Đô Thị Dạ Chiến Ma Pháp Thiếu Nam
Chương 66: Móa! Vì sao ma trượng của cậu không giống của chúng tôi!
“Tốt, Chúng ta đi!”
Phương Nhiên vung tay lên nói, Mạnh Lãng không hiểu hỏi:
“Lão đệ, chúng ta đi đâu?”
Phương Nhiên trợn mắt giống như đang nhìn một tên thiểu năng.
"Lão ca, anh không cảm thấy anh chỉ mặc một cái quần lót, mặt mũi tôi thì đầy máu, Tiểu Hoặc thì thở hồng hộc, ba người đứng nói chuyện giữa đường, trông rất ngu ngốc sao?"
"Làm ơn đi!! Thành phố này không có người đó, bất kể chúng ta muốn thế nào... ý tứ của tôi anh còn không hiểu sao?"
Ừm, tôi hiểu, Mạnh Lãng nghiêm nghị gật đầu, là đến lúc "ăn chùa", nhưng mà lão đệ, cậu có biết Nữ Vương đại nhân đang ở đằng sau cậu không?
“Cho nên chúng ta nhanh... A!! Mũi của tôi! Tên khốn nào!!”
Phương Nhiên háo hức quay người, giống như học sinh tiểu học lập tức được đi chơi xuân, sau đó thì bị Linh đập vào mặt!
“Thằng ngu này! Chuyện ta kêu ngươi rèn luyện năng lực, ngươi cho rằng đó là gió thoảng bên tai sao!!??”
Phương Nhiên đau đớn lăn lộn trên đất, nhưng hắn lập tứ cố gắng đứng lên, vừa chạy vừa hét lên:
"Vậy ít nhất lấy cho anh Mạnh Lãng một bộ quần áo, còn có để cho tôi rửa mặt đã."
Linh nhìn tên này vừa che mũi vừa chạy như một thằng thiểu năng, bất đắc dĩ thở dài.
Mạnh Lãng ngầm ra hiệu, lão đệ, cám ơn cậu đã cống hiến hy sinh, bị sạc dự phòng đập mạnh như vậy lên mặt, lão ca lớn tuổi, chịu không được.
"Vì sao anh ấy lại gấp gáp như vậy?"
Mình thật sự vào một tổ đội bình thường sao? Cẩu Úc mang theo nghi vấn thật sâu, nhìn dáng vẻ không đáng tin cậy của Phương Nhiên, thở dài nói.
Mạnh Lãng cũng sững sờ, đúng à, lão đệ chạy đi đâu vậy? Thậm chí còn không thèm ăn vạ nữa.
Nhưng gã ngẫu nhiên kịp phản ứng! Khiếp sợ mở miệng:
“Móa! Không được! Hắn muốn cướp tay lái!! Tiểu Hoặc, chạy mau!!”
Mạnh Lãng một phát bắt được Cẩu Úc, lập tức chạy như điên đuổi theo Phương Nhiên! Đồng thời gào thét ầm ĩ!
“Phương Nhiên! Bà mẹ nó cách xa vô-lăng cho lão tử!!!”
Linh dừng ở trên đường nhìn cảnh này, cảm thấy đáy lòng thật mệt mỏi.
Haizz, lại thêm một người sao?
Được rồi, thêm một người cũng tốt, ít nhất sau này mình không có ở đây, thằng ngu này có thể tìm người bàn bạc.
...
...
“Đầu tiên xác định rõ ràng thành phố mình đang ở!”
“Cái gì? Cậu cảm thấy vô ích? Không không không! Biết được thành phố nào, cậu có thể có rất nhiều tin tức có ích.”
“Nhớ kỹ cậu có sáu ô trang bị!”
"Có chơi Liên Minh Huyền Thoại chưa, rank gì nói nghe một chút?"
“Khi cậu ở trong tràng cảnh một mình, điều đầu tiên cần phải làm là đảm bảo cậu không bị phát hiện."
“Tràng cảnh tổ đội kiểu này, nếu cậu và đối thủ chênh lệch không lớn, nhớ kỹ xử lý bọn chúng trước tiên!"
“Còn có chính là năng lực của cậu, năng lực của cậu tương đối phức tạp, tất nhiên cũng cần lượng ma năng khổng lồ tương xứng, sau này nếu có phần thưởng tăng ma năng hoặc ma lực, nhớ phải tranh thủ!”
“Nhớ luôn luôn phải cảnh giác, nếu cậu không muốn mất đi những sinh hoạt hằng ngày bây giờ của mình, vậy nhớ kỹ, chớ bại lộ thân phận, thường thường nguy cơ đến từ hiện thực càng nhiều hơn”
...
Trên xe Audi, Phương Nhiên cuối cùng vẫn bị Mạnh Lãng đuổi kịp rồi ném ở ghế sau, vẻ mặt phẫn uất nhìn chằm chằm vị trí tay lái "vốn thuộc về mình", đồng thời điên cuồng vỗ vai Cẩu Úc, bày ra bộ dáng "Tôi là người từng trải, tôi có kinh nghiệm".
Sau đó đem tất cả điều Ti Ngải nói cho hắn biết, còn có Linh nói lải nhải trước đó trên xe, toàn bộ nói cho Cẩu Úc.
Xong, Phương Nhiên vỗ mạnh vào vai Cẩu Úc, mỉm cười khích lệ nói:
“Cố lên nha, sớm muộn cũng có một ngày, cậu cũng có thể giống tôi bây giờ, học rộng tài cao!”
Cẩu Úc co quắp khóe miệng nghĩ, thật không ngờ sẽ có ngày có người vỗ vai mình nói lời này.
“Đi thôi, chúng ta đến!”
Ba người xuống xe, Cẩu Úc nhìn một tòa cao ốc, vì để giảm bớt áp lực dòng người đi mua sắm ở trung tâm thành phố, nên cố tình đem tòa nhà nhẽ ra phải ở khu vực sầm uất nhất xây dựng ở đây.
Trên tòa nhà phồn hoa tỏa ra ánh sáng rực rỡ lóa mắt.
Trung tâm thương mại Thiên Vũ.
Mấy chữ cái to đùng bằng đèn neon hiện ra cực kỳ chói mắt.
Đây không phải là sản nghiệp của Thủy gia sao?
Cẩu Úc nhìn tòa nhà nghĩ ngợi lung tung, lập tức nghĩ tới điều gì đó, rồi thấy hai người kia đã xông vọt vào cửa xoay với tốc độ cả trăm mét.
Sau đó nhìn thấy cửa hàng Mc...McDonalds!
Hai người không chút do dự quẹo vào!
Này này, hai người là Quỷ Chết Đói đầu thai sao?
“Tiểu Hoặc! Bên này!”
Phương Nhiên đã chạy vào sau bếp, cầm một cái đùi gà nhét vào miệng, nhai nhuồm nhoàm kêu Cẩu Úc
Về phần Mạnh Lãng đã nhét tới nổi không nói được một lời nào, nhưng gã vẫn tiện tay đưa cho Cẩu Úc một ly Coca.
Cẩu Úc im lặng đi đến, nhìn bộ dáng phàm ăn tục uống của hai người, nhấp một hớp Coca, không nói nên lời.
"Khi còn bé, các người vẫn chưa ăn đủ những "thức ăn rác" này sao?"
(*thức ăn rác - junk food: những thức ăn có mức dinh dưỡng thấp lại không tốt cho sức khỏe như khoai tây chiên, bánh kẹo, nước ngọt...)
"Ách, tôi chỉ là không chống cự nổi cám dỗ ăn chùa thôi..."
Mạnh Lãng lúng túng phân bua, mà so với Mạnh Lãng, Phương Nhiên chẳng thèm xấu hổ, cũng không có nghiêng đầu thẳng thắn nói:
"Khi còn bé trong nhà không có tiền, đồ chơi này lại mắc như vậy, sao mà ăn nổi, mỗi lần mẹ tôi dắt đi ngang qua chỉ nhìn một chút, Móa! Lão ca! Bên kia có bánh tart trứng giá 7 tệ/cái kìa!"
Nói xong, Phương Nhiên vọt tới như một con hổ đói vồ mồi, để lại hai người Mạnh Lãng và Cẩu Úc sửng sốt đứng nguyên tại chỗ, sau đó ngoảnh đầu nhìn chỗ khác, giả vờ như không có chuyện gì.
Giống như không nên nói lời này.
Trong đầu hai người hiện lên suy nghĩ này...
Sau một phen ăn uống no say, ba người đi tới lầu năm, nơi bán nội thất cao cấp, Mạnh Lãng còn ở lầu bốn lấy một bộ com-lê hiệu Youngor, kéo ra một tấm thảm trông có vẻ siêu mắc tiền, ngồi trên mặt đất.
Mạnh Lãng mặc đồ Tây ngồi xếp bằng, Phương Nhiên mặc một quần áo dính đất, còn Cẩu Úc mặc trang phục bình thường, ba người so với nhau trông rất ư lạc quẻ.
"Tốt, rốt cục muốn nói tới nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta trong tràng cảnh lần này!"
Mạnh Lãng trầm giọng nói, Phương Nhiên lập tức nghiêm túc, Cẩu Úc nhìn thấy bầu không khí như thế này cũng nghiêm túc theo.
“Đầu tiên, mục tiêu của chúng ta chỉ có một!”
"Đó chính là muốn đường đường chính chính sử dụng năng lực! Nhưng không để người khác nhỉn ra bản chất của chúng ta là ma pháp thiếu nữ!!"
Mạnh Lãng vỗ thảm nói với khí thế như những con sư tử!
“Lão ca, bản chất của tôi không phải là ma pháp thiếu nữ”
Nhưng Phương Nhiên hoàn toàn bơ bộ dáng của gã, trịnh trọng cắt ngang.
“Tôi cũng thế.”
Cẩu Úc cũng thở dài hùa theo.
“Tiếp thu ý nghĩa!!!”
Mạnh Lãng xấu hổ hét lên!
"Đầu tiên! Tôi cảm thấy chúng ta muốn che giấu năng lực của mình, nhất định phải hiểu thật rõ chúng! Tới! Mọi người lấy ma trượng ra, chúng ta trước tiên bắt đầu từ ngụy trang ma trượng!"
Ba người lấy ra ma trượng của mình.
Ma trượng có gắn mặt trăng lưỡi liềm.
Ma trượng có gắn ngôi sao thủy tinh rực rỡ.
Ngân Đoạn Long Nha.
“...”
“Lão đệ, tôi nói là lấy ma trượng ra”
Mạnh Lãng như thể "cầm hoa mỉm cười", chậm rãi lặp lại:
(*cầm hoa mỉm cười bắt nguồn từ giai thoại Thiền về Phật Thích Ca Mâu Ni và tôn giả Ca Diếp)
“Tôi biết, đây chính là ma trượng của tôi.”
Phương Nhiên cũng mỉm cười, mang theo từ bi vô tận.
Hai người nhìn nhau mấy giây, đều nở nụ cười ôn nhu.
Sau đó Mạnh Lãng bỗng dưng hét ầm lên!
“ĐKM!!! Mẹ nó, trước đó còn tưởng rằng đây cũng là ảo ảnh của cậu!! Không nghĩ tới đây thật là ma trượng!! Ma trượng đầu chim gõ kiến của cậu đâu!!”
“Ka ka ka ka ka!!! Không có cách nào!!! Ma trượng của tôi ngầu như thế đó!!”
Mạnh Lãng lập tức nổi giận gầm lên một tiếng, nhào về phía Phương Nhiên!
Hai người tức thì cùng nhau đánh đấm ở trên thảm, hình ảnh gay lọ cực kỳ khó coi. (*nguyên văn là 哲♂学 - gachimuchi, gg để biết thêm chi tiết)
“Tiểu Hoặc! Mau tới giúp tôi! Trong chúng ta có một tên phản đồ!”
“Đừng để ý tới bọn hắn.”
Linh bay ra từ trong mũ trùm đầu của Phương Nhiên, khinh bỉ nhìn hai người này, rồi nàng thấy Cẩu Úc lẩm bẩm với vẻ mặt thất hồn lạc phách.
“Năng lực ma pháp thiếu nữ, ít nhất bề ngoài giống như vầy cũng được à...”
Xong, tên này cũng hết thuốc chữa.
Phương Nhiên vung tay lên nói, Mạnh Lãng không hiểu hỏi:
“Lão đệ, chúng ta đi đâu?”
Phương Nhiên trợn mắt giống như đang nhìn một tên thiểu năng.
"Lão ca, anh không cảm thấy anh chỉ mặc một cái quần lót, mặt mũi tôi thì đầy máu, Tiểu Hoặc thì thở hồng hộc, ba người đứng nói chuyện giữa đường, trông rất ngu ngốc sao?"
"Làm ơn đi!! Thành phố này không có người đó, bất kể chúng ta muốn thế nào... ý tứ của tôi anh còn không hiểu sao?"
Ừm, tôi hiểu, Mạnh Lãng nghiêm nghị gật đầu, là đến lúc "ăn chùa", nhưng mà lão đệ, cậu có biết Nữ Vương đại nhân đang ở đằng sau cậu không?
“Cho nên chúng ta nhanh... A!! Mũi của tôi! Tên khốn nào!!”
Phương Nhiên háo hức quay người, giống như học sinh tiểu học lập tức được đi chơi xuân, sau đó thì bị Linh đập vào mặt!
“Thằng ngu này! Chuyện ta kêu ngươi rèn luyện năng lực, ngươi cho rằng đó là gió thoảng bên tai sao!!??”
Phương Nhiên đau đớn lăn lộn trên đất, nhưng hắn lập tứ cố gắng đứng lên, vừa chạy vừa hét lên:
"Vậy ít nhất lấy cho anh Mạnh Lãng một bộ quần áo, còn có để cho tôi rửa mặt đã."
Linh nhìn tên này vừa che mũi vừa chạy như một thằng thiểu năng, bất đắc dĩ thở dài.
Mạnh Lãng ngầm ra hiệu, lão đệ, cám ơn cậu đã cống hiến hy sinh, bị sạc dự phòng đập mạnh như vậy lên mặt, lão ca lớn tuổi, chịu không được.
"Vì sao anh ấy lại gấp gáp như vậy?"
Mình thật sự vào một tổ đội bình thường sao? Cẩu Úc mang theo nghi vấn thật sâu, nhìn dáng vẻ không đáng tin cậy của Phương Nhiên, thở dài nói.
Mạnh Lãng cũng sững sờ, đúng à, lão đệ chạy đi đâu vậy? Thậm chí còn không thèm ăn vạ nữa.
Nhưng gã ngẫu nhiên kịp phản ứng! Khiếp sợ mở miệng:
“Móa! Không được! Hắn muốn cướp tay lái!! Tiểu Hoặc, chạy mau!!”
Mạnh Lãng một phát bắt được Cẩu Úc, lập tức chạy như điên đuổi theo Phương Nhiên! Đồng thời gào thét ầm ĩ!
“Phương Nhiên! Bà mẹ nó cách xa vô-lăng cho lão tử!!!”
Linh dừng ở trên đường nhìn cảnh này, cảm thấy đáy lòng thật mệt mỏi.
Haizz, lại thêm một người sao?
Được rồi, thêm một người cũng tốt, ít nhất sau này mình không có ở đây, thằng ngu này có thể tìm người bàn bạc.
...
...
“Đầu tiên xác định rõ ràng thành phố mình đang ở!”
“Cái gì? Cậu cảm thấy vô ích? Không không không! Biết được thành phố nào, cậu có thể có rất nhiều tin tức có ích.”
“Nhớ kỹ cậu có sáu ô trang bị!”
"Có chơi Liên Minh Huyền Thoại chưa, rank gì nói nghe một chút?"
“Khi cậu ở trong tràng cảnh một mình, điều đầu tiên cần phải làm là đảm bảo cậu không bị phát hiện."
“Tràng cảnh tổ đội kiểu này, nếu cậu và đối thủ chênh lệch không lớn, nhớ kỹ xử lý bọn chúng trước tiên!"
“Còn có chính là năng lực của cậu, năng lực của cậu tương đối phức tạp, tất nhiên cũng cần lượng ma năng khổng lồ tương xứng, sau này nếu có phần thưởng tăng ma năng hoặc ma lực, nhớ phải tranh thủ!”
“Nhớ luôn luôn phải cảnh giác, nếu cậu không muốn mất đi những sinh hoạt hằng ngày bây giờ của mình, vậy nhớ kỹ, chớ bại lộ thân phận, thường thường nguy cơ đến từ hiện thực càng nhiều hơn”
...
Trên xe Audi, Phương Nhiên cuối cùng vẫn bị Mạnh Lãng đuổi kịp rồi ném ở ghế sau, vẻ mặt phẫn uất nhìn chằm chằm vị trí tay lái "vốn thuộc về mình", đồng thời điên cuồng vỗ vai Cẩu Úc, bày ra bộ dáng "Tôi là người từng trải, tôi có kinh nghiệm".
Sau đó đem tất cả điều Ti Ngải nói cho hắn biết, còn có Linh nói lải nhải trước đó trên xe, toàn bộ nói cho Cẩu Úc.
Xong, Phương Nhiên vỗ mạnh vào vai Cẩu Úc, mỉm cười khích lệ nói:
“Cố lên nha, sớm muộn cũng có một ngày, cậu cũng có thể giống tôi bây giờ, học rộng tài cao!”
Cẩu Úc co quắp khóe miệng nghĩ, thật không ngờ sẽ có ngày có người vỗ vai mình nói lời này.
“Đi thôi, chúng ta đến!”
Ba người xuống xe, Cẩu Úc nhìn một tòa cao ốc, vì để giảm bớt áp lực dòng người đi mua sắm ở trung tâm thành phố, nên cố tình đem tòa nhà nhẽ ra phải ở khu vực sầm uất nhất xây dựng ở đây.
Trên tòa nhà phồn hoa tỏa ra ánh sáng rực rỡ lóa mắt.
Trung tâm thương mại Thiên Vũ.
Mấy chữ cái to đùng bằng đèn neon hiện ra cực kỳ chói mắt.
Đây không phải là sản nghiệp của Thủy gia sao?
Cẩu Úc nhìn tòa nhà nghĩ ngợi lung tung, lập tức nghĩ tới điều gì đó, rồi thấy hai người kia đã xông vọt vào cửa xoay với tốc độ cả trăm mét.
Sau đó nhìn thấy cửa hàng Mc...McDonalds!
Hai người không chút do dự quẹo vào!
Này này, hai người là Quỷ Chết Đói đầu thai sao?
“Tiểu Hoặc! Bên này!”
Phương Nhiên đã chạy vào sau bếp, cầm một cái đùi gà nhét vào miệng, nhai nhuồm nhoàm kêu Cẩu Úc
Về phần Mạnh Lãng đã nhét tới nổi không nói được một lời nào, nhưng gã vẫn tiện tay đưa cho Cẩu Úc một ly Coca.
Cẩu Úc im lặng đi đến, nhìn bộ dáng phàm ăn tục uống của hai người, nhấp một hớp Coca, không nói nên lời.
"Khi còn bé, các người vẫn chưa ăn đủ những "thức ăn rác" này sao?"
(*thức ăn rác - junk food: những thức ăn có mức dinh dưỡng thấp lại không tốt cho sức khỏe như khoai tây chiên, bánh kẹo, nước ngọt...)
"Ách, tôi chỉ là không chống cự nổi cám dỗ ăn chùa thôi..."
Mạnh Lãng lúng túng phân bua, mà so với Mạnh Lãng, Phương Nhiên chẳng thèm xấu hổ, cũng không có nghiêng đầu thẳng thắn nói:
"Khi còn bé trong nhà không có tiền, đồ chơi này lại mắc như vậy, sao mà ăn nổi, mỗi lần mẹ tôi dắt đi ngang qua chỉ nhìn một chút, Móa! Lão ca! Bên kia có bánh tart trứng giá 7 tệ/cái kìa!"
Nói xong, Phương Nhiên vọt tới như một con hổ đói vồ mồi, để lại hai người Mạnh Lãng và Cẩu Úc sửng sốt đứng nguyên tại chỗ, sau đó ngoảnh đầu nhìn chỗ khác, giả vờ như không có chuyện gì.
Giống như không nên nói lời này.
Trong đầu hai người hiện lên suy nghĩ này...
Sau một phen ăn uống no say, ba người đi tới lầu năm, nơi bán nội thất cao cấp, Mạnh Lãng còn ở lầu bốn lấy một bộ com-lê hiệu Youngor, kéo ra một tấm thảm trông có vẻ siêu mắc tiền, ngồi trên mặt đất.
Mạnh Lãng mặc đồ Tây ngồi xếp bằng, Phương Nhiên mặc một quần áo dính đất, còn Cẩu Úc mặc trang phục bình thường, ba người so với nhau trông rất ư lạc quẻ.
"Tốt, rốt cục muốn nói tới nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta trong tràng cảnh lần này!"
Mạnh Lãng trầm giọng nói, Phương Nhiên lập tức nghiêm túc, Cẩu Úc nhìn thấy bầu không khí như thế này cũng nghiêm túc theo.
“Đầu tiên, mục tiêu của chúng ta chỉ có một!”
"Đó chính là muốn đường đường chính chính sử dụng năng lực! Nhưng không để người khác nhỉn ra bản chất của chúng ta là ma pháp thiếu nữ!!"
Mạnh Lãng vỗ thảm nói với khí thế như những con sư tử!
“Lão ca, bản chất của tôi không phải là ma pháp thiếu nữ”
Nhưng Phương Nhiên hoàn toàn bơ bộ dáng của gã, trịnh trọng cắt ngang.
“Tôi cũng thế.”
Cẩu Úc cũng thở dài hùa theo.
“Tiếp thu ý nghĩa!!!”
Mạnh Lãng xấu hổ hét lên!
"Đầu tiên! Tôi cảm thấy chúng ta muốn che giấu năng lực của mình, nhất định phải hiểu thật rõ chúng! Tới! Mọi người lấy ma trượng ra, chúng ta trước tiên bắt đầu từ ngụy trang ma trượng!"
Ba người lấy ra ma trượng của mình.
Ma trượng có gắn mặt trăng lưỡi liềm.
Ma trượng có gắn ngôi sao thủy tinh rực rỡ.
Ngân Đoạn Long Nha.
“...”
“Lão đệ, tôi nói là lấy ma trượng ra”
Mạnh Lãng như thể "cầm hoa mỉm cười", chậm rãi lặp lại:
(*cầm hoa mỉm cười bắt nguồn từ giai thoại Thiền về Phật Thích Ca Mâu Ni và tôn giả Ca Diếp)
“Tôi biết, đây chính là ma trượng của tôi.”
Phương Nhiên cũng mỉm cười, mang theo từ bi vô tận.
Hai người nhìn nhau mấy giây, đều nở nụ cười ôn nhu.
Sau đó Mạnh Lãng bỗng dưng hét ầm lên!
“ĐKM!!! Mẹ nó, trước đó còn tưởng rằng đây cũng là ảo ảnh của cậu!! Không nghĩ tới đây thật là ma trượng!! Ma trượng đầu chim gõ kiến của cậu đâu!!”
“Ka ka ka ka ka!!! Không có cách nào!!! Ma trượng của tôi ngầu như thế đó!!”
Mạnh Lãng lập tức nổi giận gầm lên một tiếng, nhào về phía Phương Nhiên!
Hai người tức thì cùng nhau đánh đấm ở trên thảm, hình ảnh gay lọ cực kỳ khó coi. (*nguyên văn là 哲♂学 - gachimuchi, gg để biết thêm chi tiết)
“Tiểu Hoặc! Mau tới giúp tôi! Trong chúng ta có một tên phản đồ!”
“Đừng để ý tới bọn hắn.”
Linh bay ra từ trong mũ trùm đầu của Phương Nhiên, khinh bỉ nhìn hai người này, rồi nàng thấy Cẩu Úc lẩm bẩm với vẻ mặt thất hồn lạc phách.
“Năng lực ma pháp thiếu nữ, ít nhất bề ngoài giống như vầy cũng được à...”
Xong, tên này cũng hết thuốc chữa.
Bình luận truyện