Định Mệnh Là Những Chiếc Giày
Chương 28: Khoảng cách
Đó là tiết hóa dở nhất mà tôi từng học. Cả tiết tôi vẫn ghi chép đầy đủ, vẫn chú ý nghe giảng nhưng lại chẳng thể thu nạp cho mình một chữ nào vào đầu. Tiết học không có anh không ngờ lại chán đến vậy. Tôi thu dọn sách vở rồi hóng chuyện Dương Thùy và Lam, hai đứa nó đang híp mắt cười nói về trận bóng rổ của trường đợt nọ, gã bạn trai bên lớp A3 của Lam cũng là một thành viên trong cùng đội bóng với Việt Anh nên Lam là đứa hào hứng nhất, nó vừa kể vừa đánh mắt tìm Việt Anh để hỏi thăm. Tôi ngồi nghe chúng nó nói chuyện mà câu được câu chăng, cứ ù ù cạc cạc nghe đoạn này một tí rồi khúc kia một tí. Câu chuyện mơ hồ về mấy anh đẹp giai trong đội bóng rổ bị chấm dứt hoàn toàn bởi cái tin nóng hổi của Mai Chi. Chi bước nhanh vào lớp, nó vừa nói vừa thở hổn hà hổn hển như thể sợ ai đó tranh mất lời.
– Mày… chúng mày…. trường..mình…trường….đ…i….đi…
– Từ từ bình tĩnh, không ai vào cướp lời của mày đâu. – Tôi cười rồi vỗ vỗ lưng nó.
– Trường mình cho đi tham quan đấy.
Tôi vừa dứt lời Việt Anh từ chen vào, mặt mày hớn hở. Sau khi thông báo tin quan trọng, ngược lại với biểu hiện mà Việt Anh mong chờ Mai Chi lại lườm cậu ta.
– Tao đang nói cơ mà ai cho mấy đứa mày chen vào. Thế mà con An bảo không ai cướp lời tao đâu, điêu dễ sợ.
– Thôi đi. Cơ mà đi tham quan ở đâu? Nếu mà lượn vài vòng Lăng Bác hay đi ăn kem Thủy Tạ ở hồ Gươm như năm lớp 3 của tao thì thôi đi nhé. Nhạt nhẽo không để đâu cho hết nhạt. – Dương Thùy giật lấy quyển vở rồi phe phẩy.
– Nhạt hả? Cho mày 5k ra mua gói muối, không thì xuống canteen xin bát nước mắm mà tu. Được đi là tốt lắm rồi còn đòi hỏi, yên tâm, cỡ mày chắc được lên Hồ Tây chơi đạp vịt, đạp ba vòng rồi mỗi đứa một cái bánh mì xong giải tán. – Lam đang mơ tưởng về cậu bạn trai nghe thấy Thùy nói cũng phải nhảy vào bới móc.
– Thôi thôi, vấn đề là đi hôm nào, mà có chắc chắn được đi hay không ý hay là cứ truyền tai nhau là đi nọ đi kia xong đến lúc đấy cả lũ lại vác cặp đi học ý.
Chúng nó bàn tán sôi nổi còn tôi thì ngồi hóng và hoàn toàn chẳng thêm thắt gì vào mỗi câu nói của chúng nó, thật không giống với tôi mọi khi. Điều này khiến tất cả chúng nó đang hào hứng thì bỗng nhiên im bặt, tất cả mọi sự chú ý đều đổ dồn về phía tôi.
– Mày sao không nói gì? – Thùy hỏi.
– Ờ công nhận, con này mọi khi là chuyên gia phá đám hội nghị, sao tự dưng hôm nay im ắng thế? Giời đi ngủ hay sao mà ngồi im nãy giờ vậy?
– Ui giời đi tham quan thì đi, đi đâu mà chả được. – Tôi trả lời cho có.
– Năm ngoái mày hào hứng lắm mà sao năm nay lại “phó mặc ý trời” thế à. – Việt Anh nhắc lại chuyện năm ngoái rồi cả lũ lại cười ồ lên. – Hay là năm nay không có anh Duy Khang nên buồn?
– Vớ vẩn. Khang thì liên quan quái gì đến đi tham quan? Tao còn chẳng nhớ chuyện đấy.
Tôi nhăn mặt. Chẳng thể hiểu nổi từ đâu mà chúng nó lại lôi cả Duy Khang vào chuyện này. Còn nhớ năm ngoái trường tổ chức đi tham quan, Duy Khang hồi đó học lớp 11, đáng lí ra anh phải đi cùng xe với lớp mình nhưng chẳng hiểu đầu cua tai nheo thế nào lúc chuẩn bị xuất phát anh lại ngồi ở xe lớp tôi, thấy con bé lớp 10 là tôi hồi đó đang vác bộ mặt ngái ngủ tìm chỗ ngồi thì vẫy vẫy rồi chỉ vào chỗ trống bên cạnh rồi cười nhăn nhở. Cảm giác mấy chuyện đó như vừa mới xảy ra tuần trước thôi mà giờ đã hơn một năm trôi qua, anh đi du học và bỏ lại ước mơ làm ca sĩ của mình, bỏ lại tôi ngây ngốc trước cửa phòng truyền thống , để giờ đây mỗi khi nghĩ đến anh là lòng tội lại tràn lên một cảm giác tội lỗi kì lạ. Tôi vẫn cho rằng Duy Khang bỏ đi là vì tôi, là vì cái sự vô tâm ngu ngốc của tôi và giờ thì anh đang ở rất xa tôi. Khoảng cách địa lý giữa tôi và Duy Khang là bao nhiêu tôi còn chẳng rõ nhưng dù sao tôi cũng mong rằng tôi và anh vẫn có thể là bạn, làm bạn theo đúng nghĩa.
….
Tôi mang hộp kính cho cô giáo để quên ở lớp lên phòng nghỉ giáo viên, lúc xuống tầng để quay về lớp tôi gặp Anh Quân. Anh hôm nay mặc chiếc áo sơ mi kẻ, tay áo sắn đến khuỷu, anh lướt qua tôi nhẹ nhàng như chưa từng quen biết. Tôi lễ phép chào mà chẳng để ý đó là Anh Quân cho đến khi đi được nửa bước chân tôi mới nhận ra đó là người mà mình muốn nhìn thấy nhất. Bước chân tôi khựng đứng, tôi quay lại gọi to và rõ ràng.
– Thầy.
Anh cũng giật mình quay lại khi nghe thấy tiếng gọi cúa tôi nhưng hôm nay anh có gì đó rất lạ. Người thì đã quay lại nhưng khuôn mặt lại lạnh nhạt không cảm xúc. Tôi mấp máy môi, những lời định nói thì rất nhiều nhưng rốt cục lại bị cho vẻ thờ ơ của anh làm cho quên hết những điều muốn nói.
– Em gọi tôi? – Anh lên tiếng nhắc nhở.
– À vâng. Em…em định hỏi là tại sao.. thầy lại không dạy lớp em nữa?
– Do ban giám hiệu. – Anh trả lời cụt lủn, giọng nói không hề có vẻ muốn kéo dài cuộc trò chuyện này.
– Hôm nay thầy sao vậy ạ?
– Tôi bình thường.
– Em lại không thấy thế. Thầy hôm nay rất lạ, đầu tiên là không dạy lớp em nữa rồi bây giờ lại có vẻ rất khó chịu nữa. Có phải lớp em làm sai chuyện gì không ạ?
– Tôi nói rồi, đó là sự thay đổi của ban giám hiệu. Nếu không còn chuyện gì khác thì về lớp đi. Khu nhà hiệu bộ của giáo viên không phải nơi để cho học sinh muốn đi thì đi.
Tôi ngây người. Hôm nay anh làm sao vậy?
– Thầy. – Tôi gọi khi anh đang chuẩn bị quay người đi. – Thầy giận em ạ? Nếu là em có lỗi thì ít nhất thầy cũng nên nói thẳng ra chứ.
– Tôi nói chưa rõ điều gì sao?
Anh trả lời bằng giọng điệu mà tôi chưa bao giờ thấy. Tôi nhíu mày khó hiểu.
– Thôi thế này vậy nhé, tôi không muốn dạy lớp mà có học sinh vô ý thức, vô kỉ luật, nghỉ học vô tổ chức như thế. Em hiểu chứ?
Nói xong anh quay lưng đi thẳng, còn tôi thì trơ ra như khúc gỗ. Hóa ra là do tôi, do tôi tối hôm đó nghỉ học tùy tiện nên mới làm anh tức và rồi nghỉ dạy lớp tôi nhưng điều làm tôi khó hiểu nhất đó là trước kia cũng có khi tôi nghỉ học nhưng anh đâu có giận tới mức bỏ cả lớp như thế này. Còn chưa kể đến chuyện anh có biết lí do tôi nghỉ đâu cơ chứ, nhỡ là lí do chính đáng thì sao? Đây không phải là giận dỗi vô cớ chuyện gì đó rồi đem đổ hết lỗi lên chuyện tôi nghỉ học hay sao? Tôi tự hỏi từ khi nào mà vị thầy giáo “trách nhiệm đầy mình” lại trở nên như thế này. Tôi cứ nghĩ mình vô cùng hiểu anh nhưng bây giờ tôi lại nhận ra là mình chẳng hiểu tí ti gì cả, không những thế tôi lại cảm thấy anh xa tôi hơn một chút. Trên đời, xa xôi đâu phải bởi địa lý, đâu phải bởi thời gian. Xa xôi là do lòng người đấy thôi.
……
Tiếng trống đánh hết giờ, cả lớp lục đục thu dọn sách vở ra về. Hồng Lam và Mai Chi hôm nay sẽ đi hội chợ để chọn đồ cho bạn Long A3 nào đó của Lam, Việt Anh hôm nay sẽ đi tập bóng rổ rồi sau đó đi gặp Linh Trang, còn lẻ ra tôi và Dương Thùy.
– Mày không định đi về à? – Thùy cài quai cặp, thấy tôi vẫn uể oải với đống đồ ngổn ngang trên bàn thì quay sang hỏi.
– Ừ, tao định ở lại vẽ một lát. Mày về luôn à?
– Ừ định thế nhưng nếu mày muốn thì tao sẽ đợi mày rồi có gì về sau cũng được.
– Thế tùy mày. – Tôi nhăn nhở.
Thế là cả ngôi trường rộng lớn có hai đứa chúng tôi còn ở lại, tôi kéo Thùy lên tầng thượng, chọn một chỗ có cảnh đẹp và vứt cặp xuống đó. Ban đầu Dương Thùy còn kêu ca đủ điều nhưng rồi dần dần nó cũng quen với việc ngồi nhìn tôi vẽ. Thùy kể chuyện gì đó, kể rằng nó thích một anh lớp 12 nhưng rồi lại vô vọng khi nghe được loáng thoáng đâu đó nói rằng anh này đã có bạn gái và cô bạn gái đó đang đi du học. Nó thuật lại câu chuyện với khuôn mặt ỉu xìu như bánh mì ngâm nước.
– Giai đẹp đã hiếm, xong chúng nó còn yêu nhau nữa chứ.
– Liên quan vậy? – Tôi phì cười.
– Không, thật đó. Đối với tao, anh nào “hoa đã có chủ” đối với tao chẳng khác nào con trai yêu con trai, vì dù họ có yêu con trai hay con gái thì cũng làm gì đến lượt mình chứ.
Thùy thở dài một tiếng kéo theo tôi cũng thở dài một cái nặng trịch. Nó thất vọng vì trai đẹp của nó còn tôi thì buồn phiền vì “trai già” của tôi, chuyện cái anh đẹp trai nào đó của nó khiến tôi nghĩ tới Anh Quân, cảm giác như giữa tôi và anh luôn tồn tại một khoảng cách vô hình nào đó. Liệu có phải cái khoảng cách 10 tuổi ấy đang làm rào cản chắn ngang giữa tôi và anh? Hay là Bảo Khánh? Hay quanh đi quẩn lại, cái thứ ngăn cách đáng ghét đó lại là sự ngờ nghệch của bản thân tôi và suy nghĩ đầy khó hiểu của Anh Quân? À mà tôi quên mất một vấn đề mấu chốt ở đây đó là liệu Anh Quân có mong chờ và đặt niềm tin vào mối quan hệ mập mờ này giống như tôi? Nhiều khi tôi nghĩ anh cũng có chút gì đấy giống tôi nhưng nhiều khi tôi cũng ngờ vực chính bản thân mình vì điều đó. Là anh có cùng cảm giác với tôi thật hay là do tôi đang ngộ nhận rằng anh như thế? Nhiều hành động và lời nói của anh rất dễ khiến cho người khác hiểu nhầm và một đứa ngốc còn quá non nớt như tôi cũng đã nhầm lẫn nghiêm trọng về những việc làm của Anh Quân. Có lẽ mọi điều anh làm chỉ đơn giản là vì lòng tốt mà thôi.
– Mày đang nghĩ gì đấy? – Dương Thùy lên tiếng hỏi sau một hồi im lặng. – Tại sao lại thở dài?
– Vì mày thở dài. – Tôi đáp bâng quơ.
– Con hâm. Dạo này mày khác lắm nhé.
– Khác? Khác như nào nói tao nghe xem.
– Mày ít nói hơn, khép kín hơn. Nhớ hồi bé có gì mình cũng kể cho nhau nghe, còn ây giờ thì ngược lại.
– Ừ. – Tôi trả lời đơn giản.
– Tao với mày cũng thế. Hồi nhỏ thì bám dính lấy nhau xong đợt đi học là đều có bạn mới. Quên nhau luôn mới ghê.
– Quên cái đầu mày. Quên mà giờ còn ngồi đây kể lể được à.
– Ý tao là không hay đi với nhau như trước nữa. Tao cũng không còn chắc là tao còn hiểu mày hay không nữa.
– Nói chung là ai cũng có một khoảng trời riêng của mình, dù có còn hay đi với nhau hay không, có còn hiểu nhau gì đó như trước hay không thì có gì quan trọng? Kể cả sau chục năm không gặp, không rõ người kia có còn hiểu mình hay nhớ tới mình không mà lúc gặp lại, cả hai vẫn ôm ấp rồi cười nói vui vẻ với nhau thế là được rồi. Như thế còn hơn là nói chuyện suốt ngày nhưng đùng một cái lại quay ngoắt 180 độ chẳng ai hiểu được.
Tôi nói với Thùy mà như đang tự nói với mình, như đang trách thầm ai đó. Bầu trời tháng 3 cao hơn, xanh hơn, từ lâu cái lạnh đã chẳng còn vương lại ở nơi này nhưng ai đó lại bắt đầu muốn co rúm vào vỏ ốc để tự vệ. Tại sao con người ta không thể thành thật mà nói hết với nhau? Tại sao không thể thẳng thắn một lần mà cứ phải khiến người khác mệt mỏi vì suy đoán? Tôi tự hỏi “cái tôi” là gì mà khiến con người ta xa cách nhau nhiều đến thế?
Tôi và Thùy, hai con nhóc đã cùng lớn lên, cùng vui đùa cùng cười nói suốt một thời quấn tã, thời gian hai đứa chơi với nhau cũng chính là số tuổi của hai đứa hiện giờ vậy mà lại có chuyện tôi không thể nào kể ra với nó, nó sẽ nghĩ thế nào khi biết tôi thích anh, đó quả thực là một câu hỏi mà tôi muốn biết nhưng lại không dám tìm kiếm câu trả lời. Đúng thật, người ta xa nhau đâu phải vì khoảng cách địa lý hay khoảng cách thời gian, xa nhau là vì lòng người đấy thôi.
Vài ngày sau đó anh vẫn giữ một khoảng cách nhất định với tôi, ngay cả khi tôi đã rất biết lỗi, đã nhắn tin rồi gọi điện rồi bày đủ trò nhưng vẫn không nhận được hồi âm. Khuôn mặt trước kia ấm áp bao nhiêu thì giờ đây lại nguội tanh lạnh ngắt, đôi mắt nâu ấy như sẫm hơn, chứa đựng cả một khoảng xa cách vời vợi mà giả dụ tôi có cố gắng tiến lại gần thì cũng chỉ là mất công vô ích. Ở trường tôi chẳng còn khi nào nhìn thấy anh, học lớp học thêm ở trung tâm tôi vẫn ngồi bàn đầu ngay trước bàn giáo viên nhưng anh cũng chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái. Anh hành động như thể chẳng quen biết tôi, như thể tôi chẳng là ai. Cái cách cư xử ấy khiến tôi cảm thấy mình chẳng còn là ngoại lệ như trước nữa, chẳng còn là cô “em gái” có thể vô tư gọi anh bằng “anh” bất cứ lúc nào như trước, cũng chẳng phải một đứa học sinh bình thường ngồi trong lớp của anh. Giờ đây dù tôi có gọi Anh Quân là “anh” đi nữa thì e rằng cũng chỉ khiến mọi chuyện tệ thêm đi. Lúc trước tôi hầu như chẳng bao giờ gọi Anh Quân là “anh” đơn giản vì tôi ngượng và không quen gọi như thế. Còn bây giờ tôi có muốn gọi chắc cũng chẳng ai thèm quan tâm. Chẳng lẽ chỉ vì bỏ một buổi học mà anh nhẫn tâm”đá” tôi ra khỏi cuộc sống của anh? Suy cho cùng con người ta bước vào cuộc đời nhau cũng chỉ là để bước ra mà thôi. Có một số người lạ lắm nhé, họ đột ngột ra đi mà chẳng cần quan tâm người còn lại sẽ cảm thấy thế nào. Cảm giác khá buồn cười khi ai đó xuất hiện và họ trở nên thật đặc biệt với bạn rồi thì họ biến mất và bạn phải giả bộ như chẳng có gì xảy ra mặc dù mọi thứ thì đã vỡ vụn, anh cứ bình thản rời bỏ thế giới của tôi còn tôi thì vẫn cứ phải cười như thể mình rất ổn. Con người thật chẳng biết đâu mà lần, họ kì cục tới mức đến chính họ có lẽ cũng chẳng thể hiểu nổi.
Tôi uể oải vặn vặn cổ tay rồi đặt cọ vẽ và bay nghiền màu xuống, tôi đã vẽ được hơn một tiếng đồng hồ. Hôm nay tôi vẽ màu, bài màu của tôi chỉ còn đúng một ô màu cần vẽ nốt thôi là xong nhưng từ nãy tới giờ tôi lại chẳng thể pha được màu nào phù hợp cho chỗ trống cuối cùng này. Tấm pallet của tôi đã gần hết chỗ nhưng lại chẳng có sắc độ nào khiến tôi ưng ý khi đặt vào khoảng trống đó. Tôi pha trộn cả đống màu gam nóng rồi lại nhảy sang các gam màu lạnh, rồi thì màu sắc độ đậm chán thì lại chuyển qua thử các loại màu sắc độ nhạt nhưng khi tô lên thì độ chênh của màu mới pha so với các khoảng màu lại quá lớn. Tôi mệt mỏi thở dài một tiếng, hôm nay Hạ không đi học nên tôi cũng chẳng còn đứa nào để mà tham khảo ý kiến, chị Trúc cũng chẳng thấy đâu còn chị Bích thì bận bịu với bọn trẻ con ở phòng ngoài. Lũ quỷ đó vẫn ồn ào đến nhức cả đầu, nếu chị Bích không túc trực ở đó giúp đỡ thì tôi rằng cô giáo dạy vẽ của tôi có ba đầu sáu tay cũng chịu thua cái lũ giặc đó. Tôi ngồi một mình một phòng nhìn bài vẽ của mình vẫn còn một phần chưa được hoàn thành thì cảm thấy sốt ruột. Tôi đem pha trộn các màu mà tôi thích trộn lại với suy nghĩ rằng nếu gộp tất cả các màu đẹp lại thì sẽ tạo ra một màu đẹp hơn nhưng không, thứ màu tôi nhận được lại chỉ là một màu đen. Có lẽ cuộc sống cũng vậy, ta không thể dung hòa tất cả mọi điều tốt đẹp lại với nhau bởi chẳng có gì là hoàn hảo cả. Biết vậy mà vẫn cố chấp làm theo ý muốn thì cái nhận lại chỉ là một mảng màu đen giống thứ màu xỉn đục đang nằm trên pallet pha màu của tôi.
Tôi thu xếp đồ, bỏ lại ô màu còn dang dở xin cô về sớm bởi tối nay tôi còn buổi học thêm ở trung tâm. Tối nay tôi sẽ lại phải gặp anh, nếu trước kia việc này khiến tôi hạnh phúc bao nhiêu thì bây giờ nghĩ tới nó tôi lại chỉ thấy bản thân mình mệt mỏi và kiệt quệ. Từ bao giờ nghĩ tới anh lại đem lại cho tôi cảm giác nặng nệ sầu não đến thế? Suy cho cùng thi mối quan hệ không thể gọi tên chính là mối quan hệ làm người ta tổn thương nhiều nhất. Quan hệ giữa tôi và anh có thể coi là mối quan hệ như thế và người tổn thương ở đây có lẽ chỉ có mình tôi mà thôi.
Hôm nay tôi đến lớp muộn cũng chỉ vì cái tính đãng trí, để quên ví tiền trên tủ bếp nên mới lỡ chuyến xe bus đến đây. Tôi vội vàng đi qua cổng, leo lên cầu thang rồi bước vội vào lớp. Tôi vừa chạy vào đã va phải Anh Quân đang đi ra. Tôi lảo đảo ngã ra đằng sau, anh nhíu mày nhìn tôi, đôi môi hấp háy định nói gì đó. Tôi im lặng nhìn anh, mong đợi anh sẽ nói gì đó, mắng cũng được, chê bai tôi hậu đậu cũng được, mỉa mai tôi thế này thế nọ cũng được. Tôi tiếp tục chờ đợi câu nói sắp được thốt ra nhưng không, anh quay thẳng vào lớp mà chẳng nói một lời.
Tôi lật đật đứng dậy, tự phủi quần áo rồi đi về phía bàn một vị trí của mình. Tôi nghĩ thầm, liệu đây có phải một ví dụ điển hình cho việc nếu vấp ngã thì phải tự biết đứng lên không? Thế nếu là bị xô ngã thì sao? Cái mông đang đau ê ẩm bởi cú ngã vừa rồi càng như đau đớn khó chịu hơn bởi hành động của anh lúc nãy. Tôi ấm ức lôi sách vở đặt lên bàn, giả sử nếu mà vừa nãy tôi không ngã ở hành lang mà ngã từ lan can xuống thì sao, anh cũng vẫn sẽ giữ nguyên cái bộ mặt bình thản đến lạ kì đó để nhìn tôi rơi xuống tầng một à? Tôi từng nghĩ anh là một người ấm áp nhưng giờ anh lại giống như một quyển sách, càng lật các trang sau lại càng chẳng hiểu gì. Có phải anh đang “khoe” với tôi rằng anh không chỉ ấm áp mà cũng rất lạnh lẽo nữa không? Có phải đang lôi tôi ra làm ví dụ điển hình với lời nhắn nhủ: “Nếu bùng học tôi một buổi thì các cô các cậu sẽ giống như con bé này đây, tôi sẽ đối xử như thế với các cô cậu nào dám bùng học giống như con bé này”.
Tôi khẽ bật cười với hình ảnh tưởng tượng của mình. Hình ảnh anh đột nhiên trở nên xấu xa và cay nghiệt giống mấy mụ phù thủy ác độc trong tưởng tượng của tôi. Thực tâm tôi cũng không muốn nghĩ tới anh với những suy nghĩ ác độc như thế nhưng thật sự anh khiến tôi cảm thấy mệt mỏi và chán nản vô cùng.
Suốt cả buổi học ngoài những lúc nhìn lên bảng tôi chỉ cúi gằm mặt xuống bàn, phần vì buồn ngủ phần vì không muốn đối diện với khuôn mặt lạnh như băng của ai đó. Tôi sợ rằng nếu như nhìn thấy gương mặt lạnh lẽo ấy thêm một lần nào nữa thôi thì hình tượng anh trong lòng tôi sẽ sụp đổ. Tôi chợt thấy bản thân mình buồn cười biết bao nhiêu, bây giờ tôi lại đang bảo vệ hình tượng cho một người chán ghét tôi khỏi chính bản thân mình. Nếu thế giới này xuất hiện một kẻ dở hơi, ngu ngốc và quái dị thì đó chắc hẳn là đang chửi xéo tôi.
Hôm sau tôi tới lớp với trạng thái mệt mỏi và thiếu ngủ trầm trọng, cả đám nhìn tôi như thể tôi là thây ma sống lại. Tôi nhìn chúng nó đang trợn tròn mắt thì chỉ cười cười phẩy phẩy tay. Đêm qua tôi không ngủ được, cũng không rõ lí do tại sao lại thế, chỉ biết rằng tôi hễ nhắm mắt là hình ảnh anh lại hiện lên, khi thì dịu dàng ấm áp đầy sự quan tâm, khi thì lại lạnh lẽo như tảng băng lớn, khiến cho giấc ngủ của tôi cứ chập chờn mơ hồ trong mớ những hình ảnh đảo lộn. Kết quả là mắt tôi chẳng khác nào bị người ta cho một đấm vậy, thâm quầng đầy mỏi mệt. Một suy nghĩ chợt thoáng qua, mệt mỏi thế này đã đủ để tôi từ bỏ được chưa?
Khi tôi đang phân vân tìm câu trả lời cho câu hỏi vu vơ bất chợt ấy thì cô giáo bước vào với nụ cười chực sẵn trên miệng. Tôi lật đật đứng dậy chào cô khi nghe lớp trưởng hô. Cô mỉm cười rồi cho cả lớp ngồi.
– Chắc rằng một số bạn trong lớp mình đã biết rằng trường mình chuẩn bị cho học sinh đi tham quan.
Cô vừa dứt lời cả lớp tôi thi nhau ồ lên những tiếng thích thú rồi thi nhau đứa này hỏi ăn gì, đứa kia hỏi mặc gì khiến cho lớp tôi chẳng mấy chốc ầm ĩ không khác nào cái chợ. Cô nhận bản danh sách từ tay lớp trưởng rồi mỉm cười, sau khi ổn định trật tự lớp cô tiếp lời.
– Được rồi. Lớp chúng ta sẽ đi chung xe với các bạn lớp A3 nhé.
Vừa nghe thấy phải đi chung xe với lớp khác cả lớp tôi thay đổi thái độ nhanh chóng. Ban nãy còn ồ lên vui vẻ bây giờ ai nấy đều lên tiếng phản đối khiến cô cười khổ giải thích.
– Do “dân số” lớp này đông quá đấy nên một nửa lớp chúng ta sẽ đi cùng lớp 11A3 nhé và giáo viên trông coi 11a3 hình như là thầy Quân đấy. Các cô các cậu lại chẳng thích quá còn gì.
Lúc bấy giờ lớp tôi mới quay trở lại trạng thái vui vẻ bình thường còn tôi thì lại băn khoăn về cái hôm tham quan đó. Lớp tôi chia thành hai xe, mong rằng tôi không phải đi chung xe với lớp 11A3 vì cái lí do mà chắc-là-ai-cũng-biết-rồi đấy.
Sau khi phổ biến mọi nội dung về buổi tham quan đầu tuần sau lớp tôi lại lục đục lôi sách vở ra học. Tuy nhiên vấn đề trật tự của lớp không còn tuyệt đối như trước nữa, một số quá phấn khích và mong chờ tuần tới đến thật nhanh còn tôi thì bình thản nhìn chúng nó thậm thà thậm thụt. Không phải tôi không thích đi chơi với lớp mà là do tôi có có nguy cơ chạm mặt với ai đó khiến cho niềm vui của tôi bị giảm đi mất một nửa. Tôi không ghét anh, chỉ là tôi sợ nhìn thấy anh lạnh lùng với tôi.
Bác bảo vệ lại một lần nữa trở thành anh hùng trong mắt lớp tôi bằng cách đánh trống hết tiết, kịp thời ngăn lại cái ý định kiểm tra 15 phút cuối giờ của cô chủ nhiệm. Tiếng trống đầu tiên vang lên. lớp tôi vỡ òa trong niềm vui sướng, ai ai cũng hân hoan hạnh phúc, cô chủ nhiệm lắc đầu chán nản nhưng cũng phải phì cười vì lũ học trò đã dốt lại còn lười, nghịch ngợm ham chơi là không ai bằng. Cô sắp xếp giáo án rồi nhờ thư kí lớp, là tôi, mang giúp chồng vở cho cô. Tôi ngoan ngoãn bê cả chồng vở đi theo sau cô chủ nhiệm. Nói là chồng vở cũng hơi quá, cái chồng vở đó nhiều nhất được 15 quyển là cùng, cũng không nặng lắm nên tôi cũng không gặp khó khăn trong việc bước theo kịp với tốc độ của cô.
Đi được nửa sân trường cô trò chúng tôi bắt gặp Anh Quân đi cùng Bảo Khánh.
– A chị đây rồi, may quá em đỡ phải lên lớp tìm chị. – Anh Quân nói nhưng cũng không để ý rằng có một đứa học sinh đi cùng đang nép ở sau lưng cô chủ nhiệm.
– Tìm chị có việc gì à? – Cô chủ nhiệm lớp tôi cười ần ý.
– Em chỉ định hỏi về danh sách hôm này đi tham quan ấy mà.
– Lớp chị đi đủ em nhé. Chắc phải cắt bớt và đứa qua bên xe lớp 11A3 rồi, mà em đi cùng lớp đó đúng không? Sao chủ nhiệm lớp đó là cô nào mà không đi được thế?
– À là thầy Hưng tổ trưởng tổ Vật Lý. Hôm đấy thầy ấy có việc bận về quê.
Tôi đứng hóng thầy cô nói chuyện với nhau mà không để ý rằng nãy tới giờ, từ khi tôi xuất hiện đã có một người đặc biệt rất chăm chú quan sát tôi.
– Ừ được rồi, chị chỉ nhờ em trông chừng mấy đứa lớp chị thôi. Chúng nó nghịch thì thôi rồi.
– Vâng. Chúng nó nghịch nhưng mà cũng nghe lời lắm. – Anh Quân cười, nụ cười hiếm hoi mà tôi có thể thấy trong suốt mấy tuần gần đây. – Mà đi chung với lớp A3 có những học sinh nào đi hả chị?
– Chị cũng chưa sắp xếp, đợi hôm này sinh hoạt lớp rồi xếp sau. Được rồi thế nhé mà hai đứa này nhé, hẹn hò công khai ở trường hả. – Cô chủ nhiệm nửa đùa nửa thật nhìn Anh Quân rồi nhìn sang Bảo Khánh. – Các học sinh bảo là thầy với cô Khánh là hay đi với nhau lắm đấy nhé.
– Trẻ con biết gì đâu chị. – Bảo Khánh cười hiền nhưng nơi đáy mắt lại có một tia lấp lánh mang tên hạnh phúc.
Lúc bấy giờ Anh Quân mới để ý thấy tôi nép đằng sau cô chủ nhiệm, căn bản cũng vì nãy giờ tôi đều quay mặt đi, anh biết là có học sinh đi theo chỉ không biết rằng đó lại là tôi. Đến mãi khi bị phát hiện tôi mới lên tiếng.
– À, em em chào thầy, em chào cô.
Vẻ mặt Anh Quân có chút bất ngờ nhưng rồi anh cũng gật gật đầu rồi quay ngoắt người về hướng khác. Bảo Khánh mỉm cười, nụ cười có tựa như không. Tôi không hiểu sao Bảo Khánh dạo gần đây luôn nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ẩn ý như vậy nhưng dù chị ta có nhìn tôi thế nào, mỉm cười ra sao đi nữa thì tôi cũng không muốn nhìn thấy chị ta, đặc biệt sau cái hôm ở nhà Anh Quân, sau khi chị hỏi tôi cái câu hỏi nửa vời ấy tôi lại càng muốn tránh xa khỏi Bảo Khánh, tránh như tránh tà.
Sau màn chào hỏi tạm bợ ấy tôi tiếp tục theo cô chủ nhiệm, bê đống vở lên lớp 10a7 cho cô. Xong xuôi tôi quay trở về lớp. Chẳng hiểu là do cố tình hay vô tịn mà tôi vừa bước xuống hết cầu thang là lại bắt gặp Bảo Khánh. Bảo Khánh gọi tôi bằng giọng điệu như thể chị ta quý tôi lắm không bằng.
– Tú An à.
Tôi bị cho tiếng gọi đó làm cho giật mình mà chút nữa bước hụt. Theo phản xạ tôi nhìn qua chỗ phát ra tiếng gọi. Bảo Khánh nhìn thấy tôi thì tiếp lời.
– Chị nói chuyện với em một lát được không?
– Em phải về lớp, sắp vào giờ rồi. – Tôi trả lời bâng quơ rồi nhìn chăm chú vào đồng hồ đeo tay.
– Em có tình cảm với anh Quân đúng không?
Bảo Khánh chẳng quan tâm đến câu trả lời của tôi mà đi thẳng vào vấn đề. Tôi trợn tròn mắt nhìn Bảo Khánh còn chị thì ngay đến cả một nụ cười còn không thấy sót lại, gương mặt hiền hậu dịu dàng mọi hôm đanh lại. Chị tiến lại gần về phía tôi. Bảo Khánh rất kiên quyết, chị hoàn toàn không để cho tôi có cơ hội lẩn tránh.
– Gì cơ? Là sao ạ? – Tôi giả ngây giả ngốc
– Đừng lảng tránh như thế, chị nói bằng tiếng Việt, phát âm cũng dễ nghe, tốc độ nói cũng rất vừa vặn không đến mức khó nghe đâu. Hơn nữa em lại là một đứa có đầu óc chẳng lẽ lại không hiểu chị nói gì? Chị hỏi là em thích anh Quân đúng không?
Câu hỏi thẳng đuột của Bảo Khánh khiến tôi bối rối, họng trở nên khô khốc, miệng cứng đờ, một chữ cũng không nói nổi.
– Chị có thể hiểu im lặng tức là đồng tình?
Tôi im lặng. Thật sự tôi không biết phải trả lời từng câu nói sắc lẹm đó như thế nào. Bảo Khánh thở dài vẻ mệt nhọc rồi tự cười khổ.
– Phải rồi phải rồi. Học trò lại thích thầy giáo, em không thừa nhận chị cũng có thể hiểu cho em. Em biết không. ngày trước chị cũng rất mến mộ thầy giáo dạy văn của mình nhưng rồi sau đó chị nhận ra đó cũng chỉ là cảm giác nhất thời bột phát mà thôi.
– Chị nói gì vậy? Em không hiểu.
Tôi nhận thức được mình đang run sợ. Đúng, tôi sợ nhưng không phải sợ Bảo Khánh, tôi sợ phải đối diện với cái chuyện vớ vẩn này. Chưa bao giờ tôi nghĩ rằng thứ tình cảm ngốc xít của mình lại đi xa đến mức như thế này. Thứ tình cảm không đáng có ấy tôi vốn đã định gạt nó qua một bên, một lần và mãi mãi, nhưng Bảo Khánh lại chen ngang, lại đào xới nó lên, biến nó thành công cụ tra hỏi tôi. Tôi cũng chưa từng nghĩ mình sẽ lại sợ hãi như thế này khi mà phải đối diện với tình cảm của chính bản thân mình. Suy cho cùng, rốt cục thì tôi đang sợ cái quái gì vậy? Vì lí do gì mà tôi lại sợ hãi đến mức thở dốc và run rẩy như thế này? Tôi sợ chuyện sẽ lan đến tai anh, rồi anh sẽ biến mất, sẽ ghét tôi nhiều nhiều thêm nữa. À mà quên, hiện tại thì anh cũng đâu có dễ chịu đối với tôi chứ. Biết vậy nhưng tôi vẫn thở dốc, tôi vẫn phải nắm chặt bàn tay để giữ cho mình vẻ bình thản đến tội nghiệp ấy. Móng tay tôi dài và nhọn đâm vào lòng bàn tay, cảm giác đau nhưng nếu không làm như vậy tôi nghĩ mình sẽ bỏ chạy. Tôi chợt nhớ tới một ngày nào đó có lẽ đã rất lâu rồi, trong căn phòng piano, căn phòng mất điện tối om, tôi kể lại cho Anh Quân nghe về nỗi sợ sấm sét của mình hồi còn nhỏ, tôi đã kể cho anh nghe tất tật cả về tuổi thơ của mình. Kể xong tôi thẫn thờ một hồi lâu rồi hỏi anh rằng lúc đó tôi hành động như vậy có thể gọi là mạnh mẽ không. Anh chẳng nói gì, chỉ vươn đôi bàn tay xoa đầu tôi rồi thì thầm như sợ ai đó nghe thấy. Lúc ấy anh nói rằng:” Em đã rất kiên cường”. Chỉ mấy từ ngắn ngủn như vậy đã khiến tâm trạng tôi lúc bấy giờ tốt lên rất nhiều. Mạnh mẽ không phải là không sợ gì hết, mạnh mẽ là dám đối diện với nỗi sợ hãi của chính mình. Tôi vẫn sẽ kiên cường, sẽ không để Bảo Khánh biết những suy nghĩ trong lòng tôi.
– Tùy em thôi. Nhưng chị chỉ muốn nói rằng Anh Quân là một người trưởng thành. Chị cũng vậy. Việc của em lúc này là tập trung vào mà học, học cho thật tốt rồi sau đó ra trường, lên đại học, tìm kiếm cho mình một người phù hợp.
– Vâng. Thì sao ạ? Chị gọi em lại chỉ để nói cái điều mà ai cũng biết rồi ấy ạ? Đương nhiên là thầy Quân phải là người trưởng thành thì mới có thể trở thành thầy giáo chứ ạ? Phải trưởng thành rồi thì mới nhìn nhận được cái gì nên và cái gì là không nên chứ ạ? Em tuy chỉ đang trong giai đoạn sắp trưởng thành thôi nhưng em thấy chị vẫn nên học hỏi ở thầy ấy rất nhiều đấy ạ.
Tôi vừa nói xong cũng là lúc bác bảo vệ đánh trống. Tôi quay lại nhìn Bảo Khánh rồi mỉm cười, bàn tay vẫn nắm chặt.
– Em phải về lớp rồi ạ. Em chào chị. À mà quên, Mai Chi nhờ em bảo chị là hết tiết nhớ đợi bạn ấy một lát rồi hãng về, hôm nay Chi phải trả mấy thứ cho thư viện trường chị ạ.
Tôi quay đi nhanh nhất có thể. Tôi chỉ sợ rằng nếu tôi chậm thêm một giây nào nữa thôi là Bảo Khánh lại có dịp giữ tôi lại với màn hành xác bằng cả thùng câu hỏi khó trả lời. Bàn tay tôi vẫn nắm chặt cho đến khi gần về tới lớp tôi mới buông lỏng bàn tay đó ra. Một cảm giác đau tê tê truyền tới dây thần kinh cảm giác của tôi, lòng bàn tay còn hằn lại mấy vết móng tay đang đỏ ửng. Mai Chi nhìn thấy “vết tích” trong tay tôi thì tròn mắt hỏi.
– Tay mày làm sao đấy?
– À không có gì.
Tôi mỉm cười nhìn vết móng tay còn hằn lại. Tuy là đau đấy nhưng ít ra tôi cũng vẫn không gục ngã một cách dễ dàng, tôi vẫn thoát khỏi Bảo Khánh, vậy là tốt lắm rồi. Thật chẳng hiểu nổi chị ta nghĩ gì mà đem câu đó đi hỏi tôi một cách dễ dàng như vậy nhưng cái khiến tôi không hiểu hơn đó là tại sao Bảo Khánh lại biết tôi thích anh? Mấy câu hỏi đó vẫn cứ canh cánh trong lòng tôi nhưng rồi cũng tự mọc cánh mà bay mất.
Hôm nay những tiết học trên lớp đều là những tiết học nặng, tôi uể oải nằm ườn lên bàn khi thầy giáo vừa ra khỏi lớp. Dương Thùy cùng Mai Chi rủ nhau đi vệ sinh, Hồng Lam ngồi trong lớp liền suốt mấy tiết cũng ngột ngạt, nói muốn ra ngoài chơi một lát chứ không muốn ở lì trong lớp. Tôi cũng đang bức bối liền đi theo nó. Hai đứa chúng tôi cùng nhau ra ngoài lan can hóng gió. Trời tháng 3 trong xanh và cao vút, ánh nắng mong manh phủ lên những tán cây xanh mướt. Một cảm giác về những điều sắp tới nó khá giống với những cảm giác trong trẻo của những mùa trước đó. Tôi hít một hơi thật sâu, mùi nắng, mùi gió, trong trẻo, mới mẻ nhưng cũng rất quen thuộc. Lam chỉ cho tôi mấy đứa lớp 10 đang đứng tụm năm tụm ba đang trò chuyện gì đó rồi lại chỉ cho tôi thấy cậu bạn lớp A3 của nó. Tôi và Lam, hai đứa con gái có ít điểm chung nhất trong nhóm, nó thích những thứ mà tôi không mấy quan tâm nhưng chúng tôi vẫn có thể là bạn, vẫn cười đùa vui vẻ, vẫn kiên nhẫn kể cho nhau nghe những câu chuyện vớ vẩn dở hơi mà chẳng thèm quan tâm đứa kia có hiểu hay không. Có lẽ đây chính là điều kì diệu của thứ gọi là “tình bạn”.
Tôi cười, tai vẫn lắng nghe câu chuyện của Lam nhưng ánh mắt tôi lại bị hút về phía cuối dãy hành lang. Anh Quân đứng đó, dáng vẻ thong dong đến bất cần. Những lời nói của con bạn bên cạnh dường như chẳng đủ để kéo tôi trở về với thực tại nữa. Nhìn thấy anh tôi cảm thấy trùn bước, nghĩ tới những điều Bảo Khánh nói khiến tôi muốn gạt bỏ tất cả mọi chuyện., khiến tôi ước rằng mình chưa bao giờ vướng phải mớ lộn xộn này để rồi đến bây giờ tôi lại chẳng biết phải đối diện với sự thật như thế nào. Cảm giác khoảng cách giữa tôi và anh như được nới rộng thêm ra. Lớp tôi hiện giờ ở cuối dãy hành lang tầng 4, còn lớp mà anh hiện đang dạy thì lại ở phía đầu hành lang tầng 4 ấy. Những lần bắt gặp anh đang đứng trước cửa lớp, tôi đã định hét thật to để gọi anh nhưng rồi khi mở miệng thì lại chẳng thể gọi được. Giả sử anh quay lại thì tôi sẽ phải nói gì đây? Không thể nói rằng “em gọi cho vui” được, còn nếu anh không quay lại thì tôi không những không gọi được anh mà còn khiến bao nhiêu học sinh khác nhìn mình chằm chằm như con quái vật. Tôi cũng không thể chạy về phía đó bởi tôi biết khi tôi chạy tới nơi cũng là lúc anh không còn đứng ở đó nữa. Khoảng cách giữa anh và tôi nếu là 1000 bước chân, tôi cũng không cần anh bước một bước nào cả. Tôi không dám chắc mình sẽ đủ can đảm để bước hết 1000 bước đó nhưng ít ra nếu anh đứng yên thì tôi vẫn còn có thể xác định được anh đang đứng ở đâu và còn tôi còn bao nhiêu bước nữa mới đến được chỗ đó. Nhưng nếu tôi bước mà anh cũng bước thì tôi không dám chắc bước chân của anh sẽ là tiến gần về phía tôi hay là bước những bước thật dài xa khỏi tôi. Như vậy thì dù tôi có can đảm hay mạnh mẽ, kiên cường hay cố gắng gì đó thì vĩnh viễn cũng không thể lại gần anh thêm dù chỉ nửa bước. Dãy hành lang này rất dài, khoảng cách giữa tôi và anh luôn dài hơn dãy hành lang ấy và càng ngày tôi càng cảm thấy dãy hành lang ấy dài thêm ra một chút. Là tại tôi? Tại anh? Hay tại dãy hành lang dài hun hút ấy? Có một loại tình cảm không thể dừng lại nhưng cũng không thể đến được có lẽ là loại tình cảm như thế này đây.
Tiếng trống lại một lần nữa vang lên, đám học sinh tụm năm tụm ba cũng giải tán về lớp học của mình, Chi và Thùy cũng đã về lớp, dãy hành lang hun hút ấy cũng vắng dần học sinh. Anh Quân đưa tay lên nhìn đồng hồ rồi cũng quay vào lớp học chuẩn bị chi tiết cuối. Lam đứng cạnh tôi huyên thuyên nãy giờ cũng nhắc tôi tới giờ vào lớp. Tôi bừng tỉnh, mỉm cười nhìn nó rồi lại quay nhìn sang cuối dãy hanh lang bên kia như nuối tiếc phân vân điều gì đó nhưng rồi cũng nhanh chân ổn định chỗ ngồi. Tôi thở dài. Chuyện hôm nay hãy cứ nghĩ đến chuyện hôm nay, chuyện ngày mai thì để mai lo. Tối nay ăn gì còn chẳng biết nói gì đến chuyện tương lai. Có những điều sẽ vẫn mãi như thế, cho dù bạn có lo lắng hay suy nghĩ về nó nhiều như thế nào đi nữa. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, nếu hiện tại nó chưa ổn thì có nghĩa là nó chưa kết thúc.
– Mày… chúng mày…. trường..mình…trường….đ…i….đi…
– Từ từ bình tĩnh, không ai vào cướp lời của mày đâu. – Tôi cười rồi vỗ vỗ lưng nó.
– Trường mình cho đi tham quan đấy.
Tôi vừa dứt lời Việt Anh từ chen vào, mặt mày hớn hở. Sau khi thông báo tin quan trọng, ngược lại với biểu hiện mà Việt Anh mong chờ Mai Chi lại lườm cậu ta.
– Tao đang nói cơ mà ai cho mấy đứa mày chen vào. Thế mà con An bảo không ai cướp lời tao đâu, điêu dễ sợ.
– Thôi đi. Cơ mà đi tham quan ở đâu? Nếu mà lượn vài vòng Lăng Bác hay đi ăn kem Thủy Tạ ở hồ Gươm như năm lớp 3 của tao thì thôi đi nhé. Nhạt nhẽo không để đâu cho hết nhạt. – Dương Thùy giật lấy quyển vở rồi phe phẩy.
– Nhạt hả? Cho mày 5k ra mua gói muối, không thì xuống canteen xin bát nước mắm mà tu. Được đi là tốt lắm rồi còn đòi hỏi, yên tâm, cỡ mày chắc được lên Hồ Tây chơi đạp vịt, đạp ba vòng rồi mỗi đứa một cái bánh mì xong giải tán. – Lam đang mơ tưởng về cậu bạn trai nghe thấy Thùy nói cũng phải nhảy vào bới móc.
– Thôi thôi, vấn đề là đi hôm nào, mà có chắc chắn được đi hay không ý hay là cứ truyền tai nhau là đi nọ đi kia xong đến lúc đấy cả lũ lại vác cặp đi học ý.
Chúng nó bàn tán sôi nổi còn tôi thì ngồi hóng và hoàn toàn chẳng thêm thắt gì vào mỗi câu nói của chúng nó, thật không giống với tôi mọi khi. Điều này khiến tất cả chúng nó đang hào hứng thì bỗng nhiên im bặt, tất cả mọi sự chú ý đều đổ dồn về phía tôi.
– Mày sao không nói gì? – Thùy hỏi.
– Ờ công nhận, con này mọi khi là chuyên gia phá đám hội nghị, sao tự dưng hôm nay im ắng thế? Giời đi ngủ hay sao mà ngồi im nãy giờ vậy?
– Ui giời đi tham quan thì đi, đi đâu mà chả được. – Tôi trả lời cho có.
– Năm ngoái mày hào hứng lắm mà sao năm nay lại “phó mặc ý trời” thế à. – Việt Anh nhắc lại chuyện năm ngoái rồi cả lũ lại cười ồ lên. – Hay là năm nay không có anh Duy Khang nên buồn?
– Vớ vẩn. Khang thì liên quan quái gì đến đi tham quan? Tao còn chẳng nhớ chuyện đấy.
Tôi nhăn mặt. Chẳng thể hiểu nổi từ đâu mà chúng nó lại lôi cả Duy Khang vào chuyện này. Còn nhớ năm ngoái trường tổ chức đi tham quan, Duy Khang hồi đó học lớp 11, đáng lí ra anh phải đi cùng xe với lớp mình nhưng chẳng hiểu đầu cua tai nheo thế nào lúc chuẩn bị xuất phát anh lại ngồi ở xe lớp tôi, thấy con bé lớp 10 là tôi hồi đó đang vác bộ mặt ngái ngủ tìm chỗ ngồi thì vẫy vẫy rồi chỉ vào chỗ trống bên cạnh rồi cười nhăn nhở. Cảm giác mấy chuyện đó như vừa mới xảy ra tuần trước thôi mà giờ đã hơn một năm trôi qua, anh đi du học và bỏ lại ước mơ làm ca sĩ của mình, bỏ lại tôi ngây ngốc trước cửa phòng truyền thống , để giờ đây mỗi khi nghĩ đến anh là lòng tội lại tràn lên một cảm giác tội lỗi kì lạ. Tôi vẫn cho rằng Duy Khang bỏ đi là vì tôi, là vì cái sự vô tâm ngu ngốc của tôi và giờ thì anh đang ở rất xa tôi. Khoảng cách địa lý giữa tôi và Duy Khang là bao nhiêu tôi còn chẳng rõ nhưng dù sao tôi cũng mong rằng tôi và anh vẫn có thể là bạn, làm bạn theo đúng nghĩa.
….
Tôi mang hộp kính cho cô giáo để quên ở lớp lên phòng nghỉ giáo viên, lúc xuống tầng để quay về lớp tôi gặp Anh Quân. Anh hôm nay mặc chiếc áo sơ mi kẻ, tay áo sắn đến khuỷu, anh lướt qua tôi nhẹ nhàng như chưa từng quen biết. Tôi lễ phép chào mà chẳng để ý đó là Anh Quân cho đến khi đi được nửa bước chân tôi mới nhận ra đó là người mà mình muốn nhìn thấy nhất. Bước chân tôi khựng đứng, tôi quay lại gọi to và rõ ràng.
– Thầy.
Anh cũng giật mình quay lại khi nghe thấy tiếng gọi cúa tôi nhưng hôm nay anh có gì đó rất lạ. Người thì đã quay lại nhưng khuôn mặt lại lạnh nhạt không cảm xúc. Tôi mấp máy môi, những lời định nói thì rất nhiều nhưng rốt cục lại bị cho vẻ thờ ơ của anh làm cho quên hết những điều muốn nói.
– Em gọi tôi? – Anh lên tiếng nhắc nhở.
– À vâng. Em…em định hỏi là tại sao.. thầy lại không dạy lớp em nữa?
– Do ban giám hiệu. – Anh trả lời cụt lủn, giọng nói không hề có vẻ muốn kéo dài cuộc trò chuyện này.
– Hôm nay thầy sao vậy ạ?
– Tôi bình thường.
– Em lại không thấy thế. Thầy hôm nay rất lạ, đầu tiên là không dạy lớp em nữa rồi bây giờ lại có vẻ rất khó chịu nữa. Có phải lớp em làm sai chuyện gì không ạ?
– Tôi nói rồi, đó là sự thay đổi của ban giám hiệu. Nếu không còn chuyện gì khác thì về lớp đi. Khu nhà hiệu bộ của giáo viên không phải nơi để cho học sinh muốn đi thì đi.
Tôi ngây người. Hôm nay anh làm sao vậy?
– Thầy. – Tôi gọi khi anh đang chuẩn bị quay người đi. – Thầy giận em ạ? Nếu là em có lỗi thì ít nhất thầy cũng nên nói thẳng ra chứ.
– Tôi nói chưa rõ điều gì sao?
Anh trả lời bằng giọng điệu mà tôi chưa bao giờ thấy. Tôi nhíu mày khó hiểu.
– Thôi thế này vậy nhé, tôi không muốn dạy lớp mà có học sinh vô ý thức, vô kỉ luật, nghỉ học vô tổ chức như thế. Em hiểu chứ?
Nói xong anh quay lưng đi thẳng, còn tôi thì trơ ra như khúc gỗ. Hóa ra là do tôi, do tôi tối hôm đó nghỉ học tùy tiện nên mới làm anh tức và rồi nghỉ dạy lớp tôi nhưng điều làm tôi khó hiểu nhất đó là trước kia cũng có khi tôi nghỉ học nhưng anh đâu có giận tới mức bỏ cả lớp như thế này. Còn chưa kể đến chuyện anh có biết lí do tôi nghỉ đâu cơ chứ, nhỡ là lí do chính đáng thì sao? Đây không phải là giận dỗi vô cớ chuyện gì đó rồi đem đổ hết lỗi lên chuyện tôi nghỉ học hay sao? Tôi tự hỏi từ khi nào mà vị thầy giáo “trách nhiệm đầy mình” lại trở nên như thế này. Tôi cứ nghĩ mình vô cùng hiểu anh nhưng bây giờ tôi lại nhận ra là mình chẳng hiểu tí ti gì cả, không những thế tôi lại cảm thấy anh xa tôi hơn một chút. Trên đời, xa xôi đâu phải bởi địa lý, đâu phải bởi thời gian. Xa xôi là do lòng người đấy thôi.
……
Tiếng trống đánh hết giờ, cả lớp lục đục thu dọn sách vở ra về. Hồng Lam và Mai Chi hôm nay sẽ đi hội chợ để chọn đồ cho bạn Long A3 nào đó của Lam, Việt Anh hôm nay sẽ đi tập bóng rổ rồi sau đó đi gặp Linh Trang, còn lẻ ra tôi và Dương Thùy.
– Mày không định đi về à? – Thùy cài quai cặp, thấy tôi vẫn uể oải với đống đồ ngổn ngang trên bàn thì quay sang hỏi.
– Ừ, tao định ở lại vẽ một lát. Mày về luôn à?
– Ừ định thế nhưng nếu mày muốn thì tao sẽ đợi mày rồi có gì về sau cũng được.
– Thế tùy mày. – Tôi nhăn nhở.
Thế là cả ngôi trường rộng lớn có hai đứa chúng tôi còn ở lại, tôi kéo Thùy lên tầng thượng, chọn một chỗ có cảnh đẹp và vứt cặp xuống đó. Ban đầu Dương Thùy còn kêu ca đủ điều nhưng rồi dần dần nó cũng quen với việc ngồi nhìn tôi vẽ. Thùy kể chuyện gì đó, kể rằng nó thích một anh lớp 12 nhưng rồi lại vô vọng khi nghe được loáng thoáng đâu đó nói rằng anh này đã có bạn gái và cô bạn gái đó đang đi du học. Nó thuật lại câu chuyện với khuôn mặt ỉu xìu như bánh mì ngâm nước.
– Giai đẹp đã hiếm, xong chúng nó còn yêu nhau nữa chứ.
– Liên quan vậy? – Tôi phì cười.
– Không, thật đó. Đối với tao, anh nào “hoa đã có chủ” đối với tao chẳng khác nào con trai yêu con trai, vì dù họ có yêu con trai hay con gái thì cũng làm gì đến lượt mình chứ.
Thùy thở dài một tiếng kéo theo tôi cũng thở dài một cái nặng trịch. Nó thất vọng vì trai đẹp của nó còn tôi thì buồn phiền vì “trai già” của tôi, chuyện cái anh đẹp trai nào đó của nó khiến tôi nghĩ tới Anh Quân, cảm giác như giữa tôi và anh luôn tồn tại một khoảng cách vô hình nào đó. Liệu có phải cái khoảng cách 10 tuổi ấy đang làm rào cản chắn ngang giữa tôi và anh? Hay là Bảo Khánh? Hay quanh đi quẩn lại, cái thứ ngăn cách đáng ghét đó lại là sự ngờ nghệch của bản thân tôi và suy nghĩ đầy khó hiểu của Anh Quân? À mà tôi quên mất một vấn đề mấu chốt ở đây đó là liệu Anh Quân có mong chờ và đặt niềm tin vào mối quan hệ mập mờ này giống như tôi? Nhiều khi tôi nghĩ anh cũng có chút gì đấy giống tôi nhưng nhiều khi tôi cũng ngờ vực chính bản thân mình vì điều đó. Là anh có cùng cảm giác với tôi thật hay là do tôi đang ngộ nhận rằng anh như thế? Nhiều hành động và lời nói của anh rất dễ khiến cho người khác hiểu nhầm và một đứa ngốc còn quá non nớt như tôi cũng đã nhầm lẫn nghiêm trọng về những việc làm của Anh Quân. Có lẽ mọi điều anh làm chỉ đơn giản là vì lòng tốt mà thôi.
– Mày đang nghĩ gì đấy? – Dương Thùy lên tiếng hỏi sau một hồi im lặng. – Tại sao lại thở dài?
– Vì mày thở dài. – Tôi đáp bâng quơ.
– Con hâm. Dạo này mày khác lắm nhé.
– Khác? Khác như nào nói tao nghe xem.
– Mày ít nói hơn, khép kín hơn. Nhớ hồi bé có gì mình cũng kể cho nhau nghe, còn ây giờ thì ngược lại.
– Ừ. – Tôi trả lời đơn giản.
– Tao với mày cũng thế. Hồi nhỏ thì bám dính lấy nhau xong đợt đi học là đều có bạn mới. Quên nhau luôn mới ghê.
– Quên cái đầu mày. Quên mà giờ còn ngồi đây kể lể được à.
– Ý tao là không hay đi với nhau như trước nữa. Tao cũng không còn chắc là tao còn hiểu mày hay không nữa.
– Nói chung là ai cũng có một khoảng trời riêng của mình, dù có còn hay đi với nhau hay không, có còn hiểu nhau gì đó như trước hay không thì có gì quan trọng? Kể cả sau chục năm không gặp, không rõ người kia có còn hiểu mình hay nhớ tới mình không mà lúc gặp lại, cả hai vẫn ôm ấp rồi cười nói vui vẻ với nhau thế là được rồi. Như thế còn hơn là nói chuyện suốt ngày nhưng đùng một cái lại quay ngoắt 180 độ chẳng ai hiểu được.
Tôi nói với Thùy mà như đang tự nói với mình, như đang trách thầm ai đó. Bầu trời tháng 3 cao hơn, xanh hơn, từ lâu cái lạnh đã chẳng còn vương lại ở nơi này nhưng ai đó lại bắt đầu muốn co rúm vào vỏ ốc để tự vệ. Tại sao con người ta không thể thành thật mà nói hết với nhau? Tại sao không thể thẳng thắn một lần mà cứ phải khiến người khác mệt mỏi vì suy đoán? Tôi tự hỏi “cái tôi” là gì mà khiến con người ta xa cách nhau nhiều đến thế?
Tôi và Thùy, hai con nhóc đã cùng lớn lên, cùng vui đùa cùng cười nói suốt một thời quấn tã, thời gian hai đứa chơi với nhau cũng chính là số tuổi của hai đứa hiện giờ vậy mà lại có chuyện tôi không thể nào kể ra với nó, nó sẽ nghĩ thế nào khi biết tôi thích anh, đó quả thực là một câu hỏi mà tôi muốn biết nhưng lại không dám tìm kiếm câu trả lời. Đúng thật, người ta xa nhau đâu phải vì khoảng cách địa lý hay khoảng cách thời gian, xa nhau là vì lòng người đấy thôi.
Vài ngày sau đó anh vẫn giữ một khoảng cách nhất định với tôi, ngay cả khi tôi đã rất biết lỗi, đã nhắn tin rồi gọi điện rồi bày đủ trò nhưng vẫn không nhận được hồi âm. Khuôn mặt trước kia ấm áp bao nhiêu thì giờ đây lại nguội tanh lạnh ngắt, đôi mắt nâu ấy như sẫm hơn, chứa đựng cả một khoảng xa cách vời vợi mà giả dụ tôi có cố gắng tiến lại gần thì cũng chỉ là mất công vô ích. Ở trường tôi chẳng còn khi nào nhìn thấy anh, học lớp học thêm ở trung tâm tôi vẫn ngồi bàn đầu ngay trước bàn giáo viên nhưng anh cũng chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái. Anh hành động như thể chẳng quen biết tôi, như thể tôi chẳng là ai. Cái cách cư xử ấy khiến tôi cảm thấy mình chẳng còn là ngoại lệ như trước nữa, chẳng còn là cô “em gái” có thể vô tư gọi anh bằng “anh” bất cứ lúc nào như trước, cũng chẳng phải một đứa học sinh bình thường ngồi trong lớp của anh. Giờ đây dù tôi có gọi Anh Quân là “anh” đi nữa thì e rằng cũng chỉ khiến mọi chuyện tệ thêm đi. Lúc trước tôi hầu như chẳng bao giờ gọi Anh Quân là “anh” đơn giản vì tôi ngượng và không quen gọi như thế. Còn bây giờ tôi có muốn gọi chắc cũng chẳng ai thèm quan tâm. Chẳng lẽ chỉ vì bỏ một buổi học mà anh nhẫn tâm”đá” tôi ra khỏi cuộc sống của anh? Suy cho cùng con người ta bước vào cuộc đời nhau cũng chỉ là để bước ra mà thôi. Có một số người lạ lắm nhé, họ đột ngột ra đi mà chẳng cần quan tâm người còn lại sẽ cảm thấy thế nào. Cảm giác khá buồn cười khi ai đó xuất hiện và họ trở nên thật đặc biệt với bạn rồi thì họ biến mất và bạn phải giả bộ như chẳng có gì xảy ra mặc dù mọi thứ thì đã vỡ vụn, anh cứ bình thản rời bỏ thế giới của tôi còn tôi thì vẫn cứ phải cười như thể mình rất ổn. Con người thật chẳng biết đâu mà lần, họ kì cục tới mức đến chính họ có lẽ cũng chẳng thể hiểu nổi.
Tôi uể oải vặn vặn cổ tay rồi đặt cọ vẽ và bay nghiền màu xuống, tôi đã vẽ được hơn một tiếng đồng hồ. Hôm nay tôi vẽ màu, bài màu của tôi chỉ còn đúng một ô màu cần vẽ nốt thôi là xong nhưng từ nãy tới giờ tôi lại chẳng thể pha được màu nào phù hợp cho chỗ trống cuối cùng này. Tấm pallet của tôi đã gần hết chỗ nhưng lại chẳng có sắc độ nào khiến tôi ưng ý khi đặt vào khoảng trống đó. Tôi pha trộn cả đống màu gam nóng rồi lại nhảy sang các gam màu lạnh, rồi thì màu sắc độ đậm chán thì lại chuyển qua thử các loại màu sắc độ nhạt nhưng khi tô lên thì độ chênh của màu mới pha so với các khoảng màu lại quá lớn. Tôi mệt mỏi thở dài một tiếng, hôm nay Hạ không đi học nên tôi cũng chẳng còn đứa nào để mà tham khảo ý kiến, chị Trúc cũng chẳng thấy đâu còn chị Bích thì bận bịu với bọn trẻ con ở phòng ngoài. Lũ quỷ đó vẫn ồn ào đến nhức cả đầu, nếu chị Bích không túc trực ở đó giúp đỡ thì tôi rằng cô giáo dạy vẽ của tôi có ba đầu sáu tay cũng chịu thua cái lũ giặc đó. Tôi ngồi một mình một phòng nhìn bài vẽ của mình vẫn còn một phần chưa được hoàn thành thì cảm thấy sốt ruột. Tôi đem pha trộn các màu mà tôi thích trộn lại với suy nghĩ rằng nếu gộp tất cả các màu đẹp lại thì sẽ tạo ra một màu đẹp hơn nhưng không, thứ màu tôi nhận được lại chỉ là một màu đen. Có lẽ cuộc sống cũng vậy, ta không thể dung hòa tất cả mọi điều tốt đẹp lại với nhau bởi chẳng có gì là hoàn hảo cả. Biết vậy mà vẫn cố chấp làm theo ý muốn thì cái nhận lại chỉ là một mảng màu đen giống thứ màu xỉn đục đang nằm trên pallet pha màu của tôi.
Tôi thu xếp đồ, bỏ lại ô màu còn dang dở xin cô về sớm bởi tối nay tôi còn buổi học thêm ở trung tâm. Tối nay tôi sẽ lại phải gặp anh, nếu trước kia việc này khiến tôi hạnh phúc bao nhiêu thì bây giờ nghĩ tới nó tôi lại chỉ thấy bản thân mình mệt mỏi và kiệt quệ. Từ bao giờ nghĩ tới anh lại đem lại cho tôi cảm giác nặng nệ sầu não đến thế? Suy cho cùng thi mối quan hệ không thể gọi tên chính là mối quan hệ làm người ta tổn thương nhiều nhất. Quan hệ giữa tôi và anh có thể coi là mối quan hệ như thế và người tổn thương ở đây có lẽ chỉ có mình tôi mà thôi.
Hôm nay tôi đến lớp muộn cũng chỉ vì cái tính đãng trí, để quên ví tiền trên tủ bếp nên mới lỡ chuyến xe bus đến đây. Tôi vội vàng đi qua cổng, leo lên cầu thang rồi bước vội vào lớp. Tôi vừa chạy vào đã va phải Anh Quân đang đi ra. Tôi lảo đảo ngã ra đằng sau, anh nhíu mày nhìn tôi, đôi môi hấp háy định nói gì đó. Tôi im lặng nhìn anh, mong đợi anh sẽ nói gì đó, mắng cũng được, chê bai tôi hậu đậu cũng được, mỉa mai tôi thế này thế nọ cũng được. Tôi tiếp tục chờ đợi câu nói sắp được thốt ra nhưng không, anh quay thẳng vào lớp mà chẳng nói một lời.
Tôi lật đật đứng dậy, tự phủi quần áo rồi đi về phía bàn một vị trí của mình. Tôi nghĩ thầm, liệu đây có phải một ví dụ điển hình cho việc nếu vấp ngã thì phải tự biết đứng lên không? Thế nếu là bị xô ngã thì sao? Cái mông đang đau ê ẩm bởi cú ngã vừa rồi càng như đau đớn khó chịu hơn bởi hành động của anh lúc nãy. Tôi ấm ức lôi sách vở đặt lên bàn, giả sử nếu mà vừa nãy tôi không ngã ở hành lang mà ngã từ lan can xuống thì sao, anh cũng vẫn sẽ giữ nguyên cái bộ mặt bình thản đến lạ kì đó để nhìn tôi rơi xuống tầng một à? Tôi từng nghĩ anh là một người ấm áp nhưng giờ anh lại giống như một quyển sách, càng lật các trang sau lại càng chẳng hiểu gì. Có phải anh đang “khoe” với tôi rằng anh không chỉ ấm áp mà cũng rất lạnh lẽo nữa không? Có phải đang lôi tôi ra làm ví dụ điển hình với lời nhắn nhủ: “Nếu bùng học tôi một buổi thì các cô các cậu sẽ giống như con bé này đây, tôi sẽ đối xử như thế với các cô cậu nào dám bùng học giống như con bé này”.
Tôi khẽ bật cười với hình ảnh tưởng tượng của mình. Hình ảnh anh đột nhiên trở nên xấu xa và cay nghiệt giống mấy mụ phù thủy ác độc trong tưởng tượng của tôi. Thực tâm tôi cũng không muốn nghĩ tới anh với những suy nghĩ ác độc như thế nhưng thật sự anh khiến tôi cảm thấy mệt mỏi và chán nản vô cùng.
Suốt cả buổi học ngoài những lúc nhìn lên bảng tôi chỉ cúi gằm mặt xuống bàn, phần vì buồn ngủ phần vì không muốn đối diện với khuôn mặt lạnh như băng của ai đó. Tôi sợ rằng nếu như nhìn thấy gương mặt lạnh lẽo ấy thêm một lần nào nữa thôi thì hình tượng anh trong lòng tôi sẽ sụp đổ. Tôi chợt thấy bản thân mình buồn cười biết bao nhiêu, bây giờ tôi lại đang bảo vệ hình tượng cho một người chán ghét tôi khỏi chính bản thân mình. Nếu thế giới này xuất hiện một kẻ dở hơi, ngu ngốc và quái dị thì đó chắc hẳn là đang chửi xéo tôi.
Hôm sau tôi tới lớp với trạng thái mệt mỏi và thiếu ngủ trầm trọng, cả đám nhìn tôi như thể tôi là thây ma sống lại. Tôi nhìn chúng nó đang trợn tròn mắt thì chỉ cười cười phẩy phẩy tay. Đêm qua tôi không ngủ được, cũng không rõ lí do tại sao lại thế, chỉ biết rằng tôi hễ nhắm mắt là hình ảnh anh lại hiện lên, khi thì dịu dàng ấm áp đầy sự quan tâm, khi thì lại lạnh lẽo như tảng băng lớn, khiến cho giấc ngủ của tôi cứ chập chờn mơ hồ trong mớ những hình ảnh đảo lộn. Kết quả là mắt tôi chẳng khác nào bị người ta cho một đấm vậy, thâm quầng đầy mỏi mệt. Một suy nghĩ chợt thoáng qua, mệt mỏi thế này đã đủ để tôi từ bỏ được chưa?
Khi tôi đang phân vân tìm câu trả lời cho câu hỏi vu vơ bất chợt ấy thì cô giáo bước vào với nụ cười chực sẵn trên miệng. Tôi lật đật đứng dậy chào cô khi nghe lớp trưởng hô. Cô mỉm cười rồi cho cả lớp ngồi.
– Chắc rằng một số bạn trong lớp mình đã biết rằng trường mình chuẩn bị cho học sinh đi tham quan.
Cô vừa dứt lời cả lớp tôi thi nhau ồ lên những tiếng thích thú rồi thi nhau đứa này hỏi ăn gì, đứa kia hỏi mặc gì khiến cho lớp tôi chẳng mấy chốc ầm ĩ không khác nào cái chợ. Cô nhận bản danh sách từ tay lớp trưởng rồi mỉm cười, sau khi ổn định trật tự lớp cô tiếp lời.
– Được rồi. Lớp chúng ta sẽ đi chung xe với các bạn lớp A3 nhé.
Vừa nghe thấy phải đi chung xe với lớp khác cả lớp tôi thay đổi thái độ nhanh chóng. Ban nãy còn ồ lên vui vẻ bây giờ ai nấy đều lên tiếng phản đối khiến cô cười khổ giải thích.
– Do “dân số” lớp này đông quá đấy nên một nửa lớp chúng ta sẽ đi cùng lớp 11A3 nhé và giáo viên trông coi 11a3 hình như là thầy Quân đấy. Các cô các cậu lại chẳng thích quá còn gì.
Lúc bấy giờ lớp tôi mới quay trở lại trạng thái vui vẻ bình thường còn tôi thì lại băn khoăn về cái hôm tham quan đó. Lớp tôi chia thành hai xe, mong rằng tôi không phải đi chung xe với lớp 11A3 vì cái lí do mà chắc-là-ai-cũng-biết-rồi đấy.
Sau khi phổ biến mọi nội dung về buổi tham quan đầu tuần sau lớp tôi lại lục đục lôi sách vở ra học. Tuy nhiên vấn đề trật tự của lớp không còn tuyệt đối như trước nữa, một số quá phấn khích và mong chờ tuần tới đến thật nhanh còn tôi thì bình thản nhìn chúng nó thậm thà thậm thụt. Không phải tôi không thích đi chơi với lớp mà là do tôi có có nguy cơ chạm mặt với ai đó khiến cho niềm vui của tôi bị giảm đi mất một nửa. Tôi không ghét anh, chỉ là tôi sợ nhìn thấy anh lạnh lùng với tôi.
Bác bảo vệ lại một lần nữa trở thành anh hùng trong mắt lớp tôi bằng cách đánh trống hết tiết, kịp thời ngăn lại cái ý định kiểm tra 15 phút cuối giờ của cô chủ nhiệm. Tiếng trống đầu tiên vang lên. lớp tôi vỡ òa trong niềm vui sướng, ai ai cũng hân hoan hạnh phúc, cô chủ nhiệm lắc đầu chán nản nhưng cũng phải phì cười vì lũ học trò đã dốt lại còn lười, nghịch ngợm ham chơi là không ai bằng. Cô sắp xếp giáo án rồi nhờ thư kí lớp, là tôi, mang giúp chồng vở cho cô. Tôi ngoan ngoãn bê cả chồng vở đi theo sau cô chủ nhiệm. Nói là chồng vở cũng hơi quá, cái chồng vở đó nhiều nhất được 15 quyển là cùng, cũng không nặng lắm nên tôi cũng không gặp khó khăn trong việc bước theo kịp với tốc độ của cô.
Đi được nửa sân trường cô trò chúng tôi bắt gặp Anh Quân đi cùng Bảo Khánh.
– A chị đây rồi, may quá em đỡ phải lên lớp tìm chị. – Anh Quân nói nhưng cũng không để ý rằng có một đứa học sinh đi cùng đang nép ở sau lưng cô chủ nhiệm.
– Tìm chị có việc gì à? – Cô chủ nhiệm lớp tôi cười ần ý.
– Em chỉ định hỏi về danh sách hôm này đi tham quan ấy mà.
– Lớp chị đi đủ em nhé. Chắc phải cắt bớt và đứa qua bên xe lớp 11A3 rồi, mà em đi cùng lớp đó đúng không? Sao chủ nhiệm lớp đó là cô nào mà không đi được thế?
– À là thầy Hưng tổ trưởng tổ Vật Lý. Hôm đấy thầy ấy có việc bận về quê.
Tôi đứng hóng thầy cô nói chuyện với nhau mà không để ý rằng nãy tới giờ, từ khi tôi xuất hiện đã có một người đặc biệt rất chăm chú quan sát tôi.
– Ừ được rồi, chị chỉ nhờ em trông chừng mấy đứa lớp chị thôi. Chúng nó nghịch thì thôi rồi.
– Vâng. Chúng nó nghịch nhưng mà cũng nghe lời lắm. – Anh Quân cười, nụ cười hiếm hoi mà tôi có thể thấy trong suốt mấy tuần gần đây. – Mà đi chung với lớp A3 có những học sinh nào đi hả chị?
– Chị cũng chưa sắp xếp, đợi hôm này sinh hoạt lớp rồi xếp sau. Được rồi thế nhé mà hai đứa này nhé, hẹn hò công khai ở trường hả. – Cô chủ nhiệm nửa đùa nửa thật nhìn Anh Quân rồi nhìn sang Bảo Khánh. – Các học sinh bảo là thầy với cô Khánh là hay đi với nhau lắm đấy nhé.
– Trẻ con biết gì đâu chị. – Bảo Khánh cười hiền nhưng nơi đáy mắt lại có một tia lấp lánh mang tên hạnh phúc.
Lúc bấy giờ Anh Quân mới để ý thấy tôi nép đằng sau cô chủ nhiệm, căn bản cũng vì nãy giờ tôi đều quay mặt đi, anh biết là có học sinh đi theo chỉ không biết rằng đó lại là tôi. Đến mãi khi bị phát hiện tôi mới lên tiếng.
– À, em em chào thầy, em chào cô.
Vẻ mặt Anh Quân có chút bất ngờ nhưng rồi anh cũng gật gật đầu rồi quay ngoắt người về hướng khác. Bảo Khánh mỉm cười, nụ cười có tựa như không. Tôi không hiểu sao Bảo Khánh dạo gần đây luôn nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ẩn ý như vậy nhưng dù chị ta có nhìn tôi thế nào, mỉm cười ra sao đi nữa thì tôi cũng không muốn nhìn thấy chị ta, đặc biệt sau cái hôm ở nhà Anh Quân, sau khi chị hỏi tôi cái câu hỏi nửa vời ấy tôi lại càng muốn tránh xa khỏi Bảo Khánh, tránh như tránh tà.
Sau màn chào hỏi tạm bợ ấy tôi tiếp tục theo cô chủ nhiệm, bê đống vở lên lớp 10a7 cho cô. Xong xuôi tôi quay trở về lớp. Chẳng hiểu là do cố tình hay vô tịn mà tôi vừa bước xuống hết cầu thang là lại bắt gặp Bảo Khánh. Bảo Khánh gọi tôi bằng giọng điệu như thể chị ta quý tôi lắm không bằng.
– Tú An à.
Tôi bị cho tiếng gọi đó làm cho giật mình mà chút nữa bước hụt. Theo phản xạ tôi nhìn qua chỗ phát ra tiếng gọi. Bảo Khánh nhìn thấy tôi thì tiếp lời.
– Chị nói chuyện với em một lát được không?
– Em phải về lớp, sắp vào giờ rồi. – Tôi trả lời bâng quơ rồi nhìn chăm chú vào đồng hồ đeo tay.
– Em có tình cảm với anh Quân đúng không?
Bảo Khánh chẳng quan tâm đến câu trả lời của tôi mà đi thẳng vào vấn đề. Tôi trợn tròn mắt nhìn Bảo Khánh còn chị thì ngay đến cả một nụ cười còn không thấy sót lại, gương mặt hiền hậu dịu dàng mọi hôm đanh lại. Chị tiến lại gần về phía tôi. Bảo Khánh rất kiên quyết, chị hoàn toàn không để cho tôi có cơ hội lẩn tránh.
– Gì cơ? Là sao ạ? – Tôi giả ngây giả ngốc
– Đừng lảng tránh như thế, chị nói bằng tiếng Việt, phát âm cũng dễ nghe, tốc độ nói cũng rất vừa vặn không đến mức khó nghe đâu. Hơn nữa em lại là một đứa có đầu óc chẳng lẽ lại không hiểu chị nói gì? Chị hỏi là em thích anh Quân đúng không?
Câu hỏi thẳng đuột của Bảo Khánh khiến tôi bối rối, họng trở nên khô khốc, miệng cứng đờ, một chữ cũng không nói nổi.
– Chị có thể hiểu im lặng tức là đồng tình?
Tôi im lặng. Thật sự tôi không biết phải trả lời từng câu nói sắc lẹm đó như thế nào. Bảo Khánh thở dài vẻ mệt nhọc rồi tự cười khổ.
– Phải rồi phải rồi. Học trò lại thích thầy giáo, em không thừa nhận chị cũng có thể hiểu cho em. Em biết không. ngày trước chị cũng rất mến mộ thầy giáo dạy văn của mình nhưng rồi sau đó chị nhận ra đó cũng chỉ là cảm giác nhất thời bột phát mà thôi.
– Chị nói gì vậy? Em không hiểu.
Tôi nhận thức được mình đang run sợ. Đúng, tôi sợ nhưng không phải sợ Bảo Khánh, tôi sợ phải đối diện với cái chuyện vớ vẩn này. Chưa bao giờ tôi nghĩ rằng thứ tình cảm ngốc xít của mình lại đi xa đến mức như thế này. Thứ tình cảm không đáng có ấy tôi vốn đã định gạt nó qua một bên, một lần và mãi mãi, nhưng Bảo Khánh lại chen ngang, lại đào xới nó lên, biến nó thành công cụ tra hỏi tôi. Tôi cũng chưa từng nghĩ mình sẽ lại sợ hãi như thế này khi mà phải đối diện với tình cảm của chính bản thân mình. Suy cho cùng, rốt cục thì tôi đang sợ cái quái gì vậy? Vì lí do gì mà tôi lại sợ hãi đến mức thở dốc và run rẩy như thế này? Tôi sợ chuyện sẽ lan đến tai anh, rồi anh sẽ biến mất, sẽ ghét tôi nhiều nhiều thêm nữa. À mà quên, hiện tại thì anh cũng đâu có dễ chịu đối với tôi chứ. Biết vậy nhưng tôi vẫn thở dốc, tôi vẫn phải nắm chặt bàn tay để giữ cho mình vẻ bình thản đến tội nghiệp ấy. Móng tay tôi dài và nhọn đâm vào lòng bàn tay, cảm giác đau nhưng nếu không làm như vậy tôi nghĩ mình sẽ bỏ chạy. Tôi chợt nhớ tới một ngày nào đó có lẽ đã rất lâu rồi, trong căn phòng piano, căn phòng mất điện tối om, tôi kể lại cho Anh Quân nghe về nỗi sợ sấm sét của mình hồi còn nhỏ, tôi đã kể cho anh nghe tất tật cả về tuổi thơ của mình. Kể xong tôi thẫn thờ một hồi lâu rồi hỏi anh rằng lúc đó tôi hành động như vậy có thể gọi là mạnh mẽ không. Anh chẳng nói gì, chỉ vươn đôi bàn tay xoa đầu tôi rồi thì thầm như sợ ai đó nghe thấy. Lúc ấy anh nói rằng:” Em đã rất kiên cường”. Chỉ mấy từ ngắn ngủn như vậy đã khiến tâm trạng tôi lúc bấy giờ tốt lên rất nhiều. Mạnh mẽ không phải là không sợ gì hết, mạnh mẽ là dám đối diện với nỗi sợ hãi của chính mình. Tôi vẫn sẽ kiên cường, sẽ không để Bảo Khánh biết những suy nghĩ trong lòng tôi.
– Tùy em thôi. Nhưng chị chỉ muốn nói rằng Anh Quân là một người trưởng thành. Chị cũng vậy. Việc của em lúc này là tập trung vào mà học, học cho thật tốt rồi sau đó ra trường, lên đại học, tìm kiếm cho mình một người phù hợp.
– Vâng. Thì sao ạ? Chị gọi em lại chỉ để nói cái điều mà ai cũng biết rồi ấy ạ? Đương nhiên là thầy Quân phải là người trưởng thành thì mới có thể trở thành thầy giáo chứ ạ? Phải trưởng thành rồi thì mới nhìn nhận được cái gì nên và cái gì là không nên chứ ạ? Em tuy chỉ đang trong giai đoạn sắp trưởng thành thôi nhưng em thấy chị vẫn nên học hỏi ở thầy ấy rất nhiều đấy ạ.
Tôi vừa nói xong cũng là lúc bác bảo vệ đánh trống. Tôi quay lại nhìn Bảo Khánh rồi mỉm cười, bàn tay vẫn nắm chặt.
– Em phải về lớp rồi ạ. Em chào chị. À mà quên, Mai Chi nhờ em bảo chị là hết tiết nhớ đợi bạn ấy một lát rồi hãng về, hôm nay Chi phải trả mấy thứ cho thư viện trường chị ạ.
Tôi quay đi nhanh nhất có thể. Tôi chỉ sợ rằng nếu tôi chậm thêm một giây nào nữa thôi là Bảo Khánh lại có dịp giữ tôi lại với màn hành xác bằng cả thùng câu hỏi khó trả lời. Bàn tay tôi vẫn nắm chặt cho đến khi gần về tới lớp tôi mới buông lỏng bàn tay đó ra. Một cảm giác đau tê tê truyền tới dây thần kinh cảm giác của tôi, lòng bàn tay còn hằn lại mấy vết móng tay đang đỏ ửng. Mai Chi nhìn thấy “vết tích” trong tay tôi thì tròn mắt hỏi.
– Tay mày làm sao đấy?
– À không có gì.
Tôi mỉm cười nhìn vết móng tay còn hằn lại. Tuy là đau đấy nhưng ít ra tôi cũng vẫn không gục ngã một cách dễ dàng, tôi vẫn thoát khỏi Bảo Khánh, vậy là tốt lắm rồi. Thật chẳng hiểu nổi chị ta nghĩ gì mà đem câu đó đi hỏi tôi một cách dễ dàng như vậy nhưng cái khiến tôi không hiểu hơn đó là tại sao Bảo Khánh lại biết tôi thích anh? Mấy câu hỏi đó vẫn cứ canh cánh trong lòng tôi nhưng rồi cũng tự mọc cánh mà bay mất.
Hôm nay những tiết học trên lớp đều là những tiết học nặng, tôi uể oải nằm ườn lên bàn khi thầy giáo vừa ra khỏi lớp. Dương Thùy cùng Mai Chi rủ nhau đi vệ sinh, Hồng Lam ngồi trong lớp liền suốt mấy tiết cũng ngột ngạt, nói muốn ra ngoài chơi một lát chứ không muốn ở lì trong lớp. Tôi cũng đang bức bối liền đi theo nó. Hai đứa chúng tôi cùng nhau ra ngoài lan can hóng gió. Trời tháng 3 trong xanh và cao vút, ánh nắng mong manh phủ lên những tán cây xanh mướt. Một cảm giác về những điều sắp tới nó khá giống với những cảm giác trong trẻo của những mùa trước đó. Tôi hít một hơi thật sâu, mùi nắng, mùi gió, trong trẻo, mới mẻ nhưng cũng rất quen thuộc. Lam chỉ cho tôi mấy đứa lớp 10 đang đứng tụm năm tụm ba đang trò chuyện gì đó rồi lại chỉ cho tôi thấy cậu bạn lớp A3 của nó. Tôi và Lam, hai đứa con gái có ít điểm chung nhất trong nhóm, nó thích những thứ mà tôi không mấy quan tâm nhưng chúng tôi vẫn có thể là bạn, vẫn cười đùa vui vẻ, vẫn kiên nhẫn kể cho nhau nghe những câu chuyện vớ vẩn dở hơi mà chẳng thèm quan tâm đứa kia có hiểu hay không. Có lẽ đây chính là điều kì diệu của thứ gọi là “tình bạn”.
Tôi cười, tai vẫn lắng nghe câu chuyện của Lam nhưng ánh mắt tôi lại bị hút về phía cuối dãy hành lang. Anh Quân đứng đó, dáng vẻ thong dong đến bất cần. Những lời nói của con bạn bên cạnh dường như chẳng đủ để kéo tôi trở về với thực tại nữa. Nhìn thấy anh tôi cảm thấy trùn bước, nghĩ tới những điều Bảo Khánh nói khiến tôi muốn gạt bỏ tất cả mọi chuyện., khiến tôi ước rằng mình chưa bao giờ vướng phải mớ lộn xộn này để rồi đến bây giờ tôi lại chẳng biết phải đối diện với sự thật như thế nào. Cảm giác khoảng cách giữa tôi và anh như được nới rộng thêm ra. Lớp tôi hiện giờ ở cuối dãy hành lang tầng 4, còn lớp mà anh hiện đang dạy thì lại ở phía đầu hành lang tầng 4 ấy. Những lần bắt gặp anh đang đứng trước cửa lớp, tôi đã định hét thật to để gọi anh nhưng rồi khi mở miệng thì lại chẳng thể gọi được. Giả sử anh quay lại thì tôi sẽ phải nói gì đây? Không thể nói rằng “em gọi cho vui” được, còn nếu anh không quay lại thì tôi không những không gọi được anh mà còn khiến bao nhiêu học sinh khác nhìn mình chằm chằm như con quái vật. Tôi cũng không thể chạy về phía đó bởi tôi biết khi tôi chạy tới nơi cũng là lúc anh không còn đứng ở đó nữa. Khoảng cách giữa anh và tôi nếu là 1000 bước chân, tôi cũng không cần anh bước một bước nào cả. Tôi không dám chắc mình sẽ đủ can đảm để bước hết 1000 bước đó nhưng ít ra nếu anh đứng yên thì tôi vẫn còn có thể xác định được anh đang đứng ở đâu và còn tôi còn bao nhiêu bước nữa mới đến được chỗ đó. Nhưng nếu tôi bước mà anh cũng bước thì tôi không dám chắc bước chân của anh sẽ là tiến gần về phía tôi hay là bước những bước thật dài xa khỏi tôi. Như vậy thì dù tôi có can đảm hay mạnh mẽ, kiên cường hay cố gắng gì đó thì vĩnh viễn cũng không thể lại gần anh thêm dù chỉ nửa bước. Dãy hành lang này rất dài, khoảng cách giữa tôi và anh luôn dài hơn dãy hành lang ấy và càng ngày tôi càng cảm thấy dãy hành lang ấy dài thêm ra một chút. Là tại tôi? Tại anh? Hay tại dãy hành lang dài hun hút ấy? Có một loại tình cảm không thể dừng lại nhưng cũng không thể đến được có lẽ là loại tình cảm như thế này đây.
Tiếng trống lại một lần nữa vang lên, đám học sinh tụm năm tụm ba cũng giải tán về lớp học của mình, Chi và Thùy cũng đã về lớp, dãy hành lang hun hút ấy cũng vắng dần học sinh. Anh Quân đưa tay lên nhìn đồng hồ rồi cũng quay vào lớp học chuẩn bị chi tiết cuối. Lam đứng cạnh tôi huyên thuyên nãy giờ cũng nhắc tôi tới giờ vào lớp. Tôi bừng tỉnh, mỉm cười nhìn nó rồi lại quay nhìn sang cuối dãy hanh lang bên kia như nuối tiếc phân vân điều gì đó nhưng rồi cũng nhanh chân ổn định chỗ ngồi. Tôi thở dài. Chuyện hôm nay hãy cứ nghĩ đến chuyện hôm nay, chuyện ngày mai thì để mai lo. Tối nay ăn gì còn chẳng biết nói gì đến chuyện tương lai. Có những điều sẽ vẫn mãi như thế, cho dù bạn có lo lắng hay suy nghĩ về nó nhiều như thế nào đi nữa. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, nếu hiện tại nó chưa ổn thì có nghĩa là nó chưa kết thúc.
Bình luận truyện