Dịu Dàng Trong Anh Là Em
Chương 7-2
Đúng lúc này, âm báo QQ trong điện thoại của Đường Nam Châu vang lên.
Một bình luận mới hiển thị.
Cậu cúi đầu, lướt nhìn qua, lọc tin tức trên diễn tvnt đàn, kéo mấy tin quan trọng lên đầu trang.
Từ góc nhìn của Tống Sa Sa có thể nhìn thấy cái mũi cao cao, ánh mắt chăm chú đều toát lên sự cuốn hút lạ thường, tuy hiện tại Đường Nam Châu vẫn còn nét ngô nghê của tuổi thiếu niên nhưng cả người đều toát ra hoóc-môn nam tính.
Tống Sa Sa chưa từng nghĩ rằng có một ngày mình sẽ dùng bốn chữ “sắc đẹp thay cơm” với Đường Nam Châu.
Trái tim đập thình thịch như có con hươu chạy qua vậy.
– Có vài chỗ khả nghi.
– … Hử?
Đường Nam Châu cúi đầu, tiếp tục nói:
– Thứ nhất, La Phan là người địa phương, hồi trước mở một cửa hàng sửa xe không to lắm ở vùng ngoại ô thành phố S, cửa hàng đó cũng chỉ là thuê. Thứ hai, năm ngoái ông ta đóng cửa hàng sửa xe và mở một nhà hàng ở trung tâm thành phố. Và thứ ba, năm ngoái con trai ông ấy tvnt là La Văn Hạo đã đi du học châu Âu.
Đường Nam Châu còn chưa nói xong, Tống Sa Sa đã thấy đáng nghi, lập tức hỏi:
– Điều kiện kinh tế nhà La Hiểu Đường thế nào?
Cậu nhìn cô thầm khen ngợi thông minh tinh tế:
– Vẫn vậy. Trước khi mở nhà hàng họ thuê nhà ngoại ô, còn bây giờ đã chuyển vào trung tâm thành phố, nhưng vẫn là thuê.
Mặc dù hai người không biết giá cả bất động sản thế nào nhưng thành phố S tấc đất tấc vàng, ngoại ô nào so sánh được với trung tâm?
Hai người cùng nhìn nhau. Đường Nam Châu nói tiếp:
– Họ nói ông ta gặp may, họ hàng xa qua đời tvnt để lại cho ông ta chút của cải nên mới có tiền đưa con trai đi du học.
Cậu tiếp tục lướt xem, đám cư dân mạng trên QQ bàn tán chuyện Đông chuyện Tây, nào là buôn dưa chuyện nhà, nào là than thở thời tiết lạnh giá, toàn là tin vớ vẩn. Cậu buông di động xuống, ngón tay gõ nhịp xuống bàn.
– Suy nghĩ kĩ thì nếu La Phan là nhân chứng, ông ta không dám nói hay không muốn nói, rất có khả năng là đã nhận tiền của người đó. Hoặc là bố mẹ cậu đắc tội một người có lai lịch không nhỏ, rất có quyền thế, La Phan có trai có gái, đắc tội không nổi nên tiền xong là im miệng.
Tống Sa Sa nói:
– Ông ta mạo hiểm tới viếng bố mẹ tớ, chứng minh nội tâm ông ta không vững vàng, có khả năng thuyết phục cao.
Đường Nam Châu gật đầu, đôi mắt ánh lên sự vui vẻ.
– Búp bê, cậu biết đoán lòng người quá!
– Gấu nhỏ cũng đâu kém đâu, suy tư tốt lắm, lên lớp 11 có thể học đội tuyển Lý rồi.
– … Tao muốn giết!
Béo vẫn luôn dán tai vào vách tường nghe trộm tvnt tru lên một tiếng, lôi Bạch Tử Trọng ra khỏi cơn buồn ngủ. Cậu chàng hỏi:
– Có chuyện gì? Động đất à?
Béo tái mét mặt mày.
– … Anh Châu có bạn gái rồi thật vô nhân tính, trọng sắc khinh bạn, vứt bỏ tao.
– Mày nghe được cái gì?
– Tao nghe được ba chữ đội tuyển Lý! Sang năm anh Châu muốn chuyển sang đội tuyển Lý… Đầu óc tao không tốt, nhìn mấy con số đã đau cả đầu, bố tao định cho tao học đội Văn, bồi dưỡng chút tế bào nghệ thuật.
Môi Bạch Tử Trọng run run, không còn lời nào để nói.
Bỗng nhiên phòng bên cạnh có tiếng mở cửa. Bạch Tử Trọng lập tức thốt lên:
– Anh Châu đi tính tiền rồi, đi theo không?
– Không! Lên lớp 11 anh Châu chuyển đi rồi! Tao không còn đại ca nữa! Tao muốn một đĩa mỳ Ý nữa!
– …
Đến giờ ăn, các nhà hàng, quán ăn đều đông đúc.
Bên ngoài một nhà hàng địa phương ở trung tvnt tâm thành phố, họ đang bắt đầu xếp hàng. Nhà hàng nằm trên tầng năm của trung tâm thương mai, hệ thống điều hòa tại đây đều mở hết công suất, những người xếp hàng ở lối đi không quá lạnh để ăn, cầm bút chì viết trên thực đơn.
Hầu hết những người trong hàng đợi là nhân viên văn phòng làm việc gần đó, hoặc những người mệt mỏi đi dạo quanh khu mua sắm, còn một số là khách ruột của nhà hàng địa phương này, có điều hôm nay trong nhóm ấy có thêm hai học sinh.
Tống Sa Sa che mặt bằng tờ thực đơn, để lộ một đôi mắt trong veo.
– …Không có.
Đường Nam Châu giải thích:
– Tớ đã hỏi rồi, thứ Ba mỗi tuần La Phan sẽ đến kiểm tra nhà hàng, bất kể mưa gió.
– Cậu đưa ảnh ông ta cho tớ xem trước đi. – Tống Sa Sa nói.
– Lo lắng à? – Cậu hỏi.
– Hơi hơi, tớ sợ không thuyết phục được ông ấy, nhưng tớ sẽ cố gắng thử xem.
Đường Nam Châu nhìn đồng hồ, nói:
– Nhìn chiều dài hàng với cả tốc độ món ăn thì không thể về trường trước hai rưỡi đâu.
– Tớ đã nhờ Koi xin nghỉ cho tớ một tiết, thầy tvnt Cố cũng không nghi ngờ đâu.
– Lần đầu trốn học à?
– … Ừ.
– Cậu cuối cùng cũng thoát khỏi cái vỏ an toàn rồi.
– Ừ, tớ mạnh mẽ lắm.
– Vậy tiếp tục mạnh mẽ lên nhé, nếu thật sự không được nữa thì bạo dạn vào. Tớ sẽ tìm người đánh La Phan một trận, nếu không thì chúng ta bắt cóc lớp trưởng A2, vừa đe dọa vừa dụ dỗ… – Dừng lại, cười hỏi cô. – Cậu thấy thế nào?
Tống Sa Sa thấy bộ dạng hài hước này của cậu, trừng mắt nhìn cậu một cái.
– Cậu muốn vào tù à?
– Tớ còn vị thành niên.
Tống Sa Sa hoàn toàn câm nín.
– Được rồi, trêu cậu thôi, bây giờ còn hồi hộp không?
Tống Sa Sa xoa xoa ngực, nói:
– … Đỡ rồi.
Xếp hàng khoảng nửa tiếng cuối cùng đã đến lượt Tống Sa Sa và Đường Nam Châu, sau khi hai người gọi đồ không lâu thì thấy La Phan, quả nhiên đúng như tvnt trên diễn đàn nói ông chủ đều kiểm tra cửa hàng hai lần vào mỗi tuần. Hai người cùng nhìn nhau, khi chuẩn bị đi Đường Nam Châu bỗng thốt lên:
– Cậu ngồi yên đây, để tớ đi mời ông ta đến đây.
– Ừ?
– Cho cậu thêm thời gian chuẩn bị.
Nói đoạn cậu lập tức cất bước. Theo tầm nhìn của mình, Tống Sa Sa không biết Đường Nam Châu đã nói gì với La Phan, chỉ biết khoảng nửa phút sau ông ấy theo cậu ấy qua chỗ này.
La Phan ăn mặc rất giản dị, đứng giữa đám đông không hề giống ông chủ một nhà hàng trung tâm thành phố, cực kì gần gũi, không thể tưởng tượng ra lại có một cô con gái lạnh lùng.
– Cháu là bạn Đường Đường à?
Nói chuyện cũng thật dễ mến.
Tuy nhiên trong khoảnh khắc nghe thấy giọng nói này, Tống Sa Sa lập tức nhận ra đây chính là người mình cần tìm, giọng nói này giống hệt giộng nói cô nghe được ở linh đường đêm đó.
– … Ra đi bình an.
– Trên thiên đường không có người xấu.
– Rất xin lỗi, tôi không thể đứng ra…
– Con trai tôi vừa lên cấp ba, nó đã đỗ trường tvnt chuyên, nó có tiền đồ xán lạn…
– Rất xin lỗi …
– Rất xin lỗi …
…
Tống Sa Sa ổn định trái tim đang run rẩy, nói:
– Cháu chào chú, cháu là Tống Sa Sa. Cháu có vài chuyện muốn nói với chú.
La Phan mỉm cười:
– Cháu gái, chuyện gì vậy?
– Tối ngày 25 tháng 6 năm ngoái, chú có còn nhớ rõ không?
Cả người La Phan sống sượng:
– Chuyện lâu thế rồi mà chú cũng đã già nên không còn nhớ nữa.
– Thật ra cháu đã nghe thấy, hôm đó có lẽ chú không để ý đến cháu nhưng cháu nghe rất rõ những gì chú nói với con trai mình. – Cô nắm chặt tay, cố gắng để giọng nói bản thân không run. – Ra đi bình an, trên thiên đường không có người xấu, rất xin lỗi, tôi không thể đứng ra, con trai tôi vừa lên cấp ba, nó đã đỗ trường chuyên, nó có tiền đồ xán lạn, và…
Cô còn chưa nói xong, La Phan đã chặn lời cô.
– Xin lỗi, cháu gái, chú không biết cháu đang nói gì. tvnt Chú bận lắm, xin lỗi chú không thể nán lại thêm.
La Phan đứng dậy, sải bước thật nhanh.
Tống Sa Sa hét lên:
– Cháu là con gái họ.
Bước chân ông ta khựng lại nhưng không hề ngoảnh đầu.
Vì có tiếng khách hàng hô hào, Tống Sa Sa đành ngồi xuống, môi siết chặt, miết thành một đường thẳng.
Đường Nam Châu nói với cô:
– Chúng ta tìm cách khác đi.
Tống Sa Sa cũng không có cách nào khác, chỉ La Phan mới có thể giúp cô. Nếu ông ta sống chết không chịu giúp, cô cũng không còn con đường khác. Đây là một đề trắc nghiệm, chỉ có hai đáp án, giúp hoặc là không giúp, không có đáp án thứ ba.
Mà con người ai cũng ích kỷ.
Không giúp cô, ông ta có lẽ giống như lời Đường Nam Châu nói đã nhận tiền, sẽ im lặng mà sống; giúp cô, không nhất định sẽ bắt được hung thủ, mà còn tự đưa bản thân vào nguy hiểm.
Con người đều muốn tránh những điều bất lợi, cô cũng không có gì chỉ trích.
Nhưng chuyện đột ngột xảy ra khiến cô càng thêm quyết tâm.
Thứ Ba nào Tống Sa Sa cũng ghé qua nhà hàng, cô cũng không tìm La Phan, chỉ yên lặng ngồi ở góc quan sát ông ta. Sau đó La Phan không đến nữa, cô đành đến nhà hàng hàng ngày, cứ hết tiết sẽ ghé qua tnhaf hàng, chờ đến khi nhà hàng đóng cửa sẽ rời đi.
Ngày nào Đường Nam Châu cũng theo Tống Sa Sa.
Cô không muốn khiến Tống Lệ lo lắng, nói rằng sắp thi cuối kỳ, phải học kèm sau buổi học.
Là một học sinh luôn thuộc top 3, không có ai nghi ngờ cô.
Vào buổi tối của hai mươi ngày sau, Tống Sa Sa tvnt và Đường Nam Châu chuẩn bị rời khỏi nhà hàng thì gặp La Hiểu Đường.
– Tống Sa Sa? Đường… Nam Châu? Cậu… các cậu ở nhà hàng nhà tớ làm gì?
– Tớ có việc muốn tìm bố cậu.
La Hiểu Đường im lặng, nhìn Tống Sa Sa từ trên xuống dưới.
– … Bố mẹ tớ đều luôn giữ mình trong sạch, không bao giờ có con gái riêng.
– Cậu hiểu lầm rồi.
La Hiểu Đường thở phào:
– Được rồi, bố tớ đang ở nhà, để tớ dẫn cậu gặp bố tớ.
Hết chương 7.2
Một bình luận mới hiển thị.
Cậu cúi đầu, lướt nhìn qua, lọc tin tức trên diễn tvnt đàn, kéo mấy tin quan trọng lên đầu trang.
Từ góc nhìn của Tống Sa Sa có thể nhìn thấy cái mũi cao cao, ánh mắt chăm chú đều toát lên sự cuốn hút lạ thường, tuy hiện tại Đường Nam Châu vẫn còn nét ngô nghê của tuổi thiếu niên nhưng cả người đều toát ra hoóc-môn nam tính.
Tống Sa Sa chưa từng nghĩ rằng có một ngày mình sẽ dùng bốn chữ “sắc đẹp thay cơm” với Đường Nam Châu.
Trái tim đập thình thịch như có con hươu chạy qua vậy.
– Có vài chỗ khả nghi.
– … Hử?
Đường Nam Châu cúi đầu, tiếp tục nói:
– Thứ nhất, La Phan là người địa phương, hồi trước mở một cửa hàng sửa xe không to lắm ở vùng ngoại ô thành phố S, cửa hàng đó cũng chỉ là thuê. Thứ hai, năm ngoái ông ta đóng cửa hàng sửa xe và mở một nhà hàng ở trung tâm thành phố. Và thứ ba, năm ngoái con trai ông ấy tvnt là La Văn Hạo đã đi du học châu Âu.
Đường Nam Châu còn chưa nói xong, Tống Sa Sa đã thấy đáng nghi, lập tức hỏi:
– Điều kiện kinh tế nhà La Hiểu Đường thế nào?
Cậu nhìn cô thầm khen ngợi thông minh tinh tế:
– Vẫn vậy. Trước khi mở nhà hàng họ thuê nhà ngoại ô, còn bây giờ đã chuyển vào trung tâm thành phố, nhưng vẫn là thuê.
Mặc dù hai người không biết giá cả bất động sản thế nào nhưng thành phố S tấc đất tấc vàng, ngoại ô nào so sánh được với trung tâm?
Hai người cùng nhìn nhau. Đường Nam Châu nói tiếp:
– Họ nói ông ta gặp may, họ hàng xa qua đời tvnt để lại cho ông ta chút của cải nên mới có tiền đưa con trai đi du học.
Cậu tiếp tục lướt xem, đám cư dân mạng trên QQ bàn tán chuyện Đông chuyện Tây, nào là buôn dưa chuyện nhà, nào là than thở thời tiết lạnh giá, toàn là tin vớ vẩn. Cậu buông di động xuống, ngón tay gõ nhịp xuống bàn.
– Suy nghĩ kĩ thì nếu La Phan là nhân chứng, ông ta không dám nói hay không muốn nói, rất có khả năng là đã nhận tiền của người đó. Hoặc là bố mẹ cậu đắc tội một người có lai lịch không nhỏ, rất có quyền thế, La Phan có trai có gái, đắc tội không nổi nên tiền xong là im miệng.
Tống Sa Sa nói:
– Ông ta mạo hiểm tới viếng bố mẹ tớ, chứng minh nội tâm ông ta không vững vàng, có khả năng thuyết phục cao.
Đường Nam Châu gật đầu, đôi mắt ánh lên sự vui vẻ.
– Búp bê, cậu biết đoán lòng người quá!
– Gấu nhỏ cũng đâu kém đâu, suy tư tốt lắm, lên lớp 11 có thể học đội tuyển Lý rồi.
– … Tao muốn giết!
Béo vẫn luôn dán tai vào vách tường nghe trộm tvnt tru lên một tiếng, lôi Bạch Tử Trọng ra khỏi cơn buồn ngủ. Cậu chàng hỏi:
– Có chuyện gì? Động đất à?
Béo tái mét mặt mày.
– … Anh Châu có bạn gái rồi thật vô nhân tính, trọng sắc khinh bạn, vứt bỏ tao.
– Mày nghe được cái gì?
– Tao nghe được ba chữ đội tuyển Lý! Sang năm anh Châu muốn chuyển sang đội tuyển Lý… Đầu óc tao không tốt, nhìn mấy con số đã đau cả đầu, bố tao định cho tao học đội Văn, bồi dưỡng chút tế bào nghệ thuật.
Môi Bạch Tử Trọng run run, không còn lời nào để nói.
Bỗng nhiên phòng bên cạnh có tiếng mở cửa. Bạch Tử Trọng lập tức thốt lên:
– Anh Châu đi tính tiền rồi, đi theo không?
– Không! Lên lớp 11 anh Châu chuyển đi rồi! Tao không còn đại ca nữa! Tao muốn một đĩa mỳ Ý nữa!
– …
Đến giờ ăn, các nhà hàng, quán ăn đều đông đúc.
Bên ngoài một nhà hàng địa phương ở trung tvnt tâm thành phố, họ đang bắt đầu xếp hàng. Nhà hàng nằm trên tầng năm của trung tâm thương mai, hệ thống điều hòa tại đây đều mở hết công suất, những người xếp hàng ở lối đi không quá lạnh để ăn, cầm bút chì viết trên thực đơn.
Hầu hết những người trong hàng đợi là nhân viên văn phòng làm việc gần đó, hoặc những người mệt mỏi đi dạo quanh khu mua sắm, còn một số là khách ruột của nhà hàng địa phương này, có điều hôm nay trong nhóm ấy có thêm hai học sinh.
Tống Sa Sa che mặt bằng tờ thực đơn, để lộ một đôi mắt trong veo.
– …Không có.
Đường Nam Châu giải thích:
– Tớ đã hỏi rồi, thứ Ba mỗi tuần La Phan sẽ đến kiểm tra nhà hàng, bất kể mưa gió.
– Cậu đưa ảnh ông ta cho tớ xem trước đi. – Tống Sa Sa nói.
– Lo lắng à? – Cậu hỏi.
– Hơi hơi, tớ sợ không thuyết phục được ông ấy, nhưng tớ sẽ cố gắng thử xem.
Đường Nam Châu nhìn đồng hồ, nói:
– Nhìn chiều dài hàng với cả tốc độ món ăn thì không thể về trường trước hai rưỡi đâu.
– Tớ đã nhờ Koi xin nghỉ cho tớ một tiết, thầy tvnt Cố cũng không nghi ngờ đâu.
– Lần đầu trốn học à?
– … Ừ.
– Cậu cuối cùng cũng thoát khỏi cái vỏ an toàn rồi.
– Ừ, tớ mạnh mẽ lắm.
– Vậy tiếp tục mạnh mẽ lên nhé, nếu thật sự không được nữa thì bạo dạn vào. Tớ sẽ tìm người đánh La Phan một trận, nếu không thì chúng ta bắt cóc lớp trưởng A2, vừa đe dọa vừa dụ dỗ… – Dừng lại, cười hỏi cô. – Cậu thấy thế nào?
Tống Sa Sa thấy bộ dạng hài hước này của cậu, trừng mắt nhìn cậu một cái.
– Cậu muốn vào tù à?
– Tớ còn vị thành niên.
Tống Sa Sa hoàn toàn câm nín.
– Được rồi, trêu cậu thôi, bây giờ còn hồi hộp không?
Tống Sa Sa xoa xoa ngực, nói:
– … Đỡ rồi.
Xếp hàng khoảng nửa tiếng cuối cùng đã đến lượt Tống Sa Sa và Đường Nam Châu, sau khi hai người gọi đồ không lâu thì thấy La Phan, quả nhiên đúng như tvnt trên diễn đàn nói ông chủ đều kiểm tra cửa hàng hai lần vào mỗi tuần. Hai người cùng nhìn nhau, khi chuẩn bị đi Đường Nam Châu bỗng thốt lên:
– Cậu ngồi yên đây, để tớ đi mời ông ta đến đây.
– Ừ?
– Cho cậu thêm thời gian chuẩn bị.
Nói đoạn cậu lập tức cất bước. Theo tầm nhìn của mình, Tống Sa Sa không biết Đường Nam Châu đã nói gì với La Phan, chỉ biết khoảng nửa phút sau ông ấy theo cậu ấy qua chỗ này.
La Phan ăn mặc rất giản dị, đứng giữa đám đông không hề giống ông chủ một nhà hàng trung tâm thành phố, cực kì gần gũi, không thể tưởng tượng ra lại có một cô con gái lạnh lùng.
– Cháu là bạn Đường Đường à?
Nói chuyện cũng thật dễ mến.
Tuy nhiên trong khoảnh khắc nghe thấy giọng nói này, Tống Sa Sa lập tức nhận ra đây chính là người mình cần tìm, giọng nói này giống hệt giộng nói cô nghe được ở linh đường đêm đó.
– … Ra đi bình an.
– Trên thiên đường không có người xấu.
– Rất xin lỗi, tôi không thể đứng ra…
– Con trai tôi vừa lên cấp ba, nó đã đỗ trường tvnt chuyên, nó có tiền đồ xán lạn…
– Rất xin lỗi …
– Rất xin lỗi …
…
Tống Sa Sa ổn định trái tim đang run rẩy, nói:
– Cháu chào chú, cháu là Tống Sa Sa. Cháu có vài chuyện muốn nói với chú.
La Phan mỉm cười:
– Cháu gái, chuyện gì vậy?
– Tối ngày 25 tháng 6 năm ngoái, chú có còn nhớ rõ không?
Cả người La Phan sống sượng:
– Chuyện lâu thế rồi mà chú cũng đã già nên không còn nhớ nữa.
– Thật ra cháu đã nghe thấy, hôm đó có lẽ chú không để ý đến cháu nhưng cháu nghe rất rõ những gì chú nói với con trai mình. – Cô nắm chặt tay, cố gắng để giọng nói bản thân không run. – Ra đi bình an, trên thiên đường không có người xấu, rất xin lỗi, tôi không thể đứng ra, con trai tôi vừa lên cấp ba, nó đã đỗ trường chuyên, nó có tiền đồ xán lạn, và…
Cô còn chưa nói xong, La Phan đã chặn lời cô.
– Xin lỗi, cháu gái, chú không biết cháu đang nói gì. tvnt Chú bận lắm, xin lỗi chú không thể nán lại thêm.
La Phan đứng dậy, sải bước thật nhanh.
Tống Sa Sa hét lên:
– Cháu là con gái họ.
Bước chân ông ta khựng lại nhưng không hề ngoảnh đầu.
Vì có tiếng khách hàng hô hào, Tống Sa Sa đành ngồi xuống, môi siết chặt, miết thành một đường thẳng.
Đường Nam Châu nói với cô:
– Chúng ta tìm cách khác đi.
Tống Sa Sa cũng không có cách nào khác, chỉ La Phan mới có thể giúp cô. Nếu ông ta sống chết không chịu giúp, cô cũng không còn con đường khác. Đây là một đề trắc nghiệm, chỉ có hai đáp án, giúp hoặc là không giúp, không có đáp án thứ ba.
Mà con người ai cũng ích kỷ.
Không giúp cô, ông ta có lẽ giống như lời Đường Nam Châu nói đã nhận tiền, sẽ im lặng mà sống; giúp cô, không nhất định sẽ bắt được hung thủ, mà còn tự đưa bản thân vào nguy hiểm.
Con người đều muốn tránh những điều bất lợi, cô cũng không có gì chỉ trích.
Nhưng chuyện đột ngột xảy ra khiến cô càng thêm quyết tâm.
Thứ Ba nào Tống Sa Sa cũng ghé qua nhà hàng, cô cũng không tìm La Phan, chỉ yên lặng ngồi ở góc quan sát ông ta. Sau đó La Phan không đến nữa, cô đành đến nhà hàng hàng ngày, cứ hết tiết sẽ ghé qua tnhaf hàng, chờ đến khi nhà hàng đóng cửa sẽ rời đi.
Ngày nào Đường Nam Châu cũng theo Tống Sa Sa.
Cô không muốn khiến Tống Lệ lo lắng, nói rằng sắp thi cuối kỳ, phải học kèm sau buổi học.
Là một học sinh luôn thuộc top 3, không có ai nghi ngờ cô.
Vào buổi tối của hai mươi ngày sau, Tống Sa Sa tvnt và Đường Nam Châu chuẩn bị rời khỏi nhà hàng thì gặp La Hiểu Đường.
– Tống Sa Sa? Đường… Nam Châu? Cậu… các cậu ở nhà hàng nhà tớ làm gì?
– Tớ có việc muốn tìm bố cậu.
La Hiểu Đường im lặng, nhìn Tống Sa Sa từ trên xuống dưới.
– … Bố mẹ tớ đều luôn giữ mình trong sạch, không bao giờ có con gái riêng.
– Cậu hiểu lầm rồi.
La Hiểu Đường thở phào:
– Được rồi, bố tớ đang ở nhà, để tớ dẫn cậu gặp bố tớ.
Hết chương 7.2
Bình luận truyện