là lập tức đánh ùa vào.

Bất thình lình tiếng tiêu réo rắt thổi lên vọng vào chiến trường.

Cổn Long Vương vừa nghe tiếng tiêu tâm thần chấn động. Do đó mà ra chiêu chậm lại, chưởng chỉ phóng ra đã kém phần linh hoạt. Thiết Mộc đại sư thừa cơ phản kích, phóng cả đao kiếm ra đánh liền ba chiêu, đoạt được tiên cơ.

Tiếng tiêu dần dần bay bổng, thanh âm lại càng vang dội.

Âu Dương Thống quay đầu nhìn lại thì người thổi tiêu thính là Thượng Quan Kỳ. Chàng thổi khúc này rất não nuột thê lương, mà bên trong chứa đựng một bầu sát khí, tựa hồ như người căm hờn mà phải nhẫn nhục, toan trỗi dậy để báo thù.

Đao kiếm của Thiết Mộc giao nhau tỏa ra một làn ánh sáng, thế khí dường nghiêng non, dốc biển đánh thắng vào đối phương. Thủ pháp nhà sư thật là lợi hại, vung đao kiếm ra uy lực mãnh liệt vô song. Cổn Long Vương phải lùi hoài.

Ta nên biết rằng những tay cao thủ tuyệt luân đối chọi nhau, sự tranh giành thế ưu tiên rất là trọng yếu. Một quyền một hường phóng ra đầu tiên có thể ảnh hưởng đến cuộc thắng bại.

Điệu sáo đang lúc bi thương chuyển thành khẳng khái hiên ngang như người vút kiếm vùng dậy. Cũng là một tiếng tiêu song cảm giác mỗi người một khác.

Thiết Mộc đại sư nghe tiếng tiêu mà tinh thần phấn khởi, càng đánh càng mạnh, song song với điệu sáo. Trái lại, Cổn Long Vương nghe tiếng tiêu thì chí phấn đấu lại giảm sút, thế công kém dần.

Âu Dương Thống đã vận động chân khí, đứng chờ, hễ thấy Thiết Mộc đại sư sắp bại là lập tức ra tay cứu viện. Song cuộc biến diễn đã trái với sự tiên liệu của ông. Thiết Mộc đại sư dường như được tiếng tiêu làm cho tiềm lực trỗi dậy, chẳng những ổn định được thế thủ mà còn phản công được nữa là khác, còn Cổn Long Vương lại trái hẳn, lão bị tiếng tiêu réo rắt áp đảo tinh thần dường như có một sức mạnh vô hình đánh vào tâm lý lão, khiến lão bị ảnh hưởng rất sâu xa.

Thốt nhiên Cổn Long Vương kêu to lên một tiếng phóng ra hai chưởng rồi nhảy lùi lại.

Một gã thanh niên áo lam tuổi chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tay cầm cây quạt nhảy vọt ra đón lấy Thiết Mộc đại sư.

Cổn Long Vương bỗng giơ cao tay phải lên vẫy, một đại hán võ trang áo đen móc tay vào túi lấy ra một cái còi sắc vàng đưa lên trên miệng thổi.

Tiếng còi lanh lảnh trộn lẫn với tiếng tiêu réo rắt. Hiệu còi vừa nổi, cường địch bốn mặt lập tức huy động binh khí bày thành trận thế toan đánh vào.

Âu Dương Thống khẽ bảo Thiết Mộc:

– Cường địch sắp bắt đầu khởi thế công. Nếu chúng ta phải chống đối hai mặt thì thực lực giảm đi rất nhiều mà còn trở ngại cho cuộc biến hóa trong trận.

Chi bằng hãy lui về giữ bản trận.

Thiết Mộc đại sư đã cùng thanh niên áo lam động thủ. Gã tuy còn nhỏ tuổi, dùng cây quạt làm khí giới nhưng mà chiêu thức rất là lão luyện hiểm độc, nhằm điểm vào các huyệt trọng yếu nhà sư.

Mới tranh đấu được mấy hiệp, mà thế công đang mãnh liệt của Thiết Mộc đại sư đã phải chùn lại và gã đã có cơ sắp phản công.

Thiết Mộc đại sư đang nghĩ thêm:

“Dưới trướng Cổn Long Vương tựa hồ toàn những tay cao thủ tuyệt đỉnh. Gã này còn trẻ tuổi mà võ công đã ghê gớm đến thế?

Không biết gã đứng vào dịa vị gì dưới trướng Cổn Long Vương”.

Bỗng nghe Âu Dương Thống gọi, lập tức phóng ra hai chiêu bắt buộc thanh niên phải lùi lại hai bước rồi mình cũng nhảy lùi lại đứng bên Âu Dương Thống nói:

– Bang chúa nói phải đó. Địch nhiều mình ít, không thể chống cự cả hai mặt được.

Thanh niên áo lam cũng dừng tay không đánh nữa, chỉ dán mắt chăm chú nhìn Thiết Mộc đại sư.

Bỗng Chu Đại Chí chạy ra cất giọng ồm ồm nói:

– Đường gia thỉnh Bang chúa cùng đại sư lui về trong trận để hiệp lực cự địch.

Âu Dương Thống vẫy Thiết Mộc đại sư lật đật lui về trong trận.

Trận bát quái phải dừng lại một chút để mở lối cho Âu Dương Thống cùng Thiết Mộc đi vào, rồi lại bắt đầu chuyển động mau lẹ.

Lúc đó những toán võ trang bao vây xung quanh đã dàn thành bốn mặt trận dành ập vào.

Gã thanh niên sử dụng quạt toan đuổi theo Thiết Mộc đại sư, song bị Cổn Long Vương ra tay ngăn lại.

Thanh niên nói:

– Vương gia thường đề cập đến trên đám giang hồ hiện nay chỉ có Cùng Gia Bang là đủ thực lực ngang hàng với ta. Bây giờ chúng ta đã dồn mấy tay đầu não nắm giữ đại cuộc của họ vây hãm nơi đây, sao Vương gia chưa chịu ban lệnh cho những tay cao thủ vào tuyệt diệt bọn chúng đi?

Cổn Long Vương nói:

– Trước nay Đường Toàn chưa bao giờ hành động cẩu thả. Y đã đến trước đây bố trí, lòng ta không khỏi nghi ngờ. Đột nhiên xông vào trong trận biến hóa bất thình lình, tất mình trở tay không kịp...

Ngừng một lát lâu lại nói:

– Tuy y gọi đây là trận bát quái, nhưng phương vị biến cải, không phải hoàn toàn là trận bát quái.

Đột nhiên lão để mắt tới chiếc xe ngựa của Đường Toàn lại nói tiếp:

– Đường Toàn chẳng những là một gã cơ biến xảo trá, không ai dò được. Y lại chế tạo ra cỗ xe kia, trong đặt nhiều cơ quan tự động trang bị rất nhiều thứ ám khí nhỏ bé, khiến người ta không biết đâu mà đề phòng. Nếu ngươi không tin thì phái người ra thử coi?

Thanh niên đó là Hồng Đào nói:

– Vương gia đã nói, quyết nhiên là không sai rồi.

Cổn Long Vương nói:

– Vì thế mà ta chưa đem toàn lực tấn công, phải tạm thời đình chiến lại để coi biến diễn. Trận “Huyết Hà đại trận” đã thành hình rồi, dù cường địch xâm phạm vào cũng có thể ngăn trở được. Mặt khác ta đã sai người xếp củi khô cùng vật liệu dẫn hỏa để rồi dây cho một mồi lửa thiêu rụi cánh đồng này không còn một gốc cây ngọn cỏ.

Hồng Đào không nói gì nữa, lặng lẽ lui về phía sau Cổn Long Vương. Lúc đó, bốn đội võ trang đã đụng chạm với trận bát quái. Cả bốn mặt đều công kích mãnh liệt.

Bát Anh đột nhiên chuyển động theo phương thức mau lẹ. Trận thế biến hóa phân kích theo phương pháp đánh vào cạnh sườn. Các đội mặt trước bên địch đều có hai người bị thương, mặt trận vẫn giữ được vững vàng.

Nguyên bọn thuộc hạ Cổn Long Vương kết lại thành từng đội rất kỳ dị để phá trận. Một đội hai, ba mươi người võ trang giáo dài đao lớn đánh vào mặt trước, còn hai cạnh sườn thì dùng binh khí chi để hộ vệ. Giáo dài đao lớn kết hợp với nhau thành rừng gươm đao để xông trận.

Đường Toàn đã liệu trước Cổn Long Vương sẽ sai thuộc hạ dàn trận theo cách trên đây. Phương pháp này tuy hại người, song không ảnh hường đến sự biến hóa kỳ diệu về thế trận liên hoàn.

Sở dĩ Cổn Long Vương dàn trận lối này vì y dư dụng về nhân lực dù chết bao nhiêu cũng không hại.

Song cách dàn trận chỉ đánh vào chính diện, còn bên Bát Anh thì nhằm đánh vào cạnh sườn, biến diễn kỳ ảo khiến cho thế liên hoàn của Cổn Long Vương mất hết công hiệu. Mấy lần xung kích bị thương luôn mấy chục người!

Bọn Âu Dương Thống, Thiết Mạc đại sư, Chu Đại Chí đều vào cả phía sau Bát Anh tùy cơ ra tay giúp sức.

Tiếng tiêu vòi vọi lên rất cao, vang dội cả cánh đồng hoang.

Cổn Long Vương, con người hung ác, tựa hồ bị tiếng tiêu làm cho tâm thần rối loạn, thốt nhiên lao tới, từ từ đi vào đám cỏ ẩn mình.

Các đại hán kết hợp thành trận liên hoàn dường như cũng bị ảnh hưởng của tiếng tiêu, mặt mũi người nào cũng lộ vẻ bơ phờ, dừng lại không tấn công nữa, để cả tâm trí vào nghe tiếng tiêu.

Đường Toàn ngồi trong xe nói vọng ra:

– Bọn thuộc hạ Cổn Long Vương, đại khái đều bị thuốc mê chi phối tâm thần. Lúc này họ mất hết chủ ý là vì chất thuốc thốt nhiên mất hết công hiệu. Nếu bọn họ tỉnh lại thì ta có thể thu nạp và dùng được...

Đường Toàn nói câu này rất cao giọng, tựa như cố ý để cho quần hào trong trận đều nghe thấy.

Âu Dương Thống vội vàng lui lại đến bên xe hỏi:

– Tiên sinh có biện pháp nào khôi phục lại thần trí cho họ không?

Đường Toàn đáp:

– Dù có thuốc để khôi phục thần trí cho họ đi chăng nữa, nhưng không có cách nào đưa cho họ uống được.

Bỗng thấy các đại hán bao vây bốn mặt trận bát quái đều thõng tay hạ thấp khí giới, rồi có một người ngồi phệt xuống đất. Trước mới có một hai người rồi chỉ trong chớp mắt bọn họ theo nhau ngồi xuống hết.

Mặt trận tấn công dừng lại, cánh đồng hoang im lặng như tờ, chỉ còn tiếng tiêu réo rắt như xé bầu không khí tĩnh mịch.

Đột nhiên vọng lên những hồi tù và inh ỏi, lẫn vào tiếng tiêu réo rắt. Tiếng tiêu lúc này nghe rất hòa bình, thì trái lại hiệu tù và lại gay gắt đầy sát khí. Bọn đại hán võ trang bao vây trận bát quái đang ngồi, chợt nghe hiệu tù và nhiều người từ từ đứng lên.

Tình thế đã rõ rệt:

Tiếng tiêu của Thượng Quan Kỳ khiến cho bọn này tiêu tan chí phấn đấu thì tiếng tù và thảm hại lại kích thích chí liều mạng của bọn họ.

Ở giữa hai loại thanh âm mâu thuẫn nhau, tinh thần dư trăm đại hán võ trang vây ngoài trận bát quái thốt nhiên lại bị tiếng tiêu ám ảnh thõng tay hạ thấp binh khí, không còn chí phấn đấu thì đột nhiên hiệu tù và chói tai lại nổi lên kích thích.

Thượng Quan Kỳ bất thình đứng phắt dậy đi đi lại lại thổi tiêu.

Giữa sự xưng đột của hai thanh âm, nhiều người từ chỗ nản chí chiến đấu, chuyển sang cương vị kích thích lại tiến vào phá trận.

Bước chân của Thượng Quan Kỳ đang mau lẹ bỗng nhiên biến thành thận trọng. Trên đầu chàng nhơm nhớp mồ hôi.

Hiệu tù và từ xa vọng lại đang thổi hòa hoãn chuyển sang cấp bách, sát phạt.

Mồ hôi trán Thượng Quan Kỳ đã nhỏ giọt.

Bọn đại hán vừa bị tiếng tiêu cảm nhiễm giảm khí chiến đấu, đột nhiên trở lại phấn chấn, múa tích gươm đao xông vào phá trận mãnh liệt.

Thượng Quan Kỳ tựa hồ mệt mỏi, tiếng tiêu thấp dần đi, mồ hôi ướt đẫm cả quần áo, đi lại chậm chạp, cất bước nặng nề, cơ hồ không chống nổi được nữa.

Âu Dương Thống cùng Thiết Mộc đại sư tuy là những tay cao thủ võ lâm, nhưng đối với việc thổi nhạc khí để tranh đấu đành chịu bó tay. Tuy hai vị có lòng tương trợ cho Thượng Quan Kỳ, song không có tài về môn này.

Hai vị còn đang nghĩ ngợi thì thấy Thượng Quan Kỳ loạng choạng mấy bước rồi ngồi phệt xuống đất.

Âu Dương Thống liền rảo bước tiến lại phía sau Thượng Quan Kỳ, giơ tay phải ra chống vào sau lưng cho chàng, ngầm vận nội lực, phát ra một luồng nhiệt khí trút vào huyệt mạch môn Thượng Quan Kỳ và khẽ bảo Thiết mộc đại sư:

– Nhờ cậy lão thiền sư ráng giúp Bát Anh qua khỏi giờ phút nguy hiểm này.

Nguyên bọn đại hán võ trang lại khởi thế công mãnh liệt, có phần ghê gớm hơn trước. Tuy Bát Anh ỷ vào thế trận biến hóa không lường và đã đánh tử thương được vài chục người, nhưng bọn dại hán tựa hồ quên cả thân mình bằng xương bằng thịt, liều lĩnh xông vào nên Bát Anh dần dần đi đến chỗ không chống nổi.

Thiết Mộc đại sư liền tay trái cầm dao, tay phải chống kiếm, rảo bước ra giữ mặt Nam.

Lúc này cường địch công kích mãnh liệt vào một chỗ. Thiết Mộc tùy theo thế trận Bát Anh chuyển động, nhằm những kẽ hở ra tay, đánh bị thương luôn mấy tên, giữ vững lại được mặt trận.

Tiếng tiêu của Thượng Quan Kỳ đang yếu ớt đột nhiên lại lên bỗng chen lấn tiếng tù và.

Âu Dương Thống hơi yên lòng chú ý nghe tiếng tiêu đã làm cho tiếng tù và phải rối loạn và một khi tiếng tù và bị rối loạn thì lập tức sát khí bị giảm sút. Song tiếng tù và lại cố vọt lên cao trấn áp tiếng tiêu đi.

Mỗi lần tiếng tiêu bị chìm xuống lại phải một thời gian khá lâu mới thoát khỏi tiếng tù và đè ép để lọt ra ngoài. Âu Dương Thống chú ý nghe hồi lâu, phát giác ra rằng sự tranh đấu giữa hai thứ tiếng này cũng rất là kịch liệt, chẳng khác gì đánh nhau bằng khí giới và sự hao tổn tâm lực có lẽ còn quan trọng hơn.

Thượng Quan Kỳ tựa hồ không chống nổi nữa, mặc dù chàng đã được Âu Dương Thống vận công trút vào cho.

May thay! Tiếng tù và đang thét lên lanh lảnh đột nhiên không nghe thấy nữa, Thượng Quan Kỳ cũng hạ tiêu xuống thở phào một cái rồi nằm ngã ra.

Nguyên Thượng Quan Kỳ tiềm lực đã bị mất hết, nội lực Âu Dương Thống truyền vào chỉ giúp chàng tạm thời gắng gượng chống đỡ, rồi bị tiếng tù và lấn áp tiếng tiêu làm cho chàng mệt lả người. Đến khi tiếng tù và im bặt, tinh thần chàng mới được giải phóng.

Từ lúc Âu Dương Thống để tâm nghe, lúc tỉnh ra ông cũng cảm thấy tinh thần mình rất đỗi mỏi mệt. Ông liếc mắt nhìn Thượng Quan Kỳ thấy sắc mặt lợt lạt đôi môi xám xịt, hơi thở yếu ớt, dường như người ngủ say.

Âu Dương Thống thở dài, thò tay vào bọc lấy một viên thuốc khẽ nói:

– Thượng quan huynh! Uống viên thuốc Bảo thần đan này đi.

Thượng quan Kỳ từ từ mở cặp mắt thất thần, nở một nụ cười gượng rồi lại nhắm nghiền. Môi chàng mấp máy, muốn nói lại thôi, dường như nói ra vài câu, phải phí tâm lực rất nhiều.

Cường địch càng đánh mạnh hơn, tiếng khí giới chạm nhau choang choảng không ngớt.

Thốt nhiên Chu Đại Chí lớn tiếng nói:

– Cường địch mỗi lúc một đông, chúng ta cố giữ thế này mãi phỏng có khác gì ngồi mà đợi chết?

Âu Dương Thống ngẩng đầu lên nhìn thấy trong đám cỏ rậm cách xa chừng mười trượng, một bọn đại hán võ trang, tay cầm đao lớn thương dài, từng đôi nhảy ra, cả thảy có đến hơn trăm người, bất giác nhíu cặp lông mày. Nhưng ông là chúa tể một bang, nên ngoài mặt vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, lạnh lùng hỏi Chu Đại Chí:

– Ngươi còn nhớ lệ luật Cùng Gia Bang thế nào không?

Chu Đại Chí thộn mặt ra đáp:

– Thuộc hạ nhớ rồi.

Âu Dương Thống không nói gì nữa, đưa tay ra đỡ Thượng Quan Kỳ dậy, rỗi bỏ viên thuốc vào miệng chàng.

Thượng Quan Kỳ mở hé mắt, gật đầu, nở một nụ cười để tỏ ý cám ơn.

Bất thình lình một tiếng rú vọng lại, tiếp đến tiếng Chu Đại Chí gầm lên:

– Bọn tiểu tử kia! Hôm nay lão Chu quyết sống mái với bọn ngươi!

Âu Dương Thống quay đầu nhìn ra thì hai gã Bát Anh đã bị thương. Một gã bị thương nhẹ, xé mảnh áo ra buộc vết thương rồi lại tiếp tục chiến đấu. Còn một gã bị thương nặng hơn té lăn xuống đất, nửa người gã máu ra ướt đẫm.

Trận bát quái có đến hai người bị thương, là một ảnh hường lớn cho cuộc biến hóa, rồi đi đến chỗ không tiếp chiến được nữa. Những đại hán bên địch đánh mạnh thêm. Trận bát quái tuy biến ảo vô cùng, song không thể chịu đựng nổi với sức mạnh quá đông người. Huống chi trong Bát Anh hùng chỉ còn lại sáu người, gã bị thương nhẹ tuy cũng gắng gượng tham chiến song khí giới sử dụng không được linh hoạt.

Lại một tiếng rú lên, một người nữa trong Bát Anh bị thương ngã ra.

Cả bốn rát cường địch đánh vào dồn dập, ánh đao lóa mắt như nước triều dâng.

Thiết Mộc đại sư cùng Chu Đại Chí tuy đem toàn lực ra chống cự, nhưng cũng chỉ giữ được một mặt không thể ổn định được toàn cục.

Âu Dương Thống thở dài khẽ bảo Thượng Quan Kỳ:

– Thượng Quan huynh tự mình vận động chân khí điều hòa lại hơi thở.

Nói xong băng mình tiến ra.

Trong xe ngựa, Đường Toàn lên tiếng điều khiển:

– Lập tức biến thành trận Lưỡng nghi tứ tượng và để hở một chỗ!.

Năm gã Bát Anh chưa bị thương cũng mệt quá rồi, vừa nghe tiếng Đường Toàn chỉ huy, lập tức chuyển động các phương vị lập trận. Đường Toàn lại nói:

– Xin Bang chúa cùng đại sư mau ra cướp hai gã bị thương về!

Âu Dương Thống cùng Thiết Mộc đại sư vừa nghe tiếng Đường Toàn, lập tức ra tay. Âu Dương Thống phóng ra hai chưởng, rất mãnh liệt, đánh lui bọn địch trước mặt. Thiết Mộc dại sư vung thanh giới đao quét ngang rồi thét lên một tiếng, ném thanh trường kiếm ra, luồng kiếm đi vù vù như gió cuốn. Hai tiếng rú thê thảm vang lên, hai gã đại hán bị đâm trúng.

Thiết Mộc đại sư liệng kiếm ra rồi, đưa tay ôm lấy một người bị thương chạy về.

Âu Dương Thống ngầm vận nội lực phóng luôn hai chưởng yểm hộ cho bọn Bát Anh biến trận. Nội lực ông đã thâm hậu, chưởng lực cũng không vừa. Luồng chưởng phong nghe vù vù không dứt. Bảy gã đại hán đứng gần đều bị thương về chưởng lực của Âu Dương Thống.

Bọn Bát Anh được Âu Dương Thống, Thiết Mộc cùng Chu Đại Chí đem toàn lực ra yểm hộ, nhuệ khí bên địch bị giảm sút, thừa cơ biến hóa trận bát quái thành trận Lưỡng nghi tứ tượng một cách rất mau lẹ.

Đường Toàn nói:

– Bang chúa không nên đem toàn lực ra lúc này, mà cần phải duy trì thực lực. Nếu bọn này không phá nổi toàn cuộc trận thứ hai, tất Cổn Long Vương sẽ thống xuất những tay cao thủ ra đánh. Bang chúa là người chủ trương đại cuộc, chưa phải lúc khẩn yếu thì dừng đem toàn lực ra đối phó...

Ngừng một lát Đường toàn lại nói tiếp:

– Bang chúa hãy lùi về nhường cho thuộc hạ đối phó.

Âu dương Thống lẩm bẩm:

“Ngươi đã ngồi trong xe giương ván gỗ che kín, làm sao mà cự địch được?”. Tuy ông nói như vậy nhưng thấy Đường Toàn trước nay ăn nói đúng mực, đã thốt ra lời, hẳn có diệu kế. Ông liền giơ tay ra ôm lấy một gã bị thương lui về.

Trận pháp Lưỡng nghi tứ tượng tuy vận dụng linh hoạt hơn nhưng không kín đáo bằng trận Bát quái. Âu Dương Thống lùi lại lập tức để hở ra một chỗ.

Thiết Mộc đại sư cùng Chu Đại chí có đủ thời giờ cùng cơ hội để vít vào lỗ hổng đó, nhưng vẫn đứng yên không cử động.

Giây phút trì hoãn đó khiến cho bên địch lọt vào được. Hai gã đại hán cầm đại đao xông vào trước. Mé bên phải một gã đại hán cầm đao nhằm đâm Thiết Mộc đại sư đứng cách xa bảy tám thước.

Chu Đại Chí vung côn đánh lại. Choang một tiếng, cây trường mâu (đao dài) bị gạt sang bên.

Mé bên trái lại một mũi đao phóng tới để đè ngọn thiết côn của Chu Đại Chí.

Hai gã đại đao cũng múa tít song đao. Một làn bạch quang phong tỏa được những khí giới đánh vào hai bên.

Bỗng nghe tiếng Đường Toàn quát lên:

– Chu Đại Chí! Tránh ra mau.

Nguyên Chu Đại Chí phóng côn ra gạt cây trường mao rồi đứng đó chắn trước mặt cỗ xe của Đường Toàn.

Gã vừa nghe lời Đường Toàn, vội đứng tránh ra. Bỗng thấy từ trong xe vụt ra một tia nước mùi thơm, tưới xuống như mưa.

Làn nước phun ra này rộng đến mười thước. Bốn gã đại hán đi đầu xông vào trận đấu trúng phải thứ hương thủy này. Chúng vừa thấy mát mặt, mùi thơm đã thấm vào trong bụng. Đột nhiên cả bốn gã thét lên một tiếng, xoay mình chạy về bản trận.

Sau bốn gã xông trận, lập tức có mấy chục người tràn vào. Bốn gã kia quay trở lại chạy ra vấp phải đám vào sau, mười ngọn đao chìa ra đâm vào bốn gã này khiến cho tình thế rối loạn.

Thiết Mộc đại sư thấy bọn địch tàn sát nhau miệng lâm râm đọc phật hiệu.

Trong xe ngựa lại vang lên một tiếng lách cách một làn tên độc phóng ra vùn vụt. Trong mấy chục gã đại hán có đến một nửa bị trúng thương rú lên một tiếng rồi ngã xuống đất.

Âu Dương Thống thấy trong xe Đường Toàn bắn ám tiễn ra để cự địch, bất giác lầm bầm:

– Mình cùng y ở mười năm trời mà không biết y sắp đặt những cơ quan này từ bao giờ.

Bọn đại hán xông vào trận như nước triều dâng, chớp mắt đã bị thương mất mười lăm, mười sáu gã. Thế công đang mãnh liệt tự nhiên chùn lại. Hiệu còi đồng nổi lên, bọn địch lùi lại phía sau chừng ba mươi trượng.

Trận đánh như vũ bão tạm thời bị tiêu diệt. Cánh đồng hoang tạm thời khôi phục lại bầu không khí trầm lặng.

Âu Dương Thống ngẩng mặt nhìn trời chiều nhẩm:

– Ba giờ đã qua, sao còn chưa thấy bọn Quan Tam Thắng đưa người đến tiếp ứng?

Rồi ông lại nghĩ:

“Bọn thủ hạ Cổn Long Vương vây bọc mấy lần thực lực quá lớn. Dù Quan Tam Thắng có đưa Tứ Thập Bát Kiệt và những tay cao thủ Cùng Gia Bang cũng khó lòng phá được vòng vây để vào khu trung tâm này.

Nghĩ vậy liền rảo bước tới gần chiếc xe Đường Toàn, nói:

– Tiên sinh bố trí bao nhiêu thứ ám khí trong xe, thế mà bản tòa không biết.

Đường Toàn nói:

– Tình thế bên địch nhiều mà ta ít, về thực lực cũng như về nhân số chênh lệch quá nhiều. Những ám khí thuộc hạ cất giấu trong xe cất để phòng thân, song vì tình thế hôm nay nguy cấp mà phải đem ra cự địch.

Âu Dương Thống lại nói:

– Thuộc hạ Cổn Long Vương vây bọc chúng ta trùng trùng điệp điệp dù cho Quan Tam Thắng, có thống lĩnh những tay cao thủ đến tiếp viện bản tòa e rằng khó lòng xông vào được.

Đường Toàn nói:

– Bang chúa lo là phải. Nếu chỉ trông vào lực lượng Quan Tam Thắng cùng Tứ Thập Bát Kiệt thì quyết nhiên khó lòng phá được vòng vây để xông vào.

Âu Dương Thống hỏi:

– Vậy bữa nay cuộc cầm cự của chúng ta không mong gì có người đến tiếp viện hay sao?

Đường Toàn nói:

– Nếu Quan huynh đem Tứ Thập Bát Kiệt xông vào mặt Đông, nhân vật chùa Thiếu Lâm cứ mặt Tây xông tới thì dù thủ hạ Cổn Long Vương có nhiều cũng khó lòng giữ được cả hai mặt.

Âu Dương Thống lẳng lặng không nói gì nữa, nhưng lòng nghĩ thầm:

“Trước nay y liệu việc như thần không một kế hoạch nào bị lỡ. Nhưng lần này e rằng khó lòng dược việc như nguyện. Giả tỉ Cổn Long Vương lại một phen tấn công mãnh liệt, Bát Anh khó lòng giữ cho khỏi bị tử thương. Thiết Mộc đại sư cùng Chu Đại Chí cũng sắp mỏi mệt đến nơi. Nếu những tay viện trợ không đến mà phá được trùng vây xông vào thì chỉ còn cách ngồi mà đợi chết...

Trong bụng ông nghĩ như vậy nhưng chưa nói ra miệng, song Đường Toàn đã biết ý, khẽ thở dài nói:

– Nếu bọn ta triệt thoái nơi đây, Cổn Long Vương thừa cơ chiếm lấy khu vực trung tâm này, thì chỉ trong một giờ là họ bày xong Huyết Hà đại trận.

Ngừng một lát lại nói tiếp:

– Một khi Cổn Long Vương đã bày trận xong, bao nhiêu tay cao thủ dưới trướng đều chuyển vận dễ dàng, luân phiên tập kích, đồng thời tung thuốc mê hồn ra cùng là hỏa công ám tiễn, độc châm... Ngoài ra còn bao nhiêu biến diễn ly kỳ.

Khi đó bên mình mất cơ hội phản kích, ngay việc muốn tìm những tay cao thủ liều mạng cũng không được.

Ngừng một lát, Đường Toàn lại nói tiếp:

– Cùng Gia Bang ta mà tiêu diệt thì những tay cao thủ các môn phái lớn như Thiếu Lâm, Võ Đương ở trong Huyết Hà đại trận cũng bị tiêu diệt.

Âu Dương Thống hỏi:

– Trong một cánh đồng hoang vài chục dặm này mà tình thế nghiêm trọng như vậy ư?

Đường Toàn nói:

– Sự trọng đại này không biết đến đâu mà kể. Hai phe chúng ta trong võ lâm bị tiêu diệt hay được trường cửu có quan hệ đến mấy trăm năm trên chốn giang hồ đều do sự thắng bại cuộc chiến trong cánh đồng hoang này mà ra.

Âu Dương Thống rùng mình hỏi:

– Cuộc chiến đã quan trọng như vậy, thì ngoài cách cố chết giữ nơi đây không còn cánh nào nữa ư?

Đường Toàn thở dài nói:

– Thuộc hạ được tin này mình đoán không lầm, Cổn Long Vương bày ra Huyết Hà đại trận tuy với mục đích duy nhất là để đối phó với Cùng Gia Bang ta, nhưng chính Cùng Gia Bang lại không phải ghé đầu chịu báng...

Âu Dương Thống hỏi:

– Sao vậy?

Đường Toàn nói:

– Cổn Long Vương mượn trận này để đầu tiên thí nghiệm giết một phần những tay cao thủ võ lâm rồi dùng nó để đối phó với Cùng Gia Bang.

Âu Dương Thống nói:

– Cánh đồng hoang cỏ dại này không phải là nơi tranh đấu, lại không có vật gì đáng tranh giành, thì Cổn Long Vương có bày ra với mục đích để tiêu diệt những tay cao thủ võ lâm, song chưa phắc mấy người đã đến đây.

Đường Toàn nói:

– Cổn Long Vương nghĩ cách dẫn dụ một số người đến, vào sâu trong cánh đồng hoang này...

Ngừng một lát lại nói tiếp:

– Những người bị tử thương lúc nãy mà Bang chúa nhìn thấy, đã có bao nhiêu người vào hàng sư trưởng, sư huynh các phái võ bị Cổn Long Vương thí nghiệm trận pháp tiêu diệt, là kết quả kế hoạch của y đó...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện