Dịu Dàng Trong Anh Là Em

Chương 7-4



Sau báo cáo của La Phan, cảnh sát nhanh tvnt chóng bắt tay vào việc điều tra một lần nữa, chỉ trong một tháng đã bắt được hung thủ thật sự, đồng thời tóm được cả một đường dây buôn bán động vật quý hiếm được bảo vệ cấp quốc gia, gây ra một trận ầm ĩ cho thành phố S vào đầu năm.

Vụ việc này xảy ra đúng vào kì nghỉ đông của trường S1.

Tống Lệ nhận được tin tức của cảnh sát mới biết ra cháu gái mình không hề nói linh tinh, chuyện đó là sự thật. Vào giây phút cảm xúc bối rối này, bà đau lòng thay cho con bé đồng thời cảm thấy có lỗi và bất công cho anh trai và chị dâu mình.

Cặp vợ chồng tốt vậy mà bị kẻ hiểu rõ hành vi phạm tội sát hại, còn suýt nữa chết không rõ ràng.

Nếu Sa Sa không cố chấp đến tận bây giờ thì có lẽ họ ở dưới suối vàng cũng không nhắm mắt nổi.

Phóng viên muốn phỏng vấn Tống Sa Sa nhưng sau khi tvnt Tống Lệ hỏi ý kiến cháu gái, họ đã từ chối và hi vọng các phóng viên để cho các em có cuộc sống bình thường.

Dẫu vậy nhưng vẫn có một số phóng viên bất lương lén lút hỏi chuyện này. Tuy không đề cập tên Tống Sa Sa nhưng vẫn nói một học sinh trường S1 nào đó.

Tống Lệ thấy thế song không nói gì.

Vào một ngày đầu năm, Tống Sa Sa muốn đi cúng bái nơi bố mẹ xảy ra tai nạn, thế là Tống Lệ huy động cả nhà đi cùng cháu gái đến đoạn đường Quảng Lan định mệnh ấy. Ngày đó thời tiết hơi lạnh nhưng ánh nắng ấm áp đến lạ, Tống Sa Sa có cảm giác đám mây đen tích tụ trong hai năm qua đã dần trôi đi.

Bức tranh con người nhỏ bé đánh bại lực lượng tà ác của đại ma vương trong quyển sách bài tập giống hệt cây bút ma thuật Mã Lương vậy, trở thành hiện thực chân chính.

Chính nghĩa cũng chính là tín ngưỡng.

Sau khi nhận được tiền lì xì Tết, Béo lập tức kéo Bạch Tử Trọng và Đường Nam Châu đến ngay quán net mới khai trương đầu năm.

Trong quán có rất nhiều thanh thiếu niên, ba người tìm chỗ ngồi xuống.

Bây giờ Đường Nam Châu đang nghiêm túc chơi game còn Béo và Bạch Tử Trọng lại thầm nói chuyện trên QQ.

Béo: Đậu, tao biết một bí mật. Mày có biết tin tức thời sự mấy ngày trước không? Chuyện bố mẹ của một học sinh nào đó trong trường mình bị sát hại đấy. Nghe nói người đó là Tống Sa Sa! Mẹ nó, Tống Sa Sa đáng thương quá!

Bạch Tử Trọng: Sao mày biết hay vậy?

            Béo: Trịnh Lực nói cho tao biết! Nó hay nói chuyện với em tvnt họ của Tống Sa Sa đấy thôi! Thì ra anh Châu với Tống Sa Sa như hình với bóng không phải là hẹn hò yêu đương, tao nghĩ hai người đó kết thúc rồi.

Béo ăn khoai tây chiên, hung hăng gõ mạnh xuống bàn phím như kiểu mài sắt mãi không thành kim vậy.

Béo: Tao nghĩ mình nên giúp anh Châu một tay.

Bạch Tử Trọng: Mày định làm gì?

            Béo: Mặc dù anh Châu định từ bỏ tao nhưng dù gì cũng đã bảo vệ tao bao lâu nay, vì thế tao quyết định phải báo đáp anh ấy một lần. Chúng ta có thể “đường cong cứu quốc” mà…

Bạch Tử Trọng: Ờ, sau một năm dùng thành ngữ lên tay rồi đấy.

Béo: Xéo ngay.



Béo sợ bị Đường Nam Châu phát hiện bèn rướn người sang cầm điện thoại lên nhắn tin cho Trịnh Lực. Bạch Tử Trọng thấy vậy liền hỏi nhỏ:

– Tìm Trịnh Lực à?

– Bảo bạn gái nhỏ của nó dẫn Tống Sa Sa đến quán net. – Béo đáp.

– Khoảng cách hai người đúng là rất “đường cong cứu quốc”. – Bạch Tử Trọng trầm trồ.

Bất ngờ là phương pháp này có hiệu quả. Nửa tiếng sau, Tống Sa Sa và em họ xuất hiện ở trước cửa quán net, sông không thấy bóng dáng Trịnh Lực. Béo phấn khích vẫy tay:

– Tình cờ quá!

Bạch Tử Trọng: Thật hay giả vậy!

Đường Nam Châu nhấc tai nghe lên, ngạc nhiên khi thấy tvnt Tống Sa Sa và Tần Lan đang đi đến, hỏi:

– Sao hai chị em đến đây?

Em họ đáp:

– Hôm nay chung cư nhà em bị mất điện, tvnt ở nhà chờ chán quá nên em kéo chị ra ngoài…

Tần Lan kéo chị mình và chỉ vào máy tính của Đường Nam Châu:

– Chị ơi, mấy đứa bạn trong lớp em cũng đang chơi trò này, chị muốn chơi một lúc không?

Thấy thế Béo nhường chỗ của mình:

– Đây đây, ngồi xuống đây. Bánh Ú, dịch sang một bên để cho bé ngồi.

Cô em họ ngồi xuống ngay tức thì.

Tống Sa Sa hơi ho dự.

Đường Nam Châu hỏi:

– Cậu chơi không? Tớ sẽ hướng dẫn cho.

– …Ừm. – Cô đáp.

Cô vừa ngồi xuống thì điện thoại của em họ reo chuông, em bèn nói:

– Ây chị ơi, bạn em tìm em có việc gấp, em đi trước nhá, em sẽ quay lại trước khi chiều tối để về nhà cùng chị. Quan trọng lắm ạ.

Tống Sa Sa nhìn con bé mà trái tim sáng như gương.

– Ừ, nhớ chú ý an toàn đấy.

– Vâng vâng, chiều tối em sẽ về ngay. – Trước khi đi tvnt cô bé còn chào Đường Nam Châu – Đại ca, chúc mừng năm mới nha!

Tung ta tung tăng cất bước đi.

Cuối cùng Bạch Tử Trọng đã hiểu Trịnh Lực không đến, hóa ra đứng chờ ở ngoài.

Trong năm mới một cặp đôi bắt đầu hành hạ đồng bọn FA.

Quá đáng.

Đường Nam Châu hỏi Tống Sa Sa:

– Cậu chơi bao giờ chưa?

Cô lắc đầu.

– Thực tế thì đây là một trò chơi đẩy tháp, cậu đẩy được tháp đối diện là thắng rồi. Tớ chơi lại cho cậu xem nhé, sau đó tớ sẽ dẫn cậu theo.

– Ừ. – Tống Sa Sa đáp.

Trên màn hình máy tính, Đường Nam Châu sử dụng dịch chuyển tức thời diệt quái, cậu không đeo tai nghe mà vừa thao tác vừa giải thích cho Tống Sa Sa. Cô gật gù tỏ vẻ chăm chú. Sau một ván kết thúc, Đường Nam Châu dẫn Tống Sa Sa chơi.

Do có sự dẫn dắt của Đường Nam Châu nên Tống Sa Sa gần như chẳng cần đánh cũng thắng, mặc dù không tìm hiểu hết các quy tắc của trò chơi nhưng phe địch căn bản không có cơ hội tiến gần nhân vật anh hùng của cô.

Bởi vì tất cả kẻ địch lại gần Tống Sa Sa đều bị Đường tvnt Nam Châu diệt hết chỉ trong vòng năm bước chân.

Ván đầu tiên kết thúc, Đường Nam Châu hỏi:

– Cậu có chơi không?

–  Không có hứng thú lắm. – Tống Sa Sa trả lời rồi đóng cửa sổ trò chơi lại – Tớ xem phim thôi.

Vì vậy Đường Nam Châu tiếp tục chơi game.

Béo luôn chú ý sự tương tác giữa hai người họ, bây giờ là vẻ mặt hận thù không mài sắt thành kim lần thứ hai!

Cậu chàng nhắn tin gửi cho Bạch Tử Trọng:

Béo: Mặc dù tao không hiểu chuyện hẹn hò yêu đương tvnt nhưng rất rõ một điều, khi một cô gái không chơi game mà xem phim thì nên xem cùng người ta! Còn anh Châu đây lại cứ cắm đầu chơi game tiếp! Thảo nào mãi không theo đuổi được Tống Sa Sa!

Béo ho khan, hỏi:

– Tống Sa Sa ơi, cậu hay xem phim gì nhất?

– Kiêu ngạo và định kiến. – Tống Sa Sa trả lời.

– Òa, phim nước ngoài à…

Béo nhìn sang, đập vào mắt là người nước ngoài trên màn hình to, nói bằng tiếng Anh mà cậu chàng “dốt” nhất nên chẳng còn chút hứng thú nào. Cậu đang nghĩ đến việc làm thế nào để chuyển sang chuyện Đường Nam Châu. Đáng tiếc đầu óc không thông minh nên nghĩ mãi không biết thốt ra điều hay nào.

Đúng lúc ấy Tống Sa Sa thấy cảnh mình thích nhất, thế là vươn tay kéo Đường Nam Châu:

– Chỗ này đẹp lắm luôn.

Béo không kịp ngăn cản Tống Sa Sa.

Anh Châu nhà họ không thích bị người khác làm phiền khi đang chơi game! Nếu không hậu quả sẽ cực kì nghiêm trọng!

– Tống…

Lời nói còn chưa kịp thốt ra, Béo đã trông thấy anh Châu đang chơi game tạm dừng trận chiến quyết liệt, bỏ tai nghe xuống, hơi nghiêng người sang, không hề giận tvnt dữ cũng không cằn nhằn, lẳng lặng nhìn sang.

Mười lăm phút sau, Tống Sa Sa cất tiếng hỏi:

– Tuyệt lắm phải không?

Đường Nam Châu đáp ừ rồi đeo tai nghe lên tiếp tục chơi game.

Năm phút nữa trôi qua, Đường Nam Châu lại bỏ tai nghe xuống và rời khỏi quán net. Béo cứ ngỡ cậu đi vệ sinh song không ngờ một lát sau anh Châu quay về cùng với một túi đồ ăn trong tay: bỏng ngô trong siêu thị, khoảng bốn chai nước trái cây hương vị khác nhau và trà sữa đóng chai cùng với cà phê, ngoài ra có cả kẹo đủ các loại.

Đường Nam Châu hỏi:

– Tớ tiện đường mua, cậu ăn không?

Tống Sa Sa nhận lấy một chai nước ép đào và bỏng ngô. Sau khi ăn được một nửa, Đường Nam Châu lặng lẽ đưa một cái kẹo bơ thỏ trắng sang, Tống Sa Sa tự nhiên nhận lấy, bóc vỏ rồi cho vào miệng.

Béo bên cạnh sốc hoàn toàn, một lát sau gõ phím như một pha quay chậm:

Béo: Bánh Ú, tao…

            Bạch Tử Trọng: ?

Béo: Tao đau lòng quá, anh Châu chưa từng đối xử thân mật với tao như thế. Với…

Bạch Tử Trọng: Với gì cơ?

Béo không biết nói thế nào cũng chẳng biết diễn tvnt đạt ra sao, chỉ biết mình chơi với anh Châu lâu như thế mà chưa từng thấy anh ấy đối xử nhẹ nhàng cẩn thận như thế, như thể chưa từng nhìn thấy một mặt này của Anh Châu vậy.

Đúng lúc bộ phim trên máy tính đang chiếu cảnh West cầu hôn Elizabeth dưới cơn mưa.

“I love you, most ardently…”

            Béo không hiểu tiếng Anh nhưng nhìn cảnh trước thì có thể hiểu được, Tình yêu trong con mắt của nhân vật chính trong bộ phim giống hệt anh Châu vào lúc này, có lẽ là một loại cảm xúc không thể kiềm chế được tình yêu chăng?

Hết chương 7.4

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện