[Đô Thị Lưu Hành Hệ Liệt]- Ngu Nhân Bến Tàu
Chương 19
Post đến đây, haizz, cũng sắp xong rồi. Trang Tư Triển đặt dây chuyền kim cương xanh, Lâm Tử Thông nhận được, đồng thời cũng nhận được nhẫn định tình. Hết truyện. Viết những lời này chủ yếu là vì muốn dừng một chút, sau đó mới post đại kết cục. Vẫn muốn tâm sự mỏng một chút, cho nên nhân tiện mần ở đây luôn, ai không có hứng thú xem có thể trực tiếp chọn “chương tiếp”
. Kỳ thật là đang muốn rên rĩ với hai người – bà xã của tôi & apple đại nhân, thật ra cũng tám nhiều lắm rồi, nhưng mà chỉ cần nhớ lại liền cảm thấy rât phẫn nộ a a. Trước kia, bởi vì tôi không có trọn bộ đặc điển [ Tử ái Trữ Tĩnh lộ ] mà tôi lại phi thường muốn lưu trữ cho nên định tự mình mua một bộ. Trên một trang mạng nào đó sau khi giao dịch sòng phẳng hết trơn thì chủ shop nói phải ra ngoài tham gia triển lãm truyện tranh, tôi mới nói đợi cô ấy về thì mới bàn bạc tiếp. Kết quả a, cô ấy sau khi trở về thì nói với tôi —- không lưu ý nên đã lỡ đấu giá mất rồi. Lệ bôn ba ngàn bảy trăm hai mươi mốt thước……………… Đây là chuyện đầu tiên muốn than thở, cũng chính là chuyện mà tôi đã nói muốn kể lễ khi post [ Sủng vật ái nhân ] cùng với truyện thứ chín của Trữ Tĩnh lộ. Kết quả a, lúc post bài, bởi vì post a post a vừa chậm vừa phiền lại còn muốn cướp tem nên quên mất tiu! Cào! Cắn xe cái tem! Sau đó a, ngay ngày hôm sau sự kiện quên kể lể, tôi cũng sắp quên mất chuyện này thì trên một shop online nào đó lại nhìn thấy tin muốn nhượng lại [ Tử ái Trữ Tĩnh lộ ], lập tức liên hệ chủ shop. Chủ shop nói với tôi —- a, cái kia, ngày hôm qua vừa mới bán đi, tin còn chưa kịp tháo xuống. Lệ bôn bảy ngàn tám trăm năm mươi hai thước…………………… Chẳng lẽ đây là trừng phạt của Adam đối với sinh vật cuối cùng của sao Hỏa là tôi sao? o(><)o ================================================================== Trang Tư Triển cùng Lâm Tử Thông cùng đi Hà Lan nghỉ phép. Hai người ở tại một khách sạn trong trung tâm thành phố Amsterdam, tận tình thưởng thức phong cảnh nơi hải cảng nổi tiếng này. Sau đó, Trang Tư Triển lại mang Lâm Tử Thông đến một biệt thự nhỏ ở ngoại ô thành phố. Biệt thự là do Trang Tư Triển mượn tạm của bạn bè, có một vườn hoa tulip cực lớn, xung quanh nhà đều là thảm cỏ, xa xa có thể nhìn thấy cối xay gió khổng lồ cùng với mấy kiến trúc cổ thời thế kỉ 16. Phong cảnh thiên nhiên hoang sơ khiến Lâm Tử Thông không khỏi say lòng, dọc một đường từ thành pố đi theo đường đất đến nơi, Lâm Tử Thông thích thú không thôi. Chỉ là, hai ngày sau, cậu liền lập tức không vui. Người bên công ty hôn lễ xuất hiện trong biệt thự. Hơn một năm trước Trang Tư Triển nhận lời bạn rời đi London trở về Hương Đảo làm chế tác cho WN. Nhắc đến lý do anh đồng ý thì phải là vì anh nhất kiến chung tình với ngôi sao của công ty này – Lâm Tử Thông. Trải qua nhiều lần trúc trắc thì cặp đôi này mới được ổn định, hiện tại, Trang Tư Triển muốn lập nên lời thề hẹn to lớn hơn. Anh đã từng tặng nhẫn cho người yêu nhưng cái mà anh hy vọng thật sự chính là có thể chính thức đeo nó lên ngón tay của người con traii ấy. Trong lòng luôn tràn ngập cảm giác thỏa mãn vì nghĩ rằng Lâm Tử Thông sẽ rât vui vì sự sắp xếp này, vậy mà kết quả lại khiến Trang Tư Triển thất vọng. ”
Vì sao không cần?”
”
Em cứ là không cần.”
Hiểu rõ tính tình ương bướng của Lâm Tử Thông, Trang Tư Triển cảm thấy rất đau đầu. Có vài thời điểm bé hamster của anh vô cùng ngoan ngoãn nhưng lại đôi khi khiến anh nhức óc không thôi. “Em cảm thấy an bài của anh có gì không ổn sao? ”
sau khi chiến tranh lạnh một ngày, cuối cùng Trang Tư Triển chủ động giơ cờ trắng đầu hàng. “Căn bản anh chính là gạt em đến đây, còn nói gì mà ngắm tulip, xem cối xay gió, kết quả anh lại…..”
Lâm Tử Thông bất mãn nhìn chằm chằm Trang Tư Triển. “Anh muốn tặng em một bất ngờ thôi.”
Trang Tư Triển khéo léo giải thích. “Tóm lại em không cần.”
Lâm Tử Thông xoay lưng, cả người tản ra hơi thở không thèm thương lượng. Trang Tư Triển đau đầu cực kỳ. Rõ ràng đã cùng bé hamster tương thân tương ái rồi, muốn kết hôn có gì không đúng chứ? Vì sao không chịu đây? Ghét đăng kí sao? Trang Tư Triển nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra. Lúc này đây, thái độ của Lâm Tử Thông cực kiên quyết, sau khi ầm ĩ lại còn không chịu ngủ chung giường với Trang Tư Triển. Vốn di là một tuần trăng mật hạnh phúc vui vẻ lại biến thành Trang Tư Triển một mình mất ngủ cả đêm. Phát hiện Trang Tư Triển cóy định “Không kết hôn sẽ không về Hương Đảo”
, Lâm Tử Thông cũng không thèm chấp, nên chơi thì chơi, nên ăn thì ăn, mỗi ngày ra ngoài đi tham quan khắp nơi, dù sao chính là không để ý tới Trang Tư Triển. Trang Tư Triển trái lo phải nghĩ, từng bước từng bước suy tính về các lý do mà Lâm Tử Thông cự tuyệt. Muốn kết hôn là thật tâm, cũng không phải là lời nói xuất phát từ bốc đồng. Trang Tư Triển hy vọng hai người có được một nghi thức đàng hoàng, chính thức đăng kí, anh tình nguyện cho Lâm Tử Thông một lời hứa trọn đời. Anh đã từng một lần rời khỏi Lâm Tử Thông, làm tổn thương cậu, hiện tại Trang Tư Triển hy vọng thứ gắn bó bọn họ không chỉ là tình cảm mà còn có có pháp luật, anh muốn có trách nhiệm, có gánh vác với đoạn tình cảm này. Cảm thấy uất ức khó hiểu, Trang Tư Triển hoàn toàn chôn mình trong nhà, rầu rĩ không vui. Nhìn bóng dáng cô đơn của Trang Tư Triển, Lâm Tử Thông cảm thấy có chút cảm giác không đúng. Trang Tư Triển có thể làm đến vậy, cậu cảm thấy rất vui nhưng đồng lại Lâm Tử Thông lại có chút bàng hoàng. Trong lòng Lâm Tử Thông có một nút thắt tự ti chôn rất chặt, cậu luôn cảm thấy mình không xứng với Trang Tư Triển. Trang Tư Triển, bất luận là về gia thế hay giáo dưỡng đều là bật nhấc, còn cậu? Chỉ có một người mẹ đang bệnh nặng. Trước kia, Lâm Tử Thông còn có âm nhạc, mà khi cậu nhận thức được rằng âm nhạc của cậu nếu không có anh thì cũng không được hoan nghênh vang dội, Lâm Tử Thông đã từng có một đoạn thời gian cảm thấy rất mất mát, rất đau khổ. Hiện giờ tuy đã thoát được ám ảnh đó, một lần nữa bắt đầu bước đi lại trên con đường nghệ thuật nhưng trong lòng Lâm Tử Thông vẫn tồn tại dấu vết không thể xóa nhòa. Lâm Tử Thông không phải là không yêu Trang Tư Triển, cậu rất yêu anh, chỉ cần nghĩ đến anh thì máu trong người đã gần như thiêu đốt. Nhưng Lâm Tử Thông sợ hãi, cậu có thể liều mình cũng Trang Tư Triển đi đến cùng trời cuối đất, còn Trang Tư Triển thì sao? Người nhà của anh sẽ nghĩ gì? Lâm Tử Thông không hy vọng chỉ vì cậu mà khiên cho gia đình Trang Tư Triển bất hòa, cậu biết người nhà anh rất yêu thương anh. Trang Tư Triển thật sự đã hứa hẹn quá nhiều rồi, Lâm Tử Thông cảm thấy bọn họ không cần thiết phải kết hôn nữa, cậu không cần danh phận gì hết, hai người có thể gần nhau, ở bên nhau thế này thôi là cậu đã vô cùng mãn nguyện rồi. (nói chung lý do là tại người em nó ít có dặt dẹo vặn vẹo quá ==) Một tuần trôi qua, Trang Tư Triển vẫn không thể nào thuyết phục Lâm Tử Thông đăng kí kết hôn với anh. Không còn cách nào khác, Trang Tư Triển liền gọi điện thoại cho cô em họ đang công tác ở Paris tìm cứu viện. Hôm nay, Lâm Tử Thông đang ngồi một mình trong phòng đọc nghỉ ngơi, đột nhiên có người gõ cửa, Lâm Tử Thông ngẩng đầu lên, “Mời vào.”
Đang thắc mắc là Trang Tư Triển đã tiến bộ đến trịnh độ gõ cửa trước khi vào phòng rồi sao thì Lâm Tử Thông nhìn thấy người vào không phải là Trang Tư Triển, mà là một cô gái. Một cô gái trẻ xa lạ với mái tóc đen tuyền, được cắt tỉa theo phong cách retro, khiến gương mặt trái xon mịn màng kia của cô càng thêm xinh đẹp, một đôi mắt sáng ngời, đen láy chớp dodongj không ngừng, toát lên nét thông minh cũng hoạt bát. ”
Xin hỏi cô là……”
Lâm Tử Thông buông sách đứng lên, trong lòng hoài nghi cô gái này có phải vào lộn nhà rồi không. Cô gái trẻ rất thoải mái mà nhìn chăm chú Lâm Tử Thông, mỉm cười gật đầu, “Chào anh, lần đầu gặp mặt, em họ Trang, anh cứ gọi em là Tư Ngôn.”
Vừa nghe tên này, Lâm Tử Thông liền sửng sốt. Trang Tư Ngôn cười nói:”
Anh còn đẹp hơn những gì anh hai em hình dung nữa, người thật lại càng đẹp hơn trên TV, rất anh tuấn.”
Lâm Tử Thông ngượng ngùng nở nụ cười. Trang Tư Ngôn tự giới thiệu: “Em là em họ nội của anh Tư Triển, a, anh đừng cứ nhìn em vậy mãi, không mời em ngồi à?”
Lâm Tử Thông vội vàng mời Trang Tư Ngôn ngồi. Trang Tư Ngôn ngồi bên cạnh sô pha vừa nãy Lâm Tử Thông ngồi, đi thẳng vào vấn đề: “Anh hai nói anh không chịu kết hôn với ảnh, tại sao vậy? ”
Mặt Lâm Tử Thông lập tức đỏ lên, ngượng ngùng cười cười, “Anh……cái này……”
“Anh hai mời em đến làm thuyết khách, à không hẳn, lại còn làm thông dịch viên nữa. Ảnh nói anh vẫn không chịu trao đổi với anh, anh không nói thì làm sao ảnh biết nguyên nhân anh không chịu kết hôn chứ. Anh có thể nói cho em biết không? ”
Lâm Tử Thông gục đầu xuống, không biết phải nói cái gì mới tốt. Trang Tư Ngôn cười nói: “Anh là……để ý nhà tụi em phải không? À, không, sau khi kết hôn, hai người ở riêng mà, đâu có cần ở chung rồi quy quy củ củ này nọ đâu, anh sợ cái gì? Ai dồ, vẫn nghe tiếng Lâm Tử Thông vừa thẳng thắn lại cool, không ngờ người thật lại thẹn thùng như vậy.”
Nghe được lời nửa đùa nửa thật của Trang Tư Ngôn, Lâm Tử Thông càng thêm bất an, “Mọi người……. Tôi……”
“Anh sợ tụi em phản đối chứ gì, dù sao hai người cũng không phải tình nhân bình thường. Tử Thông, nhà lớn đúng là có quy định của bên đó, nhưng cả nhà đều hiểu tính tình cũng như cách sống của anh hai, ảnh đã nói với người nhà chuyện này rõ ràng hết rồi, cũng đã có được sự thấu hiểu của cha mẹ em. Em nghĩ tình huống bên nhà em chắc anh cũng biết rồi, ông bà nội đều đã không còn, bác trai em, cũng chính là cha của anh hai cũng đã qua đời, bác gái thì đã vào nhà người khác, ‘phụ huynh’ của anh hai bây giờ chính là cha mẹ em. Thẳng thắn một chút, cha mẹ em ban đầu cũng không chấp nhận, bọn họ không phản đối hai người bên nhau, nhưng kết hôn thì…..”
Trang Tư Ngôn nhìn thẳng vào Lâm Tử Thông, “Tin rằng anh có thể hiểu được. Anh hai tốn rất nhiều thời gian vừa năn nỉ vừa thuyết phục, ảnh muốn cùng anh tư thủ trọn đời, cuối cùng, cha mẹ em cũng coi như ngầm đồng ý, haizzz, cả nhà đã đến đây rồi, anh nên tin em rồi chứ.”
“Thật sự……”
Lâm Tử Thông chần chờ, cảm thấy có chút không thể tin được, chỉ như vậy liền thuận lợ lấy được thông cảm của người nhà sao, là thật sao? Thấy vẻ mặt do dự cùng hoài nghi của Lâm Tử Thông, Trang Tư Ngôn cười, “Đáp ứng ảnh đi, anh hai là thật lòng với anh đó. Hơn nữa, sau khi kết hôn xong anh liền có bảo đảm rồi, em nói anh hay nha, sau khi kết hôn thì quỹ chính của Trang gia là của anh rồi, nếu anh hai không giao phí đi chợ thì bên nhà cũng sẽ có tiền tiêu vặt cho anh.”
Nói xong, Trang Tư Ngôn lộ ra một nụ cười tinh nghịch. Vấn đề mà Lâm Tử Thông phúc tạp hóa lên mấy hôm nay, trải qua vài lời của Trang Tư Ngôn như vậy, tựa hồ toàn bộ đều biến mất, Lâm Tử Thông cảm thấy cả người đều nhẹ nhõm hẳn. Cậu luôn trong do dự, đáp ứng Trang Tư Triển cố nhiên là mong muốn trong lòng, nhưng cậu vẫn băn khoan không đáp ứng, ngay cả công ty hôn lễ cũng đã mời đến rồi, cự tuyệt sẽ làm Trang Tư Triển khó chịu rất nhiều. Vấn đề nay đã được giải quyết, Lâm Tử Thông không khỏi cười rộ lên. Thấy nụ cười của Lâm Tử Thông, Trang Tư Ngôn cảm khái, “Tình yêu không có sai, Tử Thông, tình yêu là không có sai hoặc đúng, tụi em làm sao có thể vì tình yêu của anh mà trách móc, nặng nề anh, nếu có sai thì cũng là anh hai sai, cư nhiên cướp đi một anh đẹp trai cỡ này, ảnh rất đáng ghét, làm em mất đi một cơ hội tìm chồng.”
“Còn có,”
Trang Tư Ngôn tiếp tục nói: “Anh hai sẽ không mở tiệc mời khách, anh yên tâm đi, ảnh hiểu tâm tư của anh. Sẽ không phô trương xa hoa, chỉ có mấy nghi thức trịnh trọng nhưng đơn giản, có người chứng hôn, hai anh trao đổi nhẫn, người thân cũng với bạn bè tốt nhất đến xem lễ thôi, anh thấy được không? Anh đồng ý anh hai em đi, ảnh gầy hết trơn rồi, ăn không vô ngủ không yên, ảnh cứ sợ anh vứt bỏ tên già như ảnh đó.”
Lâm Tử Thông nghĩ đến bộ dạng ỉu xìu mấy ngày nay của Trang Tư Triển, muốn cười, lại cảm thấy rất cảm động, không khỏi gật đầu. Thấy cậu như thế, Trang Tư Ngôn đứng lên đi đến cạnh cửa, mở cửa kéo Trang Tư Triển vẫn đang đứng nghe lén bên ngoài vào, “Haizz, anh hai à, anh muốn cảm tạ em thế nào đây hử?”
Liếc em gái một cái, Trang Tư Triển bước nhanh đến trước mặt Lâm Tử Thông, “Tử Thông……”
Lâm Tử Thông cố ý không nhìn Trang Tư Triển, cậu xoay lưng lại, không muốn cho anh nhìn thấy hốc mắt đã ửng đỏ của mình, không có tiền đồ quá, cư nhiên lại muốn khóc, ở cạnh người đàn ông này, bao nhiêu sự yếu ớt của cậu đều bại lộ trước mặt anh. Thấy bộ dáng Lâm Tử Thông, Trang Tư Triển cùng Trang Tư Ngôn nhìn nhau cười, Trang Tư Ngôn nói: “Anh hai, em đi gặp công ty hôn lễ nói họ bắt đầu bố trí hội trường.”
Sáng sớm hai ngày sau, mặt trời đặc biệt đệp, bầu trời màu xanh biết khiến người ngắm nhìn phải ngẩn ngơ, khu vườn đằng sau biệt thự chống lên một mái lều màu vàng nhạt, trên bãi cỏ là những dãy bàn ghế màu trắng được xếp đều, hoa hồng đỏ thắm rải khắp hội trường, tùng chùm bong bóng đầy đủ màu sắc thi nhau tung bay trong cơn gió nhè nhẹ. Khách khứa đã đến đầy đủ, cũng không nhiều lắm, đều là bạn bè thân thiết của đôi bên. Phát hiện thời gian sắp đế, Trang Tư Ngôn đi tìm Trang Tư Triển, đẩy cử vào, cô nhìn thấy Trang Tư Triển đang ngồi một mình trên sô pha ngẩn người, cô liền hỏi: “Anh hai, anh đang làm gì vậy? Quần áo sao vân chưa thay. Nhanh lên, hai anh của em đều đã đến rồi, bạn bè cũng đã đầy đủ, người chứng hôn cũng đến luôn rồi, anh còn ở đây dặt dẹo cái gì nữa hả?”
“Anh……”
Trang Tư Triển cau mày, ngẩng đầu hoang mang nhìn em gái, “Anh không biết nên mặc cái gì thì hợp……”
(Trà té --|||) Trang Tư Ngôn cười ha ha, “Trời ạ, anh hai ơi, anh nói cái gì hả? A trời ơi, em muốn nói với Tư Trường cùng Tư Ngữ, anh hai, đây là lần đầu tiên em nghe được mấy lời dốt như vậy từ miệng anh đó……….
Sau vậy, anh chỉ thay ảnh lựa lễ phục, mà không nghĩ đến bản thân sao?”
Nhìn gương mặt đỏ bừng của Trang Tư Triển, Trang Tư Ngôn đi tới kéo anh đứng lên, “Anh hai, cho dù anh mặc cái gì cũng là anh tuấn nhất, phong độ không ai bằng. Được rồi, mau lên đi, lề mề hoài, bộ anh muốn đến trễ trong thời khắc quan trọng này sao?”
Thay xong quần áo, Trang Tư Triễn xuất hiện trước mặt mọi người, trên mặt cũng là vài phần ngượng ngùng nhưng trong mắt mọi người lại là một người đàn ông phong độ mười phần. Bạn bè cũng đến bắt tay tỏ vẻ chúc phúc. Trang Tư Triển vừa quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Tử Thông đang đi tới, anh bước đến đón, không kiềm lòng được mà ôm chầm lấy cậu. Tiếng chuông từ giáo đường đằng xa vọng đến…… — Toàn văn hoàn– Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Uhm, chính là này, kỳ thật không lâu, thật sự.
= = Nhưng là, nhưng mà tôi có viết mấy phiên ngoại của Trang Tư Triển cùng Bé hamster tỉ như bên trong mấy bài post mấy ngày đều có viết. Một hơi nói xong sau đó ôm đầu chạy đi. Tôi lại chạy về đến đây. Tôi nói, này trên sô pha, ngồi băng ghế, ngồi sàn, nằm úp sấp, mấy bạn á, phạt mấy bạn xem văn xong thì viết một bài cảm tưởng dài 50 chữ, hết. Post cái này xong, tôi phải lặn xuống nước, lặn xuống nước, lặn xuống nước đồng thời còn thật sự viết một cái phiên ngoại cho xe buýt, đúng, trạm xe buýt, ý của tôi là không bao gồm những người khác, chỉ có Chu hồ ly cùng với An nhiên tiểu miêu mà thôi, hơn nữa sẽ dài một chút, khẳng định sẽ không phải loại ngắn ngắn đoản đoản như bình thường đâu. Chờ tôi viết xong tôi lại lên post cảm nghĩ. –> Trà đoán ra chị Tự viết cái này trước phiên ngoại « Phổ thông bằng hữu » đó ^^ Trà nói lên suy nghĩ của mình: Lệ bôn tám ngàn bảy trăm năm mươi hai thước:((((((((((((((( Mọi người cũng thắc mắc đúng hôn, thắc mắc đúng hôn???????
. Kỳ thật là đang muốn rên rĩ với hai người – bà xã của tôi & apple đại nhân, thật ra cũng tám nhiều lắm rồi, nhưng mà chỉ cần nhớ lại liền cảm thấy rât phẫn nộ a a. Trước kia, bởi vì tôi không có trọn bộ đặc điển [ Tử ái Trữ Tĩnh lộ ] mà tôi lại phi thường muốn lưu trữ cho nên định tự mình mua một bộ. Trên một trang mạng nào đó sau khi giao dịch sòng phẳng hết trơn thì chủ shop nói phải ra ngoài tham gia triển lãm truyện tranh, tôi mới nói đợi cô ấy về thì mới bàn bạc tiếp. Kết quả a, cô ấy sau khi trở về thì nói với tôi —- không lưu ý nên đã lỡ đấu giá mất rồi. Lệ bôn ba ngàn bảy trăm hai mươi mốt thước……………… Đây là chuyện đầu tiên muốn than thở, cũng chính là chuyện mà tôi đã nói muốn kể lễ khi post [ Sủng vật ái nhân ] cùng với truyện thứ chín của Trữ Tĩnh lộ. Kết quả a, lúc post bài, bởi vì post a post a vừa chậm vừa phiền lại còn muốn cướp tem nên quên mất tiu! Cào! Cắn xe cái tem! Sau đó a, ngay ngày hôm sau sự kiện quên kể lể, tôi cũng sắp quên mất chuyện này thì trên một shop online nào đó lại nhìn thấy tin muốn nhượng lại [ Tử ái Trữ Tĩnh lộ ], lập tức liên hệ chủ shop. Chủ shop nói với tôi —- a, cái kia, ngày hôm qua vừa mới bán đi, tin còn chưa kịp tháo xuống. Lệ bôn bảy ngàn tám trăm năm mươi hai thước…………………… Chẳng lẽ đây là trừng phạt của Adam đối với sinh vật cuối cùng của sao Hỏa là tôi sao? o(><)o ================================================================== Trang Tư Triển cùng Lâm Tử Thông cùng đi Hà Lan nghỉ phép. Hai người ở tại một khách sạn trong trung tâm thành phố Amsterdam, tận tình thưởng thức phong cảnh nơi hải cảng nổi tiếng này. Sau đó, Trang Tư Triển lại mang Lâm Tử Thông đến một biệt thự nhỏ ở ngoại ô thành phố. Biệt thự là do Trang Tư Triển mượn tạm của bạn bè, có một vườn hoa tulip cực lớn, xung quanh nhà đều là thảm cỏ, xa xa có thể nhìn thấy cối xay gió khổng lồ cùng với mấy kiến trúc cổ thời thế kỉ 16. Phong cảnh thiên nhiên hoang sơ khiến Lâm Tử Thông không khỏi say lòng, dọc một đường từ thành pố đi theo đường đất đến nơi, Lâm Tử Thông thích thú không thôi. Chỉ là, hai ngày sau, cậu liền lập tức không vui. Người bên công ty hôn lễ xuất hiện trong biệt thự. Hơn một năm trước Trang Tư Triển nhận lời bạn rời đi London trở về Hương Đảo làm chế tác cho WN. Nhắc đến lý do anh đồng ý thì phải là vì anh nhất kiến chung tình với ngôi sao của công ty này – Lâm Tử Thông. Trải qua nhiều lần trúc trắc thì cặp đôi này mới được ổn định, hiện tại, Trang Tư Triển muốn lập nên lời thề hẹn to lớn hơn. Anh đã từng tặng nhẫn cho người yêu nhưng cái mà anh hy vọng thật sự chính là có thể chính thức đeo nó lên ngón tay của người con traii ấy. Trong lòng luôn tràn ngập cảm giác thỏa mãn vì nghĩ rằng Lâm Tử Thông sẽ rât vui vì sự sắp xếp này, vậy mà kết quả lại khiến Trang Tư Triển thất vọng. ”
Vì sao không cần?”
”
Em cứ là không cần.”
Hiểu rõ tính tình ương bướng của Lâm Tử Thông, Trang Tư Triển cảm thấy rất đau đầu. Có vài thời điểm bé hamster của anh vô cùng ngoan ngoãn nhưng lại đôi khi khiến anh nhức óc không thôi. “Em cảm thấy an bài của anh có gì không ổn sao? ”
sau khi chiến tranh lạnh một ngày, cuối cùng Trang Tư Triển chủ động giơ cờ trắng đầu hàng. “Căn bản anh chính là gạt em đến đây, còn nói gì mà ngắm tulip, xem cối xay gió, kết quả anh lại…..”
Lâm Tử Thông bất mãn nhìn chằm chằm Trang Tư Triển. “Anh muốn tặng em một bất ngờ thôi.”
Trang Tư Triển khéo léo giải thích. “Tóm lại em không cần.”
Lâm Tử Thông xoay lưng, cả người tản ra hơi thở không thèm thương lượng. Trang Tư Triển đau đầu cực kỳ. Rõ ràng đã cùng bé hamster tương thân tương ái rồi, muốn kết hôn có gì không đúng chứ? Vì sao không chịu đây? Ghét đăng kí sao? Trang Tư Triển nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra. Lúc này đây, thái độ của Lâm Tử Thông cực kiên quyết, sau khi ầm ĩ lại còn không chịu ngủ chung giường với Trang Tư Triển. Vốn di là một tuần trăng mật hạnh phúc vui vẻ lại biến thành Trang Tư Triển một mình mất ngủ cả đêm. Phát hiện Trang Tư Triển cóy định “Không kết hôn sẽ không về Hương Đảo”
, Lâm Tử Thông cũng không thèm chấp, nên chơi thì chơi, nên ăn thì ăn, mỗi ngày ra ngoài đi tham quan khắp nơi, dù sao chính là không để ý tới Trang Tư Triển. Trang Tư Triển trái lo phải nghĩ, từng bước từng bước suy tính về các lý do mà Lâm Tử Thông cự tuyệt. Muốn kết hôn là thật tâm, cũng không phải là lời nói xuất phát từ bốc đồng. Trang Tư Triển hy vọng hai người có được một nghi thức đàng hoàng, chính thức đăng kí, anh tình nguyện cho Lâm Tử Thông một lời hứa trọn đời. Anh đã từng một lần rời khỏi Lâm Tử Thông, làm tổn thương cậu, hiện tại Trang Tư Triển hy vọng thứ gắn bó bọn họ không chỉ là tình cảm mà còn có có pháp luật, anh muốn có trách nhiệm, có gánh vác với đoạn tình cảm này. Cảm thấy uất ức khó hiểu, Trang Tư Triển hoàn toàn chôn mình trong nhà, rầu rĩ không vui. Nhìn bóng dáng cô đơn của Trang Tư Triển, Lâm Tử Thông cảm thấy có chút cảm giác không đúng. Trang Tư Triển có thể làm đến vậy, cậu cảm thấy rất vui nhưng đồng lại Lâm Tử Thông lại có chút bàng hoàng. Trong lòng Lâm Tử Thông có một nút thắt tự ti chôn rất chặt, cậu luôn cảm thấy mình không xứng với Trang Tư Triển. Trang Tư Triển, bất luận là về gia thế hay giáo dưỡng đều là bật nhấc, còn cậu? Chỉ có một người mẹ đang bệnh nặng. Trước kia, Lâm Tử Thông còn có âm nhạc, mà khi cậu nhận thức được rằng âm nhạc của cậu nếu không có anh thì cũng không được hoan nghênh vang dội, Lâm Tử Thông đã từng có một đoạn thời gian cảm thấy rất mất mát, rất đau khổ. Hiện giờ tuy đã thoát được ám ảnh đó, một lần nữa bắt đầu bước đi lại trên con đường nghệ thuật nhưng trong lòng Lâm Tử Thông vẫn tồn tại dấu vết không thể xóa nhòa. Lâm Tử Thông không phải là không yêu Trang Tư Triển, cậu rất yêu anh, chỉ cần nghĩ đến anh thì máu trong người đã gần như thiêu đốt. Nhưng Lâm Tử Thông sợ hãi, cậu có thể liều mình cũng Trang Tư Triển đi đến cùng trời cuối đất, còn Trang Tư Triển thì sao? Người nhà của anh sẽ nghĩ gì? Lâm Tử Thông không hy vọng chỉ vì cậu mà khiên cho gia đình Trang Tư Triển bất hòa, cậu biết người nhà anh rất yêu thương anh. Trang Tư Triển thật sự đã hứa hẹn quá nhiều rồi, Lâm Tử Thông cảm thấy bọn họ không cần thiết phải kết hôn nữa, cậu không cần danh phận gì hết, hai người có thể gần nhau, ở bên nhau thế này thôi là cậu đã vô cùng mãn nguyện rồi. (nói chung lý do là tại người em nó ít có dặt dẹo vặn vẹo quá ==) Một tuần trôi qua, Trang Tư Triển vẫn không thể nào thuyết phục Lâm Tử Thông đăng kí kết hôn với anh. Không còn cách nào khác, Trang Tư Triển liền gọi điện thoại cho cô em họ đang công tác ở Paris tìm cứu viện. Hôm nay, Lâm Tử Thông đang ngồi một mình trong phòng đọc nghỉ ngơi, đột nhiên có người gõ cửa, Lâm Tử Thông ngẩng đầu lên, “Mời vào.”
Đang thắc mắc là Trang Tư Triển đã tiến bộ đến trịnh độ gõ cửa trước khi vào phòng rồi sao thì Lâm Tử Thông nhìn thấy người vào không phải là Trang Tư Triển, mà là một cô gái. Một cô gái trẻ xa lạ với mái tóc đen tuyền, được cắt tỉa theo phong cách retro, khiến gương mặt trái xon mịn màng kia của cô càng thêm xinh đẹp, một đôi mắt sáng ngời, đen láy chớp dodongj không ngừng, toát lên nét thông minh cũng hoạt bát. ”
Xin hỏi cô là……”
Lâm Tử Thông buông sách đứng lên, trong lòng hoài nghi cô gái này có phải vào lộn nhà rồi không. Cô gái trẻ rất thoải mái mà nhìn chăm chú Lâm Tử Thông, mỉm cười gật đầu, “Chào anh, lần đầu gặp mặt, em họ Trang, anh cứ gọi em là Tư Ngôn.”
Vừa nghe tên này, Lâm Tử Thông liền sửng sốt. Trang Tư Ngôn cười nói:”
Anh còn đẹp hơn những gì anh hai em hình dung nữa, người thật lại càng đẹp hơn trên TV, rất anh tuấn.”
Lâm Tử Thông ngượng ngùng nở nụ cười. Trang Tư Ngôn tự giới thiệu: “Em là em họ nội của anh Tư Triển, a, anh đừng cứ nhìn em vậy mãi, không mời em ngồi à?”
Lâm Tử Thông vội vàng mời Trang Tư Ngôn ngồi. Trang Tư Ngôn ngồi bên cạnh sô pha vừa nãy Lâm Tử Thông ngồi, đi thẳng vào vấn đề: “Anh hai nói anh không chịu kết hôn với ảnh, tại sao vậy? ”
Mặt Lâm Tử Thông lập tức đỏ lên, ngượng ngùng cười cười, “Anh……cái này……”
“Anh hai mời em đến làm thuyết khách, à không hẳn, lại còn làm thông dịch viên nữa. Ảnh nói anh vẫn không chịu trao đổi với anh, anh không nói thì làm sao ảnh biết nguyên nhân anh không chịu kết hôn chứ. Anh có thể nói cho em biết không? ”
Lâm Tử Thông gục đầu xuống, không biết phải nói cái gì mới tốt. Trang Tư Ngôn cười nói: “Anh là……để ý nhà tụi em phải không? À, không, sau khi kết hôn, hai người ở riêng mà, đâu có cần ở chung rồi quy quy củ củ này nọ đâu, anh sợ cái gì? Ai dồ, vẫn nghe tiếng Lâm Tử Thông vừa thẳng thắn lại cool, không ngờ người thật lại thẹn thùng như vậy.”
Nghe được lời nửa đùa nửa thật của Trang Tư Ngôn, Lâm Tử Thông càng thêm bất an, “Mọi người……. Tôi……”
“Anh sợ tụi em phản đối chứ gì, dù sao hai người cũng không phải tình nhân bình thường. Tử Thông, nhà lớn đúng là có quy định của bên đó, nhưng cả nhà đều hiểu tính tình cũng như cách sống của anh hai, ảnh đã nói với người nhà chuyện này rõ ràng hết rồi, cũng đã có được sự thấu hiểu của cha mẹ em. Em nghĩ tình huống bên nhà em chắc anh cũng biết rồi, ông bà nội đều đã không còn, bác trai em, cũng chính là cha của anh hai cũng đã qua đời, bác gái thì đã vào nhà người khác, ‘phụ huynh’ của anh hai bây giờ chính là cha mẹ em. Thẳng thắn một chút, cha mẹ em ban đầu cũng không chấp nhận, bọn họ không phản đối hai người bên nhau, nhưng kết hôn thì…..”
Trang Tư Ngôn nhìn thẳng vào Lâm Tử Thông, “Tin rằng anh có thể hiểu được. Anh hai tốn rất nhiều thời gian vừa năn nỉ vừa thuyết phục, ảnh muốn cùng anh tư thủ trọn đời, cuối cùng, cha mẹ em cũng coi như ngầm đồng ý, haizzz, cả nhà đã đến đây rồi, anh nên tin em rồi chứ.”
“Thật sự……”
Lâm Tử Thông chần chờ, cảm thấy có chút không thể tin được, chỉ như vậy liền thuận lợ lấy được thông cảm của người nhà sao, là thật sao? Thấy vẻ mặt do dự cùng hoài nghi của Lâm Tử Thông, Trang Tư Ngôn cười, “Đáp ứng ảnh đi, anh hai là thật lòng với anh đó. Hơn nữa, sau khi kết hôn xong anh liền có bảo đảm rồi, em nói anh hay nha, sau khi kết hôn thì quỹ chính của Trang gia là của anh rồi, nếu anh hai không giao phí đi chợ thì bên nhà cũng sẽ có tiền tiêu vặt cho anh.”
Nói xong, Trang Tư Ngôn lộ ra một nụ cười tinh nghịch. Vấn đề mà Lâm Tử Thông phúc tạp hóa lên mấy hôm nay, trải qua vài lời của Trang Tư Ngôn như vậy, tựa hồ toàn bộ đều biến mất, Lâm Tử Thông cảm thấy cả người đều nhẹ nhõm hẳn. Cậu luôn trong do dự, đáp ứng Trang Tư Triển cố nhiên là mong muốn trong lòng, nhưng cậu vẫn băn khoan không đáp ứng, ngay cả công ty hôn lễ cũng đã mời đến rồi, cự tuyệt sẽ làm Trang Tư Triển khó chịu rất nhiều. Vấn đề nay đã được giải quyết, Lâm Tử Thông không khỏi cười rộ lên. Thấy nụ cười của Lâm Tử Thông, Trang Tư Ngôn cảm khái, “Tình yêu không có sai, Tử Thông, tình yêu là không có sai hoặc đúng, tụi em làm sao có thể vì tình yêu của anh mà trách móc, nặng nề anh, nếu có sai thì cũng là anh hai sai, cư nhiên cướp đi một anh đẹp trai cỡ này, ảnh rất đáng ghét, làm em mất đi một cơ hội tìm chồng.”
“Còn có,”
Trang Tư Ngôn tiếp tục nói: “Anh hai sẽ không mở tiệc mời khách, anh yên tâm đi, ảnh hiểu tâm tư của anh. Sẽ không phô trương xa hoa, chỉ có mấy nghi thức trịnh trọng nhưng đơn giản, có người chứng hôn, hai anh trao đổi nhẫn, người thân cũng với bạn bè tốt nhất đến xem lễ thôi, anh thấy được không? Anh đồng ý anh hai em đi, ảnh gầy hết trơn rồi, ăn không vô ngủ không yên, ảnh cứ sợ anh vứt bỏ tên già như ảnh đó.”
Lâm Tử Thông nghĩ đến bộ dạng ỉu xìu mấy ngày nay của Trang Tư Triển, muốn cười, lại cảm thấy rất cảm động, không khỏi gật đầu. Thấy cậu như thế, Trang Tư Ngôn đứng lên đi đến cạnh cửa, mở cửa kéo Trang Tư Triển vẫn đang đứng nghe lén bên ngoài vào, “Haizz, anh hai à, anh muốn cảm tạ em thế nào đây hử?”
Liếc em gái một cái, Trang Tư Triển bước nhanh đến trước mặt Lâm Tử Thông, “Tử Thông……”
Lâm Tử Thông cố ý không nhìn Trang Tư Triển, cậu xoay lưng lại, không muốn cho anh nhìn thấy hốc mắt đã ửng đỏ của mình, không có tiền đồ quá, cư nhiên lại muốn khóc, ở cạnh người đàn ông này, bao nhiêu sự yếu ớt của cậu đều bại lộ trước mặt anh. Thấy bộ dáng Lâm Tử Thông, Trang Tư Triển cùng Trang Tư Ngôn nhìn nhau cười, Trang Tư Ngôn nói: “Anh hai, em đi gặp công ty hôn lễ nói họ bắt đầu bố trí hội trường.”
Sáng sớm hai ngày sau, mặt trời đặc biệt đệp, bầu trời màu xanh biết khiến người ngắm nhìn phải ngẩn ngơ, khu vườn đằng sau biệt thự chống lên một mái lều màu vàng nhạt, trên bãi cỏ là những dãy bàn ghế màu trắng được xếp đều, hoa hồng đỏ thắm rải khắp hội trường, tùng chùm bong bóng đầy đủ màu sắc thi nhau tung bay trong cơn gió nhè nhẹ. Khách khứa đã đến đầy đủ, cũng không nhiều lắm, đều là bạn bè thân thiết của đôi bên. Phát hiện thời gian sắp đế, Trang Tư Ngôn đi tìm Trang Tư Triển, đẩy cử vào, cô nhìn thấy Trang Tư Triển đang ngồi một mình trên sô pha ngẩn người, cô liền hỏi: “Anh hai, anh đang làm gì vậy? Quần áo sao vân chưa thay. Nhanh lên, hai anh của em đều đã đến rồi, bạn bè cũng đã đầy đủ, người chứng hôn cũng đến luôn rồi, anh còn ở đây dặt dẹo cái gì nữa hả?”
“Anh……”
Trang Tư Triển cau mày, ngẩng đầu hoang mang nhìn em gái, “Anh không biết nên mặc cái gì thì hợp……”
(Trà té --|||) Trang Tư Ngôn cười ha ha, “Trời ạ, anh hai ơi, anh nói cái gì hả? A trời ơi, em muốn nói với Tư Trường cùng Tư Ngữ, anh hai, đây là lần đầu tiên em nghe được mấy lời dốt như vậy từ miệng anh đó……….
Sau vậy, anh chỉ thay ảnh lựa lễ phục, mà không nghĩ đến bản thân sao?”
Nhìn gương mặt đỏ bừng của Trang Tư Triển, Trang Tư Ngôn đi tới kéo anh đứng lên, “Anh hai, cho dù anh mặc cái gì cũng là anh tuấn nhất, phong độ không ai bằng. Được rồi, mau lên đi, lề mề hoài, bộ anh muốn đến trễ trong thời khắc quan trọng này sao?”
Thay xong quần áo, Trang Tư Triễn xuất hiện trước mặt mọi người, trên mặt cũng là vài phần ngượng ngùng nhưng trong mắt mọi người lại là một người đàn ông phong độ mười phần. Bạn bè cũng đến bắt tay tỏ vẻ chúc phúc. Trang Tư Triển vừa quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Tử Thông đang đi tới, anh bước đến đón, không kiềm lòng được mà ôm chầm lấy cậu. Tiếng chuông từ giáo đường đằng xa vọng đến…… — Toàn văn hoàn– Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Uhm, chính là này, kỳ thật không lâu, thật sự.
= = Nhưng là, nhưng mà tôi có viết mấy phiên ngoại của Trang Tư Triển cùng Bé hamster tỉ như bên trong mấy bài post mấy ngày đều có viết. Một hơi nói xong sau đó ôm đầu chạy đi. Tôi lại chạy về đến đây. Tôi nói, này trên sô pha, ngồi băng ghế, ngồi sàn, nằm úp sấp, mấy bạn á, phạt mấy bạn xem văn xong thì viết một bài cảm tưởng dài 50 chữ, hết. Post cái này xong, tôi phải lặn xuống nước, lặn xuống nước, lặn xuống nước đồng thời còn thật sự viết một cái phiên ngoại cho xe buýt, đúng, trạm xe buýt, ý của tôi là không bao gồm những người khác, chỉ có Chu hồ ly cùng với An nhiên tiểu miêu mà thôi, hơn nữa sẽ dài một chút, khẳng định sẽ không phải loại ngắn ngắn đoản đoản như bình thường đâu. Chờ tôi viết xong tôi lại lên post cảm nghĩ. –> Trà đoán ra chị Tự viết cái này trước phiên ngoại « Phổ thông bằng hữu » đó ^^ Trà nói lên suy nghĩ của mình: Lệ bôn tám ngàn bảy trăm năm mươi hai thước:((((((((((((((( Mọi người cũng thắc mắc đúng hôn, thắc mắc đúng hôn???????
Bình luận truyện