Định Mệnh Phần 1 - Nơi Ta Chờ Nhau

Chương 10: Có Em ở Đây Rồi



Ngày diễn ra buổi triển lãm, ngay từ sớm cánh báo chí đã kéo đến trước sảnh của tòa nhà nơi diễn ra sự kiện. Tất cả những nhân vật có máu mặt trong ngành đều có mặt, trong khi bà Ngọc Hà đang bị đám nhà báo vây quanh thì Hải Băng cùng ekip của áo cưới Thiên Đường đang tất bật chuẩn bị cho người mẫu, ngoại trừ những người trong ekip thì người thân đều không được vào khu vực hậu trường để tránh những bất lợi không hay xảy ra cho các thương hiệu tham dự triển lãm lần này, trên danh nghĩa là triển lãm nhưng thật chất đây giống như cuộc thi để dành ngôi vị số một trong ngành thời trang cưới trong nước mà thương hiệu nào cũng đều mong muốn có được. Đây cũng là món quà mà Hải Băng muốn dành tặng cho bà Ngọc Hà trước khi bà lui về ở ẩn và giao lại áo cưới Thiên đường cho cô.

- Á. - Hải Băng đang đi từ nhà vệ sinh ra không may bị người khác đâm phải, cô xoa xoa vai, ngước mắt nhìn người vừa đụng phải mình.

- Xin lỗi!

- Anh… Tommy? Sao anh lại xuất hiện ở đây? Không phải quản lý của anh nói anh đang ở nước ngoài sao? - Hải Băng ngỡ ngàng chỉ chỉ tay vào anh ta mà nói.

- Tôi... - Anh chàng có vẻ lúng túng nhìn cô.

- Cô Mina Hoàng, nghe danh cô đã lâu nay mới được gặp mặt, tôi là Louis Hoàng – Hoàng Anh Minh của váy cưới Luois, Tommy là mẫu nam chính của chúng tôi trong đợt triển lãm này. - Người đàn ông ngoài ba mươi (thật ra là mới ba mươi hai tuổi) dơ tay ra định bắt tay cô. Hải Băng trân mắt nhìn anh ta, lửa giận nổi đùng đùng, thì ra do cô ngây thơ, không ngờ lại bị người ta chơi xấu sau lưng nẫng tay trên mất mẫu nam chính của mình.

- Tôi không có ý định hợp tác cũng như làm bạn với loại người chơi xấu sau lưng mình, xin lỗi tôi phải đi. - Nói rồi liếc xéo anh ta một cái, cô đi thẳng trước sự ngỡ ngàng của cô thư ký của anh ta cùng anh chàng người mẫu Tommy.

Ngược lại với sự tức giận của cô, Louis Hoàng nhếch mép cười, có vẻ anh khá thích thú với cô gái này, anh lại đang muốn xem xem cô gái mới trở về của áo cưới Thiên đường này sẽ làm được trò gì trong đợt triển lãm này mà lại có thể ngang ngược không sợ trời không sợ đất dám từ chối anh.

- Thật là tức chết mà.

- Sao vậy? Ai làm gì Hải Băng nhà chúng ta sao? - Jin đang thay đồ thấy cô mặt hầm hầm liền le ve lại gần.

- Cái đồ khốn Louis gì gì đấy, nẫng tay trên mẫu nam chính của tôi, hại tôi khổ sở như thế nào.

- Ủa không phải quá tốt sao? Nhờ có vậy chị mới có cơ hội làm việc với cực phẩm là em đây sao? Em nghĩ chị nên cảm ơn anh ta. - Jin tay vuốt tóc, vênh mặt, Hải Băng cười nhăn nhở lừ mắt làm anh chàng mất hết hứng thú lùi lại miệng vẫn không thôi lầm bẩm.

- Đúng là trời sinh một cặp, cái gì không hài lòng là dọa nạt người khác. - Hải Anh lắc đầu lè lưỡi nhìn theo Hải Băng.

Lúc này mọi người đã chờ sẵn trước sân khấu, Bà Ngọc Hà ngồi dưới hàng ghế vip cùng Khánh Duy, ngay tiếp sau đó là đám Hải Huệ, Tuấn Vũ và Natalia cũng đang ngồi thích thú chiêm ngưỡng các mẫu váy cưới lung linh được trình diễn trên sàn, bộ siêu tập của áo cưới Thiên đường sẽ được diễn sau cùng. Các mẫu váy cưới mới nhất của mùa cưới 2018 - 2019 lần lượt được trình diễn trên sàn, lung linh, mộng mơ, khiến cho cánh nhà báo cũng như những người xem trong buổi triển lãm trầm trồ ngưỡng mộ, cuộc triển lãm lần này được phát trực tiếp trên các phương tiện thông tin đại chúng và trên mạng xã hội với hàng trăm nghìn lượt theo dõi, con số tăng lên tính theo hàng giây.

Trong khi đó trong phía hậu trường đội thi cuối cùng đang tất bật sắp xếp lại một lần nữa để tránh sai sót.

- Bảo Trâm, giầy của mẫu cuối đâu em, mau lấy cho cô ấy đi vào.

- Đây chị. - Bảo Trâm dơ đôi giầy màu bạc phủ kim tuyến lấp lánh lên trước mặt Hải Băng, rồi nhanh chóng đặt xuống cho cô mẫu đi vào.

- Á, đau quá. - Cô người mẫu vừa xỏ chân vào giầy mặt chợt nhăn nhó kêu lên.

- Sao vậy? Ôi trời. - Hải Băng giật bắn mình vì tiếng kêu của cô ta mà nhìn xuống.

Cô mẫu tây kêu lên, bàn chân cô ta đang chảy máu, trong giầy có miếng dao lam làm chân cô bị thương, vết thương khá sâu, mọi người trong ekip bắt đầu hoang mang, toán loạn hết cả lên, khi đó Bảo Trâm run rẩy mặt lo lắng phân bua:

- Em không biết, sao lại có lưỡi dao lam trong giầy của cô ấy.

- Không phải chỉ có cô là người chuẩn bị giầy và phụ kiện cho người mẫu sao? Giờ lại bảo không biết trong giầy của người mẫu có dao lam là sao? - Một người trong ekip lên tiếng.

- Giờ làm sao mà diễn? Mẫu chốt đấy? Linh hồn của bộ sưu tập, toi đời rồi. - Một người khác tiếp lời.

- Tôi không biết. - Bảo Trâm bặm môi nhìn Hải Băng.

- Giờ không phải lúc đổ lỗi cho ai, vấn đề là tìm ra người mẫu thay thế. - Jin lên tiếng, cậu nghiêm mặt nhìn mọi người, cũng là giải vây cho Bảo Trâm, mọi người bắt đầu xôn xao bàn tán, Bảo Trâm trân mắt nhìn cậu có chút cảm kích.

Hải Băng nhìn một lượt toàn bộ nhân viên của mình trong phòng lúc này không thấy ai có khả năng thay thể mẫu chính cả, Bảo Trân ngoại hình có vẻ được, nhưng cô không có thần thái, mà mẫu chính này là mẫu váy cưới thiết kế chính cho mẫu tóc ngắn, nhìn đi nhìn lại chẳng có lấy một nhân tố khả quan.

- Chị à, chị nhìn đi. - Jin lôi cô lại trước tấm gương.

- Cậu. - Cô giật mình ngước mắt nhìn vào gương, cô hiểu ý Hải Anh.

- Không, tôi không thể. - Hải Băng run rẩy, nhìn mình trong gương, đúng cô có thể mặc được mẫu đó, việc đi trên sàn castwalk đối với cô không phải vấn đề, nhưng nó không thiết kế dành cho cô.

Mẫu thiết kế cuối cùng này điểm nhấn là chiếc nơ nhỏ ở cổ tay, điểm đặc biệt là nó để lộ toàn bộ phần lưng của người mặc, khoe toàn bộ tấm lưng trần của người mẫu mà cô không thể để lộ ra được, vết sẹo trên lưng là nỗi ám ảnh lớn nhất đối với cô.

- Chị làm được mà, tin em. - Jin nắm lấy bờ vai đang run rẩy của cô trấn an, cô ngước mắt nhìn anh, nhìn mọi người, ánh mắt chờ đợi của họ đang nhìn cô, cô nhìn sang bà Hạ Vi, bà khẽ gật đầu, bà tin cô làm được.

Bảo Trâm giúp cô thay váy, chiếc váy trắng bồng bềnh với cúp ngực phía trước và bên ngoài là lớp lưới mỏng với những viên pha lê Swarovski lấp lánh cổ thuyền ngang xương quai sanh, tay dài và dải nơ nhẹ nhành buộc ở cổ tay, chiếc váy với phần khoét sâu hở toàn bộ tấm lưng trần đến tận ngang eo vừa khéo khoe được tấm lưng trắng ngần mỏng manh của cô, nhưng cũng đồng thời để lộ toàn bộ vết sẹo dài trên lưng cô, nhìn thấy vết sẹo Bảo Trâm hốt hoảng bịt miệng để không kêu lên, Hải băng hơi nhíu mày, trong khi đó nhân viên trang điểm reo lên:

- Trời ơi, sao lại có vết sẹo lớn như thế này, xấu xí quá.

Mọi người trợn mắt nhìn cô ta, biết ý cô ta im lặng, lý nhí xin lỗi Hải Băng, cô không nói gì, chỉ ngại ngùng mỉn cười, vết sẹo bao năm nay cô cố gắng giấu không để ai biết, giờ đây vào lúc này không ngờ lại để cả thế giới biết, không biết nên thế nào đây, cùng lúc đó bà Ngọc Hà xuất hiện trước sự ngỡ ngàng của mọi người, nhận được tin nhắn từ bà Hạ Vi, ngay lập tức bà rời khỏi khán đài nhanh chóng lui về phía hậu trường, cô mím môi nhìn bà với ánh mắt cầu cứu.

Bên ngoài lúc này đang rất nhộn nhịp, từ tiếng của MC chương trình đến tiếng của cánh nhà báo, rồi cả khán giả, trên màn hình lúc này bắt đầu hình ảnh của bộ sưu tập của áo cưới Thiên đường, mọi người đều trầm trồ trước mẫu thiết kế, người mẫu đầu tiên bước ra trên nền nhạc nhẹ nhàng của bài hát “Beautifull In White”, mọi người bỗng im lặng, ngẩn ngơ dõi theo bức chân của người mẫu, lần lượt từng mẫu bước ra, tất cả đều đang chờ đợi mẫu chót bước ra.

- Sao tôi cứ ngỡ như mình đang lạc trong vườn cổ tích ấy nhỉ? Đẹp quá. - Một tay nhà bảo lên tiến nói với đồng nghiệp của mình.

Mẫu chót bước ra, mọi người đều ồ lên, tiếng bấm máy lia lịa, Jin lịch lãm cầm tay người mẫu bước ra, bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng khiến mọi người đang im lặng bỗng có tiếng vỗ tay, từng tiếng tuềng tiếng một rồi cả hội trường cùng đồng loạt vỗ tay, Luois Hoàng ngơ ngác, bất chợt theo phản xạ cũng vỗ tay theo số đông.

Trong khi đó trong đám bọn Hải Huệ không khỏi lo lắng, cô và Natalia nhìn nhau:

- Chết rồi, sao có thể, phải làm sao bây giờ, không phải mẫu này sẽ hở toàn bộ phần lưng của người mẫu ư? - Hải Huệ lo lắng nhìn theo từng bước chân của người mẫu.

- Sao Min lại là mẫu chót chứ? Có chuyện gì đã xảy ra? - Nattalia hoang mang nắm lấy tay Hải Huệ.

Đã đi hết đoạn đường đến lúc phải quay lại Hải Băng bỗng nhiên đứng im chân cô nặng trĩu không nhấc lên nổi, phía dưới khán đài Tuấn Phong đứng trong một góc, anh lo lắng nhìn cô, ở trên này cô cũng đang hướng ánh mắt tìm anh, mọi người bắt đầu xôn xao, bất chợt Jin nắm lấy tay cô, khẽ nghiêng đầu thì thầm:

- Tin em, đi…

Cô hít một hơi rồi nắm chặt tay cậu quay lưng lại ngẩng cao đầu bước đi, bất chợt dưới khán đài có tiếng ồ lên, trên lưng cô một hình vẽ cành hoa đào được khéo léo tạo lên, vết sẹo lớn đã được phù phép thành một cành đào mong manh trên tấm lưng trắng ngần của cô, Hải Huệ và Natalia nhìn nhau thở phào nhẹ nhõm, phía dưới xôn xao, Tuấn Vũ mặt ngơ ngác nhìn hai cô gái mà không hiểu gì, Bà Ngọc Hà mỉn cười đầy ẩn ý.

Buổi diễn kết thúc, cô cùng dàn mẫu ra chào khán giả, lúuc này một nhà báo lên tiếng được phỏng vấn:

- Cô Hải Băng, hình xăm của cô, có phải muốn cổ xúy cho việc xăm trổ của giới trẻ hiện nay?

Câu hỏi của tên phóng viên bắt đầu gây tranh cãi, mọi người bắt đầu lo lắng cho Hải Băng, cô cầm lấy mic, cảm ơn câu hỏi của phóng viên rồi mạnh rạn lên tiếng:

- Xin phép được hỏi anh một câu? Có phải theo ý của anh thì những người có hình xăm trên người thì đều không có quyền được đẹp? Không có quyền được hạnh phúc?

“Hay lắm, câu hỏi óc ch… Nhất…”. - Trên mạng xã hội bắt đầu có những lời bình luận trái chiều về câu hỏi của tay nhà báo.

Tên nhà báo bắt đầu ấm úng, Hải Băng tiếp tục:

- Tôi xin trả lời câu hỏi của anh. Đây vốn dĩ không phải hình xăm gì cả, trên lưng tôi có một vết sẹo lớn, bằng đúng với hình vẽ này, dì Ngọc Hà của tôi dùng đồ trang điểm vẽ lên che đi vết sẹo xấu xí đó, cũng là để tránh cho mọi người khỏi sợ hãi khi nhìn thấy vết sẹo đó.

Lúc này ở phía dưới, ở một góc trong hội trường Tuấn Phong nắm chặt tay, anh hận là không thể đứng lên phía trước để bảo vệ cho cô, hình ảnh người cô đầy máu lại hiện lên trước mặt anh, khiến trái tim anh không khỏi đau đớn như có ai đang bóp chặt vậy.

- Còn về việc có cổ xúy cho giới trẻ hiện nay về việc xăm hình hay không bản thân tôi chưa từng nghĩ tới, nhưng nhân đây tôi cũng có đôi điều muốn gửi đến các bạn trẻ cũng như các bậc phụ huynh, không phải ai xăm mình cũng xấu, việc xăm mình có thể chưa phù hợp với thuần phong mỹ tục của đất nước chúng ta nhưng cũng hề bị cấm đúng không ạ, đâu phải ai xăm mình cũng xấu, đôi khi chỉ là muốn che giấu đi cái gì đó không muốn để người khác biết. Một vết sẹo xấu xí, một kỉ niệm đáng nhớ hay thậm chí là sự tổn thương. Đã bao giờ ai đó ở đây tự hỏi tại sao bạn bè của mình, người thân của mình, đồng nghiệp của mình lại có hình xăm như vậy trên người? Hình xăm ấy có ý nghĩa gì với họ chưa? Hay chỉ nhà chỉ trích? Dè bỉu? Xa lánh? Cá nhân tôi không phân biệt người có hình xăm hay không, mỗi cô dâu đến với áo cưới Thiên đường của chúng tôi đều là những người xứng đáng được hạnh phúc, nếu đến cả một hình xăm mà anh cũng không thể bao dung được thì làm sao anh có thể làm cho cô ấy hạnh phúc?

Hải Băng tay cầm mick giờ vẫn còn run, lúc này cô cảm như toàn thân đang đông cứng lại vậy, đến bản thân cũng không ngờ mình lấy động lực ở đâu mà làm được một tràng rõ ràng rành mạch như thế, lấn át tay nhà báo kia.

Cả hội trường hiện nay đều im lặng trước câu trả lời của cô, trước truyền hình đã có người rơi nước mắt, người theo dõi trực tiếp đã có những cặp đôi ôm lấy nhau, trước đây chưa bao giờ có ai dám lên tiếng bảo vệ họ.

“Trời ơi cô ấy thật tuyệt vời”. - Một cô gái đã chia sẻ video trực tiếp ấy trên facebook cá nhân của mình.

- Cô ấy thật xinh đẹp, tôi thích cô ấy. - Một trong những khán giả phía dưới lên tiếng nói với người bên cạnh mình.

- Sau này nhất định cưới sẽ chỉ mặc váy cưới của áo cưới Thiên đường. - Một cô gái khác mắt nhìn cô đầy ngưỡng mộ mà lên tiếng.

Bất chợt có tiếng vỗ tay ở phía hàng ghế VIP, lúc này bà Ngọc Hà mới lên tiếng:

- Tuyệt vời, không ngờ chỉ một hình vẽ tôi tùy ý vẽ lên vì muốn cô gái của mình tự tin đối mặt với nỗi ám ảnh của chính mình vậy mà có thể làm cho nhiều người hiểu ra được giá trị của cái đẹp, nhân đây cũng muốn thông báo với mọi người áo cưới Thiên đường của chúng tôi đang chạy dự án “Giấc mộng thiên thần” thiết kế áo cưới miễn phí dành cho hai mươi cô dâu may mắn được lựa chọn, thể lệ dự án này được đăng trên fanpage và wedside của áo cưới Thiên đường. Dự án này sẽ do cô Hoàng Hải Băng - Giám đốc sáng tạo của áo cưới Thiên đường phụ trách.

- Dì ơi. Con. - Hải Băng xúc động, không ngờ vị trí giám đốc sáng tạo bao năm nay áo cưới Thiên đường đang để trống lại dành cho cô. Đối với bà thì không ai xứng đáng ngồi vào vị trí này ngoài cô.

Nhân thông tin này cánh nhà báo được nước soi mói, không ngờ ngoài công việc họ còn lôi thêm việc đời tư ra để làm chủ đề bàn tán:

- Theo báo chúng tôi được biết thì vị trí giám đốc sáng tạo của áo cưới Thiên đường đã bỏ trống nhiều năm nay, giờ cô Hải Băng lại được giới thiệu là giám đốc sáng tạo của áo cưới Thiên đường trong khi cô ấy mới từ nước ngoài trở về không lâu, phải chăng bà đã an bài từ trước?

- Chúng tôi còn biết được cô Hải Băng đây có mối quan hệ rất tốt với hai người con trai của bà, phải chăng bà đã nhắm được con dâu như người ta đồn đại?

Câu hỏi của đám phóng viên làm mọi người bắt đầu xì xào bàn tán, nó khiến cho Hải Băng bị lúng túng, cô còn chưa biết làm như thế nào.

- Xin lỗi các vị, hình như chủ đề của chúng ta đi hơi xa thì phải, để tránh mất thời gian của ban tổ chức, áo cưới Thiên đường chúng tôi xin phép vào trong để chuẩn bị, và chờ kết quả từ ban tổ chức.

Nói rồi Jin nhanh chóng đưa Hải Băng vào bên trong, tránh cho cô bị trở thành mục tiêu của cánh nhà báo, mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm. Trong khi đó trợ lý của Tuấn Phong vừa đưa cho anh xem cái gì đó, sắc mặt anh bỗng nhiên tối sầm lại, ánh mắt đáng sợ đang liếc nhìn ai đó.

Kết quả được công bố, áo cưới Thiên đường là thương hiệu xuất sắc nhất trong đợt triển lãm lần này, tiếp thep đó ở vị trí thứ hai là váy cưới Louis, mặc dù kết quả không như mong đợi nhưng Louis Hoàng vẫn tới chúc mừng Hải Băng nhưng với ánh mắt khác lạ không giống như chúc mừng đơn thuần, ánh mắt anh nhìn cô đầy sự dò xét.

Hải Băng đứng trước gương trong phòng thay đồ, cô vẫn chưa tin những gì vừa xảy ra, giờ cô vẫn đang còn run, Khánh Duy cầm bó hoa định bước vào chúc mừng cô, những anh bỗng nhiên dừng lại, lùi ra phía sau, đã có người nhanh chân hơn anh, Tuấn Phong đã đứng ngay sau lưng cô, trước sự ngỡ ngàng của mọi người trong phòng, Bảo Trâm định lên tiếng nhưng nhanh chóng bị Jin lôi đi, cô còn chưa kịp ho he gì.

Hải Băng giật mình ngước mặt nhìn anh trong gương, cô bất chợt quay mặt lại phía anh, không muốn để anh nhìn thấy vết sẹo xấu xí của mình.

- Anh... Anh sao anh vào đây? Đợi em ở ngoài được rồi. - Cô cười như mếu.

- Anh xin lỗi, không ngờ sau chuyện đó lại để lại hậu quả như thế này, bao lâu như vậy rồi, em không nói với anh. - Anh nhẹ nhàng nắm lấy bờ vai nhỏ bé của cô, quay lưng cô lại phía mình, đưa tay lên vết sẹo trên người cô, anh nhẹ nhàng như sợ làm đau cô vậy, cô im lặng nhìn anh qua gương, bỗng thấy có gì đó xúc động đến đau lòng, cô nắm lấy bàn tay anh, mỉm cười thật nhẹ.

Nhân cơ hội này Jin nhanh tay đưa điện thoại lên chụp lại khoảnh khắc này giúp hai người, Bảo Trâm tức tối lừ mắt nhìn anh rồi hầm hừ bỏ đi, anh nhìn theo định gọi lại nhưng nghĩ sao lại thôi.

- Này nhóc. - Hải Băng quay người nhìn Jin.

- Sao á? - Hải Anh nheo mắt nhìn cô.

- Cảm ơn cậu. Lúc đó nếu không có cậu tôi thật sự không biết phải làm gì nữa. - Cô nghiêng đầu dựa vào cánh tay Tuấn Phong, khuôn mặt rạng rỡ tỏ vẻ biết ơn Jin. Cậu nháy mắt với Tuấn Phong cười toe. Bất giác nắm lấy bàn tay Hải Băng mắt long lanh:

- Mạnh mẽ lên nào. Chị thấy chọn em là điều sáng suốt không? Em là ông già Noel của chị đúng không?

Trong giây phút đó, cô bỗng cảm thấy có cái gì đó quen thuộc, trân mắt nhìn Jin, khoảnh khắc đó bỗng dừng lại, có một số chuyện trong quá khứ bỗng hiện ra, mơ hồ nhưng quen thuộc, hình như đã từng có người nắm tay cô và nói với cô những điều tương tự.

- Này nhóc, làm gì vậy? Cất tay của cậu về đi. - Tuấn Phong nhíu mày liếc cậu, Jin gãi đầu cười hì bỏ tay cô ra, Hải Băng cũng có chút ngại với mọi người, cô vẫn đang cố gắng sâu chuỗi những hình ảnh mơ hồ trong quá khứ, nhưng nhất thời không thể nhớ ra được người đứa trẻ đó là ai.

Về phần Khánh Duy, dường như anh đã tự nhận ra được rằng trong thế giới của Hải Băng không có chỗ cho mình, người trong lòng cô bấy lâu nay cũng không phải là anh, thì ra mọi sự tránh né của cô với anh đều có lí do cả, người này anh không thể thẳng nổi. Em trai của anh, cả hai đều là những người anh yêu thương vô điều kiện. Anh chấp nhận từ bỏ, tự thấy bản thân không có tư cách gì để có thể xen vào giữa hai người, thật ra không có anh thì chuyện của hai người cũng đã đủ khổ sở lắm rồi, có thể sự thật mà anh nhận ra lúc này là điều khiến anh đau lòng, nhưng cũng làm cho anh đủ động lực để buông bỏ, còn có thể quên đi tình cảm này sớm hay muộn thì đó còn tùy thuộc vào chính bản thân anh. Mọi chuyện cứ nên để cho nó qua đi, chỉ biết một điều hôm nay anh chính thức thất tình, Giờ anh mới hiểu cái cảm giác của việc bị thất tình trong truyền thuyết mà người ta vẫn hay nhắc tới nó là như thế nào, đau lòng đến khó thở. Nhìn lại trên bàn, hai chai ballantine đã cạn đến đáy, cậu phục vụ bàn ái ngại nhìn anh, ngỏ ý muốn giúp anh gọi xe để về, nhưng anh gạt đi nói rằng mình muốn uống nữa, tay cầm chai rượu khua khua, bật chợt có một bàn tay nắm lấy cổ tay anh, cô ra dấu cho cậu phục vụ rời đi, nhìn ánh mắt của cô, cậu ta hiểu ý lắc đầu rời đi phục vụ bàn khác.

- Sao anh ra nông nỗi này? Nhìn anh kinh dị lắm ấy. - Cô giật lấy chai rượu trên tay anh, ngồi xuống nhìn anh.

- Là em sao? Biết nơi này là nơi nào không mà thân con gái một mình còn đến đây? - Anh nhíu mày nhìn cô.

- Anh đến được sao em không thể? Tưởng em thích đến đây lắm à? Biết là em đi theo anh cả mấy tiếng đồng hồ rồi không hả? Thật là, ba anh mà nhìn thấy anh như thế này thử xem ông có xử lý anh không chứ. Đi về nhà với em. - Cô trau mày nhìn anh, lấy chai rượu ra khỏi tay anh, đặt lên góc bàn rồi lôi anh dậy.

- Thôi nào bé ngoan, em cứ trau mày nhăn nhó như vậy sẽ già đi đấy, xấu xí rồi làm sao gả đi chứ? - Anh lấy tay di di vào giữa hai chân mày cô, cô ngước mắt nhìn anh, bất chợt ánh mặt anh và cô chạm vào nhau, hơi thở của cả hai rất gần nhau, cô cảm nhận được mùi rượu nồng nặc từ miệng anh phả vào mặt mình, nó khiến cô nhăn mặt lại. Trong lòng cô thầm nghĩ, cô đâu có muốn gả đi đâu chứ, người mà trong lòng cô muốn gả cho không phải đang trước mặt cô đau khổ vì một người con gái khác hay sao, bất chợt một giọt nước mắt rơi trên khóe mi cô, rớt xuống tay anh, nóng hổi làm anh giật mình, bừng tỉnh, cô quay mặt đi không muốn để anh nhìn thấy, anh khựng lại, im lặng nhìn cô, khuôn mặt đã bị mái tóc che đi phân nửa, cô lấy lại bình tĩnh, hít một hơi, nhanh tay lau đi giọt nước mắt rồi quay lại mỉm cười thật tươi nhìn anh.

- Anh uống xong rồi đúng không? Mình đi về đi, anh có biết uống rượu khi đang đói như thế này rất có hại cho dạ dày không? Ít nhất cũng phải biết đường mà ăn cái gì đó trước đi rồi hãy uống chứ? Đi, đi ăn xong nếu vẫn còn muốn uống em uống với anh.

- Phì, em có phải bác sĩ không vậy Hoàng Hải Huệ? - Anh phì cười nhìn cô.

- Sao không? Sinh viên xuất sắc của trường đại học Y không phải đang ngồi trước mặt anh đây hay sao? - Cô làm vẻ mặt ngây thơ vô số tội nhìn anh.

- Anh nghĩ em sẽ ngồi ngăn cản rồi giảng bài về tác hại của rượu với anh sao? Em đâu có phải tiến sĩ như ba đâu chứ, có mà điên mới đi ngồi nói mấy cái chuyện vô cùng chuyên mốn ấy với một người không có tí gì gọi là hợp tác để nghe và làm theo cả, chưa kể là anh sẽ lảm nhảm mấy câu sáo rỗng như kiểu “mặc kệ anh, tửu lượng của anh tốt lắm, còn lâu mới say rồi là không chết được đâu…” anh nói xem có đúng không?

- Hưm... Em thật biết cách làm người khác vui đấy. Này sinh viên xuất sắc. Đứng dậy, anh đưa em đi ăn tối, không phải đi theo anh cả buổi sao, chưa ăn gì đúng không? - Anh đứng dậy, vẫy tay kêu phục vụ thanh toán tiền rồi cầm tay cô cả hai cùng rời đi.

Tuấn Phong đưa Hải Băng trở về nhà, trên đường đi cả hai cùng im lặng, cô thì đang lo lắng không biết sẽ phải đối mặt với mẹ mình như thế nào, anh lên tiếng phá tan sự im lặng lúc này:

- Có cần anh vào nhà gặp dì cùng em không?

- Hả? À không, nếu anh không muốn bị mang ra mổ bán nội tạng. - Cô cười nói đùa với anh, miệng thì cười vậy thôi, nhưng thật ra trong lòng cô đang lo sợ không biết sẽ phải làm gì để đối mặt với mẹ mình. Chắc chắn giờ này bà đang nổi trận lôi đình ở nhà, nhưng lạ thay từ lúc buối diễn kết thúc đến giờ vẫn chưa thấy một ai trong gia đình gọi điện cho cô, vội vàng lấy điện thoại trọng túi sách ra, cô hốt hoảng la toáng lên, thì ra cố để chế độ máy bay nên đâu thể nhận được cuộc gọi. Mở máy lên, cả trăm tin nhắn ồ ạt đổ về máy cô, cả hai không biết nói gì chỉ biết tròn mắt thở dài nhìn nhau. Anh nắm lấy bàn tay cô, nhìn cô, ánh mắt như muốn nói với cô rằng đừng lo lắng, mọi chuyện dù như thế nào cũng có anh cùng cô gánh vác.

Rón rén bước vào nhà, có một sự im lặng và bình yên không hề nhẹ, lạ thay chuyện kinh thiên động địa mới xảy ra như vậy mà không thấy một ai lên tiếng gì, ông bà ngoại cô cũng không thấy đâu, lò dò vào được phòng, Hải Băng thở phào nhẹ nhõm vì không bị tóm, vừa kịp đặt túi xách xuống giường thì có tiếng mẹ cô gọi, giật mình thon thót cô hít một hơi thật sâu để lấy hết can đảm ra đối diện với mẹ mình.

- Sao có mình con vậy? Mấy đứa kia đâu? Buổi diễn hôm nay thế nào? Tốt chứ? - Cô mắt chữ o mồm chữ a, kinh ngạc, cảm thấy có cái gì sai sai ở đây, thầm nghĩ không lẽ mẹ cô không cập nhập tin tức gì về buổi triển lãm hôm nay, mà không phải trên các trang mạng xã hội đều đăng ầm ĩ lên hay sao?

- Này con gái, sao vậy? Thần người ra thế. - Mẹ cô nhìn cô như người ngoài hành tinh.

- Mẹ không xem truyền hình trực tiếp sao?

- Có đang xem đến đoạn bộ sưu tập của con chuẩn bị ra trình diễn thì mất mạng, thế có điên không chứ, mẹ bảo ba con khiếu nại bọn FPT rồi, làm ăn kiểu gì không biết nữa, đến giờ cũng vẫn chưa có mạng luôn, zalo, facebook cũng không dùng được nữa, mẹ lại không dùng 3G, chán thế không biết.

- Thật là may quá, á… - Biết là lỡ lời cô mím chặt môi cười hề hề đánh lạc hướng. Thở phào nhẹ nhõm, đúng là trời giúp cô mà không thì phen này đã ầm làng ầm nước lên mất rồi.

Cô nhanh chóng dụ mẹ mình trở về phòng ngủ rồi nhanh chóng triệu hồi đồng bọn để tìm cách dấu nhẹm vụ này đi, nhưng điều này đúng là khó hơn ăn cơm, đâu dễ gì mà một sự kiện to đùng như vậy, có sức lan tỏa và tốc độ chia sẻ chóng mặt trên mạng xa hội lại có thể dễ dàng mà gỡ xuống ngay được. Không tự nhiên mà hôm nay nhà cô lại mất mạng. Số là mẹ cô đã phải gác cuộc phỏng vấn với đài truyền hình về cuộc hội thảo sức khỏe sinh sản vị thành niên chuẩn bị diễn ra do bà chịu trách nhiệm chính để đến tham dự triển lãm của cô, nhưng do ông ngoại cô đột nhiên bị tăng huyết áp nên bà đành ở nhà tiện chăm sóc ông và xem trực tiếp trên kênh truyền hình, nhưng không hiểu sao đến đoạn gay cấn nhất thì bỗng nhiên nhà mất mạng, truyền hình cáp không xem được, mạng điện thoại cũng không truy cập được. Thì ra nhận được tin từ bà Ngọc Hà nhờ giúp và không còn cách nào khác nên bà ngoại cô đã tiện tay dựt dây mạng cáp quang ra, thế là truyền hình cũng chả xem được mà zalo, facebook, cũng khỏi dùng luôn. Nguyên ngày hôm đó cả nhà trở về thời kì đồ đá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện