Đô Thị Tàng Kiều
Chương 1519-2: Nhiệm vụ không cho phép phạm sai lần!(2)
- Tin tức tốt?
Diệp Lăng Phi vòng tay ôm lấy thân thể nõn nà của Bạch Tình Đình, bàn tay của hắn thì xoa nắn bộ ngực ngạo nhân của cô, hắn quay mặt nhìn Bạch Tình Đình, hỏi với vẻ rất ngạc nhiên:
- Rốt cuộc là tin tức tốt gì thế?
- Ừm, ông xã, em muốn anh đoán!
Bạch Tình Đình cố ý tỏ ra thần bí, bảo Diệp Lăng Phi đi đoán, Diệp Lăng Phi nào có muốn đoán điếc gì, những chuyện như thế này vốn không dễ đoán, Diệp Lăng Phi không muốn chơi một trò chơi nhàm chán như vậy với Bạch Tình Đình, hắn không muốn đoán. Bàn tay của Diệp Lăng Phi hơi dùng sức, bờ môi Bạch Tình Đình liền phát ra tiếng thở gấp, cô cảm giác thân thể của mình đã nóng lên, dịu dàng nói:
- Ông xã, đừng mà, dừng lại đi...!
- Tất nhiên là anh sẽ không dừng rồi!
Diệp Lăng Phi uống hết ly rựu vang trong tay mình rồi để cái ly qua một bên, bàn tay còn lại của hắn cũng nắm lấy bộ ngực của Bạch Tình Đình, hai tay hắn vừa vuốt ve, Bạch Tình Đình cảm tưởng như xương cốt trong cơ thể mình đều mềm ra, từ cái miệng anh đào dễ thương phát ra một tiếng rên rỉ mê hồn.
- Em muốn anh chết mất!
Sau đó cô nghiêng đầu, ôm cổ Diệp Lăng Phi, ghé môi tới. Giờ phút này Bạch Tình Đình nào còn chút khí chất cao quý như mọi người, hiện giờ cô giống như là một con mèo cái khát tình, chỉ muốn được Diệp Lăng Phi vuốt ve. Diệp Lăng Phi cũng không khách khí, thỏa thích khiêu khích Bạch Tình Đình, rất nhanh, Bạch Tình Đình đã không chịu được nữa, tuy cô biết làm chuyện đó ở chỗ này là không hay, nhưng Bạch Tình Đình cũng mặc kệ những chuyện đó, ngồi ở trên người Diệp Lăng Phi, dùng sức di chuyển bộ mông của mình... Sau khi cuộc mây mưa qua đi, Bạch Tình Đình nằm ở trên người Diệp Lăng Phi, trong miệng thở dốc từng hồi. Hai tay Diệp Lăng Phi đặt ở trên mông của Bạch Tình Đình, một tay của hắn còn chạm vào vùng giữa mông cô, Bạch Tình Đình giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, bỗng nhiên yêu kiều kêu một tiếng, xấu hổ nói:
- Ông xã, bỏ ra đi mà, em không thích như vậy...!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Anh không muốn bỏ ra, trừ phi em nói cho anh biết tin tức tốt đó là gì, nếu không thì anh không không chỉ không lấy ra, còn muốn...!
Bạch Tình Đình lại yêu kiều kêu một tiếng nữa, cô nằm trên người Diệp Lăng Phi, gương mặt ửng hồng, dịu dàng nói:
- Ông xã, em đầu hàng, em đầu hàng, em nói với anh...!
Bạch Tình Đình lại cất tiếng cười, nũng nịu nói:
- Em đã đi khám lại rồi, bác sĩ nói dựa vào tình trạng của cơ thể em hiện giờ, tỉ lệ mang thai là hơn sáu mươi phần trăm, hơn nữa, bác sĩ còn đưa ra một số lời khuyên cho em, nói thí dụ như...!
Bạch Tình Đình ghé môi thì thầm vào bên tai Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói xong, hắn cười bảo:
- Chuyện đó tất nhiên là không thành đề, chỉ là, anh hơi ghen đó, bà xã, vị bác sĩ không phải là nam đó chứ?
- Tất nhiên phải là bác sĩ nữa rồi, sao có thể là bác sĩ nam được chứ?
Bạch Tình Đình nũng nịu nói,
- Ông xã, hai ngày nay anh phải ở cạnh em, bác sĩ người ta đã nói rồi, trong hai ngày này em rất mang thai…!
- Ừ, anh nghe lời em!
Diệp Lăng Phi ghé môi hôn Bạch Tình Đình một cái, nói:
- Chúng ta muốn cố gắng nặn trẻ em chứ, anh đã có một cô con gái bảo bối rồi, còn thiếu môt đứa con trai nữa, Tình Đình, nhiệm vụ gian khổ này phải giao cho em rồi, em có ý kiến gì không?
- Tất nhiên là em không có ý kiến rồi!
Bạch Tình Đình yêu kiều cười, từ sau khi bác sĩ nói hiện giờ tỷ lệ thụ thai của Bạch Tình Đình là hơn sáu mươi phần trăm, tâm tình của Bạch Tình Đình trở nên tốt hơn hẳn, cô và Diệp Lăng Phi từng bước một mới đi được tới ngày hôm nay, hai người đều hiểu rõ, cả hai đều không dễ dàng gì, Bạch Tình Đình càng muốn sinh cho Diệp Lăng Phi một đứa bé. “Cốc, cốc”, có tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài phòng tắm, sau đó giọng nói của Chu Hân Mính từ bên ngoài truyền vào:
- Ông xã, anh có điện thoại!
- Ừ, em vào đi!
Diệp Lăng Phi ở trong phòng tắm nói vọng ra, nhưng hắn vừa mới nói đến đây, chợt nghe thấy Bạch Tình Đình nói:
- Đừng, đừng, để em ra lấy, Hân Mính, cậu đừng có vào!
Chu Hân Mính ở bên ngoài nghe vậy thì bật cười, chỉ nghe Chu Hân Mính cười nói:
- Tình Đình, mình biết ngay là cậu sẽ không để mình vào mà, ha ha, mình sẽ không đi vào đâu, bác sĩ nói nói phải chú ý, không nên vào nơi ẩm quá, như vậy thì sẽ sinh bệnh. Mình không muốn bị bệnh đâu, mình đứng ngoài này chờ cậu!
Bạch Tình Đình nghe Chu Hân Mính nói như vậy xong, cô bước ra từ trong trong bồn tắm, nước trong bồn tắm nước đã sớm bị hai người bọn họ chơi đùa văng tung tóe ra ngoài, khiến cho sàn phòng tắm đọng không ít nước. Bạch Tình Đình cẩn thận bước từng bước đi ra chỗ cửa phòng, chỉ mở he hé cửa, lộ ra nửa mặt, Chu Hân Mính đưa di động vào, Bạch Tình Đình tinh nghịch thè lưỡi với Chu Hân Mính, sau đó đóng cửa lại, Chu Hân Mính cười cười về phòng. Bạch Tình Đình cầm lấy điện thoại, đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi nhận lấy điện thoại, Bạch Tình Đình lại nằm ở trong ngực Diệp Lăng Phi, lần này cố ý để phần mông xuống dưới, lo lắng Diệp Lăng Phi lại xằng bậy. Diệp Lăng Phi nở nụ cười, cầm điện thoại, véo đùi Bạch Tình Đình một cái, sau đó nhận nghe điện thoại. Bạch Tình Đình yêu kiều kêu một tiếng, cô cảm thấy đùi mình đau nhức, đều là Diệp Lăng Phi véo mà thành, Bạch Tình Đình chu miệng ra, cô nhìn Diệp Lăng Phi, chờ cho Diệp Lăng Phi nói chuyện điện thoại xong thì sẽ làm nũng. Chỉ có điều, Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi hơi biến sắc, Diệp Lăng Phi vốn đang nở nụ cười, nhưng càng nói chuyện điện thoại xong sắc mặt Diệp Lăng Phi càng trở nên khó coi, Bạch Tình Đình thấy vậy thì phản ứng đầu tiên là nghĩ có chuyện xảy ra rồi.
.....................
Mưa to vẫn rơi không ngớt, Trác Việt dẫn người đến bến tàu, từ trên một chiếc ca-nô vừa mới cập bến có bảy tám người đi xuống, trong đó hai chị em Thanh Nhi và Tử Nhi lưỡng đi ở phía trước, còn lại là năm sáu người khác, Trác Việt không nhận ra những người đó. Trác Việt nhìn thấy Thanh Nhi và Tử Nhi, anh ta hướng ánh mắt nhìn về phía sau, theo những gì Trác Việt nghĩ, Thanh Nhi và Tử Nhi đều đã ở đây rồi, vậy thì có lẽ Chu Ngọc Địch cũng ở đây, nhưng anh ta lại không thấy Chu Ngọc Địch, điều đó khiến cho Trác Việt không hiểu nổi rốt cuộc Chu Ngọc Địch đang chơi trò gì, sao lại phái Thanh Nhi và Tử Nhi tới đây, Chu Ngọc Địch lại không có xuất hiện, một điều nữa khiến cho Trác Việt cảm thấy không hiểu là ở đâu ra năm sáu người xa lạ, đều là những người mà Trác Việt chưa bao giờ gặp.
- Thanh Nhi, bà chủ đâu?
Trác Việt hỏi.
Thanh Nhi nhìn nhìn Trác Việt, nói:
- Bà chủ chưa có trở về, tối ngày mai bà ấy sẽ về tới thành phố Vọng Hải, hiện giờ chúng ta quay trở lại hội sở giải trí Đại Phú Quý đi, rất nhanh sẽ có thêm vài người nữa đến đây, đến lúc đó chúng ta tại hành động!
- Hành động? Hành động gì?
Trác Việt hoàn toàn bị làm cho hồ đồ rồi, anh ta không biết rốt cuộc thì cái gọi là hành động trong miệng cô nàng Thanh Nhi này có ý nghĩa như thế nào nữa, chẳng lẽ là triển khai hành động đối với mình, Trác Việt nghĩ lại thì cảm thấy không đúng, anh ta không làm chuyện gì phản bội Chu Ngọc Địch cả, Chu Ngọc Địch không thể nào triển khai hành động với anh ta được. Trong lòng Trác Việt có rất nhiều vấn đề, anh ta muốn hỏi Thanh Nhi, nhưng xem thái độ của Thanh Nhi thì dường như không muốn trả lời, Trác Việt đành phải tạm thời để những nghi vấn đó lại, bất kể thế nào, trước tiên phải đưa những người này về hội hội sở giải trí Đại Phú Quý đã rồi nói sau. Trác Việt gọi người chuyển hành lý của mấy người đó lên xe, năm sáu người đó sau khi tới đây vẫn không hề mở miệng nói chuyện, Trác Việt biết rõ quy củ, anh cũng không dám tùy tiện hỏi thân phận của những người đó, chỉ lo là mình sẽ chọc phải đại họa. Trong lòng Trác Việt có dự cảm, dường như sẽ có chuyện gì đó xảy ra. Thanh Nhi cùng Tử Nhi lên xe, Trác Việt ngồi cùng với hai cô gái, Thanh Nhi lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Chu Ngọc Địch.
- Bà chủ, chúng tôi đã về đến thành phố Vọng Hải rồi, dạ... dạ, chúng ta sẽ dựa theo kế hoạch mà hành động, chỉ có điều thời tiết ở thành phố Vọng Hải không được tốt lắm, trời mưa to, có thể chúng ta phải chờ tới khi nào mưa tạnh thì mới hành động..., dạ, chúng tôi biết rồi, chúng tôi sẽ chờ cho mưa tạnh rồi sẽ bắt đầu hành động, dạ… vâng!
Thanh Nhi nói chuyện với Chu Ngọc Địch xong, cô ta để di động xuống, nhìn Trác Việt, nói:
- Bà chủ có dặn, anh phải đảm bảo an toàn cho những người đó, không thể để bọn họ có bất kỳ sơ xuất gì!
- Bọn họ là ai?
Trác Việt hỏi.
Thanh Nhi nhìn nhìn Trác Việt, cô dừng lại một chút rồi nói:
- Là mấy tên lính đánh thuê, lần này, bà chủ bảo chúng ta đưa số lính đánh thuê về, còn để làm gì thì anh đừng hỏi nữa. Tóm lại, nhiệm vụ của anh là đảm bảo an toàn của bọn họ, không thể để bọn họ gặp chuyện gì ở chỗ này, đặc biệt là cái tên người da đen tên là Nagy đó lại càng không được phép xảy ra chuyện, hắn là đầu lĩnh của đám lính đánh thuê, hơn nữa cũng là người tiếp xúc mật thiết với bà chủ, tóm lại, là một nhân vật cực kỳ quan trọng!
Diệp Lăng Phi vòng tay ôm lấy thân thể nõn nà của Bạch Tình Đình, bàn tay của hắn thì xoa nắn bộ ngực ngạo nhân của cô, hắn quay mặt nhìn Bạch Tình Đình, hỏi với vẻ rất ngạc nhiên:
- Rốt cuộc là tin tức tốt gì thế?
- Ừm, ông xã, em muốn anh đoán!
Bạch Tình Đình cố ý tỏ ra thần bí, bảo Diệp Lăng Phi đi đoán, Diệp Lăng Phi nào có muốn đoán điếc gì, những chuyện như thế này vốn không dễ đoán, Diệp Lăng Phi không muốn chơi một trò chơi nhàm chán như vậy với Bạch Tình Đình, hắn không muốn đoán. Bàn tay của Diệp Lăng Phi hơi dùng sức, bờ môi Bạch Tình Đình liền phát ra tiếng thở gấp, cô cảm giác thân thể của mình đã nóng lên, dịu dàng nói:
- Ông xã, đừng mà, dừng lại đi...!
- Tất nhiên là anh sẽ không dừng rồi!
Diệp Lăng Phi uống hết ly rựu vang trong tay mình rồi để cái ly qua một bên, bàn tay còn lại của hắn cũng nắm lấy bộ ngực của Bạch Tình Đình, hai tay hắn vừa vuốt ve, Bạch Tình Đình cảm tưởng như xương cốt trong cơ thể mình đều mềm ra, từ cái miệng anh đào dễ thương phát ra một tiếng rên rỉ mê hồn.
- Em muốn anh chết mất!
Sau đó cô nghiêng đầu, ôm cổ Diệp Lăng Phi, ghé môi tới. Giờ phút này Bạch Tình Đình nào còn chút khí chất cao quý như mọi người, hiện giờ cô giống như là một con mèo cái khát tình, chỉ muốn được Diệp Lăng Phi vuốt ve. Diệp Lăng Phi cũng không khách khí, thỏa thích khiêu khích Bạch Tình Đình, rất nhanh, Bạch Tình Đình đã không chịu được nữa, tuy cô biết làm chuyện đó ở chỗ này là không hay, nhưng Bạch Tình Đình cũng mặc kệ những chuyện đó, ngồi ở trên người Diệp Lăng Phi, dùng sức di chuyển bộ mông của mình... Sau khi cuộc mây mưa qua đi, Bạch Tình Đình nằm ở trên người Diệp Lăng Phi, trong miệng thở dốc từng hồi. Hai tay Diệp Lăng Phi đặt ở trên mông của Bạch Tình Đình, một tay của hắn còn chạm vào vùng giữa mông cô, Bạch Tình Đình giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, bỗng nhiên yêu kiều kêu một tiếng, xấu hổ nói:
- Ông xã, bỏ ra đi mà, em không thích như vậy...!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Anh không muốn bỏ ra, trừ phi em nói cho anh biết tin tức tốt đó là gì, nếu không thì anh không không chỉ không lấy ra, còn muốn...!
Bạch Tình Đình lại yêu kiều kêu một tiếng nữa, cô nằm trên người Diệp Lăng Phi, gương mặt ửng hồng, dịu dàng nói:
- Ông xã, em đầu hàng, em đầu hàng, em nói với anh...!
Bạch Tình Đình lại cất tiếng cười, nũng nịu nói:
- Em đã đi khám lại rồi, bác sĩ nói dựa vào tình trạng của cơ thể em hiện giờ, tỉ lệ mang thai là hơn sáu mươi phần trăm, hơn nữa, bác sĩ còn đưa ra một số lời khuyên cho em, nói thí dụ như...!
Bạch Tình Đình ghé môi thì thầm vào bên tai Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói xong, hắn cười bảo:
- Chuyện đó tất nhiên là không thành đề, chỉ là, anh hơi ghen đó, bà xã, vị bác sĩ không phải là nam đó chứ?
- Tất nhiên phải là bác sĩ nữa rồi, sao có thể là bác sĩ nam được chứ?
Bạch Tình Đình nũng nịu nói,
- Ông xã, hai ngày nay anh phải ở cạnh em, bác sĩ người ta đã nói rồi, trong hai ngày này em rất mang thai…!
- Ừ, anh nghe lời em!
Diệp Lăng Phi ghé môi hôn Bạch Tình Đình một cái, nói:
- Chúng ta muốn cố gắng nặn trẻ em chứ, anh đã có một cô con gái bảo bối rồi, còn thiếu môt đứa con trai nữa, Tình Đình, nhiệm vụ gian khổ này phải giao cho em rồi, em có ý kiến gì không?
- Tất nhiên là em không có ý kiến rồi!
Bạch Tình Đình yêu kiều cười, từ sau khi bác sĩ nói hiện giờ tỷ lệ thụ thai của Bạch Tình Đình là hơn sáu mươi phần trăm, tâm tình của Bạch Tình Đình trở nên tốt hơn hẳn, cô và Diệp Lăng Phi từng bước một mới đi được tới ngày hôm nay, hai người đều hiểu rõ, cả hai đều không dễ dàng gì, Bạch Tình Đình càng muốn sinh cho Diệp Lăng Phi một đứa bé. “Cốc, cốc”, có tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài phòng tắm, sau đó giọng nói của Chu Hân Mính từ bên ngoài truyền vào:
- Ông xã, anh có điện thoại!
- Ừ, em vào đi!
Diệp Lăng Phi ở trong phòng tắm nói vọng ra, nhưng hắn vừa mới nói đến đây, chợt nghe thấy Bạch Tình Đình nói:
- Đừng, đừng, để em ra lấy, Hân Mính, cậu đừng có vào!
Chu Hân Mính ở bên ngoài nghe vậy thì bật cười, chỉ nghe Chu Hân Mính cười nói:
- Tình Đình, mình biết ngay là cậu sẽ không để mình vào mà, ha ha, mình sẽ không đi vào đâu, bác sĩ nói nói phải chú ý, không nên vào nơi ẩm quá, như vậy thì sẽ sinh bệnh. Mình không muốn bị bệnh đâu, mình đứng ngoài này chờ cậu!
Bạch Tình Đình nghe Chu Hân Mính nói như vậy xong, cô bước ra từ trong trong bồn tắm, nước trong bồn tắm nước đã sớm bị hai người bọn họ chơi đùa văng tung tóe ra ngoài, khiến cho sàn phòng tắm đọng không ít nước. Bạch Tình Đình cẩn thận bước từng bước đi ra chỗ cửa phòng, chỉ mở he hé cửa, lộ ra nửa mặt, Chu Hân Mính đưa di động vào, Bạch Tình Đình tinh nghịch thè lưỡi với Chu Hân Mính, sau đó đóng cửa lại, Chu Hân Mính cười cười về phòng. Bạch Tình Đình cầm lấy điện thoại, đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi nhận lấy điện thoại, Bạch Tình Đình lại nằm ở trong ngực Diệp Lăng Phi, lần này cố ý để phần mông xuống dưới, lo lắng Diệp Lăng Phi lại xằng bậy. Diệp Lăng Phi nở nụ cười, cầm điện thoại, véo đùi Bạch Tình Đình một cái, sau đó nhận nghe điện thoại. Bạch Tình Đình yêu kiều kêu một tiếng, cô cảm thấy đùi mình đau nhức, đều là Diệp Lăng Phi véo mà thành, Bạch Tình Đình chu miệng ra, cô nhìn Diệp Lăng Phi, chờ cho Diệp Lăng Phi nói chuyện điện thoại xong thì sẽ làm nũng. Chỉ có điều, Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi hơi biến sắc, Diệp Lăng Phi vốn đang nở nụ cười, nhưng càng nói chuyện điện thoại xong sắc mặt Diệp Lăng Phi càng trở nên khó coi, Bạch Tình Đình thấy vậy thì phản ứng đầu tiên là nghĩ có chuyện xảy ra rồi.
.....................
Mưa to vẫn rơi không ngớt, Trác Việt dẫn người đến bến tàu, từ trên một chiếc ca-nô vừa mới cập bến có bảy tám người đi xuống, trong đó hai chị em Thanh Nhi và Tử Nhi lưỡng đi ở phía trước, còn lại là năm sáu người khác, Trác Việt không nhận ra những người đó. Trác Việt nhìn thấy Thanh Nhi và Tử Nhi, anh ta hướng ánh mắt nhìn về phía sau, theo những gì Trác Việt nghĩ, Thanh Nhi và Tử Nhi đều đã ở đây rồi, vậy thì có lẽ Chu Ngọc Địch cũng ở đây, nhưng anh ta lại không thấy Chu Ngọc Địch, điều đó khiến cho Trác Việt không hiểu nổi rốt cuộc Chu Ngọc Địch đang chơi trò gì, sao lại phái Thanh Nhi và Tử Nhi tới đây, Chu Ngọc Địch lại không có xuất hiện, một điều nữa khiến cho Trác Việt cảm thấy không hiểu là ở đâu ra năm sáu người xa lạ, đều là những người mà Trác Việt chưa bao giờ gặp.
- Thanh Nhi, bà chủ đâu?
Trác Việt hỏi.
Thanh Nhi nhìn nhìn Trác Việt, nói:
- Bà chủ chưa có trở về, tối ngày mai bà ấy sẽ về tới thành phố Vọng Hải, hiện giờ chúng ta quay trở lại hội sở giải trí Đại Phú Quý đi, rất nhanh sẽ có thêm vài người nữa đến đây, đến lúc đó chúng ta tại hành động!
- Hành động? Hành động gì?
Trác Việt hoàn toàn bị làm cho hồ đồ rồi, anh ta không biết rốt cuộc thì cái gọi là hành động trong miệng cô nàng Thanh Nhi này có ý nghĩa như thế nào nữa, chẳng lẽ là triển khai hành động đối với mình, Trác Việt nghĩ lại thì cảm thấy không đúng, anh ta không làm chuyện gì phản bội Chu Ngọc Địch cả, Chu Ngọc Địch không thể nào triển khai hành động với anh ta được. Trong lòng Trác Việt có rất nhiều vấn đề, anh ta muốn hỏi Thanh Nhi, nhưng xem thái độ của Thanh Nhi thì dường như không muốn trả lời, Trác Việt đành phải tạm thời để những nghi vấn đó lại, bất kể thế nào, trước tiên phải đưa những người này về hội hội sở giải trí Đại Phú Quý đã rồi nói sau. Trác Việt gọi người chuyển hành lý của mấy người đó lên xe, năm sáu người đó sau khi tới đây vẫn không hề mở miệng nói chuyện, Trác Việt biết rõ quy củ, anh cũng không dám tùy tiện hỏi thân phận của những người đó, chỉ lo là mình sẽ chọc phải đại họa. Trong lòng Trác Việt có dự cảm, dường như sẽ có chuyện gì đó xảy ra. Thanh Nhi cùng Tử Nhi lên xe, Trác Việt ngồi cùng với hai cô gái, Thanh Nhi lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Chu Ngọc Địch.
- Bà chủ, chúng tôi đã về đến thành phố Vọng Hải rồi, dạ... dạ, chúng ta sẽ dựa theo kế hoạch mà hành động, chỉ có điều thời tiết ở thành phố Vọng Hải không được tốt lắm, trời mưa to, có thể chúng ta phải chờ tới khi nào mưa tạnh thì mới hành động..., dạ, chúng tôi biết rồi, chúng tôi sẽ chờ cho mưa tạnh rồi sẽ bắt đầu hành động, dạ… vâng!
Thanh Nhi nói chuyện với Chu Ngọc Địch xong, cô ta để di động xuống, nhìn Trác Việt, nói:
- Bà chủ có dặn, anh phải đảm bảo an toàn cho những người đó, không thể để bọn họ có bất kỳ sơ xuất gì!
- Bọn họ là ai?
Trác Việt hỏi.
Thanh Nhi nhìn nhìn Trác Việt, cô dừng lại một chút rồi nói:
- Là mấy tên lính đánh thuê, lần này, bà chủ bảo chúng ta đưa số lính đánh thuê về, còn để làm gì thì anh đừng hỏi nữa. Tóm lại, nhiệm vụ của anh là đảm bảo an toàn của bọn họ, không thể để bọn họ gặp chuyện gì ở chỗ này, đặc biệt là cái tên người da đen tên là Nagy đó lại càng không được phép xảy ra chuyện, hắn là đầu lĩnh của đám lính đánh thuê, hơn nữa cũng là người tiếp xúc mật thiết với bà chủ, tóm lại, là một nhân vật cực kỳ quan trọng!
Bình luận truyện