Định Mệnh Nhóc Là Của Anh
Chương 74: Yêu
Chương Ngoại truyện 5: Yêu…
Paris, Pháp
Diệu Phương, Bảo Anh về nước, Phương Thảo cảm thấy bản thân mình cũng nên đính chính lại mối quan hệ này. Hôm nay, cô lấy hết can đảm bước vào phòng sách của Nhật Hào. Ngày thường thì anh không chơi với con thì vào phòng sách. Hôm nay Từ Uyên và Từ Khánh cũng đã đi nhà trẻ.
-Em.. có chuyện muốn nói?
-Chuyện gì?
-Em muốn cùng Từ Khánh và Từ Uyên về Việt Nam!-Phương Thảo càng lúc càng nhỏ giọng.-Xin lỗi đã làm phiền anh trong năm năm qua!
Nhật Hào bỏ cuốn sách xuống, đứng lên nhìn thẳng vào mắt cô.
-Ý của em là sẽ cùng con về Việt Nam. Và tôi sẽ cắt phải cắt đứt quan hệ với con của tôi!-Nhật Hào giọng nhỏ nhưng đầy uy hiếp.-Xin lỗi, tôi không cho phép!
-Anh còn cần có vợ con! Không thể nào sống cuộc sống như thế này cả đời được!
-Vợ? Em là mẹ của con tôi! Nếu không là vợ thì em là gì của tôi?
Phương Thảo nhất thời không nói được. Cô không ngờ anh lại xem cô là vợ.
-Được rồi! Ngày mai sẽ đăng kí kết hôn! Chắc thứ em muốn là danh phận!
-Anh sai rồi! Thứ tôi muốn không phải trách nhiệm, cũng chẳng phải danh phận!-Phương Thảo mắt vô hồn nhìn vào anh.-Thứ tôi cần anh không bao giờ cho tôi được!
-Vậy thứ tôi cần, em đã cho tôi sao?
Cô nhìn anh, cô cho anh tất cả, cả cuộc đời của mình, sinh cho anh hai đứa con. Anh còn muốn gì?
-Tình cảm của em có phải đã chết từ lúc em mang thai?-Nhật Hào nói.-Có phải em rất ân hận khi sinh ra Từ Uyên và Từ Khánh?
-Không! Là con tôi, tôi không ân hận!
-Em còn yêu tôi không?-Anh tiến sát người cô, nhìn thẳng vào mắt cô như đang cảm nhận.
-Không yêu tại sao tôi lại chờ anh? Không yêu sao lại giao cả cuộc đời của mình cho anh? Không yêu sao lại bất bất chấp tất cả giữ lại và sinh ra con của anh?-Phương Thảo đã khóc tự lúc nào mà cô cũng không hay.-Thứ tôi cần, chỉ là tình cảm của anh, là sự dịu dàng của anh, tại sao khó đến vậy?
-Là tôi không biết cách thể hiện! Nhưng mà tôi yêu em!
***
Sáng hôm sau, Phương Thảo thức dậy muộn, rõ ràng cô đã hẹn giờ báo thức dậy để nấu thức anh cho anh.
-Bà xã, em dậy rồi sao? Từ Uyên và Từ Khánh anh đã đưa chúng đi nhà trẻ. Thay đồ rồi xuống anh cơm với anh!-Giọng anh cực kỳ nhỏ nhẹ, dịu dàng.-Anh đã vào bếp đấy!
Phương Thảo có phần không tin, cô bước đến ôm anh từ phía sao để cảm nhận hơi ấm từ anh. Cô khẽ cười.
-Ông xã em hôm nay đảm đang và dịu dàng quá!
Anh cười rồi quay lại đặt nụ hôn lướt vào môi cô. Anh đã quyết định sẽ sống thật hạnh phúc bên cô, bỏ qua tất cả. Anh sẽ dịu dàng với cô, quan tâm cô, chăm sóc cô và yêu thương cô. Anh yêu cô, thế thôi!
***
Los Angeles, Hoa Kỳ
Sau hôn lễ, Tuấn Anh và Bảo Anh tay trong tay đi dạo phố, không khí thật trong lành nhưng thời tiết khá lạnh do đang mùa đông. Đây là kỳ nghĩ trăng mật của hai người. Nhóc Tuấn Huy được gởi ở nhà ông bà nên không đi theo.
Một đôi tình nhân trẻ đi qua họ, Tuấn Anh khẽ nói:
-Lúc trước chúng ta cũng từng như họ! Bây giờ cũng vẫn như vậy!
-Anh biết không? Trong khoảng thời gian không có anh! Nhìn bọ họ âu yếm yêu đương, em rất tủi!-Bảo Anh nói, giọng hơi run.
-Anh biết! Anh biết! Bây giờ anh sẽ bù đắp! Anh xin lỗi!-Tuấn Anh ôm eo cô bước tiếp.-Em chờ anh cả tuổi thanh xuân!
-Nhưng em thấy điều đó đổi lấy anh rất xứng đáng!-Bảo Anh cười.-Yêu anh quá đi mất!
-Ngốc thật!-Tuấn Anh khẽ hôn vào trán cô.-Ai bảo em sắc xảo thông minh chứ?
-Được được! Em ngốc vậy đấy!-Bảo Anh cười.
-Ừ. Ngốc của anh!-Tuấn Anh khẽ cười.
-Tuấn Anh, em bây giờ cũng lớn tuổi rồi! Liệu anh có chán em không?-Bảo Anh giọng run run.
-Gì nữa đây? Em đang chê anh già sao? Anh hơn em một tuổi đấy!-Anh cố tình trả lời như thế để lấy nụ cười của cô.
-Không! Đàn ông và phụ nữ khác nhau!-Cô nói.
-Chẳng khác gì cả! Yêu thì không bao giờ chán cả! Hiểu chưa ngốc!-Tuấn Anh cười.
-Chắc là sẽ không chán em chứ!-Bảo Anh nói, giọng hờn dỗi.
-Vợ anh, con anh! Chán làm thế nào được!-Tuấn Anh nói.-Vả lại, anh rất yêu em! Em biết mà!
Một nụ hôn lướt qua môi ở chốn công viên công cộng, hạnh phúc được nhiều người tận mắt chứng kiến…
Hồ Chí Minh, Việt Nam
Hôm nay, Âu Khả Hân đến ở cùng vợ chồng Khắc Huy với lý do, là muốn gần gũi con cháu. Như vậy là Diệu Phương sẽ phải làm dâu vài ngày vì dù sao Khắc Huy cũng gọi bà là mẹ, cô cảm thấy có chút mới mẽ. Đang bữa ăn cơm, cô định ăn món cá nhưng cảm thấy muốn nôn nên chạy ngay vào tolet. Khi bước ra Âu Khả Hân gặng hỏi đủ điều.
-Diệu Phương, có phải con có em bé không?
-Không đâu mẹ! Chắc chỉ là đau bao tử thôi!
-Con có chứ! Nên đến bệnh viện để kiểm tra!
-Dạ vâng!-Cô nói cho qua chuyện.
***
Tối, Khắc Huy đi làm về ôm chầm lấy cô.
-Đi làm mệt lắm hả anh?
-Không! Chỉ là anh nhớ em!
Cô giúp anh cởi áo vest. Sau khi giúp anh, anh liền nhẹ nhàng ấn cô xuống giường. Nụ hôn dịu dàng không kém phần hoang lạc. Khi đã cởi hết áo và váy ngủ của cô thì ngoài có tiếng gõ cửa và mở cửa. Chết thật, lúc nãy quên khoá cửa. Vì bình thường ở nhà chỉ có hai người nên anh chẳng bao giờ khoá cửa!
Diệu Phương liền giật chăn quấn quanh người rồi chạy thẳng vào nhà tắm. Âu Khả Hân bước vào, liếc nhìn quần áo không chính tề của anh và lúc nãy nhìn thấy Diệu Phương quấn chăn chạy vào tắm thì biết rằng bà đến không đúng lúc.
-Lần sau con nên khoá cửa!
-Con biết rồi mẹ!
-Mẹ chỉ đến nhắc nhở con ăn uống rồi hãy đi ngủ!
-Vâng!
Sau khi bà về phòng, Diệu Phương thở dài bước ra.
-Chúng ta tiếp tục!
-Mất hứng rồi! Anh xuống ăn cơm đi, xong rồi qua phòng sách mà ngủ!-Diệu Phương thả tự do lên giường.
-Chuyện này đâu phải tại anh!
-Em ngủ đây!
Sau mấy lần nói chuyện mà cô không đáp anh cũng chẳng them ăn uống, nằm lên giường, khẽ ôm cô từ phía sau…
Sau hai tuần thì Âu Khả Hân cũng về, bà có lẽ là người mẹ chồng tốt. Sống bên cạnh bà cũng chẳng mất tự do gì là mấy ngoại trừ mấy trường hợp. Nhưng bà còn có chồng, phải lo cho ông.
***
Ba năm sau…
Diệu Nhiên dắt tay Diệu Phương, còn Khắc Huy bế cậu nhóc chừng hai ba tuổi. Lần này, anh được trực tiếp chăm sóc baby, tuy có cực nhưng anh rất vui. Anh còn tưởng tượng ra lúc sinh Diệu Nhiên, cô đã vất vả thế nào.
-Hôm nay chiều ý em, chúng ta về thăm mẹ em nhé!
-Cảm ơn anh! Chắc mẹ sẽ rất vui!
Khắc Huy bế Khắc Phong vào xe rồi giao cho Diệu Phương, anh lo láy xe. Khắc Phong được sinh ra đúng lúc, đúng thời điểm và nhận được nhiều hạnh phúc hơn Diệu Nhiên. Nhưng anh và cô cũng bù đắp những hạnh phúc mà cô bé đáng có được.
-Anh yêu em, cô nhóc của anh!
-Sao lại nói không biết chán thế?-Cô lườm anh.
-Trong mắt anh, em lúc nào cũng chỉ là cô nhóc!-Anh nói.-Vả lại đó là sự thật thì làm sao mà chán được!
-Khắc Huy, em yêu anh!
Ngày nắng và gió hồn nhiên..
Có bóng em bên anh thật hiền..
Một ngày , bình yên...
Mình bước vào gió trời xanh..
Tiếng trái tim đôi ta đập thật nhanh..
Thì thầm lời yêu thương....
Ngày tình về chung đôi..
Em bên anh ngày mình chung đôi..
Ngày dịu dàng gọi tình lên ngôi..
Em bên anh nồng nàn đôi môi..
Ngày dịu dàng chung đôi..
Em bên anh chiều vàng thu rơi..
Ngày dịu dàng mình chỉ cần nhau thôi..
Em bên anh nồng nàn đôi môi...
Ngày dịu dàng chung đôi...
Về nghe mùi tóc của đêm..
Thấy chút hương đôi môi thật mềm..
Ngọt ngào đôi môi..
Ngày tình về chung đôi...
Ngày tình về chung đôi..
Em bên anh ngày mình chung đôi..
Ngày dịu dàng gọi tình lên ngôi..
Em bên anh nồng nàn đôi môi..
Ngày dịu dàng chung đôi..
Em bên anh chiều vàng thu rơi..
Ngày dịu dàng mình chỉ cần nhau thôi..
Em bên anh nồng nàn đôi môi..
Ngày dịu dàng chung đôi...
Paris, Pháp
Diệu Phương, Bảo Anh về nước, Phương Thảo cảm thấy bản thân mình cũng nên đính chính lại mối quan hệ này. Hôm nay, cô lấy hết can đảm bước vào phòng sách của Nhật Hào. Ngày thường thì anh không chơi với con thì vào phòng sách. Hôm nay Từ Uyên và Từ Khánh cũng đã đi nhà trẻ.
-Em.. có chuyện muốn nói?
-Chuyện gì?
-Em muốn cùng Từ Khánh và Từ Uyên về Việt Nam!-Phương Thảo càng lúc càng nhỏ giọng.-Xin lỗi đã làm phiền anh trong năm năm qua!
Nhật Hào bỏ cuốn sách xuống, đứng lên nhìn thẳng vào mắt cô.
-Ý của em là sẽ cùng con về Việt Nam. Và tôi sẽ cắt phải cắt đứt quan hệ với con của tôi!-Nhật Hào giọng nhỏ nhưng đầy uy hiếp.-Xin lỗi, tôi không cho phép!
-Anh còn cần có vợ con! Không thể nào sống cuộc sống như thế này cả đời được!
-Vợ? Em là mẹ của con tôi! Nếu không là vợ thì em là gì của tôi?
Phương Thảo nhất thời không nói được. Cô không ngờ anh lại xem cô là vợ.
-Được rồi! Ngày mai sẽ đăng kí kết hôn! Chắc thứ em muốn là danh phận!
-Anh sai rồi! Thứ tôi muốn không phải trách nhiệm, cũng chẳng phải danh phận!-Phương Thảo mắt vô hồn nhìn vào anh.-Thứ tôi cần anh không bao giờ cho tôi được!
-Vậy thứ tôi cần, em đã cho tôi sao?
Cô nhìn anh, cô cho anh tất cả, cả cuộc đời của mình, sinh cho anh hai đứa con. Anh còn muốn gì?
-Tình cảm của em có phải đã chết từ lúc em mang thai?-Nhật Hào nói.-Có phải em rất ân hận khi sinh ra Từ Uyên và Từ Khánh?
-Không! Là con tôi, tôi không ân hận!
-Em còn yêu tôi không?-Anh tiến sát người cô, nhìn thẳng vào mắt cô như đang cảm nhận.
-Không yêu tại sao tôi lại chờ anh? Không yêu sao lại giao cả cuộc đời của mình cho anh? Không yêu sao lại bất bất chấp tất cả giữ lại và sinh ra con của anh?-Phương Thảo đã khóc tự lúc nào mà cô cũng không hay.-Thứ tôi cần, chỉ là tình cảm của anh, là sự dịu dàng của anh, tại sao khó đến vậy?
-Là tôi không biết cách thể hiện! Nhưng mà tôi yêu em!
***
Sáng hôm sau, Phương Thảo thức dậy muộn, rõ ràng cô đã hẹn giờ báo thức dậy để nấu thức anh cho anh.
-Bà xã, em dậy rồi sao? Từ Uyên và Từ Khánh anh đã đưa chúng đi nhà trẻ. Thay đồ rồi xuống anh cơm với anh!-Giọng anh cực kỳ nhỏ nhẹ, dịu dàng.-Anh đã vào bếp đấy!
Phương Thảo có phần không tin, cô bước đến ôm anh từ phía sao để cảm nhận hơi ấm từ anh. Cô khẽ cười.
-Ông xã em hôm nay đảm đang và dịu dàng quá!
Anh cười rồi quay lại đặt nụ hôn lướt vào môi cô. Anh đã quyết định sẽ sống thật hạnh phúc bên cô, bỏ qua tất cả. Anh sẽ dịu dàng với cô, quan tâm cô, chăm sóc cô và yêu thương cô. Anh yêu cô, thế thôi!
***
Los Angeles, Hoa Kỳ
Sau hôn lễ, Tuấn Anh và Bảo Anh tay trong tay đi dạo phố, không khí thật trong lành nhưng thời tiết khá lạnh do đang mùa đông. Đây là kỳ nghĩ trăng mật của hai người. Nhóc Tuấn Huy được gởi ở nhà ông bà nên không đi theo.
Một đôi tình nhân trẻ đi qua họ, Tuấn Anh khẽ nói:
-Lúc trước chúng ta cũng từng như họ! Bây giờ cũng vẫn như vậy!
-Anh biết không? Trong khoảng thời gian không có anh! Nhìn bọ họ âu yếm yêu đương, em rất tủi!-Bảo Anh nói, giọng hơi run.
-Anh biết! Anh biết! Bây giờ anh sẽ bù đắp! Anh xin lỗi!-Tuấn Anh ôm eo cô bước tiếp.-Em chờ anh cả tuổi thanh xuân!
-Nhưng em thấy điều đó đổi lấy anh rất xứng đáng!-Bảo Anh cười.-Yêu anh quá đi mất!
-Ngốc thật!-Tuấn Anh khẽ hôn vào trán cô.-Ai bảo em sắc xảo thông minh chứ?
-Được được! Em ngốc vậy đấy!-Bảo Anh cười.
-Ừ. Ngốc của anh!-Tuấn Anh khẽ cười.
-Tuấn Anh, em bây giờ cũng lớn tuổi rồi! Liệu anh có chán em không?-Bảo Anh giọng run run.
-Gì nữa đây? Em đang chê anh già sao? Anh hơn em một tuổi đấy!-Anh cố tình trả lời như thế để lấy nụ cười của cô.
-Không! Đàn ông và phụ nữ khác nhau!-Cô nói.
-Chẳng khác gì cả! Yêu thì không bao giờ chán cả! Hiểu chưa ngốc!-Tuấn Anh cười.
-Chắc là sẽ không chán em chứ!-Bảo Anh nói, giọng hờn dỗi.
-Vợ anh, con anh! Chán làm thế nào được!-Tuấn Anh nói.-Vả lại, anh rất yêu em! Em biết mà!
Một nụ hôn lướt qua môi ở chốn công viên công cộng, hạnh phúc được nhiều người tận mắt chứng kiến…
Hồ Chí Minh, Việt Nam
Hôm nay, Âu Khả Hân đến ở cùng vợ chồng Khắc Huy với lý do, là muốn gần gũi con cháu. Như vậy là Diệu Phương sẽ phải làm dâu vài ngày vì dù sao Khắc Huy cũng gọi bà là mẹ, cô cảm thấy có chút mới mẽ. Đang bữa ăn cơm, cô định ăn món cá nhưng cảm thấy muốn nôn nên chạy ngay vào tolet. Khi bước ra Âu Khả Hân gặng hỏi đủ điều.
-Diệu Phương, có phải con có em bé không?
-Không đâu mẹ! Chắc chỉ là đau bao tử thôi!
-Con có chứ! Nên đến bệnh viện để kiểm tra!
-Dạ vâng!-Cô nói cho qua chuyện.
***
Tối, Khắc Huy đi làm về ôm chầm lấy cô.
-Đi làm mệt lắm hả anh?
-Không! Chỉ là anh nhớ em!
Cô giúp anh cởi áo vest. Sau khi giúp anh, anh liền nhẹ nhàng ấn cô xuống giường. Nụ hôn dịu dàng không kém phần hoang lạc. Khi đã cởi hết áo và váy ngủ của cô thì ngoài có tiếng gõ cửa và mở cửa. Chết thật, lúc nãy quên khoá cửa. Vì bình thường ở nhà chỉ có hai người nên anh chẳng bao giờ khoá cửa!
Diệu Phương liền giật chăn quấn quanh người rồi chạy thẳng vào nhà tắm. Âu Khả Hân bước vào, liếc nhìn quần áo không chính tề của anh và lúc nãy nhìn thấy Diệu Phương quấn chăn chạy vào tắm thì biết rằng bà đến không đúng lúc.
-Lần sau con nên khoá cửa!
-Con biết rồi mẹ!
-Mẹ chỉ đến nhắc nhở con ăn uống rồi hãy đi ngủ!
-Vâng!
Sau khi bà về phòng, Diệu Phương thở dài bước ra.
-Chúng ta tiếp tục!
-Mất hứng rồi! Anh xuống ăn cơm đi, xong rồi qua phòng sách mà ngủ!-Diệu Phương thả tự do lên giường.
-Chuyện này đâu phải tại anh!
-Em ngủ đây!
Sau mấy lần nói chuyện mà cô không đáp anh cũng chẳng them ăn uống, nằm lên giường, khẽ ôm cô từ phía sau…
Sau hai tuần thì Âu Khả Hân cũng về, bà có lẽ là người mẹ chồng tốt. Sống bên cạnh bà cũng chẳng mất tự do gì là mấy ngoại trừ mấy trường hợp. Nhưng bà còn có chồng, phải lo cho ông.
***
Ba năm sau…
Diệu Nhiên dắt tay Diệu Phương, còn Khắc Huy bế cậu nhóc chừng hai ba tuổi. Lần này, anh được trực tiếp chăm sóc baby, tuy có cực nhưng anh rất vui. Anh còn tưởng tượng ra lúc sinh Diệu Nhiên, cô đã vất vả thế nào.
-Hôm nay chiều ý em, chúng ta về thăm mẹ em nhé!
-Cảm ơn anh! Chắc mẹ sẽ rất vui!
Khắc Huy bế Khắc Phong vào xe rồi giao cho Diệu Phương, anh lo láy xe. Khắc Phong được sinh ra đúng lúc, đúng thời điểm và nhận được nhiều hạnh phúc hơn Diệu Nhiên. Nhưng anh và cô cũng bù đắp những hạnh phúc mà cô bé đáng có được.
-Anh yêu em, cô nhóc của anh!
-Sao lại nói không biết chán thế?-Cô lườm anh.
-Trong mắt anh, em lúc nào cũng chỉ là cô nhóc!-Anh nói.-Vả lại đó là sự thật thì làm sao mà chán được!
-Khắc Huy, em yêu anh!
Ngày nắng và gió hồn nhiên..
Có bóng em bên anh thật hiền..
Một ngày , bình yên...
Mình bước vào gió trời xanh..
Tiếng trái tim đôi ta đập thật nhanh..
Thì thầm lời yêu thương....
Ngày tình về chung đôi..
Em bên anh ngày mình chung đôi..
Ngày dịu dàng gọi tình lên ngôi..
Em bên anh nồng nàn đôi môi..
Ngày dịu dàng chung đôi..
Em bên anh chiều vàng thu rơi..
Ngày dịu dàng mình chỉ cần nhau thôi..
Em bên anh nồng nàn đôi môi...
Ngày dịu dàng chung đôi...
Về nghe mùi tóc của đêm..
Thấy chút hương đôi môi thật mềm..
Ngọt ngào đôi môi..
Ngày tình về chung đôi...
Ngày tình về chung đôi..
Em bên anh ngày mình chung đôi..
Ngày dịu dàng gọi tình lên ngôi..
Em bên anh nồng nàn đôi môi..
Ngày dịu dàng chung đôi..
Em bên anh chiều vàng thu rơi..
Ngày dịu dàng mình chỉ cần nhau thôi..
Em bên anh nồng nàn đôi môi..
Ngày dịu dàng chung đôi...
Bình luận truyện