Đỉnh Luyện Thần Ma

Chương 144: Mỹ nhân kế



Sau khi đột phá hắn thấy sư phụ nhìn hắn với một ánh mắt quái dị, sau này ra ngoài kiến thức tăng trưởng hắn mới biết sư phụ ánh mắt kia là ý gì. 

Trong tay hắn cầm là Thượng Phẩm Siêu Phàm Đan, người có tư chất bình thường chỉ cần một viên cũng có thể đột phá Siêu Phàm cảnh, cao lắm cũng chỉ hai viên mà thôi, hắn đằng này ngược lại là tốt, một hơi nuốt mười viên Thượng Phẩm Siêu Phàm Đan mới đột phá Siêu Phàm, có thể nói là tư chất của hắn có bao nhiêu rác rưởi. 

Còn vị Hằng Nguyệt Nhi này là một lần hắn đi đến Long Uyên Sơn Mạch rèn luyện vô tình gặp gỡ, khi lần đầu tiên thấy được Hằng Nguyệt Nhi, hắn kinh như thiên nhân, rơi vào bể tình ngay mà không thể tự kiềm chế được. 

Vì nàng, hắn đã rời bỏ đi Diệp Phủ với thân phận Thái Thượng Trưởng Lão, ngay cả tu hành trên đường hắn cũng dần sa sút, cho dù trong tay hắn có mấy trăm viên Linh Khiếu Đan, nhưng mà đến bây giờ vẫn chỉ là Siêu Phàm cảnh nhất trọng. 

"Thiết Trụ ca, ta hiện tại đã tạp lại Siêu Phàm tam trọng không có đột phá, lần trước Đan Dược mà ngươi cho.."Hằng Nguyệt Nhi nhìn Thiết Trụ có chút khó xử nói. 

"Nguyệt Nhi, ta nơi này vẫn còn Khiếu Linh Đan, nàng cầm lấy tu luyện đi!" Không chờ cho Hằng Nguyệt Nhi nói hết, Thiết Trụ đã từ bên trong nhẫn trữ vật lấy ra một chiếc bình ngọc, nhét vào tay của Hằng Nguyệt Nhi. 

"Thiết Trụ ca.. Như vậy sao được, ta không thể nhận thêm Đan Dược của ngươi! "Hằng Nguyệt Nhi ánh mắt đẹp xoẹt qua một tia cực độ vui mừng, nhưng liền biết mất.

Nàng tay phải cầm lấy tay của Thiết Trụ, tay trái đem bình ngọc trả lại vào tay của hắn, như là rất là không muốn lấy Khiếu Linh Đan kia dường như. 

"Nguyệt Nhi, nếu mà ngươi không nhận lấy, sau này ta sẽ không gặp ngươi nữa! " Thiết Trụ thần sắc cả giận nói. 

Khi mà Hằng Nguyệt Nhi đưa tay nắm lấy cánh tay của hắn, trong lòng của hắn như có vạn con mã đang bôn đào, trái tim gia tốc kịch liệt. 

Phải biết hai người quen biết nhau gần nửa năm qua, số lần Hằng Nguyệt Nhi nắm tay của hắn chỉ đếm được bằng đầu ngón tay, mỗi một lần như vậy, linh hồn của hắn như đi đến tận mây xanh. 

"Vậy thì đa tạ Thiết Trụ ca! " Thấy Thiết Trụ vẻ mặt nghiêm túc, Hằng Nguyệt Nhi rất là cẩn thận đem bình ngọc thu lại,đưa vào bên trong nhẫn trữ vật. 

"Công Chúa, Hoàng Hậu Nương Nương có việc tìm ngài!" Đang khi Thiết Trụ vẫn còn đang ngây ngất với cảm giác vừa rồi thì lại bị một âm thanh đánh thức. 

Một đội nhân mã hai mươi bốn tên mang hắc sắc giáp trụ đi đến, cầm đầu là một vị râu quai nón Tướng quân phục có tu vi Siêu Phàm cảnh cửu trọng, chính hắn là người cất tiếng nói. 

"Đổng Tướng Quân, Mẫu Hậu tìm ta có chuyện gì? "

"Hồi Công Chúa, mạt tướng không có biết! "Đổng Lôi cung kính hồi đáp.

"Thiết Trụ ca, ngươi xem!" Hằng Nguyệt Nhi nhìn qua Thiết Trụ, thần sắc kia tựa rất là bất đắc dĩ nói. 

"Nguyệt Nhi, nếu như Hoàng Hậu Nương Nương tìm, nhất định là có chuyện trọng đại,ngươi đi trước đi!"Tuy là có chút không tha, nhưng mà Thiết Trụ cũng chỉ gượng gạo đưa tiễn. 

"Vậy lần sau chúng ta lại tái kiến!"

"Lần sau tái kiến!"

...

"Haiiii! Lần nào cũng là như vậy. " Nhìn thân hình tuyệt mỹ của Hằng Nguyệt Nhi biến mất khỏi tầm mắt, Thiết Trụ không khỏi thở dài một tiếng, "không biết lần sau gặp được nàng là vào lúc nào! "

"Khi nào dùng hết Khiếu Linh Đan, nàng tự nhiên sẽ đến tìm ngươi thôi!"Một đạo âm thanh từ sau lưng Thiết Trụ vang lên, không biết là từ khi nào Diệp Chính Quang đã xuất hiện sau lưng của hắn.

"Sư..Sư phụ, sao ngươi lại đến đây?" Thiết Trụ đánh cái giật mình, quay lại cung kính nói. 

"Thiết Trụ, ngươi thật không theo ta quay về Mạc Thành sao?" Diệp Chính Quang gương mặt có một tia khói mù nói. 

"Xin lỗi, sư phụ đệ tử không muốn quay lại Mạc Thành! " Thiết Trụ quỳ xuống đất, mặt chạm sàn nhà, có thể nói lên quyết tâm của hắn. 

"Thiết Trụ nha, ta đã nói với ngươi nhiều lần rồi, Nguyệt Nhi Công Chúa chỉ là lợi dụng ngươi mà thôi, tại sao ngươi lại không chịu hiểu chứ!" Diệp Chính Quang thấy Thiết Trụ quỳ xuống, thân hình tránh qua một bên, có chút hận sắt không thành thép nói.

Với biểu hiện của Nguyệt Nhi Công Chúa, đã từng sống trong thâm cung như hắn sao lại không nhận ra đây là mỹ nhân kế kia chứ, cũng chỉ có ngu ngốc như tên Thiết Trụ này mới bị lừa gạt mà thôi. 

Nếu như là một vị cô nương khác có ý định lợi dụng Thiết Trụ, hắn đã một chưởng bổ ra từ lâu, nhưng riêng Hằng Nguyệt Nhi này lại là không được, sau lưng nàng đứng chính là quái vật khổng lồ Tứ Tinh Thế Lực Đại Tấn Triều.

Hắn bây giờ tuy đã là Chân Huyền cảnh cường giả, nhưng mà đối với Hằng Gia cũng chỉ là một con hơi cường một chút kiến mà thôi, nếu như chọc giận bọn họ, hắn có mười cái mạng cũng không đủ chết. 

Trừ phi là vị chủ nhân kia của mình xuất thủ, nếu không hắn thật không làm gì được Đại Tấn Triều.

"Ngươi tự giải quyết cho tốt đi!" Nhìn thấy Thiết Trụ vẫn quỳ dưới đất không đứng lên, lại không nói một tiếng, Diệp Chính Quang chỉ để lại một câu, phất áo rời đi.

Hắn là có thể cưỡng ép mang đi Thiết Trụ, nhưng mà cũng chỉ là mang đi thân xác của hắn, trái tim của hắn hiện tại đang nằm tại đây, có cưỡng ép cũng vô dụng. 

Hắn đôi khi còn nghĩ tại sao anh minh thần võ như chủ nhân lại có một tên huynh đệ đầu đất như vậy. 

"Sư phụ, đồ nhi không phải là không biết mình bị nàng lợi dụng, nhưng mà đồ nhi không thể nào bức ra được a!" Nhìn Diệp Chính Quang thất vọng tâm tình rời đi,Thiết Trụ đứng dậy trên khóe mắt hai dòng lệ tuôn nói. 

Hắn có ngu ngốc đến đâu cũng biết Hằng Nguyệt Nhi chỉ là lợi dụng hắn để lấy Đan Dược mà thôi, nhưng mà hắn lại không thể nào thoát ra cho được, nếu như sau này không còn gặp lại Hằng Nguyệt Nhi, hắn thà rằng chết đi còn hơn.

Chỉ là như vậy hắn đã làm thất vọng sư phụ, nếu như ngày xưa không có sư phụ đưa tay ra giúp đỡ, hắn chỉ là một tên bị người khác khinh bỉ Tạp Dịch, hắn làm như vậy thật đúng là bất nghĩa.

"Tử Phàm, không biết nếu như ở vào hoàn cảnh của ta, ngươi sẽ có lựa chọn như thế nào? "Bỗng nhiên, Thiết Trụ nhớ đến người huynh đệ thân thiết của hắn Diệp Tử Phàm, sau khi được Diệp Chính Quang thu nhận làm đệ tử, hắn được sống trong lầu sang đình đài, hắn có cho người hỏi thăm qua Diệp Tử Phàm.

Nhưng đến từ Sát Sinh Khu lại cho hắn biết là Diệp Tử Phàm đã rời đi Diệp Phủ, hướng đi không rõ, hiện tại lão đại tại đó là Tào An.

"Nói những điều này có ích gì đâu chứ, chúng ta đã là người của hai thế giới! " Thiết Trụ thở dài một tiếng, bây giờ hắn đã là Siêu Phàm cường giả Tiên Sư, trong khi Diệp Tử Phàm căng chết cũng chỉ Võ Mạch mấy trọng bồi hồi, hắn hiện tại có hai trăm năm thọ nguyên, đột phá tiếp Chân Huyền cũng là không khó, Diệp Tử Phàm bên ngoài không biết có còn sống hay không, phải biết thế giới bên ngoài không có thế lực nào bảo hộ là sẽ chết rất nhanh a.

"Hai người không cùng một thế giới sao, cũng không có sai, nhưng mà người không cùng thế giới với Diệp Tử Phàm là ngươi, chứ không phải Diệp Tử Phàm!" Tại một nơi cách Thiết Trụ ba dặm chi địa, Diệp Chính Quang hừ cái mũi nói. 

Chỉ là một tên Siêu Phàm cảnh một trọng sâu kiến, lại dám nói Pháp Thần cảnh là người không cùng với hắn một thế giới, cũng chỉ có tên Thiết Trụ này mới to gan như vậy.

"Nếu không phải.." Diệp Chính Quang bức bối. 

Hắn thật ra không muốn theo chân của tên Thiết Trụ này chịu khổ, ngặt nỗi đây là chuyện mà Diệp Tử Phàm giao cho hắn, hắn không thể không làm. 

Vừa rồi hắn cũng chỉ giả bộ đi thế thôi, hắn cũng không thật sự bỏ qua Thiết Trụ, nếu không Diệp Tử Phàm biết đến sẽ là người đầu tiên không buông tha cho hắn.

"Đại Tấn Đế Quốc Hằng Gia, hi vọng các ngươi đừng làm điều quá phận nha!" Diệp Chính Quang thấp giọng lầm bầm. 

Dù ở chung thời gian không lâu, nhưng mà hắn có phần hiểu biết về Diệp Tử Phàm tính cách, đó là một người thủ đoạn độc ác, lục thân bất nhận, ngược lại ưu điểm lớn nhất là cũng có chút nghĩa khí, Thiết Trụ này năm xưa chỉ vì đối xử với hắn khá tốt, nên hắn mới quan tâm chăm sóc lại Thiết Trụ. 

Nhưng mà lỡ may tên Thiết Trụ này có điều không may, hoặc là bị người hãm hại, vị kia chủ nhân tuyệt đối sẽ vì tên Thiết Trụ này báo thù, nếu như hắn đoán không lầm khi ấy Nhân Tộc có thể sẽ máu chảy thành sông. 

Nghĩ đến đây, hắn không cấm rùng mình một cái. 

... 

Đại Tấn Đế Quốc hoàng cung, Thái Tử hành cung.

"Hằng Nhi, ngươi đã rửa tay rất là nhiều lần rồi, nếu còn rửa nữa không chừng da cũng sẽ đi luôn!" Thái Tử Hằng Vũ Hiên ngồi trên chủ vị, thưởng thức ly trà nhìn Hằng Nguyệt Nhi đang hết rửa lại lau không khỏi buồn cười nói. 

"Đại ca, ngươi có thể để người khác thay ta đóng kịch được không, nhìn đến tên Thiết Trụ kia là ta đã muốn nôn mửa! "Hằng Nguyệt Nhi đã bỏ đi vẻ ngụy trang bên ngoài, sắc mặt cực kỳ không tốt nói. 

Thử nghĩ nàng đường đường là Thiên Chi Kiêu Nữ, Đế Quốc Hoàng Tộc, lại phải đi giả vờ yêu đương với một tên Tạp Dịch Đệ Tử, mỗi lần như vậy, nàng giống như ăn một con ruồi khó chịu. 

"Nguyệt Nhi, vì đại kế của chúng ta, muội phải chịu một chút ủy khuất! " Hằng Vũ Hiên đứng dậy, đi đến ôm Hằng Nguyệt Nhi vào lòng, áy náy nói. 

"Chỉ cần có thể giúp được cho huynh, chịu một chút ủy khuất cũng không có sao!"Nhìn vào ánh mắt thâm tình của Hằng Vũ Hiên, Hằng Nguyệt Nhi như ăn một viên mật ngọt giống như, "đúng rồi Hiên Ca, đây là mười hai viên Khiếu Linh Đan, chỉ cần có nó huynh có thể đột phá Siêu Phàm cảnh hậu kỳ bình cảnh, không những vậy Siêu Phàm Đỉnh Phong cũng là trong tầm tay!"

"Nguyệt Nhi, ta hứa với muội chỉ cần ta Đăng Cơ Thành Đế, ta nhất định sẽ phong muội làm Hoàng Hậu!"Cất kỹ Bình Ngọc vào Nhẫn Trữ Vật, Hằng Vũ Hiên nhìn Hằng Nguyệt Nhi ánh mắt đầy chân thành nói. 

Khiếu Linh Đan a, đó là trong truyền thuyết đan dược, cũng nhờ có nó, chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi hắn đã từ một vị thất sủng Hoàng Tử với tu vi Siêu Phàm một trọng, nhảy lên thành lục trọng cường giả, tại trên Hoang Thất Thí Võ hắn càng là độc chiếm ngôi cao, lệnh Phụ Hoàng của hắn lau mắt mà nhìn, sau đó phong hắn làm Thái Tử 

"Nhưng mà phía Phụ Hoàng! "Hằng Nguyệt Nhi tim đập có chút nhanh, nàng làm tất cả những chuyện này, không phải là vì ngôi vị Hoàng Hậu kia sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện