Định Mệnh Nhóc Là Của Anh

Chương 2: Cùng một nỗi nhớ.. (2)



*Quay lại hiện thực*

Diệu Phương nhìn vào tấm lịch khẽ thở dài. Hôm nay chắc anh vẫn còn bên Mỹ, chắc anh đã quên được cô… Dù gì cũng là chủ nhật, thôi thì cứ đến buổi tiệc sinh nhật của Dương Thắng để ôn chút kỉ niệm. Cô nói rồi gọi điện cho Hạ Lâm…

Một anh chàng điển trai, gương mặt ánh lên vẻ lạnh lùng, ngang tàn đang ngồi vắt chéo chân trong phòng làm việc, đầu dựa vào ghế ngã người ra phía sau. Trong đầu anh bây giờ chỉ toàn là hình ảnh của quá khứ…

*Ngày này sáu năm trước, theo hồi ức của anh*

Anh đang vội vì đến dự sinh nhật của người anh em muộn. Đang đi thì bị một cô gái phục vụ đụng trúng người. Chàng trai bị đụng trúng lúc đầu khó khó chịu vì trên khai thức ăn có tương ớt nên dính vào áo anh. Nhưng nhìn cô gái ngất, anh vội vã lay cô. Bế cô đứng dậy, mọi người xung quanh đổ về hướng người con trai đang bế một cô gái. Người bạn có vẻ rất thân với anh bước tới:

-Khắc Huy, chuyện gì vậy?

-Không có gì.-Anh nói.-Cậu lên sân khấu nói với mọi người như thế đi, hôm nay là sinh nhật cậu, đừng để phiền phức!

Cho người đến lau dọn chỗ vừa nãy, anh chàng bế cô vào một căn phòng VIP của anh trong khách sạn của nhà hàng này. Đặt cô lên giường, anh đắp chăn lại cho cô. Nhìn vào mắt cô anh khẽ nói:

-Chỉ là làm việc quá sức, nghĩ ngơi là được! Chắc không cần phải đưa cô ta đến bệnh viện nhỉ!?

Anh nhìn lại bộ áo sơ mi trắng của mình đã biến thành màu đỏ thì thở dài. Do đây là phòng VIP của anh nên đồ đạc của anh trong phòng này cũng nhiều Anh mở tủ đồ lấy một cái áo sơ mi trắng khác, đi vào phòng tắm.

Một lúc sau anh bước ra thì thấy cô gái đã tỉnh, nhìn bộ dạng muốn kiểm tra xem mình có bị tổn thương của cô mà anh bật cười. Nhưng anh lấy lại sự lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào cô.

-Cô tỉnh rồi à? Cô yên tâm, tôi không có hứng thú với thân hình… chưa trưởng thành của cô!-Anh nhìn cô.-Giữ gìn sức khoẻ đi, không thì cái mạng nhỏ của cô muốn giữ cũng giữ không nổi.

Anh bước ra khỏi khách sạn mà trong lòng cảm thấy có phần hứng thú.

*Hiện thực*

Tại sao ngày đó cô lại thay đổi? Tại sao lại bỏ mặc anh? Vì cô mà anh bị tai nạn, cô cũng chẳng một lần đến thăm! Tại sao cô lại nhẫn tâm như thế? Nhưng tại sao, anh… vẫn không làm cách nào quên được cô…

Anh đang suy nghĩ thì điện thoại reo lên…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện