Đinh Nam Ti Vũ

Chương 48



Trung tuần tháng hai là thời điểm lạnh nhất ở Anh, trời vẫn còn ẩm ướt nhiều mưa, cũng hiếm khi nhìn thấy ánh mặt trời, kiểu khí hậu này không dễ chịu là bao.

Ăn sáng xong, Tư Vũ dặn dò quản gia Quách nhóm lửa lò sưởi ấm tường ở phòng của An Tầm, An Tầm lại từ chối ngay: “Em muốn ra ngoài đi dạo.”

“Ngày hôm nay mưa nhỏ.” Thời tiết lạnh lắm, sau khi đổ mưa còn có thể kết băng, Tư Vũ lo cô sẽ bị cảm lạnh.

“Vậy chúng ta phải về phòng ngủ sao?” Nói đến ngủ, An Tầm cố ý dừng lại chậm một chút, vốn là muốn trêu chọc người nào đó, nhưng lại thấy quản gia Quách đang đứng bên hứng thú lắng nghe, An Tầm bèn nói thêm: “Từ hôm qua đến giờ em đã ngủ nhiều lắm rồi.”

Tư Vũ nhếch môi: “Chúng ra có thể đi thư phòng đọc sách, anh đọc sách cho em nghe cũng được.”

Quản gia Quách yên lặng đứng bên, thực lòng ông rất muốn nhắc nhở Vũ thiếu gia, cậu cưng chiều bạn gái như thế, sau này sẽ thua thiệt nhiều đấy.

“Em có mang theo áo khoát lông cừu, cả khăn quàng cổ rất dày nữa.” An Tầm rất thông minh, cô đoán được nguyên nhân Tư Vũ không cho cô ra khỏi cửa: “Tư Vũ, Yorkshire đẹp thế này mà, hơn nữa em còn muốn ngắm nhìn nơi mà anh lớn lên từ bé, muốn biết trường tiểu học mà anh từng học ở đâu, muốn biết bãi cỏ mà anh vẫn thường ra đá bóng, muốn biết quán cà phê mà anh từng thổ lộ với mối tình đầu.”

Quản gia Quách vẫn đang tiếp tục yên lặng đứng, ông nghĩ thầm, cô An Tầm cũng lợi hại ghê cơ, nói chuyện êm tai như vậy, giọng nói lại uyển chuyển, đôi mắt thì rạng rỡ trong veo...

Quả nhiên, chỉ trong nháy mắt vẻ mặt Vũ thiếu gia đã trở nên dịu dàng, bối rối, dường như Thẩm Tư Vũ chưa từng trải qua những điều như thế này, hay chí ít ông cũng chưa từng thấy. Ông nghe Tư Vũ nói: “Quản gia Quách, ông sắp xếp một chiếc xe, không cần tài xế.”

Tư Vũ nói Yorkshinre mùa này mưa dầm liên miên, suốt mấy ngày trời không khi nào thấy nắng, An Tầm đang ngồi trên ghế hưởng thụ, cắm cúi nhìn vào di động, tùy ý đáp: “Không sao ạ.”

Tư Vũ liếc nhìn cô một cái, có vẻ không hài lòng lắm khi mình bị người ta lạnh nhạt: “Cô bé nghiện internet.”

An Tầm lấy lại điện thoại di động, nói với anh: “Có người nói em lạnh lùng quá, không bày tỏ bất cứ thái độ gì, còn nói nếu không vì nhìn thấy bức ảnh mà anh vừa đăng lên, có khi họ còn nghĩ bác sĩ Thẩm đang yêu đơn phương đó.”

“Thế nên em đang nghiên cứu xem nên đăng bức ảnh nào à?” Anh hỏi, An Tầm gật đầu: “Yêu đương trong sáng thật khó mà.”

Tư Vũ đỗ xe trước giao lộ, cầm điện thoại của cô, chọn mục camera, cánh tay dài đưa ra, An Tầm còn chưa kịp phản ứng, anh đã nghiêng đầu hôn lên môi cô, tách một tiếng, trong nháy mắt hình ảnh được ghi lại.

Anh nhìn bức ảnh trên điện thoại một lúc rồi hài lòng đưa cô: “Có khí gì đâu, đăng lên đi.” An Tầm liếc nhìn anh quở trách, vừa cẩn thận xem lại bức anh kia, hiệu quả ánh sáng quả không tồi, nói chung là đẹp đến bất ngờ: “Em không đăng đấy.”

Cô vừa nói, vừa lưu bức hình vào kho hình ảnh. Đến thủ phủ của Yorkshire đã hơn tám giờ sáng. Thời gian ban ngày vào mùa đông ở Anh cực kì ngắn, lúc này trời chỉ mới tờ mờ sáng mà thôi.

Bên ngoài xe mưa bắt đầu lâm râm, Tư Vũ dừng xe ở ven đường, tỉ mỉ quấn khăn quàng cổ cho An Tầm. Sau đó mới bật ô cho cô đi ra ngoài, An Tầm khoác tay lên khuỷu tay anh: “Tư Vũ, anh xem em là trẻ con đấy hả?”

Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, chưa có ai đối xử với cô như vậy nữa, nhắc nhở cô phải thắt dây an toàn, giúp cô quấn khăn quàng cổ, thậm chí còn mặc quần áo, xỏ giày cho cô.

“Anh đã quen việc em bảo anh là bố của em rồi.” An Tầm lắc đầu: “Bố em dạy, chuyện của mình thì phải tự mình làm.”

Suy nghĩ một chút, cô dựa vào bả vai anh: “Cứ thế này em sẽ bị anh chiều thành hư mất.”

“Không sao cả, là anh muốn chiều, đến lúc đó chẳng trách ai đâu.”

Từ trước đến nay, những câu tâm tình như vậy chỉ cần anh mở miệng ra anh đã nói trơn tru.

An Tầm cười khẽ.

Dù thời tiết khá lạnh nhưng được bước chậm trong mưa giữa nơi thành trì Trung cổ này cũng là cơ hội hiếm, cùng với người mình yêu tự do sải bước thỉnh thoảng sẽ gặp được đôi ba người dân bản địa, thậm chí còn nhiệt tình chào hỏi lẫn nhau, cười bảo “Cái thời tiết quái quỷ này.”

Thân sĩ nước Anh nho nhã đến mê người, đột nhiên An Tầm hiểu ra tính cách của Tư Vũ đã hình thành từ đâu. Tư Vũ dẫn An Tầm đi vào một con hẻm nhỏ, vẫn không chịu buông bỏ ý định thuyết phục cô như trước: “Bé yêu, thời tiết thế này vẫn nên ở nhà ngủ thì hơn.”

Cô nhíu mày: “Ngủ?”

Tư Vũ cười: “Đúng, chỉ là ngủ đơn thuần thôi ấy.”

“Tin anh mới là lạ đó.” Nói xong cô mới đột nhiên phát hiện anh đang dẫn mình đi trên một con phố vô cùng quen thuộc, ngõ nhỏ hẹp nằm giữa những căn phòng xiêu vẹo, đá cuội được trải khắp dưới chân: “Diagon Alley? (Hẻm xéo)”

Diagon Alley là tên trong Hary Potter, anh không ngờ An Tầm lại nhanh ra nhanh như thế: “Thực ra tên của nó là phố Cecil Court*”

*Phố thịt khô.

Đây là con phố quanh năm không thấy ánh mặt trời, cũng là phố buôn bán nổi tiếng nhất của Yorkshire, trong vô số những con phố cổ Yorkshire này, phố Cecil Court có lịch sử lâu đời nhất, xét ở khắp châu Âu, nơi này cũng là nơi còn bảo tồn đày đủ các đặc điểm của một đường phố thời Trung Cổ.

“Em không thích ăn thịt khô.” An Tầm đáp lại.

Tư Vũ cười: “Em sẽ phát hiện nơi này rất thú vị.”

Bởi vì ngõ nhỏ chật hẹp, nếu có người che ô đi từ phía đối diện sang thì chắc chắn sẽ bị cọ vào nhau, Tư Vũ dứt khoát gấp ô lại, kéo An Tầm đi vào một nhà hàng đèn đuốc sáng choang.

Chủ nhà hàng là một phụ nữ trung niên, bà cười nói: “Chào buổi sáng quý ngài quý cô, hai người là những bị khách đầu tiên ngày hôm nay đấy, mời tự nhiên thưởng thức, tôi sẽ khuyến mãi cho hai người.”

Đây là quán bán các đồ thủ công mĩ nghệ, đầy những món đồ với phong cách độc đáo, búp bê bằng gốm, thuyền buồm bằng gỗ, cờ vua, nút bình rượu vang, các món đồ chất đầy cả cửa hàng không lớn, An Tầm chăm chú nhìn từng cái một, nhưng thái độ của Tư Vũ lại lưu luyến khác thường trước quầy bán đồ trang sức, dù là đồ thủ công bình thường nhưng khi được gắn với một di tích nào đó thì sẽ đắt đỏ hơn nhiều lần, ấy thế àm chiếc vòng đeo chân Tư Vũ chọn lại rẻ hơn nhiều so với giá trong các cửa hàng vàng bạc.

“Ba viên mã não màu đỏ này là do ông chủ nhà tôi đào được ở Châu Phi, tôi chừng thấy mã não ở đâu mà lại có màu sắc thuần khiết như thế này, mắt nhìn của ngài tốt quá.”

Dường như bà chủ quán quá mức đa sầu đa cảm, bà cứ nhìn sợi dây đeo kia mãi không thôi: “Tôi rất có cảm tình với nó.”

Sợi dây đeo bằng vàng khá mảnh, bên trên được đính ba viên mã não nhỏ màu đỏ, màu đỏ rất thuần, Tư Vũ đặt sợi dây vào lòng bàn tay, tit mỉ ngắm nghía, sau đó quay đầu lại nhìn An Tầm, như thể anh đã tưởng tượng ra được dáng vẻ khi cô đeo sợi lắc này lên chân.

Không biết làn da trắng như tuyết của cô sẽ khiến mã não càng đỏ hơn, hay màu đỏ của mã não sẽ làm làn da cô càng trở nên trắng mướt. Có vẻ chủ quán cũng là người hay nói, bà rất muốn trò chuyện với bọn họ: “Mã não đỏ rất có lợi cho sức khỏe của phụ nữ. Nghe nói có thể tăng tuần hoàn máu, làm khí sắc tốt lên, còn có thể xóa đi những rụt rè trong phương diện kia nữa.”

An Tầm nghe hiểu những điều bà vừa nói, cô quay đầu nhìn về phía Tư Vũ, lại nhìn sợi dây mã não trong tay anh, hỏi bằng tiếng Trung: “Cho em ạ?”

“Thích không?” Anh đưa ngón tay ra, để cho cô nhìn thấy sợi lắc chân đang treo trên tay mình. An Tầm cũng thấy nó rất đẹp, nhưng mà...

“Chuyện kia em đâu có rụt rè.” Nói xong cô có vẻ không được quá tự tin, cô hỏi Tư Vũ: “Đúng không?”

Tư Vũ liếc nhìn vẻ mặt mờ mịt của chủ quán, không nhịn được bật cười, anh nói: “Đúng là không có, nhưng mà nếu nhiệt tình hơn chút nữa thì lại càng tốt hơn.”

Cuối cùng, anh vẫn mua sợi lắc chân này, An Tầm bĩu môi: “Xin Thẩm tiên sinh cứ yên tầm, có đeo thêm nó em cũng không nhiệt tình thêm đâu.”

“Không sao, anh sẽ suy nghĩ thêm cách khác.”

An Tầm phát hiện, con đường này bán rất ít thịt khô, nhưng lại bán vô sô kẹo bánh, những viên kẹo đầy màu sắc sặc sỡ trong bình thủy tinh trong suốt, nhìn thôi cũng đã thấy thèm thuồng, nhưng tiếc là trong nhà cô lại không có trẻ con, An Tầm cũng qua cái tuổi thích ăn kẹo rồi.

Tư Vũ nói tiệm này có bán chocolate thủ công, có thể ăn ngay bây giờ nhân lúc còn nóng. An Tầm cười: “Anh đừng gạt em, chocolate mà có thể ăn nay lúc nóng được à?”

“Đương nhiên, ngon hơn nhiều vị chocolate bán trong siêu thị đó.” Tư Vũ đang định gọi phục vụ thì lại thấy chủ quán đi ra, đó là một người đàn ông gốc Anh khoảng hơn ba mươi tuổi, hình như anh ra cũng nhận ra Tư Vũ, nhìn thấy anh thì lập tức bước sang chào hỏi, hỏi anh sao lâu rồi không tới.

Tư Vũ nói anh vùa mới đi Trung Quốc một chuyến, còn giới thiệu An Tầm, nói đây là vị hôn thê của anh, An Tầm liếc anh, nhưng cũng thấy vui vì cách xưng hô này.

Ông chủ quán cực kì nhiệt tình, khen mấy câu con gái phương Đông đẹp quá rồi vui vẻ đi làm chocolate cho họ. An Tầm chọn một ít kẹo, dù cô không thích ăn đồ ngọt nhưng cũng không thể cưỡng nỗi những món đồ đáng yêu thế này, đôi lúc phụ nữ hay mua này mua nọ một cách mất lý trí, nếu còn có một người con trai cưng chiều thì sức mua lại càng mất kiểm soát hơn.

Người phục vụ đóng gói lại gọn gàng, hàn huyên đôi ba câu cùng Tư Vũ, khi ấy An Tầm mới phát hiện ra, tất cả người phục vụ ở đây đều có vẻ biết anh.

“Thật ra em có thể không cần đến xem con phố mà anh thường đi khi còn nhỏ, bãi cỏ mà anh vẫn thường hay đá bóng, nhưng anh phải nói rõ cho em xem, đây có phải là quán kẹo mà anh thường dẫn các cô gái đến ăn chocolate không đấy?”

Không phải do An Tầm khởi binh hỏi tội, cô chỉ hiếu kỳ thôi, hoặc là gần đây hạnh phúc quá khiến cô tự nhiên muốn ngược: “Đây là nơi anh thổ lộ với các cô gái à?”

Tư Vũ cười nhẹ, chủ quán đúng giờ bưng chocolate lên, đủ hình dạng, màu sắc cũng rất nhiều, hương vị tản mát trong không khí, An Tầm gật gù phồng má: “Em thấy em sắp mập chết rồi, nhưng mà không ăn thì không chịu nổi.”

“Đây chưa phải là tất cả đâu.”

Chủ quán nháy mắt với cô rồi lại biến mất. Khi trở về, trên tay ông lại là một khay đầy kẹo, ông bước nhanh đến trước mặt cô, bày ra đủ lại chocolate, nhìn mà phát hoảng: “Tư Vũ...”

Tư Vũ cầm một miếng chocolate, cắn một cái, anh không ngậm trong miệng chờ tan đi như An Tầm, mà lại từ từ nhai nhai rồi nuốt, ngước mắt lên nhìn về phía cô, ánh nhìn càng trở nên chăm chú: “An Tầm, ở Anh có rất nhiều giáo đường, anh cũng đã hai mươi bảy tuổi rồi.”

An Tầm cầm thanh chocolate sững sờ nhìn anh.

“Vốn anh thấy tuổi em còn nhỏ, anh tưởng mình có thể chờ thêm, nhưng giờ anh mới phát hiện ra, hình như anh còn sốt ruột hơn mình tưởng.”

Anh cúi đầu cười khẽ, khi ngẩng đầu lên vẫn thâm tình như thế: “Anh chờ em tốt nghiệp được không? Tốt nghiệp rồi gả cho anh.”

Viền mắt An Tầm đã nóng lên hừng hực, họ quen nhau chưa lâu nhưng không hiểu sao cô lại thấy mình bên nhau đã từ lâu lắm rồi, cô hít hít mũi: “Thẩm Tư Vũ, sao anh lại keo kiệt thế, mang chocolate ra mà cầu hôn em.”

Tư Vũ hơi ngừng một chút, sau đó đứng lên đi vòng ra phía sau cô, cởi sợi dây chuyền đang đeo trên cần cổ. Chiếc nhẫn trượt từ dây rơi xuống bàn tay anh, ngón tay thon dài vuốt ve viền nhẫn vẫn còn vương hơi ấm: “Ở nơi này, anh mới chỉ thổ lộ với một người con gái, thậm chí còn cầu hôn nữa đấy.”

Anh chăm chú nhìn cô, sau đó từ từ quỳ một chân xuống đất: “Ngay lúc này đây, anh muốn cầu hôn em, An Tầm, bỏ qua cho ý nghĩ vừa nãy ra tức thời này nhé, bây giờ anh chỉ có chocolate và anh yêu em thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện