Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1477-1: Kiêu hùng ra đi!(Hạ)(1)



Diệp Lăng Phi và Bành Nguyên chậm rãi đi dạo trong vườn hoa của bệnh viện, Bành Nguyên cố gắng không để Diệp Lăng Phi phải dìu ông ta đi. Bành Nguyên luôn coi mình là một quân nhân, cho dù ông ta đã rời khỏi quân ngũ, ông ta cũng nói mình là quân nhân, từ sau ngày tòng quân, Bành Nguyên đã kính dâng tính mạng của mình cho quân đội, bao nhiêu năm nay, Bành Nguyên luôn luôn dùng tiêu chuẩn quân đội để ước thúc bản thân mình, cho dù sức khỏe đã suy sụp, ông cũng mong muốn mình có thể chết như một người lính. Ông ta bước đi rất chậm, nhưng lại rất ổn trọng, mỗi bước chân đều mạnh mẽ hữu lực, ở sau lưng Bành Nguyên và Diệp Lăng Phi là một nhóm người đi theo họ. Bành Nguyên và Diệp Lăng Phi đi đến chỗ một cái ghế dài ở vươn hoa, Bành Nguyên cúi xuống nhưng không ngồi được, Diệp Lăng Phi vội vàng đỡ lấy Bành Nguyên dìu ông ta ngồi xuống, Bành Nguyên vừa ngồi xuống, lập tức thở hổn hển, nói:

- Tôi già rồi, già thật rồi, con người ta không thể không già đi được, Tiểu Diệp, thậm chí tôi còn cảm thấy mình không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa!

- Lão già, ông nói lung tung gì vậy, tôi thì lại không hề cảm thấy ông đã giã, không đến mức không nhìn thấy mặt trời ngày mai!

Diệp Lăng Phi nói,

- Lão già, gân cốt của ông vẫn còn dẻo dai lắm, ngày mai tôi còn định sang đây thăm ông, đến lúc đó hai chúng ta người phải uống mấy chén, thế nào, lão già, không phải là ông sợ rồi chứ, tôi có thể khẳng định tửu lượng của tôi rất tốt đấy!

Bành Nguyên bật cười, từ sau khi bị bệnh ông ta rất ít khi cười to như vậy. Con trai và cháu gái ông ta đều không làm cho Bành Nguyên cười như vậy được, nhưng Bành Hiểu Lộ nghe thấy tiếng cười của Bành Nguyên thì cô nhíu máy, dường như cô rất không hài lòng với cách làm của Diệp Lăng Phi, Bành Hiểu Lộ định đi tới, nhưng bị cha mình kéo lại, Bành Sở Hoa khẽ lắc đầu với Bành Hiểu Lộ, tình hình của Bành Nguyên bây giờ tai cũng biết, Bành Nguyên không còn nhiều thời gian nữa, cứ chiều theo ý của Bành Nguyên thôi. Bành Hiểu Lộ có chút không cam lòng, nhưng cô cũng không còn cách nào, Bành Hiểu Lộ khẽ lắc đầu, mặc dù trong lòng cô rất bất mãn với cách Diệp Lăng Phi khiến cho ông nội mình cười như vậy, nhưng đúng như những gì cha cô nói, lúc này không nói gì thì tốt hơn. Ông nội mình còn sống bao lâu nữa, không ai có thể nói trước được, mà ngay cả bác sĩ cũng đã nói qua, Bành Nguyên không có còn nhiều thời gian nữa, Bành Nguyên muốn làm cái gì, vậy cứ chiều theo ý ông ta là được rồi, Bành Hiểu Lộ không nghĩ đến cách làm của Diệp Lăng Phi nữa, quyết định cứ chiều theo ý ông nội thôi. Bành Nguyên cười lớn, sau đó lại ho khan, Diệp Lăng Phi vỗ vỗ vai Bành Nguyên, nói:

- Lão già, ông đừng cậy mạnh nữa, ông nghe tôi nói này, chúng ta phải nói chuyện một trận ra trò, tôi tin rằng thân thể của ông bây giờ tuyệt đối còn sống dai hơn tôi!

- Tiểu Diệp, cậu định đem lão già hom hem này ra để đùa sao, dù sao tôi cũng không còn sống được bao lâu nữa, không để ý đến chuyện cậu đem tôi ra để chế giễu đâu!

Bành Nguyên đặt tay lên vai Diệp Lăng Phi vỗ một cái, ông ta cười nói:

- Tiểu Diệp, tôi thật sự chưa bao giờ cảm thấy ổn như lúc này, thật ra thì tôi luôn muốn được gặp lại những chiến hữu cũ đã từng vào sinh ra tử với tôi, bao nhiêu năm qua, tôi không có cơ hội để gặp họ, tôi đoán những lão già đó chờ tôi sốt ruột lắm rồi, bây giờ tôi cũng rất muốn được gặp bọn họ. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, muốn gặp được bọn họ cũng không dễ dàng gì, nói không chừng bây giờ mấy lão già đó không nhận ra tôi được nữa, lúc bọn họ hy sinh tôi còn rất trẻ, cậu bảo những người ở dưới đó có trở nên già đi không?

- Điều này... lão già, tôi cũng không nói trước được, dù sao tôi cũng chưa xuống đó bao giờ. Thế này đi, chờ tôi sống thêm năm sáu mươi năm nữa xuống dưới đó, tôi sẽ báo mộng cho ông, tôi sẽ nói cho ông biết người ở dưới đó có già đi hay không, nhưng mà ông phải chờ tôi đấy nhé, đừng để lúc tôi còn chưa báo mộng cho ông mà ông đã đi xuống đó trước rồi. Ông đã nói rồi đấy, hai người chúng ta là bạn cũ, nếu là bạn lâu năm, bạn vong niên, không thể cứ như vậy mà đi được, lão già, tôi không đồng ý để ông xa cách tôi như vậy, chúng ta đã có hẹn rồi mà, ông phải chờ tôi báo mộng cho ông chứ!

- Tiểu Diệp, tôi cũng muốn chờ lắm, nhưng có lẽ Diêm Vương không cho phép chúng ta làm như vậy đâu!

Bành Nguyên bất đắc dĩ lắc đầu, nói:

- Tôi đoán Diêm Vương ở đó không chờ được tôi nữa rồi, bọn họ muốn gặp tôi sớm một chút, ai biết có phải là đám chiến hữu đã nằm xuống đất đó nhớ tôi qua, đi phàn nàn với Diêm Vương, kết quả Diêm Vương muốn mời tôi qua đó. Chờ khi nào xuống dưới đó, tôi nhất định phải lải nhà lải nhải với mấy người đó, làm gì mà gọi tôi xuống dưới đó sớm như vậy!

Bành Nguyên nói đến đây, không nhịn được lại thở dài, nói:

- Tiểu Diệp, tôi cảm thấy mình rất kỳ lạ, vốn là tôi rất muốn được gặp lại đám chiến hữu ngày xưa của mình, nhưng mà khi thực đến ngày đó, trong lòng tôi thật sự còn có nhiều thứ không nỡ, Tiểu Diệp, cậu bảo tôi bị làm sao, có phải là bây giờ tôi đã sợ chết rồi không?

- Tất nhiên là không phải!

Diệp Lăng Phi nói,

- Lão già, theo tôi thấy thì vì ông lo lắng mà thôi!

Diệp Lăng Phi nói xong liền nhìn về phía Bành Hiểu Lộ, đã thấy mấy người Bành Hiểu Lộ đang hướng ánh mắt về phía bên này, Diệp Lăng Phi nói với Bành Nguyên:

- Lão già, ông nhìn chỗ kia xem, con trai ông, cháu gái, con dâu, những thuộc hạ cũ đều ở đó nhìn ông kia, bọn hắn không nỡ để ông rời đi, sao ông có thể để những người đó phải đau lòng chứ, còn có tôi, cái tên buôn lậu vũ khí này nữa. Năm đó, ông và tôi đã gặp nhau trong cơn chiến loạn, ông nói xem tại sao lại trùng hợp như vậy chứ, đúng hôm tôi đến đó thì gặp phải phản loạn, do đó gặp được ông cùng Nhạc lão gia tử. Nếu không phải gặp được ông, trong lòng tôi còn chưa có ý định về Trung Quốc, lúc đó tôi rất lo lắng, tôi lo lắng khi về Trung Quốc sẽ bị người ta bắt, khục, tôi thường xuyên nghĩ lại những chuyện này, lão già, sao ông có thể cam lòng ra đi như vậy chứ, tôi còn chưa uống một trận thật đã với ông, à, đúng là ông nên được uống rượu mừng đó, tôi có con gái rồi!

Bành Nguyên nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, ông ta cười rạng rỡ, nói:

- Chúc mừng, chúc mừng cậu, Tiểu Diệp, cậu không đưa con gái đến Bắc Kinh, đó là cậu không đúng, nhưng mà ngẫm lại cũng thôi đi, lão già như tôi không nên để trẻ con nhìn thấy thì tốt hơn, không lại làm nó sợ phát khiếp. Nghĩ là thì tôi chưa sống đủ, đúng như những gì cậu vừa nói đấy, ở đây còn rất nhiều thứ đáng để tôi lưu luyến, Tiểu Diệp, tôi thật sự muốn sống thêm vài năm nữa, ít nhất cũng có thể nhìn thấy cháu gái tôi kết hôn sinh con rồi mới đi được!

Lúc Bành Nguyên nói những lời này còn liếc nhìn Bành Hiểu Lộ, Diệp Lăng Phi cũng nhìn về phía Bành Hiểu Lộ, Bành Hiểu Lộ không biết là có chuyện gì, cô chỉ thấy ông nội và Diệp Lăng Phi đều nhìn về phía mình, trong lòng suy nghĩ một lát, Bành Hiểu Lộ cắn cắn môi, tuy lúc này, cô không nên qua đó, nhưng Bành Hiểu Lộ trông bộ dạng của Diệp Lăng Phi và Bành Nguyên nói chuyện, cảm thấy có lẽ hai người bọn họ đang nói về mình, Bành Hiểu Lộ trong lòng không kìm được, muốn biết rốt cuộc ông nội mình và Diệp Lăng Phi đang nói cái gì, cô không nói gì với người khác, cất bước đi về Phía Bành Nguyên. Bành Nguyên thấy Bành Hiểu Lộ đang đi đến chỗ mình, ánh mắt ông ta hàm chứa vẻ tươi cười hiền từ, mãi cho đến khi cháu gái đến trước mặt mình, Bành Nguyên mới lên tiếng:

- Hiểu Lộ, có phải là cháu muốn biết ông và Tiểu Diệp đang nói cái gì không?

Bành Nguyên không hề có ý giấu diếm, kỳ thật, ông ta cũng không cần giấu diếm Bành Hiểu Lộ làm gì cả, suy nghĩ của ông ta là suy nghĩ mà gần như tất cả những người già đều có mà thôi, Bành Hiểu Lộ gật đầu, cô ngồi xuống bên cạnh Bành Nguyên, quấn lấy ông nội mình, nói:

- Ông nội, cháu muốn biết, cháu thấy ông Diệp Lăng Phi cứ nhìn cháu, trong lòng rất muốn biết rốt cuộc ông muốn nói với cháu cái gì!

- Ông muốn nói với Hiểu Lộ là cháu nên lập gia đình rồi, trong lòng ông rất muốn được thấy con của cháu!

Trong ánh mắt Bành Nguyên lóe lên lệ quang, ông ta hiểu rõ, thời gian của mình không còn nhiều nữa, không thể nào nhìn thấy con của Bành Hiểu Lộ được, bàn tay khô quắt của ông ta vỗ vai Bành Hiểu Lộ, nói:

- Hiểu Lộ, không nên học cha cháu, là ông đã hại cha cháu, ông muốn để chau cháu trở thành một quân nhân, cuộc đời của cha cháu đã cống hiến cho quân đội rồi. Cháu có thể lựa chọn cho mình, cháu có thể kết hôn với một chàng trai tốt ở ngoài xã hội, không cần để ý tới gia đình, đó là điều ông muốn nói với cháu!

- Ông nội, ông đừng nói như vậy, cháu biết là ông nội nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi mà, lần này nhất định ông sẽ không sao đâu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện